Bên kia im lặng thật lâu mới đáp lại: “Cái đó… Anh Thầm, cuối cùng anh cũng cong rồi sao?”
Cố Thầm nói: “Không phải.” Cậu đã suy nghĩ rất lâu về xu hướng của mình, nhưng cảm thấy bản thân không thích đàn ông cũng chẳng thích phụ nữ. Đơn giản là cậu đã quen với việc ở bên Lệ Đình Khâm mà thôi.
Thậm chí dùng danh xưng người yêu hay anh em để mô tả cũng quá nông cạn. Không chỉ đơn thuần là hormone, cũng không chỉ là tình thân, nhưng cụ thể là gì thì cậu không nói rõ được. Vì vậy, cậu mới muốn xem thử GV, xác nhận lại một chút.
Bạn cùng bàn hỏi: “Thế sao anh lại xem GV?”
Cố Thầm đáp: “Để kiểm chứng mối quan hệ giữa tôi và Đình Khâm, vì sao tôi không yêu cậu ấy.” Nhưng lại muốn cưới cậu ấy.
Giọng điệu của Cố Thầm quá đỗi bình thản, khiến bạn cùng bàn cảm thấy CPU trong đầu sắp cháy khét rồi. Tại sao phải xem GV để chứng minh mình không yêu đàn ông chứ?
“Anh Thầm… em khuyên anh đừng xem, không chừng xem xong anh sẽ cong luôn đấy.”
Cố Thầm nói: “Cậu cứ nói có hay không đi.”
Bạn cùng bàn: “Tôi là trai thẳng, tại sao lại có tài nguyên GV chứ!”
Cố Thầm: “Vậy cậu còn nói nhiều thế làm gì? Không nói nữa, tôi đi làm việc khác đây.”
Cố Thầm cũng không tìm người khác để hỏi, mà tự lên mạng tìm vài bộ.
Nhưng trước khi mở ra, cậu có cảm giác như đang giấu tay trái của mình để làm chuyện xấu. Tiếc là tối qua Lệ Đình Khâm không ở đây ngủ cùng, nếu không chắc cậu đã gọi cậu ấy xem chung rồi.
Thế nhưng khi nhìn vào màn hình, hai diễn viên chính trông quá xấu. Nhìn họ quấn lấy nhau, cậu chẳng có chút hứng thú nào. Hình như… cậu cũng không thích đàn ông?
Tắt video đi, Cố Thầm đành tự mình tưởng tượng. Nếu Lệ Đình Khâm làm những hành động trong video với cậu thì sao?
Tay mình nắm lấy… không cảm giác gì. Nhưng nếu là tay của Lệ Đình Khâm thì sao… Cổ họng Cố Thầm khẽ động.
Mọi người nói bọn họ như tay trái và tay phải, nhưng “tay trái và tay phải” có vẻ không hoàn toàn giống nhau…
Cậu cảm thấy lần sau cần phải để Lệ Đình Khâm thử một chút.
Hôm sau, hai người xuất phát từ hai nơi khác nhau, Lệ Đình Khâm đến sớm hơn.
Bạn cùng bàn quay lại, mặt đầy hứng thú nhìn Lệ Đình Khâm: “Anh Lệ, thế nào rồi, anh Thầm có xem GV với anh không? Có cảm giác gì không?”
Sau đó cậu ta thấy sắc mặt Lệ Đình Khâm có hơi lạnh lẽo.
Bạn cùng bàn bừng tỉnh: “Hai người xem xong chẳng có cảm giác gì? Vẫn nghĩ mình chỉ là anh em tốt?”
Sắc mặt Lệ Đình Khâm càng lạnh hơn.
Bạn cùng bàn ngẫm lại, lại đoán: “Chẳng lẽ anh Thầm không rủ anh cùng xem?”
Nhìn thấy vẻ mặt Lệ Đình Khâm, bạn cùng bàn lập tức quay ngoắt lại, ngồi ngay ngắn: “Tôi không nói gì hết…”
Lúc này, Cố Thầm cuối cùng cũng xách cặp sách đến. Lệ Đình Khâm tự nhiên đón lấy cặp của cậu, liếc nhìn cậu đang ngáp dài, hỏi: “Tối qua ngủ không ngon?”
Cố Thầm ngồi xuống, đáp: “Ừm.”
Lệ Đình Khâm hỏi: “Sao lại tự mình xem mấy thứ đó?”
Cố Thầm nói: “Hôm tôi và mẹ bàn về chuyện kết hôn, nên tôi muốn nghiên cứu một chút. Tiếc là tối qua cậu không có ở đây. Nhưng tôi chỉ xem lướt qua vài phút, thấy khá nhàm chán. Hôm khác chúng ta cùng nghiên cứu tiếp đi.”
Hai người trao đổi bài tập hôm qua, bắt đầu sửa lỗi cho nhau.
“Đối chiếu bài trước đã.”
Bạn cùng bàn suýt chôn mặt vào sách. Hai người này thảo luận chuyện như thế mà vẫn tự nhiên như vậy sao? Rốt cuộc là cong hay thẳng đây? Trông vẫn như quan hệ tay trái và tay phải mà…
Hai ngày sau, Cố Thầm báo với bà Sở: “Mẹ, tối nay con đến nhà Đình Khâm làm bài tập.”
Bà Sở lần này cảnh giác, nói: “Tiểu Thầm, còn mấy tháng nữa là thi đại học rồi, con và Đình Khâm đều là những đứa trẻ biết chừng mực…”
Thực ra, sau hôm Tiểu Thầm đề cập đến kế hoạch kết hôn, bà cũng đã suy nghĩ về vấn đề này. Kỳ lạ là, bà lại cảm thấy hai đứa sau này kết hôn cũng chẳng có gì to tát? Nhưng dù vậy, bà vẫn không mong hai đứa gây ra chuyện gì trước kỳ thi đại học.
Dĩ nhiên, hai đứa nhỏ này trông cũng chẳng giống kiểu sẽ yêu đương sớm.
Cố Thầm rất thản nhiên nói: “Mẹ yên tâm, con sẽ không yêu sớm đâu.”
Hôm đó, Cố Thầm cùng Lệ Đình Khâm như thường lệ làm xong bài tập, tắm rửa xong xuôi, nhìn lướt qua bộ đồ ngủ của cả hai, mới phát hiện bố mẹ hai bên lại mua đồ đôi cho bọn họ.
Cố Thầm ngồi lên giường, mở điện thoại, bấm vào video mình đã tìm trước đó rồi đưa cho Lệ Đình Khâm: “Xem đi, cũng chẳng có gì hay ho.”
Lệ Đình Khâm chỉ liếc mắt một cái rồi tắt luôn, trả lại cho Cố Thầm: “Đúng là không hay thật.” Anh thường xuyên tắm chung với A Thầm, luôn cảm thấy cơ thể A Thầm rất đẹp, nhưng khi nhìn cơ thể của người đàn ông khác trong video thì lại chẳng có chút hứng thú nào.
Hai người kéo chăn nằm xuống, Cố Thầm nói: “Đình Khâm, giúp mình một chút?”
Lệ Đình Khâm có chút khó hiểu: “Sao tự nhiên…?” Thực ra từ hồi cấp hai, khi bắt đầu có thay đổi sinh lý, bọn họ đã từng nghiên cứu vấn đề này rồi, cảm thấy làm nhiều không tốt cho sức khỏe, nên từ đó đến giờ cũng ít làm, phần lớn thời gian đều dành cho học tập và rèn luyện thân thể.
Cố Thầm đáp: “Mình chỉ muốn thử xem nếu chúng ta làm chuyện này cùng nhau, cậu có phản cảm không.”
Lệ Đình Khâm như đang thắc mắc vì sao Cố Thầm lại hỏi vậy, bèn nói: “Có gì mà phản cảm?”
Anh nhẹ nhàng nắm lấy, hỏi: “Chẳng lẽ cậu cảm thấy phản cảm sao?”
Cố Thầm khẽ hừ một tiếng: “Sao có thể chứ? Mình chỉ đang nghĩ liệu như vậy có kí.ch thí.ch hơn không…”
Lệ Đình Khâm hỏi: “Vậy thế này có vừa không?”
Hơi thở Cố Thầm rối loạn: “Tùy cậu.”
Một lát sau, giúp Cố Thầm giải quyết xong, giọng Lệ Đình Khâm có chút trầm khàn: “Lúc này, có phải chúng ta nên hôn nhau không?”
Cố Thầm đáp: “Phải. Nhưng chúng ta chưa yêu nhau.”
Lệ Đình Khâm buông cậu ra: “Được, vậy sau khi thi đại học xong rồi tính.”
Bạn cùng bàn nhận ra bầu không khí giữa hai người này ngày càng trở nên kỳ lạ, cách họ đối xử với nhau không thay đổi, trước đây cậu ta cũng từng chứng kiến những hành động thân mật một cách quá tự nhiên của họ, đến mức đã quen rồi.
Nhưng bây giờ… cứ có cảm giác hình như những hành động hằng ngày của họ sắp kéo thành tơ dính?
Kỳ lạ thật.
Có điều, hỏi thì cả hai đều rất lý trí, đường hoàng nói rằng không yêu sớm, nghe cũng khá thuyết phục?
Huống hồ, càng gần đến kỳ thi đại học, thành tích của hai người này lại càng biến thái hơn. Kệ họ có quan hệ gì đi nữa, dù sao cũng chẳng thể ảnh hưởng đến điểm số của họ.
Những lúc áp lực cao, bạn cùng bàn cũng quay đầu lại tám chuyện với họ: “Anh cả, anh dâu, hai người không định học chung một lớp cùng một trường đại học luôn đấy chứ?”
Cố Thầm nói: “Không, quyết định học chung một trường thì đã định từ hồi cấp hai rồi, nên tôi với Đình Khâm mới chọn Trung học số 1. Nhưng bọn tôi sẽ không học cùng một ngành, tôi quyết định theo nghiên cứu khoa học, còn Đình Khâm sẽ kế thừa gia nghiệp.”
Đây cũng là lợi thế của việc làm con thứ trong nhà, không phải chịu áp lực nối nghiệp.
Bạn cùng bàn thốt lên: “Ghê thật… Đến lúc đó, Lệ tổng cứ thế rót vốn cho nghiên cứu khoa học của cậu luôn à?”
Cậu ta chẳng quan tâm họ có yêu sớm hay không nữa, vì cuộc đời hai người này đã gắn chặt từ nhỏ đến lớn rồi: “Tôi thấy một trăm năm nữa, hai người mất đi chắc cũng sẽ chôn chung luôn, thế là từ lúc sinh ra đến khi xuống mồ cũng không rời xa.”
Cố Thầm cười: “Ý tưởng này chẳng mới đâu.”
Bạn cùng bàn cạn lời: “Vậy hai người còn muốn thế nào nữa?”
Chớp mắt đã đến kỳ thi đại học, Cố Thầm và Lệ Đình Khâm chuẩn bị kỹ càng, thành tích vẫn luôn ổn định, nên không quá căng thẳng, thuận lợi vượt qua hai ngày thi. Sau khi so đáp án xong, tâm trạng họ hoàn toàn thả lỏng.
Lệ Đình Khâm kéo Cố Thầm thẳng đến tiệm trang sức, nói: “Đi thôi, mua nhẫn đính hôn trước đã.”
Cố Thầm cười: “Đúng ý tôi.”
Nhân viên tiệm trang sức biết hôm nay là ngày kết thúc kỳ thi đại học, nhưng khi thấy hai học sinh mặc đồng phục bước vào, vẫn có chút ngờ vực, hỏi: “Hai em muốn chọn trang sức loại nào?”
Lệ Đình Khâm nói: “Nhẫn đôi.” Hôm nay, anh không dẫn Cố Thầm đến tiệm trang sức cao cấp hơn, cũng không dùng đến bộ sưu tập của gia đình, chỉ muốn dùng tiền mình kiếm được để mua cặp nhẫn này.
Cố Thầm hiểu ý Lệ Đình Khâm, hỏi thẳng: “Cậu định chi bao nhiêu?”
Lệ Đình Khâm đáp: “Tầm vài chục vạn.”
Cố Thầm: “…Tôi tưởng chỉ tốn vài nghìn thôi, nhẫn trơn là được rồi, chúng mình phải đeo hằng ngày trong suốt thời đại học mà. Cậu tiêu mấy chục vạn thế này, có vẻ hơi phô trương quá rồi.”
Cố Thầm chọn vài mẫu rồi bảo nhân viên lấy ra thử. Nhân viên ban đầu tưởng họ là một cặp đôi nhỏ vừa thi đại học xong đến mua nhẫn, nhưng không ngờ cả hai đều đeo vào ngón giữa tay trái.
Nhân viên nhắc nhở: “Hai em, đây là vị trí của nhẫn đính hôn đấy…”
Cố Thầm bình thản đáp: “Ừm, đính hôn trước, đợi tốt nghiệp đại học rồi mới mua nhẫn cưới.”
Nhân viên: “…?”
Hai người chọn rất nhanh, xác định một cặp nhẫn trơn đơn giản, sau đó mỗi người tự trả tiền, đeo lên rồi rời đi.
Nhân viên nhìn theo bóng họ bước lên một chiếc xe sang, có chút khó hiểu, giàu vậy mà chỉ mua nhẫn vài nghìn tệ?
Cố Thầm vừa lên xe, điện thoại của bà Sở đã gọi tới, giọng không nhịn được mà trách móc: “Tiểu Thầm, sao con với Đình Khâm còn chưa về nhà? Mẹ với dì Lương đang đợi để chúc mừng hai đứa thi xong đây này.”
Cố Thầm đáp rất tự nhiên: “Ồ, con với Đình Khâm vừa đi mua nhẫn, giờ đang trên đường về.”
Bà Sở ngẩn ra: “Hả? Mua nhẫn? Hai đứa mua nhẫn gì cơ?”
Giọng điệu của Cố Thầm vẫn thản nhiên như thường: “Mua nhẫn đính hôn trước, chờ đến tuổi kết hôn hợp pháp rồi mới tính tiếp những chuyện khác.”
Bà Sở: "…?" Bà tưởng cái kế hoạch mà Cố Thầm nói trước đây chỉ là kế hoạch thôi chứ! Kết quả là thi xong lập tức đi mua nhẫn đính hôn luôn?! Đúng thật là một phút yêu sớm cũng không có…
"Khoan đã Tiểu Thầm, con có suy nghĩ đến chuyện kết hôn với Đình Khâm thì cũng bình thường thôi, nhưng con chắc là hai đứa không cần yêu đương gì à?" Cái trình tự này có phải hơi sai sai không?!
___