Sau Khi Người Qua Đường Giáp Liên Hôn Với Đại Lão Hào Môn

Chương 53

Cố Thầm đứng dậy nói: "Đi thôi, tan làm được rồi." Cậu lại rút một tờ giấy lau tay. Ở đây không có khăn ướt sát khuẩn, thật muốn đi rửa tay quá… Giờ cậu thậm chí còn không muốn dùng đôi tay này để cầm tấm thiệp mời đặt ở góc bàn nữa.

Chàng trai mặc áo hoodie vẫn đang chìm trong cơn sốc tột độ, không thể tiêu hóa nổi lượng thông tin khổng lồ này.

Bất chợt, cậu ta nhớ lại khi nãy thấy Cố Thầm ngồi xuống lau chuột, bản thân mình còn tưởng cậu là dân không chuyên, rồi nói “anh cứ chậm rãi thế này… đến lúc anh bắt đầu làm việc, chắc chúng tôi cũng tan làm hết rồi”.

Thật đúng là một lời tiên đoán theo góc nhìn khác… Người ta chỉ hơi động tay vào làm, thế mà cả đội thực sự được tan làm luôn…

Chỉ có thể nói… quá đỉnh!!!

Như thể cuối cùng cũng tải xong dữ liệu, chàng trai mặc hoodie kích động hỏi: “Đại ca, làm sao mà một mình anh có thể nhẹ nhàng đánh bại đám hacker đó thế? Anh là kỹ sư trưởng ở tổng bộ đúng không? Đại ca, anh…”

Nhưng cậu ta nhận ra, vị đại ca này không trả lời mình, trên mặt cũng không có vẻ phấn khích vì thắng lợi hay vui sướng vì chiến thắng…

Mà chỉ đang nhìn chằm chằm vào tay mình với một biểu cảm không sao tả nổi… như thể… đôi tay này không thể dùng được nữa.

Chàng trai mặc hoodie lại nhìn sang bàn phím và chuột đang bóng dầu bên cạnh, rùng mình một cái. Ôi trời ạ!!! Đại ca hiếm hoi ra tay một lần, vậy mà phải chịu nỗi oan khuất lớn thế này sao!

Cố Thầm thở dài, lại ném tờ giấy đã vò vào thùng rác, cuối cùng vẫn quyết định vươn tay cầm lấy tấm thiệp mời rồi rời đi.

Mà bên kia, khi biết vấn đề đã được giải quyết, Phó Tổng giám đốc Hứa lại vô cùng hoang mang.

Ban đầu bọn họ đã mở không biết bao nhiêu cuộc họp khẩn cấp, chuẩn bị sẵn tinh thần rằng tình hình rất nghiêm trọng, chắc chắn sẽ có tổn thất. Họ lập kế hoạch ứng phó, tập trung vào phòng thủ, chấp nhận thức đêm tăng ca, còn dự kiến sẽ có một trận chiến kéo dài 48 tiếng, huy động rất nhiều nhân viên từ các chi nhánh về trực chiến, thay ca luân phiên để cầm cự với đối phương.

Vì thế, họ còn quyết định trả gấp mười lần tiền tăng ca cho nhân viên khẩn cấp. Nếu thực sự đạt được thắng lợi, dù cơ hội mong manh, còn có tiền thưởng cực cao.

Vậy mà… trong khi các lãnh đạo cấp cao và cố vấn kỹ thuật suy nghĩ đến nổ tung não, mất đến nửa tiếng để lập kế hoạch đối phó… thì nhân viên chỉ vừa bắt đầu tăng ca, hai mươi phút sau đã thắng lợi toàn diện???

Phó Tổng Hứa cảm thấy mình có nằm mơ giữa ban ngày cũng không thể nhanh như thế được.

Các cố vấn kỹ thuật cũng không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra. Họ còn đang chuẩn bị cho một cuộc chiến trường kỳ, đối đầu trực diện, thế mà bỗng nhiên có người giống như trong vạn quân lấy đầu tướng địch, chỉ một chiêu đã đánh bại kẻ địch vốn dĩ không thể bị đánh bại?

Kỹ sư trưởng phấn khích nói: “Hứa tổng, mau mau mau, tìm cho ra người này đi! Tôi sẵn sàng nhường luôn vị trí kỹ sư trưởng cho cậu ta! Tôi nhất định phải biết cậu ta làm thế nào!"

Phó Tổng Hứa vò đầu suy nghĩ, chẳng lẽ trong công ty thực sự có một thiên tài tuyệt thế ẩn mình?

Ông cất giọng hỏi lớn: “Tối nay ai là người góp công lớn nhất? Ngoài tiền tăng ca, công ty quyết định trao 90% tiền thưởng cho người đó! Tôi tin các đồng nghiệp sẽ không có ý kiến gì. Vị đồng nghiệp này có thể bước ra chia sẻ kinh nghiệm với mọi người không?”

Nhưng không ai lên tiếng.

Ông đành đi từng khu vực quan trọng, tìm từng người một. Đây đều là những nhân tài kỹ thuật hàng đầu của công ty, có khả năng lớn nhất… Thế nhưng lần lượt hỏi qua hết, vẫn không có ai nhận, thậm chí chẳng có ai dám giả mạo!

90% tiền thưởng, tổng cộng 9 triệu, vậy mà không có một ai dám đứng ra nhận lấy. Kết quả này thực sự quá đáng kinh ngạc, đến mức ngay cả giả vờ cũng không làm nổi.

Cuối cùng, Phó Tổng Hứa đi đến khu vực bên rìa nhất, đây là khu vực hỗ trợ, không mấy quan trọng, đều là nhân viên từ các chi nhánh điều đến, chỗ ngồi cũng không kín hết, chắc không còn hy vọng gì nữa…

Chàng trai mặc hoodie thấy Cố Thầm vừa ném tờ giấy vào thùng rác, sắp cầm đồ rời đi, lập tức hô: “Đại ca! Chờ chút! Tôi có thể bái anh làm sư phụ không?”

Phó Tổng Giám đốc Hứa quay đầu nhìn sang, thấy hai gương mặt xa lạ, trong đó có một người khí chất rất nổi bật, có lẽ là nhân viên từ chi nhánh? Nhưng đây là khu vực khá xa trung tâm, chắc khi nãy ông hỏi, họ không nghe thấy, vẫn nên qua hỏi một tiếng.

Chàng trai mặc hoodie vừa nói vừa lục tìm trong túi áo, miệng lẩm bẩm: “Lễ bái sư của tôi chính là…”

Lúc này, Phó Tổng Giám đốc Hứa đã bước tới, hỏi: "Vị đồng nghiệp này, xin hỏi…" Ông vô tình nhìn thấy màn hình máy tính của Cố Thầm, lập tức trừng mắt kinh ngạc. Dù là Phó Tổng Giám đốc tập đoàn, nhưng ông vẫn có chút hiểu biết về kỹ thuật…

Đây là… chẳng lẽ chính là…

Ông lập tức chen lên một bước, nói: “Vị đồng nghiệp này…”

Chàng trai mặc hoodie cảm thấy mình đang ở thời khắc quan trọng nhất của lễ bái sư, bỗng dưng lại bị người khác chen vào, bènbđẩy Phó Tổng Giám đốc Hứa ra, cau mày nói: “Vị đồng nghiệp này làm ơn tránh ra một chút! Tôi có chuyện quan trọng hơn!”

Nhưng đám cố vấn kỹ thuật phía sau Phó Tổng Giám đốc Hứa cũng đã thấy màn hình máy tính, mấy người lập tức lao lên trước, đẩy chàng trai mặc hoodie ra ngoài, nói: “Vị đồng nghiệp trẻ, làm ơn tránh ra một chút! Chúng tôi có chuyện quan trọng hơn!”

Chàng trai mặc hoodie cầm hai gói khăn ướt sát khuẩn vừa lôi ra, lẻ loi đứng ngoài rìa: "…" Cậu ta nghi ngờ trong mắt đại ca, chuyện quan trọng hơn vẫn là cái này.

Người quá đông, khiến tấm thiệp mời đặt ở góc bàn bị va rơi xuống đất.

Phó Tổng Giám đốc Hứa nhất thời không để ý đến, kích động bắt tay Cố Thầm, nói: “Vị đồng nghiệp này, trận thắng áp đảo vừa rồi chính là do cậu làm đúng không? Quá xuất sắc!”

Cố Thầm không kịp phản ứng, lại một lần nữa bị vây chặt, cảm thấy… trên núi vẫn tốt hơn. Cậu đáp: “… Cảm ơn, quá khen rồi, thực ra cũng khá nhàm chán.”

Ánh mắt anh lướt qua đám đông… Ủa? Khi nãy chàng trai mặc hoodie kia đang cầm khăn ướt sát khuẩn sao?

Phó tổng giám đốc Hứa tươi cười hưởng ứng: “Đúng đúng, thực sự rất nhàm chán, vì đối thủ hoàn toàn không có khả năng phản kháng mà.”

Ông vội hỏi tiếp: “Cậu thuộc bộ phận nào? Sao lại ngồi ở đây? Có hứng thú về tổng bộ đảm nhiệm chức Giám đốc An ninh Mạng không? Còn về tiền thưởng, tổng mức thưởng đêm nay là 10 triệu, chúng tôi quyết định trao cho cậu 90%, để cảm ơn đóng góp của cậu cho công tác an ninh mạng của tập đoàn…”

Cố Thầm thở dài: “Không cần đâu, dù sao… chồng tôi đi làm mỗi ngày cũng là để kiếm tiền cho tôi.”

Một tháng 5 triệu đã khó tiêu hết rồi.

“Hả?” Phó tổng Hứa nhất thời không hiểu câu này lắm. Đây là 9 triệu tiền thưởng, còn chức vụ CISO ở tổng bộ cũng có mức lương gần 10 triệu mỗi năm. Ở nhà chờ chồng đi làm kiếm tiền, vậy thì kiếm được bao nhiêu chứ? Có thể ổn định kiếm hơn 20 triệu một năm sao? Dù là phó tổng tập đoàn, lương ông cũng chưa đến mức đó.

Cố Thầm nói: “Xin lỗi, phiền ông tránh sang bên, đồ của tôi rơi rồi.”

Nói xong, cậu nghiêng người định nhặt tấm thiệp mời rơi xuống.

Phó Tổng Giám đốc Hứa lúc này mới chú ý đến phong bì trên sàn, vội nói: “Xin lỗi, để tôi, để tôi.”

Ông nhanh chóng nhặt phong bì lên giúp Cố Thầm.

Vì phong bì rơi xuống úp mặt, chỉ thấy mặt sau, nên khi nhặt lên, ông lật lại rồi phủi bụi giúp Cố Thầm, sau đó…

Nhìn thấy dòng chữ trên mặt trước—

“Kính gửi ngài Lệ Đình Khâm”

Phó Tổng Giám đốc Hứa: “???!!!”

Trước đó ông đã nghe nói có một tấm thiệp mời gửi đến thư ký Lâm, rồi quản gia Đặng lại nói hôm nay người nhà của Lệ tổng sẽ đến lấy… vậy nên…

Ông nuốt nước bọt, ngơ ngác hỏi: “Đây là…”

Cố Thầm vươn tay nhận lại thiệp mời, mỉm cười: “Chồng tôi.”

Phó Tổng Giám đốc Hứa: “…”

Hôm nay ông đã bị sốc quá nhiều lần, giờ có cảm giác đầu óc quay cuồng, không phân biệt nổi phương hướng nữa. Ông gượng gạo cười gượng gạo: “…Ha ha, đúng là… kiếm được nhiều thật…”

Lệ tổng, ngài kết hôn mà không phát kẹo mừng. Ngài có một người vợ lợi hại như vậy mà không khoe cho cả tập đoàn biết? Lệ tổng, ngài có vấn đề gì không đấy!

Cố Thầm gật đầu: “Cũng tạm.”

Cậu nói tiếp: “Tôi còn có việc quan trọng, không làm phiền mọi người nữa.”

Cố Thầm định rời khỏi đám đông, còn phó Tổng Giám đốc Hứa thì cố gắng níu kéo trong tiếc nuối:

“Thưa ngài… nhưng chúng tôi muốn xin ngài bớt chút thời gian…”

Lệ Gia Thụ không ngờ rằng, sau khi tăng ca ở cái công ty nhỏ tồi tàn của mình, giờ lại phải chạy đi tăng ca cho tập đoàn. Cậu ta cảm thấy trước mắt tối sầm lại, hối hận vì đã lập ra cái flag sai lầm đó. Nhưng biết sao được, bây giờ cậu ta là người duy nhất của nhà họ Lệ có mặt ở thành phố H.

Cậu ta đã vội vã chạy đến, nhưng vẫn chậm mất một chút. Lúc gấp gáp lao lên tầng 17, chưa kịp hỏi han tình hình, đã nghe các nhân viên tăng ca ở tầng này bàn tán rằng chuyện đã được một nhân viên siêu giỏi nào đó giải quyết rồi?

Lệ Gia Thụ im lặng.

Cuộc tấn công này có kéo dài nổi một tiếng không? Mà đã giải quyết xong rồi à? Xem ra cũng chẳng nghiêm trọng lắm.

Nếu thông báo cho cậu ta muộn thêm chút nữa, chắc vết thương cũng tự lành luôn rồi nhỉ? Gọi nhiều người đến thế làm gì? Đúng là bày vẽ tốn công vô ích.

Nhưng đã đến rồi, cậu ta vẫn phải chào hỏi phó Tổng Giám đốc Hứa một tiếng.

Khi đến phòng làm việc tạm thời, lại không thấy phó Tổng Giám đốc Hứa đâu, cậu ta đành tiếp tục tìm kiếm. Cuối cùng, khi đến tận phòng máy ở khu trong cùng, cậu thấy phó Tổng Giám đốc Hứa, thấy rất nhiều lãnh đạo cấp cao của tập đoàn, và còn thấy một… bóng dáng quen thuộc?!

Lệ Gia Thụ: “…?”

Anh dâu???!!!

Sao anh dâu lại xuất hiện ở đây???

Không đúng, không đúng. Theo một định luật nào đó mà cậu ta đã tổng kết được, nếu ngay cả anh dâu, người chỉ thích ẩn cư trên núi, cũng xuất hiện ở đây, thì chắc chắn tập đoàn đã gặp phải đại họa đến mức trời sập luôn rồi!

Mà nhân viên siêu đẳng họ nói đến, chắc chắn chính là anh dâu, người đã giải quyết vấn đề chỉ trong vài chục phút.

Nhưng… rốt cuộc là nghiêm trọng đến mức nào… mới có thể khiến anh dâu chịu thiệt mà xuất hiện trong môi trường tăng ca đông đúc thế này? Phải biết rằng, trước đây cậu ta có đi xin anh dâu giúp đỡ, cậu cũng không chịu đến công ty mình, mà chỉ đồng ý làm việc ở nhà, nơi mà mình phải dâng lên đồ ăn ngon, chỗ ở tốt, phục vụ tận tình suốt ba ngày… Vậy mà hôm nay anh dâu lại chấp nhận nỗi ấm ức này!

“Sao…” Nhưng nhìn thấy xung quanh có quá nhiều người, Lệ Gia Thụ theo bản năng cảm thấy không thể gọi vậy.

Thế nhưng, anh dâu ơi anh dâu, em đã bịa hết danh xưng nào là ông cụ Cố, giáo sư Cố, tiểu Cố tổng… Giờ còn có thể bịa được cái gì đây? Dùng đi dùng lại sẽ bị lộ mất đó! Anh dâu, mấy cái thân phận giả của anh thực sự khiến người ta đau đầu mà!

Lệ Gia Thụ thở dài, tiến lên, chen đám đông ra, lớn tiếng nói: “Đừng… đừng lãng phí thời gian của Tổng công trình sư Cố nữa!”

Mọi người: “?”

“!”

“Thì ra là Tổng công trình sư Cố, hân hạnh hân hạnh.”

“Nhị thiếu gia cũng quen biết Tổng công trình sư Cố à?”

Dù Phó tổng Hứa đã thấy tấm thiệp mời kia, nhưng giờ cũng bắt đầu nghi ngờ liệu Cố tiên sinh có phải là tổng công trình sư của một doanh nghiệp công nghệ cao nào đó không. Nhưng… vẫn cảm thấy có gì đó không ổn?

Lúc này, nhóm cán bộ và kỹ thuật viên từ Cục An ninh Quốc gia mà họ mời đến đã tới. Nghe nói lãnh đạo tập đoàn đều đang ở đây, họ lập tức tiến vào, hỏi: “Nghe nói đã giải quyết bước đầu rồi, tình hình hiện tại ra sao? Chúng tôi đã xác định đây là một cuộc tấn công từ nước ngoài. Có gây tổn thất gì hoặc rò rỉ thông tin quan trọng không?”

Phó tổng Hứa bắt tay với họ, nói: “Chủ nhiệm Trình, tình trạng thiệt hại cụ thể bên tôi vẫn đang kiểm tra và thống kê. Nhưng về tình hình tác chiến mạng, chúng tôi cũng không rõ lắm, tất cả đều do Tổng công trình sư Cố xử lý.”

Cố Thầm thấy họ, chủ động lên tiếng: “Chủ nhiệm Trình, có thể mời anh ra ngoài nói chuyện riêng một chút không?”

Chủ nhiệm Trình, dựa trên tình hình giám sát trước đó, đã có đánh giá sơ bộ về năng lực của nhóm hacker này. Vậy nên, khi biết có một cao thủ trong nước có thể dễ dàng ứng phó, anh ta rất tôn trọng, niềm nở đáp:n“Tổng công trình sư Cố, mời ngài.”

Phó tổng Hứa tìm một phòng họp nhỏ cho họ và đóng cửa lại.

Lệ Gia Thụ nhìn thái độ nhiệt tình của Chủ nhiệm Trình, có chút trầm ngâm.

Thật ra, từ lâu cậu ta đã nghi ngờ… nhưng chưa bao giờ dám chắc chắn…

Bởi vì theo hồ sơ chính thức, "Cố Thầm" là đứa con không được coi trọng của nhà họ Cố và nhà họ Thích, lại còn sống trong trường nội trú suốt nhiều năm, gần như chẳng ai gặp qua. Ngay cả người nhà cũng không hiểu rõ về cậu. 

Thành tích học tập? Một trường đại học bình thường, ngành tài chính, điểm số cũng chỉ trung bình, không có bất kỳ kinh nghiệm làm việc nào.

Nhưng những gì anh dâu thể hiện ra ngoài thì lại khác xa hoàn toàn, đỉnh cao học thuật, thương trường lão luyện, hacker vô song…

Lệ Gia Thụ dù có giả ngu đến đâu, cũng không thể tiếp tục tự lừa mình rằng đây là "phép màu của anh dâu" được nữa.

Bình Luận (0)
Comment