Ông cụ Cố giận dữ quát: “Đừng có giả ngây giả dại với tôi! Tôi thấy lão già nhà ông cũng có âm mưu từ lâu rồi đúng không?! Chuyện lớn như vậy mà ông dám giấu tôi suốt bao lâu nay?!”
Càng nghĩ càng thấy không đúng, ông cụ Lệ không chỉ che giấu xu hướng của con trai mình mà còn mời Tiểu Thầm sang đây học tập, để Đình Khâm chăm sóc. Kết quả là mới mấy tháng, chăm sóc đến mức nào rồi?!
Ông cụ Lệ ngớ ra: “Hả?” Đình Khâm thích đàn ông, đó là chuyện to tát lắm sao?
Thằng nhóc đó đã 28 tuổi, trước nay luôn nghiêm túc, chưa từng yêu đương, thậm chí còn chẳng có mấy người bạn đồng trang lứa lọt vào mắt nó. Thích đàn ông hay phụ nữ thì có gì khác biệt? Chẳng lẽ ông lại chạy khắp nơi tuyên bố cháu trai mình thích đàn ông sao?
Nhưng sau khi bị cúp máy, ông cụ Lệ cũng cảm thấy hình như có chuyện gì đó động trời xảy ra, lập tức gọi cho quản gia biệt thự bên kia.
Ông còn chưa kịp mở miệng, quản gia đã vội nói: “Lão gia, ngài mau đến đây đi! Có chuyện lớn rồi! Ông cụ Cố bắt gặp Cố thiếu gia và đại thiếu gia ở bên nhau rồi!”
Ông cụ Lệ nhất thời chưa hiểu ra, chẳng phải lão Cố đến thăm hai đứa nhỏ sao? Bắt gặp chúng nó ở bên nhau thì có gì lạ?
Nhưng chợt nghĩ đến một khả năng khác, ông lập tức hít một hơi lạnh, kinh hãi thốt lên: “Chuyện này xảy ra khi nào?! Sao cậu không báo sớm?!”
Quản gia đáp: “Đã hai tháng rồi.”
Ông cụ Lệ: “!!!”
Đó là Tiểu Thầm đấy!!! Người thừa kế tương lai của nhà họ Cố!
Đình Khâm ơi là Đình Khâm, con đúng là không ra tay thì thôi, ra tay một cái là chấn động luôn…
Nhưng mà sáng sớm bị bắt gặp “ở bên nhau”, chẳng khác gì bị tóm ngay tại trận cả!
Ông cụ Lệ không dám tưởng tượng sắc mặt của lão Cố lúc chứng kiến cảnh đó…
Ông vội dặn dò quản gia: “Bảo Đình Khâm, nếu ông cụ Cố muốn đánh gãy chân nó thì cứ để cho đánh, đừng phản kháng.”
Tuy rằng ông cực kỳ hài lòng với Tiểu Thầm, nằm mơ cũng không ngờ tới kết quả mỹ mãn như vậy, nhưng Đình Khâm làm thế này đúng là không có đạo lý. Tiểu Thầm từ xa đến đây là để học tập, vậy mà nó lại âm thầm ra tay, bị đánh gãy chân cũng không oan…
Nhưng đột nhiên ông cụ Lệ nhớ ra một chuyện còn đáng sợ hơn, Tiểu Thầm mới 22 tuổi, thích đàn ông hay phụ nữ còn chưa rõ ràng, chẳng lẽ Đình Khâm là người bẻ cong người thừa kế của nhà họ Cố?!
Vậy chẳng phải ông sẽ bị lão Cố đánh chết sao?!
Ông vội bổ sung: “Cậu để ý tình hình đi, chờ khi lão Cố đánh gần xong thì gọi xe cấp cứu. Tôi lập tức qua đó ngay!”
Cúp máy, ông cụ Lệ lập tức quát: “Nhanh! Chuẩn bị xe! Ta phải đến chỗ Đình Khâm ngay!”
“Còn nữa, lập tức báo cho Hồng Anh và Tiểu Thanh, bảo chúng nó về nước ngay lập tức!”
Nghĩ ngợi một chút, ông lại bổ sung: “Nhưng mà bọn nó cũng chưa về ngay được, thôi thì cứ bảo xem có thứ gì tốt mang về không, cứ nói là quà tặng thông gia đi.”
Chống gậy, ông cụ Lệ bước lên xe một cách đầy khí thế, thúc giục tài xế: “Nhanh lên, đi mau!”
Lệ Đình Khâm từ nhỏ đến lớn luôn rất có chủ kiến, làm người ta yên tâm. Lần trước ông đã thấy kỳ lạ, ban đầu thằng bé không mấy hứng thú với chuyện này, vậy mà chỉ sau một tháng, thái độ thay đổi hẳn. Hết đón người về nhà ở chung lại tìm hiểu sở thích của cậu, hóa ra là nhắm vào chuyện này!
Vợ chồng Lệ Hồng Anh và Lương Thanh nhận được điện thoại từ quản gia ở nhà cũ cũng thấy khó hiểu. Chẳng phải Đình Khâm vẫn luôn độc thân sao? Trước giờ còn chưa từng có ý định yêu đương.
Sao tự dưng lại bắt họ hối hả về nước? Còn có cả “thông gia tương lai”? Đình Khâm thích con trai, dù có yêu đương cũng đâu đến mức có ai mang thai rồi phải lập tức về nước bàn chuyện hôn nhân chứ?
Ngay cả ông cụ cũng lo sốt vó thế này, rốt cuộc Đình Khâm đang yêu ai mà làm cả nhà nháo nhào như vậy?
Bên này, Cố Thầm nghe ông nội gọi điện xong thì thở dài, giải thích: “Ông ơi, ông đừng nghĩ nhiều, chỉ là yêu đương thôi mà.”
Lệ Đình Khâm chân thành nói: “Ông Cố, chuyện này là cháu không đúng, ông muốn đánh hay phạt đều được ạ.”
“Các cậu là cặp uyên ương khốn khổ, còn tôi là kẻ ác chia rẽ uyên ương chứ gì?!” Ông cụ Cố giơ gậy lên định đánh, nhưng nhìn hai đứa mặc nguyên bộ đồ đôi, ông lập tức thấy không còn gì để nhìn nổi nữa.
“Hai đứa mau đi thay đồ rồi xuống đây cho tôi!”
Lệ Đình Khâm còn muốn nói gì đó, nhưng Cố Thầm đã kéo anh lên lầu thay đồ. Nhìn vào tủ quần áo đầy đồ đôi, Cố Thầm vừa tìm đồ vừa nói: “Đừng lo, chỉ là yêu đương thôi mà.”
Lệ Đình Khâm lại chậm rãi nói: “A Thầm, thật ra anh muốn… một thời gian nữa sẽ cầu hôn em.”
Cố Thầm có chút bất ngờ, đáp: “Hả? Tuy em cũng rất thích anh, nhưng khách quan mà nói, e là hơi khó.”
Hai người không dám mặc đồ đôi xuống dưới châm dầu vào lửa nữa, mỗi người chọn một bộ khác nhau rồi mới xuống.
Dưới nhà, ông cụ Cố càng nghĩ càng tức.
Thật ra tư tưởng của ông cũng khá cởi mở, Cố Thầm thích đàn ông hay phụ nữ cũng không sao, cưới ai về nhà cũng chỉ là tô điểm thêm thôi. Điều ông quan tâm nhất vẫn là bồi dưỡng Cố Thầm trở thành người kế nghiệp, tiếp quản gia tộc mới là điều quan trọng nhất.
Nhưng việc dính dáng đến Lệ Đình Khâm thì ý nghĩa lại hoàn toàn khác! Nhà họ Lệ có thể để Cố Thầm cưới Đình Khâm về sao? Hay là bọn họ còn muốn để Đình Khâm cưới Cố Thầm về?
Hơn nữa, nền tảng của Cố Thầm vẫn chưa vững, đây lại là thời điểm mấu chốt để tiếp quản sự nghiệp. Nếu lúc này lại rộ lên tin kết hôn với Lệ Đình Khâm, làm sao thuyết phục được cổ đông? Làm sao để họ không nghi ngờ rằng tương lai nhà họ Lệ sẽ can thiệp vào Cố thị?
Khoan đã! Vừa nãy Cố Thầm nói chỉ là yêu đương thôi?
Khi ông cụ Lệ đến nơi, hai cậu thanh niên vẫn đang ngoan ngoãn ngồi nghe ông cụ Cố dạy dỗ.
Hửm? Chân vẫn chưa bị đánh gãy à? Ông cụ Lệ lập tức lao tới, giáng cho Lệ Đình Khâm một gậy, mắng: “Đình Khâm, sao con có thể làm ra chuyện này hả?!”
Sau đó, ông lo lắng quay sang Cố Thầm, hỏi đầy nghiêm túc: “Tiểu Thầm, con thích con trai thật sao? Nếu bị Đình Khâm dụ dỗ, cứ nói với ông, ông lập tức đánh gãy chân nó cho con!”
Cố Thầm đáp: “Hai ông không cần nói nữa, cháu và Đình Khâm đều là người trưởng thành, yêu đương là quyết định của bọn cháu, không cần lo lắng đâu ạ.”
Đương nhiên hai ông lão biết hai người trẻ này đều cực kỳ tài giỏi, cũng rất có chủ kiến. Đã cùng một xu hướng, đến với nhau rất có thể là do hấp dẫn lẫn nhau.
Nhưng ông cụ Cố vẫn tức giận: “Chúng ta cần gì phải lo tìm chồng cho Tiểu Thầm? Không biết bao nhiêu người xếp hàng muốn cưới nó về! Đình Khâm có thể cưới Tiểu Thầm về nhà sao?”
Ông cụ Lệ vội nói: “Ây da, lão Cố, xã hội hiện đại rồi, đâu cần phân biệt chuyện ai cưới ai. Hai người trẻ tuổi ưu tú kết thành bạn đời, cùng nhau sát cánh, có gì không tốt?”
Ông cụ Cố lại chậm rãi nói: “Nhưng Tiểu Thầm nhà tôi nói… chỉ là yêu đương thôi, chưa nói gì đến chuyện cưới cả. Nó mới 22 tuổi, yêu đương tìm hiểu cũng không có gì lạ.”
Ông cụ Lệ lập tức thấy có gì đó không ổn, vội vàng nói: “Đình Khâm nhà chúng tôi một khi đã xác định thì sẽ chung thủy cả đời, tuyệt đối không phải chơi bời đâu…”
Lệ Đình Khâm cũng nói: “Ông Cố, cháu đến với A Thầm là vì xác định sẽ cưới em ấy.”
Ông cụ Cố hừ lạnh một tiếng, nói: “Đình Khâm, trên thương trường ai cũng nói cậu lợi hại, vậy cậu nói xem, với tình hình hiện tại của Tiểu Thầm, nên làm thế nào?”
Lệ Đình Khâm đáp: “Trước khi A Thầm thực sự nắm quyền, cháu sẽ không công khai chuyện tình cảm của chúng cháu. Hơn nữa, quả thật chỉ là quan hệ bạn đời, không bàn đến chuyện cưới xin, chúng cháu cũng không can thiệp vào sự nghiệp của đối phương. Nhưng vì nhà họ Cố ở miền Nam, nhà họ Lệ ở miền Bắc, lại có nhiều ngành nghề liên quan, cháu nghĩ cháu và A Thầm có thể trở thành đối tác hợp tác tốt hơn, gia tộc hai bên cũng có thể đạt được sự hợp tác sâu sắc hơn.”
Cố Thầm rót trà cho ông nội, nói: “Ông bớt giận đi, chuyện kết hôn có thể tính sau, nhưng hợp tác sâu thì cũng không tệ.”
Cố lão gia liếc nhìn Cố Thầm, ông thật ra cảm thấy thằng cháu này của mình chẳng có tí tư tưởng yêu đương nào, đầu óc chỉ toàn sự nghiệp. Yêu đương cũng biết chọn người xuất sắc, nếu thật sự mang về một kẻ chỉ có mỗi khuôn mặt đẹp, ông còn thấy không xứng với Tiểu Thầm.
Ông cụ Cố uống ngụm trà, nói: “Hai đứa nhớ kỹ, yêu đương thì cứ yêu đương, tốt nhất là yêu đương trong âm thầm.”
Ông cụ Lệ đau khổ nói: “Lão Cố à, bây giờ tâm nguyện cuối đời của tôi là có thể kết thân gia với ông…”
Ông cụ Cố hừ lạnh: “Để sau hẵng nói.”
Khi Lệ Hồng Anh và Lương Thanh vội vã về nước, ông cụ Cố đã trở lại miền Nam.
Lệ Hồng Anh vừa mong đợi vừa hồi hộp nhìn ông cụ Lệ, xoa tay hỏi: “Ba, thông gia của chúng ta đâu? Con và chị Thanh đã đấu giá được rất nhiều món đồ quý, chỉ chờ mang tặng thông gia thôi.”
Ông cụ Lệ ôm mặt đau khổ: “Thông gia không đồng ý hôn sự này.”
Lệ Hồng Anh kinh ngạc: “Hả?” Không phả ông tự tâng bốc con trai mình, nhưng sự xuất sắc của Đình Khâm ai cũng công nhận, nếu đến mức này mà bên kia vẫn không đồng ý thì…
Sau khi hiểu rõ ngọn nguồn sự việc, Lệ Hồng Anh lập tức tâm phục khẩu phục. Thôi vậy, đó là người thừa kế tương lai của nhà họ Cố, hồi Đình Khâm 22 tuổi cũng chưa chắc đã xuất sắc bằng thằng bé.
Lệ Hồng Anh dặn quản gia: “Hãy mang tất cả quà ta mang về biếu nhà họ Cố, đồng thời gửi lời xin lỗi.”
Người ta đã không đồng ý thì cũng không nên quấy rầy nữa. Ông nói: “Thời gian tới, tôi sẽ ở lại xưởng vẽ.”
Lệ Hồng Anh và Lương Thanh vung tiền hàng tỷ tại buổi đấu giá rồi vội vã về nước, khiến không ít người chú ý. Ai cũng nói họ trở về để gặp thông gia, nhưng sau đó lại không có động tĩnh gì.
Trong giới xã giao, có người hỏi Lương Thanh, bỏ nhiều tiền mua quà gặp mặt như vậy, rốt cuộc là muốn cưới thiên kim tiểu thư nhà nào? Lương Thanh chỉ khiêm tốn đáp: “Vẫn đang theo đuổi, vẫn đang theo đuổi, hai người đều bình đẳng, nói gì đến chuyện gả cho ai?”
Giới thượng lưu càng tò mò, rốt cuộc là gia tộc tầm cỡ nào mà đến nhà họ Lệ cũng không dám nói đến chuyện “cưới gả”?
Lệ Hồng Anh thì suốt ngày vùi đầu trong xưởng vẽ, liên tục hoàn thành nhiều tác phẩm, hớn hở hỏi Lương Thanh: “Chị Thanh, chị xem, một bức tặng lão Cố, một bức tặng ông Cố, một bức tặng bà Cố, một bức tặng…”
Lương Thanh chỉ lắc đầu: “Anh không phải mắc chứng trì hoãn kinh niên sao? Sao bỗng nhiên năng suất thế?”
Lệ Hồng Anh cười rạng rỡ: “Bây giờ anh sáng tác không còn bị bí ý tưởng nữa, vẽ thêm vài bức chúc mừng hôn lễ cũng không thành vấn đề.”
Nghe tin Hồng Anh tiên sinh định cư trong nước, nhiều người trong giới nghệ thuật đến thăm xưởng vẽ, nhìn thấy hàng loạt tác phẩm nào là “Thọ tỷ Nam Sơn” rồi “Hỷ khí dương dương”, ai nấy đều cảm thấy khó hiểu, chẳng lẽ thật sự có hỷ sự?
Nhưng Lệ Hồng Anh chỉ cười: “Tôi cứ vẽ để đấy, vài năm nữa dùng cũng không muộn.”
Cả giới thượng lưu cứ thế chờ đợi đám cưới giữa Lệ Đình Khâm và vị “hôn thê thần bí” này suốt ba năm, thế mà đến năm nào Hồng Anh tiên sinh cũng chỉ vẽ “Thọ tỷ Nam Sơn”, vẫn chưa thấy hôn lễ đâu.
Đây rốt cuộc là thiên kim nhà nào mà phải cả gia đình cùng theo đuổi tận ba năm?
Ba năm sau, tại văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Cố thị.
Trợ lý Tiểu Dư, người mới vào làm được vài tháng, nhận được nhiệm vụ mới: “Chuẩn bị kế hoạch đi công tác, tuần sau Cố tổng sẽ đến thành phố A để bàn về một dự án hợp tác với Lệ tổng.”
Tiểu Dư nhận tài liệu dự án, xác nhận thời gian và địa điểm gặp mặt rồi bắt đầu sắp xếp lịch trình, tìm khách sạn gần đó, chuẩn bị phương tiện di chuyển…
Khi cậu ta mang kế hoạch đến cho thư ký Lâm, thư ký Từ lại nói: “Xin lỗi, quên nhắc cậu, Cố tổng đến thành phố A không cần đặt khách sạn.”
“Vâng.” Tiểu Dư gật đầu, nghĩ rằng chắc Cố tổng có nhiều bất động sản ở thành phố A.
Cậu ta sắp xếp xong mọi việc, tuần tiếp theo, cùng thư ký Lâm đi chung với Cố Thầm đến thành phố A công tác.
Tại hội nghị hợp tác, cậu ta gặp được vị đối tác thân thiết của Cố thị. Ngoại hình lẫn phong thái quả thực danh bất hư truyền, hơn nữa còn trò chuyện vô cùng ăn ý với Cố tổng.
Ba năm qua, hai tập đoàn một Nam một Bắc có thể hợp tác đôi bên cùng có lợi, không thể không kể đến vai trò của hai vị lãnh đạo trẻ tuổi này.
Khi hội nghị tạm dừng, Cố Thầm và Lệ Đình Khâm cùng đứng dậy tiến vào phòng nghỉ, hình như vẫn còn chuyện muốn trao đổi riêng.
Tiểu Dư thấy vậy, bèn đi lấy ấm nước để rót thêm trà vào phòng nghỉ.
Vừa vào trong, hai người đã quấn lấy nhau hôn đến khó tách rời, chỉ đến khi hơi thở gấp gáp mới chịu buông ra.
Lệ Đình Khâm nói: “A Thầm, lâu rồi em không đến đây công tác.”
Cố Thầm đáp: “Cũng mấy tháng rồi.”
Rồi hai người lại không kìm được mà hôn nhau.
Cố Thầm đẩy anh ra, thở hổn hển: “Bên ngoài nhiều người như vậy, thích cái cảm giác vụng trộm này à?”
Lúc này, có tiếng gõ cửa, Tiểu Dư lên tiếng: “Cố tổng, Lệ tổng, tôi vào rót trà được không ạ?”
Cố Thầm đáp gọn: “Vào đi.”
Tiểu Dư đẩy cửa bước vào, nhưng lại sững người.
Ghế sô pha dài rộng đủ cho hai người ngồi, nhưng tay Lệ tổng lại ôm eo Cố tổng, còn tay Cố tổng thì đặt lên vai Lệ tổng, là ý gì đây?
Cố Thầm tự nhiên nói: “Nhớ gửi hành lý đến chỗ Lệ tổng.”
Tiểu Dư theo phản xạ đáp: “Vâng, Cố tổng.”
Cố Thầm dứt lời thì không quan tâm đến Tiểu Dư nữa, mà tiếp tục nói với Lệ Đình Khâm: “Tình hình bây giờ, kết hôn cũng không phải là không thể.”
Tay rót trà của Tiểu Dư khẽ run lên. Trời ạ!!! Rốt cuộc thì quan hệ giữa Cố tổng và Lệ tổng là gì vậy?
Lệ Đình Khâm nói: “Vậy năm nay anh lại cầu hôn một lần nữa?”
Tay rót trà của Tiểu Dư tiếp tục run rẩy. Hai vị đại lão này rốt cuộc đã bên nhau bao lâu rồi? Hai tập đoàn đã hợp tác sâu rộng suốt ba năm qua, chẳng lẽ mỗi lần họp đều có cảnh tượng này sao?
Tiểu Dư rót trà xong, lặng lẽ mang theo tâm trạng chấn động đóng cửa rời đi. Lệ Đình Khâm hỏi: “Trợ lý mới của em à? Cậu ta có lan truyền ra ngoài không?”
Cố Thầm mỉm cười: “Nói ra cũng không sao, chẳng phải chúng ta định kết hôn rồi à? Còn sợ công khai sao?”
Hai đội ngũ đã hợp tác ba năm, đều là người quen thuộc. Lần này, quá trình thảo luận về kế hoạch hợp tác tiếp theo diễn ra rất suôn sẻ, lợi ích của hai bên sẽ càng gắn kết chặt chẽ hơn.
Khi cuộc họp sắp kết thúc, mọi người đã bắt đầu thu dọn tài liệu, Cố Thầm lại chậm rãi nói: “Mọi người thấy thế nào nếu tôi và Lệ tổng liên hôn, tăng cường hợp tác?”
"Khụ khụ!" Phó tổng của Cố thị vừa uống nước lập tức sặc đến ho khan. Hợp tác sâu rộng thì hợp tác sâu rộng, nhưng cũng không cần sâu đến mức này chứ?
Lệ Đình Khâm khó che giấu nụ cười: “Đề nghị của Cố tổng không tồi.”
Những lãnh đạo cấp cao của Lệ thị: "…" Hai vị chắc chắn không phải đang đùa đấy chứ?
Tiểu Dư, người biết rõ sự thật: "…" Đây mà gọi là liên hôn sao? Hai sếp đã ở bên nhau rồi từ lâu rồi!
Cuộc họp kết thúc, mọi người ai nấy rời đi. Ai cũng chỉ nghĩ rằng hai vị kia đang nói đùa, nhưng không ngờ, chẳng bao lâu sau, tin tức hai nhà thực sự sắp đính hôn đã lan ra.
Lãnh đạo cấp cao của hai tập đoàn đều bàng hoàng. Khoan đã, hai người thực sự nghiêm túc sao? Việc liên hôn này lại do chính hai vị đại lão tự mình thực hiện à?!
Giới kinh doanh cũng vô cùng sửng sốt. Nhưng suy nghĩ của họ lại khác: Đây mà gọi là liên hôn sao… Không phải vị này chính là "con dâu" mà nhà họ Lệ theo đuổi suốt ba năm vẫn chưa theo đuổi được sao?
Chẳng trách bà Lương chưa bao giờ nhắc đến chuyện "cưới gả", cũng chưa bao giờ gọi là "con dâu"… Người này làm sao có thể là người mà nhà họ Lệ có thể cưới về cơ chứ! Chẳng trách năm nào ông Hồng Anh cũng vẽ tranh chúc phúc… Ba năm trước là thời điểm quan trọng để Cố tổng chính thức nắm quyền, Lệ tổng ở bên người thừa kế nhà người ta mà không bị trưởng bối đánh chết, cũng thật là lợi hại…
Nội bộ hai tập đoàn cuối cùng cũng nhận ra chân tướng…
Hóa ra năm đó Cố tổng từng sang Lệ thị học tập, thậm chí còn từng làm thư ký của Lệ tổng. Hai vị này… chẳng lẽ đã bên nhau từ lâu rồi?
Vậy suốt ba năm nay, những cuộc họp mà họ tham gia rốt cuộc là cuộc họp kiểu gì?
Nhưng mà, nói đi cũng phải nói lại, hai vị này thực sự quá xuất sắc, sự nghiệp và tình yêu phát triển song song mà chẳng hề chậm trễ chút nào.
Nếu như kết quả của 3 năm "tình yêu công sở" này là giúp giá trị thị trường của hai tập đoàn tăng gấp đôi… thì có lẽ tiếp tục cũng không phải là không thể?