Trong thế giới này, dù nguyên chủ có cố gắng thế nào cũng chưa bao giờ nhận được sự thừa nhận từ cha mẹ. Họ luôn tìm mọi cách để xóa bỏ sự tồn tại của cậu. Bạn bè dần quên mất cậu, thậm chí trong ảnh tốt nghiệp cấp ba cũng chẳng có bóng dáng cậu.
Cậu chỉ là một người vô hình, bị mọi người bỏ qua và lãng quên. Không có bất kỳ mối quan hệ xã hội quan trọng nào, cậu chẳng khác gì một nhân vật quần chúng vô danh trong thế giới này.
Mãi đến khi cậu "liên hôn" gả cho Lệ Đình Khâm, bạn học bắt đầu "ghen tị" với cậu, cha mẹ và anh em lại liên lạc, tìm kiếm cậu. Trong chớp mắt, dường như tất cả các mối quan hệ xã hội đều được khôi phục, biến cậu thành một người quan trọng vô cùng.
Nhưng vẫn không ai nhận ra sự khác biệt của cậu.
Thật ra, có phải hay không, một quần chúng trong mắt những người đó, căn bản chẳng có ý nghĩa gì?
Cố Thầm bước đến bên cạnh xe của Lệ Đình Khâm. Lệ Đình Khâm vươn tay mở cửa, Cố Thầm nhìn ánh mắt anh phản chiếu hình bóng cậu, còn Lệ Đình Khâm cũng đang lẳng lặng nhìn vào cậu.
“Lệ…”
Bất ngờ, Lệ Đình Khâm ôm lấy eo cậu, kéo cậu vào trong xe. Đầu ngón tay anh luồn vào mái tóc cậu, rồi hôn lên môi cậu.
Cố Thầm lười nói chuyện, trực tiếp vòng tay qua cổ anh, đáp lại nụ hôn.
Lệ Đình Khâm không hôn quá lâu. Khi tách ra, anh kề sát tai cậu, khẽ thở dài: "A Thầm, anh biết…”
Cố Thầm đưa đầu ngón tay chạm lên đôi môi mỏng của anh, nhẹ giọng: “Suỵt……”
Đôi mắt cậu mang theo ý cười, lặng lẽ nhìn anh, như thể mọi thứ đều đã ngầm hiểu trong lòng.
Thật ra, cậu cũng chỉ là một người qua đường trong thế giới này mà thôi. Nhưng một vài mối liên kết vừa mới hình thành, có lẽ sẽ trở thành sợi dây kết nối giữa cậu và thế giới này.
Còn người đã rời đi kia, chắc hẳn cũng sẽ có một cơ duyên mới, đúng không?
…
Thích Nhã Quân ngồi trong xe, lồng ng.ực phập phồng dữ dội.
Bà ta đã sai thư ký đi xác minh tin tức mà Trình Tư Dật nói, câu trả lời nhận được khiến bà ta lạnh sống lưng.
Nhưng thư ký vẫn có chút khó hiểu: “Trình Văn Diệu bỗng dưng có gan đối đầu với lão gia để đòi vào công ty, chắc chắn có người chống lưng phía sau. Nhưng tôi nhất thời không thể nghĩ ra, chúng ta đã đắc tội với ai mà đối phương lại có khả năng lớn như vậy? Thích tổng, ngài có thông tin gì không?”
Thích Nhã Quân lạnh giọng: “Không cần nghĩ nữa, tôi biết là ai rồi. Con trai gã Cố Trọng Mậu đã có cánh rồi, lại dám bắt tay với nhà họ Lệ để đối phó tôi.”
Thư ký lập tức lo lắng: “Thích tổng… Nếu đối phương là nhà họ Lệ, e rằng chúng ta hoàn toàn không phải đối thủ…”
Thích Nhã Quân cười lạnh: “Một khi đã lật mặt, vậy cũng không cần giữ thể diện cho Cố Thầm nữa. Nói với các cổ đông rằng sau khi con trai tôi gả vào nhà họ Lệ đã bắt tay với kẻ ngoài cuộc là Lệ Đình Khâm, để nâng đỡ tên ngu ngốc Trình Văn Diệu, nhằm chiếm đoạt tài sản của nhà họ Trình. Để bọn họ tự cân nhắc xem có nên để hắn làm phó tổng hay không.”
Bà ta không ngờ rằng, thứ mà Cố Trọng Mậu yêu cầu bà ta chuẩn bị từ trước, bây giờ vẫn có thể dùng đến.
“Nhưng… Thích tổng…”
Thư ký do dự: “Cố Thầm là…? Ngài còn có một người con trai họ Cố sao?”
Thích Nhã Quân: "…”
Trước đây, bà ta luôn cố gắng xóa bỏ mọi mối liên hệ với Cố Trọng Mậu, chưa bao giờ để Cố Thầm xuất hiện trước mặt người khác. Sau khi Cố Thầm trưởng thành, cậu càng chưa từng trở về nhà. Thư ký này chưa làm việc được bao lâu, không biết chuyện đó cũng là điều dễ hiểu.
Thích Nhã Quân hít sâu một hơi, không muốn giải thích với thư ký tại sao mình lại có thêm một đứa con trai. Bà ta chỉ nói thẳng: “Đi hỏi trợ lý Lý, cô ta có một số tài liệu.” Trước đây, mọi chuyện liên quan đến việc học hành và sinh hoạt của Cố Thầm đều do một trợ lý sinh hoạt của bà ta phụ trách.
“Đi đi, cứ nói với các cổ đông như vậy.” Bà ta nhất định phải đứng chung chiến tuyến với nhà họ Trình. Nếu ngay từ đầu đã bị chia rẽ, thì con đường phía trước chỉ có thể là ngõ cụt.
“Tất cả đều là sự thật, chỉ cần các cổ đông có đầu óc, họ sẽ nhìn ra ai đang đứng sau chống lưng. Tin tức này cũng không cần giấu giếm, có thể lan truyền một cách thích hợp, coi như gây áp lực lên Cố Thầm.”
Cố Thầm không phải rất thích giữ vẻ thần bí bên ngoài sao? Giờ bà ta sẽ khiến cho vị “Cố tiên sinh” này không thể giấu giếm được nữa.
…
Tin tức chấn động lập tức lan truyền khắp các phương tiện truyền thông, không còn là bí mật. Rất nhanh, giới mạng đã biết chuyện.
Ban đầu, ai nấy đều mong chờ một cuộc phỏng vấn trực tiếp với Cố tiên sinh. Hiện tại, cuối cùng cũng thấy được hy vọng.
Lúc này, họ dán mắt vào màn hình, mong chờ tin tức nóng hổi.
[Gấp gấp gấp! Rốt cuộc là thế nào đây?]
[Nhiều phóng viên như vậy, chắc chắn sẽ có người thành công chứ!]
[Tôi cũng không tin, chẳng lẽ đến một tấm ảnh cũng không chụp được sao? Nhanh nhanh nhanh! Tối nay tôi nhất định phải thấy dung nhan tuyệt mỹ của Cố tiên sinh!]
Nhưng tin đầu tiên được tung ra lại làn.
[Vụ án đã được phá!!! Nghe nói Cố tiên sinh chính là con trai của phu nhân Trình gia – tức vợ của Trình gia – cũng chính là Thích tổng, người đang quản lý Trình thị! Có nguồn tin nội bộ cho hay, vì đã kết hôn với người nhà họ Lệ, Cố tiên sinh đang giúp chồng mình chiếm đoạt tài sản nhà họ Trình…]
[Đúng vậy, đây là tin tức có bằng chứng rõ ràng. Nghe nói để thuyết phục cổ đông, Thích tổng thậm chí đã công khai hồ sơ học tập của Cố tiên sinh. Hóa ra anh ấy từng học cấp ba ở trường Trung học số 16 – một trường nội trú.]
Cư dân mạng vốn đang mong chờ lập tức sững sờ.
[??? Các người đùa tôi đấy à? Mấy hôm trước có người họ Cố nhận Cố tiên sinh là con trai, hôm nay lại có người họ Thích cũng nhận là con? Các người không thể bịa chuyện đáng tin hơn sao?]
[Đỗ Nhuy Thanh từng nói trên chương trình rằng Cố tiên sinh là bạn học cấp ba của anh ta. Cái này tra một cái là biết ngay, vậy mà cũng coi là bằng chứng chắc chắn?]
[Cười chết mất! Nhà họ Lệ đối với Cố tiên sinh kính trọng đến mức chưa từng dùng từ “gả”, thế mà mấy người dám nói “Cố tiên sinh gả vào nhà họ Lệ”? Tưởng mình có tư cách lắm chắc? Xin lỗi nhé, Cố tiên sinh vốn đã là hào môn, không cần “gả” vào đâu cả, cảm ơn.]
[Nhưng… chúng ta cũng chưa từng biết thân phận thật của Cố tiên sinh… Chẳng lẽ anh ấy định cứ thần bí như vậy mãi sao? Hết người này đến người khác tranh nhau nhận con thế này?]
[Cố tiên sinh cũng nên lên tiếng một lần đi chứ? Cứ để mấy kẻ rác rưởi này quấy rối mãi, thật sự rất khó chịu!]
Lúc này, những thước phim được quay lại từ buổi tiệc sinh nhật tối nay cuối cùng cũng được chủ nhân cho phép phát hành. Các phóng viên nín thở, siết chặt tay, chuẩn bị tung ra tin tức chấn động nhất!
Cố tiên sinh có quá nhiều bí ẩn, nếu bị vạch trần, không tin giới thượng lưu không chấn động!
Với sự phối hợp của nhiều cơ quan truyền thông, tin tức trực tiếp từ buổi tiệc nhanh chóng lọt vào top ba hot search.
Mọi người phát hiện, đây vậy mà lại là một đoạn video dài tận mười phút!
Chưa xem mà ai nấy đã kích động.
[A a a a a cuối cùng cũng có thứ ra hồn rồi! Cố tiên sinh chưa từng có video nào dài quá hai phút cả!]
Ai nấy hồi hộp bấm vào xem, nhưng ngay sau đó lại sững sờ ——
Hóa ra, trong video, người lên tiếng lại là trợ lý của Lệ tổng đang trả lời câu hỏi từ các phóng viên.
Ban đầu, mọi người còn định thoát ra để chửi mắng đám phóng viên vô dụng, nhưng ngay sau đó liền sững lại.
Hửm??? Sau khi Cố tiên sinh xin nghỉ khỏi chương trình còn làm mấy chuyện này sao?
Hửm??? Hình như gia tộc của Cố tiên sinh thật sự rất khủng bố đó…
Đậu má, lượng thông tin này quá lớn, không nỡ thoát ra luôn!
[Trời ơi… Cố tiên sinh của tôi, rốt cuộc anh còn bao nhiêu điều bất ngờ mà chúng tôi chưa biết nữa?]
[Cố tiên sinh có quá nhiều thân phận, một mình anh ấy lại biến chuyện này thành một buổi họp báo của riêng mình? Đẳng cấp này… thật sự không ai sánh kịp…]
[Ôi trời ạ, lượt xem đã vượt 100.000 trong chớp mắt! Lần trước cảnh tượng bùng nổ như thế này là khi chúng ta cùng nhau công kích Chung Thịnh…]
Mười phút sau ——
[Quá đỉnh! Lần trước tập đoàn Lệ thị rơi vào khủng hoảng chắc chắn có bàn tay của Cố tiên sinh nhúng vào!]
[Còn chuyện “gả vào nhà họ Lệ” để cùng chồng mưu đoạt tài sản nhà họ Trình á? Cố tiên sinh chẳng khác nào nắm quyền điều hành công ty của “chồng” rồi, chẳng phải có tin đồn rằng các giám đốc điều hành trong tập đoàn đều mong anh ấy đảm nhiệm chức vụ sao?]
[Dự án của nhà họ Vân hóa ra cũng do Cố tiên sinh đầu tư! Dự án này được mệnh danh là một trong những hướng đi lợi nhuận cao nhất trong tương lai đấy…]
[Còn cái gì mà… Cố Trọng Mậu? Chẳng phải họ cũng đang đầu tư vào nghiên cứu sao? Tôi nhớ họ đã đổ rất nhiều tiền vào đó, còn đi khắp nơi tìm nhà đầu tư nữa mà? Nếu có được mối quan hệ của Cố tiên sinh, chẳng phải trực tiếp mời giáo sư Cố ra mặt là được à? Lo gì không thành công?]
[Nếu đúng như lời Cố Trọng Mậu tuyên bố, rằng Cố tiên sinh là con trai ông ta, thì chẳng phải giáo sư Cố cũng là anh em của ông ta sao? Đã là anh em thì việc gì phải tốn nhiều tiền đầu tư? Chỉ cần trực tiếp nhờ giúp đỡ thôi mà?]
[Về vấn đề xử lý rác thải… tôi không rành lắm, nhưng dạo gần đây đúng là nghe nói việc thu gom rác trong khu dân cư có điều chỉnh, môi trường cũng tốt hơn hẳn.]
[Ban đầu tôi không có ấn tượng gì về Cố tiên sinh, nhưng nếu anh ấy thực sự có thể thúc đẩy việc này, tôi thực sự muốn cảm ơn. Bãi rác trong khu dân cư của tôi lúc nào cũng bốc mùi, chất đống cả mấy ngày không ai thu gom…]
[Trời ơi… Cố tiên sinh, anh bận rộn quá rồi! Từ khi rút khỏi chương trình, anh lại âm thầm làm bao nhiêu chuyện thế này, bảo sao lúc trước không có thời gian quan tâm đến Chung Thịnh.]
[Đây chính là cuộc sống thực sự của một tinh anh trong ngành sao? Hu hu hu… mặc dù không được thấy mặt Cố tiên sinh, nhưng sao tôi lại cảm thấy anh ấy càng thêm quyến rũ thế này?]
Những người đến sau thấy mọi người bàn tán sôi nổi như vậy, lập tức nghĩ rằng cuối cùng truyền thông cũng chụp được ảnh của Cố tiên sinh, hào hứng hỏi: [Cố tiên sinh đâu? Cố tiên sinh ở đâu? Sao tôi không thấy một bức ảnh nào vậy?]
Có người trả lời: [Bạn thân mến, không có ảnh nào đâu…]
Người mới đến liền ngơ ngác: [??? Không có ảnh mà các người vẫn có thể thảo luận ra hơn mười nghìn bình luận á?]
Những người đã xem video trả lời: [Chị em à, lúc này diện mạo của Cố tiên sinh đã không còn quan trọng nữa… Xem video đi, xem cả một chuỗi thân phận của Cố tiên sinh kìa!]
Thế là một người khác lại tiếp tục “ngỡ ngàng, ngơ ngác và bật ngửa”…
[Một nhân vật như Cố tiên sinh, chắc chắn xuất thân từ danh môn thế gia truyền kỳ nào đó rồi. Nhà họ Cố, nhà họ Thích, nhà họ Trình, đám lộn xộn này nhìn thế nào cũng không giống cùng một gia tộc được?]
[Vậy rốt cuộc là chuyện gì đây? Mau mau mau, có phóng viên nào đi phỏng vấn mấy nhà đó không? Trốn trong bóng tối tung tin đồn thì có gì hay ho? Có gan thì bước ra nói thẳng đi!]
…
Cố Trọng Mậu trở về nhà, Cố Khảng nhìn ông ta, che giấu ánh mắt thăm dò, hỏi: “Cha, tình hình thế nào?”
Cố Trọng Mậu mệt mỏi thở dài: “Cha nghĩ Tiểu Thầm vẫn hận cha, còn con tiện nhân Thích Nhã Quân kia, e là cũng giở trò không ít sau lưng…”
Ông ta cau mày suy nghĩ, hiện tại Cố Thầm đang muốn cắt đứt chuỗi tài chính của ông ta, trong khi các dự án lại đang cần gấp một khoản tiền. Trong chốc lát, ông ta hoàn toàn không tìm ra giải pháp nào cả…
Ông ta cân nhắc rồi nói: “A Khảng, con nói xem, nếu ba cho Tiểu Thầm trở về làm việc trong công ty, có phải nó sẽ không tiếp tục làm thế nữa không? Cha phải khiến nó nhận ra rằng, dù sao nhà họ Cố cũng có phần của nó, làm vậy chẳng có lợi gì cho bản thân nó cả.”
Cố Khảng ngập ngừng, từ trước đến nay gã chưa từng nghĩ đến chuyện nhà họ Cố còn có phần của Cố Thầm. Gần đây, cha gã luôn cố chấp với Cố Thầm, cố chấp với đứa con trai ưu tú kia. Bề ngoài gã không khuyên can, nhưng trong lòng lại lạnh nhạt dần…
Cố Trọng Mậu lắc đầu, nói tiếp: “Nhưng nếu chỉ là một vị trí bình thường, nó có lẽ sẽ không để mắt tới. Chỉ e rằng, A Khảng à, con phải tạm nhường lại một vị trí đã…”
Cố Khảng khẽ mỉm cười, bình thản nói: “Cha, gần đây con cũng có ý định tự lập, mở công ty riêng. Thực ra cũng đúng lúc lắm…”
Bề ngoài gã nói chuyện rất ôn hòa, nhưng Cố Trọng Mậu ngay lập tức nhận ra trong lời nói của gã có cảm xúc. Ông nói: “Cha không có ý gì khác, chỉ là em trai con thực sự rất xuất sắc, hiện tại chúng ta chưa thể trở mặt với nó…”
Cố Khảng hít sâu một hơi, “xuất sắc, xuất sắc”, từ nhỏ đến lớn cha gã luôn nhắc mãi hai chữ này. Nhưng thực ra gã biết rõ, cha gã chỉ coi trọng đứa con nào có thể mang lại nhiều lợi ích hơn mà thôi. Dù vậy, gã vẫn không thể không cố gắng làm hài lòng ông ta…
Nhưng bây giờ, gã không muốn tiếp tục làm vậy nữa.
“Chỉ cần ba có kế hoạch là được.”
Gã nói: “Chỉ có điều, cha à, cha vẫn luôn muốn nhà họ Cố trở thành danh môn vọng tộc như nhà họ Lệ, nhưng thực tế lại hoàn toàn ngược lại. Cha có biết… vấn đề nằm ở đâu không?”
Gia đình này không hề có chút tình cảm nào cả. Cha gã luôn khinh thường những người làm nghệ thuật, thể thao, nhưng ai mà biết được, gã thực sự rất ghen tị với Lệ Đình Khâm và Lệ Gia Thụ vì họ có một người ông, một người cha như vậy…
Cố Trọng Mậu quát: “Đừng nói những lời nhụt chí như thế! Con không nghe người ngoài đang bàn tán gì sao? Chỉ cần giải quyết được vấn đề của em trai con, chưa biết chừng…”
Cố Khảng không muốn nghe tiếp nữa, liền nói: “Cha, cha cứ lo việc của mình đi. Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, con cũng phải tăng ca đây.”
…
Bên kia, dù Thích Nhã Quân đưa ra cái gọi là bằng chứng chứng minh Cố Thầm là con trai bà ta, nhưng các cổ đông vẫn không mấy tin tưởng.
Trước hết, họ đã làm việc với vị Thích tổng này nhiều năm, chỉ từng thấy hai cậu chủ Trình Văn Diệu và Trình Tư Dật, chưa bao giờ gặp hay nghe bà ta nhắc đến việc mình còn một người con trai khác.
Thứ hai, cái gọi là “bằng chứng” mà Thích Nhã Quân đưa ra… chỉ là một số giấy tờ liên quan đến quá trình nhập học cấp ba của Cố Thầm. Cố Thầm không có trong sổ hộ khẩu của bà ta, bà ta cũng không xuất trình giấy khai sinh hay bất kỳ tài liệu nào có tính pháp lý.
Dĩ nhiên, Thích Nhã Quân giải thích rằng không có hồ sơ trước cấp ba là do bà ta đã thay trợ lý nhiều lần, toàn bộ tài liệu đều do trợ lý quản lý nên không được bảo lưu cẩn thận, còn không có tài liệu sau cấp ba là vì Cố Thầm đã ra ở riêng sau khi tốt nghiệp trung học và không quay về nhà nữa, về việc không có tên trong hộ khẩu thì là vì Cố Thầm đã “gả vào nhà họ Lệ”…
Lời giải thích này thực sự rất vô lý. Một người mẹ có thể giao toàn bộ giấy tờ của con trai mình cho trợ lý sao? Các trợ lý trước đó nghỉ việc thì toàn bộ tài liệu cũng mất theo, chỉ còn lại một chút giấy tờ cấp ba? Hơn nữa, những tài liệu này chỉ cần liên hệ với trường học là có thể dễ dàng tra cứu được.
Nhưng đây vẫn chưa phải là trọng điểm. Trọng điểm là… biết được đằng sau Trình Văn Diệu có sự chống lưng của Lệ tổng và Cố tiên sinh thì sao chứ? Hiện tại hai vị này rõ ràng đang muốn đối phó với Thích Nhã Quân, vậy làm sao các cổ đông có thể tiếp tục đứng chung thuyền với bà ta?
Ý đồ chống lưng cho đại công tử nhà họ Trình của bọn họ chính là để buộc nhà họ Trình nhanh chóng cắt đứt quan hệ với nhà họ Thích. Chỉ cần ép Thích Nhã Quân rời đi, nhà họ Trình và hai vị kia không thù không oán, liệu họ có còn lý do để tiếp tục ra tay với nhà họ Trình hay không?
Một vị cổ đông lên tiếng khuyên nhủ: “Thích tổng, bao năm qua bà luôn nói với chúng tôi rằng chỉ đang tạm thời quản lý công ty thay người chồng quá cố. Chúng tôi đã tin tưởng và ủng hộ bà suốt thời gian qua. Hiện tại đại thiếu gia đã trưởng thành, nhị thiếu gia cũng có thể tự mình gánh vác trọng trách, chi bằng bà nhân cơ hội này an tâm về hưu đi.”
Thích Nhã Quân ngồi trên ghế chủ tọa, quét mắt nhìn quanh phòng họp, lạnh lùng nói: “Tôi thấy các người đã sớm muốn đuổi tôi đi rồi nhỉ…” Giúp đỡ gì chứ? Nếu không phải bà ta hao tâm tổn trí trấn áp, e rằng đám người này đã sớm làm loạn rồi.
Thấy Thích Nhã Quân tỏ thái độ như vậy, các cổ đông cũng không khách khí nữa: “Nói thật, Thích tổng, chúng tôi không biết bà đã đắc tội với Lệ tổng và Cố tiên sinh thế nào, nhưng chúng tôi vẫn muốn khuyên bà một câu: đừng ra ngoài nói Cố tiên sinh là con trai bà nữa. Nếu không phải, bà đang tự tìm đường chết; còn nếu đúng là vậy, thì bà cũng đáng đời khi để trợ lý quản con mình như thế!”
“Mà nói thật, vấn đề này chẳng có ý nghĩa gì đâu, đừng có chọc giận Lệ tổng và Cố tiên sinh đến cùng đường. Chúng tôi thà rằng Cố tiên sinh không phải con trai bà thì tốt hơn.”
Thích Nhã Quân cười lạnh: “Tốt lắm…”
Bà ta biết rõ, đám cổ đông này đã sợ hãi nhà họ Lệ, ai nấy đều muốn cắt đứt quan hệ với bà ta. Dù sao bà ta cũng chỉ là một kẻ ngoại tộc trong nhà họ Trình mà thôi.
Tiếp tục tranh cãi chẳng có ích lợi gì, bà ta nói: “Giải tán đi. Các người có bản lĩnh thì cứ việc bãi nhiệm tôi!”
Sau khi rời khỏi phòng họp, Thích Nhã Quân nói với thư ký: “Đi, nói với Cố Thầm rằng nếu nó còn không dừng tay, tôi sẽ lôi nó ra tòa, để nó nhận thức lại mối quan hệ máu mủ này một cách rõ ràng hơn.”
Nhưng ngay lúc đó, thư ký nhận được tin từ quầy lễ tân, nói: “Thích tổng, hôm nay có rất nhiều phóng viên đến công ty, hy vọng chúng ta có thể chính thức trả lời về vấn đề thân phận của Cố tiên sinh. Ngài có muốn ra mặt không?”
Thích Nhã Quân nói: “Ra làm gì? Ra làm trò cười cho thiên hạ trước truyền thông sao? Mau tìm cách đuổi họ đi.” Chuyện này bà ta không thể làm được. Quan hệ mà bà ta từng cố gắng phủ nhận, giờ lại phải thừa nhận trước mặt truyền thông, để họ xác minh, chẳng khác nào một sự sỉ nhục đối với bà ta.
Nhưng không lâu sau, thư ký vội vã chạy tới, lo lắng báo cáo: “Thích tổng, phó tổng Tiền… đã bắt đầu nhận phỏng vấn rồi…”
Phó tổng Tiền cũng không ngờ tin tức này lại lan truyền nhanh như vậy. Trước đó, Thích Nhã Quân vừa mới đưa tài liệu cho họ xem, ngay sau đó đã có phóng viên đến hỏi. Khó mà nói được rằng chuyện này không phải do chính bà ta tự tung ra. Với cương vị người phụ trách mảng truyền thông của công ty, Thích Nhã Quân lại hành động mà không hề báo trước, điều này hoàn toàn không tính đến đại cục.
Đối mặt với câu hỏi của truyền thông, ông ta chỉ có thể đáp: “Mâu thuẫn giữa công ty chúng tôi và Cố tiên sinh chỉ là va chạm thương mại nhỏ, đây là chuyện hết sức bình thường. Còn về việc bên ngoài đồn rằng Cố tiên sinh thực ra là con trai của Thích tổng, sau khi gả vào nhà họ Lệ thì hợp tác với Lệ tổng để thâu tóm tài sản Trình gia, tôi cho rằng trí tưởng tượng này thực sự quá phong phú rồi… Quy mô của công ty chúng tôi nhỏ như vậy, Cố tiên sinh và Lệ tổng chưa chắc đã để mắt đến đâu.”
Phóng viên hỏi: “Vậy chuyện Thích tổng đưa ra bằng chứng trong lời đồn là thế nào?”
Phó tổng Tiền đáp: “Chỉ là một số giấy tờ học bạ cấp ba thôi… cũng không rõ Thích tổng lấy từ đâu ra.”
Phóng viên tiếp tục truy vấn: “Vậy tại sao Thích tổng lại làm vậy?”
Hôm nay là ngày đầu tiên Trình Văn Diệu chính thức nhậm chức. Sau nhiều năm phải luồn cúi sống dưới tay mẹ kế, giờ đây cuối cùng anh ta cũng có chút đắc ý.
Lúc này, anh ta cũng cố ý xuất hiện trước truyền thông, nói: “Xin lỗi các phóng viên, tôi không ngờ một lời vô tình của mẹ kế tôi lại khiến dư luận bàn tán nhiều đến vậy. Bà ấy từng có một đứa con mang họ Cố, nhưng tôi chưa từng gặp, không rõ là đã mất hay đi lạc, nên mỗi khi nhắc đến đứa trẻ này, tinh thần bà ấy lại có chút…”
“Thêm vào đó, gần đây công ty đúng là có một số mâu thuẫn với Cố tiên sinh. Trùng hợp là Cố tiên sinh cũng họ Cố, nên mẹ kế tôi mới suy nghĩ… hơi lạ một chút.”
Các phóng viên gật gù, hóa ra tin đồn hoang đường này lại có nguồn cơn như vậy…
Vị Thích tổng này cũng thật buồn cười, đồng nghiệp trong công ty, người thân trong gia đình không ai tán thành, vậy mà bà ta vẫn dám ngang nhiên tuyên bố Cố tiên sinh là con trai mình.
Cùng lúc đó, truyền thông cũng tìm đến nhà họ Cố. Cố Trọng Mậu không tiện đích thân lên tiếng nên để Cố Khảng ra mặt nhận phỏng vấn.
Dù trong lòng Cố Khảng rất bực bội, đã quyết định ra ngoài lập công ty riêng, nhưng gã tuyệt đối không muốn Cố Trọng Mậu nhận lại Cố Thầm. Nhận lại chẳng khác nào có thêm một người chia tài sản.
Gã là do Cố Trọng Mậu đích thân dạy dỗ, nên đương nhiên chỉ làm những gì có lợi cho mình. Vì vậy, gã nói: “Ai cũng biết cha tôi chỉ có ba người con trai là tôi, Cố Hằng và Cố Duyệt. Còn có con trai nào khác không thì tôi cũng không rõ…”
Các phóng viên nghe vậy đều ngơ ngác. Ngay cả con trai ruột của Cố tổng cũng không biết, vậy thì Cố tổng lấy cơ sở gì để tuyên bố Cố tiên sinh là con trai ông ta?
Lúc này, dư luận lại nhớ đến Đỗ Nhuy Thanh - người từng xuất hiện trên chương trình truyền hình, tự nhận là bạn học cấp ba của Cố Thầm.
Khi đó, Đỗ Nhuy Thanh phải đối mặt với khoản bồi thường vi phạm hợp đồng khổng lồ. Sau khi bồi thường xong, hắn cũng không nhận được lời mời công việc nào nữa. Nay có phóng viên tìm đến phỏng vấn, hắn đương nhiên vui vẻ nhận lời.
Tuy nhiên, khi được hỏi về mối quan hệ giữa Cố Thầm và ba nhà họ Cố, Tịch, Trình, Đỗ Nhuy Thanh lại mơ hồ đáp: “Cố Thầm… chẳng phải là họ hàng xa của nhà họ Trình sao?”
Nếu Cố Thầm thực sự là con trai của một trong ba gia tộc này, thì tại sao thời cấp ba lại sống thảm hại đến vậy? Sao lại khiến hắn có cảm giác đây là một kẻ đáng thương có thể tùy tiện bắt nạt? Cố Thầm bắt đầu phất lên cũng là từ khi gả vào nhà họ Lệ, chẳng liên quan gì đến ba gia tộc kia cả.
Mà nếu họ thật sự yêu thương con trai đến vậy, thì khi Cố Thầm bị người ta ép đến mức phải nhảy lầu, tại sao không có ai đứng ra đòi lại công bằng cho cậu?
"Giả tạo!"
Đỗ Nhuy Thanh hiếm khi có cơ hội phát biểu, không kiềm được mà nói thẳng: “Nhưng chuyện này cũng bình thường thôi. Người ta vừa phất lên, thế là một đám họ hàng nghèo khó lao ra nhận quan hệ.”
Sau khi truyền thông điều tra từ nhiều phía để xác minh sự thật, cuối cùng có thể khẳng định: Cố tiên sinh hoàn toàn không liên quan gì đến nhà họ Thích hay nhà họ Cố, cùng lắm cũng chỉ là họ hàng xa của nhà họ Trình mà thôi.
[Ha ha ha, tôi chưa bao giờ tin mấy lời đồn hoang đường đó. Chỉ cần suy nghĩ một chút cũng biết Cố tiên sinh chẳng thể nào có liên quan đến mấy nhà kia. Nếu Cố tiên sinh chịu ra tay đảm nhiệm chức vụ, mấy nhà đó đã không đến mức thê thảm như bây giờ…]
[Trước kia Đỗ Nhuy Thanh toàn nói dối, giờ bị thất sủng lại nói được một câu thật lòng. Chẳng phải đám người kia thấy Cố tiên sinh quá lợi hại nên mới sốt sắng nhảy ra nhận quan hệ sao?]
Lúc này, cuối cùng cũng có một thiên kim nhà giàu từng tham dự tiệc thọ lên tiếng phản hồi.
[Tối qua tôi về nhà ngủ một giấc, tỉnh dậy đã thấy đầy tin đồn thế này rồi sao?]
[Nói chứ, tối qua tôi đã gặp Cố tiên sinh! Thật sự quá đỉnh!!! Siêu đẹp trai, siêu khí chất! Đúng là trời sinh một đôi với Lệ tổng!]
[Người ngoài không rõ, chứ trong giới có rất nhiều người quen biết Cố tiên sinh và gia đình của anh ấy. Ví dụ như nhà họ Cố và nhà họ Lệ vốn là thế giao, nghe nói Lệ tổng đã “bắt cóc” Cố tiên sinh đi, khiến Cố lão tiên sinh đến giờ vẫn còn giận dữ ha ha. Rồi còn nhà họ Vân cũng có quan hệ rất tốt với trưởng bối của Cố tiên sinh là giáo sư Cố, nếu không thì với một thành quả nghiên cứu quan trọng như vậy, giáo sư Cố đâu thể dễ dàng giao ra? Ngoài ra, quan hệ giữa Cố tiên sinh và các lãnh đạo cấp cao của Lệ thị cũng cực kỳ thân thiết. Phó tổng Lệ thị lúc nào cũng muốn kéo Cố tiên sinh về làm việc, nhưng Cố tiên sinh nói anh ấy chỉ muốn ăn “cơm mềm” của Lệ tổng thôi 23333.]
[Hôm qua Cố Trọng Mậu gì đó còn nhảy ra gọi Cố tiên sinh nữa kìa, kết quả là Cố tiên sinh hoàn toàn không quen biết ông ta, chỉ nói dăm ba câu đã cắt đuôi được ngay.]
[Nên là, chỉ cần ai từng tiếp xúc với Cố tiên sinh thì đều biết mấy lời đồn này lố bịch đến mức nào ha ha ha.]
Cô tiểu thư này cũng là một thiên kim giàu có có tiếng trên mạng. Hôm qua cô đã nói sẽ tham dự một buổi tiệc nào đó, giờ lại bảo đã gặp Cố tiên sinh ở đó, vậy thì chắc chắn đáng tin.
Hơn nữa, mọi người đều cảm thấy, chỉ bằng vài câu ngắn gọn, cô đã phác họa được mạng lưới quan hệ xã hội của Cố tiên sinh, thực tế hơn nhiều so với việc nhà họ Cố và nhà họ Thích khăng khăng tuyên bố Cố tiên sinh là con trai họ.
[A a a! Cô đã gặp Cố tiên sinh rồi sao!!! Lại còn nói Cố tiên sinh siêu đẹp trai nữa??? Khiến tôi vừa mới nguôi ngoai chút lại không cam tâm rồi…]
[Lệ tổng! Cố tiên sinh của chúng tôi rốt cuộc đẹp đến mức nào mà ngài cũng không chịu cho chúng tôi nhìn một chút? Chỉ phái trợ lý ra ứng phó chúng tôi thôi!]
[Lệ tổng, anh có một người đàn ông như Cố tiên sinh mà lại nhịn được không khoe ra sao?]
Cô tiểu thư kia trả lời bình luận này: [Hehe, thực ra thì cũng khoe rồi đấy, hôm qua tôi quan sát kỹ, từ trang phục đến phụ kiện của Lệ tổng và Cố tiên sinh đều là đồ đôi. Lệ tổng còn vô cùng chu đáo, đúng chuẩn tuyên bố chủ quyền luôn ấy hehe.]
[A a a, hận không thể có mặt ở đó! Lệ tổng, có thể khoe thẳng vào mặt tôi luôn được không?]
…
Lúc này, khi thấy dư luận chuyển hướng, cuối cùng Thích Nhã Quân cũng không nhịn được nữa, cười lạnh: “Vì chút lợi ích, bọn họ thậm chí còn có thể phủ nhận sự thật rằng Cố Thầm là con trai tôi… Thật nực cười!”
Trình Tư Dật lo lắng nói: "Mẹ, hay là con tìm một tờ báo nào đó, nhờ họ giúp chúng ta làm sáng tỏ…" Nhưng ngẫm lại, còn có bằng chứng nào có thể chứng minh đây?
Thích Nhã Quân lắc đầu, nói với thư ký: "Chuẩn bị kiện đi…" Dù sao cũng đã hoàn toàn trở mặt rồi.
Thư ký ngơ ngác: “Vâng… nhưng Thích tổng, chúng ta kiện Cố tiên sinh với lý do gì đây? Cố tiên sinh chưa bao giờ công khai nói rằng anh ấy không phải con trai bà mà…”
“Bây giờ chỉ là mọi người không tin lời bà thôi. Tôi nghĩ, hình ảnh của Cố tiên sinh đã khắc sâu trong lòng công chúng rồi. Dù bà có làm gì đi nữa, e rằng cũng không ai tin đâu.”
Thích Nhã Quân giận dữ hất văng ly nước bên cạnh, không cam tâm gào lên: “Quan hệ huyết thống là thứ có thể bị hàng ngàn hàng vạn cái miệng xóa bỏ sao?!”
Cố Trọng Mậu cũng không thể chấp nhận. Ông ta vẫn đang nghĩ cách thuyết phục Cố Thầm, giải quyết vấn đề. Nhưng ai ngờ chỉ vài câu của Cố Khảng đã xóa sạch mối quan hệ cha con giữa ông ta và Cố Thầm.
Ông giáng cho Cố Khảng một cái tát, tức giận quát: “Nhìn xem mày đã làm gì! Mày ghen tị với em trai đến mức này sao?”
Nhưng chuyện đã đến nước này, giờ ông ta còn có thể ra ngoài nói gì để mọi người tin đây?
Cố Thầm chưa bao giờ sống bên ông ta, ông ta không tìm được bất kỳ bằng chứng nào chứng minh mối quan hệ cha con này, ngoài chút huyết thống kia.
Cố Khảng ôm mặt, lạnh nhạt nói: “Cha, nhân quả từ quá khứ dẫn đến kết cục hôm nay. Mọi chuyện không phải do con gây ra.”
Năm đó, họ đã cố gắng xóa sạch sự tồn tại của đứa trẻ này, không ai biết họ là cha mẹ ruột của Cố Thầm.
Giờ đây, dù có quan hệ huyết thống, nhưng tất cả các mối quan hệ xã hội đều đã bị xóa bỏ, chẳng còn ai tin rằng Cố Thầm là con trai họ nữa.