Sau Khi Người Qua Đường Giáp Liên Hôn Với Đại Lão Hào Môn

Chương 66

Nhưng không ai trả lời, tất cả ôm chặt máy ảnh, chuẩn bị đuổi theo.

“Mau lên! Biết đâu có thể chụp được cảnh Cố tiên sinh xuống xe.”

Phóng viên Vương sững người, do dự không biết có nên chạy theo hay không. Nhưng anh ta chưa kịp quyết định thì đã thấy cả đám truyền thông mới chạy được hai bước đã bị nhân viên tiếp đón chặn lại.

Nhân viên tiếp đón nói: “Xin lỗi các vị phóng viên, vì liên quan đến quyền riêng tư của khách mời, mong mọi người hãy ở lại đây. Ngoài ra, phiền các vị xóa đi những bức ảnh vừa chụp.”

Dù đã chuẩn bị khu vực truyền thông, nhưng chủ nhà đâu có mời nhiều phóng viên thế này? Những người này rốt cuộc đến đây làm gì? Vừa rồi họ chụp hình… hình như là xe của Lệ tổng?

Mọi người đành phải quay về chỗ ngồi, ai nấy đều nở một nụ cười gượng gạo nhưng vẫn giữ phép lịch sự: “Thực ra chúng tôi chỉ chụp được thân xe thôi, cũng không ảnh hưởng đến quyền riêng tư gì đâu mà…”

Có người lặng lẽ đưa ra một phong bì đỏ, nói: “Thật xin lỗi vì đã làm phiền chủ nhà. Chúc lão gia phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn. Thực ra, chúng tôi chỉ muốn phỏng vấn Cố tiên sinh, nhưng không tìm được kênh liên hệ. Không biết có cơ hội nào được mượn phòng khách của quý phủ để thực hiện một buổi phỏng vấn riêng không? Chúng tôi đảm bảo sẽ không làm phiền các vị khách khác.”

Nhân viên tiếp đón không nhận phong bì, chỉ liếc mắt nhìn một lượt những phóng viên trước mặt, khó hiểu hỏi: “Các vị… đều muốn phỏng vấn Cố tiên sinh sao?”

Mọi người đồng thanh đáp: “Đúng vậy, đúng vậy, mong anh chuyển lời giúp.”

Nghe thấy đồng nghiệp của mình cùng lên tiếng, ai nấy đều nhìn nhau đầy bối rối.

Bản thân họ vì nghe được tin tức mà chạy đến tiệc thọ để chụp ảnh Cố tiên sinh đã đành, nhưng không ngờ tất cả những người ở đây cũng có cùng mục đích?!

Dù đều là đồng nghiệp trong giới, nhưng không phải ai cũng quen biết nhau. Giờ phút này, họ đang cố gắng lục lọi trí nhớ xem những người ở đây đến từ tòa soạn nào. Đột nhiên có quá nhiều phóng viên xuất hiện, chẳng lẽ còn có tin tức quan trọng nào mà họ chưa biết sao?

Nhân viên tiếp đón cũng thấy khó hiểu. Cố tiên sinh… chẳng phải là bạn đời của Lệ tổng sao? Lẽ nào trên người ngài ấy đang có một tin tức chấn động nào đó?

Nhân viên tiếp đón nói: “Vậy mọi người chờ một lát, tôi đi hỏi thử.”

Phóng viên Vương cảm thán: “Thì ra mọi người đều đến để chụp Cố tiên sinh?” Thì ra cảnh tượng phóng viên kéo đến rầm rộ như vậy chính là tình huống mỗi khi Cố tiên sinh xuất hiện. Đã thế, quy mô này còn hoành tráng hơn cả minh tinh nổi tiếng nữa.

Mọi người lúc này mới nhận ra, trong nhóm có một người hoàn toàn không hòa nhập, đến máy ảnh cũng chưa lấy ra. Một người hỏi: “Tiểu Vương, chẳng lẽ cậu không phải sao?”

Phóng viên Vương lắc đầu: “Không phải, tôi chỉ nhận một đơn hàng riêng thôi, không tranh tin lớn với mọi người đâu.”

Một lúc sau, nhân viên tiếp đón quay lại cùng trợ lý Trần. Trợ lý Trần thấy trước mặt là một vòng tròn phóng viên lớn, cũng có phần ngạc nhiên, nhưng vẫn giữ giọng điệu bình thản: “Chào các phóng viên, tôi là trợ lý của Lệ tổng, họ Trần. Nếu các vị có yêu cầu gì, có thể trao đổi với tôi.”

Lại một trận đèn flash chớp lên liên tục.

Nghe nói là trợ lý của Lệ tổng, cánh phóng viên giải trí lập tức lên tiếng: “Anh Trần, bên ngoài đang lan truyền rằng Cố tiên sinh tham gia chương trình ‘Lớp học tình yêu’ có quan hệ hôn nhân hợp pháp với Lệ tổng, nhưng nhà họ Lệ chưa từng công bố tin tức này. Vậy xin hỏi tin đồn này có thật không? Chúng tôi có cơ hội được mời Cố tiên sinh và Lệ tổng cùng xuất hiện trong một buổi phỏng vấn không?”

Các phóng viên ở lĩnh vực khác lập tức quay sang nhìn anh ta với ánh mắt khinh thường. Muốn chụp ảnh vợ chồng nhà người ta thì nói thẳng, còn bày đặt hỏi có phải một đôi hay không, quá lạc hậu rồi.

Trợ lý Trần đáp: “Là thật. Nhưng Cố tiên sinh và Lệ tổng không nhận phỏng vấn về vấn đề này. Câu hỏi tiếp theo.”

Phóng viên mảng eSports chớp lấy cơ hội, nhanh chóng hỏi: “Vài ngày trước, đội WL dưới trướng Lệ thị đã giành chức vô địch giải mùa xuân. Trước đây, năm tuyển thủ này đều do Cố tiên sinh đích thân chọn. Tuyển thủ Thẩm Nguyên từng nói, Cố tiên sinh am hiểu sâu sắc về game và có con mắt tinh tường. Vậy chúng tôi có thể thực hiện một bài phỏng vấn chuyên đề về quá trình xây dựng và đào tạo đội tuyển của Cố tiên sinh không?”

Mọi người sững sờ. Không ngờ Cố tiên sinh còn có liên quan đến cả eSports? Hơn nữa, ngài ấy còn trực tiếp tuyển chọn đội hình vô địch? Đúng là quá lợi hại! Nhưng so với những thành tựu khác, eSports dường như cũng chẳng đáng nhắc đến nữa.

Trợ lý Trần đáp: “Những câu hỏi này có thể phỏng vấn người phụ trách đội tuyển hoặc tuyển thủ. Câu hỏi tiếp theo.”

Phóng viên mảng môi trường lên tiếng: “Năm nay, chính quyền thành phố đã khởi động dự án xử lý rác thải sinh hoạt an toàn trên toàn khu vực. Hiện nay, dự án đang trong giai đoạn đàm phán tích hợp. Với vai trò là người thúc đẩy quá trình này, chúng tôi hy vọng có thể phỏng vấn Cố tiên sinh để giúp xã hội hiểu rõ hơn về phương hướng và tiến độ của dự án…”

Đây mới là câu hỏi chuyên nghiệp. Các phóng viên thuộc giới kinh doanh và học thuật đều gật đầu đồng tình. Nhưng điều làm họ kinh ngạc là, hóa ra Cố tiên sinh còn là một nhân vật quan trọng trong lĩnh vực công ích xã hội!

Trợ lý Trần khẽ hít vào một hơi. Nghĩ lại hồi trước, khi anh ta còn thay Lệ tổng phát tiền tiêu vặt cho Cố tiên sinh, thì đối phương đã âm thầm làm những chuyện vĩ đại đến mức này rồi.

Anh ta đáp: “Những vấn đề liên quan đến dự án, xin mời trực tiếp phỏng vấn công ty Môi Trường Hoàn Vũ, đơn vị trúng thầu của dự án này. Câu hỏi tiếp theo.”

Dù phóng viên Vương không theo đuổi tin tức về “Cố tiên sinh”, nhưng chỉ đứng nghe thôi cũng cảm thấy kích động. Đây chẳng khác nào một buổi họp báo trực tiếp! Mỗi một thành tích của Cố tiên sinh đều là tin tức quan trọng trong ngành. Quả thực quá đặc sắc!

Đúng lúc này, điện thoại của anh ta reo lên. Là trợ lý của Cố Trọng Mậu gọi đến.

Trợ lý hỏi: “Bên anh tình hình thế nào rồi? Có thu thập được tin tức gì không?”

Phóng viên Vương mang theo sự kích động này nói: “Hôm nay có rất nhiều truyền thông đến đây, tất cả đều để phỏng vấn Cố tiên sinh.”

Trợ lý bên kia lẩm bẩm một tiếng, nói: “Chuyện gì vậy, không phải do chúng ta sắp xếp, chẳng lẽ là do Trình phu nhân?”

Rồi lại nói: “Vậy cậu cứ đi cùng họ đi, nhớ chú ý động tĩnh của Cố tiên sinh mọi lúc.”

Phóng viên Vương khó hiểu: “Gì cơ? Chẳng phải chúng ta đến để chụp người con trai bất hiếu của Cố tổng sao? Liên quan gì đến Cố tiên sinh?”

Trợ lý mất kiên nhẫn: “Cậu có chắc đầu óc vẫn tỉnh táo chứ? Cố tiên sinh kết hôn với Lệ Đình Khâm ấy, chính là con trai của chủ tịch Cố!”

Phóng viên Vương lập tức nói: “Hả? Anh chắc chứ?” Đây là cái kiểu phát biểu khó hiểu gì vậy?

Anh ta chưa từng nghe nói Cố Trọng Mậu có cậu con trai nào nổi danh, mọi người đều tưởng hôm nay đến để chụp một đứa con riêng nào đó, vị Cố tiên sinh tài năng xuất chúng kia lại là con trai ông ta sao? Không lẽ người có vấn đề đầu óc thật sự là Cố Trọng Mậu???

Trợ lý nói: “Vậy các cậu đã nhìn thấy Cố tiên sinh chưa?”

Phóng viên Vương nói: “Chưa, hoàn toàn không được gặp, chỉ có trợ lý đang trả lời câu hỏi của phóng viên, cứ như một buổi họp báo vậy.”

Bên kia im lặng một lúc, hình như trợ lý đang báo cáo lại với Cố Trọng Mậu, sau một lúc mới nói: “Tôi sẽ gửi cho cậu một đoạn lời, cậu hãy hỏi thẳng trước mặt các phóng viên khác, nhất định phải để tất cả mọi người nhận ra sự thật.”

Phóng viên Vương: “?” Sự thật? Cái quái gì đây? Tiền này xem ra không dễ kiếm rồi…

Lúc này, phóng viên giới học thuật tiếp tục hỏi: “À… Chúng tôi không phỏng vấn Cố tiên sinh nữa… Nghe nói nhà họ Cố và nhà họ Lệ có quan hệ thân thiết từ lâu, vậy xin hỏi hôm nay giáo sư Cố – trưởng bối của Cố tiên sinh có đến không ạ?”

Trợ lý Trần mỉm cười: “Không có.”

Cuối cùng giới truyền thông thương mại cũng không nhịn được nữa, hỏi: “Có tin đồn cho rằng vào ngày Lệ thị bị tấn công mạng quy mô lớn, trụ sở tập đoàn là do Cố tiên sinh đích thân chủ trì công tác xử lý. Xin hỏi tin này có đúng không? Khi đó tình hình cụ thể ra sao? Trong tương lai, Cố tiên sinh có đảm nhận chức vụ quan trọng nào trong tập đoàn Lệ thị không?”

Trợ lý Trần đáp: “Những vấn đề liên quan, xin hãy phỏng vấn người phụ trách của bộ phận tương ứng trong tập đoàn chúng tôi.”

“Các vị, còn câu hỏi nào khác không?”

Những phóng viên có mặt ở đó đều nhìn nhau, ai nấy đều thấy được sự chấn động trong mắt đối phương. Tuy rằng hiện tại vẫn chưa thể phỏng vấn trực tiếp Cố tiên sinh, nhưng qua những câu hỏi vừa rồi, họ đã thu thập và chia sẻ thông tin với nhau.

Thì ra vị Cố tiên sinh được đồn đại trong các lĩnh vực khác nhau thực sự là cùng một người! Ngài ấy thực sự tài giỏi đến mức này! Âm thầm gây dựng nên những thành tựu lớn lao, khiến các giới phải chấn động…

Trợ lý Trần thấy một lúc lâu không ai lên tiếng, bèn nói: “Nếu không còn vấn đề gì, vậy thì—”

“Trợ lý Trần, xin đợi một chút!” 

Phóng viên Vương không còn cách nào khác, đành cắn răng lên tiếng: “Tôi vẫn còn một câu hỏi.”

Trợ lý Trần nói: “Mời anh.”

Phóng viên Vương khó khăn nói: “Tôi muốn hỏi, Cố tiên sinh là con trai của ông Cố Trọng Mậu, nhưng sau khi kết hôn với Lệ tổng, lại bặt vô âm tín, không hề liên lạc với cha mẹ, xin hỏi chuyện này là sao?”

Lời này của phóng viên Vương vừa dứt, có người bật cười như thể vừa nghe thấy chuyện nực cười, có người nhìn anh ta với ánh mắt như nhìn một kẻ ngốc, có người thì chỉ lắc đầu…

Phóng viên Vương nghĩ lại những câu hỏi đầy học thuật và đẳng cấp trước đó, cũng cảm thấy mình giống như một kẻ ngốc. Đúng là kiếm tiền chẳng dễ dàng gì…

Có người thở dài: “Tiểu Vương à, sao cậu vẫn còn hỏi mấy câu này? Chẳng phải từ lâu đã nói rằng tin đồn Cố tiên sinh là con trai Cố Trọng Mậu chỉ là bịa đặt sao?”

Có người phản bác: “Cậu cảm thấy Cố tiên sinh trông giống con trai Cố Trọng Mậu à?”

Có người nghi ngờ: “Không phải trước giờ Cố Trọng Mậu chỉ có ba người con sao? Đến khi danh tiếng của Cố tiên sinh lộ ra, ông ta lại nhảy ra nhận con, nghe cũng kỳ lạ đấy chứ…”

Trợ lý Trần mỉm cười nói: “Nghe nói hôm nay Cố tổng cũng đặc biệt đến chúc thọ, mọi người chắc cũng có mắt để phân biệt.”

Xe của Lệ Đình Khâm và Cố Thầm dừng trước sảnh tiệc chính, ánh mắt của những người tham dự bữa tiệc đều đồng loạt dồn về phía đó.

Tài xế bước xuống xe, mở cửa ghế sau.

Lệ Đình Khâm xuống xe trước, nhưng tay vẫn đặt trên khung cửa, chờ đến khi một thanh niên cao ráo, khí chất cao quý bước ra, anh mới nắm lấy tay người đó, cùng nhau tiến vào đại sảnh.

Người này chính là bạn đời của Lệ tổng sao?

Chỉ một cái nhìn, tất cả mọi người đều cảm thấy: quả nhiên danh bất hư truyền!

Thanh niên có phong thái xuất chúng, khí thế mạnh mẽ, đi bên cạnh Lệ Đình Khâm cũng không hề bị lu mờ, nhưng dường như lại mang đến một cảm giác khác biệt.

Tuy cả hai đều là những người có sức kiểm soát mạnh mẽ, nhưng nếu như tổng giám đốc Lệ mang đến cảm giác áp lực mạnh mẽ, thì Cố tiên sinh lại có vẻ thong dong tự tại. Khi hai người đứng cạnh nhau, lại tạo ra một sự bổ trợ và hòa hợp kỳ lạ.

Quan sát kỹ, cả hai tuy đều mặc âu phục giản dị, nhưng lại có sự ăn ý trong từng chi tiết, màu sắc của cà vạt, cặp khuy măng sét, chiếc đồng hồ lộ ra khi cử động tay…

Ngay cả khi tham gia tiệc tối cũng phải phối hợp thế này, chỉ có thể nói… hai vị này vẫn còn trong giai đoạn nồng nhiệt đây mà… Vừa kín đáo, vừa không thể giấu nổi sự thân mật…

Chậc chậc, hai vị đại lão này, ai mà ngờ lại có kiểu tính cách như vậy chứ.

Cố Trọng Mậu lấy cớ mang quà mừng thọ đến cho lão gia nhà họ Lệ, bước vào đại sảnh tiệc chính, từ xa đã thấy bóng dáng Lệ Đình Khâm, lập tức sải bước đuổi theo.

Nhưng… người bên cạnh Lệ Đình Khâm là Cố Thầm sao? Trông lại không giống lắm?

Ông ta vừa định đuổi theo nói gì đó, thì thấy Lệ Mặc Dung tươi cười chào đón, vui vẻ cất cao giọng: “Đình Khâm, Tiểu Cố, hoan nghênh…” Bà là con gái thứ tư của lão gia nhà họ Lệ, hôm nay đảm nhiệm việc đón khách.

Sú: trước đó ngôi 3 của nv cô tư này là “cô”, giờ đổi thành “bà” nhé. 

Cố Thầm bắt tay với bà, nói: “Chào cô tư.”

Lệ Mặc Dung hỏi: “Đúng rồi, Tiểu Cố, hôm nay ông nội cháu không đến à?”

Cố Thầm đáp: “Không rõ ạ.” Cậu còn không biết mình có một người ông nội nữa kia, chỉ có thể nói Gia Thụ đúng là biết bịa chuyện.

Lệ Mặc Dung thở dài: “E rằng chỉ đến đại thọ chín mươi của chú hai, ông cụ Cố mới chịu ghé thăm thôi.” Dù sao lúc trước Gia Thụ đã nói chuyện nhà họ Lăng là do ông cụ Cố chỉ điểm, bà cũng không muốn gây phiền phức cho Cố Thầm.

Những người đang cầm ly rượu trò chuyện bên cạnh nghe thấy câu này, không khỏi thì thầm với nhau: “Xem ra nhà họ Cố cũng chỉ qua lại thân thiết với nhị phòng nhà họ Lệ, ngay cả thể diện của ông cụ nhánh thứ ba cũng không nể nang sao?”

Lúc này, người nhà họ Vân cũng nhìn thấy Lệ Đình Khâm, tất nhiên là biết người bạn đời bên cạnh anh chính là Cố tiên sinh thần bí của nhà họ Cố, họ đã mong đợi suốt bao lâu, cuối cùng cũng đợi được rồi.

Vân Tú lập tức dẫn chồng con tiến đến, nói: "Lệ tổng, đã lâu không gặp.”

Sau đó, bà nhìn Cố Thầm với ánh mắt đầy cảm kích, nói: “Cố tiên sinh, từ lâu đã ngưỡng mộ. Cả đội ngũ của chúng tôi vô cùng biết ơn sự giúp đỡ hết mình của ngài, hôm nay xin được cảm tạ ngài trực tiếp.”

Cố Thầm đáp: “Không có gì.”

Vân Tú lại hỏi: “Không biết giáo sư Cố có đi cùng ngài không? Chúng tôi cũng muốn đích thân cảm ơn ông ấy, có một số vấn đề học thuật cần thảo luận thêm.”

Những người xung quanh lại liếc nhìn Vân Tú. Họ đã sớm nghe nói rằng nhà họ Vân có thể vượt qua cuộc khủng hoảng lần này là nhờ có một nhân vật lớn trong giới học thuật của nhà họ Cố ra tay tương trợ. Nhưng giới bên ngoài đã tìm đủ mọi cách để tiếp cận giáo sư Cố mà vẫn không thể tìm được tung tích của ông.

Ôi trời, nếu nhà họ Vân vẫn giữ được liên lạc với giáo sư Cố, không dám tưởng tượng sau này các dự án nghiên cứu của họ sẽ thuận lợi đến mức nào.

Cố Thầm nói: “Không cần đâu, ông ấy không hứng thú với mấy chuyện này.”

Lúc này, Vân Chu đứng bên cạnh nhìn bọn họ, cuối cùng cũng không nhịn được mà lên tiếng, giọng điệu như vừa bừng tỉnh ngộ: “Lệ tổng, Cố tổng, hóa ra lúc đó hai người đã bí mật kết hôn rồi à!”

Trước đây cậu ta còn từng mò đến khách sạn để “dụ dỗ” cả hai vị đại lão này một lượt, đúng là điên rồ thật mà. Nhìn xem, giờ thì hai người này ra ngoài còn phải mặc đồ đôi nữa kìa…

Những người xung quanh: cái gì? Lệ tổng và Cố tiên sinh đã bên nhau từ lâu? Chỉ là lén lút kết hôn thôi sao? Bảo sao nhà họ Cố vẫn chưa chịu đồng ý cuộc hôn nhân này…

Vân Chu suy nghĩ một lúc, bỗng nói: “Không lẽ tôi người đầu tiên bắt gặp hai người đứng chung một khung hình?”

Cố Thầm cũng nghĩ ngợi, bật cười đáp: “Có lẽ vậy.”

Lúc này, các quản lý cấp cao của Lệ thị cũng nhìn sang, nói: “Lệ tổng, hôm nay thật là náo nhiệt.”

Sau đó, họ nhiệt tình bắt tay Cố Thầm: “Cố tiên sinh, lại gặp nhau rồi.”

Phó tổng Hứa hỏi: “Cố tiên sinh, đề nghị lần trước của tôi, ngài và Lệ tổng đã suy nghĩ thế nào rồi?”

Cố Thầm liếc nhìn Lệ Đình Khâm, nhướng mày hỏi: “Đề nghị gì?”

Phó tổng Hứa đáp: “Tôi định lui về tuyến sau, ngài có muốn tiếp quản vị trí của tôi không?”

Lời này vừa dứt, lại dấy lên một trận xôn xao, tin đồn Cố tiên sinh chuẩn bị gia nhập tập đoàn Lệ với vai trò quản lý cấp cao hóa ra là thật sao? Ngay cả phó tổng Hứa cũng chủ động nhường vị trí? Nhưng nghĩ đến danh tiếng lẫy lừng của Cố tiên sinh, mọi người lại cảm thấy chuyện này cũng không có gì là lạ.

Cố Thầm chỉ cười: “Vẫn là thôi đi, lần trước tôi đã nói rồi, đã có Lệ tổng kiếm tiền nuôi tôi rồi mà.”

Vân Chu đứng bên cạnh, nhìn Cố Thầm và Lệ Đình Khâm trong bộ “đồ đôi”, tay trong tay trò chuyện vui vẻ với mọi người, cảm thấy có chút vi diệu.

Cuối cùng cũng nhìn thấy Lệ Gia Thụ, cậu ta cảm thấy rốt cuộc mình cũng có chuyện để nói, bảo: “Sếp Lệ này… Hai vị đại lão này đứng cạnh nhau đúng là bữa tiệc cho hội mê cái đẹp mà…”

Lệ Gia Thụ cảnh giác nhìn cậu ta: “Lần trước cậu nói gì về anh tôi, anh dâu tôi và tôi ấy nhỉ…” Người này có tiền án rồi.

“Anh cậu, anh dâu cậu, không có cậu…”

Vân Chu ôm mặt, cảm thán: “Cậu nhìn anh cậu với anh dâu cậu đi, bây giờ trông chẳng khác gì cặp chồng chồng son đang đứng tiếp đón người thân bạn bè trong tiệc cưới ấy. Một khung cảnh tuyệt mỹ.”

Lệ Gia Thụ thở phào, gật đầu tán thành: “Cứ nói tiếp đi.”

Còn Cố Trọng Mậu thì đứng trong góc, nhìn Cố Thầm và Lệ Đình Khâm được mọi người vây quanh, trong lòng lại bắt đầu cảm thấy hoang mang.

Người đứng bên cạnh Lệ Đình Khâm kia… thực sự là con trai ông ta, Cố Thầm sao?

Bình Luận (0)
Comment