"Cố tiên sinh, nghe nói ngài thích đàn ông..." Trước đó ban tổ chức hội nghị đã sắp xếp một phòng tổng thống. Trên lối đi, một chàng trai trẻ với gương mặt thanh tú, trang phục có phần hờ hững, đứng chặn trước mặt Cố Thầm.
Giọng điệu cậu ta vừa ngượng ngùng vừa táo bạo: “Ngài xem tôi như thế này... có phù hợp với tiêu chuẩn của ngài không?”
Cố Thầm liếc mắt đánh giá cậu ta một cái, khẽ cười, rồi lập tức lướt qua, thản nhiên nói: “Anh bạn trẻ, mấy trò này tôi thấy nhiều rồi, về đi.”
Chàng trai vội vàng bước lên trước hai bước, cố gắng đuổi theo, hỏi: “Cố tiên sinh, vậy ngài thích kiểu đàn ông như thế nào...”
Cố tiên sinh thích nam giới, nhưng bên cạnh lại chưa từng xuất hiện bạn đời đồng tính. Mấy năm nay, bao nhiêu người lao vào vòng tay cậu, vậy mà chưa một ai thành công.
Cố Thầm nói: “Đương nhiên, tiêu chuẩn của cậu và tôi thực sự cách nhau khá xa.” Xu hướng tính dục của cậu trong giới không phải bí mật, nhưng dường như mọi người đều hiểu sai ý.
Công việc vốn đã mệt mỏi, cậu chỉ muốn làm người nằm dưới. Cậu không hứng thú với những cậu trai nhu nhược như vậy. Hiển nhiên, cậu cũng không có hứng thú với việc tìm một người đàn ông kém hơn mình để đàn áp bản thân.
Cậu ngoái đầu lại, nói với trợ lý: “Trợ lý Hứa, xử lý chuyện này đi.”
Sau đó, cậu dẫn theo thư ký đi về phía thang máy, chuẩn bị xuống lầu tham gia buổi tọa đàm sơ bộ vào buổi tối.
Đây là một dự án xây dựng quy mô lớn trên biển. Hôm nay, dù bên A đã giành được quyền đại lý, nhưng rõ ràng chỉ dựa vào một mình họ thì không thể nuốt trọn. Vì vậy, họ triệu tập nhiều doanh nghiệp lớn nhỏ có liên quan, nhằm phân chia dự án và hợp tác đẩy mạnh.
Ngày mai mới là hội nghị chính thức, nhưng tối nay, ban tổ chức đã có ý định triệu tập những khách mời đã đến khách sạn, tổ chức một buổi tọa đàm phi chính thức.
Cố Thầm rẽ vào hành lang, không ngờ lại bắt gặp một cảnh ngoài ý muốn. Một thiếu niên với diện mạo ngoan ngoãn, giọng nói mang theo vẻ ngưỡng mộ, nói: “Lệ tổng... em biết, ngài thích đàn ông...”
Cố Thầm khẽ nhướng mày. Lệ tổng? Xem ra chính là một trong những nhân vật quan trọng được ban tổ chức mời đến, danh tiếng lẫy lừng, Lệ Đình Khâm.
Dù đã lên nắm quyền được vài năm, Cố Thầm cũng chưa từng hợp tác với Lệ thị, thậm chí chưa có cơ hội gặp mặt. Giờ đây, khi tận mắt nhìn thấy, cậu mới cảm nhận được danh tiếng của Lệ tổng quả thực không phải hư danh…
Năng lực và thủ đoạn của đối phương, Cố Thầm đã nghe nhiều, nhưng không ngờ bản thân người này...
Người đàn ông cao lớn trong bộ vest chỉnh tề, khí thế bức người, chỉ liếc mắt nhìn thiếu niên rồi thản nhiên nói: “Tôi không thích đàn ông.”
Thiếu niên dưới ánh mắt của Lệ Đình Khâm khẽ co rúm lại, thấp giọng hỏi: “Vậy mấy năm nay... xu hướng giới tính của ngài chỉ là cái cớ sao?”
Cố Thầm khẽ nheo mắt. Vị Lệ tổng này lớn hơn cậu hai tuổi, khi mới lên nắm quyền cũng từng lấy lý do tính hướng nam để từ chối vô số tiểu thư hào môn liên hôn. Nhưng suốt mấy năm qua, bên cạnh anh chưa từng xuất hiện một người bạn đời nào cùng giới. Dần dần, nhiều người bắt đầu cho rằng đó chẳng qua chỉ là một cái cớ để không kết hôn mà thôi.
Nhưng Cố Thầm lại nghe rất rõ, trọng âm trong lời Lệ Đình Khâm rơi vào hai chữ “đàn ông”. Tính hướng của anh đúng là như vậy, chỉ là hoàn toàn không có hứng thú với cậu thiếu niên mới lớn này.
Lệ Đình Khâm thản nhiên nói: “Cậu hiểu sai ý.”
Sau đó nhàn nhạt bảo trợ lý: “Xử lý đi.”
Anh đơn giản chỉ thích người cùng giới với mình, đáng tiếc…
Nhưng ngay khi vừa ngước mắt lên, anh lập tức nhìn thấy một bóng dáng trong bộ âu phục xám bạc đang tiến lại gần, cao gầy mà thanh nhã, như một cây trúc xanh vươn mình trong gió.
Lệ Đình Khâm hơi sững người.
Người thanh niên khẽ gật đầu với anh, coi như chào hỏi, sau đó đi thẳng đến thang máy, bên cạnh có thư ký thay cậu ấn nút.
Cố Thầm bước vào, Lệ Đình Khâm cũng dẫn theo thư ký đi theo sau. Nhìn con số trên bảng điều khiển hiển thị cùng một tầng, Lệ Đình Khâm cất tiếng: “Cố tiên sinh.”
Tầng cao nhất của dãy phòng tổng thống chỉ được sắp xếp cho hai người. Đến đây, thân phận của người thanh niên này đã quá rõ ràng.
Cố Thầm không phủ nhận, hơi mang theo ý trêu chọc nói: “Lệ tổng, xem ra anh nhận được không ít “đạn bọc đường” nhỉ.”
Lệ Đình Khâm cười cười, đáp: “Cố tiên sinh lại nói đùa rồi.”
Chẳng mấy chốc, thang máy đã đến tầng hội trường. Hai người lần lượt bước ra, mỗi người đều có thư ký đi theo phía sau.
Trong hội trường rộng lớn, đại diện từ các doanh nghiệp lớn nhỏ đã đến không ít. Khi thấy hai người này trước sau đi vào, trong nháy mắt, biểu cảm của mọi người đều trở nên vi diệu, xì xào bàn tán.
“Ai dà, sao lại mời cả hai vị này đến cùng một lúc thế?”
“Có khi nào cuối cùng hạng mục nàybbiến thành chiến trường của nhà họ Lệ và nhà họ Cố không?”
Tuy hai người trẻ tuổi đứng đầu nhà họ Cố và nhà họ Lệ lên nắm quyền từ khi còn rất trẻ, nhưng đều là những nhân vật quyết đoán, hành động dứt khoát như sấm rền gió cuốn. Chỉ trong vài năm ngắn ngủi, họ đã dẫn dắt gia tộc và doanh nghiệp của mình vươn lên một tầm cao mới.
Mặc dù trước đây nhà họ Cố ở phương Nam, nhà họ Lệ ở phương Bắc, nước sông không phạm nước giếng, nhưng do quá trình mở rộng không ngừng, hai bên dần có lĩnh vực kinh doanh giao thoa. Điều này khiến hai người trẻ tuổi đứng đầu gia tộc không thể tránh khỏi những lần va chạm và đối đầu trên thương trường. Tuy chưa từng công khai đối chọi trực tiếp, nhưng trong giới kinh doanh, hai người đã sớm được xem là "vương không thấy vương."「¹」
Dưới ánh mắt dò xét xen lẫn căng thẳng của mọi người, Cố Thầm và Lệ Đình Khâm vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, không lộ ra bất kỳ cảm xúc nào. Một người ngồi bên trái, một người ngồi bên phải, mỗi người chiếm một đầu bàn họp dài.
Người chủ trì hội nghị nhìn lướt qua các đại diện doanh nghiệp trong phòng, sau đó nói: “Nếu mọi người đã có mặt đông đủ, vậy chúng ta bắt đầu thôi...”
Buổi họp mở đầu bằng phần giới thiệu tổng quan về dự án. Cố Thầm cúi đầu, lật xem tài liệu hội nghị đã được chuẩn bị sẵn. Hiện tại vẫn chưa đến giai đoạn đàm phán hợp tác cụ thể, nội dung mà ban tổ chức đưa ra cũng chỉ mang tính chất thông tin cơ bản, không có gì đáng chú ý.
Lệ Đình Khâm ngước mắt nhìn về phía đối diện. Thanh niên ngồi bên kia với những ngón tay thon dài như ngọc đang cầm bút máy, thỉnh thoảng gạch chân và ghi chú một số điểm trong tài liệu trước mặt…
Cố Thầm nhìn một lúc, cảm thấy đã xem đủ, cậu hơi nhấc chân, định đổi tư thế bắt chéo chân nhưng vô tình chạm vào giày da của Lệ Đình Khâm ở đối diện.
Cậu ngẩng đầu lên, định dùng ánh mắt tỏ ý xin lỗi, nhưng lại phát hiện Lệ Đình Khâm đang nhìn mình với ánh mắt sâu thẳm.
Hửm? Lệ tổng đây là…?
Như thể hiểu ra điều gì đó, Cố Thầm khẽ cười, hơi nhấc chân lên, nhẹ nhàng lướt qua ống quần tây của Lệ Đình Khâm. =)))))
Ánh mắt Lệ Đình Khâm càng trở nên thâm trầm hơn.
Vì đây vốn chỉ là một buổi tọa đàm không chính thức, không có quy trình hội nghị quá nghiêm ngặt, nên Lệ Đình Khâm bất ngờ đứng dậy, bước tới.
Mọi ánh mắt trong phòng lập tức dồn vào anh, bầu không khí trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Không phải chứ? Lần đầu gặp mặt đã muốn đấu tay đôi ngay tại chỗ sao?
Lệ Đình Khâm nhìn về phía người phụ trách của công ty dưới trướng Cố Thầm, nói: “Triệu tổng, tôi có thể đổi chỗ với ngài không?”
Triệu tổng vội vàng đứng dậy, lắp bắp nói: “Đư… đương nhiên có thể.”
Lệ Đình Khâm ngồi xuống ngay dưới trướng Cố Thầm, khiến ban tổ chức không khỏi cảm thấy rối rắm. Họ vốn đã suy nghĩ rất kỹ về vị trí sắp xếp hai người, dù là một trái một phải「³」, vẫn cố ý tuân theo quy tắc "bên trái là tôn quý hơn「⁴」" để tránh làm mất lòng ai.
Kết quả… Lệ tổng lại tùy tiện đổi chỗ, ngồi ngay dưới trướng của Cố tiên sinh sao?
Lệ Đình Khâm đưa tay ra, nói: “Cố tiên sinh, ngưỡng mộ đã lâu.”
Cố Thầm cũng đưa tay ra, đáp lại: “Lệ tổng, ngưỡng mộ đã lâu.”
Ánh mắt hai người nhẹ nhàng chạm vào nhau. Chuyện cả hai đều có xu hướng thích nam giới vốn chẳng phải bí mật.
Bọn họ liếc nhìn tay trái và tay phải của đối phương, sạch sẽ, không đeo nhẫn cưới hay bất kỳ món trang sức nào khác.
Lệ Đình Khâm nhìn chăm chú vào Cố Thầm, ánh mắt sâu thẳm, chậm rãi nói: “Người như Cố tiên sinh, chắc chắn không muốn chịu lép vế dưới kẻ khác.”
Mọi người xung quanh cảm thấy bầu không khí ngày càng căng thẳng. Lệ tổng vốn là người trầm ổn, vậy mà vừa gặp mặt Cố tiên sinh đã buông lời mang ý khiêu khích thế này?
Cố Thầm lắc đầu, cười nhàn nhạt: “Lệ tổng hiểu lầm rồi. Chuyện gì cũng phải tranh đoạt thì quá mệt mỏi, đôi khi nhún nhường một chút cũng chẳng sao. Chỉ cần Lệ tổng có đủ thực lực, tôi nhường cũng được.”
Lời nói nghe có vẻ khiêm tốn, nhưng cách dùng từ “nhường” của Cố tiên sinh thật ra vẫn mang hàm ý không chịu yếu thế.
Lệ Đình Khâm bật cười, nói: “Được. Tôi có một số tài liệu muốn chia sẻ với Cố tiên sinh, có thể kết bạn WeChat chứ?”
Hả? Lệ tổng không hề khách sáo, chẳng những lập tức đồng ý mà còn chủ động chia sẻ tài liệu?
Cố Thầm lấy điện thoại ra, thản nhiên đáp: “Được thôi.”
Cậu nhanh chóng chấp nhận lời mời kết bạn của Lệ Đình Khâm, sau đó phát hiện đối phương đã gửi đến một bản báo cáo kiểm tra sức khỏe. Cố Thầm quét mắt xem qua, xác nhận Lệ tổng hoàn toàn khỏe mạnh.
Lệ Đình Khâm hỏi: “Cố tiên sinh có để ý không?”
Cố Thầm cũng gửi lại một bản của mình, thản nhiên nói: “Không ngại.” Trong giới này, quả thật cậu cũng có những lo ngại nhất định về phương diện đó.
“Hừm… Nếu đã vậy…”
Cậu hơi nghiêng người, giọng nói mang theo chút đùa cợt, ghé sát tai Lệ Đình Khâm thì thầm: “Lệ tổng, tôi khuyên ngài nên bảo trợ lý chuẩn bị sẵn một số vật dụng cần thiết. Tôi e là đồ dự phòng của khách sạn không đủ kích cỡ cho ngài…” =))))))
Ánh mắt Lệ Đình Khâm tối lại, giọng trầm trầm đáp: “Cảm ơn Cố tiên sinh đã nhắc nhở.”
Mọi người trong hội trường nhìn hai vị đại lão trò chuyện, ban đầu chỉ nghĩ họ trao đổi công việc. Nhưng chưa nói với nhau được bao lâu, cả hai đã lần lượt đứng dậy, mang theo thư ký rời đi?
Dù buổi tọa đàm tối nay không quá quan trọng, một số doanh nghiệp còn chưa tham gia, ai muốn về trước cũng không vấn đề gì. Nhưng tư thế rời đi của hai người này… Không lẽ là chuẩn bị ra ngoài hẹn đánh nhau?
…
Tiến vào phòng, cửa còn chưa kịp đóng hẳn, Cố Thầm đã bị Lệ Đình Khâm ép sát vào ván cửa mà hôn. Dĩ nhiên, Cố Thầm cũng chẳng phải kiểu người chịu thiệt, lập tức xoay người đè ngược lại. Hai người quấn lấy nhau, ván cửa không ngừng rung động, phát ra những tiếng va đập nặng nề.
Hai vị thư ký đứng bên ngoài tim đập thình thịch, thầm nghĩ: Hai ông chủ đều luôn giữ phong thái điềm tĩnh, ai mà ngờ lại có thể trực tiếp động thủ thế này?
Nụ hôn mãnh liệt kết thúc, Lệ Đình Khâm giơ tay, ngón cái nhẹ nhàng lướt qua khóe môi bị cắn đến rướm máu của Cố Thầm, thấp giọng nói: “Xin lỗi, Cố tiên sinh. Nhưng nếu ngài đã ám chỉ như vậy…” Anh cuối cùng cũng hiểu, vì sao Cố tiên sinh tính hướng nam mà bao năm nay không có bạn đời. Thì ra là…
Cố Thầm chạm nhẹ vào môi Lệ Đình Khâm, nơi cũng bị cắn rách, rồi duỗi tay kéo cà vạt của anh, nở nụ cười đầy ẩn ý: “Đương nhiên, tôi chính là có ý này.” Khó trách Lệ tổng không thích "đàn ông", hóa ra là vì…
Cà vạt rơi xuống sàn, tiếp theo đó là quần áo lộn xộn, hai người quấn lấy nhau ngã xuống sô pha.
Mãi đến đêm khuya, tiếng thở dốc đan xen mới dần lắng xuống. Cố Thầm lười biếng dựa vào khuỷu tay Lệ Đình Khâm, trêu chọc: “Lệ tổng, lần đầu tiên sao…”
Lệ Đình Khâm không phủ nhận, chỉ khẽ cười: “Chẳng phải Cố tiên sinh cũng là lần đầu tiên à?”
Cố Thầm khẽ cười, nói: “Thật ra, với quy mô của dự án này, dù là nhà họ Lệ hay nhà họ Cố, một mình cũng không thể nuốt trọn. Cuối cùng vẫn phải hợp tác cùng nhau.”
Lệ Đình Khâm gật đầu: “Đương nhiên. Xem ra sau này chúng ta còn nhiều cơ hội gặp mặt.”
Điện thoại của cả hai không ngừng rung lên. Cố Thầm cầm lấy máy, liếc nhìn màn hình, sau đó đỡ eo đứng dậy, cúi người nhặt lại quần áo vương vãi khắp nơi rồi lần lượt mặc vào.
Lệ Đình Khâm cũng đứng dậy, cùng cậu mặc lại quần áo.
Sau khi chỉnh trang gần xong, Cố Thầm thản nhiên nói: “Được rồi, Lệ tổng, có vẻ chúng ta đều bận rộn cả. Lần sau gặp lại.”
Lệ Đình Khâm nhìn cậu, khóe môi khẽ cong: “Cố tiên sinh, hôm nay không kịp mời em cùng nhau tắm rồi.”
Cố Thầm chỉ giơ tay làm động tác tạm biệt, sau đó mở cửa rời đi.
Vừa bước vào phòng mình, trợ lý lập tức sững sờ nhìn cậu. Cố tiên sinh từ trước đến nay luôn chú trọng hình tượng, vậy mà bây giờ quần áo nhăn nhúm, khóe miệng có dấu vết bị cắn, hơn nữa…
Trợ lý nuốt nước bọt, cẩn thận hỏi: “Ừm… Cố tiên sinh, có phải ngài lấy nhầm cà vạt của Lệ tổng không?”
Cố Thầm cúi đầu nhìn chiếc cà vạt trên tay, thản nhiên đáp: “À, hình như nhầm thật. Nhưng đừng lo, chuyện này sau này còn có thể xảy ra.” (Ê mắ còn hứa hẹn lần sau nữa chứ =)))) )
Chú thích:
「¹」 "Vương không thấy vương" (王不见王) là một thành ngữ Trung Quốc, nghĩa đen là "hai vị vua không gặp nhau." Thành ngữ này thường được dùng để chỉ hai người có địa vị ngang nhau, nhưng vì cạnh tranh hoặc mâu thuẫn mà tránh mặt nhau, không muốn cùng xuất hiện trong một hoàn cảnh.
Trong ngữ cảnh trên, nó ám chỉ Cố Thầm và Lệ Đình Khâm – cả hai đều là những người cầm quyền xuất sắc trong giới kinh doanh, có sự đối đầu ngầm nên dù cùng hoạt động trong lĩnh vực tương tự, nhưng họ chưa từng chính thức chạm mặt nhau.
「²」 “Một tả một hữu” (一左一右) nghĩa đen là "một bên trái, một bên phải". Cụm từ này thường được dùng để mô tả hai người hoặc hai vật ở vị trí đối xứng nhau, mỗi bên một người/vật.
Trong ngữ cảnh chính trị, quân sự hoặc kinh tế, cụm từ này có thể chỉ hai nhân vật quan trọng ngồi đối diện hoặc song song nhau, thể hiện sự cân bằng hoặc cạnh tranh. Ví dụ, trong hội nghị, nếu hai người đứng đầu hai thế lực lớn ngồi một trái một phải, có thể ám chỉ sự ngang hàng hoặc đối đầu của họ.
「³」 "Tả vi tôn" (左为尊) có nghĩa là "bên trái là vị trí tôn quý hơn".
Cụm từ này bắt nguồn từ lễ nghi truyền thống của Trung Quốc, nơi mà trong nhiều trường hợp, vị trí bên trái thường được coi là cao quý hơn bên phải. Điều này xuất phát từ quan niệm trong Nho giáo và các quy tắc cung đình, ví dụ như:
Trong các buổi yến tiệc hoặc hội nghị, vị trí bên trái thường được dành cho khách quý hoặc người có địa vị cao hơn.
Trong quân đội ngày xưa, tướng quân hoặc người chỉ huy thường đứng bên trái hoàng đế, thể hiện vai trò quan trọng.