Sáng sớm, Ý Viên yên tĩnh đến mức chỉ còn nghe thấy tiếng chim tước kêu to. Cố Thầm và Lệ Đình Khâm kết thúc buổi tập thể dục buổi sáng, ngồi trong phòng ăn dùng bữa sáng.
Hai người ngồi đối diện nhau, Cố Thầm mặc trang phục ở nhà, hai chân bắt chéo, lắng nghe trợ lý Trần báo cáo một số chuyện.
Nghe xong, Cố Thầm dặn dò ngắn gọn: “Bảo Trình Văn Diệu đừng nhắc đến chuyện này nữa, cứ tiếp tục gây áp lực lên nhà họ Trình, tôi tin rằng họ sẽ tự đưa ra lựa chọn.”
"Về phía nhà họ Cố..."
Cậu ngước mắt nhìn Lệ Đình Khâm: “Nếu vẫn còn thứ Lệ tổng muốn, cứ giao cho Lệ tổng là được.”
Sau đó, cậu quay sang trợ lý Trần: “Dạo này vất vả cho anh rồi.”
Trợ lý Trần được đối xử đặc biệt mà cảm thấy bất ngờ, vội nói: "Cố tiên sinh khách sáo quá, Lệ tổng trả thù lao làm thêm rất hậu hĩnh, hơn nữa được làm việc cho ngài là vinh hạnh của tôi." Những ngày qua làm việc cho Cố tiên sinh, anh ta cũng có cùng suy nghĩ với Phó tổng Hứa - giá mà Cố tiên sinh có thể đến tập đoàn đảm nhiệm vị trí phó tổng thì tốt biết mấy.
Lệ Đình Khâm mặc âu phục chỉnh tề, chậm rãi dùng bữa sáng. Ăn xong anh sẽ đi làm, trong lúc nhìn Cố Thầm, anh nói: "Hiếm khi thấy em ra tay đấy." Cố Thầm khi làm việc thực sự rất có sức hút, chẳng trách Lệ Gia Thụ lại tin phục như vậy.
Cố Thầm khẽ thở dài: “Đây là điều cần thiết, chuyện này cũng xem như đã có một lời giải thích rồi.”
Lệ Đình Khâm hiểu ý của cậu, nói: “Ba tháng rồi, cũng đến lúc kết thúc rồi.”
Nhìn ánh mắt hai người ngầm hiểu nhau, ngữ điệu đầy hàm ý, trợ lý Trần lại cảm thấy bản thân không theo kịp cuộc trò chuyện này nữa. Giải thích? Giải thích với ai?
Vừa ăn sáng, Lệ Đình Khâm vừa nói: “Có cần anh tìm cho em một trợ lý không? Lần sau nếu có chuyện cần xử lý cũng tiện hơn.”
Cố Thầm cười nhạt, lắc đầu: “Em không muốn có lần sau nữa.”
Dùng bữa xong, Lệ Đình Khâm đứng dậy nói: “Vậy A Thầm, anh đi làm đây.”
Cố Thầm chống khuỷu tay lên tay vịn, chống cằm trêu chọc: “Lệ tổng, nếu tối nay anh lại tăng ca, em phải nghi ngờ hiệu suất làm việc của anh rồi đấy.”
Lệ Đình Khâm bước ngang qua ghế của Cố Thầm, dừng lại, thuận tay nâng cằm cậu, dùng ngón cái vuốt nhẹ khóe môi, giọng đầy ẩn ý: “Yên tâm.”
Lệ Đình Khâm đưa trợ lý Trần cùng lên xe, trợ lý Trần hỏi: “Lệ tổng, nếu Cố tiên sinh thực sự cần một trợ lý, tôi có thể tự đề cử bản thân được không?”
Lệ Đình Khâm liếc nhìn anh ta một cái, nói: "Giờ có lẽ A Thầm không còn hứng thú làm việc nữa rồi." (tui biết ông ăn giấm rồi, chua quá)
…
Dạo gần đây, hành vi của Cố Trọng Mậu và Thích Nhã Quân chẳng khác nào những vai hề nhảy nhót. Dù là người trong giới hay ngoài giới, ai cũng được một phen cười nhạo.
Nhưng những người có lợi ích liên quan đến họ thì lại chẳng thể cười nổi.
Trước đây, mỗi lần Cố tiên sinh xuất hiện đều là để giúp đỡ người khác, làm những việc có ích cho người khác và cho xã hội.
Thế nhưng, sự lố bịch của Cố Trọng Mậu và Thích Nhã Quân lại khiến một người tốt tính như Cố tiên sinh cũng phải nổi giận.
Giờ đây, thủ đoạn của Cố tiên sinh chẳng khác gì lôi đình, chuỗi tài chính của Cố Trọng Mậu bị cắt đứt, đại công tử nhà họ Trình tranh chấp với mẹ kế…
Dù là doanh nghiệp gia tộc, nhưng cổ đông, lãnh đạo cấp cao, nhà đầu tư và họ vốn không phải người một nhà, chẳng ai có thể chịu đựng nổi hành vi mất trí của hai kẻ đó.
Về phần Cố Trọng Mậu, dự án ông ta chủ trương thoạt nhìn có vẻ đầy triển vọng, nhưng liệu có thể thành công hay không thì giới chuyên môn vẫn còn tranh cãi.
Trước đây, ông ta có thể dựa vào tài liệu nghiên cứu khả thi để thu hút một số nhà đầu tư. Nhưng giờ đây, khi người ta nghe nói trong buổi tiệc thọ, Cố tiên sinh chỉ buông vài câu đơn giản, họ lập tức đổi ý, nếu Cố tiên sinh không đánh giá cao, vậy thì thôi vậy.
Bị hàng loạt nhà đầu tư từ chối, Cố Trọng Mậu đã nhận ra rằng dự án này sắp đối mặt với một lỗ hổng tài chính khổng lồ. Dù ông ta ra sức thuyết phục khắp nơi, vẫn chẳng ai chịu đầu tư, thậm chí một số nhà đầu tư cũ còn bắt đầu rút lui.
Ban đầu, ông ta tưởng tượng rằng sau khi Cố Thầm gả vào nhà họ Lệ, ông ta có thể dựa vào mối quan hệ thông gia này để nhận được sự ủng hộ mạnh mẽ từ nhà họ Lệ. Công nghệ của Hoa An, một công ty con trực thuộc Lệ gia, cũng rất hữu ích đối với ông, có thể giúp tiết kiệm một khoản lớn chi phí nghiên cứu và phát triển.
Thế nhưng hiện tại, mối quan hệ giữa ông ta và Cố Thầm chẳng những không mang lại lợi ích mà còn phản tác dụng. Người thân, bạn bè, đồng nghiệp, cấp dưới của ông ta, chẳng ai tán thành cả.
Thậm chí có người còn khuyên nhủ: “Chủ tịch Cố, thật ra lý do nhà đầu tư không muốn rót vốn không chỉ vì họ không lạc quan về dự án, mà còn vì họ cho rằng ngài đã đắc tội với Cố tiên sinh và nhà họ Lệ, khiến việc triển khai dự án gặp cản trở.”
“Hay là ngài công khai làm rõ sự thật, đồng thời xin lỗi Cố tiên sinh đi? Chỉ cần nhận được sự tha thứ của Cố tiên sinh, nhà đầu tư sẽ bớt lo ngại đi một nửa.”
Cố Trọng Mậu cảm thấy một sự nực cười chưa từng có: “Tôi xin lỗi nó?! Còn phải tự mình tuyên bố nó không phải con trai tôi sao? Trên đời này không có chuyện nực cười đến vậy!”
"Đừng nhắc lại nữa, tôi sẽ tìm cách khác..." Chi phí chìm đã quá lớn, Cố Trọng Mậu hoàn toàn không có ý định từ bỏ.
“Chỉ cần dự án này thành công, chúng ta sẽ không cần sống dưới hơi thở nhà họ Lệ nữa...”
Triển vọng của dự án này rất rộng lớn, độ khó nghiên cứu phát triển cũng không cao, chỉ bằng một nửa so với nhà họ Vân. Nhưng chỉ cần thành công, ông ta sẽ trở thành "nhà họ Vân" tiếp theo.
Nhưng nếu không có sự ủng hộ từ nhà họ Lệ... ông ta nên đi đâu để tìm số tiền này đây? Có lẽ cũng cần tối ưu hóa bằng cách cắt bỏ một số tài sản không liên quan đến ngành kinh doanh chính của nhà họ Cố…
Bên phía Thích Nhã Quân, phó tổng Tiền, người đã làm việc với bà ta nhiều năm, cũng đang khuyên bảo: “Bà quá cố chấp về chuyện Cố tiên sinh có phải con trai bà hay không, nhưng chuyện đó chẳng hề quan trọng trước lợi ích của công ty.”
“Bây giờ Cố tiên sinh và nhà họ Lệ đã bắt đầu gây áp lực lên chúng ta rồi. Nếu bà không giống như Văn Diệu nói, vì tổn thương tâm lý của con trai mà tinh thần không bình thường, thì bà nên ra mặt làm rõ chuyện này, xin lỗi Cố tiên sinh, giữ vững mối quan hệ với cậu ấy.”
Thích Nhã Quân sắc bén quát: "Tôi đã nói rồi, Trình Văn Diệu thông đồng với nhà họ Lệ để đối phó tôi! Bảo tôi xin lỗi Cố Thầm?! Tôi thấy các người mới là kẻ điên!" Quá nực cười, bắt bà ta phải tự miệng thừa nhận con trai mình không phải con trai mình sao?!
…
Phó tổng Tiền nhìn bà ta thật lâu, nói: “Văn Diệu cũng chỉ nói chuyện đó một lần, bà xem cậu ấy có từng nói gì không tốt về bà không? Cậu ấy là con cả của Trình lão gia, lẽ ra đã nên vào công ty từ lâu rồi. Bà đừng giữ mãi địch ý với cậu ấy như vậy.”
“Hơn nữa, tôi thấy cách làm của Văn Diệu là đúng. Chuyện này chỉ có thể là lời nói hồ đồ của bà, như vậy mới có thể dừng lại ở mức va chạm thương mại nhỏ.”
“Đó đều là sự thật!” Lúc này Thích Nhã Quân cảm thấy vô cùng bất lực và tuyệt vọng. Bà ta biết dù có đưa ra bao nhiêu bằng chứng đi nữa, cũng không thể nào thuyết phục được bất cứ ai.
Rõ ràng sự thật bày ngay trước mắt, nhưng tất cả mọi người đều cố tình phớt lờ, bởi vì giữa sự thật và lợi ích, họ chắc chắn sẽ chọn lợi ích.
Phó tổng Tiền nhắc lại lần cuối cùng: “Ra mặt xin lỗi và làm rõ đi.”
Thích Nhã Quân nghiến răng: “Không! Tuyệt đối không thể!”
Phó tổng Tiền đứng dậy, nói: “Xem ra, chúng tôi không cần một lãnh đạo đầu óc không tỉnh táo.”
…
Cố Trọng Mậu vội vã “tối ưu hóa” tài sản, nhưng Lệ Đình Khâm lại không vội ra tay.
Lúc đầu, Cố Trọng Mậu chưa từng nghĩ đến việc bán đi chuỗi sản nghiệp này. Dù có phần lạc hậu, nhưng đây là thứ cha ông ta để lại, mỗi năm vẫn mang lại cho ông ta một khoản lợi nhuận không nhỏ.
Ông ta tìm đến Lệ Đình Khâm trước, yêu cầu nâng giá hợp đồng. Yêu cầu vô lý như vậy đương nhiên bị từ chối. Lệ Đình Khâm cũng không liên lạc lại với ông ta.
Cho đến khi Cố Trọng Mậu nhận ra rằng số tài sản vụn vặt, kém chất lượng mà ông ta bán đi chẳng đáng là bao, đối với một dự án nghiên cứu đốt tiền mỗi ngày, chẳng khác nào muối bỏ biển.
Cuối cùng, ông ta lại tìm đến Lệ Đình Khâm một lần nữa.
Nhưng Lệ Đình Khâm từ chối gặp, chỉ nhắn lại rằng cứ tiếp tục hợp tác theo giá hợp đồng là được, nhà họ Lệ không cần phải gánh một chuỗi sản nghiệp lớn đến vậy. Mặc cho Cố Trọng Mậu ra sức thuyết phục, anh vẫn không hề lay chuyển.
Thế nhưng, khi dự án tiếp tục triển khai, Cố Trọng Mậu lại ngày càng sốt ruột hơn.
Bên bờ hồ nhân tạo của Ý Viên, Cố Thầm vừa thong thả rắc thức ăn cho đàn cá chép Koi, vừa nhìn Lệ Đình Khâm câu cá, nói: “Lệ tổng câu lâu như vậy rồi, có thể thu lưới được rồi đấy.”
“Ừm.” Lệ Đình Khâm chăm chú nhìn mặt hồ, khẽ đáp một tiếng.
Cố Thầm nói: “Lệ tổng vẫn thâm sâu hơn em. Em chỉ khiến Thích Nhã Quân bị hội đồng quản trị bãi nhiệm, còn Lệ tổng lại khiến Cố Trọng Mậu bị anh bán đi còn phải giúp anh đếm tiền nữa…”
Lệ Đình Khâm nhấc cần câu lên, một con cá quế béo ục ịch vẫy đuôi bị kéo khỏi mặt hồ. Anh nói: “Cứ coi như giúp ông ta tối ưu hóa tài sản.”
Cố Thầm suy nghĩ một chút, rồi nói: “Cũng phải, chuỗi sản nghiệp này thực sự cần có hướng phát triển mới.”
Cậu cầm xô đựng con cá mà Lệ Đình Khâm vừa tháo xuống, nói: “Chừng này thời gian rồi, kỹ thuật của Lệ tổng cũng có tiến bộ đấy.”
Lệ Đình Khâm liếc nhìn cậu, nói: “Lâu như vậy rồi, tất nhiên phải có tiến bộ.”
Cố Thầm nhìn ánh mắt anh, lập tức hiểu ngay anh đang ám chỉ chuyện gì, lập tức ho khan mấy tiếng, nói: “Khụ khụ khụ! Chuyện đó… đúng là đã khiến Lệ tổng uất ức rồi.”
.…
Cố Trọng Mậu liên tục vấp phải trở ngại, cuối cùng cũng liên hệ được với phó tổng phụ trách bên phía tập đoàn Lệ thị. Ông ta liên tục hạ giá, miễn cưỡng bán đi chuỗi sản nghiệp, đổi lấy một khoản tiền lớn.
Ông ta lại tiếp tục rót vốn vào dự án, vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì nhận được cuộc gọi từ Cố Khảng – người đã lâu không liên lạc. Giọng Cố Khảng đầy vẻ cấp bách: “Cha, có phải cha đã bán chuỗi sản nghiệp cho Lệ Đình Khâm không?”
Cố Trọng Mậu thở dài: “Phải, thật sự không còn cách nào khác…”
Cố Khảng vội vàng nói: “Cha không quên vì sao chúng ta có đủ tư cách hợp tác với nhà họ Lệ chứ…”
Nói đến đây, Cố Khảng bỗng cảm thấy rùng mình, nhà họ Lệ… ngay từ đầu tại sao lại hợp tác với bọn họ…
Anh ta nói: “Có lẽ, tất cả ngay từ đầu đã nằm trong sự tính toán của Lệ Đình Khâm!”
Những chuyện đã qua lần lượt hiện lên trong đầu Cố Trọng Mậu, khiến da đầu ông ta tê rần. Gần đây, ông ta đã bị hàng loạt vấn đề chiếm trọn tâm trí, mà lại bỏ qua một điều đáng sợ như vậy…
Nhưng điều đáng sợ hơn là, cho dù tất cả thực sự là một cái bẫy công khai của Lệ Đình Khâm, ông ta cũng không còn lựa chọn nào khác. Ông ta đã cạn vốn, giữa chuỗi sản nghiệp và dự án này, ông ta buộc phải chọn một.
Nghe thấy Cố Trọng Mậu im lặng hồi lâu, Cố Khảng nói: “Cha, bây giờ đi xin lỗi Cố Thầm vẫn còn kịp.”
“Không kịp nữa rồi, giờ cha chỉ có thể thành công hoặc mất tất cả.”
Cố Trọng Mậu nghiến răng nói: “Nhưng nếu lúc trước…” Song, trong lòng ông ta vẫn dấy lên một cơn hối hận, có quá nhiều lựa chọn sai lầm trong quá khứ…
Cố Khảng ngắt lời: “Không có ‘nếu’ đâu.” Rồi cúp máy.
Không thể thuyết phục được ai, Thích Nhã Quân bị hội đồng quản trị vô tình bãi nhiệm, còn Trình Tư Dật, người vừa mới vào công ty, cũng bị chèn ép khắp nơi.
Thích Nhã Quân không cam tâm, nói: “Mẹ đã tận tụy vì nhà họ Trình bao nhiêu năm, đến lúc này bọn họ lại muốn ép mẹ con ta phải rời đi…”
Bà ta quay sang quát thư ký: “Tôi muốn kiện nó! Tôi phải cho tất cả mọi người thấy bộ mặt thật của Cố Thầm! Đi chuẩn bị tài liệu cho tôi!”
Thư ký đã làm việc với bà ta nhiều năm, thực chất cũng không tin rằng Cố tiên sinh là con trai bà ta. Lúc này, cô ta nói: “Xin lỗi, Thích phu nhân, giờ ngài đã rời khỏi công ty, tôi không thể tiếp tục làm việc cho ngài nữa. Ngài nên tìm người khác thì hơn.”
Nhìn theo bóng lưng thư ký rời đi, bà ta thừa biết, thậm chí ngay cả tuổi tác của mình cũng chưa đến mức cần con cái phụng dưỡng, thì lấy lý do gì để kiện Cố Thầm đây…
Trình Tư Dật từ nhỏ sống thuận buồm xuôi gió, đây là lần đầu tiên cảm nhận được áp lực nặng nề như vậy. Hắn ta nhỏ giọng nói: “Mẹ, hay là chúng ta đến xin lỗi anh trai đi…”
Thích Nhã Quân lập tức quát lên: “Không kịp nữa rồi! Bây giờ mẹ có đến xin lỗi Cố Thầm, hội đồng quản trị có để mẹ quay lại không?”
Nhưng khi thực sự ý thức được tình cảnh hiện tại của mình, lần đầu tiên trong đời bà ta cảm nhận được sự hối hận tột cùng. Bây giờ, bà ta còn bất kỳ sức mạnh nào để đối đầu với đứa con trai này nữa không?
..…
“Cuối cùng cũng xong rồi.” Cố Thầm chống tay lên đầu, ngáp một cái, nhìn Lệ Đình Khâm ký xong văn kiện cuối cùng. Không biết cậu đang nói về chuyện này, hay còn ngụ ý điều gì khác.
Lệ Đình Khâm đậy nắp bút máy, nói: “Ừ, cuối cùng cũng kết thúc.”
Hôm nay là thứ Sáu, anh mang công việc về nhà làm thêm một chút. Lúc này, anh ngước mắt nhìn Cố Thầm, hỏi: “Ngày mai về biệt thự nhé, thế nào?”
Cố Thầm đáp: “Được thôi, mệt mỏi bấy lâu, quả thật nên lên núi nghỉ dưỡng vài hôm.”
Cậu lại nói: “À đúng rồi, hôm nay Tĩnh Vi gửi bản dựng hoàn chỉnh của bộ phim trước đây em quay, anh có muốn xem chung không?”
Lệ Đình Khâm lại ôm lấy eo cậu, nói: “Muộn rồi, để mai xem đi, hôm nay ngủ sớm một chút nhé?”
Bây giờ mới chín giờ tối, Cố Thầm khẽ nhướn mày, đáp: “Vậy thì ngủ sớm thôi.”
Sáng hôm sau, Cố Thầm thức dậy trong vòng tay Lệ Đình Khâm, đối diện với ánh mắt sâu thẳm của anh, khẽ cười: “Hôm nay chắc Lệ tổng không phải vất vả nữa nhỉ.”
Lệ Đình Khâm cũng mỉm cười: “A Thầm, anh cũng nghĩ vậy.”
Hai người rời giường, ăn sáng xong, mang theo một ít đồ rồi lái xe về biệt thự.
Buổi sáng, họ sóng vai đi dạo trong rừng núi. Đến trưa, ăn xong bữa, Cố Thầm nhìn ra sân vườn qua khung cửa kính sát đất, nói: “Thời điểm này, hái ít cherry ủ rượu chắc cũng không tệ.”
Giờ đã là những ngày cuối của đầu hạ, cherry trong vườn đã chín đỏ.
Lệ Đình Khâm nói: “Vậy thì đi thôi.” Anh tìm một cái giỏ mang ra.
Cố Thầm đã đứng dưới tán cây hái cherry, ánh nắng rực rỡ của mùa hè xuyên qua kẽ lá, chiếu xuống bóng dáng thanh nhã, thong dong của thanh niên áo trắng. Quả cherry đỏ tươi trên cây cũng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Cậu quay đầu nhìn thấy Lệ Đình Khâm, gọi: “Lệ tổng, mau lại đây.”
Lệ Đình Khâm thoáng ngẩn người, hoàn hồn mới đáp: “Tới đây.”
Cố Thầm bỏ những quả cherry trong tay vào giỏ, rồi tiếp tục với tay hái. Cậu cao đủ để không cần kiễng chân cũng hái được.
Có điều, trên cây, nhiều quả cherry đã chín mọng, cậu vừa kéo nhánh cây xuống, mấy quả đã rụng lả tả, thậm chí có quả còn rơi vào cổ áo sơ mi của cậu.
Cố Thầm buông cành cây ra, cành lá bật trở lại, khiến thêm vài quả rơi xuống người cậu. Cậu không nhịn được bật cười: “A… thật là…”
Lệ Đình Khâm nhìn cậu, nói: “Đừng động đậy.” Đường nét xương quai xanh của A Thầm rõ ràng đến mức ngay cả cherry cũng có thể đọng lại trên đó sao?
Anh đưa tay nhặt quả cherry ra, định đặt vào giỏ, nhưng Cố Thầm lại nắm lấy cổ tay anh, đưa quả cherry lên môi anh, hỏi: “Nếm thử xem, có ngọt không?”
Lệ Đình Khâm vô thức ngậm quả cherry vào miệng, nói: “Rật ngọt, A Thầm không thử sao?”
Cố Thầm ghé sát lại, chạm nhẹ lên môi anh, nói: “Thật sự không tệ.”
Cậu phủi quả cherry còn rớt trong áo ra, mấy quả chín mọng này đã nhuốm sắc đỏ lên chiếc sơ mi trắng của cậu, để lại vết tích rõ ràng.
Cố Thầm tặc lưỡi: “Chậc, hái xong chắc phải thay đồ rồi.”
Lệ Đình Khâm vừa hái cherry, vừa thuận miệng hỏi: “A Thầm, lát nữa chúng ta làm gì?”
Cố Thầm đáp với giọng điệu bình thản: “Buổi chiều nắng cũng khá gắt, cứ vào phòng chiếu phim xem phim đi.”
Hai người hái xong cherry, trở về trong nhà, giao cho chú Hứa để ngâm rượu.
Cố Thầm cảm thấy trên người toàn mồ hôi, hình như còn dính cả vụn lá rụng từ trên cây xuống, bèn đi tắm sơ qua.
Khi khoác bộ đồ mặc nhà bước ra, cậu thấy Lệ Đình Khâm cũng đã thay đồ, hơn nữa còn chuẩn bị xong thiết bị trong phòng chiếu phim. Anh quay sang nói với cậu: “Lại đây đi, A Thầm, không phải nói muốn xem bộ phim em đóng sao?”
Cố Thầm cắm USB mà Lệ Tĩnh Vi gửi vào, rồi ngồi xuống cạnh Lệ Đình Khâm, nói: “Xem thôi, hơn hai tiếng, xem xong là vừa kịp ăn tối.”
Bộ phim này được chuyển thể từ một bộ tiểu thuyết tiên hiệp trên mạng, phong cách quay phim cũng bám sát nguyên tác, là một bộ phim hài nhẹ nhàng với tiết tấu nhanh. Vì kinh phí đầu tư không nhiều, diễn viên đều là những gương mặt mới trong giới, nhưng nhờ nhịp phim tốt và có nhiều tình tiết hài hước, Cố Thầm và Lệ Đình Khâm tựa vào sô pha, xem những phân cảnh không có cậu xuất hiện cũng không thấy chán.
Thế nhưng, khi Cố Thầm vận bạch y xuất hiện, khí thế quét ngang bốn phương, ánh mắt Lệ Đình Khâm lập tức thay đổi. Mặc dù anh đã xem qua một lần, nhưng lúc này, khi người thật đang ngay bên cạnh, sự tương phản này lại trở nên mạnh mẽ và trực quan hơn bao giờ hết.
Trên màn ảnh, nhân vật lạnh lùng, cao cao tại thượng, giữa những trận chiến tiêu sái vô song, trong mắt chỉ còn sự thờ ơ và ngạo nghễ.
Tuy nhiên, người trong hình ảnh kia, lúc này lại đang lười biếng thả lỏng, tựa vào bên cạnh anh. Qua lớp áo mặc nhà mỏng manh, cậu sát bên cánh tay anh, cả hai có thể cảm nhận được hơi ấm của nhau.
Nhưng sự chú ý của Cố Thầm không đặt trên bộ phim. Cậu nghiêng đầu, nhìn đường nét cằm căng nhẹ của Lệ Đình Khâm.
Lệ Đình Khâm quay đầu lại, trong căn phòng chiếu phim tối tăm, ánh sáng mờ ảo hắt lên khuôn mặt hai người. Trong khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, anh lập tức hiểu cậu đang nghĩ gì.
Lệ Đình Khâm tiến sát một chút, Cố Thầm khẽ chớp mắt, như mặt hồ phẳng lặng bị một giọt nước rơi xuống, gợn lên tầng tầng sóng nhỏ, phá vỡ sự yên tĩnh. Lệ Đình Khâm đan chặt tay cậu, cúi người hôn xuống.
Bộ phim vẫn đang chiếu, tiên tôn Tạ Tĩnh Uyên thản nhiên giảng dạy nam chính, giọng điệu lạnh nhạt đầy xa cách.
Nhưng âm thanh trong phim là thu trực tiếp, vẫn là giọng gốc của Cố Thầm. Bị giọng nói ấy bao bọc, ánh mắt Lệ Đình Khâm càng trở nên u tối.
Hàng mi Cố Thầm khẽ run, cậu mở mắt, trong khoảnh khắc ấy, chẳng khác nào vị tiên tôn cao cao tại thượng trong phim. Cậu siết chặt tay Lệ Đình Khâm, không hề lùi bước, đôi bên dây dưa không dứt, gối tựa trên sô pha đã rơi xuống đất từ lâu…
Tiên tôn trên cao xa vời, dường như chưa từng vướng bụi trần, thế nhưng lúc này, trong căn phòng chiếu phim tối mịt, bọn họ lại cuồng nhiệt hôn nhau.
Chẳng mấy chốc, hơi thở của cả hai trở nên rối loạn. Khi bàn tay vu.ốt ve xương quai xanh còn vương chút vệt cherry, Lệ Đình Khâm khẽ hỏi: “A Thầm, có được không…”
Cố Thầm nhướng mày, giọng nói hơi khàn, cười như không cười: “Lệ tổng ngủ sớm như thế, hôm nay lại hẹn em lên núi, chẳng lẽ không phải vì…”
Lệ Đình Khâm cũng nhướng mày, giọng trầm thấp: “Chẳng lẽ hôm nay A Thầm hẹn anh xem phim, cũng không phải vì…”
Ánh mắt cả hai trở nên vi diệu, họ đều đọc được cảm xúc ẩn giấu trong đôi mắt người kia.
“Đã vậy…”
Cố Thầm nghịch dải buộc trên áo mặc nhà của anh, mỉm cười nói: “Lệ tổng, đã mang đủ đồ chưa?”
Lệ Đình Khâm nhìn cậu đầy hàm ý: “Đương nhiên.”
“Nhưng mà… Anh còn chưa hỏi, A Thầm em…”
Cố Thầm khẽ cười, nhẹ giọng: “Lệ tổng, em đến đây đâu phải để tự mình ra tay…”
Ánh mắt Lệ Đình Khâm trầm xuống: “Được.” Rồi lại lần nữa chiếm lấy môi cậu.
Một lát sau, Cố Thầm khẽ rên một tiếng, cắn nhẹ lên vai anh, lẩm bẩm: “Lệ tổng, anh… lại phải dùng đến XL sao…”
Lệ Đình Khâm thì thầm: “A Thầm… khó chịu lắm sao? Muốn anh giúp trước không…”
“Đừng… Ưm…” Cố Thầm cúi đầu nhìn anh vùi mặt xuống, nhất thời thất thần, hoàn toàn không thốt nên lời…
Rất lâu sau, Cố Thầm xoa nhẹ khóe môi bị cắn đỏ, giọng khàn đặc: “Lệ tổng, anh đúng là…”
Liếc qua cảnh phim trên màn hình, không biết Lệ Đình Khâm nghĩ đến điều gì, giọng thấp đi: “A Thầm… bộ trang phục lần trước, tôi muốn thấy em mặc lại, có được không…”
Giờ phút này, cả người Cố Thầm lười nhác tựa vào anh, khóe môi thấp thoáng nụ cười: “Nếu Lệ tổng thích, tự mình đến mặc giúp đi…”
Rất nhanh, bộ đồ mặc nhà bằng lụa mỏng bị thay bằng trường bào tuyết trắng thêu chỉ bạc. Trùng hợp thay, trong phim, Tạ Tĩnh Uyên cũng đang khoác y phục này, chậm rãi bước lên bậc thềm trong Vô Trần điện. Như một vị quân vương vô miện của tiên giới, khiến tất cả đệ tử tiên môn đều cúi mình thần phục…
Nhưng lúc này, Cố Thầm lại lười biếng tựa trong lòng anh. Lệ Đình Khâm khẽ hỏi: “A Thầm, muốn ngồi không…”
Trên màn hình, vị tiên tôn được cả tiên môn kính ngưỡng đang tao nhã dựa vào thánh tọa, dáng vẻ cũng đầy vẻ lười nhác.
Cố Thầm thở dốc, lắc đầu từ chối: “Ưm… không… mỏi lưng…”
Không biết đã qua bao lâu, bộ phim dần bước vào nửa sau. Cuối cùng, Cố Thầm không chịu nổi nữa, cậu khẽ cắn môi, ánh mắt thất thần, nghiêng đầu nhìn về phía màn hình.
Trong phim, Tạ Tĩnh Uyên hơi thở dồn dập, đôi mày nhíu nhẹ, một sợi máu tươi loang trên đôi môi nhợt nhạt lạnh lẽo, trong mắt dường như ẩn chứa nỗi cô đơn và đau khổ kéo dài vô tận.
Ánh sáng chập chờn phản chiếu lên gương mặt Cố Thầm, dù hàng mày cậu cũng nhíu lại tương tự, nhưng trong mắt lại không hề có nỗi cô độc của năm tháng dài đằng đẵng, mà là một cảm xúc hoàn toàn khác - sự thỏa mãn.
Lệ Đình Khâm khẽ hỏi: “A Thầm, vẫn ổn chứ?”
Cố Thầm thở dài: “Đương nhiên…” Rốt cuộc, vẫn không giống Tạ Tĩnh Uyên…
…
Lúc này, Lệ Đình Khâm không còn kiềm chế nữa. Bộ phim dần đi đến hồi kết, danh sách diễn viên bắt đầu cuộn lên. Cố Thầm nhắc nhở: “Lệ tổng, phim chiếu xong rồi…” Cậu thật sự… đã đánh giá thấp Lệ tổng mất rồi.
Phim kết thúc, căn phòng chìm vào bóng tối. Tấm rèm khép chặt, chỉ còn chút ánh sáng vàng vọt của hoàng hôn len qua bên dưới. Cố Thầm khẽ nhắc: “Ưm… Lệ tổng, không ăn tối không tốt cho sức khỏe đâu…”
Ánh chiều tà cuối cùng của mùa hè dần biến mất sau rèm cửa. Cố Thầm sắp không nói nổi nữa: “Lệ…”
Nhưng ngón tay thon dài của Lệ Đình Khâm lại giữ chặt lấy cậu, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai: “A Thầm, gọi tên anh đi…”
Cố Thầm lẩm bẩm: “Ưm… Lệ Đình Khâm, thả ra…”
Lệ Đình Khâm không buông, giọng càng trầm hơn: “Không đúng, A Thầm nghĩ kỹ lại đi…”
“Đình Khâm… buông ra.” Cố Thầm nhíu mày, bắt đầu không chịu nổi nữa.
Cuối cùng, Lệ Đình Khâm cũng nới lỏng tay, giọng thấp khàn: “A Thầm, cùng nhau…”
Không biết đã bao nhiêu lần lặp lại, Lệ Đình Khâm siết chặt tay cậu, khẽ thở dài gọi: “A Thầm…”
Mọi thứ dần lắng xuống. Cố Thầm tựa đầu lên vai anh, lười biếng đến mức chẳng buồn động đậy. Nhìn bộ trang phục rơi dưới đất, không biết đã dính thứ gì, cậu chép miệng: “Bộ này bỏ đi thôi.”
Lệ Đình Khâm hôn lên tóc mai cậu, nhẹ giọng: “Không sao, vẫn còn nhiều bộ khác.”
____