Buổi chiều, khi trợ lý Trần đến, Lệ Đình Khâm đang cùng Cố Thầm uống trà trong đình.
Nơi đây là một cái đình nhỏ ba mặt giáp nước, một lối đi bằng ván gỗ kéo dài từ bờ vào. Tấm rèm trúc buông xuống che bớt ánh nắng chiều, những tia sáng lẻ loi len qua khe hở, xuyên qua làn khói lượn lờ từ lư hương.
Trợ lý Trần mang theo một số tài liệu, bước đến nói: “Lệ tổng.”
Lệ Đình Khâm mặc một chiếc sơ mi đen, tay áo xắn đến khuỷu tay, đang pha trà một cách thành thạo trước bàn trà. Anh ngẩng đầu lên, hỏi: “Chuyện gì?”
Trợ lý Trần đáp: “Là chuyện liên quan đến Cố tiên sinh. Nhị thiếu nhờ tôi báo cáo lại với ngài ấy.”
Trợ lý Trần thấy Cố Thầm bắt chéo chân, tựa lưng thư thái, trên người là chiếc sơ mi trắng rộng rãi. Khuỷu tay cậu đặt trên lan can gỗ bóng mịn, ngón tay thon dài như ngọc cầm một ít thức ăn cho cá, thong thả rắc xuống nước. Cá chép trong hồ tranh nhau đớp mồi, tạo nên những tiếng nước xao động.
Khung cảnh một đen một trắng, hòa hợp lạ thường.
Cố Thầm đặt chén sứ men hoa sen đựng thức ăn cho cá xuống, dùng khăn ướt chậm rãi lau tay, nói: “Ừ, cậu nói đi.”
"Liên quan đến khoản đầu tư của ngài tại Khoa Học Kỹ Thuật Vân Thiên."
Trợ lý Trần mở tập tài liệu, đưa tới trước mặt Cố Thầm: “Hôm qua, phòng thí nghiệm nhà họ Vân đã hoàn thành nghiên cứu. Đây là phương án sản phẩm hậu kỳ mà họ trình lên nhị thiếu. Tôi đã xem qua, theo kế hoạch, chậm nhất cuối năm là có thể thu lợi nhuận. Ngoài ra, về thiết kế sản phẩm sau này, tiến sĩ Vân và Minh tổng hy vọng nhị thiếu có thể thay mặt hỏi ý kiến của ngài.”
Cố Thầm đặt khăn ướt xuống, đưa tay nhận lấy tập tài liệu, lật qua vài trang rồi nói: “Hệ thống của nhà họ Vân đã rất hoàn thiện, chắc không cần tôi khoa tay múa chân gì thêm.”
Lệ Đình Khâm nhìn dáng vẻ cậu cúi đầu xem tài liệu, trong lòng khẽ động.
Cố Thầm gấp tài liệu lại, ngẩng lên chạm vào ánh mắt sâu thẳm của Lệ Đình Khâm, nhướng mày hỏi: “Lệ tổng nhìn đủ chưa?”
Lệ Đình Khâm bật cười: “Đây là lần đầu tiên anh thấy A Thầm làm việc.”
Cố Thầm nâng tập tài liệu đưa cho anh: “Vậy nội dung chi tiết thì để Lệ tổng xem đi. Với số tiền đầu tư hàng tỷ của anh, loại phương án này chắc chẳng đáng gì.”
Lệ Đình Khâm thấy Cố Thầm đã nhắc tới, cũng nhận lấy tài liệu: "Được, trà pha xong rồi, A Thầm uống trước đi." Sau đó, anh lau khô tay rồi mới nghiêm túc lật xem.
Cố Thầm nhấp một ngụm trà, nhận xét: "Tay nghề của Lệ tổng không tệ." Rồi cũng chống khuỷu tay lên tay vịn, chống cằm, lặng lẽ nhìn anh.
Lệ Đình Khâm xem tài liệu một lúc, còn cầm bút ghi chú vài điểm, rồi nói với trợ lý Trần: “Chuyển lời cho nhà họ Vân, mấy chỗ này nên tối ưu lại.”
"Vâng."
Trợ lý Trần thu tập tài liệu, lại đưa thêm vài văn kiện khác: “Những cái này cần ngài xét duyệt và ký tên.”
Trong lúc Lệ Đình Khâm xem tài liệu, trợ lý Trần nói với Cố Thầm: “Cố tiên sinh, bây giờ tin tức nhà họ Vân nghiên cứu thành công vừa lan ra, các nhà đầu tư thi nhau chen vào. Họ còn hỏi nếu ngài thấy bất tiện về tài chính, có thể không cần tiếp tục đầu tư 5 triệu mỗi tháng nữa.”
Nghe vậy, Cố Thầm bật cười nhẹ: “Không sao, Lệ tổng vừa chuyển cho tôi 10 triệu tháng này, cậu cứ giúp tôi chuyển tiếp cho họ đi.”
Trợ lý Trần: “Vâng.”
Lệ Đình Khâm nghe vậy, liếc nhìn Cố Thầm một cái, nhưng vì có trợ lý Trần ở đây nên không nói gì.
Sau khi xem xét và ký hết tài liệu, trợ lý Trần thu dọn xong, nói: "Lệ tổng, Cố tiên sinh, vậy tôi không quấy rầy nữa." Rồi theo lối ván gỗ rời khỏi.
Lệ Đình Khâm đứng dậy, rót thêm trà cho Cố Thầm: “Thì ra tiền tiêu vặt của A Thầm được dùng như thế này?”
"Không thì sao? Tiền nhiều như vậy, Lệ tổng mong em tiêu vào đâu đây?"
Cố Thầm uống trà anh pha, hỏi lại: “Nhưng mà, Lệ tổng mỗi tháng chuyển cho em nhiều tiền như thế, chẳng lẽ cũng không biết tiêu vào đâu?”
Lệ Đình Khâm cười khẽ: "Chẳng phải A Thầm từng nói, anh ngày ngày đi làm chỉ để kiếm tiền cho em à?" Thực ra, anh vốn không hứng thú với ăn chơi hưởng lạc, bao năm qua kiếm được tiền mà chưa từng tiêu đến. Giờ có thể chuyển cho Cố Thầm, hoặc dùng để tu sửa khu vườn, lại khiến anh cảm thấy khá thú vị.
Cố Thầm: "Khụ khụ." Được lắm, Lệ tổng, ngay cả mấy câu cậu lỡ miệng nói trong tòa nhà tập đoàn hôm đó cũng biết.
Thấy Cố Thầm uống hết chén trà, Lệ Đình Khâm rút chiếc chén khỏi tay cậu, ánh mắt thăm dò: “Còn chuyện nhà họ Vân… là do giáo sư Cố sao?”
"Ừm hừm." Hai người, một ngồi một đứng, Cố Thầm muốn nhìn anh phải ngẩng lên, cậu khẽ thở dài: “Chỉ có thể nói Gia Thụ quá giỏi bịa chuyện. Em chỉ muốn cậu ấy đừng làm phiền mình nữa thôi.”
Lệ Đình Khâm hỏi: “Là cái đêm em nói muốn dùng sữa tắm của anh?”
Cố Thầm cười như không cười: “Ừm.”
Từ góc độ này, ánh mắt Cố Thầm dừng trên ngực và bụng anh, cúc áo sơ mi đen của Lệ Đình Khâm đã mở hai chiếc. Cố Thầm đưa tay, tiện thể luồn qua cổ áo kéo anh xuống ngang tầm mắt mình, hỏi: “Lệ tổng còn muốn biết gì nữa không?”
Lệ Đình Khâm vòng tay ôm lấy eo cậu, đổi vị trí, biến thành mình ngồi, còn Cố Thầm ngồi trên đùi anh. Lệ Đình Khâm nói: “Không có gì, chỉ là tò mò không biết khi đó 'giáo sư Cố' đang nghĩ gì thôi.”
Cố Thầm cũng không giãy giụa, chỉ lười biếng tựa vào anh. Nhưng mà… hình như bên dưới có gì đó không đúng… Cố Thầm hỏi: “Hửm? Lệ tổng, định lực của anh có vẻ…”
Lệ Đình Khâm mặt không đổi sắc: “Không sao, A Thầm, chúng ta cứ ngồi một lúc thôi.”
Cố Thầm: "…" Ngồi một lúc? Nhưng là bao lâu?
---
Trợ lý Trần nhanh chóng rời khỏi hồ nhân tạo rộng lớn, nhưng khi nhìn lại từ xa, bóng dáng hai người trong đình dường như lại hòa vào nhau lần nữa.
Trợ lý Trần: "…" May mà anh ta đi nhanh.
Có vẻ như buổi chiều đến cũng không ổn… Lệ tổng nghỉ phép, có thể làm việc từ xa không nhỉ?
---
Lệ Đình Khâm và Cố Thầm chỉ đơn giản bàn bạc xong chuyện nhà họ Vân, nhưng sự thành công của nhóm nghiên cứu của Vân Tú lại khiến giới bên ngoài dậy sóng.
Phải biết rằng, hơn một tháng trước, đội ngũ của bà ấy suýt nữa thì tan rã, các đối thủ cạnh tranh cũng đang rình rập, chờ thời cơ chia cắt nhà họ Vân. Kết quả là, một vị "giáo sư Cố" đột nhiên xuất hiện, chỉ ra hướng đi cho nhà họ Vân và rót vốn đầu tư.
Tuy nhiên, vẫn còn hai hướng nghiên cứu chưa đạt được thành công, nên giới bên ngoài vẫn đang theo dõi. Dù sao thì đây cũng là một dự án đốt tiền mỗi ngày, thời gian ra kết quả sớm hay muộn đều rất quan trọng. Không ai có thể giống như giáo sư Cố, dốc lượng vốn khổng lồ để theo đuổi dự án.
Nhưng không ai ngờ rằng, thành quả lại đến nhanh đến vậy!
Hiện tại, triển vọng của dự án này không thể đo lường nổi, nhà họ Vân từ bờ vực phá sản lập tức xoay mình trở lại. Mà vị giáo sư Cố kia, người đã giúp họ vượt qua cơn khủng hoảng, tầm nhìn quả thực sắc bén.
Vừa góp vốn bằng công nghệ, vừa đầu tư tiền vào thời điểm cổ phiếu của Vân thị chạm đáy, chỉ trong vòng một tháng, tỷ suất lợi nhuận có thể nói là nghịch thiên! Giá trị tài sản cá nhân của vị giáo sư Cố này cũng lập tức tăng vọt lên hàng tỷ.
Tiền luôn chảy về nơi kiếm ra tiền. Các nhà đầu tư bên ngoài không chỉ điên cuồng liên hệ với nhà họ Vân, mà còn cố gắng tìm kiếm giáo sư Cố, hy vọng có thể thương lượng để mua lại một phần cổ phần. Dù sao thì một nhà nghiên cứu, chỉ cần lật tay một cái đã kiếm được ngần ấy tiền trong một tháng, cũng xem như quá đủ rồi.
Nhưng những người từng chạy đến khu bảo tồn thiên nhiên để hỏi thăm về giáo sư Cố không tìm thấy gì, bây giờ cũng chẳng thể tìm ra manh mối.
Vì vậy, cuối cùng họ tìm đến nơi khởi nguồn của mọi tin đồn…
Gần đây, Lệ Gia Thụ ngày nào cũng tăng ca, lại còn bị làm phiền suốt, thật sự cạn lời.
Nhưng người bạn trước mặt cậu ta cũng là do bề trên trong nhà cử đến, nên cậu ta vẫn trả lời: “Đừng tìm nữa, giáo sư Cố thuộc kiểu nhà nghiên cứu không màng thế sự, chuyện tiền bạc không dính dáng gì đến ngài ấy cả. Số tiền đầu tư này, cũng là tôi năn nỉ hậu bối nhà họ lấy tiền tiêu vặt ra mà góp vào thôi.”
Người kia truy hỏi: “Nhị thiếu, vậy cậu có liên hệ của hậu bối giáo sư Cố không?”
Lệ Gia Thụ cười khẩy: “Đừng mơ, tiểu Cố tổng hoàn toàn không thiếu tiền. Khi xưa các người không thèm để mắt đến dự án này, tiểu Cố tổng có thể dễ dàng rút ra 5 triệu để nể mặt tôi, số tiền tiêu vặt này với anh ấy mà nói, có mất cũng chẳng đáng gì. Nên muốn anh ấy bán cổ phần nhà họ Vân cho các người? Đừng nghĩ đến chuyện đó.”
"À…"
Người nọ vốn là đồng lứa với Lệ Gia Thụ, nghe vậy thì có hơi hoài nghi nhân sinh: "5 triệu tiền tiêu vặt… Nhị thiếu, anh trai cậu kiếm vài tỷ chỉ trong tích tắc, cũng đâu có cho cậu nhiều tiền tiêu vặt đến vậy…?" Gia đình gì đây, tiền tiêu vặt là 5 triệu?
Lệ Gia Thụ: "… Tôi cũng rất ghen tị, nhưng tôi không xứng QAQ." Anh trai cậu ta nếu kiếm tiền từng phút từng giây, thì tiền tiêu vặt đưa cho anh dâu chắc phải tính bằng tỷ mất thôi… Nhưng mà, đây là chuyện đương nhiên.
Người kia nghe cậu nói “nhà họ Cố" thì đau cả đầu, thở dài than thở: “Lại là tiểu Cố tổng? Rốt cuộc có bao nhiêu tiểu Cố tổng vậy? Trên đời này sao lắm người họ Cố thế? Nếu được thì nói tôi nghe thử, ông cụ Cố, giáo sư Cố, rồi mấy vị tiểu Cố tổng khắp nơi, rốt cuộc họ tên đầy đủ là gì?”
Lệ Gia Thụ: "…" Đúng vậy, những người này cùng tên cùng họ, đều tên là "Cố Thầm".
Chính cậu ta cũng thấy đau đầu, cậu ta còn chẳng biết được bao nhiêu chuyện, rốt cuộc là làm thế nào mà bịa ra cả cái gia phả này. Nhưng thân phận của anh dâu thì tuyệt đối không thể tiết lộ, cậu ta cũng chẳng biết phải nói gì cho phải.
Cuối cùng, cậu ta quyết định từ bỏ việc giải thích, nở nụ cười mơ hồ: “Cậu đoán xem.”
Người bạn: "…" Cái biểu cảm này, thật sự rất đáng bị đánh.
Nhưng đột nhiên, linh cảm lóe lên trong đầu người bạn kia, cậu ta chỉ vào Lệ Gia Thụ: “Tôi biết rồi! Tôi đoán ra rồi! Chuyện này cũng đâu có khó đoán!”
Lệ Gia Thụ lập tức nhìn sang, vô cùng tự tin nói: "Không thể nào, cậu tuyệt đối đoán không ra." Dù gì gia phả nhà họ Cố đều do cậu ta bịa ra, trên gia phả toàn là mấy lời tào lao của cậu ta thôi mà.
Người bạn chắc chắn nói: “Tiểu Cố tổng chính là… anh dâu của cậu, đúng không?”
Lệ Gia Thụ lập tức trừng to mắt: "!!!" Gì vậy? Sao mà đoán trúng được?
Người bạn mang theo vài phần đắc ý: “Không phải dì Lương đã nói rồi sao? Vị bạn đời thần bí của Lệ tổng cũng họ Cố, lại còn xuất thân danh môn vọng tộc.”
“Vị tiểu Cố tổng trong truyền thuyết, người mà tôi cảm thấy cậu chẳng thể nào có được một người bạn lợi hại như vậy, thế nhưng anh ta vẫn ra tay giúp cậu đè bẹp đối thủ. Điều này chắc chắn có liên quan đến gia đình cậu.”
“Hơn nữa, trên đời làm gì có lắm tiểu Cố tổng đến thế? Ông cụ Cố, giáo sư Cố, rồi hậu bối của ông ấy là tiểu Cố tổng, chắc chắn là cùng một người. Vậy nên, anh dâu của cậu,!Cố tiên sinh, chắc chắn xuất thân từ nhà họ Cố này.”
“Haiz, cái nhà này đời nào cũng có nhân vật xuất chúng, quả thực xứng đáng là danh môn vọng tộc…”
“Hồi đó chúng ta còn thắc mắc, người như Lệ tổng sẽ tìm một người thế nào mới xứng đôi với anh ấy. Giờ thì mọi chuyện đều hợp lý cả rồi, một nhân vật như Cố tiên sinh, quả thực là phù hợp nhất với Lệ tổng! Không trách được cả dì Lương cũng vừa lòng đến mức bắt đầu khoe khoang rồi.”
Lệ Gia Thụ: "…" Giỏi ghê.
Cái người này rốt cuộc đã làm sao mà cầm "gia phả" do cậu ta bịa ra, rồi lại suy luận ra được kết luận như vậy chứ?