Lệ Đình Khâm cũng không có ý định làm gì, chỉ đơn thuần giúp Cố Thầm cài cúc áo sơ mi, nhưng ngón tay khó tránh khỏi chạm vào yết hầu của cậu. Ngón cái vô thức lướt nhẹ qua dấu vết mờ mờ trên đó.
Cố Thầm nắm lấy cổ tay anh, nói: “Chẳng lẽ Lệ tổng còn định kiểm tra xem dấu vết đã biến mất sạch chưa?”
Lệ Đình Khâm không hề che giấu, đáp: “Đúng là có kiểm tra một chút, không nhìn kỹ thì không thấy.”
Nói rồi, anh giúp cậu thắt cà vạt.
Cố Thầm khoác áo ngoài vào, khí chất lập tức thay đổi.
Lệ Đình Khâm chăm chú nhìn cậu. A Thầm hiếm khi mặc vest, lần đầu anh thấy, chính là khi cậu mặc đồ của anh. Khi đó, anh chỉ mãi suy đoán tại sao A Thầm lại ăn mặc như vậy mà quên mất khí chất vốn có của cậu. Đây là lần thứ hai anh nhìn thấy, cuối cùng cũng rõ ràng cảm nhận được khí thế điềm tĩnh, khéo léo tính toán trên người A Thầm.
Cố Thầm nhìn ánh mắt anh, hỏi: “Sao thế? Thấy một phiên bản giống mình à?”
Lệ Đình Khâm nắm tay thành quyền, đặt bên môi, bật cười: "Anh cảm thấy đề nghị của phó tổng Hứa không tệ, chi bằng A Thầm đến tập đoàn nhậm chức đi." Ngày kia kỳ nghỉ của anh kết thúc, anh sẽ trở lại tập đoàn làm việc. Nhìn thấy dáng vẻ này của A Thầm, anh rấtbmong chờ viễn cảnh hai người kề vai tác chiến.
Cố Thầm nhướng mày: “Rồi anh có thể ngày nào cũng nhìn thấy em, đúng không?”
Lệ Đình Khâm cười: "Không chỉ là nhìn, anh nghĩ chúng ta sẽ có chung nhịp độ làm việc." Chỉ cần nhìn cách A Thầm xử lý công việc trong lần tạm thời nắm quyền trước đó, anh đã cảm nhận được sự ăn ý không cần lời nói, một kiểu thấu hiểu khiến người ta cảm thấy vui vẻ.
Cố Thầm cười nhẹ: "Chỉ cần lịch trình sinh hoạt trùng khớp đã là may lắm rồi." Cậu rất hoài nghi sau khi Lệ tổng quay lại làm việc, anh lại tiếp tục lao lực đến tổn hại sức khỏe.
Lệ Đình Khâm mở vài ngăn kéo, để lộ hàng loạt cặp khuy măng sét, kẹp cà vạt, đồng hồ đôi.
Cố Thầm ngạc nhiên: "Nhiều vậy sao?" Chỉ mới mấy ngày, Lệ tổng đã đặt làm hàng loạt phụ kiện theo cặp thế này?
Lệ Đình Khâm chọn một đôi khuy măng sét, cầm tay Cố Thầm đeo vào cho cậu, bình thản nói: “Thời gian gấp rút, chỉ kịp chuyển đến một phần.”
"Một phần…" Cố Thầm nhìn đống phụ kiện trước mắt, nghi ngờ không biết phòng quần áo mới sửa lại có cần mở rộng thêm không. Nhưng cậu cũng lười suy nghĩ, cứ để mặc anh làm. Chợt nhớ đến đống phục trang sân khấu bị Lệ tổng thu gom cùng bộ vest lần trước cậu mặc, Cố Thầm nghĩ: Lệ tổng có sở thích đặc biệt gì sao?
Anh lại lấy thêm một cặp đồng hồ đôi đeo vào tay cậu. Nhìn cảnh này, Cố Thầm thấy cũng chẳng sao cả, dù gì cũng không cần tự mình động tay.
Khi giúp Cố Thầm mặc lễ phục, Lệ Đình Khâm rất kiên nhẫn và tỉ mỉ, nhưng đến lượt bản thân, anh lại chỉnh trang gọn gàng trong chớp mắt.
Cố Thầm quan sát anh cài đồng hồ, từ động tác mạnh mẽ gọn gàng của anh, cậu nhận ra dáng vẻ quyết đoán của một thương nhân trên thương trường.
Hai bộ vest hôm nay đều có phong cách tương đồng, nhưng một bộ mang vẻ tinh tế lười biếng, còn bộ kia lại toát lên khí chất trầm ổn vững vàng, cũng phản ánh đúng trạng thái của hai người.
Lệ Đình Khâm nắm lấy tay Cố Thầm, nói: “A Thầm, đi thôi.”
Họ lên xe, chiếc xe hơi rời khỏi Ý Viên, chầm chậm chạy về phía một trang viên của nhà họ Lệ.
…
“Nhanh lên, nhanh lên! Cố tiên sinh và Lệ tổng thật sự đã xuất hiện!”
Tại ngã rẽ không xa Ý Viên, cuối cùng đám phóng viên giải trí cũng chờ được động tĩnh.
Hai ngày nay, họ vắt óc tìm kiếm tin tức về Cố tiên sinh nhưng không tài nào lần ra manh mối. Hỏi Lệ thị thì công ty bảo rằng Cố tiên sinh không muốn bị làm phiền; hỏi về nhà họ Cố thần bí thì thậm chí ngay cả địa chỉ họ cũng không biết; còn an ninh của Ý Viên lại quá nghiêm ngặt, khiến họ không thể tiếp cận.
Mãi cho đến khi họ nhớ ra tin tức về lễ mừng thọ tám mươi tuổi của nhánh thứ ba nhà họ Lệ, chăc chắn đôi chồng chồng hợp pháp này sẽ tham dự! Nếu chụp được khoảnh khắc hai người cùng xuất hiện thì quá hoàn hảo!
Vì vậy, hôm nay họ phục kích gần Ý Viên chưa được bao lâu thì quả nhiên thấy xe của Lệ tổng chạy ra.
“Mau bám theo! Hôm nay tiệc thọ của Lệ lão gia tổ chức ở khu sơn trang phía nam thành phố, xem họ có đi về hướng đó không!”
Truyền thông trong giới eSports không nhạy bén bằng giới giải trí, họ chỉ muốn nhân cơ hội này làm một bài phỏng vấn độc quyền nhân dịp vô địch mà thôi. Nhưng tìm đủ mọi cách vẫn không có kênh nào để tiếp cận, đành phải hỏi thăm các đồng nghiệp ở lĩnh vực khác. Hôm qua còn chưa có tin gì, vậy mà hôm nay vừa hỏi thì đã nhận được câu trả lời: “Mau lên, mau lên! Đây là cơ hội hiếm có, hôm nay là tiệc mừng thọ của nhánh thứ ba nhà họ Lệ, chắc chắn Cố tiên sinh sẽ lộ diện.”
Vậy là truyền thông eSports, dù chẳng hiểu mô tê gì, cũng vội vàng bám theo.
Trên xe, Lệ Đình Khâm vừa thuận tay xử lý công việc mà trợ lý Trần mang đến, vừa nói: “Thật ra, việc Cố Trọng Mậu sốt ruột như vậy là vì dự án trọng điểm của nhà họ Cố trong hai năm qua gặp trục trặc. Ông ta rất cần một đồng minh mạnh mẽ để hỗ trợ, vì vậy mới có ý định liên hôn.”
Cố Thầm liếc nhìn xấp tài liệu dày bên cạnh anh, nói: “Nhưng anh chỉ hợp tác với ông ta theo kiểu đôi bên cùng có lợi, không hề ủng hộ dự án đó. Thế nhưng ông ta lại đặt kỳ vọng lớn vào anh. Có kỳ vọng thì sẽ có thất vọng.”
Lệ Đình Khâm cảm nhận được sự ăn ý không cần lời nói giữa hai người, khẽ cười: “Đúng vậy, nhà họ Cố đang tìm kiếm hướng phát triển mới, nhưng lại đi sai đường.”
Cố Thầm nói: “Vậy đây chính là cái bẫy của anh. Cố Trọng Mậu sẽ không từ bỏ dự án mới này, càng dấn sâu vào, cuối cùng có lẽ ông ta sẽ phải bán lại chuỗi sản xuất mà anh muốn để lấy thêm vốn.”
“Tất nhiên, hiện tại ông ta chủ yếu hy vọng có thể thông qua em để thuyết phục anh giúp đỡ.”
Lệ Đình Khâm lắc đầu cười: “Nhưng thật ra, nếu có được sự giúp đỡ của A Thầm, mọi vấn đề đều có thể giải quyết dễ dàng.”
Chỉ tiếc rằng, dù là nhà họ Cố, nhà họ Thích hay kể cả nhà họnTrình, bọn họ đều xem sự lạnh lùng vô tình là lý trí, xem sự ích kỷ là khôn ngoan, chưa bao giờ nghĩ đến Cố Thầm của ngày xưa. Bây giờ, làm sao có thể mong chờ cậu quay đầu lại nhìn bọn họ đây?
Cố Thầm ấn lên xấp tài liệu bên cạnh tay Lệ Đình Khâm, nói: “Vậy nên, Lệ tổng có thể phê duyệt nhanh hơn một chút được không? Nếu không thì tối nay sau khi dự tiệc xong, chúng ta khỏi cần ngủ nữa.”
Lúc này, trợ lý Trần ở ghế trước lên tiếng: “Lệ tổng, hình như có người đang bám theo xe.”
Lệ Đình Khâm nhàn nhạt nói: “Theo kế hoạch bảo vệ Cố tiên sinh mà xử lý.”
Trợ lý Trần đáp: “Vâng.”
Khi Lệ tổng ra nước ngoài, anh đã sắp xếp người bảo vệ Cố tiên sinh. Giờ dù Lệ tổng đã về nước, nhưng sự việc khi đó vẫn chưa hoàn toàn kết thúc, nên vì lý do an toàn, đội ngũ này vẫn chưa được rút đi. Hiện tại, xung quanh xe của họ vẫn có xe hộ tống.
Thế là hai chiếc xe đi theo phía sau nhanh chóng lên trước, chặn đường đám săn tin.
Một phóng viên buột miệng chửi thề: “Đệt, ra ngoài mà trước sau đều có xe mở đường? Cái mức độ bảo vệ này?!”
Nhưng họ cũng không dám tiếp tục bám theo nữa.
Những nhân vật lớn trong giới kinh doanh không phải là người mà họ có thể tùy tiện đắc tội.
Trong khi đó, các nhóm truyền thông khác đã nhận được tin tức từ sớm, tập trung chờ đợi tại khu sơn trang.
Có nhóm thuộc lĩnh vực môi trường, muốn thực hiện một cuộc phỏng vấn chuyên sâu về phương hướng và kết quả của đợt đàm phán vừa qua, bởi đây là một dự án công ích được toàn xã hội quan tâm.
Có nhóm là truyền thông kinh doanh, muốn làm rõ sự thật xung quanh vụ tấn công mạng lớn mà tập đoàn Lệ thị gặp phải, nhất là khi có tin đồn rằng trong thời gian Lệ Đình Khâm bị giữ lại ở nước A, người ra quyết định trong tập đoàn chính là bạn đời của Lệ tổng.
Còn truyền thông học thuật thì đi theo nhà họ Vân.
Sau khi dự án của họ đạt được bước đột phá, giới học thuật đều tò mò về vị “giáo sư Cố” bí ẩn này. Mọi người đều mong có thể mời ông ấy viết vài bài luận văn để trình bày tư duy nghiên cứu của mình, bởi dù kết quả nghiên cứu đã có, nhưng quá trình vẫn là một điều khiến người ta không thể lý giải nổi.
Cùng lúc đó, Cố Trọng Mậu cũng mang theo quà mừng và một phóng viên cải trang thành trợ lý, hướng về sơn trang.
Ông ta không được mời, nhưng lễ mừng thọ 80 lần này của Lệ lão gia được tổ chức rất lớn, có nhiều doanh nhân tham dự. Việc lấy một tấm thiệp từ những người vắng mặt không phải là chuyện khó.
Hơn nữa, ông ta không có ý định gây chuyện mất mặt trong buổi tiệc. Mục tiêu chính của ông ta là gặp Cố Thầm, hỏi rõ chuyện gì đã xảy ra trong ba tháng qua, bởi việc mất liên lạc suốt thời gian dài như vậy quá kỳ lạ.
Chỉ cần làm rõ được, sau đó ông ta sẽ cùng Cố Thầm chúc thọ Lệ lão gia, để truyền thông chụp một bức ảnh, tất cả sẽ được giải quyết êm đẹp. Dù Lệ Đình Khâm không đầu tư, ông ta vẫn có thể lợi dụng mối quan hệ thông gia này để nhận được một số sự ủng hộ bên ngoài.
Còn về Thích Nhã Quân, đó là kế hoạch dự phòng. Nếu Cố Thầm “trèo lên cành cao” mà chối bỏ cha mẹ, vậy thì để người của Thích Nhã Quân gây chuyện. Một kẻ nhát gan, sĩ diện như Cố Thầm, muốn chối cũng không chối được.
Nhưng nếu Lệ Đình Khâm ngay cả một sự kiện chính thức như thế này cũng không dẫn Cố Thầm theo, vậy thì có nghĩa là anh không hề xem trọng cậu. Khi đó, ông ta cũng chẳng cần tốn công dây dưa nữa, cứ xem như đến đây để tặng quà, thắt chặt quan hệ với nhánh thứ ba nhà họ Lệ vậy.
Hôm nay, khung cảnh thực sự náo nhiệt. Nhánh thứ ba nhà họ Lệ tổ chức yến tiệc linh đình, cả khu sơn trang chật kín khách khứa tấp nập.
Phóng viên Vương giấu máy ảnh trong cặp công văn, lặng lẽ cúi đầu theo sau Cố Trọng Mậu, im lặng trà trộn vào trong.
Chỉ có điều, bên ngoài toàn là khách mời bình thường, còn những nhân vật thực sự quan trọng thì đều ở trong sảnh tiệc chính, nơi tiếp đãi vô cùng kín đáo.
Ngay lúc đó, phóng viên Vương nghe thấy nhân viên tiếp đón hướng dẫn: “Các phóng viên, mời đi lối này, chúng tôi đã chuẩn bị khu vực riêng dành cho truyền thông.”
Anh ta suýt chút nữa bước theo bản năng, nhưng khi ngẩng đầu nhìn, lập tức hít vào một hơi lạnh. Chẳng phải nhánh thứ ba nhà họ Lệ thua xa nhánh hai sao? Vậy mà sinh nhật tám mươi tuổi của lão gia lại thu hút nhiều phóng viên đến thế? Ai nấy đều mang theo đủ loại thiết bị tác nghiệp, trận thế này cũng quá mức long trọng rồi! Chẳng lẽ Lệ lão tam có tầm ảnh hưởng lớn như vậy?
Anh ta quan sát kỹ hơn, thấy có người quen biết, có người trông khá quen mắt, cũng có người hoàn toàn xa lạ. Nhưng nhìn chung, họ đến từ nhiều lĩnh vực khác nhau, thậm chí một số ngành tam phòng họ Lệ dường như chẳng hề dính dáng tới. Chẳng lẽ là do có quá nhiều nhân vật nổi tiếng tham dự, nên cánh phóng viên muốn tranh thủ phỏng vấn?
Nếu đã vậy, anh ta cần gì phải lén lút làm gì, cứ trực tiếp vào khu vực dành cho truyền thông là được.
Tuy nhiên, các gia tộc hào môn khi sắp xếp vị trí riêng cho truyền thông, thường có ý rằng: phóng viên có thể chụp ảnh, nhưng nội dung công bố ra ngoài phải thông qua sự kiểm duyệt của chủ nhà.
Nhưng theo lời Cố tổng, ông ta chỉ muốn chụp một bức ảnh về đứa con trai vô dụng đã gả vào hào môn, một kẻ không danh không tiếng như vậy chắc chẳng ai quan tâm đâu, nhỉ?
Đang lúc phóng viên Vương do dự, thì một người trong nhóm truyền thông nhận ra anh ta, gọi: “Tiểu Vương, cậu đứng đó làm gì? Mau qua đây ngồi đi!”
Nhân viên tiếp đón cũng đã chú ý tới anh ta. Anh ta nhìn sang Cố Trọng Mậu, ánh mắt dò hỏi, đối phương chỉ lặng lẽ gật đầu.
Vậy là anh ta đi theo nhóm truyền thông, tiến về khu vực dành riêng cho báo chí.
Khu sơn trang này rất rộng lớn, bàn tiệc ngoài trời được bố trí rải rác giữa rừng cây, dưới những tán hoa xanh tốt, kết hợp cùng ánh đèn lung linh tạo nên khung cảnh vô cùng trang nhã. Còn khu vực dành cho truyền thông lại nằm ở một góc khuất, họ đang đi về phía đó.
Đột nhiên, vài chiếc xe hơi màu đen mang phong cách trầm ổn lặng lẽ lướt qua con đường trong sơn trang, chạy thẳng lên phía trên núi.
Phóng viên Vương còn chưa kịp phản ứng, thì đồng nghiệp xung quanh đã đồng loạt móc máy ảnh ra, hàng loạt ánh đèn flash sáng lóe lên như chớp giật.
Bầu trời lúc này đã chạng vạng tối, nhưng ánh đèn nháy chớp liên tục khiến anh ta hoa mắt, suýt chút nữa lóa đến mức không thấy gì.
Trời ạ, rốt cuộc họ đang chụp ai thế này?! Dù là minh tinh hàng đầu đi nữa, nhiều lắm cũng chỉ ảnh hưởng đến giới giải trí, chứ đâu thể có trận thế long trời lở đất như vậy! Rốt cuộc là nhân vật cỡ nào mới có thể khiến truyền thông từ nhiều lĩnh vực khác nhau đồng loạt tác nghiệp như thế?
Những chiếc xe trên đường nhanh chóng khuất bóng, cửa kính chống nhìn trộm khiến chẳng ai thấy rõ bên trong.
Nhưng khi các phóng viên nhìn quanh, phát hiện ra rằng đồng nghiệp đến từ các lĩnh vực khác nhau lại có chung phản ứng, ai nấy đều tròn mắt nhìn nhau đầy kinh ngạc.
“Chẳng phải các anh được nhánh thứ ba nhà họ Lệ mời đến sao?”
“Vậy rốt cuộc… các anh vừa chụp gì thế?”