Sau Khi Người Qua Đường Giáp Liên Hôn Với Đại Lão Hào Môn

Chương 57

Lời nói mang chút đùa cợt của Cố Thầm khiến bầu không khí giữa hai người ngay lập tức trở nên thư giãn hơn.

Ánh hoàng hôn dịu dàng trải xuống, rắc từng mảnh vàng óng khắp nơi.

Vì phải di chuyển đường dài và bận rộn suốt nhiều ngày liền, giọng Lệ Đình Khâm mang theo chút khàn khàn mệt mỏi, anh đáp: “Là anh quên mất, vậy tháng này nhân đôi có được không?”

Bị ánh mặt trời chói mắt, Cố Thầm nhắm mắt lại, tựa người vào ghế xích đu, để chiếc ghế ngả ra sau, giúp bản thân nằm thoải mái hơn. Cậu nói: “Thôi bỏ đi, tiêu không hết, thế này là đủ tốt rồi.”

Nắm lấy tay Cố Thầm, lắng nghe giọng điệu lười biếng ấy, Lệ Đình Khâm bỗng có một cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc.

Người vẫn là người mà anh yêu thích, không sai. Nhưng khi nhìn cậu bằng một góc độ hoàn toàn mới, anh lại lần nữa cảm nhận được sức hút khó diễn tả và sự bí ẩn trên người cậu.

Anh cứ thế đứng yên tại chỗ, chăm chú nhìn đường nét trên gương mặt Cố Thầm. Ánh hoàng hôn phủ xuống, chiếu rọi từng đường nét, đến cả hàng lông mi dày cũng hiện lên rõ ràng…

Thế nhưng, Cố Thầm đột nhiên kéo anh xuống một chút, bất ngờ mở mắt ra, hỏi: “Sao thế? Bỗng nhiên không nhận ra em à?”

Ánh mắt Lệ Đình Khâm chạm thẳng vào đôi mắt trong trẻo kia. Anh khẽ lắc đầu cười: "Không phải." Suy nghĩ của anh không nhảy vọt như Lệ Gia Thụ, tất nhiên cũng không cho rằng A Thầm là đặc công thế thân của nhị thiếu nhà họ Cố.

Cố Thầm mỉm cười như có như không: "Vậy Lệ tổng đoán được gì rồi?" Cậu đối diện với ánh mắt anh, thản nhiên và tự nhiên, như đang chờ câu trả lời của anh.

Lệ Đình Khâm trầm tư: “Thì ra... A Thầm muốn anh đoán sao...”

Nhưng anh lại không nói ra bất kỳ suy đoán nào, chỉ mỉm cười nhẹ nhõm, giọng điệu bình tĩnh: "Nhưng anh nghĩ, chuyện này không quan trọng. Dù có chút khác biệt, điều đó cũng không ảnh hưởng gì đến anh, suy nghĩ của anh cũng sẽ không thay đổi." Trong từng lời nói đều thể hiện sự tự tin vào con mắt nhìn người của mình.

Dù sao, sự hiểu biết của anh về A Thầm cũng được đúc kết từ ba tháng qua.

Từ việc ban đầu, cậu tổ chức màn trình diễn máy bay không người lái dành tặng cặp đôi tham gia chương trình, đến việc kết nối nhiều doanh nghiệp giúp sinh viên ngành học ít phổ biến tìm được cơ hội việc làm, hay giúp tuyển thủ giải nghệ quay trở lại thi đấu... tất cả những gì cậu làm đều mang lại lợi ích cho người khác, có ý nghĩa với xã hội.

Đối với nhà họ Lệ, cậu thay thế Tĩnh Vi xử lý tình huống nguy cấp, giúp Gia Thụ đàm phán, đến tận bây giờ còn ra tay cứu tập đoàn khỏi vụ tấn công của hacker... Miệng nói muốn nghỉ ngơi, nhưng đến thời khắc quan trọng, cậu vẫn luôn mềm lòng, ra tay giúp đỡ tất cả mọi người. Anh không cần nghi ngờ bất kỳ động cơ nào của A Thầm cả.

"Vậy à..." Nhìn biểu cảm của Lệ Đình Khâm, Cố Thầm dường như nghĩ đến chuyện gì thú vị, cậu ngồi thẳng dậy, khiến chiếc ghế xích đu cũng theo đó nghiêng lên.

Khóe môi cậu hơi cong lên, mang theo chút thích thú: “Lệ tổng, anh ghé sát lại chút đi.”

"Hửm?" Lệ Đình Khâm cúi người xuống, tưởng rằng Cố Thầm muốn nói nhỏ gì đó với mình.

Cố Thầm nhìn góc nghiêng của anh khi lại gần, khẽ nói bên tai: “Quay sang nhìn em.”

Lệ Đình Khâm xoay mặt lại, hai người đối diện trực tiếp, dường như mọi cảm xúc đều bị ánh mắt đối phương phơi bày trọn vẹn.

Cố Thầm nói: “Cúi đầu.”

Lệ Đình Khâm theo phản xạ cúi xuống: “A Thầm, em muốn...”

Khoảng cách vẫn còn một chút, nhưng Cố Thầm cũng lười đứng dậy, trực tiếp vươn tay ôm lấy cổ Lệ Đình Khâm, kéo anh xuống, hôn lên môi anh.

Lệ Đình Khâm sững sờ trong giây lát.

Nhưng chỉ là một cái chạm nhẹ rồi dừng lại, Cố Thầm nhanh chóng buông anh ra, mỉm cười hỏi: “Có gì khác không?”

Dường như trên môi vẫn còn lưu lại hơi ấm ẩm ướt, Lệ Đình Khâm dần dần lấy lại tinh thần, anh hiểu ý của Cố Thầm. Cậu đang hỏi, nụ hôn này có gì khác với lần trước không.

Vậy có gì khác sao? Thật ra chẳng có gì khác cả. A Thầm vẫn là A Thầm, tính cách mà anh đã quen thuộc trong quá trình chung sống không hề thay đổi, cách hai người ở bên nhau cũng không thay đổi.

Bắt gặp ánh mắt Cố Thầm, Lệ Đình Khâm cuối cùng cũng hiểu ra, dù giờ đây cậu có nhiều thân phận bày ra trước mặt anh đi nữa, thì có gì quan trọng chứ?

Anh khẽ bật cười, nói: “Vẫn có chút khác đấy.”

Cố Thầm nhướng mày: “Gì cơ?”

Lệ Đình Khâm đáp: “Thử rồi sẽ biết.”

Anh lập tức giữ chặt tay Cố Thầm đặt lên lưng ghế, cúi người xuống, khiến chiếc ghế xích đu lại tiếp tục ngả về sau…

Cố Thầm: “Ưm...”

Ngay từ đầu, cậu đã chọn một tư thế sai lầm, để người khác bao trùm lên mình, hoàn toàn không có cơ hội phản kháng.

Vậy nên, cậu chỉ giãy giụa vài cái rồi phát hiện không thể thoát ra, thế là dứt khoát từ bỏ, thả lỏng cơ thể mà tận hưởng nụ hôn này.

Nhưng Lệ Đình Khâm lại không định buông tha cậu. Nụ hôn này mang theo sự chiếm đoạt mạnh mẽ, như muốn để từng tấc da thịt cậu nhuốm đậm hơi thở của mình.

Chiếc ghế xích đu rung lắc dữ dội…

Vài phút sau, cuối cùng Lệ Đình Khâm cũng buông cậu ra, nhưng đầu mũi hai người vẫn chạm vào nhau, đôi môi gần như vẫn sát kề, hơi thở hòa quyện vào nhau, tràn đầy sự vấn vít. Anh khẽ nói: “A Thầm cảm thấy có gì khác không?”

Đầu lưỡi Cố Thầm tê rần, khóe miệng giật giật, nói: "Có lẽ là Lệ tổng bỗng dưng đổi giống loài thành chó rồi đấy." Cậu cảm nhận rõ sự xâm lược và áp đảo đột ngột của anh.

Lệ Đình Khâm bật cười, ánh mắt thăm dò: “Nếu em không định rời đi, vậy lần sau chúng ta có thể thử phong cách khác.”

Cố Thầm cũng khẽ cười: “Em đã nằm ở đây rồi, chẳng phải sao?"

Lệ Gia Thụ thực ra đã đuổi theo xe anh trai lên núi, nhưng bản năng nhạy bén nói với cậu ta rằng - không thể theo vào.

Vừa rồi, cậu ta có linh cảm mãnh liệt rằng anh trai rất muốn đánh mình. Nếu không vì vội trở về trên núi, e rằng chân mình đã bị đánh gãy rồi.

Vậy nên cậu cố ý chạy xe chậm lại, đến muộn vài phút, còn lê lết ngoài cổng, định bụng đợi đến lúc cả nhà sum vầy ấm áp rồi mới vào.

Nhưng đợi một lúc, cậu không nhịn được tò mò ngó vào trong rồi liền nhìn thấy… chiếc ghế xích đu đang điên cuồng lay động???

A a a!!! Anh trai cậu đúng là chẳng coi ai ra gì!!!

Nhiệm vụ công việc đã hoàn thành rồi, vậy mà vẫn còn dám làm vậy với anh dâu! Quá đáng lắm luôn!!!

Có nên vào khuyên can không? Không được, tâm lý cậu ta đã sụp đổ mất rồi hu hu…

Thế là cậu ta, kẻ "có nhà không thể về", ngồi thẫn thờ ở bậc cửa, buồn bã ngước nhìn hoàng hôn.

“Haiz, anh dâu ơi, em cứu không nổi anh rồi... Haiz, anh dâu ơi, nhà họbLệ chúng em có lỗi với anh...”

Đến khi cảm giác sắp bị muỗi hút sạch máu, cuối cùng cậu ta cũng thấy Lệ Tĩnh Vi, bèn hạ giọng gọi: "Chị… chị!" Cậu ta vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, ra hiệu cho cô lại đây.

Lệ Tĩnh Vi vốn định lén đi vòng qua vườn để vào cửa sau, chẳng hề muốn ngồi đây làm mồi cho muỗi, hỏi: “…Làm gì?”

Lệ Gia Thụ không nhịn được nữa, cảm thán: “Anh mình… thật sự chẳng ra gì...”

Lệ Tĩnh Vi: "…" Vì sao lại nói vậy?

Lệ Gia Thụ lại nói: “Anh mình… thật có lỗi với anh dâu...”

Lệ Tĩnh Vi: "…" Cũng đúng, một người như anh dâu mà cưới phải anh trai cô, đúng là phí hoài tài năng.

Lệ Gia Thụ: “Anh mình…”

Lệ Tĩnh Vi: “Dừng! Chị vào đây.”

Lệ Gia Thụ: “Chị vào từ đâu?”

Lệ Tĩnh Vi: “Cửa sau.”

Lệ Gia Thụ, người vừa ngồi làm mồi cho muỗi nãy giờ, lập tức sững sờ: “Có cửa sau?!”

Lệ Tĩnh Vi mỉm cười: “Vườn sau còn có một cánh cửa nữa mà, đồ ngốc. Chị nhìn ra rồi, anh và anh dâu chưa từng cho em vào cửa chính, đúng không?”

Cô vỗ vai Lệ Gia Thụ: “Nhưng mà, chị cảm thấy, họ không cho em vào nhà, thực sự là có lý do đấy.”

Lệ Gia Thụ: "..." Ai nói cậu ta chưa từng vào?! Chẳng qua là vừa bước vào một giây, anh trai cậu ta đã đuổi ra ngoài ngay thôi mà!

 

---

Lệ Hồng Anh và Lương Thanh đang ở trong bếp giúp đầu bếp Hứa chuẩn bị bữa tối. Dù ai người không tham gia vào chuyện kinh doanh của gia tộc nhưng lại là những người có gu sống tinh tế, mỗi người đều có sở trường riêng trong chuyện bếp núc, hôm nay cũng định trổ tài một chút.

Thật ra, hai vợ chồng họ cũng đã nghe thấy tiếng xe bên ngoài lúc nãy, nhưng đều ngầm hiểu với nhau mà không đi ra. Dù sao thì Tiểu Thầm đã cố ý nằm ngoài hiên đợi Đình Khâm, họ cũng nên để không gian cho hai đứa.

Trong lúc nấu ăn, hai người vừa trò chuyện: “Haiz, với tài hoa của Tiểu Thầm, vậy mà bị gia đình xem như công cụ liên hôn rồi gả cho Đình Khâm, đúng là mai một.”

Lệ Hoằng Anh tiếc nuối nói: “Đúng thế, Tiểu Thầm văn có bút mực tranh họa, võ có cung kiếm, mới ngoài hai mươi mà lại quanh quẩn trên núi chờ Đình Khâm, đợi suốt ba tháng trời.”

Lương Thanh dù không ưa vẻ giả tạo của Cố Trọng Mậu, nhưng bà lại là người biết lý lẽ, nghiêm túc tự hỏi: “Chuyện này không thể trách nhà họ Cố trách móc chúng ta. Nếu là em, em cũng giận. Thực sự là Đình Khâm đã làm lỡ dở người ta. Bây giờ Đình Khâm trở về rồi, về quan niệm hôn nhân và gia đình, chúng ta phải chỉnh đốn lại nó một chút...”

Lệ Gia Thụ không ngờ vừa vào cửa cùng Lệ Tĩnh Vi đã nghe cha mẹ nói về chuyện này, lập tức cảm thấy mình tìm được tri kỷ, vội nói: “Cha mẹ cũng thấy anh con có lỗi với anh dâu đúng không!"

Do trước đây du học ở châu Âu, cậu ta thường gặp vợ chồng Lệ Hồng Anh nên cũng không cảm thấy nhớ nhung gì lắm. Giờ gặp lại họ, cậu ta chỉ có một suy nghĩ - cuối cùng cũng có người trị được anh cậu ta rồi!

Lương Thanh gõ nhẹ vào đầu Lệ Gia Thụ, nói: “Nói năng kiểu gì vậy? Chúng ta chỉ cảm thấy anh dâu con rất có tài, kết hôn sớm như thế thật đáng tiếc thôi.”

Lệ Gia Thụ càng cảm thấy bố mẹ mình đúng là tri âm, vội gật đầu: “Đúng đúng đúng! Anh dâu lợi hại như vậy, bị hôn nhân sắp đặt làm lỡ dở mất rồi.”

Lệ Tĩnh Vi ban đầu chỉ thấy hơi đáng tiếc, nhưng nghe cả nhà nói vậy, cô cũng bắt đầu thấy tiếc nuối, thở dài: “Đúng là có chút mai một...”

Hiếm khi cả nhà lại cùng chung quan điểm như vậy. Lệ Hồng Anh, người đang đeo tạp dề, cầm xẻng nấu ăn, nói: “Yên tâm đi, cha sẽ đích thân làm gương, dạy cho anh con cách cư xử làm sao cho ra dáng chồng.”

 

---

Đến khi thức ăn được dọn lên, Lương Thanh mới ra mở cửa, cất giọng: “Món ăn xong rồi, Tiểu Thầm, Đình Khâm, vào ăn cơm đi.”

Lệ Đình Khâm lúc này mới giật mình nhận ra trời đã tối, anh kéo Cố Thầm đứng dậy, nói: “Đi thôi, A Thầm, ăn cơm nào.”

Vừa bước vào nhà, Cố Thầm lập tức cảm nhận được sự nhiệt tình của bốn thành viên nhà họ Lệ.

Theo lẽ thường, Lệ Đình Khâm vừa từ nước ngoài trở về, gia đình anh đáng lẽ nên quan tâm anh hơn mới đúng. Cho dù đã thông báo bình an qua điện thoại và video rồi, nhưng dù gì cũng là người thân, lẽ ra họ phải gần gũi với anh hơn chứ?

Nhưng không…

Lệ Gia Thụ kéo ghế cho Cố Thầm, nhìn đôi môi hơi sưng của cậu mà không dám nhìn thẳng, lắp bắp: “Anh dâu, anh ngồi đi... vất vả cho anh rồi...”

Lệ Tĩnh Vi xới cơm cho Cố Thầm, nói: “Anh dâu, anh phải nhẫn nhịn anh em nhiều rồi...”

Lương Thanh múc canh cho Cố Thầm, dịu dàng nói: “Tiểu Thầm, uống chút canh trước cho ấm bụng nào.”

Lệ Hồng Anh chỉ vào một chiếc nồi đồng trên bàn, giới thiệu: “Món gà om dầu trong nồi đồng này là cha học được từ ông chủ Ngô của Thực Cẩm Trai. Tiểu Thầm là người miền Nam, chắc sẽ thích khẩu vị này?”

Cố Thầm thực sự rất thích món này, gật đầu đáp: “Cảm ơn, con rất thích.”

Lệ Đình Khâm nhìn cậu, âm thầm ghi nhớ.

"Mẹ con thích ăn chân gà lắm..." 

Nhưng Lệ Hồng Anh lại gắp thức ăn cho Lương Thanh, rồi nhắc nhở: “Đình Khâm, con không định gắp đồ ăn cho Tiểu Thầm sao?”

Lệ Đình Khâm nghe vậy, tự nhiên hỏi: "A Thầm, em thích ăn gì?" Giờ thật sự nên từ từ tìm hiểu rồi.

Không ngờ, trên bàn ăn, ngoài Cố Thầm ra, cả bốn người còn lại đều lộ ra vẻ mặt khó tả.

Ngay cả vợ thích ăn gì cũng phải hỏi ngay lúc này?

Lệ Hồng Anh lắc đầu, thở dài cảm thán: "Đình Khâm à, sao con chẳng giống ch chút nào vậy..." Nhưng trong giọng điệu lại có chút đắc ý.

Lệ Đình Khâm: “…?”

Lệ Gia Thụ cúi đầu ăn cơm, cố nhịn cười.

Năm đó, ngày nào ông nội cũng nói với người anh trai thiên tài của cậu ta rằng: “Đình Khâm, may mà con chẳng giống cha con chút nào, nếu không thì nhà họ Lệ ta coi như xong đời...”

Bây giờ, cha cậu ta lại có thể tìm lại thể diện ở chỗ này! Đúng là quả báo đến lúc nào, ai mà đoán được!

Bữa cơm diễn ra trong không khí vô cùng “hòa thuận vui vẻ”.

Lệ Hồng Anh và Lương Thanh, với tư cách là những người từng trải và bậc cha mẹ, thực ra đều nhận ra rằng con trai họ vẫn chưa hiểu rõ Tiểu Thầm. Giữa hai người đó, đúng là vẫn còn một đoạn đường phải đi.

Sau bữa ăn, họ cũng rất biết ý, để lại không gian riêng cho hai đứa. Trước khi rời đi, Lệ Hoằng Anh vỗ vai Lệ Đình Khâm, nói: “Con trai, hôn nhân sắp đặt thực sự dễ khiến hai bên thiếu hiểu biết về nhau. Nhưng nếu con thích Tiểu Thầm, thì hãy dũng cảm theo đuổi. Đương nhiên, trong quá trình ấy cũng phải tôn trọng đối phương.”

Lệ Đình Khâm đáp: “Con hiểu rồi, cha.”

Lệ Gia Thụ nghe thấy cha mình nói vậy, cảm thấy đúng là người từng trải hiểu chuyện. Đúng rồi, mặc dù anh cậu ta đã hoàn thành nhiệm vụ, anh dâu có thể sẽ rời đi, nhưng anh cậu ta vẫn có thể theo đuổi lại mà!

Thấy Lệ Gia Thụ cũng bắt đầu gật gù, không biết lại nghĩ tới chuyện gì, Lệ Đình Khâm liếc cậu ta một cái. Đợi tiễn cha mẹ và em gái xong, anh đặc biệt gọi Lệ Gia Thụ, người đang định lên xe, lại.

Anh nói: “Gia Thụ, đã lâu rồi hai anh em mình chưa trò chuyện nghiêm túc.”

Lệ Gia Thụ lập tức thấy da đầu tê dại, nói: “Anh, không phải anh còn phải đi theo đuổi anh dâu sao? Đừng lãng phí thời gian tâm sự với cái bóng đèn như em chứ!”

Lệ Đình Khâm đáp: “Yên tâm, sẽ không lâu đâu.”

Lệ Gia Thụ: "..." Sao tự dưng thấy đáng sợ thế này?

Lệ Đình Khâm mở lời trước: “Chuyện liên quan đến thân phận của anh dâu, sau này em đừng nhắc tới với bất kỳ ai nữa.”

Gia Thụ biết quá nhiều chuyện về A Thầm. Nếu để lộ ra ngoài, không tránh khỏi việc bị kẻ có ý đồ lợi dụng.

Giống như nhà họ Cố, họ Thích, họ Trình, luôn muốn lợi dụng A Thầm vậy. Những kẻ đó tâm thuật bất chính, không đơn giản như Gia Thụ. Nếu để họ biết quá nhiều, có lẽ sẽ gây nguy hiểm cho A Thầm.

Lệ Gia Thụ gật đầu như gà mổ thóc, vô cùng đồng tình: “Tất nhiên rồi, chuyện này như bí mật quốc gia ấy, sao em dám nói lung tung! Nhất là đám khốn nhà họ Cố, nếu biết được chắc chắn sẽ giở trò. Chỉ là vì anh đi làm nhiệm vụ nên em mới bàn với anh thôi.”

Lệ Đình Khâm cũng hiểu, tính cách Lệ Gia Thụ tuy có phần tùy tiện, nhưng là do chính anh nhìn cậu ta trưởng thành, cậu ta vẫn rất rạch ròi trong những chuyện quan trọng, không đến mức tiết lộ với người ngoài. Nếu có chuyện không kìm được, thì cũng chỉ đến làm phiền người nhà mà thôi.

Sau khi nhấn mạnh điểm này, Lệ Đình Khâm tiếp tục: “Dạo này em tăng ca suốt, chắc bận lắm nhỉ?”

Lệ Gia Thụ đáp: "Đúng vậy." Hử? Xem ra anh cậu ta không định đánh cậu? Còn bắt đầu quan tâm cậu ta nữa?

Lệ Đình Khâm nói: “Vậy thế này đi, anh sẽ thuê một quản lý chuyên nghiệp giúp em quản lý công ty, còn em vào tập đoàn để rèn luyện, theo phó tổng Hứa học hỏi. Dù sao, ông ấy cũng lớn tuổi rồi, cần một người kế nhiệm.”

“Tiện thể giúp anh san sẻ bớt công việc. Dù gì, anh cũng nợ anh dâu em rất nhiều, cần dành ra nhiều thời gian hơn để bù đắp cho em ấy.”

Lệ Gia Thụ: "…”

Cậu kinh hãi: “A a a! Anh! Đây là lấy việc công trả thù riêng đấy! Em thật sự không thích tăng ca mà!!!”

Lệ Đình Khâm quay sang nói với trợ lý Trần: “Được rồi, trợ lý Trần, đưa tiểu Lệ tổng về nhà đi.”

Lệ Gia Thụ bị nhét thẳng vào xe: "…" Hu hu hu, bây giờ  anh trai đã gọi cậu ta là "tiểu Lệ tổng" rồi, có thể tưởng tượng ra tương lai cậu ta sẽ rụng bao nhiêu tóc…

Hồi đó tại sao cậu ta lại lỡ miệng nói mình thích tăng ca cơ chứ!!!

 

---

Cuối cùng cũng tiễn hết mọi người đi. Dì Trương, đầu bếp Hứa và tài xế đều về khu nhà phụ nghỉ ngơi, biệt quán này chỉ còn lại Lệ Đình Khâm và Cố Thầm.

Lệ Đình Khâm chợt nhớ ra, mỗi lần anh về nước đều vội vã, ba tháng nay vẫn chưa từng ngủ lại biệt quán. Hôm nay là lần đầu tiên từ khi A Thầm chuyển vào đây.

Hôm nay đông người, ăn xong lại bị trì hoãn một lúc nên cũng đã muộn. Cố Thầm không đi dạo như thường lệ, chỉ hoạt động nhẹ nhàng một chút rồi nói: "Lệ tổng, đã hơn chín giờ rồi, chúng ta rửa mặt rồi nghỉ ngơi thôi. Anh muốn tắm trước hay em trước?" Giọng điệu có vẻ không hề ngại ngùng chút nào.

Lúc này Lệ Đình Khâm mới nhận ra, biệt quán này không chỉ có một phòng tắm, nhưng lần trước anh đã yêu cầu A Thầm ngủ chung một phòng với mình. Nếu giờ anh lại rời khỏi phòng để sang nơi khác tắm, thì yêu cầu đó còn có ý nghĩa gì?

Nhưng nếu đã ở chung một phòng rồi mà còn nhất quyết phải thay nhau tắm, thì dường như cũng quá mức gượng ép…

Lệ Đình Khâm theo bản năng quay đi chỗ khác, nói: “A Thầm, em tắm trước đi.”

Cố Thầm khẽ cười, gật đầu đáp: “Được thôi.”

Bình Luận (0)
Comment