Cố Thầm uống một ống glucose do quan y đưa tới, nói: “Chuyện tôi bị thương, không thể để bất kỳ ai biết.”
Quan y nhanh chóng xử lý bộ quần áo dính đầy máu của Cố Thầm. Lượng máu mất đi thế này… nhiều vết thương như vậy… Cô thậm chí không dám tưởng tượng Tổng chỉ huy đã tự khâu vết thương trong tình trạng nào.
Quan y sốt ruột nói: “Tình trạng hiện tại của ngài ít nhất cũng nên để tôi làm sạch lại vết thương, nằm trong khoang trị liệu nghỉ ngơi vài ngày.”
Cố Thầm uống một ngụm nước lạnh, nuốt xuống mùi tanh của máu, sắc mặt không đổi nói: “Không kịp nữa rồi. Cô cứ sẵn sàng bất cứ lúc nào, nhưng đừng xuất hiện trước mặt người khác.”
Tình hình của đế quốc hiện tại đang trong một trạng thái cân bằng mong manh, nhưng một khi lão Hoàng đế qua đời, rất có thể sẽ lập tức sụp đổ.
Dù là các đại quý tộc đang dòm ngó, hay quân cách mạng sắp bùng nổ, đám con vô dụng của lão Hoàng đế có thể trấn áp được ai?
"Đi thôi." Khi mọi người còn đang chật vật chỉnh trang lại y phục, cố gắng hiểu rõ tình huống, Cố Thầm đã xuất hiện trước mặt họ với dáng vẻ hoàn hảo không chút tỳ vết.
Quân chính quy vũ trang tận răng đã bao vây chặt địa điểm tổ chức yến tiệc, nhưng Tam hoàng tử đã dẫn thuộc hạ rời đi mấy trăm mét. Quay đầu nhìn Cố Thầm vẫn nguyên vẹn như không có chuyện gì xảy ra, sắc mặt hắn kinh hãi.
Cố Thầm lạnh lùng ra lệnh: “Bắt hắn lại. Bệ hạ không khỏe, từ giờ mọi chuyện do tôi tạm thời xử lý.”
Tam hoàng tử cũng chưa đến mức điên cuồng đến mức muốn giết sạch tất cả mọi người. Dù yến tiệc đã bị san bằng trong vụ nổ, nhưng thực ra nơi này lại chịu ảnh hưởng ít nhất. Chỉ cần hắn còn muốn một ngày nào đó bước lên ngôi vị, thì không thể đắc tội tất cả mọi người.
Người của Cố Thầm còn chưa kịp đuổi theo Tam hoàng tử thì đã bị quân đội từ ngoài cung chạy tới chặn lại. Tam hoàng tử xoay người đối mặt với Cố Thầm, đã có thêm phần tự tin.
Cố Thầm nhìn Ôn Thế Giang, cười nói: “Tôi cứ thắc mắc tại sao Tam hoàng tử lại có gan làm ra chuyện tày trời như thế này, hóa ra phía sau có Bộ trưởng Ôn chống lưng.”
Ôn Thế Giang nói: “Tổng chỉ huy Cố, chân tướng vụ nổ này vẫn cần điều tra thêm. Ngài gán cho tôi tội danh lớn thế này, tôi thật sự không chịu nổi.”
Tam hoàng tử lại mở miệng hỏi câu đầu tiên: “Tổng chỉ huy Cố, phụ hoàng thế nào rồi?”
Cố Thầm đáp: “Vẫn ổn. Tam hoàng tử, bệ hạ muốn gặp ngài, mời theo ta một chuyến.”
Khi thấy Cố Thầm mang theo tinh nhuệ xuất hiện nguyên vẹn, lòng Tam hoàng tử đã lạnh đi một nửa. Bây giờ nghe Cố Thầm trả lời như vậy, hắn càng thêm nghi ngờ, lão già đó thật sự chưa chết.
Dù gì trước đó, ngay trong yến tiệc, Cố Thầm đã phát hiện ra kế hoạch của hắn và sắp xếp người đi chuyển lão già ấy đi trước.
Mặt khác, sau khi đến đây, Cố Thầm không hề đẩy Sở Ninh lên ngôi, mà trực tiếp thay mặt hoàng đế ra lệnh. Hắn cảm thấy với tính cách của Cố Thầm, cậu sẽ không làm chuyện vượt quyền như thế. Từng dấu hiệu đều chỉ ra rằng lão già vẫn còn sống.
Ôn Thế Giang không nhận lời khiêu khích của Cố Thầm, mà nói: “Tổng chỉ huy Cố, vào lúc này, bệ hạ nên ra mặt ổn định lòng dân.”
Thư ký tìm cho Cố Thầm một cái ghế, cậu ngồi xuống, hai chân bắt chéo, phong thái vẫn hoàn mỹ không chút sơ hở. Tất cả mọi người đều lấm lem bụi bẩn, chỉ có cậu vẫn giữ nguyên bộ quân phục chỉnh tề, phong thái ung dung.
Cậu chậm rãi nói: “Bệ hạ đang chữa trị vết thương. Bộ trưởng Ôn, ngài cũng thật có mặt mũi, muốn bệ hạ đích thân ra gặp ngài? Hay là ngài cùng Tam hoàng tử đến diện kiến bệ hạ đi?”
Sau đó cậu quay sang dặn dò sĩ quan dưới quyền: “Thượng tá Lý, đưa tiểu hoàng tử đi bầu bạn với bệ hạ trước đi.”
Hiện giờ hoàng cung đã nằm trong tay Cố Thầm, Ôn Thế Giang dĩ nhiên không dám đi. Hai bên chỉ có thể đối đầu từ xa.
Mà từ lời của Cố Thầm, không ai có thể suy ra kết luận gì. Dù sao thì sức khỏe của bệ hạ vốn đã không tốt, từ lâu đãvít xuất hiện trước công chúng. Bây giờ nếu bị thương không lộ diện cũng là chuyện bình thường.
Dựa trên hành động của Cố Thầm lúc này, bọn họ vẫn nghiêng về giả thuyết bệ hạ chưa chết, Cố Thầm chỉ đang thực hiện ý chỉ của bệ hạ.
Nhìn thấy tinh nhuệ dưới trướng Cố Thầm đang dần áp sát, Ôn Thế Giang quyết đoán ra lệnh: “Đi!”
Không ai muốn khai hỏa vào lúc này, dẫn đến một cuộc xung đột quy mô lớn ngay tại đế đô.
Cố Thầm cũng không truy đuổi gắt gao, chỉ lạnh nhạt căn dặn: “Không được để bọn chúng rời khỏi tinh cầu thủ đô.”
Quay đầu nhìn đám quyền quý tụ tập ở đây, Cố Thầm lại nói: “Chư vị, có lẽ dạo này tinh cầu thủ đô sẽ không yên ổn, làm phiền mọi người ở lại đây ít ngày.”
Những người có mặt không ai là kẻ ngốc. Họ thừa hiểu vụ nổ điên cuồng này chính là do tTam hoàng tử gây ra. Vì vậy, đương nhiên họ không thể tiếp tục đứng về phía hắn. Nhưng hiện tại, hình như Cố Thầm cũng có ý định nhân lúc Hoàng đế bị thương để cưỡng ép nhiếp chính.
Có người không nhịn được chất vấn: “Đây cũng là ý của bệ hạ? Ít nhất cũng nên để thủ tướng diện kiến bệ hạ!”
Cố Thầm lạnh nhạt đáp: “Chẳng phải tiểu Hoàng tử đã đi rồi sao? Tôi ngồi đây, chờ cùng mọi người.”
Sở Ninh quả thực đã diện kiến lão hHoàng đế, nhưng người cậu ta gặp chỉ là thi thể đã được chỉnh trang lại di thể.
"Điện hạ, xin nén bi thương." Thượng tá Lý đưa cho cậu ta một tờ khăn giấy, đặt tay lên vai cậu ta, giải thích tình hình.
“Ngài là người được bệ hạ nuôi dưỡng từ nhỏ, ngài phải biết nếu ngài lên ngôi ngay bây giờ sẽ xảy ra chuyện gì. Tổng chỉ huy Cố, ngài ấy...”
Tiểu Hoàng tử dần lau khô nước mắt.
Khi cậu ta quay trở lại, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía cậu ta, lo lắng hỏi: “Điện hạ! Bệ hạ thế nào rồi?!”
"Phụ hoàng vẫn chưa thể rời giường…"
Sau đó cậu ta quay đầu nhìn Cố Thầm, ánh mắt có chút "bất bình", nhưng vẫn nói: "Phụ hoàng nói, bây giờ để ta nghe anh hai.”
Nhiều người nghe vậy thì thất vọng ngồi xuống. Phải rồi, nếu bệ hạ đã băng hà, thì Tiểu Hoàng tử, với tư cách là người thừa kế chính thức, sao có thể chưa kế vị? Sao có thể còn nhẫn nhịn trước việc Cố Thầm nắm quyền?
Chỉ có Lệ Đình Khâm nhìn Cố Thầm với ánh mắt sâu xa.
Giờ phút này, ánh mắt của Cố Thầm chạm vào anh, trong mắt chỉ còn lại sự lạnh lùng.
Nếu lúc này có kẻ cản đường, cậu sẽ không ngại tiễn bất cứ ai xuống địa ngục.
Kế hoạch ban đầu của Tam hoàng tử là nhân cơ hội bữa tiệc quy tụ phần lớn quý tộc và chính khách của Đế quốc, khống chế toàn bộ bọn họ để đạt được mục đích của mình.
Nhưng không ngờ, Cố Thầm phản ứng quá nhanh, thậm chí còn đi trước một bước, nắm giữ toàn bộ những con bài quan trọng này trong tay.
Lực lượng quân bộ trải rộng khắp nơi, trên danh nghĩa, quân đội đồn trú ở các tinh hệ đều thuộc quyền quản lý của Ôn Thế Giang. Nhưng ở các địa phương, những người có thực quyền đều là lãnh chúa nắm giữ một phương. Chỉ cần hoàng đế vẫn còn sống, làm sao bọn họ có thể dễ dàng nghe lệnh của Ôn Thế Giang để nổi loạn?
Ôn Thế Giang có thể điều động thân tín đến cứu viện, nhưng Cố Thầm nắm trong tay quyền điều phối toàn bộ quân đội gần tinh cầu Thủ đô, dù chỉ là một con ruồi cũng không thể bay ra ngoài, bọn họ thậm chí không có cơ hội rời khỏi tinh cầu Thủ đô.
Tranh chấp giữa Tam hoàng tử và Cố Thầm đã bày ra trước mắt, trong lúc đó, Cố Thầm nhanh chóng nắm chặt quyền lực của Đế quốc trong tay.
Chỉ trong hai ngày, Cố Thầm đã tham dự bảy bữa tiệc, nâng ly chúc rượu không ngừng. Khi trở lại văn phòng của Tổng chỉ huy, bước chân cậu đã có phần lảo đảo.
Sắc mặt của sĩ quan y tế cực kỳ khó coi, nghiêm nghị nói: “Ngài không thể tiếp tục như vậy được nữa! Ngài phải vào khoang trị liệu ngay lập tức!”
Cô biết thể chất của Alpha rất mạnh mẽ, nhưng không ngờ Tổng chỉ huy Cố có thể chịu đựng đến mức này - uống rượu, vận động mạnh, thức đêm làm việc với cường độ cao, cho dù là Alpha cấp SSS cũng không thể chịu nổi chứ?
Cố Thầm day trán, nói: “Đợi thêm vài ngày nữa.”
Từ khoảnh khắc vụ nổ xảy ra, thời gian của cậu đã được tính toán từng giây.
Ngay sau đó, Cố Thầm lấy danh nghĩa điều tra vụ nổ và chuyện của Tam hoàng tử, tiến hành một cuộc thanh trừng quy mô lớn đối với các thế lực trên tinh cầu Thủ đô.
Bất kỳ kẻ nào mới lên nắm quyền đều sẽ loại bỏ những kẻ chống đối, nhưng phương thức của Cố Thầm tàn nhẫn đến mức đáng sợ. Cậu gần như thanh trừng phần lớn những quý tộc "không biết điều" trên tinh cầu Thủ đô, khiến nơi đây suốt nhiều ngày liền chìm trong mùi máu tanh nồng nặc.
Cố Thầm đứng trên tòa nhà cao nhất Đế đô, thu trọn trung tâm quyền lực của Đế quốc vào tầm mắt. Đây chính là nơi cậu chỉ huy mọi chiến lược.
Thư ký báo cáo: “Thưa ngài, gần đây quân cách mạng có dấu hiệu hoạt động mạnh mẽ, hình như đang tìm cách giải cứu Thượng tướng Lệ.”
Cố Thầm thản nhiên nói: “Bắt hết những kẻ nên bắt, đừng để bọn họ gây thêm phiền phức cho tôi vào thời điểm này.”
Mỗi cuộc cách mạng chẳng qua chỉ là kết quả của mâu thuẫn ngày càng gay gắt, làm thay đổi sự phân chia tài sản. Quý tộc cũ bị chém đầu, quân cách mạng bước lên vũ đài, trở thành quý tộc mới.
Thế giới chẳng có gì mới lạ cả.
Công nghệ càng phát triển, con người cũng không vì thế mà bình đẳng hơn. Suy cho cùng, 80% dân nghèo còn không mua nổi thiết bị cá nhân, trong khi quý tộc sinh ra đã sở hữu vô số tư liệu sản xuất công nghệ cao. Xuất phát điểm chưa bao giờ cùng một vạch. Việc tiếp cận tài nguyên sản xuất công nghệ cao quá khó khăn, đồng nghĩa với việc người nghèo sẽ ngày càng nghèo, kẻ giàu lại càng giàu thêm. Quý tộc có được mọi thứ, hơn nữa còn là hợp pháp và chính đáng.
Nếu chế độ không thay đổi, tương lai cũng sẽ không thay đổi.
Nếu đã vậy, thì để cậu ra tay.
Đôi giày quân sự sạch sẽ giẫm lên bậc thang ẩm ướt, từng bước đi vào căn phòng giam tăm tối. Trưởng ngục gần như muốn trải thảm dưới chân Cố Thầm, khúm núm nói: “Dưới đất bẩn, ngài cẩn thận kẻo trượt.”
Cố Thầm dừng bước trước mặt Lệ Đình Khâm, thư ký chu đáo đóng cửa lại, ra lệnh cho tất cả lui xuống.
Lệ Đình Khâm bị xích chặt tứ chi và cổ bằng xiềng xích đặc chế. Cố Thầm nói: “Thượng tướng Lệ, để anh chịu thiệt rồi, nhưng tôi cũng không còn cách nào khác."
Alpha cấp SSS có chiến lực đơn binh mạnh nhất, chuyện dùng tay xé đứt xiềng xích hoàn toàn không phải bất khả thi. Cố Thầm quá hiểu anh, nên cũng biết cách hạn chế hành động của anh.
Cậu bình tĩnh nói: “Yêu cầu của các anh, tôi sẽ giúp thực hiện, nhưng với điều kiện, anh phải ở lại đây mãi mãi.”
Lệ Đình Khâm ngước mắt nhìn cậu, chắc chắn nói: “A Thầm, cậu bị thương rồi. Nhiệt độ cơ thể, nhịp tim, hơi thở của cậu đều bất thường.”
Với tinh thần lực mạnh mẽ của Lệ Đình Khâm, việc cảm nhận được những điều này là hoàn toàn bình thường. Nhưng Cố Thầm lại đột ngột siết chặt xiềng xích trên cổ anh, lạnh giọng nói: “Có phải tôi nên gắn thêm thiết bị hạn chế tinh thần lực cho anh không?”
Lệ Đình Khâm bị ép phải ngẩng cao đầu, trầm giọng hỏi: “A Thầm, rốt cuộc em định làm gì?”
Cố Thầm đáp: “Tôi nói rồi, tôi sẽ giúp các anh đạt được mục tiêu, nhưng điều kiện là anh phải mãi mãi ở lại đây. Thế nào?”
Xiềng xích càng lúc càng siết chặt, Cố Thầm cúi xuống, hôn lên môi anh, nhẹ giọng nói: “Chúng ta có thể thử lại, giống như trước kia.”
12 năm sau, Lệ Đình Khâm một lần nữa nếm được nụ hôn của Cố Thầm. Nhưng giữa hương bạc hà nồng đậm ấy, anh lại cảm nhận được sự điên cuồng ẩn chứa trong đó.
Mà xiềng xích trói buộc tứ chi anh, khiến anh không thể ôm lấy cậu.
Lệ Đình Khâm nói: “Mục tiêu của tôi… tôi muốn tự mình thực hiện nó.”
Cố Thầm buông xiềng xích ra, đứng dậy nói: “Tôi biết anh đang chờ. Vậy thì cứ tiếp tục chờ đi.”
Cánh cửa phòng giam một lần nữa đóng lại, trong phòng chỉ còn vương vấn mùi pheromone của cả hai.
Cố Thầm bước lên từng bậc cầu thang, còn Lệ Đình Khâm vẫn bị giam cầm trong bóng tối.
Cưỡng hôn chồng rồi bỏ chạy, muốn bị lột da đây mà.