Sau Khi Người Qua Đường Giáp Liên Hôn Với Đại Lão Hào Môn

Chương 54

“Chủ nhiệm Trình , mời ngài ngồi.”

"Tổng công trình sư Cố, ngài khách sáo quá." Trình tổng ngồi xuống, quan sát người đối diện là Cố Thầm. 

Thường thì những nhân tài công nghệ hàng đầu đều có tính khí khá kỳ quặc, nhưng không ngờ vị tổng công trình sư trẻ tuổi này lại cư xử nhã nhặn, phong thái điềm đạm và đầy khí chất... hơn nữa, trông còn có chút quen mắt?

Cố Thầm thuận miệng nói: “Chủ nhiệm Trình, tôi đã gửi toàn bộ thông tin về tổ chức tội phạm mạng này đến hòm thư báo cáo của bên ngài và Cục quản lý không gian mạng. Nếu có cơ hội, có thể tiến hành hợp tác thực thi pháp luật xuyên quốc gia.”

Chủ nhiệm Trình ngẩn ra. Vị tổng công trình sư trẻ này chỉ nhẹ nhàng đề cập, vậy mà mọi việc đã được xử lý gọn ghẽ rồi? Ngay cả thông tin về tổ chức tội phạm cũng đã thu thập đầy đủ? Phải biết rằng các tổ chức tội phạm mạng xuyên quốc gia đều có vô số lớp bảo vệ, rất khó để lần ra dấu vết.

Thế mà tổng công trình sư Cố không chỉ làm được, còn thể hiện như thể đó chỉ là chuyện nhỏ nhặt.

Trình tổng lập tức bắt tay Cố Thầm, nhiệt tình nói: “Thật sự rất cảm ơn ngài! Cảm ơn ngài đã đóng góp cho an ninh mạng quốc gia! Chúng tôi cũng có thiết lập hệ thống khen thưởng và giấy chứng nhận cá nhân...”

"Không cần khách sáo, đó là điều nên làm." Cố Thầm nhanh chóng khép lại chủ đề này.

Cậu đi thẳng vào vấn đề: “Chủ nhiệm Trình, tôi mạo muội hỏi một chút, cuộc tấn công mạng quy mô lớn vào tập đoàn tối nay có liên quan đến sự việc của Lệ tiên sinh tại nước A không? Và... có phải một số thế lực ở nước A đang tìm kiếm thông tin quan trọng nào đó? Thông tin này có ảnh hưởng đến cục diện của Lệ tiên sinh tại nước A không?”

Dựa trên phương thức tấn công mà cậu quan sát được, hình như mục tiêu của bọn họ không phải phá hoại hệ thống của tập đoàn để gây tổn thất mà là đang cố gắng tìm kiếm một loại dữ liệu nào đó,  hơn nữa, cực kỳ cấp bách.

Chủ nhiệm Trình không ngờ tổng công trình sư Cố lại trực tiếp chạm đến vấn đề cốt lõi như vậy, nhưng ông đáp: “Xin lỗi, tổng công trình sư Cố, chuyện này liên quan đến bí mật quốc gia, tôi không thể tiết lộ.”

Cố Thầm gật đầu tỏ ý hiểu, rồi hỏi tiếp: "Vậy thì, thông tin này chưa bị rò rỉ chứ?" Thật ra bộ phận an ninh mạng của tập đoàn rất có năng lực, trước khi cậu đến đây, họ đã cố thủ rất tốt, không để xảy ra bất kỳ vụ rò rỉ dữ liệu nào. Nhưng ở các khâu khác, cậu không rõ tình hình thế nào.

Chủ nhiệm Trình trả lời chắc chắn: “Không có rò rỉ.”

Nhìn thái độ kiên định của chủ nhiệm Trình, Cố Thầm dường như đã hiểu ra dữ liệu này hiện đang ở đâu. Cậu nói: “Nếu vấn đề cốt lõi nhất không cần phải lo lắng nữa, vậy thì tôi có thể lấy tư cách là bạn đời của Lệ tiên sinh để yêu cầu các ngài hỗ trợ và phối hợp không?”

Nghe vậy, chủ nhiệm Trình lại sững sờ. Vị giám đốc trẻ tuổi xuất sắc này hóa ra chính là bạn đời của đồng chí Lệ? Bởi vì quá ấn tượng với tài năng của Cố Thầm, trước đó ông không hề nghĩ theo hướng này.

Bất giác, chủ nhiệm Trình rút điện thoại ra, tìm lại bức ảnh mà ngài Lệ đã cung cấp trước đây. Khi đồng chí Tiểu Lệ khẩn cấp về nước để phối hợp với bọn họ, anh từng yêu cầu họ bảo vệ bạn đời của mình – Cố Thầm. Nhưng chuyện này do một bộ phận khác phụ trách, nên chủ nhiệm Trình cũng chưa xem kỹ bức ảnh trước đó.

Bây giờ ông cầm điện thoại lên, so sánh với người trước mặt... Đúng là cậu! Nhưng phải thừa nhận rằng, ảnh chụp không thể nào lột tả hết thần thái của người thật.

Chủ nhiệm Trình bỗng trở nên nhiệt tình hơn hẳn. Ông nghĩ rằng Cố Thầm lo lắng cho Lệ Đình Khâm bèn nghiêm túc giải thích: “Về tình hình của Lệ tiên sinh ở nước ngoài, ngài ấy đã bàn bạc với chúng tôi, tạm thời yêu cầu chúng tôi không can thiệp. Chúng tôi cũng đồng ý với quan điểm này, bởi vì nếu nhà nước trực tiếp can thiệp sẽ làm chính quyền nước A cảnh giác. Lệ tiên sinh hy vọng rằng bề ngoài, vụ việc này chỉ dừng lại ở mức cạnh tranh thương mại ác tính do tâm lý bài xích doanh nghiệp nước ngoài.”

“Nhưng ngài yên tâm, chúng tôi cũng đã có những sắp xếp ở đó để ứng phó với các tình huống bất ngờ, đảm bảo an toàn cho Lệ tiên sinh.”

Cố Thầm lắc đầu: “Cảm ơn Chủ nhiệm Trình, nhưng điều tôi lo lắng không phải chuyện này.”

Chủ nhiệm Trình nhìn thấy Cố Thầm khẽ mỉm cười: “Thật trùng hợp, tôi cũng hy vọng chuyện này chỉ dừng lại ở mức cạnh tranh thương mại ác tính. Nhưng tôi cần sự ủng hộ và hậu thuẫn từ phía các vị.”

Trình tổng hỏi: “Cụ thể là gì?”

Lệ Gia Thụ nhìn thấy Cố Thầm mở cửa phòng họp nhưng không định bước ra. Có vẻ họ đã bàn bạc xong và chuẩn bị triển khai bước tiếp theo.

Quả nhiên, cậu nghe thấy Cố Thầm nói với mình: “Gia Thụ, tôi cần sắp xếp một số việc, có thể mời Hứa phó tổng vào đây không?”

Trong số rất nhiều quản lý cấp cao ở đây, ai nấy đều có chút khó hiểu. Dù Cố Thầm có giỏi về công nghệ đến đâu, cũng không có nghĩa là cậu có năng lực quản lý. Chuyện này không đến lượt cậu đưa ra chỉ đạo.

Ngay cả Hứa phó tổng, dù đã biết Cố Thầm là bạn đời của Lệ tổng, cũng cảm thấy cậu không thể thay mặt Lệ tổng điều hành tập đoàn.

Nhưng Chủ nhiệm Trình lo lắng rằng với tư cách là một chuyên gia công nghệ, Cố Thầm có thể không dễ sai khiến được họ, nên cũng lên tiếng: “Hứa phó tổng, phiền ngài vào trong thảo luận một chút. Có một số vấn đề cần phối hợp.”

Ngay cả chủ nhiệm Trình cũng đã đứng ra bảo đảm? Lệ Gia Thụ càng nhìn càng thấy giữa Cố Thầm và chủ nhiệm Trình không giống như vừa mới quen biết.

Hơn nữa, từ trước đến nay, Cố Thầm là người rất hưởng thụ cuộc sống, chủ động đi sắp xếp công việc từ bao giờ vậy? Dù cậu ta nhờ vả bao nhiêu lần cũng không được! Hôm nay lại tự nguyện ra mặt, chẳng lẽ đây mới là công việc thật sự của anh dâu?

Lệ Gia Thụ thì thầm với Hứa phó tổng: “Nhanh lên, Hứa phó tổng, anh dâu tôi đã lên tiếng, ông nhất định phải ghi nhớ từng câu từng chữ! Anh dâu tôi rất ít khi mở miệng, nhưng một khi đã nói ra, thì chắc chắn là tuyệt chiêu.”

"Lần trước tôi nhờ anh ấy giải quyết vấn đề đàm phán hợp nhất công ty, cái tên 'Tiểu Cố tổng' đã lan truyền khắp nơi rồi, chắc hẳn ông từng nghe qua chứ?" Nói xong, cậu ta lập tức đẩy Hứa phó tổng vào trong phòng họp.

Hứa phó tổng bị nhồi nhét quá nhiều thông tin bất ngờ, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị đẩy vào trong. Sau đó, ông nhìn thấy Cố Thầm và chủ nhiệm Trình đang thảo luận vô cùng ăn ý. Ông ngồi xuống ghế bên cạnh, trong lòng có chút do dự.

Lần trước, vụ hợp nhất công ty xử lý chất thải của Lệ Gia Thụ đã được nhóm quản lý cấp cao của tập đoàn phân tích. Dù chỉ là một chuyện nhỏ đối với tập đoàn Lệ thị, nhưng nó liên quan đến việc điều phối nhiều lợi ích khác nhau, gần như không thể khiến tất cả các bên hài lòng.

Vậy mà cuối cùng, "tiểu Cố tổng" đã giải quyết gọn ghẽ. Các quản lý cấp cao còn khen ngợi tài năng và khả năng thuyết phục của người này.

Không ngờ… "tiểu Cố tổng" giờ lại đang ngồi ngay trước mặt ông!

Thật sự có người vừa sở hữu kỹ thuật mạng hàng đầu, vừa có năng lực quản lý mạnh mẽ đến vậy sao?

Thấy Hứa phó tổng đã trấn tĩnh lại, Cố Thầm mới nói ngắn gọn: “Hứa phó tổng, chúng ta cần tuyên bố ra bên ngoài rằng tập đoàn Lệ thị bị tấn công, tài liệu nghiên cứu quan trọng đã bị rò rỉ, đồng thời lên án mạnh mẽ hành vi cạnh tranh không lành mạnh do tội phạm và một số “đối tác thân thiện” ở nước ngoài thao túng, đồng thời bảo lưu quyền truy cứu trách nhiệm.”

Hứa phó tổng: "?" Tài liệu không phải vẫn an toàn sao? Hơn nữa chẳng phải bọn họ đã toàn thắng rồi à? Cố tiên sinh vừa mới nói chuyện với Trình tổng những gì? Sao bản thân có cảm giác như đã bỏ lỡ cả trăm tập vậy?

Hứa phó tổng cau mày suy nghĩ, thực ra, việc Lệ tổng thường trú ở nước ngoài trong ba tháng qua đã khiến ông hoài nghi. Nay tập đoàn bị hacker nước ngoài tấn công, lại khiến ông liên tưởng đến việc không thể liên lạc với Lệ tổng. Với vị trí phó tổng, ông không hề ngu ngốc, suy nghĩ một hồi thì dần hiểu ra vài điều... Nhưng do thiếu thông tin mấu chốt, ông vẫn chưa thể xâu chuỗi toàn bộ sự việc lại với nhau.

Chủ nhiệm Trình lên tiếng: "Đúng vậy, chúng tôi sẽ phối hợp với các anh để xác nhận hành vi tội phạm đánh cắp tài liệu." Dù sao thực tế đúng là đã có hành vi này, chỉ là khác biệt giữa việc đã thành công hay chưa mà thôi.

Tuy vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng Cố Thầm, nhưng thấy chủ nhiệm Trình cũng lên tiếng, trực giác của Hứa phó tổng cảm thấy không có vấn đề gì, ông đập mạnh tay vào lòng bàn tay, quyết đoán nói: "Được, tôi sẽ bảo bộ phận quan hệ công chúng thảo bản thông cáo ngay lập tức." Dù đúng hay sai, trong trường hợp này, tốc độ là yếu tố quyết định. Việc này cần phải được đưa ra nhanh chóng, nắm bắt dư luận đầu tiên.

Chủ nhiệm Trình gật đầu: “Phải kịp thời.”

Hứa phó tổng vốn có năng lực quyết đoán và thực thi rất mạnh, cộng thêm đội ngũ thư ký và PR xuất sắc, chỉ trong vòng mười phút, thông cáo đã được phát đi.

Thông cáo không chỉ khơi dậy sự phẫn nộ, lên án mạnh mẽ hành vi cạnh tranh không lành mạnh của một số doanh nghiệp, mà còn tuyên bố Lệ thị đã chiến thắng trong cuộc chiến mạng lần này, trấn an người dùng. Tuy nhiên, thông cáo cũng nhấn mạnh rằng tài liệu nghiên cứu quan trọng của tập đoàn đã bị đánh cắp, nếu trong tương lai xuất hiện các thành quả nghiên cứu tương tự trên tay các đối thủ, Lệ Thị sẽ truy cứu trách nhiệm đến cùng.

Ngay sau đó, các cơ quan nhà nước cũng đưa ra thông cáo về vụ tấn công mạng ác ý này, đồng thời bày tỏ nghi ngờ về môi trường kinh doanh tại nước A, cho rằng một số quốc gia đang thực thi chủ nghĩa bảo hộ thương mại, dung túng cho các doanh nghiệp địa phương đàn áp các công ty nước ngoài có sức cạnh tranh.

Lúc này, Smith - người phụ trách một tập đoàn tài phiệt ở nước A - vừa nhận được tin nhóm hacker thất bại, đang còn hoài nghi về năng lực an ninh mạng của doanh nghiệp Hoa quốc, thì lại nghe tin tức này.

Hắn chất vấn nhóm hacker: "Nói đi, dữ liệu các người lấy được đâu? Các người muốn bao nhiêu tiền?" Hắn không tin rằng Lệ thị thật sự đã thắng, cho rằng đây chỉ là kiểu "cứng miệng" thường thấy của người Hoa quốc, còn tài liệu bị rò rỉ mới là sự thật.

Hiện tại, phía chính phủ Hoa quốc đã gây áp lực, nếu không thể đưa ra bằng chứng mạnh mẽ chứng minh Lệ Đình Khâm có tội, bọn họ cũng không thể chống đỡ nổi áp lực từ cấp quốc gia.

Tuy nhiên, nhóm hacker đã bị Cố Thầm đánh bại hoàn toàn, ngay cả chứng cứ phạm tội của chính mình còn nằm trong tay đối phương, làm gì có chuyện lấy được tài liệu của Lệ thị: "Chúng tôi thực sự không lấy được gì cả, hơn nữa, chúng tôi phải chạy rồi." Nghe nói Hoa quốc sắp tiến hành thực thi pháp luật xuyên quốc gia, hiện tại toàn bộ thông tin của bọn họ đã bị hacker đối phương nắm giữ, không trốn ngay thì không kịp mất.

"???" 

Smith nghe xong, điện thoại đã bị cúp ngang, tức giận chửi thề: “Shit!”

Hắn đang đòi dữ liệu từ hacker, cảnh sát cũng đang đòi dữ liệu từ hắn, tình hình vốn đã không đúng quy trình. Giờ đây, ngay cả cảnh sát cũng không thể chịu nổi áp lực nữa.

Smith nói: “Chẳng phải vẫn còn tám tiếng nữa mới hết 48 giờ sao?”

Nhưng viên cảnh sát phụ trách lại đáp: “Không được, nếu các anh không thể lập tức cung cấp chứng cứ, chúng tôi sẽ phải thả Lệ ngay. Không phải các anh nói hacker đã lấy được tài liệu quan trọng của Lệ thị sao? Hãy nộp trực tiếp cho chúng tôi đi.”

Smith lúng túng: “Dữ liệu thì có, nhưng tôi vẫn chưa lấy được, hãy chờ thêm chút nữa.”

Nhưng cảnh sát bắt đầu nghi ngờ. Lệ thị tuyên bố bị rò rỉ tài liệu, bọn họ tin là thật, vì họ vẫn luôn đánh giá thấp năng lực an ninh mạng của doanh nghiệp Hoa quốc. Do đó, họ tin rằng tài liệu nghiên cứu của Lệ thị chắc chắn đã rơi vào tay tập đoàn này, nhưng nay bọn họ lại không chịu giao nộp... Kết hợp với hành vi lén lút xâm nhập nhà máy nghiên cứu của Lệ thị trước đó, cảnh sát không thể không nghi ngờ rằng, mục đích thực sự của bọn họ chính là đánh cắp kết quả nghiên cứu quan trọng này.

Viên cảnh sát phụ trách nói: “Dữ liệu đó thực chất là tài liệu nghiên cứu của phòng thí nghiệm Lệ thị đúng không? Cảnh sát chúng tôi không phải là công cụ phục vụ cạnh tranh thương mại của các anh. Bây giờ, chúng tôi phải thả Lệ ngay lập tức.”

Smith: "???" Hắn thực sự không có tài liệu của Lệ thị! Nhưng viên cảnh sát đã dứt khoát cúp máy.

"Shit!" Hắn lại chửi thề, tức giận ném điện thoại vào tường.

Giờ thì hắn thực sự có trăm cái miệng cũng không thể biện hộ, e rằng cả thế giới đều nghĩ hắn đã đánh cắp tài liệu của Lệ thị, lại còn dùng thủ đoạn cạnh tranh ác ý để hãm hại Lệ Đình Khâm khiến anh bị giam giữ.

Hắn phải thừa nhận, Lệ Đình Khâm là một người giỏi mưu lược và thâm sâu khó lường. Nhà máy mà anh bố trí từ trước đã đánh lừa được bọn họ, khiến cảnh sát tìm kiếm vô ích, cuối cùng chỉ có thể giam giữ anh trong 48 giờ. Điều này đã khiến hắn phải gấp rút hợp tác với các tập đoàn khác, sử dụng tấn công mạng để cưỡng ép tìm chứng cứ.

Nhưng phản ứng của Lệ thị thì sao? Giải thích thế nào đây? Hiện tại Lệ Đình Khâm vẫn còn trong sở cảnh sát, không thể liên lạc với bên ngoài. Anh không thể biết được rằng máy chủ của tập đoàn đã bị tấn công, càng không thể sắp xếp ứng phó từ trước.

Nước đi này thực sự quá quan trọng, lật ngược thế cờ, định nghĩa toàn bộ sự kiện thành một vụ cạnh tranh thương mại ác ý, khiến bọn họ hoàn toàn rơi vào thế bị động. Và người này còn ở ngay trong Hoa quốc, không giống như Lệ Đình Khâm, người có thể hiểu rõ tình hình bên này, vậy mà vẫn có thể đưa ra quyết định chính xác trong hoàn cảnh như vậy, quá chuẩn xác, quá đáng sợ.

Rốt cuộc, ai đang điều hành Lệ thị trong nước? Người này có năng lực và tầm nhìn ngang ngửa, thậm chí còn vượt xa cả Lệ. Với nội ứng ngoại hợp thế này, e rằng không thể ngăn cản được đà phát triển của Lệ thị nữa…

Đáng chết! Đám thuộc hạ của hắn đều là lũ vô dụng!

Sau 40 giờ, dưới lời xin lỗi từ phía cảnh sát, cuối cùng Lệ Đình Khâm cũng bước ra khỏi đồn. Sau đó, đội ngũ luật sư đã thay mặt anh và đội ngũ lãnh đạo chi nhánh Lệ thị tại nước A nộp đơn kiện về việc họ bị giam giữ bất hợp pháp suốt 40 giờ.

Lệ Đình Khâm lên chiếc xe đến đón mình, xoa xoa huyệt thái dương. Cơ thể anh rất mệt mỏi, nhưng tinh thần vẫn ổn.

Việc cảnh sát thả anh sớm không nằm ngoài dự liệu của anh, chỉ là anh cảm thấy trong tình huống thông tin chưa đầy đủ, cách ứng phó của trong nước vẫn vô cùng xuất sắc.

Vì trong nước cũng không thiếu các thế lực nước ngoài, nên trước đó anh không hề sắp xếp trước cách ứng phó, bởi một khi tin tức bị lộ, vấn đề anh gặp phải sẽ không chỉ là 48 giờ tạm giữ, mà thậm chí cả một số nhà nghiên cứu chưa kịp về nước cũng có thể bị liên lụy.

Anh và thư ký Từ đều bị giữ lại, bây giờ không ai báo cáo chi tiết với anh, chỉ có thể tự mình tìm hiểu tình hình ngay tại chỗ.

Sau khi nắm sơ qua cục diện hiện tại, cuối cùng Lệ Đình Khâm cũng cảm thấy bất ngờ. Không chỉ đánh bại được cả nhóm hacker nước ngoài, mà cách ứng phó này… gần như trùng khớp với suy nghĩ của anh… Đây chính là phương án mà anh dự định thực hiện sau khi được thả, vậy mà trong nước đã ra tay trước anh một bước.

Cảm giác này quá vi diệu, như một sự ăn ý không lời nhưng đánh thẳng vào tâm trí! 

Anh gọi một cuộc điện thoại cho Hứa phó tổng.

"Lệ tổng! Tốt quá rồi! Tôi nhớ ngài muốn chết!" Hứa phó tổng nhận được cuộc gọi từ Lệ Đình Khâm mà suýt rơi nước mắt. Dù sao thì Lệ tổng đã mất liên lạc gần hai ngày nay, ông sớm đã nghi ngờ có chuyện xảy ra ở nước A. Thấy Cố tiên sinh, bạn đời của Lệ tổng, vẫn còn đứng bên cạnh, ông lập tức đổi giọng: “Hu hu hu! Nhớ ngài về chủ trì công việc!”

Lệ Đình Khâm nghe giọng điệu kích động của Hứa phó tổng, bình thản nói: "Hứa tổng, cách ứng phó trong nước lần này làm rất tốt, nhờ vậy mà vấn đề bên tôi cũng được giải quyết trước thời hạn. Là vị đồng nghiệp nào đã đưa ra quyết định vậy?" Với hiểu biết của anh về Hứa phó tổng, chuyện này không giống phong cách của ông. 

Ánh mắt Hứa phó tổng lập tức chuyển sang Cố Thầm, sững sờ. Phương án đối phó mà Cố tiên sinh đưa ra chưa đầy nửa tiếng trước ư? Khi ấy bản thân ông còn chưa hoàn toàn tin tưởng, nhưng vẫn quyết định thực hiện, không ngờ lại có thể xoay chuyển cục diện của Lệ tổng bên kia trong chớp mắt? Ngay cả Lệ tổng cũng khen là rất tốt?

Trời ạ... Ông thực sự tâm phục khẩu phục. Giờ thì ông tin chắc rằng Cố tiên sinh chính là vị "Tiểu Cố tổng" huyền thoại trong những cuộc đàm phán hợp nhất, người khiến tất cả mọi người đều phải tâm phục khẩu phục.

Quả thực là "tính toán trong trướng, quyết thắng ngàn dặm" không sai mà…

Biết rằng đầu dây bên kia là Lệ Đình Khâm, lại thấy ánh mắt Hứa phó tổng nhìn mình, Cố Thầm giơ ngón trỏ lên môi làm động tác "suỵt".

Hôm nay cậu đã tăng ca suốt, có lẽ ngày mai Lệ tổng sẽ về nước. Nếu bây giờ biết được từ Hứa tổng thì mất vui rồi.

Lệ Đình Khâm thấy đầu dây bên kia im lặng hồi lâu, liền nhắc: “Hứa tổng?”

Hứa phó tổng nhìn động tác của Cố Thầm: "..." Không chịu nổi, chẳng lẽ ông cũng là một phần trong trò chơi của hai vợ chồng nhà này à?

Hứa phó tổng nói: “Chủ nhiệm Trình của bên Cục an ninh mạng quốc gia đã đến, thảo luận với chúng tôi một chút rồi đưa ra vài sắp xếp.”

Nghe nói là chủ nhiệm Trình, Lệ Đình Khâm cũng không ngạc nhiên, nhưng lại có chút thất vọng khó hiểu, đáp: “Thì ra là vậy, đó cũng chính là bước tiếp theo tôi định làm. Không ngờ lại trùng hợp với chủ nhiệm Trình.”

Hứa phó tổng: "Khụ khụ, đúng là trùng hợp thật." Phải phải phải, hai vợ chồng nhà này đúng là ăn ý ghê.

Lệ Đình Khâm lại nói: “Hứa tổng, nếu không có vấn đề gì gấp cần giải quyết thì tôi cúp máy trước, tôi cần gọi cho bạn đời để báo bình an.”

Hứa phó tổng theo phản xạ nói: "Cố... à, bạn đời của ngài vẫn chưa biết chuyện này sao?" Rõ ràng ông vừa nhìn thấy "Cố tiên sinh", "Tổng công trình sư Cố", "Tiểu Cố tổng" đứng ngay trước mặt mà?

Lệ Đình Khâm nói: “Đúng vậy, vì một số yêu cầu bảo mật, tôi chưa báo với em ấy. Tôi cúp máy trước, sẽ liên hệ sau.”

Hứa phó tổng: "..." Cố tiên sinh thật sự không biết gì sao??? Hoàn toàn không biết gì??? Thế chẳng phải hôm nay ngài ấy chỉ đến đây để lấy thư mời thôi à? Rồi tình cờ gặp chuyện này nên tiện tay giải quyết luôn sao?

Lúc này, sự chấn động và kính phục của Hứa phó tổng đối với Cố Thầm đã đạt đến mức khó mà diễn tả thành lời.

Phải biết rằng, khi Cố tiên sinh đề xuất phương án này, bản thân ông còn có cảm giác như đã bỏ lỡ cả trăm tập phim. Ấy thế mà Cố tiên sinh lại có thể, trong tình trạng thiếu hụt thông tin, nắm bắt chính xác mấu chốt vấn đề, ngay lập tức đồng điệu với suy nghĩ của Lệ tổng. Sự phán đoán sắc bén, tầm nhìn hàng đầu, khả năng quyết định và sự tự tin nắm chắc chiến thắng này... Ông cảm thấy, thậm chí đã gần như vượt qua cả Lệ tổng rồi…

Bên này, Cố Thầm nhận được điện thoại từ Lệ Đình Khâm, đối phương nói thẳng: “A Thầm, tôi không sao, mai tôi sẽ về nhà.”

Cố Thầm khẽ cười, đáp: “Được, tôi chờ anh về. Tôi đã đi xem Ý viên rồi, đợi anh về là có thể chuẩn bị dọn nhà.”

Trong lòng Lệ Đình Khâm tràn đầy dịu dàng, nói: "Ừ." Dù anh đã sắp xếp người bảo vệ A Thầm chu đáo, nhưng việc để cậu một mình trong nước lo lắng suốt thời gian qua đã là quá đủ. Giờ phút này, bất cứ lời hứa hẹn nào qua điện thoại cũng đều sáo rỗng. Việc quan trọng nhất chính là mau chóng trở về nhà, tự mình xin lỗi và an ủi A Thầm.

Hứa phó tổng nhìn sắc mặt Cố Thầm, lại đoán giọng điệu của Lệ tổng, rồi ôm trán quay mặt đi. Hai người đàn ông mạnh mẽ kết hôn với nhau, hóa ra là thế này à? Đáng sợ…

Chờ đến khi Cố Thầm cúp máy, Hứa phó tổng vội nói: “Cố tiên sinh, chuyện hôm nay ở tập đoàn cứ để ngài quyết định, tôi sẽ chịu trách nhiệm thi hành.”

Cố Thầm nói: “Thật ra cũng không còn gì nữa. Tôi đến lấy thư mời mà đã chậm trễ quá lâu rồi, tài xế vẫn đang đợi dưới tầng, tôi nên về thôi.”

Hứa phó tổng đáp: “Cần chứ, vẫn cần. Tôi tin vào quyết định của ngài.”

Cố Thầm nhướng mày: “Được thôi, vậy tôi sắp xếp một chút.”

"Những đồng nghiệp làm thêm ca tối nay, ngoài nhân viên trực ban và nhân viên bảo trì của bộ phận an ninh mạng, còn lại đều có thể tan làm." Lúc nãy cậu đã tiện tay tăng cường hệ thống phòng thủ, đề phòng đối phương quay lại. Vậy thì tối nay mọi người cũng không cần thức đêm nữa, ca làm này kết thúc ở đây thôi.

Hứa phó tổng đã nói đến mức này rồi, nghe Cố Thầm nói vậy, ông lập tức truyền đạt xuống dưới.

Mọi người lập tức reo hò, ca làm này kết thúc nhanh quá đi! Nhưng nghĩ lại, lương tăng ca gấp mười lần... liệu có thể xin ở lại làm thêm chút nữa không nhỉ?

Nhưng ngay sau đó, Cố Thầm lại nói: “Tiền thưởng tối nay chia đều cho tất cả nhân viên tăng ca đi.”

Hứa phó tổng vừa truyền đạt lại, cả phòng lập tức bùng nổ tiếng hoan hô. 10 triệu chia đều cho mấy trăm người làm thêm, mỗi người cũng được hơn 10 nghìn! Ca làm này quá đáng giá rồi!

Cố Thầm cười nhẹ: “Được rồi, tan làm thôi.”

Lệ Gia Thụ nhìn Cố Thầm mà thầm nghĩ: anh dâu chắc hẳn từng là người nắm quyền lớn, ngày nào cũng chỉ tay năm ngón ra lệnh. Lần trước khiến mình trông như trợ lý nhỏ, hôm nay lại biến Hứa phó tổng thành thái giám truyền lệnh...chậc chậc.

Bước ra khỏi khu vực phòng họp nhỏ, cuối cùng Cố Thầm cũng nhớ ra mình vẫn còn một chiếc khăn ướt chưa lấy. Cậu quay lại tìm chàng trai mặc áo hoodie xám lúc trước. Người này vẫn đang ngồi đó, tay cầm khăn ướt, ánh mắt lơ đãng như đang chìm vào cõi mộng. Bên cạnh cậu ta là nhóm kỹ sư của tổng bộ cùng các chuyên gia kỹ thuật do chủ nhiệm Trình đưa tới, họ đang nghiên cứu chiếc máy tính mà Cố Thầm đã sử dụng.

Phó tổng Hứa đi theo Cố Thầm, nghĩ rằng cậu sắp quay lại để tiếp tục thao tác gì đó xuất thần, hoặc ít nhất cũng sẽ giao phó một số chỉ đạo quan trọng cho các chuyên gia.

Nhóm chuyên gia cũng đồng loạt quay sang nhìn Cố Thầm, ánh mắt đầy chờ mong, như thể cậu đang nắm giữ bí mật vô giá nào đó.

Kết quả, Cố Thầm lại chỉ gọi người thanh niên mặc hoodie: “Vị bằng hữu này, có thể…”

Chưa kịp nói xong, người thanh niên đã nhanh chóng đưa khăn ra, vẻ mặt đầy kích động: “Đại lão! Tôi biết ngay là anh đang tìm cái này! Đại lão, chuyện bái sư vừa nãy…”

Cố Thầm nhận lấy khăn, thản nhiên đáp: “Cảm ơn cậu vì chiếc khăn, nhưng chuyện bái sư thì thôi đi.” Khi ánh mắt cậu vô tình lướt qua bộ bàn phím và chuột đã lên lớp bóng nhẫy, cậu lập tức quay mặt đi, cảm thấy cả đời này mình không muốn động vào bàn phím lần nào nữa.

Vừa lau tay, cậu vừa quay sang nói với phó tổng Hứa: “Thưởng thêm cho đồng nghiệp này một chút, cậu ấy cũng góp sức không ít. Tôi về trước đây.”

Nhóm chuyên gia kỹ thuật nghe vậy thì mắt sáng rực, hóa ra cậu nhân viên này cũng tham gia hỗ trợ Cố tổng công trong cuộc chiến? Vậy chẳng phải họ có thể hỏi cậu ta về những đoạn mã xuất sắc đó sao? Vì nhìn Cố tổng công thế nào cũng không giống kiểu người sẽ trả lời mấy câu hỏi này.

Họ lập tức quay sang chàng trai áo hoodie, háo hức hỏi: “Đồng nghiệp, vừa rồi cậu đã làm những gì trong cuộc đối kháng? Có thể chia sẻ với chúng tôi không?”

Chàng trai áo hoodie ngẩn ngơ nhìn theo bóng lưng Cố Thầm, gãi đầu: “Chắc là… chửi đối phương hơn hai mươi câu ‘fuck you’?”

Nhóm chuyên gia kỹ thuật: “???” Hả?

Lúc này, Lệ Gia Thụ cũng bước nhanh theo Cố Thầm, chuẩn bị rời đi cùng cậu. 

Nhưng khi cả hai chưa kịp đến thang máy, chủ nhiệm Trình đã gọi giật lại: “Cố tiên sinh, xin dừng bước.”

Lệ Gia Thụ lập tức dựng thẳng tai lên, tò mò muốn nghe họ nói gì.

Trước đó, đội ngũ kỹ thuật đã kiểm tra toàn bộ tình hình và báo cáo lại với chủ nhiệm Trình. Ông càng hiểu rõ hơn về tài năng thiên tài của Cố Thầm trong lĩnh vực công nghệ, cộng thêm sự mưu lược xuất chúng, ông thực sự cảm thấy đây là nhân tài hiếm có trong cả nước.

Cố Thầm hỏi: “Ngài có chuyện gì muốn nói?”

Chủ nhiệm Trình đáp: “Cố tiên sinh, tôi biết có lẽ cậu sẽ từ chối, nhưng tôi vẫn muốn mạo muội hỏi một câu, cậu có hứng thú về làm việc cho bên chúng tôi không?”

Cố Thầm nhẹ nhàng từ chối: “Chủ nhiệm Trình, xin lỗi, mặc dù đó là công việc cống hiến cho quốc gia, nhưng tôi đã nghỉ hưu rồi, không muốn tham gia những việc này nữa.”

Lý do "nghỉ hưu" nghe có vẻ vô lý, Trình chủ nhiệm Trình lại cảm nhận được sự từ chối dứt khoát từ cậu. Ông gật đầu, tỏ ý hiểu, còn vỗ vai cậu: “Aiz, những cơ quan như chúng tôi… đúng là…” Những công việc như thế này thường phải giữ bí mật ngay cả với gia đình, lại hay vắng nhà, nếu ai đang có cuộc sống gia đình hạnh phúc, chắc chắn sẽ không muốn dính vào.

Nhưng ông lại nói tiếp: “Có điều… nếu đất nước gặp phải cuộc tấn công tương tự, tôi vẫn mong cậu có thể hỗ trợ về mặt kỹ thuật.”

Cố Thầm gật đầu: “Đương nhiên, nghĩa vụ không thể chối từ.”

Chủ nhiệm Trình cười: “Vậy thì tốt, tôi không làm mất thời gian của cậu nữa.”

Lệ Gia Thụ đứng bên cạnh, nghe đến đây thì trong lòng thầm thốt lên: “Mẹ nó!”

Sau khi chào tạm biệt nhóm người kia, Cố Thầm cuối cùng cũng xuống lầu, Lệ Gia Thụ nhanh chóng đuổi theo, cùng cậu vào thang máy.

Trên đường đi, Lệ Gia Thụ nói: “Anh dâu à, lát nữa để em đưa anh về núi đi.”

Cố Thầm đáp: “Không cần, chú Từ vẫn đang đợi dưới lầu, chắc đã đợi lâu lắm rồi.”

Chú Đặng vì không hiểu gì về công nghệ nên đã lên tầng khác để phối hợp xử lý các vấn đề hành chính. Giờ đây, vấn đề kỹ thuật đã giải quyết xong, nhưng vẫn còn rất nhiều hậu quả cần dọn dẹp. Thêm vào đó, nhà chú vốn ở trong thành phố, nên chú chỉ nhắn tin cho Cố Thầm, nói rằng sẽ không về cùng.

Lệ Gia Thụ vẫn kiên trì: “Anh dâu à, chú Từ đợi lâu vậy cũng vất vả rồi, để em đưa anh về đi.”

Nhìn biểu cảm đầy mong muốn được nói chuyện của Lệ Gia Thụ, Cố Thầm cảm thấy nếu không để cậu ta nói ra thì chắc cậu ta sẽ nghẹn chết mất, bèn nói: “Được thôi.” Dù sao phần lớn thời gian cậu ra tay, Lệ Gia Thụ đều ở ngay đó, phát hiện ra điều gì cũng không có gì lạ.

Dưới lầu, chú Từ chờ mãi, nhìn người trong tòa nhà vào hết đợt này đến đợt khác mà không thấy ai ra, cảm giác như mình sắp hóa đá. Nhưng thấy ai nấy đều bận rộn, ông cũng không tiện chủ động gọi điện làm phiền Cố tiên sinh.

Hơn một tiếng sau, cuối cùng ông cũng thấy người bước ra khỏi tòa nhà. Ông mừng rỡ xuống xe mở cửa: “Cố tiên sinh, ngài…”

Nhưng Cố Thầm chưa kịp nói gì, Lệ Gia Thụ đã chen vào: “Chú Từ, báo tin vui cho chú đây, chú có thể tan ca về nghỉ ngơi rồi, cháu sẽ đưa anh dâu về núi!”

Chú Từ: “…” Nhị thiếu, cậu làm người vậy sao?

Sau khi tiễn chú Từ về, Cố Thầm ngồi vào xe của Lệ Gia Thụ. Lệ Gia Thụ lập tức kéo kín cửa xe, khóa cửa, lái đến một chỗ vắng người, rồi hạ giọng:

“Anh dâu, thực ra anh không phải là Cố Thầm của nhà họ Cố, đúng không?”

Cố Thầm không bất ngờ khi cậu ta hỏi vậy, chỉ bình tĩnh nói: “Tên tôi là Cố Thầm.”

Lệ Gia Thụ nghe vậy, lập tức hiểu ra, anh dâu không trực tiếp trả lời, vậy có nghĩa là… đúng rồi! Cậu ta đoán trúng rồi!

Lệ Gia Thụ cảm thấy tim mình đập mạnh hơn, nuốt nước bọt rồi hỏi tiếp: “Anh dâu, vậy thân phận thực sự của anh có phải rất lợi hại, lại còn là một bí mật phải giữ kín không?”

Cố Thầm đáp: “Quả thật phải giữ bí mật, tôi không thể nói. Cậu đoán thử xem?” Những chuyện quá khứ, do quy tắc của thế giới này, cậu không thể nhắc tới, nhưng cậu cũng tò mò muốn xem thử Lệ Gia Thụ sẽ đoán thế nào.

Lệ Gia Thụ căng thẳng nắm chặt vô lăng. Nếu đúng là bí mật thì… cậu ta phải nói ra suy đoán của mình thôi!

“Anh dâu… anh có phải là bà xã do quốc gia phái tới cho anh trai em… à không, là đặc vụ được phái đến để bảo vệ anh trai em không?”

Càng nghĩ, cậu ta càng thấy có lý. Liên hôn giữa nhà họ Lệ và nhà họ Cố chỉ là một lớp vỏ bọc, hơn nữa còn không công khai. Sau khi anh dâu và anh trai cậu ta kết hôn, anh trai cậu ta lập tức ra nước ngoài làm nhiệm vụ bí mật nào đó, thời gian hoàn toàn trùng khớp. Mà anh dâu dù ngày thường rất rảnh rỗi, nhưng đến thời điểm mấu chốt lại lập tức ra tay. Lần này chẳng phải cũng là hợp tác với bộ phận an ninh quốc gia, giúp anh trai cậu ta thoát khỏi nguy hiểm trong chớp mắt sao?

Hơn nữa, chuyện anh dâu ra mặt giúp cậu ta giải quyết vấn đề đàm phán, cũng giống như chính phủ đang thúc đẩy sự thống nhất và đạt được kết quả tốt. Đây chẳng phải cũng là làm việc vì nước sao?

Quả thật là một suy đoán thú vị. Cố Thầm bật cười: “Không phải đâu, nhưng nếu nhìn từ một góc độ khác thì cũng đúng, tôi vốn là người của một cơ quan nào đó, sau khi nghỉ hưu thì nơi đó đã ‘phân phát’ anh trai cậu cho tôi làm bạn đời.”

Lệ Gia Thụ bỗng nhiên ngộ ra! Đúng rồi!

Vừa nãy anh dâu cũng nói với chủ nhiệm Trình rằng anh ấy đã nghỉ hưu. Vậy thì chắc chắn anh dâu từng là một đại lão cấp đỉnh của một cơ quan đặc biệt nào đó của quốc gia, ví dụ như X cục chẳng hạn. Sau khi hoàn thành vô số nhiệm vụ, cuối cùng anh dâu được phép về hưu. Mà đúng lúc này, bên phía anh trai cậu ta cũng cần một đại lão hỗ trợ, thế là anh trai cậu ta được “phân” cho anh dâu như một nhiệm vụ nghỉ hưu!

Mọi chuyện đều hợp lý đến kỳ lạ!

Nhưng điều khiến cậu ta cảm thấy không công bằng nhất là —-

Anh trai cậu ta rốt cuộc có tài đức gì mà lại may mắn đến thế, được ghép đôi với một nhân vật cấp thần như anh dâu?!

Bình Luận (0)
Comment