Nhu cầu cần thiết đã được giải quyết, nhưng hai người vẫn lười biếng trên giường đến gần trưa mới chịu dậy.
Hiện tại, Lệ Đình Khâm không còn né tránh nữa, anh trực tiếp đứng dậy, khoác lên bộ đồ mặc ở nhà.
Cố Thầm chống một tay lên đầu, tựa vào giường, ánh mắt lướt qua cơ bụng săn chắc, đường nét eo hông mượt mà của Lệ Đình Khâm, rồi dừng lại ở ngực… nơi còn lưu lại dấu răng do mình để lại. Cậu thản nhiên đánh giá: “Đúng là đẹp thật.”
Lệ Đình Khâm thắt đai lưng, nhìn Cố Thầm đang lười biếng dựa vào giường. Làn da cậu vốn trắng lạnh, để lại dấu vết đỏ trông càng nổi bật hơn. Bấy giờ lại nằm giữa tấm ga giường lụa mềm mại, càng thêm…
Ánh mắt anh không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ nhẹ nhàng nói: “Không đẹp bằng A Thầm.”
Cố Thầm bắt gặp ánh mắt anh, bình tĩnh nói: “Lệ tổng, nếu cứ nhìn nhau thế này nữa thì chắc khỏi cần ăn trưa luôn.”
Cuối cùng, cậu cũng lười biếng duỗi chân xuống giường, tùy tiện khoác áo.
Phòng tắm được thiết kế sẵn hai bồn rửa mặt đôi, hai người cùng nhau đánh răng.
Cố Thầm đánh răng xong, nhìn vào gương thấy vết đỏ trên cổ mình. Cậu chưa kịp nói gì, Lệ Đình Khâm đã đặt cốc súc miệng xuống, nhìn hình ảnh trong gương, hỏi: “Hai ngày nữa mặc sơ mi ra ngoài có bị ảnh hưởng không?”
Cố Thầm hất nước rửa mặt, thản nhiên đáp: “Lệ tổng mà không hôn thì sẽ không ảnh hưởng.”
Lệ Đình Khâm đang lau mặt, nghe vậy thì hơi dừng lại, sau đó nói: “Hôn chỗ khác thì cũng không ảnh hưởng nhỉ?”
Cố Thầm ném khăn mặt lại, đáp: “Lệ tổng đúng là biết suy nghĩ.”
Sau khi rửa mặt xong, cả hai vào phòng thay đồ. Lệ Đình Khâm mặc quần tây, nói: “Chiều nay không phải là trận chung kết của Tiểu Thẩm sao? Đội mà em chỉ định, có muốn xem livestream không?”
“Không xem.” Cố Thầm mặc áo sơ mi, áo của cậu chẳng có cái nào che được cổ, mặc sơ mi trắng càng làm vết đỏ nổi bật hơn, nhưng cậu cũng không mấy để ý.
“Xem cậu ta đâu có thú vị bằng xem Lệ tổng.”
Lệ Đình Khâm cài đồng hồ, nói: “Buổi tiệc tối hai ngày sau, có lẽ là cơ hội lớn nhất để Cố Trọng Mậu gặp em. Anh nghĩ dù không nhân được lời mời, chắc chắn ông ta vẫn sẽ đến. A Thầm muốn thế nào? Nếu không muốn gặp, ông ta sẽ không vào được.”
Cố Thầm vốn có thể cả ngày ở trong khu vườn mà không thấy chán, nếu không chủ động ra ngoài thì Cố Trọng Mậu có lẽ cả đời cũng chẳng có cơ hội gặp mặt con trai mình.
Cố Thầm nói: “Cứ để ông ta vào đi, nếu không gặp được, chắc chắn ông ta sẽ không cam tâm, mấy trò vặt của ông ta cũng sẽ không dừng lại. Nhưng đừng để ông ta quấy rầy ông bác ba của anh.”
Lệ Đình Khâm gật đầu: “Được, vậy chiều nay chúng ta làm gì?”
Cố Thầm đáp: “Câu cá đi.”
Lệ Đình Khâm đã thiết kế khu vườn này rất tốt, chỗ làm cảnh thì nuôi cá koi, còn chỗ hẻo lánh thì ngăn riêng để nuôi cá ăn được.
Buổi chiều, bên bờ hồ yên tĩnh được bao quanh bởi cây xanh, hai chiếc ghế dài được đặt ra, hai người buông cần câu, thong thả chờ cá cắn câu. Cố Thầm đặt một quyển sách lên đầu gối, trong khi Lệ Đình Khâm cẩn thận móc mồi vào lưỡi câu, chăm chú nhìn mặt hồ lấp lánh ánh nắng.
Cố Thầm đọc sách một lúc rồi gối đầu lên vai Lệ Đình Khâm, cùng anh nhìn mặt hồ lăn tăn gợn sóng, chán nản nói: “Lệ tổng, cá của anh nuôi kém quá, có vẻ tối nay chúng ta không được ăn rồi.”
Lệ Đình Khâm không mấy bận tâm: “Không ăn được thì thôi, dù sao em cũng không thích cá.”
Cố Thầm gật đầu: “Đúng vậy, anh cũng không thích, câu được cũng chẳng có tác dụng, cùng lắm là đưa cho Gia Thụ ăn.”
Hai người cứ thế ngồi câu cá một cách Phật hệ đến tận hoàng hôn, mà vẫn chưa câu được con nào. Trong khi đó, Thẩm Nguyên lại đang chiến đấu kịch liệt trong trận chung kết.
Bình luận viên hào hứng hét lên: “Hãy chúc mừng WL đã gỡ hòa! Trận đấu bước vào ván quyết định!”
Một trận BO7 kéo dài, hai đội cứ thế bám sát điểm số, khi đối thủ dẫn trước 3-2, các tuyển thủ trẻ tuổi đã bắt đầu phấn khích, nhưng Thẩm Nguyên cùng đồng đội vẫn giữ vững tâm lý, gỡ hòa 3-3.
Giờ là lúc phân thắng bại, như Cố tiên sinh đã nói, khi hai đội có thực lực tương đương, thứ quyết định cuối cùng chính là tâm lý.
Đối mặt với hàng nghìn khán giả, nghe tiếng reo hò vang dội, ở khoảnh khắc căng thẳng này, có lẽ một số tuyển thủ trẻ sẽ run tay.
Nhưng đáng tiếc, toàn bộ bọn họ đều là những người từng giành chức vô địch, đã trải qua không ít trận chung kết lớn. Lúc này họ cũng có chút kích động, nhưng vẫn giữ được sự bình tĩnh và vững vàng.
Thẩm Nguyên xoay cổ tay, chỉ cần giành được chức vô địch này, cậu ấy sẽ hoàn thành bộ sưu tập danh hiệu Grand Slam.
Giai đoạn ban pick diễn ra, cả hai đội đều chọn được đội hình cân bằng, Thẩm Nguyên thở phào, chỉ cần ổn định, cơ hội chiến thắng đã nắm chắc một nửa.
Ngay từ phút đầu tiên, đối thủ có vẻ hơi nôn nóng. WL có kinh nghiệm giao tranh hơn, dù không giành được mạng đầu, nhưng đã làm đối phương mất máu nặng, thành công cướp được bùa xanh.
Sau đó, tận dụng lợi thế nhỏ này, WL bắt đầu lăn cầu tuyết. Trận đấu quyết định khiến cả hai đội đều thận trọng, không có điểm hạ gục nào trong suốt một thời gian dài, nhưng WL liên tục xâm nhập rừng đối thủ, mở rộng lợi thế.
Bề ngoài, trận đấu trông có vẻ yên tĩnh, nhưng mọi người đều nín thở theo dõi. WL thi đấu như nước chảy mây trôi, từng bước ép đối thủ về nhà chính.
Nhận thấy nếu không tìm cơ hội phản công thì có thể thua luôn trận đấu, đối thủ liều lĩnh mở giao tranh ở trụ nhà. Họ nhắm vào pháp sư sát thủ của Thẩm Nguyên, nhưng cậu ấy nhanh chóng dùng Đồng Hồ Cát né hết hiệu ứng khống chế và sát thương, lập tức phản công, trúng ba người, đồng đội lao vào tiêu diệt từng mục tiêu.
Dòng bình luận trên màn hình tràn ngập sự phấn khích.
[Aaaaaa Tiểu Nguyên, pha này quá điên rồ rồi!!!]
[Đây mà là tốc độ tay của một tuyển thủ đã giải nghệ sao!!!]
Trận giao tranh thảm bại này đã khiến đối thủ của WL hoàn toàn suy sụp. Họ nhân đà chiến thắng, phá tan nhà chính của đối phương. Trong đợt giao tranh cuối cùng, đối thủ đã không còn sức chống đỡ, Thẩm Nguyên giành được bốn mạng, WL quét sạch đội hình đối phương, kết thúc trận đấu ngay tại đó!
Bình luận viên hét đến khàn cả giọng: “Hãy cùng chúc mừng WL! Họ đã giành chức vô địch giải Mùa Xuân!!!”
Cả sân vận động như bùng nổ, tiếng reo hò và hét vang lên như sóng thần.
Đây là lần đầu tiên trong lịch sử giải đấu có một đội hình toàn cựu vương trở lại và đoạt chức vô địch một lần nữa! Điều này chưa từng có tiền lệ!
Sau phần phát biểu chúc mừng kéo dài, dưới cơn mưa kim tuyến vàng rực rỡ, bình luận viên hào hứng giới thiệu tiểu sử của năm tuyển thủ: “Tiểu Nguyên cuối cùng đã hoàn thành bộ sưu tập danh hiệu của mình! Sau khi giành chức vô địch giải Mùa Thu và Cúp Thế Giới, giờ đây cậu ấy đã chính thức lên ngôi tại giải Mùa Xuân! Chính thức trở thành một tuyển thủ đạt Grand Slam trong lịch sử giải đấu!”
[Trời ơi aaaaa!!! Phát điên mất thôi!!! Tối nay có đến hai người trở thành Grand Slam rồi!!!]
[Rốt cuộc ai đã tập hợp năm người này lại và tạo thành đội hình này vậy! Quá mạnh đi mất!!! Thật sự là thiên tài!!!]
[Chuyện này thì phải hỏi @Cố tiên sinh rồi ha ha ha.]
Trên sân khấu, năm người cùng nâng cao chiếc cúp vô địch, lần lượt phát biểu cảm nghĩ. Đúng như dự đoán, họ đều nói: "Được đứng trên sân khấu này một lần nữa, trước hết chúng tôi muốn cảm ơn Cố tiên sinh…”
Những khán giả theo dõi trận chung kết không chỉ có fan của năm tuyển thủ này, nhưng nhìn vào cách họ liên tục nhắc đến cái tên đó, rất nhiều người thắc mắc:
[??? Cố tiên sinh là ai? Đây là meme mới của giới eSports sao?]
[Mời mọi người xem lại livestream của năm người này, ai cũng là fan cuồng của Cố tiên sinh ha ha ha! Mau đi học bổ sung, Tiểu Nguyên còn mang cả ‘thế lực thần bí’ về từ show hẹn hò nữa đấy~]
[Nhưng mà đừng cố gắng tìm hiểu danh tính của Cố tiên sinh, các bạn sẽ không tìm ra đâu ha ha ha.]
Sau khi giành chức vô địch, tối hôm đó, Thẩm Nguyên về lại phòng tập và mở livestream. Cậu ấy vẫn không ngừng ca ngợi: “Cố tiên sinh thật sự rất hiểu về game! Không chỉ là một doanh nhân thành đạt, mà còn là một thiên tài trong thế giới game nữa.”
“Lần trước Cố tiên sinh giúp tôi đánh một trận, tôi đã đặc biệt xem lại replay để phân tích. Hiểu biết của anh ấy về game thực sự rất vượt trội, có thể nói là xuất sắc trong mọi lĩnh vực.”
“Vậy nên khi anh ấy chọn chúng tôi để lập đội, chắc chắn là có tầm nhìn độc đáo. Không phải ngẫu nhiên đâu.”
“Trên sân khấu tôi cũng đã nói, thực lực cá nhân của chúng tôi không còn thuộc top đầu nữa, việc giành chức vô địch không thể tách rời khỏi công sức của đội ngũ huấn luyện viên xuất sắc và các nhà phân tích dữ liệu, những người đã nghiên cứu meta cực kỳ kỹ lưỡng. Tôi đặc biệt cảm ơn họ.”
“Tất nhiên, tất cả những điều này đều là do Cố tiên sinh đã đặc biệt mời họ đến. Nếu không có sự tin tưởng của Cố tiên sinh, làm sao anh ấy có thể đầu tư nhiều nguồn lực như vậy cho chúng tôi?”
Lúc này, những fan đi tra cứu thông tin đã quay lại.
[Cố tiên sinh tuy rất bí ẩn, nhưng tìm hiểu về anh ấy cũng không khó lắm nhỉ~]
[Ông chủ tập đoàn sở hữu câu lạc bộ WL, chẳng phải là người yêu của Cố tiên sinh sao?]
Những fan chỉ tập trung theo dõi giải đấu mà không quan tâm đến chuyện ngoài lề: [???!!!]
Nhìn Thẩm Nguyên tiếp tục ca ngợi Cố tiên sinh trên livestream, fan hâm mộ đột nhiên có linh cảm không lành.
Cố Thầm và Lệ Đình Khâm ăn tối xong, dạo bộ một lúc rồi về phòng. Cố Thầm đột nhiên nhớ ra trận chung kết, tiện tay mở liên kết Thẩm Nguyên gửi trước đó để xem kết quả.
Nhưng vừa bấm vào đã thấy ngay Thẩm Nguyên đang livestream, giọng nói đầy phấn khởi vang lên: “Cố tiên sinh thực sự đã vì chúng tôi mà mời những chuyên gia hàng đầu…”
“Cố tiên sinh nhìn xa trông rộng…”
“Cố tiên sinh đối xử với chúng tôi quá tốt rồi…”
Cố Thầm: “…”
Lệ Đình Khâm đang thay đồ mặc ở nhà, nghe thấy âm thanh đó, liếc mắt một cái rồi nói: “Có lẽ nên để Tiểu Thẩm biết rõ sự thật.”
Cố Thầm bật cười: "Vậy thì anh nói với cậu ấy đi." Ban đầu, cậu cũng chỉ muốn tìm cách để Lệ Gia Thụ và Thẩm Nguyên đừng làm phiền mình nữa thôi.
Lệ Đình Khâm gọi một cuộc điện thoại cho trợ lý Trần: “Trợ lý Trần, làm phiền cậu tăng ca một chút. Nói rõ cho Thẩm Nguyên biết cách cậu đã sắp xếp mọi chuyện trước đây, chỉ cần trình bày sự thật là đủ, đồng thời động viên cậu ta một chút.”
"Vâng." Trợ lý Trần không biết vì sao Lệ tổng đột nhiên yêu cầu như vậy, nhưng cũng biết Thẩm Nguyên vừa mới giành chức vô địch. Dù sao, năm tuyển thủ này đều do anh ta sắp xếp theo chỉ thị của Lệ tổng.
Nhưng Lệ tổng lại nhắc đến chuyện này ngay lúc này, chẳng lẽ là do đã theo dõi trận chung kết? Trợ lý Trần lập tức mở livestream của Thẩm Nguyên, và ngay lập tức bị choáng ngợp bởi màn hình tràn ngập cái tên "Cố tiên sinh"…
Lúc đó, Thẩm Nguyên vẫn đang phấn khởi khen ngợi: “Cố tiên sinh thực sự quá có sức hút! Tôi không ngờ anh ấy còn hiểu cả ngành công nghiệp eSports…”
Trợ lý Trần: "…" Nhóc con, cậu có biết ai là người trả lương cho cậu không?
Nhưng anh ta không có số của Thẩm Nguyên, đành gọi cho quản lý của cậu ấy.
Sau đó, fan hâm mộ liền chứng kiến cảnh quản lý cầm điện thoại lao vào livestream một cách vội vàng: “Tiểu Nguyên! Có cuộc gọi từ cấp cao của tập đoàn, đích danh gọi cho cậu! Tối nay cậu đánh hay lắm đấy…”
Thẩm Nguyên nhận điện thoại: “Alo, xin chào.”
Trợ lý Trần nói: “Chào Thẩm tiên sinh, tôi là trợ lý của Lệ tổng, họ Trần. Trước tiên, xin chúc mừng cậu đã giành chức vô địch giải Mùa Xuân. Lệ tổng cũng đã chuẩn bị tiền thưởng cho cậu.”
“Nhưng vẫn có một chuyện cần nói rõ với cậu. Khi trước, mọi việc liên quan đến câu lạc bộ đều do tôi sắp xếp theo yêu cầu của Lệ tổng. Lệ tổng hy vọng các cậu có thể làm rạng danh Cố tiên sinh, ngài ấy sẽ thường xuyên theo dõi thành tích của các cậu, hãy tiếp tục cố gắng nhé.”
Micro thu âm của buổi livestream cực kỳ rõ ràng, ghi lại từng câu từng chữ lời của trợ lý Trần.
Bình luận bùng nổ ngay lập tức.
[Ha ha ha, Tiểu Nguyên ca ngợi Cố tiên sinh suốt nửa tiếng, cuối cùng hiệu ứng chương trình lại bùng nổ thế này~]
[Nhóc con, cậu gan lắm, trước mặt hàng triệu khán giả livestream mà khen một người đàn ông đã kết hôn suốt nửa tiếng, rồi cuối cùng phát hiện ra bạn đời của ngài ấy chính là ông chủ lớn nhất của cậu, ha ha ha!]
[Chắc chắn Lệ tổng ghen rồi, còn cử trợ lý đến nói rõ sự thật, lại còn nhấn mạnh sẽ theo dõi thành tích của cậu. Cười chết mất, chỉ hỏi cậu có sợ không thôi?]
[Tiểu Nguyên: Cố tiên sinh rất coi trọng bọn tôi, cảm động quá.
Lệ tổng với full trang bị: Đừng làm mất mặt vợ tôi.]
[Thổi phồng Cố tiên sinh suốt nửa tiếng, kết quả cuối cùng là - Lệ tổng chỉ không muốn để vợ mình mất mặt thôi, ha ha!]
[Ối trời, cặp đôi này trước đây không phải còn chẳng gặp nhau trên show hẹn hò sao? Sao giờ ngọt thế này?]
[Nói đi cũng phải nói lại, cặp này đúng là hiểu biết về eSports thật đấy. Cố tiên sinh có thể tập hợp năm người này lại, Lệ tổng lo toàn bộ những thứ còn lại, họ giành được chức vô địch cũng là có lý do cả.]
[Không có phóng viên nào phỏng vấn họ à? Nói thật, chiến thắng lần này là một kỳ tích hiếm thấy. Tầm nhìn của Cố tiên sinh đúng là quá xuất sắc.]
[Mau đi phỏng vấn đi chứ, cả giới đang bàn luận về Cố tiên sinh, nhưng tất cả đều chỉ là truyền thuyết, chẳng có chút thông tin cụ thể nào. Không định săn tin độc quyền à?]
Các phương tiện truyền thông trong giới eSports cũng bắt đầu để tâm đến chuyện này. Suy cho cùng, chính ý tưởng táo bạo của Cố tiên sinh đã tập hợp năm người này lại với nhau, đầu tư lớn để họ trở lại đấu trường, mới có được chiến thắng hôm nay. Nếu muốn viết về năm nhà vô địch này, chắc chắn không thể không nhắc đến Cố tiên sinh.
Nhưng muốn phỏng vấn Cố tiên sinh, thì phải tìm ở đâu đây? Các phóng viên lập tức nháo nhào đi tìm kiếm thông tin.
Hai ngày sau, vết hằn trên cổ Cố Thầm quả nhiên đã biến mất, nhưng… chỉ là chúng đã xuất hiện ở chỗ khác mà thôi.
Bộ đồ đặt may riêng cuối cùng cũng được giao đến, quả nhiên là đồ đôi với Lệ Đình Khâm, nhưng không quá lộ liễu. Chỉ là những đường thêu tinh tế, những điểm nhấn nhỏ tạo nên sự liên kết vi diệu giữa hai bộ trang phục.
Lệ Đình Khâm rõ ràng rất hài lòng với thiết kế này, anh cười nói: “Nào, A Thầm, để anh giúp em thay đồ.”
Cố Thầm liếc anh một cái, bình thản nói: “Thay đồ thì thay đồ, đừng có giở trò, cũng không còn sớm nữa đâu. Dù gì cũng là thọ yến của ông bác ba của anh, đến trễ không hay.”