Sau khi làm quen sơ qua, Cố Thầm cũng hiểu được đại khái tình hình của bảy cặp khách mời khác tham gia chương trình.
Bốn cặp chưa kết hôn gồm: Cặp đầu tiên là Lục Thanh Việt và Dụ Tinh Châu, hai thành viên xuất thân từ nhóm nhạc nam, chương trình luôn cố gắng xây dựng chủ đề “từ kẻ thù không đội trời chung thành người yêu”. Cặp thứ hai là Đỗ Nhuy Thanh và Kiều Khôn Bình, một sự kết hợp giữa tổng tài hào môn và cô vợ nhỏ dịu dàng. Cặp thứ ba là nữ minh tinh điện ảnh Giang Thư Li và bạn trai ngoài giới giải trí, chủ yếu theo phong cách tình yêu nghệ thuật chân chính. Cặp thứ tư là Mục Vân Đình, công tử nhà hào môn dấn thân vào giới giải trí, và cậu em trai của gia đình bạn thân anh ta, tạo nên chủ đề thanh mai trúc mã.
Còn các cặp đã kết hôn, ngoài Cố Thầm và Lệ Đình Khâm, còn có: một đôi giáo sư đại học đã kết hôn nhiều năm, một cặp vợ chồng nghệ sĩ đến từ nước Giờ. Cuối cùng, nổi bật nhất là ảnh hậu nổi danh nhiều năm Lâm Dĩ Tố và người chồng kém cô mười tuổi.
Tổng thể mà nói, có bốn cặp đồng tính và bốn cặp dị tính (khác giới), khá cân bằng. Nhưng xét theo tình hình chung, thật ra tỷ lệ cặp đôi đồng tính trong chương trình này rất cao, cũng có nguyên nhân từ việc Đỗ Nhuy Thanh tự mình tham gia rồi còn kéo cả Cố Thầm theo.
Sau giai đoạn đầu làm quen và chào hỏi, mọi người cũng bắt đầu trò chuyện theo nhóm tùy mức độ thân thiết, có chút không khí giống một buổi trà đàm.
Đỗ Nhuy Thanh vẫn ghi hận việc lần trước Cố Thầm không nể mặt tham gia buổi họp lớp, lần này cố tình phớt lờ cậu, hòa nhập nhiệt tình với đám đông để làm nổi bật sự lẻ loi của Cố Thầm. Chiêu này hắn ta rất thạo, hơn nữa bản thân Cố Thầm vốn không thân với ai trong nhóm, nên sau màn chào hỏi ban đầu, chẳng ai đặc biệt để ý đến cậu nữa.
Dần dần, đến cả một bình luận nhắc đến Cố Thầm cũng không còn.
Ngược lại, Lục Thanh Việt và Dụ Tinh Châu thì khác, dù kinh nghiệm và tác phẩm của họ không sánh bằng một số tiền bối có mặt ở đây, nhưng với tư cách là ngôi sao hạng A, họ sở hữu lượng chủ đề nóng và độ tương tác fan cao nhất, liên tục bị nhắc tên, bất đắc dĩ phải tham gia vào câu chuyện.
Thấy sự chú ý vào hai người kia bị phân tán đi, Cố Thầm chỉ cảm thấy tai mắt đều yên tĩnh hẳn. Ngay cạnh sô pha trong góc có một kệ tạp chí, cậu tiện tay rút một quyển ra lật xem, thỉnh thoảng nhấp một ngụm hồng trà, thư thái vô cùng.
Nhìn khung cảnh xã giao này, chàng trai trẻ bên cạnh Lâm Dĩ Tố để lộ biểu cảm “các người thật đáng sợ” rồi móc điện thoại ra bắt đầu chơi game.
Sắp đến giờ ăn trưa, cuộc trò chuyện của mọi người dần dần lắng xuống. Lục Thanh Việt cuối cùng cũng ngồi lại chỗ mình, ngưỡng mộ nhìn Cố Thầm, nói: “Cố tiên sinh, trên người anh thật sự có buff cô độc vương ấy… sao không ai kéo anh vào nói chuyện vậy?”
Dụ Tinh Châu vỗ lên đầu Lục Thanh Việt, quở trách: “Buff cái gì mà buff? Anh không thể nói chuyện đàng hoàng được à?”
Lục Thanh Việt nắm lấy tay Dụ Tinh Châu: “Đã nói bao nhiêu lần rồi, đầu đàn ông không thể vỗ!”
Khi hai người họ lại gần, cuối cùng bình luận trực tiếp cũng chú ý đến bên này.
[Ha ha ha người ngồi trong góc kia là ai vậy? Vợ không đến, lại còn bị hai người này kẹp ở giữa, thật thảm quá đi ha ha ha.]
[Hai người này cứ mãi công khai đấu khẩu rồi lại lén lút khoe ân ái, kẹp Cố tiên sinh ở giữa nhét đầy miệng cẩu lương.]
[Ơ kìa, chẳng phải hai người lúc nãy còn sắp đánh nhau à? Giờ thì lại quấn quýt ngay trước mặt Cố tiên sinh hả ha ha ha.]
Cố Thầm ngồi đó, nhìn bọn họ, cảm thấy khá thú vị.
Họ chính là công thụ chính của nguyên tác, còn cậu chỉ là một tấm nền dùng để làm nổi bật tình yêu “ngọt ngào” của họ. Bây giờ xem ra, cuốn sách này đúng là viết không sai chút nào. Dù cậu không còn cần phải lấy sự cô độc bi thảm của mình để tô điểm nữa, nhưng vẫn… đúng theo nghĩa đen của từ — “phông nền”.
Lục Thanh Việt nhìn chiếc bàn trà nhỏ bên cạnh Cố Thầm, nơi đặt một tách trà bằng sứ xương tinh xảo, trong suốt, bên trong là nước trà đỏ trong veo. Nói nhiều đến khát, ngửi thấy mùi trà thơm, anh ta vô thức nuốt nước bọt. Nhìn lại Cố Thầm thong thả lật xem tạp chí thời trang trên tay, ung dung, thực sự quá ung dung.
Lục Thanh Việt tò mò hỏi: “Làm sao mà anh biến chương trình quay chán ngắt này thành một buổi cà phê nhàn nhã được vậy? Trà này trông ngon ghê, mua ở đâu thế? Bao nhiêu tiền một cân?”
Cái này phải cảm ơn bạn nhỏ Tiểu Đỗ rồi. Cố Thầm cười nhạt, nói: “Cũng bình thường thôi, chỉ năm vạn một hộp, tôi để ở quầy nước trong bếp rồi, đáng lẽ nên mang theo một cái ấm nữa.”
Lục Thanh Việt lập tức phấn khích, bật dậy: “Cố tiên sinh, anh chờ chút, tôi đi kiếm cái ấm!”
Lục Thanh Việt vừa rời đi, dường như Đỗ Nhuy Thanh cuối cùng cũng để ý rằng Cố Thầm đang bị mọi người phớt lờ, bèn lên tiếng: “Ấy da, Tiểu Cố, hôm nay sao cậu cứ im lặng mãi thế? Đừng có xa lánh tập thể như vậy chứ.”
Hắn ta đứng dậy, tiện tay cầm lấy một chiếc ấm trà do chương trình chuẩn bị: "Nào, chúng ta cùng rót trà cho mọi người nhé, đừng ngại, ai cũng dễ gần cả." Thái độ của hắn ta đối với Cố Thầm vẫn dừng lại ở thời gian xem cậu như đàn em sai vặt, trong chương trình cũng chẳng khá hơn là bao.
Giáo sư già Khổng Phủ Tùng hơi cau mày, nhưng vẫn mỉm cười nói: “Không cần đâu Nhuy Thanh, sắp ăn cơm rồi.”
Đỗ Nhuy Thanh lại nhìn sang Cố Thầm, nói: “Không sao đâu thầy Khổng, đây là việc hậu bối nên làm, đúng không Tiểu Cố?”
Cố Thầm còn chưa kịp nói gì, Lục Thanh Việt đã cầm ấm trà quay lại, lớn giọng: “Khoan đã! Để tôi! Tôi là nhỏ nhất! Tôi mới là hậu bối thật sự!”
Đỗ Nhuy Thanh: “?”
Lục Thanh Việt rót cho Cố Thầm trước, nói: “Cố tiên sinh, anh là sếp, anh uống trước.”
Cố Thầm nhấp một ngụm, nhận xét: “Tiểu Lục, nước hơi nóng quá.”
"Ồ!"
Lục Thanh Việt ngoan ngoãn gật đầu: “Lần sau tôi sẽ chú ý.”
Bình luận trực tiếp.
[???]
[Vị này là ai? Sao có thể khiến Tiểu Lục ngông nghênh của chúng ta bưng trà rót nước vậy???]
Fan của Cố Thầm cuối cùng cũng tìm được cơ hội để quảng bá.
[Không biết bạn có từng nghe qua về — vị đại lão thần bí, Cố tiên sinh chưa?]
Vì cốc trà của mọi người đều do chương trình chuẩn bị sẵn, nên Dụ Tinh Châu đành giúp Lục Thanh Việt cầm ly mới rót trà cho từng người.
Vừa rót, Lục Thanh Việt vừa nói: "Đây là trà tôi 'hái' được từ chỗ Cố tiên sinh đó, năm vạn một hộp luôn nha." Dù anh ta cũng kiếm được nhiều tiền, nhưng chẳng bao giờ chi tiêu vào những thứ như trà, nên vẫn thấy khá hiếm lạ.
Bình luận trực tiếp:
[Lục Thanh Việt: Cảm ơn mọi người, đây là trà cưới của tôi và Tinh Châu.]
[Hahahaha cười xỉu, nhưng mà hai người họ cùng nhau rót trà, thật sự trông giống đang phát kẹo cưới, không không, là rót trà cưới.]
Cố Thầm nhấp ngụm trà, tiếp tục làm một tấm nền yên tĩnh.
[Tiểu Lục và Tiểu Dụ mới thực sự là nhỏ tuổi nhất trong chương trình, trong giới cũng là hậu bối, thật không hiểu nổi Đỗ Nhuy Thanh nghĩ gì mà lại sai bảo Cố tiên sinh như thế, dù là bạn học cũ cũng không thể thất lễ vậy được chứ?]
[Nhưng mà tôi thấy Tiểu Cố đúng là hơi không hòa nhập thật, cả buổi sáng hầu như không nói câu nào.]
[Nhuy Thanh vẫn luôn nhiệt tình mà, thấy người ta không có vợ đi cùng, nên muốn giúp làm nóng không khí, để anh ta hòa nhập với mọi người thôi.]
Sau bữa trưa, mọi người nghỉ ngơi một chút. Theo lịch trình, chương trình sẽ sắp xếp cho các cặp đôi đã kết hôn cùng ngồi lại, chia sẻ một câu chuyện tình yêu của họ, để các cặp đôi chưa kết hôn có cơ hội hiểu nhau, đánh giá và lựa chọn.
Bắt đầu từ cặp lớn tuổi nhất, vợ của giáo sư già Khổng Phủ Tùng, bà Vu Hồng, chậm rãi kể: “Lúc còn trẻ, tôi và thầy Khổng cùng học tiến sĩ ở một trường đại học, cả hai đều thầm thích đối phương nhưng lại chẳng ai hay biết. Một lần, thầy Khổng cố ý mang một vấn đề học thuật chưa có lời giải đến hỏi tôi, muốn cùng tôi thảo luận. Còn tôi, vì muốn thể hiện mặt hoàn hảo nhất trước anh ấy, không dám để lộ sự lúng túng, liền mang vấn đề đó về tìm tài liệu tra cứu mấy ngày mấy đêm, làm thí nghiệm liên tục, mãi đến khi tự tin mới dám mở miệng thảo luận cùng thầy Khổng.”
Thầy Khổng cười tủm tỉm tiếp lời: “Nhưng sau khi nghe lập luận của cô ấy, tôi hoàn toàn không theo kịp suy nghĩ của cô ấy, cảm giác tự ti vô cùng, thấy mình mất mặt trước cô ấy, thế là vội vàng mang về nghiên cứu lại suốt nửa tháng, rồi mới dám tìm cô ấy lần nữa. Cứ thế, chúng tôi nghiên cứu qua nghiên cứu lại, một năm trôi qua mà vẫn chưa ai tỏ tình, mà vấn đề kia cũng vẫn chưa được giải quyết.”
Nói đến đây, thầy Khổng đổi giọng cười nói: “Nhưng mà, cuối cùng thì thầy hướng dẫn của cả hai chúng tôi lại đạt được thành quả lớn trong vấn đề này, giải phóng cho chúng tôi khỏi nó, ha ha ha…”
Mọi người đều bật cười theo, tình yêu thời ấy thật đẹp đẽ và thuần khiết biết bao.
Cố Thầm nhìn hai vị thầy cô, đôi mắt vốn bình thản và hờ hững của cậu thoáng gợn sóng.
Cái tên Cố Thầm, có nghĩa là một lòng nhiệt huyết, không quay đầu lại.
Thế nhưng những năm tháng dài đằng đẵng trong các nhiệm vụ, sống với vô số thân phận khác nhau, theo đuổi mọi thứ trên thế gian, đã bào mòn tất cả sự nhiệt huyết của cậu. Giờ đây, cuối cùng cậu cũng có thể “diễn chính mình”, mong muốn một cuộc sống bình lặng và an yên. Nhưng, là một con người thực sự, cậu nên mong cầu điều gì đây?
Dụ Tinh Châu ngồi bên cạnh, chống cằm, cũng cảm thán: “Thật tuyệt…”
Kể xong, đến lượt vợ chồng Lâm Dĩ Tố. Cô tựa vào sô pha đầu ngón tay quấn lấy lọn tóc, đôi môi đỏ cong lên, vui vẻ nói: “Tôi và Tiểu Nguyên quen nhau qua game…”
Nghe cô kể, Cố Thầm mới biết chồng cô, Thẩm Nguyên, là một tuyển thủ chuyên nghiệp trong giới eSports.
Tình yêu của họ không phải câu chuyện “chàng phi công trẻ cặp kè ảnh hậu”, mà là hai người cùng chơi game rất lâu, sau đó mới nhận ra thân phận của nhau rồi ở bên nhau. Ai nghe xong cũng xuýt xoa vì quá ngọt ngào.
Nhiều khán giả theo dõi chương trình này cũng chính vì muốn nghe các ngôi sao chia sẻ chuyện tình cảm của họ. Trước đó, Lâm Dĩ Tố chưa từng tham gia bất kỳ chương trình phỏng vấn nào để công khai chuyện tình yêu của mình.
Tiếp theo là cặp vợ chồng nghệ sĩ đến từ nước H. Họ đúng là đang kể chuyện tình yêu, nhưng trong từng lời nói lại toát lên sự tự cao tự đại với nền nghệ thuật nước họ, coi thường nền nghệ thuật của các nước khác, khiến mọi người nghe mà nhíu mày.
Cuối cùng cũng đến lượt Cố Thầm. Cậu vẫn ngồi yên ở góc sô pha, trong livestream, khán giả chỉ có thể nhìn thấy đôi chân dài bắt chéo của cậu và nghe giọng nói của cậu.
Đỗ Nhuy Thanh thầm nghĩ: đến rồi, đến rồi, phần hắn ta mong chờ nhất đây rồi, để xem Cố Thầm có thể nói ra cái gì!
Chỉ nghe thấy cậu thản nhiên mở miệng: “Tôi và Lệ tổng là liên hôn thương mại. Dạo này anh ấy đi công tác, chúng tôi không sống chung.”
Đỗ Nhuy Thanh: “?” Cái này… cũng có thể nói thẳng ra luôn sao?
Bình luận trực tiếp.
[Ha ha ha tôi biết ngay mà! Cố tiên sinh có thể biến mọi câu chuyện tình yêu thành vô vị.]
[Lẽ ra tôi không nên kỳ vọng gì ở anh mà, Cố tiên sinh.]
[Ai nói vô vị? Bao nhiêu truyện “cưới trước yêu sau” đều bắt đầu như thế này, đừng có mở to mắt mà nói linh tinh, tình yêu kiểu này khó lắm đấy. Ha ha ha.]
Dưới ánh mắt chờ mong của mọi người, Cố Thầm lại nói: “Sáng nay, theo yêu cầu của chương trình, lần đầu tiên tôi gọi video với anh ấy, phát hiện anh ấy trông cũng khá đẹp. Tôi nói với anh ấy ‘Chúc anh buổi tối tốt lành’, anh ấy nói với tôi ‘Chào buổi sáng’.”
Mọi người đợi anh nói tiếp. Đợi mãi.
Nhưng mãi không có gì thêm. Hình như… đã hết rồi.
Lục Thanh Việt nhìn cậu chằm chằm, hỏi: “Hết rồi à?”
Cố Thầm gật đầu: “Hết rồi.”
Đỗ Nhuy Thanh há hốc miệng: “Ờ… Cái này tính là chuyện tình yêu sao?” Cố Thầm có thể thản nhiên nói ra chuyện Lệ tổng không yêu cậu không quan tâm cậu như thể điều đó hiển nhiên vậy à?
Cố Thầm không phản bác, bình thản đáp: “Quả thật chưa tính là chuyện tình yêu. Dù sao chúng tôi mới kết hôn, chỉ mới có vậy thôi.”
“Cái gì mà không tính chuyện tình yêu?”
Lục Thanh Việt kích động: “Huấn luyện viên, tôi muốn học kiểu này! Cố tiên sinh, tôi quyết định rồi, tôi chọn anh!”
Bình luận trực tiếp.
[Ha ha ha Tiểu Lục, trong mắt cậu, cái danh hiệu “cô độc vương” của Cố tiên sinh là gỡ không xuống rồi đúng không?]
[Việt Việt, tôi khuyên cậu đừng học theo, tôi thấy có gì đó sai sai, thực sự rất sai…]
[Việt Việt, tôi khuyên cậu chạy mau đi!!! Tôi mà nghe thấy “hôn nhân thương mại” là nghĩ ngay đến kịch bản “cưới trước yêu sau” rồi, cậu ngây thơ quá đó ha ha ha.]
[Cậu nghe kỹ xem anh ấy nói gì đi, cảm thấy Lệ tổng rất đẹp trai, chào buổi tối, chào buổi sáng — cậu không thấy ngọt ngào à?]
[Chào buổi tối, chào buổi sáng, lời chào vượt qua múi giờ, đúng là có chút ngọt thật đấy!]
["Chỉ mới kịp xảy ra như vậy"? Nghĩa là vẫn còn muốn xảy ra thêm sao~]
[Khoan đã, trước đó có bao nhiêu cặp đôi ngọt ngào thật sự, tại sao chúng ta cứ phải cố bới đường trong “câu chuyện tình yêu” hai câu của cô độc vương Cố tiên sinh vậy chứ?]