Sau Khi Người Qua Đường Giáp Liên Hôn Với Đại Lão Hào Môn

Chương 75

Trận chung kết giải bóng rổ trung học thành phố A đang diễn ra trong nhà thi đấu. Đội bóng của trường Trung học số 1 đang đối đầu với đối thủ mạnh đến từ Trung học số 6. 

Khi số 9 trên sân ném thành công một cú ba điểm, Trung học số 1 lại một lần nữa san bằng tỷ số. Trên khán đài, tiếng hét và tiếng cổ vũ của các học sinh vang lên không ngớt.

Ngay cả nữ sinh của Trung học số 6 cũng không kìm được mà lắc mạnh cánh tay người bạn học học trường Trung học số 1 của mình: “A a a, số 9 trường cậu đẹp trai quá đi mất!”

Đội bóng rổ của Trung học số 6 từ lâu đã là một thế lực siêu mạnh, nhiều năm liên tiếp giành chức vô địch. Thế nhưng, năm nay Trung học số 1 nhờ có sự góp mặt của số 9 mới có thể tiến vào trận chung kết.

Một nữ sinh của Trung học số 1 cảm thán: “Đó là Cố thần của bọn tớ đấy. Top đầu đến mức không thể chữa nổi, làm gì cũng phải đạt đến đỉnh cao. Cậu ấy học hành cũng thế, không đứng nhất thì cũng nhì toàn khối.”

Trên sân đấu, chàng trai vóc dáng cao ráo, làn da trắng lạnh, mặc áo ngắn tay và quần thể thao, để lộ đôi tay và đôi chân rắn rỏi, cơ bắp đường nét mượt mà. Mồ hôi thấm ướt tóc mai, từng giọt lăn xuống theo đường nét hàm dưới thanh tú.

Nữ sinh Trung học số 6 trầm trồ: “Trời má... thật sự có người vừa đẹp trai thế này, vừa học giỏi, lại còn chơi bóng rổ giỏi sao? Trường cậu chắc nhiều người theo đuổi cậu ấy lắm nhỉ?”

"Không có ai cả, một người cũng không." 

Nữ sinh Trung học số 1 quay đầu, ra hiệu cho cô bạn nhìn xuống sân: “Bởi vì...”

Giờ nghỉ giữa trận, Cố Thầm đi đến khu vực nghỉ ngơi. Lệ Đình Khâm đưa khăn mặt cho cậu, sau đó vặn nắp chai nước khoáng.

Cố Thầm vừa lau mồ hôi vừa cúi đầu uống nửa chai nước từ tay đối phương, khẽ than: “Nóng quá.”

Thấy Cố Thầm không muốn uống nữa, Lệ Đình Khâm vặn chặt nắp lại, sau đó đưa thêm một chiếc quạt mini. Anh biết thể chất A Thầm dễ ra mồ hôi.

Học sinh Trung học số 1 nhìn cảnh này đã quen mắt từ lâu. Nữ sinh ban nãy còn giải thích: “Anh Lệ chính là người tranh hạng nhất với Cố thần của bọn tớ mỗi kỳ thi đấy.”

Nữ sinh Trung học số 6 kích động hẳn lên: “Oa oa oa, đừng nói với tớ là hai người bọn họ...”

Nữ sinh Trung học số 1 đáp: “Không, nghe nói hai nhà họ là thế giao, từ mẫu giáo lên đến cấp ba đều chung một lớp, gia đình cũng để họ ngồi cùng bàn từ nhỏ đến lớn để chăm sóc nhau. Hai người lúc nào cũng như hình với bóng, tốt đến mức khó tin, nhưng lại quang minh chính đại quá, trông chẳng giống đang yêu nhau. Chắc là anh em tốt lớn lên cùng nhau thôi?”

“Nhưng mà cái bầu không khí giữa hai người họ... đúng là ai cũng không chen vào nổi. Có cô gái nào lại hồ đồ đến mức chạy đi tỏ tình chứ? Cùng lắm là ngồi đó mà đẩy thuyền thôi, hehe.”

Ngay lúc đó, Cố Thầm lại ghi thêm một cú ba điểm, giúp Trung học số 1 vượt lên dẫn trước. Đám nữ sinh lại một lần nữa vỡ òa trong tiếng reo hò.

Nữ sinh Trung học số 6 cũng chẳng còn tâm trạng ngắm trai đẹp nữa, bực bội nói: “Cái chiều cao này đúng là gian lận... Trường các cậu dựa vào một người gánh team thì có gì hay hả?”

Nữ sinh Trung học số 1 nói: “Cố thần khi thi vào cấp ba đã bị mấy trường tranh giành dữ lắm, ai bảo trường các cậu không cướp được~”

Trận đấu kết thúc trong một màn rượt đuổi tỷ số căng thẳng, cuối cùng Trung học số 1 thắng sít sao trước Trung học số 6. Toàn bộ nhà thi đấu tràn ngập tiếng hoan hô và huýt sáo của học sinh Trung học số 1. Suýt nữa thì cả đám định bế bổng Cố Thầm lên, nhưng lại bị ánh mắt cảnh cáo của Lệ Đình Khâm làm cho khựng lại.

Mọi người cười hì hì, đẩy Cố Thầm về phía Lệ Đình Khâm, trêu ghẹo: “Vậy để anh Lệ ném cậu ấy đi vậy.”

So với Cố Thầm, người mà ai cũng quý mến, thì Lệ Đình Khâm lại khiến mọi người có chút e dè. Dù tất cả đều là học sinh, nhưng Lệ Đình Khâm vóc dáng cao lớn, khí thế mạnh mẽ, trông chững chạc đến mức chẳng giống một học sinh cấp ba chút nào. Nghe nói anh còn bắt đầu tham gia vào công việc của gia tộc, trong mắt bạn bè vừa thần bí vừa đáng gờm.

Cố Thầm thuận thế tựa vào cánh tay Lệ Đình Khâm, người cậu vẫn còn dính đầy mồ hôi, than thở: “Mệt quá…” Nhưng cũng may, sau trận này, cậu sẽ rời đội bóng vì đã lên lớp 12.

Lệ Đình Khâm nói: “Về nhà tắm đi, chắc cậu không thích nhà tắm ở đây đâu.”

Cố Thầm vẫy tay chào mọi người: “Bọn tôi đi trước đây.”

Cả đám lập tức nhao nhao: “Ôi chao chao, hai người về làm gì thế~”

Cố Thầm liếc họ một cái: “Mệt muốn chết rồi, còn làm gì nữa? Còn đống bài tập chưa làm đây, chẳng lẽ các cậu nghĩ đi thi đấu thì không cần làm bài tập chắc?”

Đám đông lập tức than trời than đất, nhìn theo bóng lưng hai người, lại có kẻ cười nói: “Anh cả đã dắt “anh” dâu đi rồi, mấy cậu còn không về à?”

Xe nhà họ Lệ đã chờ sẵn bên ngoài nhà thi đấu. Vì nhà hai người ở cùng một khu biệt thự nên họ thường đi chung xe khi đến trường.

Lệ Đình Khâm dẫn Cố Thầm vào ghế sau, nói với tài xế: “Trực tiếp về nhà đi.”

Sau đó quay sang Cố Thầm: “Hôm nay tôi đã nói với dì rồi, tối nay cậu ở lại nhà tôi, chúng ta cùng làm bài tập.”

Cố Thầm ngáp một cái, lười biếng tựa vào người anh: “Được, để tôi ngủ một lát, lát nữa gọi tôi dậy.”

Khi xe về đến nhà họ Lệ, Cố Thầm vẫn chưa tỉnh, Lệ Đình Khâm cũng không đánh thức cậu, mà trực tiếp bế vào nhà, đặt lên sô pha trong phòng khách rồi đi chuẩn bị nước tắm.

Biệt thự này thực ra là nhà cũ của hai gia đình, họ đã là hàng xóm từ lâu. Sau này cả hai nhà chuyển đi nơi khác, nhưng vì căn nhà này gần Trung học số 1 nên để lại cho hai người ở trong thời gian đi học.

Sau khi tắm xong, Lệ Đình Khâm mới ra gọi Cố Thầm dậy: “Nước xong rồi, đi tắm đi.”

Cố Thầm mơ màng bò dậy đi tắm. Cậu cũng không ngâm nước lâu, xong xuôi thì khoác áo choàng tắm đi ra, ngáp dài: “Mệt quá… lần sau cứ mặc kệ tôi, trực tiếp vứt vào bồn tắm rồi tắm luôn cho xong.”

Lệ Đình Khâm đã ngồi vào bàn đôi, viết bài tập được một lúc. Cố Thầm kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, Lệ Đình Khâm đưa cho cậu một xấp bài, chỉ khoanh tròn vài câu: “Những câu này cần làm, còn lại đều là bài cơ bản, chép của tôi là được.”

“Ừ.” 

Cố Thầm trải bài ra, tập trung làm:  “Cậu đừng làm bài Vật lý trước, đợi tôi làm xong sẽ lọc đề giúp cậu.”

Trận đấu kết thúc muộn, giờ cũng đã vào đầu năm lớp 12, lượng bài tập tăng lên đáng kể. Nếu muốn làm hết thì chắc chắn phải thức khuya, thế nên hai người trực tiếp chia bài ra làm, ai làm phần của người nấy.

Hơn 10 giờ tối, tất cả bài tập đã hoàn thành, hai người đổi chồng bài của nhau rồi bắt đầu chấm.

Cố Thầm dùng bút chì khoanh hai ba chỗ, nói: “Những bước này cậu viết hơi rườm rà, có cách giải ngắn hơn đấy.”

Lệ Đình Khâm đánh dấu một chỗ trong bài của Cố Thầm: “Không có vấn đề gì nhiều, chỉ có câu này cậu ghi tắt quá, có thể sẽ bị trừ điểm.”

Hai người lần lượt trả bài cho nhau rồi tiếp tục chỉnh sửa hoàn thiện. Cuối cùng, Cố Thầm gấp sách lại, nói: “Ngủ thôi, ngủ thôi.”

Chiếc giường rộng hai mét, đủ chỗ cho cả hai ngủ thoải mái. Nhưng có lẽ vì từ nhỏ cha mẹ hai bên đã để họ ngủ chung nên thành thói quen, cả hai luôn thích ôm nhau khi ngủ.

Họ từng nghiêm túc phân tích lý do, Cố Thầm nói rằng như vậy có cảm giác an toàn, còn Lệ Đình Khâm thì bảo cũng giống như có người thích ôm chăn khi ngủ, anh thích ôm người thì có gì là lạ đâu.

Vì thường xuyên ở nhà họ Lệ, nên ở đây lúc nào cũng có sẵn mấy bộ quần áo của Cố Thầm. Cậu mặc đồng phục vào, nói: “Giờ cậu đã lớn hơn mình một size rồi, chúng mình không thể mặc chung đồ nữa.”

Hai người xuống lầu ăn sáng, người hầu nhà họ Lệ từ lâu đã quen với việc Cố Thầm ở đây. Trên bàn ăn, hơn nửa món đều là những món cậu thích.

Cố Thầm chỉ nhỏ hơn Lệ Đình Khâm sáu ngày, có thể nói từ lúc còn là trẻ sơ sinh, hai người đã được bố mẹ đặt bên nhau chơi đùa. Cậu giống như thiếu gia thứ hai của nhà họ Lệ vậy, trong mắt người hầu không khác gì anh em ruột với Lệ Đình Khâm. 

Sau bữa sáng, họ cùng đến trường. Giờ tự học buổi sáng vẫn chưa bắt đầu, những người tham gia hoặc xem trận bóng hôm qua vẫn đang chạy khắp nơi mượn bài tập để chép.

Bạn cùng bàn bên phải nhìn thấy họ, hỏi: “Hai vị học thần này, tối qua hai người làm bài tập đến mấy giờ thế?”

Cố Thầm lấy bài tập ra khỏi cặp, tiện tay cầm luôn bài của Lệ Đình Khâm nộp cùng, đáp: “Hơn 10 giờ một chút.”

Bạn cùng bàn kinh ngạc: “Gì cơ? Sớm vậy á?”

Bạn ngồi bàn trước cười nói: “Cậu không hiểu rồi, hai người này từ bé đã chép bài của nhau, ha ha, hai người làm chung một phần bài tập, không nhanh mới lạ!” Cậu ta cũng từ cấp hai Trung học số 1 lên thẳng cấp ba, tất nhiên biết rõ quan hệ của hai người này thân thiết như tay trái với tay phải vậy.

Nhưng bạn cùng bàn bên phải vẫn cảm thấy khó hiểu, rõ ràng hai người đâu có sống chung, tối qua về nhà cũng phải tám chín giờ rồi, sao có thể chép bài của nhau được?

Sau khi nộp bài tập, cả lớp bắt đầu vào học. Hết hai tiết đầu, đến giờ giải lao dài, nhưng vì bên ngoài trời mưa nên không phải ra sân chạy bộ. Cả lớp vui mừng, lớp học nhốn nháo hẳn lên, người thì trò chuyện, người thì đùa giỡn.

Cố Thầm và Lệ Đình Khâm lôi bài tập mới ra làm, nhưng bạn bàn trước lại không biết đang làm gì, có mấy nam sinh vây quanh.

“Quao, gửi tôi xem với… không tệ đâu, Nhị Cẩu, ông có cả mấy thứ này cơ à?”

“Thật hay giả đấy? Mở ra coi nào?”

“Trong lớp học… không hay lắm đâu… với lại, anh Thầm vẫn đang ngồi phía sau đấy.”

Mấy người chen chúc qua lại đến nỗi bàn của Cố Thầm cũng bị xô đẩy. Bạn bàn trước quay đầu lại cười cười, nói: “Anh Thầm, anh Lệ, hai người có muốn “tài nguyên” không? Tôi vừa kiếm được cái này…”

Mọi người đều biết nhà họ Cố rất giàu, nhưng vì đây là trường công nên chẳng ai thấy có khoảng cách với Cố Thầm.

Cố Thầm vẫn cúi đầu viết bài, không buồn ngẩng lên, chỉ đáp: “Không có hứng thú.” Không biết vì sao, ngay cả hồi cấp hai khi thầy cô giảng sinh lý học, cả lớp ồn ào cười đùa, cậu cũng chẳng có chút hứng thú nào, chứ đừng nói đến mấy cái AV.

Cố Thầm suy nghĩ một chút rồi lấy bút chọc chọc Lệ Đình Khâm: “Cậu có muốn xem không?” Trong ấn tượng của cậu, Lệ Đình Khâm chưa từng xem, mà có xem thì chắc chắn cũng sẽ xem cùng mình.

Lệ Đình Khâm đáp: “Không thích lắm.”

Bạn bàn trước nhìn hai người, thấy phản ứng giống hệt nhau, bèn trêu: “Ôi chao! Hai người chắc phải xem GV mới đúng chứ…”

Cố Thầm ngước mắt liếc cậu ta một cái, thản nhiên nói: “Nghĩ nhiều rồi.”

Ánh mắt cậu rất bình tĩnh, bạn bàn trước vốn chỉ đùa vui, cũng chẳng nghĩ theo hướng khác. Mọi người đều cảm thấy hai người này thật sự không có quan hệ mập mờ gì, dù sao thì tay trái với tay phải ở bên nhau cũng chẳng có cảm giác gì đặc biệt cả.

Thoáng cái đã đến tiệc sinh nhật mười tám tuổi của Cố Thầm. Cụ ông nhà họ Cố và ba Cố đều rất coi trọng chuyện này, mời không ít nhân vật danh giá, khiến cho cả biệt thự nhà họ Cố trở nên náo nhiệt vô cùng.

Nhưng sau khi tiếp đón khách khứa xong, Cố Thầm và Lệ Đình Khâm mỗi người chỉ cầm một ly nước trái cây, ngồi trên ban công lầu hai. Cố Thầm nói: “6 ngày trước mới tổ chức sinh nhật cậu một lần, hôm nay tôi lười tiếp khách lắm rồi.”

Cậu nhìn Lệ Đình Khâm trong bộ vest, cảm thấy cậu ta trông rất ra dáng, lại nói: “Sau này sinh nhật chúng ta tổ chức chung luôn đi, giao hết cho Lệ tổng ngài tiếp khách vậy.”

Lệ Đình Khâm đáp: “Cũng không phải không được, dù sao thì mối quan hệ xã hội của chúng ta cũng gần như trùng nhau.”

Cố Thầm nhìn xuống dưới lầu, trong vườn có mấy nam thanh nữ tú đang đùa giỡn, trong đó có một cậu trai đang trêu chọc một cô gái. Cậu ta cười ha ha, còn cô gái thì bật khóc, quay đầu chạy đi.

Mọi người đều cùng một vòng giao thiệp, Cố Thầm nhận ra bọn họ. Hai người kia cũng coi như thanh mai trúc mã, nhưng họ đang làm gì vậy?

Mấy cô gái khác đang an ủi cô gái kia, nhưng vẫn có cậu con trai cười nói: “Ôi dào, các cậu đừng để ý đến hai người họ, họ là oan gia vui vẻ thôi, chẳng mấy chốc sẽ làm lành lại ngay ấy mà.”

Cố Thầm lắc đầu: “Kiểu hành vi này tôi hoàn toàn không hiểu nổi…” Trong mắt cậu, những người cùng nhau lớn lên phải là những người thân thiết nhất, chỉ cần nhìn nhau là có thể hiểu đối phương đang nghĩ gì.

Lệ Đình Khâm cũng nhìn thấy cảnh đó, nói: “Thật sự khó hiểu.”

Lúc này, sau cánh cửa trượt của ban công, có tiếng người trò chuyện:

“Nếu thích Nhị thiếu nhà họ Cố thì cứ dũng cảm lên, mau đi đi.”

“Không được đâu, mình cảm thấy mình hoàn toàn không thể hòa vào vòng tròn của cậu ấy và Đại thiếu nhà họ Lệ…”

“Hai người họ chẳng qua chỉ là anh em tốt cùng nhau lớn lên thôi. Với kiểu gia đình như họ, sau này chắc chắn phải liên hôn với tiểu thư nhà giàu mà.”

Cố Thầm chống cằm, nói: “Hóa ra trong mắt họ, quan hệ của chúng ta là như vậy sao? Nếu phải liên hôn, cũng là cậu liên hôn chứ. Mình thật sự không thể tưởng tượng được cuộc sống sau này với người khác sẽ như thế nào.”

Lệ Đình Khâm gật đầu tán thành: “Ừ, dù sao bây giờ hôn nhân đồng giới cũng hợp pháp rồi.”

Nhưng sau buổi tiệc, mẹ của Cố Thầm, bà Sở, lại vô tình nhắc đến chuyện này: “Nhà họ Phùng thật là thú vị, Tiểu Thầm con vẫn còn là học sinh cấp ba mà họ đã đến tìm mẹ bàn chuyện hôn sự rồi…”

Cố Thầm đáp: “Mẹ, hôm nay con và Đình Khâm cũng đã nói về chuyện này. Chúng con quyết định sau khi tốt nghiệp đại học sẽ kết hôn.”

Bà Sở hít vào một hơi lạnh: “Hai đứa đang hẹn hò rồi à?” Nghĩ đến chuyện hai đứa trẻ thường xuyên ngủ cùng nhau, bà bỗng nhận ra một vấn đề mà trước nay mình vẫn luôn bỏ qua…

Cố Thầm nói: “Không có mà.”

Bà Sở vội hỏi: “Thế hai đứa đã… cái đó… chưa?”

Cố Thầm: “Chưa.”

Nhìn ánh mắt trong veo của con trai, bà Sở mới chợt nhận ra mình đã hoảng hốt vô ích. Trực giác mách bảo bà rằng bầu không khí giữa hai đứa trẻ này thật sự chẳng có gì là mập mờ, Cố Thầm nói vậy chỉ vì hai đứa cùng nhau lớn lên mà thôi.

Bà Sở nói: “Tiểu Thầm, con biết kết hôn nghĩa là gì không? Sao lại nói muốn kết hôn với Đình Khâm? Nhỡ sau này con thích một cô gái thì sao?”

Nhưng bà cũng biết, con trai mình rất lý trí và có chính kiến. Một khi đã nói ra, chắc chắn đó là quyết định đã được cân nhắc kỹ lưỡng.

Cố Thầm đáp: “Con chắc chắn là con không thích con gái. Nếu sau này con có bạn đời, con mong đó sẽ là Đình Khâm.”

Bà Sở cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Dù sao theo bà nhớ, Cố Thầm chưa từng yêu ai, vậy mà lại bình thản nói về chuyện kết hôn như vậy.

“Nhưng con với Đình Khâm đâu có yêu nhau. Mẹ không có ý bảo con phải yêu thằng bé, nhưng mà…”

Cố Thầm cũng suy nghĩ một chút, rồi nói: “Không sao đâu, cấp ba con sẽ không yêu sớm. Mẹ, con chỉ nói với mẹ về kế hoạch của con thôi, chuyện này để sau hẵng tính đi.”

Bà Sở mơ hồ gật đầu: “Ồ ồ, được rồi.” Hai đứa trẻ này đúng là không yêu sớm, nhưng mối quan hệ của chúng… thật sự rất kỳ lạ…

Cố Thầm trở về phòng, cũng suy ngẫm về quan hệ giữa mình và Lệ Đình Khâm. Cuối cùng, cậu nhắn tin cho bạn cùng bàn phía trước:

“Cậu có GV không? Tôi muốn xem thử xem đàn ông với đàn ông thì làm gì.”

Bình Luận (0)
Comment