Việc cha mẹ Lệ Đình Khâm trở về nước không làm Cố Thầm ngạc nhiên, nhưng việc họ đến gặp mình trước lại khiến cậu hơi bất ngờ.
Dù sao thì sớm muộn gì cũng phải gặp, Cố Thầm cũng không cảm thấy khó xử, cậu lấy ra loại trà ngon nhất rồi tự tay pha để tiếp đãi họ.
Lệ Hồng Anh nhìn động tác lưu loát, tự nhiên của cậu, lại thấy biểu cảm bình tĩnh trên gương mặt ấy, nói: “Tiểu Thầm, để cha làm cho. Dù sao cũng đột ngột đến làm phiền, sao có thể để con phải vất vả thế này.”
Giới trẻ biết pha trà như vậy không còn nhiều nữa.
Cố Thầm đáp: “Không sao.” Dù sao cậu cũng định tự pha để uống.
Lệ Hồng Anh nhấp một ngụm trà do Cố Thầm pha, lập tức biết cậu thật sự có hiểu biết về trà đạo.
Khi ánh mắt ông lướt qua bức tường treo đầy tranh thủy mặc trong biệt viện, ông lập tức bị cuốn hút…
“Tiểu Thầm, bức tranh này là của vị danh sư nào…” Ông vừa định hỏi thì nhìn thấy chữ ký phía dưới, Cố Thầm?!
Ông sững lại: “Đừng nói là… con tự vẽ đấy nhé?!”
Cố Thầm gật đầu: “Chỉ là mấy bức vẽ lúc rảnh rỗi thôi.”
Lệ Hồng Anh lập tức kinh ngạc, đây là tranh do chính tay Cố Thầm vẽ sao?! Trời ạ! Cậu còn trẻ như vậy mà trình độ đã vượt xa ông một cách nhẹ nhàng rồi???
Lệ Hồng Anh phấn khích nói: “Tiểu Thầm, hay là con vẽ thêm mấy bức nữa đi! Cha sẽ ủng hộ con mở triển lãm tranh, con còn bức nào khác không…”
Lương Thanh từ bên ngoài bước vào, thấy Lệ Hồng Anh đang nắm chặt tay Cố Thầm, không biết đang nói gì mà trông có vẻ rất kích động. Bà lên tiếng: “Hồng Anh, anh đang làm gì vậy?”
Dĩ nhiên, bà biết con trai tìm được một người bạn đời vừa ý không dễ dàng. Nhưng chồng bà cũng không phải kiểu người dễ kích động thế này. Sao lại như biến thành người khác khi đứng trước mặt Cố Thầm thế?
Lệ Hồng Anh ho nhẹ một tiếng, nói: “À… anh chỉ muốn bàn luận với Tiểu Thầm một chút về hội họa…”
Lương Thanh đặt cây cung vừa lấy từ cốp xe xuống, rồi nói: “Hay là thử cái này trước đi. Tiểu Thầm, mẹ nghe Tĩnh Vi nói con còn biết kiếm thuật, mẹ nghĩ các môn thể thao này đều có điểm tương đồng. Con có muốn thử không?”
Cố Thầm đáp: “Con không giỏi lắm, nhưng có thể thử.”
Dù sao họ cũng đang chờ Lệ Đình Khâm về, cứ ngồi chờ mãi cũng chán, chơi bắn cung một chút cũng không sao.
Hai người tùy ý tìm một bia ngắm trong sân. Lương Thanh hỏi: “Tiểu Thầm, có cần mẹ hướng dẫn không…”
Chưa nói hết câu, bà đã thấy Cố Thầm giơ tay, giương cung, kéo dây, rồi nhẹ nhàng bắn một mũi tên ra, một phát trúng hồng tâm.
“Ơ…”
Lương Thanh chớp mắt, rồi cười khẽ: “Quả nhiên, các môn thể thao này đúng là thông nhau nhỉ…”
Sau đó, bà lại thấy Cố Thầm tiếp tục giương cung, từng mũi tên bay ra chuẩn xác tuyệt đối, phát nào cũng trúng tâm.
Lương Thanh sững người vài giây, tư thế của Cố Thầm tuy khá tùy ý, không hẳn chuẩn mực, nhưng về cảm giác mà nói… cậu đã vượt qua cả một vận động viên chuyên nghiệp như bà.
Cuối cùng, bà hoàn hồn, kích động nói: “Tiểu Thầm! Con đúng là một cung thủ bẩm sinh! Có hứng thú đi theo mẹ thi đấu chuyên nghiệp không?”
Cố Thầm nhẹ nhàng đặt cung xuống, lắc đầu nói: “Xin lỗi, tạm thời con chưa có ý định này, nhưng làm sở thích thì vẫn có thể.”
Lương Thanh gật đầu: “Sớm đã nghe nói Tiểu Thầm rất yêu thích thể thao, xem ra con thực sự có thiên phú trong lĩnh vực này…”
Bà đã chuyển sang làm huấn luyện viên, một người có tiềm năng hay không, bà chỉ cần nhìn là biết ngay.
Lệ Hồng Anh, người đứng ngoài quan sát, cười nói: “Chị Thanh, sao ngay cả chị cũng phấn khích như vậy?”
Càng tiếp xúc với Cố Thầm, họ càng hài lòng, chỉ cảm thấy con trai mình rốt cuộc đã cưới về một thiên tài cỡ nào đây?
Từ trước đến nay, Đình Khâm vẫn luôn mong muốn tìm một người bạn đời có cùng nhịp bước với mình, vì thế mà độc thân đến tận 28 tuổi. Bây giờ cuối cùng cũng tìm được Cố Thầm, đúng là không gì quý giá hơn. Hai người bọn họ thật sự quá xứng đôi.
Về phần những nghi ngờ mà Cố Trọng Mậu từng nhắc đến, họ cũng có chút băn khoăn. Dù sao con trai họ cũng mới kết hôn đã phải ra nước ngoài, còn Cố Thầm thì quả thật sống một mình trong núi.
Tuy nhiên, họ không phải kiểu người thích đoán mò, nên trực tiếp hỏi: “Tiểu Thầm, sao con lại sống một mình trên núi? Không thấy cô đơn sao?”
Cố Thầm đáp: “Cũng ổn ạ, sống một mình vẫn rất thoải mái. Nhưng đợi Đình Khâm về nước, bọn con sẽ chuyển về Ý Viên sống.”
Lương Thanh gật đầu: “Vậy thì tốt. Haizz, chỉ là mấy tháng qua Đình Khâm vì lo công việc mà để con phải chịu ấm ức rồi.”
Bây giờ xác nhận không có chuyện âm mưu gì như Cố Trọng Mậu nghi ngờ, bà cũng yên tâm hơn.
Cố Thầm khẽ cười: “Không sao đâu ạ.”
Càng tiếp xúc, họ càng thấy tinh cách của Cố Thầm quá tốt.
Nhưng ngay lúc đó, họ nhận được cuộc gọi từ Lệ Gia Thụ: “Cha mẹ, hai người đang ở đâu vậy? Anh con vừa về nước, nhưng lại đến thẳng tập đoàn. Con chuẩn bị qua đó đón anh ấy, còn cha mẹ thì sao?”
Lương Thanh đáp: “Đình Khâm xử lý xong công việc là sẽ về biệt viện thăm Tiểu Thầm chứ gì? Bọn mẹ đang ở đây với Tiểu Thầm, đợi nó về luôn. Haizz, tụi mẹ thì không sao, chỉ là nó để Tiểu Thầm thiệt thòi quá rồi.”
Đến mức ngay cả bên thông gia cũng nảy sinh những nghi ngờ khó tin thế này.
Đình Khâm khó khăn lắm mới tìm được một người như Tiểu Thầm, nhất định phải biết trân trọng.
“Vâng, vâng, haizz… Anh con đúng là…”
Ngay cả cha mẹ cũng nghĩ vậy… Lệ Gia Thụ nghe xong càng thêm quyết tâm: “Không sao, lát nữa con đi đón anh ấy, nhất định phải nói chuyện này cho rõ ràng.”
---
Lệ Đình Khâm vội vã trở về nước, còn chưa kịp nghỉ ngơi đã lập tức đến tập đoàn xử lý công việc. Xong sớm thì có thể về biệt viện gặp A Thầm sớm hơn.
Thực ra, về vấn đề “rò rỉ tài liệu”, các cổ đông trong tập đoàn cũng không quá phẫn nộ. Dù nội dung cụ thể bị bảo mật, họ vẫn hiểu rằng chuyện này có liên quan đến sự an toàn của Đình Khâm và đội ngũ của anh.
Lệ Đình Khâm nắm quyền khi tuổi còn trẻ, những thành tựu đạt được trong suốt những năm qua ai cũng thấy rõ. Mặc dù dữ liệu bị lộ liên quan đến một số nghiên cứu quan trọng, nhưng so với sự an nguy của đội ngũ lãnh đạo tập đoàn, vẫn là mạng người quan trọng hơn.
Mọi người đều mong muốn các đồng nghiệp đến nước A mở rộng thị trường,!dù là Lệ Đình Khâm, các quản lý cấp cao, nhân viên nghiên cứu hay nhân viên bình thường đều có thể bình an trở về.
Vậy nên khi Lệ Đình Khâm dẫn mọi người quay về, cả tập đoàn đều tràn ngập không khí hân hoan.
Sau khi tiếp nhận sự chào đón và quan tâm từ mọi người, anh cũng chân thành gửi lời xin lỗi và cảm ơn đến những người đã vất vả làm việc ở trong nước.
Sau đó, anh tổ chức cuộc họp, sắp xếp công việc cần thiết và đưa ra lời giải thích về vụ việc.
Thực ra, tài liệu còn sót lại trong phòng thí nghiệm chỉ là một số kết quả thử nghiệm sơ bộ, không có phần cốt lõi nhất. Dù đối phương có xem được, cũng rất khó để sao chép lại.
Hơn nữa, bọn họ cũng không dám công khai nghiên cứu theo hướng này. Nếu thực sự cho ra kết quả gì đó liên quan, chẳng khác nào tự đứng trước toàn thế giới mà tuyên bố: “Tôi chính là kẻ trộm.” Họ chắc chắn sẽ phải đối mặt với sự truy cứu và kiện tụng từ tập đoàn Lệ thị.
Sắp xếp xong mọi việc cần làm, Lệ Đình Khâm nói với mọi người: “Xin lỗi mọi người, hôm nay tôi phải tan làm sớm. Tôi cần về nhà báo bình an với gia đình.”
Mọi người đều cười hiểu ý: “Ha ha ha, hiểu rồi! Lệ tổng mau về đi! Ông cụ, cha mẹ anh, đại tiểu thư, nhị thiếu chắc đều mong lắm rồi.”
Tin tức vợ chồng Lệ Hồng Anh và Lệ Tĩnh Vi vội vã đến biệt thự, ai cũng đã nghe nói.
Lệ Đình Khâm khẽ cười: “Vậy thì nhờ mọi người vất vả thêm chút.”
Thực ra, còn một người khác nữa đang đợi anh ở nhà.
Lúc anh đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, phó tổng Hứa, người vẫn do dự mãi, cuối cùng cũng gõ cửa bước vào.
“Lệ tổng, tôi có chuyện muốn bàn với anh.”
Lệ Đình Khâm hỏi: “Chuyện gì? Quan trọng lắm sao? Bạn đời của tôi còn đang chờ ở nhà.”
Phó tổng Hứa đóng cửa lại, hạ quyết tâm.
Đúng vậy, vợ ông cũng đang chờ ở nhà, tóc ông không thể rụng thêm được nữa.
Phó tổng Hứa nghiêm túc nói: “Vâng, đây thực sự là chuyện quan trọng.”
Ông cẩn thận mở lời: “Chuyện là… sau này ngài có thể sẽ còn ra nước ngoài đúng không?”
Lệ Đình Khâm đáp: “Trước mắt tôi sẽ ổn định trong nước, nhưng tương lai thì không thể loại trừ khả năng này.”
Ít nhất trong hai năm tới, anh muốn ở lại trong nước với A Thầm.
Phó tổng Hứa tiếp tục: “Vậy thì… khi ngài ra nước ngoài, ai sẽ chịu trách nhiệm điều hành trong nước?”
Lệ Đình Khâm nói: “Tôi sẽ không đi quá lâu. Nếu có, thì nhờ ông tạm thời thay tôi. Tôi tin vào năng lực của ông.”
Phó tổng Hứa lập tức phản ứng: “Không, không, không! Tôi đề xuất thế này, hoặc là ngài từ bỏ vị trí CEO (mắ), để Cố tiên sinh đảm nhiệm. Như vậy, khi ngài ra nước ngoài, ở nhà đã có Cố tiên sinh lo liệu, đảm bảo vô cùng đáng tin cậy. Hoặc là ngài tiếp tục làm CEO, còn tôi từ chức phó tổng, để Cố tiên sinh thay tôi giữ chức vụ này. Như vậy, nếu ngài rời đi, Cố tiên sinh vẫn có thể trực tiếp điều hành công việc…”
Lệ Đình Khâm nhất thời không hiểu, hỏi: “Cố tiên sinh nào?” Trong khoảng thời gian anh vắng mặt, “Cố tiên sinh” đã trở thành một danh từ chỉ định rồi sao?
Phó tổng Hứa ngẩn ra, nói: “Cố tiên sinh, chẳng phải là bạn đời của ngài sao?”
Lệ Đình Khâm: “...?” A Thầm? Anh từng mời A Thầm đảm nhiệm chức vụ CEO của công ty con, nhưng đột nhiên Phó tổng Hứa lại muốn mời A Thầm trực tiếp đảm nhận vị trí CEO của tập đoàn? Hơn nữa, quan hệ hôn nhân giữa anh và A Thầm vẫn chưa được công bố, vậy Phó tổng Hứa biết A Thầm bằng cách nào?
Phó tổng Hứa như chợt nhận ra điều gì đó, tiếp tục nói: “Lệ tổng, đừng giả vờ nữa, ngài và Cố tiên sinh, hai người mạnh mẽ như vậy đã kết hôn rồi, vậy mà còn giấu giếm không nói với mọi người? Tôi nói cho ngài biết, ngài nhất định phải bù kẹo cưới cho tôi...”
Lệ Đình Khâm hỏi: “Phó tổng Hứa, vì sao anh lại nói vậy?” Dù sao, trên người A Thầm vẫn còn rất nhiều điều bí ẩn mà anh chưa kịp khám phá…
Phó tổng Hứa cảm thấy bất lực, mệt mỏi nói: “... Được rồi, hai vợ chồng ngài muốn chơi trò tình thú thì về nhà mà chơi, tôi già rồi, tóc rụng nhiều, không đủ sức theo hai người. Dù sao thì, ý kiến của tôi cũng đã đưa ra, những chuyện khác, ngài tự về hỏi vợ mình đi.” Chuyện hôm qua, ông còn chưa hé răng đâu, cứ để hai vợ chồng họ về nhà chơi trò đoán xem sao.
Nhìn theo bóng lưng Phó tổng Hứa đóng cửa văn phòng lại, Lệ Đình Khâm: “...”
Nhưng mang theo nghi hoặc này, anh trầm ngâm suy nghĩ, mọi chuyện bắt đầu từ đâu?
Anh lập tức nhắn tin cho Lệ Tĩnh Vi: “Tĩnh Vi, có thể gửi cho anh một bản ghi hình cảnh A Thầm từng tham gia đóng phim không?”
Lệ Tĩnh Vi trả lời ngay lập tức: “Tất nhiên là được!” Cảnh quay của Cố Thầm, cô đã đích thân giám sát chỉnh sửa, từng khung hình đều được cắt ghép hoàn mỹ, cô cảm thấy chỉ với vài phút ngắn ngủi này, cũng có thể giữ lại làm bảo vật gia truyền rồi.
“Nhưng mà anh à, anh vừa từ nơi nguy hiểm trở về, câu đầu tiên nói với em lại là muốn xin video của anh dâu? Có phải là vừa trải qua nguy hiểm, anh mới nhận ra sự quý giá của tình yêu không?”
“Ừm.” Lệ Đình Khâm cố giữ bình tĩnh chờ đợi.
Trong lúc chờ video được tải lên, Lệ Tĩnh Vi lại xem lại một lần nữa, xem xong vẫn không khỏi kích động, cảm thán: “Anh, em nói thật, trong giới giải trí không thể tìm được nhân vật nào thần tiên như anh dâu, trên mạng cũng chẳng có ai thay thế được. Nhưng mà đã kết hôn với anh, ông nội chắc chắn sẽ không cho ra mặt trong giới nữa, thật sự là đáng tiếc quá... Nói thật nhé, anh đúng là đã cản trở con đường tiến quân vào làng giải trí của anh dâu đấy.”
Lệ Đình Khâm: “...”
Sau một khoảng thời gian “dài đằng đẵng”, cuối cùng anh cũng nhận được video.
Ngón tay dừng lại trên màn hình khẽ run lên. Trên điện thoại, đoạn phim đã được chỉnh sửa và xử lý hiệu ứng sơ bộ, càng làm nổi bật dáng vẻ thần thái, khí chất phi phàm của A Thầm, phong thái và cốt cách của cậu, hóa ra ngay từ thời điểm đó đã không thể che giấu được…
Lệ Đình Khâm càng thêm nôn nóng bước xuống lầu, nhưng dưới lầu không chỉ có tài xế chờ anh, mà còn có cả Lệ Gia Thụ. Vừa nhìn thấy anh, Lệ Gia Thụ lập tức kích động nói: “Anh! Anh không sao thật tốt quá rồi!”
Lệ Gia Thụ chạy vội tới, lại cẩn thận quan sát xem anh có bị thương hay không, rồi nói: “Anh, đi thôi, em đưa anh đến biệt thự, cha mẹ đã đến đó rồi.”
“Em đưa anh đi?”
Lệ Đình Khâm nhìn cậu ta, nói: “Nói đi, em lại có chuyện gì?”
“Anh không thể để em quan tâm anh một chút rồi mới nói chính sự sao?”
Lệ Gia Thụ mở cửa xe cho anh, nói: “Lệ tổng, mời lên xe.”
Lệ Đình Khâm lên xe, nhưng vẫn nói: “Anh còn có chút chuyện, không ngồi xe em được, có gì nói nhanh đi.”
“Em biết rồi, anh muốn ngồi một mình trong xe để gọi điện cho anh dâu đúng không? Không muốn em làm bóng đèn chứ gì?”
Lệ Gia Thụ kéo cửa kính lên, thần bí nói: “Nhưng chuyện em sắp nói, chính là liên quan đến anh dâu.”
Cuối cùng Lệ Đình Khâm cũng có chút hứng thú, ngẩng lên nhìn Lệ Gia Thụ. Anh biết, lần trước A Thầm mặc quần áo của mình, Gia Thụ lại bất ngờ xuất hiện ở biệt quán, chắc chắn cậu ta đang che giấu chuyện gì đó liên quan đến A Thầm. Xem ra, bây giờ cậu ta chịu nói ra rồi.
Lệ Gia Thụ phải chuẩn bị tâm lý một lúc lâu, cuối cùng mới mở miệng nói câu đầu tiên: “Anh, anh dâu là đặc vụ quốc gia được sắp xếp đến bên anh...”
“...?”
Ngay câu đầu tiên đã khiến Lệ Đình Khâm cảm thấy không đáng tin, lập tức cắt ngang: “Gia Thụ, đợi đã, em nói gì?”
Lệ Gia Thụ bị cắt ngang, lại phải chuẩn bị tâm lý một lúc, rồi mới nói: “Đặc vụ, đặc vụ đấy! Trước khi anh sang nước A thực hiện nhiệm vụ quốc gia, quốc gia đã sắp xếp cho anh dâu thay thế Cố Thầm của nhà họ Cố, kết hôn với anh để bảo vệ anh. Đừng tưởng em không biết!”
Lệ Đình Khâm: “...” Nghe thấy lý do hoang đường như vậy, anh ngược lại rơi vào trầm tư. Phải có chuyện gì đó vô cùng quan trọng đã xảy ra, mới khiến Gia Thụ có suy đoán này. Thay thế Cố Thầm ban đầu sao…
Anh nói: “Em còn biết gì nữa, nói tiếp đi.”
Lệ Gia Thụ cảm thán: “Haizz, chính là lần đàm phán hợp nhất lần trước, là anh dâu ra tay giúp em đàm phán, còn vụ tấn công tập đoàn, cũng là anh dâu giải quyết, anh dâu thực sự quá lợi hại, không chỉ viết mã giỏi, còn có thể trong nháy mắt hạ gục hacker, hôm qua còn bày mưu lập kế, chỉ một chiêu đã cứu được anh...” Giờ nghĩ lại, cậu ta vẫn cảm thấy vô cùng chấn động.
Lệ Đình Khâm rốt cuộc cũng nổi lên sóng gió trong lòng. Hóa ra, sự phối hợp ăn ý hoàn mỹ ngày hôm qua, chính là do A Thầm thực hiện.
Anh sớm đã cảm thấy A Thầm không giống với Cố Thầm ban đầu, chỉ nghĩ rằng sau khi kết hôn, cậu thoát khỏi môi trường tồi tệ, mới bộc lộ tính cách thật sự. Nhưng bây giờ xem ra…
Dù là màn đàm phán khiến mọi người tâm phục, hay kỹ năng lập trình đánh bại hacker trong thời gian ngắn, hay khả năng bày mưu tính kế từ xa mà vẫn hợp tác ăn ý với anh... tất cả đều hoàn toàn trái ngược với lời đồn rằng nhị thiếu nhà họ Cố là người hướng nội, cực kỳ sợ xã giao và rất thực dụng. Đây không phải là những kỹ năng mà người đó có thể nắm vững.
Nhưng mà, đây chính là người mà anh thích. Biết những điều này, dường như anh càng hiểu rõ sự cuốn hút của A Thầm hơn…
Lệ Đình Khâm giữ giọng nói bình tĩnh, hỏi: “Những chuyện này anh biết rồi, vậy em muốn nói gì?”
Lệ Gia Thụ thở dài: “Em nói rồi mà, anh được cử ra nước ngoài làm nhiệm vụ, chắc chắn đã biết chuyện này từ lâu, thế mà còn giấu em, làm em cứ ngu ngơ tưởng rằng là phép màu của anh dâu... Đúng là, chỉ có quốc gia mới có thể đào tạo ra nhân tài đỉnh cao như vậy...”
Lệ Đình Khâm ngắt lời: “Nói vào trọng điểm.” Anh còn chờ về nhà gặp A Thầm.
Nghe vậy, Lệ Gia Thụ lại xây dựng lại tâm lý, cuối cùng yếu ớt nói: “Anh, nhiệm vụ giải ngũ của anh dâu lại bị sắp xếp thành kết hôn với anh, vậy sau khi hoàn thành nhiệm vụ, chẳng phải anh dâu sẽ là ‘tái hôn’ sao? Hơn nữa, với năng lực của anh ấy, sau khi rời khỏi tổ chức, chắc chắn sẽ muốn dùng tài năng để gây dựng sự nghiệp lớn. Bao nhiêu quan chức còn từ chức để khởi nghiệp kia kìa...”
“Vậy nên nếu sau khi hoàn thành nhiệm vụ, anh dâu muốn ly hôn với anh, anh cũng đừng níu kéo. Anh dâu đã làm quá nhiều cho nhà họ Lệ rồi, chúng ta không thể lấy đạo đức ra ép buộc anh ấy... Anh ấy nên ra ngoài lập nghiệp, xây dựng đế chế thương mại của riêng mình!”
Lệ Đình Khâm: "…?" Tốt lắm.
Lệ Gia Thụ đợi mãi không thấy phản hồi, có chút hoảng, vội nói: “Anh? Anh! Sao anh không nói gì?”
Lệ Đình Khâm không giận mà còn bật cười, chậm rãi đáp: "Nhưng tôi và A Thầm nên làm gì thì đều đã làm rồi, e rằng cậu ấy không thể trả hàng lại đâu." Anh không tin A Thầm là đặc công gì cả, nhưng người cũng đã hôn rồi, bất kể cậu là ai, còn giấu bao nhiêu bí mật, anh đều không thể buông tay.
Lệ Gia Thụ nghe vậy, lập tức kinh hãi đến mức muốn nhảy dựng lên: “A a a! Anh! Sao anh có thể nhân lúc người ta gặp khó khăn mà ra tay chứ! Sao anh có thể lấy việc công giải quyết việc tư! Anh đây là xâm phạm nhân viên công vụ đấy!”
Nhưng Lệ Đình Khâm chẳng buồn để ý đến cậu ta, trực tiếp mở cửa xe, lạnh nhạt nói: "Tôi phải về gặp anh dâu cậu, lần sau anh em ta lại bàn tiếp." Rồi giúp Lệ Gia Thụ đóng cửa xe lại.
Vừa lên xe của mình, anh lập tức bảo tài xế lái thẳng đến núi Tùng Hạc. Ngồi ở ghế sau, anh trầm tư một lúc, rồi bắt đầu tìm kiếm từ khóa "Cố tiên sinh" trên mạng, quả nhiên thấy vô số nội dung liên quan.
Thực ra, mọi chuyện đã bắt đầu từ sớm hơn rất nhiều.
A Thầm biết trà đạo, thích thể thao, am hiểu âm nhạc, chơi điện tử giỏi, giúp người tìm việc kết nối cơ hội... Cậu có vô số kỹ năng, từ lâu đã khiến mọi người kinh ngạc trước sự mạnh mẽ và bí ẩn của "Cố tiên sinh".
Vậy mà anh lại là kẻ trong cuộc u mê, ngay từ đầu đã bị định kiến che mắt, cho rằng A Thầm là một người yếu đuối cần được chăm sóc. Dù phát hiện cậu có nhiều điểm khác biệt so với ấn tượng ban đầu, anh cũng chưa từng nghĩ rằng đây có thể là một người hoàn toàn khác.
Nhưng giờ nghĩ lại… Khi đó, câu nói của Cố Thầm thực chất mang ý nghĩa này.
Cũng giống như lúc trước, thật ra A Thầm đã từng nhắc nhở anh, khi bảo anh gọi cậu là "Cố tiên sinh".
Mặt trời ngả bóng về tây, xe cuối cùng cũng dừng lại trước cửa biệt thự Tùng Hạc.
Lệ Đình Khâm đi vào, ngược sáng nhìn thấy bóng dáng Cố Thầm nằm trên ghế xích đu, trong ánh chiều tà vàng rực. Khoảnh khắc đó, anh bỗng có một cảm giác xa lạ và không chân thực, như thể đây là lần đầu tiên anh thực sự nhận thức về con người cậu.
Lẽ ra giờ này đã đến bữa tối, nhưng vì Lệ Đình Khâm chưa về, Cố Thầm bèn ngồi ngoài sân chờ, tiện tay cầm một cuốn sách đọc. Nhưng đọc được một lúc, cậu lại thấy chán, liền úp sách lên mặt, nằm dài trên ghế tận hưởng ánh chiều tà ấm áp.
Nằm một lúc, cậu chợt nhớ ra, tháng này Lệ tổng bận công tác ở nước ngoài, hình như vẫn chưa chuyển 5 triệu tiền tiêu vặt cho cậu. Không biết bên nhà họ Vân còn ngân sách nghiên cứu không, chỉ đành chờ Lệ tổng về rồi tính sau.
Thế nhưng, chưa kịp suy nghĩ xong, cậu đã cảm nhận được có người lấy cuốn sách khỏi mặt mình.
Sau đó, cậu thấy Lệ Đình Khâm đứng ngược sáng, bóng dáng anh phủ trong sắc đỏ rực của hoàng hôn, đưa tay về phía cậu, nhẹ giọng nói: “Chào em, Cố tiên sinh, làm quen lại từ đầu nhé.”
Cố Thầm lười biếng vươn tay, đặt vào bàn tay anh, mỉm cười: “Lệ tổng, tiền tiêu vặt tháng này của tôi sao vẫn chưa chuyển?”