Sau Khi Người Qua Đường Giáp Liên Hôn Với Đại Lão Hào Môn

Chương 67

Tóm lại, thật ra Cố Trọng Mậu chỉ gặp Cố Thầm hai lần. Thanh niên trước mắt có khí chất xuất chúng, điềm tĩnh tự nhiên, diện mạo dường như trùng khớp với ký ức mơ hồ của ông ta về Cố Thầm, nhưng khí chất thì lại hoàn toàn khác biệt.

Cố Thầm trước đây luôn rụt rè, cúi đầu không dám nhìn ai, làm sao có thể sở hữu một mạng lưới quan hệ rộng lớn như vậy? Lại còn có thể trò chuyện vui vẻ với những người này?

Nhân vật lợi hại mà họ nhắc đến, người xuất thân từ nhà họ Cố thần bí kia, thực sự là Cố Thầm sao?

Cố Trọng Mậu nghĩ mãi không ra.

Chỉ trong khoảnh khắc, vô số ý nghĩ lướt qua tâm trí ông ta…

Chàng trai này thực ra không phải Cố Thầm? Chỉ là có diện mạo giống Cố Thầm? Chính vì điều này mà Lệ Đình Khâm mới cưới Cố Thầm về làm thế thân?

Nhưng trên đời không thể có người giống nhau đến vậy, vậy thì chàng trai này đúng là Cố Thầm? Thật ra Thích Nhã Quân đã bồi dưỡng Cố Thầm rất xuất sắc, chỉ là vì muốn trả thù ông ta, nên cố tình để Cố Thầm tỏ ra yếu đuối, tầm thường trước mặt ông ta?

Nhưng dù thế nào đi nữa, sự xuất sắc của chàng trai trước mắt là thật, những lời đồn đại cũng không hề giả dối, cậu chính là nhân vật bí ẩn và cường đại trong truyền thuyết - Cố tiên sinh!

Khoảnh khắc này, ông ta rốt cuộc cảm nhận được, tất cả nhận thức trước đây của mình đã hoàn toàn bị đảo lộn…

Cố Trọng Mậu hít sâu một hơi, điều chỉnh lại tâm trạng, cuối cùng bước lên trước, nói: “Tiểu Thầm…”

Những người có mặt tại đó vừa thấy Cố Trọng Mậu xuất hiện thì lập tức cau mày. Đây chẳng phải người suốt ngày chạy khắp nơi nhận Cố tiên sinh là con trai mình sao? Hôm nay lại đến đây làm gì nữa?

Cố Thầm ngoảnh lại, hỏi: “Xin chào, ông là?” Hôm nay có quá nhiều người gọi tên mình, nhưng thực tế, rất nhiều người trong số đó cậu không hề quen biết, ví dụ như người trước mặt đây, cậu chưa từng gặp bao giờ.

Cố Trọng Mậu sững người, nhưng vẫn cố gắng giữ ánh mắt hiền hòa của một người cha, nói: “Tiểu Thầm, ta là cha con đây, ba tháng không gặp rồi, cha nhớ con lắm…” Nhưng chuyện gì thế này? Ánh mắt xa lạ của Cố Thầm hoàn toàn không giống như đang giả vờ, ba tháng không gặp mà đến mức không nhận ra cả cha mình sao?

Cố Thầm quan sát ông ta một lát, chợt tỉnh ngộ: “Hóa ra là Cố tổng, nghe danh đã lâu.” Cậu sớm đã nghe nói về Cố Trọng Mậu, nhưng hôm nay vẫn là lần đầu gặp mặt. Sự ra đi của nguyên chủ không thể tách rời khỏi sự ép buộc của Cố Trọng Mậu…

Lông mày mọi người càng nhíu chặt hơn. Ánh mắt xa lạ của Cố tiên sinh nhìn là biết không quen Cố Trọng Mậu, nhưng Cố Trọng Mậu lại làm ầm ĩ đến mức ngay cả Cố tiên sinh cũng nghe được trò cười này rồi.

Cố Trọng Mậu cố gắng dịu giọng: “Tiểu Thầm, sao con lại gọi cha như vậy? Chẳng lẽ con định không nhận cha nữa sao?” Cục diện hiện tại hoàn toàn khác xa với kế hoạch của ông ta. Trong ấn tượng của ông ta, Cố Thầm luôn yếu thế, chỉ cần nhìn thấy cha mình,  sẽ lập tức ngoan ngoãn nghe lời. Nhưng giờ đây, với địa vị rực rỡ của Cố Thầm, lại khiến ông ta phải tìm cách lấy lòng cậu.

Nghe vậy, Cố Thầm khẽ cười: “Cố tổng chắc chắn tôi là con trai ông sao?” Cậu và nguyên chủ có tính cách hoàn toàn khác biệt, vậy mà là một người cha, đến điều đó cũng không nhận ra?

Sắc mặt Cố Trọng Mậu hơi thay đổi, nhưng vẫn cố gắng giải thích: “Có phải mẹ con đã nói gì với con không? Tiểu Thầm, con không thể chỉ nghe lời mẹ con mà phán đoán một phía… Bà ấy hận cha, nên luôn không để con biết đến sự tồn tại của cha, chứ không phải cha không thương con…”

Nói đến đây, ông ta bỗng nhớ ra, còn người mà Thích Nhã Quân đã hứa sắp xếp đâu? Cố Thầm chưa từng sống ở nhà họ Cố một ngày nào, đương nhiên không có bất kỳ chứng cứ nào chứng minh cậu là con trai ông ta. Nhưng Cố Thầm lớn lên ở nhà họ Trình, Thích Nhã Quân chắc chắn có bằng chứng. Chỉ cần bà ta ra mặt, sao Cố Thầm có thể không thừa nhận?

Cố Thầm lắc đầu, giọng điệu thản nhiên: “Cố tổng, tôi và ông không quen thân. Nếu có thời gian, chi bằng ông xem thử dự án mà Cố thị đang theo đuổi có vấn đề gì không?”

Sắc mặt Cố Trọng Mậu lập tức thay đổi: “Cậu có ý gì?” Đây là dự án mà ông ta vô cùng coi trọng, đầu tư lớn, đích thân thúc đẩy. Bây giờ Cố Thầm đột nhiên nhắc đến, khiến ông ta bỗng có một linh cảm chẳng lành. Dù sao thì trong giới, ánh mắt của “Cố tiên sinh” đã được ca tụng như một huyền thoại.

Cố Thầm liếc nhìn trợ lý của Cố Trọng Mậu, bình thản nói: “Chỉ là vô tình thấy biểu cảm của trợ lý ông, nên tiện nhắc nhở mà thôi.”

Cố Trọng Mậu nhìn về phía trợ lý, quả nhiên, người trợ lý đang nhìn chằm chằm vào điện thoại, không biết đã nhận được tin tức gì, sắc mặt đầy vẻ hoang mang. Thấy Cố Trọng Mậu nhìn qua, trợ lý lập tức ra hiệu rời đi.

Cố Trọng Mậu vội vàng bước đi, nhưng vẫn không cam lòng, ngoảnh đầu lại nói: “Tiểu Thầm, cha không hiểu, trước đây con ngoan ngoãn biết bao, sao bây giờ lại trở thành như vậy?”

Cố Thầm khẽ thở dài: “Tất cả chẳng qua là “cầu nhân đắc nhân” mà thôi.” Cố Trọng Mậu không muốn có đứa con này, tìm mọi cách xóa bỏ sự tồn tại của cậu, và cuối cùng, ông ta đã được như ý.

Mọi người còn tưởng rằng Cố Trọng Mậu sẽ làm loạn một trận ở đây, khiến tình hình trở nên căng thẳng, đến mức Lệ Mặc Dung đã gọi cả đội an ninh đến. Nhưng không ngờ, chỉ ba câu nói của Cố Thầm đã khiến đối phương rút lui?

Lệ Mặc Dung cười nói: “Tiểu Cố, cậu thẳng thắn thật đấy, còn nhắc nhở ông ta rằng dự án có vấn đề sao?” Quả nhiên Tiểu Cố vẫn rất tốt bụng, với tầm nhìn của cậu, nếu đã chỉ ra, thì chắc chắn là nhắm trúng điểm yếu.

Cố Thầm mỉm cười, giọng điệu sâu xa: “Cũng không hẳn là có ý tốt.” Dù sao thì, đó chính là tác phẩm của Lệ tổng. 

Mọi người cười nói: “Hiểu rồi, ai cũng hiểu.” Chẳng phải là để đuổi Cố Trọng Mậu đi sao?

Cố Trọng Mậu vội vàng rời đi. Nhưng khi lên xe, ông ta không lập tức xử lý vấn đề của dự án, mà trước tiên gọi điện cho Thích Nhã Quân, nói: “Người bà sắp xếp đâu? Nếu không ra mặt ngay, Tiểu Thầm thực sự sẽ thành con nhà khác mất.”

Cố Thầm cứ thế đuổi ông ta đi? Ông ta không cam tâm. Rõ ràng chính ông ta là người đưa Cố Thầm vào nhà họ Lệ, giờ lại bị quay lưng phủ nhận? Ông ta không thể cứ thế mà rút lui, nhất định phải để Thích Nhã Quân gây chút phiền phức cho Cố Thầm.

Tuy nhiên, đầu dây bên kia, Thích Nhã Quân chỉ bật cười khẽ: “Lão Cố à… Đúng là tôi đã sắp xếp người trà trộn vào, nếu không thì làm sao có thể nhìn thấy trò cười của ông chứ? Ông đến tận nơi để nhận con mà vẫn không nhận được, ông chắc chắn… Tiểu Cố là con ông sao?”

"Bà..." Cố Trọng Mậu lập tức nhận ra mình đã bị chơi xỏ. Nhưng tại sao cả Cố Thầm lẫn Thích Nhã Quân đều hỏi cùng một câu như vậy?

Thích Nhã Quân tiếp tục: “Ông thực sự nghĩ tôi ngu ngốc đến mức để ông lợi dụng, nhảy ra làm ầm ĩ một trận, khiến con trai tôi xa lánh tôi sao? Dĩ nhiên tôi đứng về phía con tôi rồi.”

Nghe Thích Nhã Quân liên tục gọi "con trai tôi", một tia sáng lóe lên trong đầu Cố Trọng Mậu, bỗng chốc ông ta thông suốt mọi chuyện!

Cố Thầm có thể xuất sắc như vậy, thực chất là do Thích Nhã Quân âm thầm bồi dưỡng. Trước đây, những biểu hiện yếu đuối trước mặt ông ta chỉ là Cố Thầm cố ý che giấu thực lực theo chỉ thị của Thích Nhã Quân. Đợi đến khi thuận lợi bước vào nhà họ Lệ, cậu lập tức trở mặt, hoàn toàn cắt đứt liên hệ với nhà họ Cố… Đó cũng là lý do trong suốt ba tháng qua bọn họ không thể tìm được người.

Nhưng trong ba tháng này, ông ta cũng chưa từng thấy Thích Nhã Quân chủ động đi tìm Cố Thầm. Điều đó chứng tỏ bọn họ vẫn luôn liên lạc riêng với nhau, Cố Thầm vẫn đang âm thầm mưu lợi cho nhà họ Thích. Chính vì vậy, Thích Nhã Quân mới chẳng vội vã gì.

Vậy thì… Cố Thầm thực sự là con trai ông ta sao?

Cố Trọng Mậu cười lạnh: “Các người thực sự không sợ tôi làm xét nghiệm DNA à?”

“Tiểu Cố đã là người trưởng thành, ông nghĩ mình có thể ép buộc nó làm xét nghiệm sao?” 

Thích Nhã Quân chẳng hề sợ hãi, cười khẩy: “Nếu ông có bản lĩnh, cứ việc kiện nó ra tòa, dùng thủ tục pháp lý mà làm. Như vậy thì có thể xác nhận được nó có phải con ông không đấy.”

Cố Trọng Mậu giận dữ quát: “Con tiện nhân! Tôi biết bà đang khích tôi, bà nghĩ trò này có tác dụng sao?”

Giọng điệu Thích Nhã Quân thản nhiên: “Lão Cố à, vậy rốt cuộc ông có dám làm không?”

Nhưng dù biết là bị khích tướng, Cố Trọng Mậu cũng phải thừa nhận rằng, nếu thật sự kiện Cố Thầm ra tòa, khiến cả giới kinh doanh chú ý, để rồi kết quả xét nghiệm cho thấy cậu không phải con ông ta, thì đó chẳng phải là một nỗi nhục ê chề sao? Nhà họ Cố vẫn còn danh dự để giữ.

Mà kể cả nếu kết quả xác nhận Cố Thầm là con ông ta đi chăng nữa, thì làm căng chuyện này cũng chỉ khiến quan hệ cha con thêm rạn nứt, đẩy Cố Thầm hoàn toàn về phía Thích Nhã Quân. Thứ ông ta muốn là lợi ích, là một đứa con trai xuất sắc để phục vụ cho mình, chứ không phải là một kết cục lưỡng bại câu thương, lại còn đắc tội với nhà họ Lệ.

Dù tính toán thế nào, Thích Nhã Quân vẫn là người thắng cuộc.

Giây phút này, Cố Trọng Mậu cuối cùng cũng cảm thấy hối hận. Tiểu Cố lớn lên bên cạnh Thích Nhã Quân, chắc chắn đã bị bà ta tẩy não từ nhỏ, để bà ta nắm giữ hoàn toàn thế chủ động. Nếu sớm biết Tiểu Cố có thể xuất sắc thế này… ông ta đã không để Thích Nhã Quân mang đứa bé đi. Nếu được nuôi dạy dưới trướng mình, chắc chắn Cố Thầm sẽ còn ưu tú hơn nữa.

Huống hồ, cho dù cậu thật sự không phải con ruột ông ta, mà là con của cái gã bệnh hoạn nhà họ Trình kia, thì ông ta vẫn có thể lợi dụng điều đó để nắm thóp Thích Nhã Quân…

Thấy sắc mặt ngày càng hoảng loạn của trợ lý bên cạnh, Cố Trọng Mậu không muốn lãng phí thời gian tranh cãi với Thích Nhã Quân nữa. Ông ta chửi một tiếng “cút!” rồi cúp điện thoại.

Trợ lý vội vàng báo cáo: “Cố tổng, vừa nhận được tin, Lý tổng đột nhiên đầu tư vào dự án của Hằng Tin, chiều nay vừa mới ký hợp đồng xong…”

Cố Trọng Mậu nhíu mày: “Không phải đã hẹn ký vào ngày mai sao?” Dự án của Hằng Tin là đối thủ cạnh tranh với họ. Nếu hôm nay Lý tổng đã đầu tư vào Hằng Tin, thì ngày mai đương nhiên không thể ký hợp đồng với họ nữa. Nhưng khoản đầu tư này, ông ta đã tốn rất nhiều công sức thuyết phục mới giành được, mà hiện tại, dự án mà ông ta nhắm đến lại đang ở giai đoạn cần vốn lớn nhất.

Cố Trọng Mậu lập tức gọi cho Lý tổng, dò hỏi: “Lý tổng, cuộc hẹn ký hợp đồng ngày mai của chúng ta vẫn giữ nguyên chứ?”

Lý tổng thẳng thắn nói: “Cố tổng, chắc hẳn ngài đã nghe tin tôi ký với Hằng Tin rồi nên mới gọi cuộc điện thoại này. Xin lỗi, ngày mai tôi thực sự không thể đến.”

Cố Trọng Mậu truy vấn: “Ngài vẫn còn điều gì lo ngại sao?”

Lý tổng đáp: “Sau khi cân nhắc kỹ, tôi vẫn thấy Hằng Tin có tiềm năng hơn. Dự án của ngài cũng không tệ, nhưng Hằng Tin có chu kỳ hoàn vốn ngắn hơn, tôi không muốn đợi quá lâu.”

Cố Trọng Mậu cố gắng thuyết phục: “Nhưng triển vọng của dự án chúng tôi vượt xa Hằng Tin rất nhiều. Chỉ cần thành công…”

Lý tổng ngắt lời: “Không phải dự án nào cũng có thể giống như của nhà họ Vân, được giáo sư Cố đích thân hỗ trợ. Thành thật mà nói, ngay cả nhà họ Vân, dù đều xuất thân từ nghiên cứu, nhưng dự án của họ quá mức tiên phong. Họ đã đầu tư mấy năm trời, suýt chút nữa thì phá sản.”

Cố Trọng Mậu giải thích: “Nhưng dự án của chúng tôi khác với nhà họ Vân, báo cáo khả thi giai đoạn đầu đã chứng minh…”

Lý tổng mất kiên nhẫn, nói: “Thôi được rồi, Cố tổng, chủ yếu là tiền tôi đã đầu tư hết rồi, dù ông có nói gì thêm thì tôi cũng không có khoản khác để đầu tư đâu. Không làm mất thời gian của ông nữa, ông thử tìm người khác đi?”

Nhìn điện thoại đã bị cúp máy, Cố Trọng Mậu hít sâu một hơi. Lại là "giáo sư Cố", lại có liên quan đến Cố Thầm. Dù chưa hiểu giáo sư Cố có quan hệ gì với Cố Thầm, nhưng ông ta cảm thấy chỉ cần Cố Thầm còn ở đó, chẳng lẽ không thể lợi dụng được mối quan hệ này sao?

Một sự hối hận sâu sắc dâng lên trong lòng ông ta. Ông ta đã đẩy một đứa con có thể mang đến vô số lợi ích như vậy vào tay Lệ Đình Khâm, để làm vợ người ta? Chỉ làm một bình hoa trong nhà họ Lệ?

Nếu có thể giữ bên cạnh để bồi dưỡng, chẳng lẽ Cố gia không thể nhờ vậy mà phất lên, trở thành một danh môn vọng tộc thật sự?

Nhưng ông ta cũng không có thời gian để nghĩ ngợi lâu, trợ lý lại báo tin: “Thư ký của Phùng tổng liên hệ, nói hội nghị bàn tròn dự kiến tổ chức vào ngày kia bị hủy vì lịch trình của Phùng tổng bị trùng…”

Cùng lúc đó, Cố Trọng Mậu nhận được cuộc gọi từ Nhậm tổng, thông báo chuẩn bị rút vốn đầu tư…

"Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!" Cố Trọng Mậu đột nhiên nhớ lại lời nhắc nhở nhẹ nhàng của Cố Thầm, cảm giác da đầu tê rần.

.…

Buổi tối, sau khi yến tiệc mừng thọ kết thúc, sự huyên náo cũng dần lắng xuống. Ở bãi đỗ xe, Trình Tư Dật và Thích Nhã Quân lặng lẽ chờ đợi.

Cuối cùng cũng thấy Cố Thầm và Lệ Đình Khâm sóng vai bước ra. Trình Tư Dật hơi ngây người. Đã sớm nghe danh "Cố tiên sinh" trong truyền thuyết, nhưng hắn ta không ngờ khí chất của người này lại thay đổi lớn đến vậy. Trước đây, ở nhà họ Trình, Cố Thầm chưa bao giờ có dáng đi thẳng lưng như bây giờ.

Nhưng không giống Cố Trọng Mậu, hắn ta vẫn nhận ra gương mặt của Cố Thầm. Hắn ta xuống xe, tiến lên nghênh đón: “Anh Tiểu Cố, đã lâu không gặp. Ba tháng nay không có tin tức gì về anh, em và mẹ đều rất lo lắng cho anh…”

Cố Thầm chưa từng gặp Trình Tư Dật, nhưng nghe cách gọi thì cũng đoán được thân phận của đối phương, bèn nói: “Cậu là Trình…?” nhưng nhất thời không nhớ ra em trai của nguyên chủ tên gì.

Trình Tư Dật có chút khó hiểu: “Anh, em là Tư Dật mà…”

Người phụ nữ trong xe lên tiếng: “Tiểu Cố, đừng giả vờ nữa. Cha con đã bị mẹ đuổi đi rồi, mẹ có chuyện muốn nói với con. Làm phiền Lệ tổng lánh mặt một chút được không?”

Cố Thầm liếc nhìn Lệ Đình Khâm. Lệ Đình Khâm nói: “Đi đi, tôi đợi em trên xe.”

Đợi khi Lệ Đình Khâm đã lên xe, Trình Tư Dật mới chân thành nói: “Anh, lát nữa nói chuyện với mẹ nhẹ nhàng một chút được không? Nhiều năm qua mẹ luôn bị cha anh làm tổn thương, vì vậy mẹ mới đau lòng như thế. Anh phải thông cảm với mẹ…”

Cố Thầm không tiếp lời. Nguyên chủ quả thực đã rất thông cảm, nhưng cuối cùng vẫn không thể chịu đựng nổi mà rời đi.

Cố Thầm dừng chân bên cửa sổ xe, nói: “Bà là Thích phu nhân? Chào bà.”

Thích Nhã Quân ngồi trong xe quan sát Cố Thầm một lượt, không thể không thừa nhận, thanh niên trước mặt khí chất xuất chúng, quả thực không thua kém gì những lời đồn đại.

“Tiểu Cố, cuối cùng mẹ cũng hiểu ra rồi. Bao năm qua, con vẫn luôn che giấu thực lực.” 

Bà ta thở dài, nói: “Có lẽ là do mẹ muốn Tư Dật kế thừa công ty, nên con mới có hiểu lầm, không dám bộc lộ bản thân đúng không? Nhưng cũng không phải mẹ thiên vị, chỉ là đó là tài sản của nhà họ Trình, mẹ cũng không muốn bị người khác nói ra nói vào.”

“Nhưng bao năm nay, mẹ phải bươn chải trong nhà họ Trình, cẩn thận từng li từng tí, quả thực cũng không có thời gian quan tâm đến con. Chuyện này, mẹ thật sự phải xin lỗi con.”

Cố Thầm lắc đầu: “Bà nói thật lòng sao?” Nhưng dù có thật lòng hay không, cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Thích Nhã Quân vội nói: “Đương nhiên là thật lòng! Con là đứa con mà mẹ mang nặng đẻ đau suốt mười tháng mới sinh ra… Lúc trước, khi cha con đón con về, mẹ cứ nghĩ ông ấy muốn cho con một cuộc sống tốt hơn, dù sao thì, ở nhà họ Trình cũng chỉ là ăn nhờ ở đậu…”

Khi đó, bà ta không ngăn cản Cố Thầm quay về nhà họ Cố. Bà ta biết Cố Trọng Mậu không phải người tốt, nên muốn để Cố Thầm tự mình cảm nhận, để cậu tự xa cách nhà họ Cố.

“Không ngờ, cha con chỉ toàn tính toán vì lợi ích…” 

Bà ta đã nhận được tin tức rằng dự án đầu tư của Cố Trọng Mậu gặp vấn đề, bèn nói: “Cha con đúng là đồ ngu xuẩn, muốn liên hôn với Lệ Đình Khâm chẳng khác nào tự chui đầu vào miệng hổ. Không bị Lệ Đình Khâm chơi đến phá sản đã là may mắn rồi.”

Cố Thầm khẽ cười. Ở một mức độ nào đó, Thích Nhã Quân thật sự rất hiểu Lệ tổng.

“Nhưng con không cần lo lắng, mẹ đã giúp con đuổi cha con đi rồi. Mẹ cũng không cần con làm gì cho nhà họ Trình, chỉ cần con sống tốt là đủ. Trước mặt mẹ, con vĩnh viễn không cần phải giả vờ như khi ở trước mặt cha con…”

Một đứa trẻ chưa từng nhận được tình thương thật sự, chỉ cần cho nó một chút ngọt ngào, nó sẽ khao khát được công nhận. Trước đây, bà ta luôn dùng cách này để kiểm soát Cố Thầm. Dù bây giờ cậu có vẻ ngoài khác biệt, nhưng bà ta tin rằng bản chất cậu không hề thay đổi.

Cố Thầm lạnh nhạt hỏi: “Thích phu nhân, bà thật sự nghĩ con trai của bà vẫn không thay đổi sao?” Một người mẹ, thực sự có thể không nhận ra con mình sao?

Thích Nhã Quân sững sờ, không hiểu vì sao Cố Thầm lại nói vậy. Bà ta theo bản năng nói: “Dù cha con có nói con bất hiếu, không nhận cha mẹ, nhưng mẹ tin rằng, con vẫn là đứa trẻ ngoan như trước đây…”

Cố Thầm cười nhạt, dừng chủ đề này, nói: “Thích phu nhân, thật ra cơ cấu cổ phần của nhà họ Trình có vấn đề rất lớn. Ông cụ Trình nắm giữ phần lớn cổ phần, còn tài sản thừa kế của chồng bà, bà và con trai út của bà chỉ nhận được hai phần năm. Bà làm quản lý cho nhà họ Trình nhiều năm như vậy, bà có chắc rằng họ sẽ không đá bà ra khi đã hết giá trị lợi dụng không?”

Thích Nhã Quân nói: “Mẹ đã nói rồi, mọi thứ của nhà họ Trình đều thuộc về Tư Dật. Mẹ chỉ là người ngoài, chưa bao giờ có ý định tranh giành…”

Cố Thầm hỏi lại: “Thật sao?”

Lúc này, sắc mặt Trình Tư Dật trở nên khó coi. Thích Nhã Quân nhìn thấy biểu cảm của con trai, lập tức nghiêm giọng: “Tư Dật, con có chuyện gì giấu mẹ sao? Nói đi.”

Trình Tư Dật cúi đầu, nhỏ giọng đáp: “Mẹ, thật ra hôm nay ông nội nói muốn để anh vào công ty làm phó tổng… Con nghĩ mẹ muốn gặp anh trước nên chưa kịp nói với mẹ…”

Sắc mặt Thích Nhã Quân lập tức lạnh xuống, giận dữ nói: “Lão già đó lại dám không báo trước cho mẹ, để cái thằng ngu Trình Văn Diệu làm phó tổng?”

Lúc này, cuối cùng bà ta cũng nghiêm túc nhìn thẳng vào chàng thanh niên trước mặt - người thản nhiên thốt ra những lời này. Bà ta có một linh cảm mãnh liệt rằng tất cả những chuyện đang xảy ra trong nhà đều là do Cố Thầm đang đối đầu với bà ta. 

Cố Thầm thản nhiên đối diện với ánh mắt của bà ta, giọng điệu vẫn bình thản: “Nếu bà có chuyện gia đình cần giải quyết, vậy thì tôi không làm phiền nữa.”

Nhìn khí chất hoàn toàn xa lạ, biểu cảm hoàn toàn xa lạ của cậu, thậm chí Thích Nhã Quân có chút rùng mình. Đứa con mà bà ta luôn phớt lờ này, hóa ra đã lặng lẽ che giấu bản thân suốt bao năm nay…

Bà ta nghiêm giọng hỏi thẳng: “Rốt cuộc mày định làm gì?”

Cố Thầm khẽ thở dài: “Chỉ là để mọi người đạt được điều mình mong muốn mà thôi.”

Bình Luận (0)
Comment