Cố Thầm nói xong, phát hiện Lệ Gia Thụ im lặng rất lâu.
Nhìn nghiêng gương mặt cậu ta từ phía sau, ban đầu trông có vẻ kích động như vừa ngộ ra điều gì, cứ tưởng cậu ta sắp rút ra kết luận từ lời mình nói, nhưng lát sau lại tỏ ra bất bình…
Cuối cùng, Cố Thầm nghe thấy cậu ta thở dài một hơi, tiếc nuối nói: “Anh dâu, anh thật đáng thương quá đi. Cực khổ rèn luyện bao nhiêu bản lĩnh như vậy, đến lúc về hưu rồi mà còn bị ép gả cho một người đàn ông. Vậy sau khi hoàn thành nhiệm vụ này, anh công thành lui thân, chẳng phải sẽ thành người tái hôn à?”
Dù Cố Thầm đã chuẩn bị tâm lý cho những lời mà Lệ Gia Thụ có thể thốt ra, nhưng đến lúc này vẫn cảm thấy khó hiểu không thể diễn tả thành lời: “…Hả?”
Cậu cố gắng uyển chuyển nói: "Dù là do phân phối, nhưng thật ra anh trai cậu cũng không tệ đâu." Lệ Gia Thụ lớn đến ngần này mà chưa bị Lệ tổng đánh gãy chân, đúng là kỳ tích.
Thế nhưng Lệ Gia Thụ lại chân thành thở dài lần nữa: "Haiz, anh dâu, thật ra là nhà họ Lệ đã làm lỡ dở anh rồi." Dù anh trai cậu ta cũng có cống hiến cho đất nước, nhưng chỉ đưa cho anh dâu chút tiền tiêu vặt, hoàn toàn không xứng với sự hy sinh của anh ấy. Chỉ có thể nói, nhà nước đã ưu ái nhà họ Lệ quá mức rồi.
"Anh dâu, anh thật sự quá mức vị tha… Nhà họ Lệ chẳng biết phải làm gì để báo đáp anh nữa." Anh dâu luôn xem tiền như cỏ rác, tiền vốn dĩ thuộc về anh ấy, nhưng chẳng phải đầu tư vào nghiên cứu thì cũng chia lại cho nhân viên của Lệ thị. Cậu ta thực sự không hiểu nổi, với nhiệm vụ nghỉ hưu này, rốt cuộc anh dâu có được lợi gì không?
Cố Thầm: "…" Cậu bỏ cuộc rồi, cảm thấy bộ não của đứa trẻ này không thể cứu vãn nổi nữa.
Thế là Cố Thầm cũng thở dài, mỉm cười với giọng điệu đầy yêu thương: "Gia Thụ, anh dâu khuyên cậu nên nói những lời này với anh trai em, xem thử anh ấy sẽ phản ứng thế nào." Hôm nay nói nhiều quá rồi, không muốn nói nữa, cứ để Lệ tổng tự giải thích đi.
Lệ Gia Thụ lập tức quay đầu, ánh mắt sáng ngời, vẻ mặt như vừa lĩnh hội điều gì: “Anh dâu, em hiểu rồi!”
Thật ra, một người có bản lĩnh như anh dâu mà cả ngày nhàn rỗi ở nhà họ Lệ, rõ ràng là vì nhiệm vụ này, đúng là lãng phí nhân tài. Chắc hẳn anh ấy cũng cảm thấy tiếc nuối khi chí lớn không thể phát huy, nhưng nhiệm vụ là nhiệm vụ, anh ấy không thể tự mình nói ra, vậy thì chỉ có mình thay anh ấy lên tiếng thôi.
Cố Thầm đỡ trán, thở dài: "Thôi bỏ đi, Gia Thụ, đừng nói gì thì hơn." Đến lúc đó xe cấp cứu hú còi đến thì ồn ào lắm.
Lệ Gia Thụ lại đầy tự tin: “Không không không, anh dâu, anh phải tin em.”
Hơn nữa, tối nay xảy ra quá nhiều chuyện, đến giờ cậu vẫn còn kích động, lại nói: "Trễ thế này rồi mà anh dâu vẫn chưa ăn cơm, hay là chúng ta đi ăn lẩu rồi từ từ nói tiếp?" Anh dâu thật sự quá ngầu! Cậu ta còn rất nhiều điều muốn tìm hiểu!
Nhưng Cố Thầm đáp: “Muộn thế này rồi, anh cần về sớm để ăn chút gì thanh đạm rồi đi ngủ. Nên Gia Thụ, bây giờ lái xe đưa anh về núi đi.”
Lệ Gia Thụ: “…”
…
Phần lớn nhân viên bình thường đều đã tan làm, nhưng Phó tổng Hứa vẫn đang xử lý các công việc hậu kỳ của vụ việc này. Mãi đến rạng sáng, ông mới về đến nhà, vô thức sờ lên mái tóc vốn đã không còn nhiều của mình, rồi phát hiện… lại rụng thêm một mớ nữa!
Ông cảm thấy thật đau đầu. Ba tháng Lệ tổng xuất ngoại, ông phải quán xuyến công việc trong nước, vắt óc suy nghĩ, tăng ca suốt ngày. Nhưng ông chỉ có năng lực phụ tá, chứ không có tài lãnh đạo, đúng là khiến người ta stress đến hói đầu mà…
Lệ tổng với Cố tiên sinh thì ở đó mà âu yếm gọi điện, Cố tiên sinh còn có thể sớm về nhà tiếp tục âu yếm với Lệ tổng, còn ông chỉ có thể nửa đêm về nhà nhìn thấy vợ đã ngủ say.
Trời biết ông mong Lệ tổng tuyển một giám đốc điều hành mới đến nhường nào. Ông không muốn làm nữa đâu.
Lệ tổng cứ thế mãi không về nhà thế này, hay là khỏi làm luôn đi?
Mau tìm một người có năng lực đến thay có được không?
…
Lệ Đình Khâm dẫn theo đội ngũ của mình, lặng lẽ gây ra một sự kiện lớn như vậy ở nước ngoài. Dù cuối cùng mọi chuyện đều ổn thỏa, nhưng khi người nhà họ Lệ biết được tình hình cụ thể, vẫn không khỏi kinh hãi.
Tuy ông cụ Lệ cảm thấy anh xử lý không tồi, nhưng ông đã lớn tuổi, trái tim già cả này thực sự không chịu nổi nếu chuyện như vậy xảy ra thêm hai lần nữa. Thế là ông lập tức ra lệnh cho Lệ Đình Khâm phải đảm bảo an toàn và về nước ngay lập tức. Chỉ cần anh còn ở nước ngoài thêm một giây, gia đình sẽ lo lắng thêm một giây.
Tuy nhiên, hậu quả của chuyện này vẫn còn. Lệ thị tuyên bố với bên ngoài rằng dữ liệu nghiên cứu bị rò rỉ, không tránh khỏi tạo ra ảnh hưởng tiêu cực trên dư luận. Dù đã nhanh chóng đối phó với cuộc tấn công của hacker, nhưng các cổ đông vẫn lo ngại dự án nghiên cứu này có thể bị đối thủ cạnh tranh giành trước.
Dù gì thì đây cũng là hậu quả từ lựa chọn của Lệ Đình Khâm, nên khi về nước, anh quyết định hạ cánh tại thành phố H trước, quay lại tập đoàn để giải quyết vấn đề.
Ông cụ Lệ chờ ở biệt thự cũ tại thành phố A, còn Lệ Tĩnh Vi lập tức gác lại mọi công việc, sắp xếp thời gian đến H. Bộ phim cô quay trước đó đã bước vào giai đoạn hậu kỳ, không còn bận rộn như trước.
Ngay cả cha mẹ Lệ, đang ở châu Âu, khi nghe tin cũng lập tức đặt vé máy bay trong đêm, vội vã trở về thành phố H.
Ngoài xã hội, khi tin tức Lệ Đình Khâm được cảnh sát nước A thả ra, rồi đội ngũ luật sư của anh khởi kiện cảnh sát, lúc này dư luận mới hay biết về sự việc qua báo chí.
Cố Trọng Mậu nhìn tờ báo, nói: “Lệ Đình Khâm lại âm thầm gây ra chuyện lớn thế này sao? Đám tài phiệt nước A này, ngoài mặt thì hô hào quyền sở hữu tư nhân là bất khả xâm phạm, hô hào công bằng và chính nghĩa, nhưng khi đối phó với doanh nghiệp nước ngoài như chúng ta thì thủ đoạn nào cũng dám sử dụng.”
"Lệ Đình Khâm vẫn còn trẻ, quá hiếu thắng. Dù Lệ thị có năng lực cạnh tranh đến đâu, nhưng bộc lộ quá rõ trên địa bàn của người khác, chẳng phải sẽ bị các tập đoàn địa phương đồng loạt công kích sao?"
Ông ta ngẩng đầu nhìn Cố Khảng, nói: “A Khảng, đây cũng là một bài học rất có giá trị, con có thể rút kinh nghiệm từ sai lầm của Lệ Đình Khâm.”
Cố Khảng gật đầu: “Vâng, thưa cha. Hơn nữa, dù Lệ Đình Khâm đã được thả và có thể về nước, nhưng một phần dữ liệu nghiên cứu của Lệ thị đã bị rò rỉ. Dù có bắt được hacker thì tổn thất cũng không thể khắc phục được. E rằng anh ta sẽ khó ăn nói với các cổ đông.”
"Đúng vậy." Nhưng nhắc đến chuyện này, Cố Trọng Mậu lại có chút tiếc nuối.
"Thật đáng tiếc khi Lệ Đình Khâm không bị giam giữ vài tháng. Nếu cậu ta bị giữ lâu ở nước A, Lệ thị chắc chắn sẽ rơi vào cảnh rắn mất đầu. Khi đó, em trai con, với tư cách là bạn đời hợp pháp của cậu ta, có lẽ sẽ có cơ hội…Bây giờ xem ra, e là em trai con vẫn chỉ có thể bị nhà họ Lệ giam trên núi, không thể ra ngoài.”
Cố Khảng suy nghĩ một chút, đề nghị: “Lần này Lệ Đình Khâm gây ra chuyện như vậy, Lệ Hồng Anh và bà Lương Thanh chắc chắn sẽ về nước để thăm con trai họ. Ông cụ Lệ không xử lý chuyện của Tiểu Thầm, chi bằng chúng ta nói chuyện với bố mẹ của Lệ Đình Khâm? Nhân tiện củng cố quan hệ thông gia với họ.”
“Mấy năm nay nhà chúng ta cũng đã bắt đầu xuống dốc, bây giờ nhà họ Lệ chỉ xem chúng ta là một đối tác bình thường ở thị trường phía Nam. Gả Tiểu Thầm qua đó chẳng hề mang lại giá trị liên hôn nào. Bây giờ chúng ta phải nhấn mạnh lại mối quan hệ thông gia thân thiết này với ông Lệ Hồng Anh và bà Lương Thanh.”
Cố Trọng Mậu gật đầu: “Đúng vậy, đến lúc đó, ta nhất định sẽ đích thân đến thăm họ.”
Sau khi sắp xếp xong chuyện này, Cố Trọng Mậu quay sang hỏi Cố Hằng: “A Hằng, chuyện của vị Tiểu Cố tổng kia con điều tra đến đâu rồi?”
Sắc mặt Cố Hằng có chút khó coi. Dò hỏi thông tin cá nhân hay lấy một tấm ảnh vốn không phải chuyện khó, nhưng các doanh nghiệp trong lĩnh vực môi trường lúc dễ thì rất dễ nói chuyện, nhưng khi đến thời điểm quan trọng, họ lại không nể mặt chút nào. Nếu để cha và anh trai ra mặt nói chuyện với các ông chủ đó, chắc chắn họ sẽ giúp đỡ, nhưng đồng thời cha cũng sẽ nghi ngờ năng lực của mình.
Vì vậy, Cố Hằng nói: “Cha, Tổng giám đốc Trương của Thế Lực đã đồng ý gửi ảnh chụp tại hội nghị cho con. Tin rằng chẳng mấy chốc là có thể tra ra vị tiểu Cố tổng kia là ai.”
Thực tế, có một số doanh nghiệp đồng ý cung cấp ảnh, nhưng điều kiện là hắn phải ký hợp đồng xử lý rác thải độc hại với giá cao. Trước đây chính hắn đã ép giá bọn họ, bây giờ lại bị họ quay ngược lại chèn ép. Nhưng xem ra, để kịp thời lấy được ảnh, e là hắn phải chọn một bên để ký hợp đồng rồi.
Cố Trọng Mậu nói: “Được, phải tìm ra người này càng sớm càng tốt, như vậy mới có thể sắp xếp thời gian gặp mặt vị tiểu Cố tổng này.”
Nhưng mà, nghe nói hôm qua vấn đề tấn công mạng của Lệ thị là do một vị tổng công trình sư họ Cố giải quyết? Chẳng lẽ lại là người của cái nhà họ Cố thần bí kia? Gia tộc đó thật sự sản sinh ra nhân tài nhiều đến mức khiến người ta ghen tị…
Khi Lệ Hồng Anh và Lương Thanh trở về thành phố H, Lệ Đình Khâm vẫn chưa về nước. Hai vợ chồng họ nghĩ cũng đúng, dù đã thoát khỏi tình trạng bị giam giữ, nhưng chuyện bên nước A vẫn cần thu dọn tàn cục, chắc chắn không thể nào về nhanh như hai người rảnh rỗi như họ, vừa nghe tin đã lập tức bay về nước.
Nhưng không lâu sau khi họ xuống máy bay, họ đã nhận được cuộc gọi từ ông thông gia Cố Trọng Mậu, mời họ dùng bữa để đón gió tẩy trần.
Thật ra, họ không hề quen thân với Cố Trọng Mậu, thậm chí là với cả nhà họ Cố. Họ chỉ từng ăn một bữa cơm cùng ông ta vào dịp Lệ Đình Khâm và Cố Thầm kết hôn. Nhưng dù sao con trai họ cũng đã cưới nhị công tử nhà người ta, về mặt lễ nghi, lời mời của thông gia vẫn nên nhận.
Để duy trì tốt quan hệ thông gia này, Cố Trọng Mậu đã bỏ ra số tiền lớn, trực tiếp bao trọn một nhà hàng cao cấp. Tiền không phải vấn đề, quan trọng là thể hiện đẳng cấp của ông ta. Dù sao, những nhà hàng theo chế độ đặt trước như thế này thường không nhận bao trọn gói.
Cố Trọng Mậu dẫn theo hai người con trai xuất sắc của mình đến nhà hàng từ rất sớm, nghiêm chỉnh chờ đợi. Họ phát hiện ngay cả ông chủ nhà hàng cũng ra tận nơi chờ cùng họ, dịch vụ của nhà hàng này cũng không tệ.
Thế nhưng, khi Lệ Hồng Anh và Lương Thanh vừa đến, ông chủ nhà hàng lại nhanh chân đón trước, nói: “Hồng Anh tiên sinh, đã lâu không gặp!”
Lệ Hồng Anh cũng niềm nở ôm lấy ông chủ: “Lão Ngô! Không ngờ bữa đầu tiên sau khi về nước lại là ăn ở chỗ ông, không tệ không tệ.”
“…?”
Mất đi tiên cơ, Cố Trọng Mậu đành lúng túng chen vào: “Hai vị thông gia, cũng đã lâu không gặp rồi.”
Ông chủ Ngô cười nói: “Vị Cố tiên sinh này nói muốn bao trọn nhà hàng để mời hai người, tôi lập tức đồng ý ngay! Tôi còn mong anh nợ tôi thêm vài ân tình, rồi vẽ thêm cho tôi vài bức tranh đấy!”
Lão Ngô lại nhiệt tình giới thiệu với Cố Trọng Mậu: “Cố tiên sinh, ông xem, bức tranh treo trên tường kia chính là bút tích của Hồng Anh tiên sinh.”
Cố Trọng Mậu: “…” Hai vợ chồng này lại có thể có danh tiếng lớn như vậy?
Ông ta biết con trai lớn và con dâu lớn của ông cụ Lệ, một người là họa sĩ vô dụng, một người là vận động viên bắn cung cũng vô dụng, chẳng có chút thiên phú kinh doanh nào. Trước đây, ông cụ Lệ định về hưu, bảo hai vợ chồng họ đến làm việc một thời gian, suýt chút nữa đã khiến Lệ thị phá sản. Mãi đến khi xuất hiện thiên tài kiệt xuất Lệ Đình Khâm, Lệ thị mới một lần nữa huy hoàng trở lại.
“Không tệ, tài hoa của Hồng Anh tiên sinh quả thực hiếm có trong thời đại này.”
Cố Trọng Mậu nhìn bức tranh nhưng cũng chẳng hiểu gì, chỉ phụ họa vài câu rồi nói: “ Hồng Anh tiên sinh, Lương nữ sĩ, hai người xem... chúng ta vào bàn ngồi luôn chứ?”
Lệ Hồng Anh ăn mặc giản dị, trong khi Lương Thanh lại toát ra vẻ cương nghị. Bà chủ động hơn khi trò chuyện, hơi nâng cằm, dứt khoát nói: “Được, ngồi đi.”
Lệ Hồng Anh kéo ghế cho Lương Thanh ngồi xuống, Cố Trọng Mậu thấy vậy, có chút không hài lòng. Đối phương dù sao cũng là thông gia, ông ta không thể nói gì, nhưng ở nhà họ Cố, chuyện đàn ông bàn bạc mà có phụ nữ ngồi cùng là điều không thể chấp nhận.
Hai bên ngồi xuống, vừa ăn vừa có vài câu xã giao. Cố Trọng Mậu trò chuyện khách sáo với Lệ Hồng Anh, còn Lương Thanh thì chỉ lo ăn, không hề tham gia vào cuộc đối thoại.
Sau khi thể hiện sự quan tâm và lo lắng về tình hình của Lệ Đình Khâm, giúp tâm trạng của hai vợ chồng họ dịu lại, Cố Trọng Mậu đi thẳng vào vấn đề: “Haiz, nói ra cũng lạ, từ khi Tiểu Thầm gả qua đó, chúng tôi không còn liên lạc được với nó nữa. Không thể gặp mặt, cũng không thể gọi điện thoại.”
“Chúng tôi dò hỏi khắp nơi mới biết, Tiểu Thầm đã chuyển đến sống một mình trên núi Tùng Hạc ở ngoại ô. Nhưng ngay cả khi A Khảng muốn lên thăm em nó, cũng bị bảo vệ dưới chân núi ngăn lại…” Cố Trọng Mậu lắc đầu thở dài, tỏ ra như thật sự lo lắng cho con trai.
Lương Thanh nhíu mày nhìn ông ta, nhất thời không hiểu Cố Trọng Mậu rốt cuộc định nói gì.
Cố Trọng Mậu tiếp tục: “Nghe nói gần đây Đình Khâm đang tu sửa khu vườn trên vùng ngoại ô. Thanh niên mà, thích cái mới lạ bên ngoài cũng là điều bình thường... Nhưng dù sao đi nữa, Tiểu Thầm cũng là người mà Đình Khâm cưới hỏi đàng hoàng vào nhà họ Lệ. Nếu Đình Khâm không thích, để nó ở nhà như một món đồ trang trí cũng được. Thằng bé này tính cách trầm lặng, rất ngoan ngoãn, sẽ không can thiệp vào chuyện bên ngoài của Đình Khâm đâu. Dù sao thì, cuộc hôn nhân giữa Tiểu Thầm và Đình Khâm cũng tượng trưng cho mối quan hệ hợp tác giữa hai nhà chúng ta…”
Cố Trọng Mậu cảm thấy mình đã nói đủ uyển chuyển, chuẩn bị chuyển sang bàn về hợp tác sau này.
Thế nhưng, Lương Thanh lại thẳng thắn ngắt lời: “Ý ông là Đình Khâm vì có người mới bên ngoài nên nhốt Tiểu Thầm lên núi? Thôi khỏi nói nữa, con trai tôi mà dám ngoại tình, chúng tôi đánh gãy chân nó trước.”
Cố Trọng Mậu suýt bị nghẹn không thở nổi. Đây là chuyện của nhà họ Lệ, một người đàn bà họ Lương như bà có tư cách gì lên tiếng?
Ông ta nhìn về phía Lệ Hồng Anh như muốn cầu cứu, nhưng Lệ Hồng Anh chỉ bình thản nói: “Đúng vậy, chị Thanh nói đúng.”
Cố Trọng Mậu: “…”
Lương Thanh liếc ông ta một cái, trong lòng bắt đầu nghi ngờ. Chuyện trong nhà không thể để người ngoài can thiệp. Chỉ vài câu của Cố Trọng Mậu, sao bọn họ có thể dễ dàng tin tưởng?
Lúc trước, khi nhà họ Lệ mở rộng thị trường phía Nam, đúng là có hợp tác sâu với nhà họ Cố. Nhưng theo quan điểm của bọn họ, liên hôn không phải điều cần thiết. Hai vợ chồng họ đến giờ vẫn không hiểu vì sao Đình Khâm lại cưới Tiểu Thầm. Nhưng vì không am hiểu chuyện kinh doanh, họ chọn cách tôn trọng và ủng hộ quyết định của con trai cả.
Sau đó, họ chỉ tổ chức một bữa tiệc đơn giản để tuyên bố kết hôn, rồi không lâu sau, Đình Khâm ra nước ngoài. Còn Tiểu Thầm, nếu đúng như Cố Trọng Mậu nói, đã chuyển lên núi sống, vậy chắc chắn có ẩn tình gì đó.
Mắt thấy mới là thật.
Lương Thanh đặt đũa xuống, nói: “Nếu vậy, bữa cơm hôm nay dừng ở đây đi. Chúng tôi phải lên núi thăm Tiểu Thầm. Cố tiên sinh, thất lễ rồi.”
Cố Trọng Mậu sững người, ông ta còn chưa đi vào trọng tâm mà! Ông ta vội nhìn sang Lệ Hồng Anh, nhưng đối phương chỉ gật đầu: “Đúng vậy, chị Thanh nói đúng, chúng tôi đi ngay.”
Hai vợ chồng này không phải người trong giới kinh doanh, không nể mặt chính là không nể mặt. Cố Trọng Mậu nhìn theo bóng lưng họ rời đi, trong lòng có chút khó hiểu.
Loại đàn ông sợ vợ như Lệ Hồng Anh sao có thể dạy dỗ ra một đứa con như Lệ Đình Khâm, nhốt Cố Thầm rồi lại còn định tìm người mới?
Haiz, nếu Lệ Đình Khâm cũng sợ vợ như Lệ Hồng Anh thì tốt rồi. Khi đó, nhà họ Lệ chẳng phải sẽ nằm gọn trong tay nhà họ Cố sao?