Tin tức Lệ Đình Khâm sau khi về nước liền cùng bạn đời dọn vào Ý Viên lập tức thu hút sự chú ý của giới xã giao thành phố H.
Trong ấn tượng của người ngoài, Lệ Đình Khâm nắm quyền từ khi còn trẻ, tác phong quyết liệt, nhưng suốt nhiều năm không gần gũi nam nữ sắc. Đến năm 28 tuổi, bên cạnh anh chưa từng xuất hiện ai, vậy mà bây giờ đột nhiên đã có bạn đời? Đây là giấu kín nhiều năm hay là "lửa cũ bùng lên" mà kết hôn chớp nhoáng?
Xét đến việc anh bỏ công tu sửa Ý Viên, mời những nhà thiết kế và nghệ nhân hàng đầu, lại còn dày công sưu tầm cây cối hoa cỏ quý giá, có thể thấy vị bạn đời họ Cố này chắc chắn có vị trí đặc biệt trong lòng anh.
Nghe những lời đồn này, Cố Trọng Mậu rốt cuộc cảm thấy cuộc hôn nhân này không uổng phí.
Lúc trước, tại sao ông ta còn muốn âm thầm hợp tác với nhà họ Lệ để giấu kín tin tức này chứ? Suốt ba tháng qua, gà họ Lệ luôn công tư phân minh, chẳng hề dành chút hời nào cho thông gia. Vậy thì bây giờ, chuyện này cũng nên được công khai rồi.
Có điều, nói thẳng ra thì mất giá quá, tốt nhất nên để lộ "vô tình" trong vài dịp xã giao thì hơn.
---
Ngay khi Lệ Hồng Anh và Lương Thanh vừa về nước, họ lập tức nhận được vô số lời mời tham gia tiệc tối, đấu giá và hoạt động từ thiện. Dù không can dự vào giới kinh doanh, nhưng cả hai từ lâu đã là nhân vật nổi bật trên bàn tiệc xã giao. Tranh của Lệ Hồng Anh luôn được săn đón, còn Lương Thanh thì tận tâm với các hoạt động từ thiện.
Tối nay, họ cũng dự định tham gia một sự kiện từ thiện. Theo thông lệ, họ thích đưa con trai út theo cùng. Vừa hay Lệ Gia Thụ mới chập chững bước vào thương trường, đây cũng là dịp tốt để làm quen thêm nhiều người.
Thế nhưng, Lệ Gia Thụ trong bộ vest chỉnh tề đứng phía sau, nhìn Lương Thanh trang điểm, khoát tay thở dài: “Mẹ, con không đi đâu. Sau này hai người cũng đừng dẫn con đi nữa. Dù gì con cũng đang làm hai công việc, ngày nào cũng tăng ca, haiz...”
Vừa cài trâm cài áo, Lương Thanh vừa nói: "Lại bóng gió về anh con đấy à?" Con trai lớn thì trưởng thành sớm, con gái thứ thì độc lập, đến lượt con trai út, họ mới có thời gian đưa theo bên mình, thành ra rất muốn nuôi nó hoạt bát một chút. Nhưng mà... hình như hơi quá đà rồi? Không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ là mỗi lần về nhà cũ thì dễ bị đánh.
Lương Thanh lại nói tiếp: “Nhưng mà, anh con cũng nên nghỉ ngơi, ở nhà bầu bạn với anh dâu con. Bây giờ đang là thời điểm quan trọng để theo đuổi vợ, con cũng phải góp sức chứ, đúng không Gia Thụ?”
Lệ Gia Thụ: "..." Hóa ra "góp sức" của cậu ta chính là tăng ca à…
"Haiz, được thôi."
Giãy giụa thất bại, Lệ Gia Thụ nghiêm túc nói: “Mẹ, thật ra con có chuyện nghiêm túc muốn bàn với mẹ đây.”
“Giờ tin anh con kết hôn đã lan ra ngoài rồi, chắc chắn sẽ có nhiều người dò hỏi về việc này. Mẹ tuyệt đối không được tiết lộ thông tin cá nhân hay xuất thân của anh dâu đâu đấy...”
Anh trai nói rất đúng, anh dâu khó khăn lắm mới rút khỏi tổ chức đặc thù, quá khứ của anh ấy tuyệt đối không thể để lộ ra từ nhà họ Lệ. Nếu không, sẽ bị kẻ có dã tâm lợi dụng, gây nguy hiểm cho anh dâu.
Lương Thanh hơi khó hiểu: “Ý con là sao? Lần trước cha của Tiểu Thầm còn dẫn người nhà đến mời mẹ và ba con dùng bữa, chỉ là... thái độ của họ hơi kỳ lạ.”
Lệ Gia Thụ lập tức nói: “Dĩ nhiên là kỳ lạ rồi! Anh dâu con đâu phải con ruột của Cố Trọng Mậu!”
"Hả?" Lương Thanh cảm giác như vừa nghe được tin giật gân. Bà biết mẹ của Tiểu Thầm, Tịch Nhã Quân đã ly hôn với Cố Trọng Mậu, hình như Tiểu Thầm cũng sống với mẹ từ nhỏ. Chẳng lẽ...?
Lệ Gia Thụ nói tiếp: “Mẹ nghĩ xem, một nhà họ Cố đầy mưu mô như thế, sao có thể sinh ra một nhân vật thần tiên như anh dâu con được? Hơn nữa, anh ấy còn không phải con ruột của ông ta, vậy mà ông ta lại tìm mẹ để kết thân, chắc chắn là có âm mưu.”
Lương Thanh gật đầu chắc nịch: "Đúng vậy." Hôm đó ánh mắt của Cố Trọng Mậu quả thực không bình thường.
"Còn nữa, mẹ nhất định phải biết chuyện này."
Lệ Gia Thụ cau mày bổ sung: “Trước đây công ty con từng bị người ta ác ý tố cáo, còn có kẻ vu khống con và anh trai thông đồng với thế lực nước ngoài.”
“Bây giờ có một ông chủ công ty đến tìm con, tiết lộ rằng chuyện này có thể do con trai Cố Trọng Mậu, Cố Hằng, đứng sau giật dây. Không biết bọn họ đang có âm mưu gì, mẹ nhớ để tâm một chút.”
Thật sao? Đình Khâm liều sống liều chết ở nước ngoài, vậy mà nhà họ Cố còn dám vu khống nó? Lương Thanh cười lạnh: “Mẹ biết rồi, con yên tâm đi.”
---
Đêm nay, một quỹ từ thiện tổ chức dạ tiệc gây quỹ giúp đỡ trẻ em nghèo vùng núi. Điều bất ngờ là Cố Trọng Mậu – người gần như chưa từng tham gia dạ tiệc từ thiện – lại phá lệ góp mặt.
Phần mở màn vẫn là phiên đấu giá từ thiện như thường lệ. Khi các nhân vật tiếng tăm trong giới nhìn thấy Cố Trọng Mậu, ai nấy đều lộ vẻ bất ngờ. Người này... hôm nay chắc không phải đến giơ bảng đấu giá đấy chứ?
Thế nhưng ngoài dự đoán của mọi người, Cố Trọng Mậu không chỉ liên tục giơ bảng mà còn chi ra hàng chục triệu, mua về tranh "Long Phụng Trình Tường", đồ sứ "Song Song Thành Đôi", vật trang trí "Hỷ Thượng Mi Chi" cùng vô số món đồ mang ý nghĩa cát tường khác. Ông ta còn cười tươi rói, mặt mày hớn hở, trông chẳng hề tiếc tiền chút nào?
Sao cảnh tượng này cứ như… nhà có đại hỉ, đến mức lão "két sắt sống" này cũng chịu rút tiền vậy?
Tại buổi đấu giá này, Cố Trọng Mậu đã trực tiếp chi ra số tiền đứng thứ ba toàn hội trường để ủng hộ hoạt động từ thiện. Ông ta vừa không lấn át hào quang của những nhân vật quan trọng trong buổi tiệc, lại còn thu hút được sự chú ý, có thể nói là rất có chừng mực.
Sau buổi đấu giá là tiệc rượu dành cho những nhà hoạt động từ thiện giao lưu.
Quả nhiên, có người tò mò hỏi: “Cố tổng, trông ngài dạo này khí sắc không tệ, gần đây có chuyện vui gì sao?”
Cố Trọng Mậu nâng ly rượu, chạm nhẹ với người nọ, khẽ nói: “Cũng không hẳn là chuyện vui gì, chẳng qua con trai tôi mới thành hôn không lâu, muốn mua thêm một số vật dụng mang ý nghĩa tốt lành, vợ chồng sum vầy thôi.”
Người kia lập tức kinh ngạc: "Con trai Cố tổng mới kết hôn? Là Hằng thiếu sao? Là thiên kim tiểu thư nhà nào vậy? Sao tôi chưa từng nghe nói?" Nhưng trong lòng lại cảm thấy khó hiểu, Cố Trọng Mậu là kiểu người thế nào chứ? Ngay cả khi con trai trưởng mà ông ta coi trọng nhất, Cố Khảng, kết hôn cũng chưa từng làm đến mức này, làm sao có chuyện bỏ ra hàng chục triệu chỉ để mua sắm đồ dùng cho con trai mới cưới?
Cố Trọng Mậu nói: “Không phải A Hằng, là thằng hai nhà tôi. Nó vốn tính tình hướng nội, nên rất ít khi xuất hiện trước công chúng. Chủ yếu là nó kết hôn với một người đàn ông, tôi không chủ động nhắc đến, nên ông không biết. Nhưng mà, chuyện nó kết hôn chắc mọi người cũng nghe qua rồi, chẳng phải gần đây các cậu đang bàn tán xôn xao chuyện Lệ tổng giấu người trong nhà đó sao?”
"Hã?" Người kia sững sờ, cảm thấy hoàn toàn không hiểu gì cả, chuyện này rốt cuộc là thế nào?
Nhị thiếu nhà họ Cố chẳng phải vẫn luôn là Cố Hằng sao? Cố Trọng Mậu trước giờ chưa từng nhắc đến việc ông ta còn có một cậu con trai hướng nội nào cả.
Hơn nữa, kết hôn với Lệ tổng? Lệ Đình Khâm á? Con trai của Cố Trọng Mậu thì làm sao có thể xứng với anh được?
---
Cách đó không xa, Lương Thanh cũng đang trò chuyện với người khác về hoạt động từ thiện: “Việc phát triển thể thao thanh thiếu niên ở vùng núi là rất khả thi. Trẻ con ở đó thường xuyên chạy nhảy trên núi đồi, thể chất có ưu thế hơn hẳn, có thể tìm được rất nhiều mầm non tốt…”
Bạn thân của bà, Bành Ngọc Thư, nói: “Thực ra vấn đề lớn nhất vẫn là kinh phí. Khoản tiền quyên góp từ buổi đấu giá lần này vẫn nên ưu tiên sử dụng cho giáo dục bắt buộc, đó mới là vấn đề căn bản. Còn về phương diện thể thao, chúng ta có thể tìm cách huy động thêm một quỹ riêng biệt…”
Nhưng vì tin đồn gần đây, nhiều người quan tâm đến chuyện khác hơn. Có người cầm ly rượu, tao nhã bước tới: “Chị Thanh, sao Đình Khâm lại kết hôn nhanh vậy? Chúng tôi chẳng nghe thấy một chút tin tức nào cả… Cậu ấy có phải yêu đương cuồng nhiệt quá không, chưa bàn bạc với gia đình đã vội vã kết hôn chớp nhoáng rồi?”
Một quý bà khác cũng xen vào: “Lệ phu nhân, đột nhiên lại có một con dâu nam, bà có thấy hơi…”
Lương Thanh lạnh lùng liếc người gọi bà là "Lệ phu nhân", nói: “Không phải con dâu nam, hai người trẻ tuổi yêu nhau, kết thành bạn đời, đến miệng bà thì thành con dâu của tôi à?”
Bành Ngọc Thư lập tức kéo người kia sang một bên, cười nói: “Chị Thanh, xem ra… chị rất hài lòng với vị tiên sinh họ Cố này nhỉ?”
Lương Thanh khẽ cười: “Tôi hài lòng với bạn đời của con trai tôi. Nhưng đúng là hai đứa nó vẫn chưa tổ chức hôn lễ, chắc tình cảm vẫn chưa đến mức đó. Thật ra, cũng là nhà chúng tôi trèo cao, bây giờ tôi thật sự lo lắng, sợ rằng Đình Khâm không đủ xuất sắc để xứng với người ta.”
Mấy quý bà xung quanh nghe vậy, thoáng chốc đều ngỡ rằng Lương Thanh đang "khiêm tốn kiểu phô trương". Lệ Đình Khâm là nhân vật cỡ nào chứ? Khi xưa, những phu nhân nhà giàu ai nấy đều ghen tị với Lương Thanh vì bà sinh ra được một người con trai xuất sắc như vậy. Giờ đây, Lệ Đình Khâm đã là người nắm quyền thực sự của nhà họ Lệ, trở tay làm mưa, lật tay làm gió. Sau lưng có thể tán gẫu về anh, nhưng nếu gặp mặt trực tiếp, có lẽ ai cũng phải dè chừng vài phần.
Bành Ngọc Thư thật sự kinh ngạc, nói: “Trên đời này mà cũng có người khiến chị thật lòng cảm thấy Đình Khâm không xứng á? Rốt cuộc là công tử nhà nào vậy? Chị làm tôi tò mò quá rồi đấy.”
Lương Thanh thở dài: “Haiz, thực ra nhà họ Cố còn chưa đồng ý chuyện này, tôi không tiện nói đâu.”
Cái nhà họ Cố kia vẫn chưa đồng ý hôn sự của Lệ Đình Khâm và Cố tiên sinh sao? Bảo sao đến giờ vẫn chưa có hôn lễ… Những người có mặt suy tư. Xem ra vị Cố tiên sinh này thực sự không xuất thân từ một gia đình bình thường.
Một người phụ nữ khác khó hiểu hỏi: “Nhưng chẳng phải nghe nói Lệ tổng còn vung tiền sửa sang Ý Viên? Chẳng phải người ta đã dọn vào ở rồi sao?” Chuyện này làm ai cũng nghĩ Lệ tổng đang “kim ốc tàng kiều” một vị mỹ nhân.
Lương Thanh vẫn lắc đầu: “Môi trường của Ý Viên… thật ra cũng chỉ bình thường thôi. Nếu không phải vì chiều Đình Khâm, có lẽ tiểu Cố cũng không muốn chuyển đến ở đâu.” Dù sao thì khu biệt thự vẫn có điều kiện tốt hơn Ý Viên nhiều. Không biết Tiểu Thầm ở đó có hài lòng không.
Người phụ nữ kia sững sờ: “Ý Viên mà vẫn chỉ bình thường?”
Đừng nói đến diện tích rộng lớn của khu vườn, những đình đài lầu các bên trong đều do các nhà thiết kế hàng đầu thực hiện, còn có vô số cây cối, hoa cỏ quý giá. Trước đó họ còn đoán rằng bạn đời của Lệ tổng hẳn phải là người có gu thưởng thức cao, vậy mà giờ theo lời Lương Thanh, nơi này trong mắt Cố tiên sinh cũng chỉ là bình thường? Vậy vị Cố tiên sinh này rốt cuộc xuất thân từ danh gia vọng tộc nào? Từng sống trong điều kiện ưu việt ra sao?
Các quý bà hiếu kỳ thở dài: “Cái nhà họ Cố đó, rốt cuộc là…”
Lúc này, Cố Trọng Mậu nhìn thấy Lương Thanh, hơi ngạc nhiên và vui vẻ nói: “Thông gia, không ngờ lại gặp bà ở đây?”
Những người xung quanh đều bất ngờ. Cố tiên sinh kia cũng họ Cố, lẽ nào chính là Cố gia của Cố Trọng Mậu? Nhưng nhìn thế nào cũng không giống… Sự tò mò của mọi người đã bị Lương Thanh khơi dậy, nhưng nếu sự thật là vậy, thì quả thật quá gây thất vọng.
Nhưng Lương Thanh lại cau mày, hỏi: “Ông là…?”
Cố Trọng Mậu có linh cảm không hay, nhưng con trai ông ta đã cưới về nhà họ Lệ, nhà họ Lệ muốn chối cũng không được. Ông ta tiếp tục nói: “Lệ phu nhân, bà sao lại không nhận ra tôi? Mấy hôm trước chúng ta còn cùng nhau ăn cơm mà.”
Nghe Cố Trọng Mậu gọi Lương Thanh là “Lệ phu nhân”, Bành Ngọc Thư lập tức hiểu rằng hai người này căn bản không quen thân. Bà ta biết ngay mà, người có thể khiến Lương Thanh thốt lên rằng ngay cả Đình Khâm cũng không xứng, làm sao có thể là con trai của Cố Trọng Mậu được.
Lương Thanh lạnh nhạt nói: “Tôi thực sự không quen ông.”
Bành Ngọc Thư bồi thêm một câu: “Chị Thanh không tham gia giới kinh doanh, chắc không biết Cố tổng đây.”
“Ồ, thì ra là Cố tổng.”
Lương Thanh gật đầu, không hài lòng nói: “Sao ông lại nhận bừa thân thích thế? Chỉ cần họ Cố là con trai ông sao?”
Cố Trọng Mậu thực sự chấn động. Ông ta hoàn toàn không ngờ rằng Lương Thanh có thể thẳng thừng trở mặt như vậy. Ông ta khó hiểu: “Lệ phu nhân, Cố Thầm đang ở nhà bà, chẳng lẽ còn giả được sao?”
Mọi người xung quanh xôn xao: “Hả? Cố Trọng Mậu có một đứa con trai tên là Cố Thầm? Sao tôi chưa từng nghe nói?”
“Chắc là không có. Ba đứa con trai của ông ta, ông ta vẫn luôn tự hào lắm. Nếu còn một người xuất sắc đến mức khiến chị Thanh khen ngợi, sao ông ta chưa bao giờ nhắc đến?”
“Dạo này nhà họ Cố đang xuống dốc, có khi nào đang muốn bám vào nhà họ Lệ không? Nhưng thủ đoạn này thực sự quá ngu ngốc. Chính ông ta cũng nói, loại lời nói dối này dễ bị vạch trần nhất.”
Lương Thanh lạnh lùng nhìn ông ta. Bà có dáng người cao ráo, cơ thể lại khoẻ mạnh nhờ tập luyện thường xuyên, nên khi nhìn người khác luôn có một loại khí thế áp đảo. Bà khẽ cười, chắc nịch nói: “Ông chắc chắn đây là con trai ông?”
Cố Trọng Mậu nheo mắt, hỏi: “Lệ phu nhân, bà có ý gì?”
Thấy vẻ do dự trên mặt Cố Trọng Mậu, mọi người cũng ngầm hiểu. Nếu đến việc mình có con trai hay không mà còn không chắc chắn, thì rõ ràng là không phải rồi.
Cố Trọng Mậu cảm thấy hôm nay thật sự hoang đường đến cực điểm, ngay cả con trai ruột của mình cũng có thể bị người ta trắng trợn phủ nhận, thế mà đám phụ nữ trước mắt này, tóc dài nhưng tầm nhìn ngắn, lại tin vào những lời hoang đường của Lương Thanh?
Nhưng ông ta cảm thấy, tranh luận với đám phụ nữ này chẳng có ý nghĩa gì, càng làm ầm lên thì càng mất thể diện, chẳng khác nào ông ta đang tự chạy đến nài nỉ vậy.
Ông ta tỏ vẻ "rộng rãi" mà nói: “Lệ phu nhân, bà là phụ nữ, tôi không so đo với bà. Nhưng chuyện liên hôn giữa nhà họ Cố và nhà họ Lệ là sự thật rành rành, vấn đề hợp tác vẫn nên để người có quyền quyết định trong nhà bà lên tiếng thì hơn.”
Lương Thanh cười lạnh: “Vậy thì tôi đây rửa mắt mong chờ.”
Bữa tiệc tối nay, dù xảy ra chuyện hoang đường như vậy, nhưng tin tức về bạn đời của Lệ Đình Khâm – tiên sinh họ Cố, cũng nhờ đó mà lan truyền rộng rãi. Người này rốt cuộc là ai, lại có thể khiến Lương Thanh nói thẳng rằng ngay cả Lệ tổng cũng không xứng, khiến Cố Trọng Mậu phát điên mà nhất quyết nhận là con trai mình?
Mọi người đều thấy hoang mang, gần đây trong giới này, sao bỗng dưng lại có nhiều nhân vật mang họ Cố lợi hại đến thế?
---
Mấy ngày nay, Lệ Đình Khâm đang nghỉ phép, hai người họ chuyển đến Ý Viên.
Trùng hợp thay, Lệ Đình Khâm mới xây xong một phòng đấu kiếm, Cố Thầm buổi sáng không luyện kiếm nữa, mà cùng anh đấu kiếm, coi như rèn luyện thân thể.
Sáng sớm thức dậy, quản gia Lý đã chuẩn bị sẵn trang phục và thiết bị đầy đủ, kiếm cũng có trọng kiếm, kiếm liễu, bội kiếm các loại.
Cố Thầm lướt tay qua từng chuôi kiếm một, hỏi: “Lệ tổng chơi loại nào?”
Lệ Đình Khâm nhướn mày: “Xem A Thầm thích cái nào đã.”
Cố Thầm chọn một thanh kiếm liễu* vừa tay.
*Mục tiêu của kiếm liễu là thân người, không bao gồm chân tay. Kiếm liễu có một bộ phận bảo vệ tay hình tròn để bảo vệ tay khỏi những cú đâm trực tiếp. Do bàn tay không phải là mục tiêu được tính điểm ở nội dung này nên bộ phận bảo vệ đơn thuần chỉ để bảo đảm an toàn.
Cả hai mặc đồ đấu kiếm, một tay ôm mặt nạ bảo hộ, một tay cầm kiếm đối diện nhau. Cố Thầm nhìn Lệ Đình Khâm, mỉm cười: “Lễ nghi của đấu kiếm đúng là nhiều thật, nhưng rất hợp với kiểu người như anh.”
Họ thực hiện lễ nghi mở màn, đồng thời nâng kiếm lên, mũi kiếm chỉ thẳng lên trời rồi hướng về đối phương. Khi kiếm chạm nhau, phát ra một tiếng vang trong trẻo, ánh mắt hai người cũng giao nhau dọc theo thân kiếm mảnh mai.
Mũi kiếm hạ xuống đất, kết thúc nghi thức, Lệ Đình Khâm nói: "Cũng rất hợp với em." Nếu nói Cố Thầm khi múa kiếm là một vị tiên phiêu dật, thì khi mặc trang phục đấu kiếm, lại là sự tao nhã thuần túy.
Đeo mặt nạ bảo hộ vào, ánh nhìn chưa từng rời đi của cả hai cũng trở nên mờ ảo sau lớp mặt nạ.
Lệ Đình Khâm cảm nhận rõ ràng, khí chất ung dung của Cố Thầm đột nhiên thay đổi, trở nên sắc bén trong chớp mắt. Hiện giờ, góc nhìn của anh cũng khác hẳn lúc thưởng thức Cố Thầm trên màn ảnh, bây giờ anh là đối thủ, đương nhiên sẽ cảm nhận được áp lực từ người kia.
Đây mới là Cố Thầm chân thực sao? Lệ Đình Khâm cảm nhận một sức hút khó diễn tả bằng lời.
Lúc này, ẩn sau lớp mặt nạ của Cố Thầm là biểu cảm gì đây?
Lệ Đình Khâm khẽ cười, giơ tay tấn công, nếu muốn hiểu rõ A Thầm, vậy thì bắt đầu từ việc làm đối thủ đi.
Cố Thầm cũng có chút bất ngờ, không ngờ Lệ tổng, một người luôn có giáo dưỡng, giữ chừng mực và kiềm chế, lại có thế kiếm sắc bén như vậy, tràn đầy ý đồ tấn công và thăm dò, nhất thời có thể so kè với cậu từng chiêu một.
Sau lớp mặt nạ, biểu cảm của Cố Thầm thoáng lộ ra chút thỏa mãn, quả nhiên, rèn luyện thể chất vẫn phải có hai người mới thú vị.
Trợ lý Trần vội vã đến Ý Viên vào buổi sáng, hỏi quản gia Lý: “Chú Lý, Lệ tổng và Cố tiên sinh đâu rồi?”
Quản gia Lý thuận miệng đáp: “Ồ, họ đang đấu kiếm.”
Trợ lý Trần: "?" Sao lại có thể nói chuyện này một cách tự nhiên thế chứ?
"Giờ này..."
Anh ta nhìn đồng hồ, chưa đến tám giờ sáng: “Ừm, giờ này cũng bình thường, vậy tôi chiều quay lại tìm Cố tiên sinh vậy.”
Quản gia Lý nói: “Chiều cậu đến làm gì? Họ đang đấu kiếm, cậu cứ vào đợi là được.”
Trợ lý Trần: “Hả?”
Quản gia Lý như chợt nhận ra gì đó, có chút bất lực nói: “Cậu trẻ à, đầu óc cậu rốt cuộc đang nghĩ đi đâu vậy, họ thật sự đang đấu kiếm! Đi đi, ngay bên kia phòng tập đó!”
Trợ lý Trần: “…Được rồi.”
---
Sau một trận đấu, Lệ Đình Khâm tháo mặt nạ bảo hộ ra, vừa hay nhìn thấy Cố Thầm cũng vừa tháo mặt nạ xuống. Anh hơi sững lại, lúc này biểu cảm trên gương mặt Cố Thầm vẫn chưa tan đi, như thể lộ ra con người đầy khí phách ẩn sau vẻ ung dung hằng ngày.
Cố Thầm nhìn về phía Lệ Đình Khâm, thì ra Lệ tổng vào lúc này, lại sắc bén và tràn đầy sức tấn công như vậy.
Ánh mắt hai người chạm vào nhau.
Không hẹn mà cùng quăng mặt nạ bảo hộ và kiếm sang một bên, Lệ Đình Khâm đẩy Cố Thầm vào tường, nhưng Cố Thầm cũng nghĩ giống vậy, lập tức xoay người đè ngược lại.
Một nụ hôn, nhưng lại mãnh liệt đến bất ngờ.
Trợ lý Trần vừa bước vào phòng đấu kiếm, đập vào mắt là ——
Hai người đàn ông mặc đồ đấu kiếm, đang hôn nhau nồng nhiệt không rời.
Hơn nữa, động tác của họ không có chút e dè nào, như thể chuẩn bị mạnh mẽ dung hòa đối phương vào trong lòng.
Mà nói thật, hai người đàn ông khí chất mạnh mẽ như thế, lúc hôn nhau dữ dội lại đẹp đến kinh người.
Vậy rốt cuộc là đấu kiếm thật hay đấu kiếm giả đây?
Trợ lý Trần không một tiếng động lùi lại hai bước: “…”
Thôi, anh ta vẫn nên quay lại lúc chiều thì hơn, ít nhất lần này cũng làm đúng được một chuyện.