Sau Khi Người Qua Đường Giáp Liên Hôn Với Đại Lão Hào Môn

Chương 81

Cố Thầm ngửa đầu, mệt mỏi tựa vào ghế sau, chờ thuốc ức chế phát huy tác dụng, đồng thời dặn dò: “Đợi sau khi Lệ Đình Khâm rời khỏi Bộ giám sát, hãy theo dõi anh ta và thuộc hạ của anh, mọi động thái đều phải báo cáo cho tôi.”

“Lấy danh nghĩa Bộ tổng chỉ huy điều động cấm vệ quân xung quanh tinh cầu thủ đô, luôn trong trạng thái sẵn sàng phong tỏa toàn thành.”

Đêm hôm Bộ giám sát thả Lệ Đình Khâm, bệ hạ đã tổ chức tiệc mừng công trong cung điện để vinh danh vị anh hùng này.

Thị tùng đang chỉnh sửa lễ phục dạ tiệc cho Cố Thầm, là lượt phẳng phiu lớp vải thêu xa hoa. Càng tiến vào thời đại tinh tế với công nghệ hiện đại, giới quý tộc càng theo đuổi phong cách phục cổ trong ăn mặc, sinh hoạt. Trang phục của họ là những bộ đồ được thêu tay kỳ công, trong khi dân thường chỉ có thể mặc quần áo sản xuất hàng loạt bằng máy móc.

Cố Thầm tan làm ở Bộ tổng chỉ huy, cởi bỏ quân phục khoác ngoài. Chiếc sơ mi trắng được sơ vin gọn gàng trong quân phục, thắt lưng da đen làm nổi bật tỉ lệ cơ thể hoàn hảo, còn đôi bốt quân đội khiến cậu trông càng thêm cao ráo, gọn gàng và mạnh mẽ.

Cậu liếc nhìn thị tùng đang là lượt quần áo, giơ tay nói: “Không cần chuẩn bị nữa.”

Cậu lấy một chiếc áo khoác gọn nhẹ khoác lên vai.

Sức khỏe của bệ hạ ngày một suy yếu, tổ chức yến tiệc vào thời điểm này, ai cũng không thể đoán trước được sẽ xảy ra chuyện gì.

“Đêm nay vào cung sớm đi, tôi cần diện kiến bệ hạ.”

Cố Thầm có quyền tự do ra vào hoàng cung ở mức độ rất lớn.

Dưới sự dẫn đường của cấm vệ quân, cậu tiến vào nơi sâu nhất trong hoàng cung - cung điện nơi bệ hạ đang tịnh dưỡng.

Hoàng đế đương triều của đế quốc đã hơn trăm tuổi. Dù quyền lực và tài phú có nhiều đến đâu, cũng không thể cứu vãn sự tàn phá của thời gian. Cơ thể ngài đã dần suy yếu vì tuổi tác.

Cố Thầm khẽ gật đầu, cung kính nói: “Bệ hạ.”

Lão Hoàng đế tựa lưng vào giường, trông vẫn khá tỉnh táo, có thể tiếp tục xử lý chính vụ của đế quốc. Lão tắt màn hình ánh sáng, nói: “Tiểu Thầm đến rồi à.”

Hoàng tử nhỏ mới 16 tuổi cũng đang ở bên cạnh lão hoàng đế, cất tiếng gọi: “Anh hai Cố.”

Nhà họ Cố là một trong những gia tộc quý tộc hàng đầu của đế quốc, quan hệ với hoàng thất vô cùng sâu sắc. Cha của Cố Thầm từng được lão Hoàng đế tín nhiệm, sau khi ông qua đời, trọng trách ấy lại rơi lên vai cậu.

Lão hoàng đế cười: “Tiểu Thầm, nghe nói lần này là con ra sức bảo vệ Lệ Đình Khâm? Xem ra đã chín chắn hơn nhiều so với trước đây.”

Cố Thầm đáp: “Chỉ là một chút cân nhắc. Hiện tại trùng tộc liên tục có động thái bất thường, đế quốc cần bọn họ, sau này Tiểu Ninh cũng cần bọn họ.”

Khoảng cách giàu nghèo ngày càng lớn, sự phân hóa giai cấp ngày càng sâu sắc, khiến mâu thuẫn nội bộ trong đế quốc ngày càng gay gắt. Trong khi đó, sự xâm lấn không ngừng của trùng tộc và không gian sinh tồn ngày càng thu hẹp của nhân loại cũng tạo ra áp lực khổng lồ từ bên ngoài.

Đế quốc dựa vào đâu để chống lại sự xâm lược của trùng tộc?

Những kẻ quý tộc đang đắm chìm trong hoan lạc ư?

Không.

Bọn họ chỉ có thể dựa vào những sức mạnh kiên cường như Lệ Đình Khâm, đó mới là mâu thuẫn ngoại bộ cần được giải quyết trước tiên.

Về phần mâu thuẫn nội bộ… Cố Thầm đang chờ Lệ Đình Khâm châm ngòi cho sợi dây dẫn này.

Lão Hoàng đế quan sát Cố Thầm, chợt thở dài: “Tiểu Thầm, còn nhớ hồi con học ở Học viện Quân sự đế quốc, cứ hay chạy đến khu ổ chuột không? Khi thì xuống đấu trường ngầm đánh quyền đen, khi thì vào chợ đen buôn người để cứu dân nghèo…”

“Cha con lo đến mất ăn mất ngủ, bảo con rằng quân tử không đứng dưới tường nguy nan, sau này những người đó sẽ chẳng còn liên hệ gì với con. Nếu muốn cứu người, chỉ cần hạ lệnh là được.”

“Nhưng con lại nói, bọn họ cũng là một phần của đất nước này. Nếu muốn trị quốc, sao có thể không hiểu rõ họ?”

Thế nhưng, khi nói đến đây, lão oàng đế lại không có ý khen ngợi mà chỉ lắc đầu, nói: “Tiểu Thầm, làm Chỉ huy là một nghề tàn nhẫn. Vì thế, đừng làm kẻ theo đuổi lý tưởng. Con còn trẻ, nếu sớm vỡ mộng vì lý tưởng, sẽ càng đau khổ hơn. Hãy trở thành một người theo chủ nghĩa thực tế, có lẽ con sẽ tìm được vài đáp án trong hiện thực.”

Cố Thầm khẽ cười khổ. Cậu từng nghĩ rằng, nhiệm vụ của một Chỉ huy là hy sinh số ít để bảo vệ số đông, và cậu sẵn sàng gánh chịu nỗi đau này.

Thế nhưng, khi chính mình mang theo lý tưởng ấy để thực sự thực hiện, cậu mới nhận ra rằng quyết sách của những người xung quanh phần lớn là hy sinh đa số dân thường để bảo vệ thiểu số quý tộc mà thôi.

Dù vậy, cậu cũng không thể để đất nước này sụp đổ. Dưới áp lực từ trùng tộc đang hăm he rình rập, một lần hỗn loạn sẽ kéo theo máu lửa triền miên.

Thế nên, tất cả những gì cậu làm bây giờ, đều là lựa chọn và cân nhắc khi đứng ở vị trí này.

Cố Thầm khẽ gật đầu: “Bệ hạ, cảm ơn người đã chỉ dạy. Thần sẽ suy nghĩ cẩn thận.”

Tất nhiên cậu không cho rằng “chủ nghĩa thực tế” của Hoàng đế là đúng đắn. Mấy chục năm cai trị, bệ hạ chỉ “thực tế” để hưởng lạc, kéo theo đó là khoảng cách giàu nghèo ngày càng lớn, và cuộc sống của dân thường càng trở nên tồi tệ hơn.

“Được rồi.” 

Nói nhiều như vậy, Hoàng đế cũng bắt đầu mệt mỏi, phất tay nói: “Tiểu Thầm, dẫn Ninh Nhi đến tiệc rượu làm quen với các tướng lĩnh biên cương vừa trở về đi. Lần này con đã bảo vệ Lệ Đình Khâm, vừa hay để Ninh Nhi tiếp xúc nhiều hơn với bọn họ.”

“Thần tuân chỉ.”

Cố Thầm dẫn tiểu hoàng tử Sở Ninh rời khỏi cung điện, tiến về phía yến tiệc.

Sở Ninh là người thừa kế mà hoàng đế đã chọn, nhưng hai người lại chênh nhau gần trăm tuổi. Sở dĩ Hoàng đế có cậu ta chỉ là vì cảm thấy mấy người con trước đó đều không hợp ý, nên mới lợi dụng công nghệ hiện đại để “sinh” thêm một đứa.

Tam hoàng tử nhìn thấy Cố Thầm lại đi cùng Sở Ninh, sắc mặt hơi vặn vẹo, nhưng rất nhanh đã lấy lại vẻ bình thường, niềm nở tiến lên trò chuyện cùng Cố Thầm.

Tam hoàng tử là Omega được hoàng đế cho sinh ra theo cách tự nhiên, vì vậy hiện giờ đã 6, 70 tuổi, cơ thể cũng bắt đầu suy yếu.

Cố Thầm đối đáp vài câu rồi cảm thấy hắn có gì đó không đúng. Cả người như chìm trong sự hưng phấn kỳ quái.

Mật thám của cậu từng báo rằng gần đây quân cách mạng sẽ có hành động, nhưng Tam hoàng tử lại đang phấn khích chuyện gì?

Khẽ dặn dò thư ký vài câu, ánh mắt Cố Thầm dõi theo mọi người, hướng về phía Lệ Đình Khâm.

Dù giới quý tộc cảm thấy vị alpha cấp 3S này gần như là kẻ vô pháp vô thiên trong truyền thuyết, nhưng khi tận mắt nhìn thấy anh tại bữa tiệc, bọn họ mới phát hiện con người này lại khiêm tốn và bình thản đến vậy, hoàn toàn không có vẻ kiêu ngạo của một kẻ xuất thân bần hàn khi bước lên địa vị cao.

Dĩ nhiên, dù cho anh có vươn lên được vị trí này, so với nền tảng mấy đời tích lũy của những gia tộc kia, anh vẫn chẳng khác gì kẻ quê mùa.

Quý tộc ở đây phần lớn đều có thợ may riêng, lễ phục đều được đo ni đóng giày bởi những người thợ thủ công. Còn giới tân quý có lẽ sẽ mặc hàng cao cấp theo xu hướng thời trang.

Nhưng Lệ Đình Khâm lại chỉ khoác lên mình một bộ trang phục chỉnh tề giản dị, không hề có hoa văn thêu thùa, vô cùng khiêm nhường. Phong cách này khá giống với Cố Thầm hôm nay, nhưng thân phận hai người lại khác biệt một trời một vực.

Chạm mắt với Cố Thầm, Lệ Đình Khâm lập tức bước lên, đưa tay ra, nói: “Tổng chỉ huy Cố, đa tạ ngài đã nương tay, giúp đỡ trong việc hòa giải.”

Cố Thầm nhìn bàn tay của anh. Cậu mới tiêm thuốc ức chế buổi sáng, hôm nay không muốn tiêm thêm liều thứ hai.

Gần hai giây sau, cậu mới vươn tay phải vẫn đeo găng, bắt tay anh một cách tượng trưng, giọng điệu nhạt nhẽo: “Bổn phận mà thôi, Thượng tướng Lệ không cần khách sáo.”

Hoàng đế bệ hạ chẳng còn sống được bao lâu. Nếu sau khi ngài qua đời, vấn đề quân cách mạng lại bùng nổ, e rằng cậu cũng khó mà giữ được thế cân bằng.

Nhìn thấy Cố Thầm bắt tay Lệ Đình Khâm mà thậm chí không tháo găng, lập tức có người “lịch sự” quay mặt đi, che môi cười khẽ.

Dù Tổng chỉ huy Cố có chịu ra tay bảo vệ Lệ Đình Khâm đi nữa, thân phận như anh cũng không thể vì thế mà có liên hệ gì với cậu. 

Thế nhưng, bọn họ lại thấy Lệ Đình Khâm chẳng hề tỏ vẻ tức giận trước hành động gần như là sỉ nhục này. Anh vẫn giữ nụ cười, tiếp tục nói: “Tổng chỉ huy Cố có hứng thú trò chuyện về tình hình biên giới không?”

Cố Thầm nhìn anh, chợt nhớ đến chuyện lão Hoàng đế nhắc lại khi nãy.

Khi đó, bọn họ vẫn còn học trong Học viện Quân sự đế quốc. Lệ Đình Khâm học hệ tác chiến, còn cậu học hệ chỉ huy.

Dù Lệ Đình Khâm có thành tích xuất sắc nên được miễn giảm học phí, nhưng chi phí sinh hoạt đắt đỏ ở tinh cầu thủ đô và tiền bảo trì cơ giáp khiến anh vẫn phải làm thêm mấy công việc cùng lúc, túng quẫn đến mức leng keng.

Rất nhiều lần, “hẹn hò” của bọn họ chính là chạy đến đấu trường ngầm đánh quyền đen, sau đó cậu nhét toàn bộ tiền thưởng vào tay anh.

Cố Thầm vừa định nói gì đó thì thư ký đã lộ ra vẻ hơi sốt ruột. Cậu vẫn giữ nguyên nét mặt, mỉm cười với Lệ Đình Khâm: “Thượng tướng Lệ, tôi còn có việc, xin phép thất lễ.”

Tim thư ký đập loạn, thậm chí không dám mở miệng giữa chốn đông người. Hắn đưa Cố Thầm đến một phòng hội đàm nhỏ rồi mới nói: “Đại nhân, tôi đã theo dõi người của Tam hoàng tử và phát hiện ra một vấn đề vô cùng nghiêm trọng. Dưới lòng đất Hoàng cung có thể đã bị cài đặt một lượng lớn chất nổ… vị trí cụ thể vẫn chưa xác định được.”

“Đại nhân, xin hãy nghe tôi, hiện tại ngài nhất định phải bám sát Tam hoàng tử. Trước khi tìm ra vị trí của đám thuốc nổ đó, chỉ có ở bên cạnh hắn mới là an toàn nhất.”

Cố Thầm không giận mà bật cười: “Đây chính là an ninh của Hoàng cung?”

Hoàng đế chưa từng coi trọng đứa con trai này, năm xưa cũng chỉ giao cho hắn một số công việc bên lề, như cải tạo cung điện. Những chất nổ này, chắc chắn đã được cài đặt từ khi đó. Còn chuyện làm sao có thể thông qua kiểm tra nghiệm thu, chỉ có thể hỏi hoàng thất mà thôi.

Cố Thầm đã sớm chuẩn bị tinh thần đối đầu với Lệ Đình Khâm, nhưng không ngờ lại có kẻ muốn trực tiếp lật bàn.

Cậu nhanh chóng hạ lệnh: “Cậu tìm cách giữ chân Tam hoàng tử, không được để hắn rời đi. Tôi sẽ đi chuyển Hoàng đế đến nơi an toàn.”

Lúc này, Hoàng đế tuyệt đối không thể chết.

Nhưng tất cả mọi người đều đã đánh giá thấp sự điên cuồng của Tam hoàng tử.

Dù Cố Thầm đã lập tức gửi tin yêu cầu Hoàng đế rời đi, đồng thời nhanh chóng chạy đến, nhưng hắn còn chưa kịp đến tẩm cung của Hoàng đế thì toàn bộ Hoàng cung đã rung chuyển dữ dội, nhiều nơi phát nổ kịch liệt, mảnh đạn bay tứ tung.

Cố Thầm lập tức rạp người xuống, nhưng vẫn bị một vài mảnh đạn găm vào lưng. Trong làn khói bụi mù mịt, cậu chống người đứng dậy. Sức ép từ vụ nổ khiến cậu ho ra hai ngụm máu, thần kinh nhạy bén cũng đang ong ong rung lên.

Tầm nhìn lúc này cực kỳ hạn chế, nhìn về phía cung điện nơi diễn ra yến tiệc, hình như nó cũng đã bị đánh sập.

Tam hoàng tử muốn lấy mạng tất cả mọi người, không chừa một ai?

Cố Thầm cắn răng chịu đựng cơn đau, nhanh chóng chạy đến tẩm cung, nhưng rõ ràng họ vẫn chưa kịp sơ tán đến khu vực an toàn. Đây là nơi chịu ảnh hưởng nặng nề nhất từ vụ nổ, khắp nơi đầy rẫy máu me, tàn tích, những thi thể bị xé nát.

Hoàng đế nằm giữa đống đổ nát, đôi mắt trợn trừng, đã tắt thở.

Nhưng Cố Thầm nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

Cậu lục tìm hộp y tế trong tàn tích của phòng y tế gần đó, cắn mép áo sơ mi, dùng nhíp gắp mảnh đạn ra khỏi vết thương nơi eo, đơn giản khử trùng rồi bắt đầu khâu lại.

Những vết thương trên lưng khó xử lý hơn, nhưng cậu vẫn tự mình rút đạn ra từng cái một, khâu sơ qua. Chỉ có một mảnh đạn cắm quá sâu, tạm thời cậu không thể lấy ra ngay.

Sau khi xịt thuốc cầm máu lên tất cả vết thương, cậu dùng băng quấn chặt lại.

Rất nhanh sau đó, thuộc hạ của cậu đến nơi, đồng thời mang theo cả cơ giáp của cậu.

Cố Thầm thay bộ quân phục dự phòng trong cơ giáp, ngoài sắc mặt hơi tái nhợt, trông cậu như không hề hấn gì sau vụ nổ.

Cậu hạ lệnh: “Không cho bất kỳ ai tiếp cận nơi này, tuyên bố rằng bệ hạ chỉ bị thương nhẹ trong vụ nổ và đang tịnh dưỡng.”

“Từ giờ trở đi, toàn bộ tinh cầu thủ đô tiến hành giới nghiêm.”

“Và vì Thượng tướng Lệ bị thương trong hoàng cung, hãy để anh ta ở lại đây nghỉ ngơi, không được phép rời đi.”

Bình Luận (0)
Comment