Giới quyền quý và chính trị gia của Đế quốc ban đầu nghĩ rằng chỉ có Tam hoàng tử là tinh thần bất ổn. Dù sao thì hắn cũng đã già, đâu cần quan tâm sau khi mình chết thì sóng gió thế nào.
Vì vậy, họ chọn tin tưởng Cố Thầm. Dù sao những năm qua, khi giữ chức Phó tổng chỉ huy Bộ tổng chỉ huy, cậu luôn là biểu tượng của sự điềm tĩnh và lý trí, có thể cân bằng các thế lực.
Nhưng họ không ngờ rằng, khi Cố Thầm phát điên, cậu còn điên cuồng hơn cả Tam hoàng tử.
Ban đầu, họ nghĩ cậu chỉ đơn thuần là thanh trừng phe đối lập. Khi thấy đối thủ của mình gặp họa, họ không nói gì. Nhưng khi lưỡi dao rơi xuống chính đầu họ, họ mới nhận ra - Cố Thầm thật sự đã phát điên.
Cứ tiếp tục như vậy, tinh cầu Thủ đô sắp bị cậu tàn sát sạch sẽ.
Thế nhưng, khi còn có thể phản kháng, họ lại không làm, thậm chí còn ủng hộ. Giờ muốn chống lại, đã chẳng còn chút sức lực nào.
Ở một nơi khác, một lượng lớn các nhà chính trị học, xã hội học, thậm chí cả những thủ lĩnh cấp thấp của quân cách mạng đều bị giam trong một căn phòng, bị yêu cầu phải viết ra một bản chính sách mới khiến Cố Thầm hài lòng thì mới có thể rời đi.
Tiểu Hoàng tử cũng bị Cố Thầm giam lỏng trong hoàng cung, lớn tiếng chất vấn cậu: “Anh hai! Rốt cuộc anh muốn làm gì? Những người mà anh giết đều là nền tảng của đất nước chúng ta!”
Cố Thầm không trả lời.
Sự lạnh lùng của cậu khiến tiểu Hoàng tử cảm thấy sợ hãi, không nhịn được nói: “Khi xưa anh không cho ta tiết lộ tin phụ hoàng băng hà, lẽ nào khi ấy anh đã lên kế hoạch cho tất cả chuyện này rồi?”
“Nhưng anh có từng nghĩ đến không, quân cách mạng căm ghét anh, mà anh lại phản bội chính giai cấp của mình, kết cục cuối cùng của anh sẽ ra sao? Không phải chính anh đã dạy ta cách cân bằng các thế lực để tìm kiếm sự ủng hộ ư?”
Cố Thầm thản nhiên nói: “Không còn cơ hội để cân bằng nữa rồi. Khi thế cân bằng mong manh bị phá vỡ, kết cục duy nhất chính là chia rẽ tan tành.” Vì thế, cậu chọn đánh đòn phủ đầu.
“Ở yên đây đi. Ta sẽ đảm bảo an toàn cho cậu.” Dứt lời, Cố Thầm quay người rời đi.
Khi đến phòng thảo luận, câyu lật xem chính sách quốc gia mà đám người kia đưa ra, rồi lại ném trả về: “Chỉ có trình độ thế này thôi sao?”
Cậu nhìn về phía thủ lĩnh quân cách mạng: “Không phải các người nói muốn tạo ra một thế giới bình đẳng mới sao? Kế hoạch của ngươi đâu?”
Tên thủ lĩnh kia cười nhạo, đầy khinh miệt: “Tổng chỉ huy Cố, ngài đang giả vờ ngu hay thật sự tin vào mấy lời dối trá này? Mục tiêu của chúng tôi từ đầu đến cuối chỉ là lật đổ các người. Còn cái gọi là bình đẳng ấy à, chỉ là lời ngon ngọt để lừa mấy đám dân đen ngu xuẩn mà thôi. Ngài cũng tin thật sao?”
Cố Thầm suy nghĩ một lát. Đúng vậy, nhiều người tham gia quân cách mạng chẳng phải vì lý tưởng cao đẹp gì, mà chỉ vì họ không còn đường sống.
Cậu lại nhìn sang nhóm chuyên gia, học giả: “Còn các ngươi thì sao?”
Những người này trông cũng có vẻ xấu hổ, giống như đang đối mặt với một khách hàng khó tính ra yêu cầu vô lý. Họ ngập ngừng đáp: “À… Tổng chỉ huy Cố, có phải ngài đang lý tưởng hóa quá rồi không? Một thế giới như vậy… căn bản không thể tồn tại.”
Cố Thầm phất tay áo bỏ đi: “Vậy thì cứ nghĩ tiếp đi.”
Thế nhưng, rốt cuộc thì Lệ Đình Khâm đang theo đuổi điều gì?
Rời khỏi phòng, Cố Thầm lại vội vã chạy đi xử lý công việc tiếp theo.
Nhưng lúc này, đội trưởng cận vệ Hoàng gia đã chặn trước mặt cậu, bị vệ sĩ riêng của cậu ngăn lại. Người này nói: “Đại nhân, tôi có tình huống quan trọng cần báo cáo.”
Cố Thầm cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng vì bản thân không mang theo vũ khí, cậu vẫn gật đầu cho qua: “Nói đi.”
Đội trưởng cận vệ hỏi: “Vậy ngài dự định khi nào để Điện hạ đăng cơ?”
Cố Thầm sững người, lập tức ra lệnh: “Bắt lấy! Đề phòng!”
Chế ngự tên này không khó với cậu, chỉ trong nháy mắt Cố Thầm đã khống chế được đối phương. Nhưng mục đích của hắn ta vốn không phải ám sát, mà là đánh lạc hướng sự chú ý của Cố Thầm.
Ngay sau đó, mũi tên gỗ lao đến.
Hiện giờ, muốn gặp Cố Thầm đều phải qua nhiều tầng bảo vệ nghiêm ngặt, nhưng đội cận vệ hoàng gia vốn là lực lượng mà cố Hoàng đế để lại cho người thừa kế. Họ đã chế tạo và mang theo những vũ khí nguyên thủy nhất.
Đúng như Sở Ninh đã nói, Cố Thầm đã phản bội giai cấp của mình, vì vậy hoàng thất không thể tiếp tục ủng hộ cậu nữa.
Xét ở một góc độ nào đó, nếu Sở Ninh muốn kế thừa đất nước này, thì Cố Thầm đã trở thành kẻ địch của cậu ta.
Hoàng thất đã bị Cố Thầm mê hoặc và lừa dối nhiều ngày như vậy, nay rốt cuộc cũng tỉnh ngộ.
Dù đã có cận vệ trưởng làm phân tâm, nhưng thực ra, mũi tên gỗ này cũng khó có thể gây ra tổn thương quá lớn cho Cố Thầm. Chỉ là cậu vẫn chưa lành vết thương cũ, lại không được nghỉ ngơi đầy đủ, nên vẫn bị một mũi tên xuyên qua bả vai.
Mũi tên có gai gỗ, không thể rút ra ngay tại chỗ. Cố Thầm đưa tay bẻ gãy đuôi tên, rồi nhìn những kẻ ám sát đã bị khống chế, thản nhiên nói: “Giam lại trước, phong tỏa tin tức.”
Đội trưởng cận vệ bị đè xuống đất, phun một ngụm nước bọt, cười nhạo: “Ta đã tung tin tức bệ hạ băng hà ra rồi, Tổng chỉ huy Cố, ngài không che giấu được nữa đâu…”
Cố Thầm nhíu mày, những kẻ này đúng là hết người này đến người khác đều giỏi lật bàn. Đương nhiên, giữa việc tranh đoạt vị trí này và để cậu tiếp tục kiểm soát, bọn họ đã chọn vế trước.
Thư ký báo cáo: “Đại nhân, quân cách mạng vừa tấn công nhà tù giam giữ Thượng tướng Lệ, nhưng phần lớn binh lực của chúng ta đang đối phó với cuộc tấn công của Cận vệ Hoàng gia vào trạm thông tin.”
Cố Thầm nhìn đội trưởng cận vệ, nhướng mày: “Ghét tôi đến thế sao? Ngay cả quân cách mạng cũng có thể liên thủ?”
Cậu ngồi vào khoang điều khiển cơ giáp, ra lệnh: “Đi.”
Cố Thầm nhanh chóng dẫn quân đến nhà tù, nhưng lần này, quân cách mạng đã tích lũy lực lượng suốt nhiều ngày để chuẩn bị. Lệ Đình Khâm đã được giải cứu, thậm chí còn lên cơ giáp.
Cậu điều khiển cơ giáp, giao đấu với Lệ Đình Khâm trên không trung vài lần, nhưng bản thân vốn là chỉ huy chứ không phải chiến đấu viên. Hơn nữa, tinh thần và thể trạng hiện tại của cậu đều rất tệ, qua vài lần giao chiến, rõ ràng đã rơi vào thế hạ phong.
Còn Lệ Đình Khâm, năm xưa là quân nhân mạnh nhất Học viện Quân sự Đế quốc, một thiên tài chiến đấu thực thụ. Một khi ngồi vào cơ giáp, anh lập tức chiếm ưu thế tuyệt đối.
Cố Thầm không có ý định tự mình bắt Lệ Đình Khâm. Đế đô vẫn là địa bàn của cậu, cậu hoàn toàn có thể ra lệnh cho thuộc hạ bất chấp mọi giá để bắt giữ Lệ Đình Khâm. Nhưng tình hình hiện tại không cho phép cậu bị níu chân ở đây.
Sau vài lần giao đấu, cả hai tách ra, đối diện nhau từ xa. Nhìn Lệ Đình Khâm được quân cách mạng bảo vệ, Cố Thầm bình thản nói: “Để anh ta đi.”
Thư ký nhíu mày: “Một khi thả hổ về rừng, chúng ta có thể sẽ không bao giờ...”
Cố Thầm nhìn theo bóng cơ giáp khuất dần, giọng điềm nhiên: "Vậy thì sẽ có một con đường khác." Đây chính là thời điểm mà cậu chờ đợi sao?
Vết thương trên lưng lại nứt ra, cậu xoay người, nói: “Bây giờ đi giải quyết vấn đề còn lại.”
Thư ký nhìn theo bóng lưng đẫm máu của cậu, thầm thở dài. Một mình chống lại cả thế giới, thật sự là quá điên cuồng.
—
Hoàng thất, dưới sự dẫn đầu của tiểu Hoàng tử Sở Ninh, đã lật bàn. Tin tức lão Hoàng đế băng hà như sấm rền giữa trời quang, chấn động khắp mọi tinh vực của Đế quốc. Các thế lực lớn nhanh chóng "lao đến chi viện", đồng loạt lên án Cố Thầm, yêu cầu cậu thoái vị để tiểu Hoàng tử kế vị.
Dù Cố Thầm đã thanh trừng các thế lực xung quanh tinh cầu Thủ đô và kiểm soát chặt chẽ trung tâm chính trị, nhưng trước làn sóng lên án từ khắp nơi, không ai nghĩ rằng cậu có thể trụ vững được bao lâu.
Điều không ai ngờ tới là Thượng tướng Lệ Đình Khâm đã phản bội, đích thân dẫn quân cách mạng, lợi dụng thời điểm hai phe đối đầu để quét sạch mọi chướng ngại, đánh chiếm từng tinh vực một.
Tại tinh cầu Thủ đô, một thân vương đến "chi viện" cho đế đô đang đối mặt với Cố Thầm. Hắn ta đánh giá Cố Thầm, cười nhạt: “Ta cứ thắc mắc vì sao Tổng chỉ huy Cố lại đột nhiên phát điên, hóa ra là vì Lệ Đình Khâm trở thành lãnh tụ quân cách mạng, bây giờ ta mới hiểu.”
“Lệ Đình Khâm có thể tích lũy được thế lực lớn như vậy ở biên giới, chẳng phải nhờ Tổng chỉ huy Cố âm thầm bảo vệ sao? Năm đó hắn giết cả Bộ chỉ huy, vậy mà ngài vẫn có thể cân bằng thế cuộc để giữ mạng cho hắn. Phải nói rằng, nhà họ Lục thật uổng công gửi con trai vào tay ngài, đúng là đem cả tấm lòng chân thành nuôi cho chó rồi.”
Quân đội hai bên đều tỏ ra bối rối. Cố Thầm có lý do gì để làm vậy? Nhưng năm xưa, người ban lệnh điều động kỳ lạ, đẩy Lệ Đình Khâm ra biên giới, chính là cậu. Người bảo vệ anh, rồi thả hổ về rừng, cũng là cậu. Hơn nữa, không ít thành viên chủ chốt trong quân cách mạng hiện tại đều là những kẻ từng bị cậu đá ra biên cương.
Thân vương kia nhếch mép: “Vậy nên ta đã điều tra cặn kẽ, cuối cùng cũng tìm ra chân tướng! Hóa ra ngay từ thời quân trường, Tổng chỉ huy Cố đã dây dưa với Lệ Đình Khâm rồi!”
“Ôi chao, Tổng chỉ huy Cố cao quý của chúng ta, không biết đã bị cái tên xuất thân bùn lầy kia “làm” bao nhiêu lần rồi nhỉ?”
Lời vừa dứt, cả quân đội hai phe đều chấn động.
Một quả bom tin tức!
Đừng nói đến chuyện hai Alpha SSS cấp yêu đương đã đủ chấn động, quan trọng hơn, Cố Thầm từ trước đến nay luôn cao cao tại thượng, không vương một hạt bụi nào. Lệ Đình Khâm? Anh có tư cách gì?
“Tổng chỉ huy Cố, ngài dám phủ nhận không?”
Cố Thầm vẫn bình thản, không hề hoảng loạn: “Ta từng ở bên anh ta, nhưng những gì ta làm, ta không thẹn với lòng.”
Giọng điệu hờ hững như thể đây chỉ là một chuyện vụn vặt.
Nhưng ngay trong khoảnh khắc ấy, cậu đã âm thầm điều động quân đội, hoàn tất vòng vây.
Cố Thầm lạnh nhạt đứng dậy, nói: “Lần sau, ta khuyên ngài khi tác chiến đừng phí lời như vậy, nó không thể làm dao động quân tâm của ta.”
Quân đội dưới trướng cậu đều là tinh anh theo cậu nhiều năm, không vì một câu chuyện tình cảm mà lung lay lòng trung thành. Còn phe đối phương? Có vẻ bọn họ bận ăn dưa hơn là tác chiến.
Cố Thầm cố thủ 79 tinh cầu xung quanh tinh cầu Thủ đô, những kẻ đến "chi viện" chẳng ai là đối thủ của cậu. Còn những kẻ chưa đến? Đều đã bị Lệ Đình Khâm san phẳng.
Cậu hỏi thư ký: “Bầy trùng còn bao lâu nữa sẽ tấn công?”
Rồi thản nhiên dặn dò: “Các người rời đi đi. Ta vẫn còn quân cũ ở một tinh hệ xa xôi, các người đến đó, có thể giấu tên mà sống yên ổn.”
Thư ký vốn xuất thân bình dân, được Cố Thầm trọng dụng, theo cậu bao năm, chứng kiến cậu từng bước đi đến ngày hôm nay.
“Đại nhân, hãy để tôi cùng ngài chứng kiến kết quả cuối cùng.”
Như Sở Ninh đã nói, Cố Thầm đắc tội quá nhiều người. Qua nhiều ngày giao chiến, phòng tuyến 79 tinh cầu đã thủng lỗ chỗ, mệt mỏi chống đỡ.
Cho đến khi, Lệ Đình Khâm mang quân đến trước cổng Bộ Tổng chỉ huy.
Cố Thầm biết, đây là trận chiến cuối cùng.
Và cậu đã thua.
Trước tổng hành dinh, tướng lĩnh phe đối địch đứng trước Cố Thầm, huênh hoang nói: “Chỉ huy Cố, lúc ngài tùy tiện đày tôi đi, có từng nghĩ sẽ có ngày hôm nay không?”
Cố Thầm mang trên người vô số vết thương cũ, lúc này đã mệt mỏi đến cực hạn. Quân phục vắt hờ trên vai, cậu yên lặng ngồi đó, không định đôi co mà chỉ bình thản nói: “Ta đợi Lệ Đình Khâm đến gặp ta.”
Tên tướng kia cười nhạo: “Ngài vẫn nghĩ mình là Chỉ huy tối cao của Đế quốc à? Ngài xứng sao? Ngài tự đi hay để tôi “mời” ngài đi?”
Nói rồi, hắn quan sát Cố Thầm từ trên xuống dưới. Cố Thầm xuất thân từ quý tộc cao cấp nhất của Đế quốc, từ trước đến nay vẫn luôn đứng trên cao ban phát mệnh lệnh. Đám người như bọn họ, nếu là trước kia, ngay cả tư cách lau giày cho cậu cũng không có.
Mặc dù Lệ Đình Khâm quản lý rất nghiêm ngặt, cấm tuyệt binh sĩ vi phạm quân quy khi chiếm đóng các hành tinh, nhưng ngay lúc này, hắn vẫn muốn đạp Cố Thầm xuống bùn. Hơn nữa, hắn nhớ rất rõ năm đó Cố Thầm đã giam giữ thủ lĩnh của bọn họ như thế nào. Giờ hắn làm gì Cố Thầm, chắc hẳn thủ lĩnh cũng sẽ không để ý đâu nhỉ?
Nghĩ vậy, hắn hất cằm nói: “Không cần khách sáo, khóa lại rồi mang đi!”
Thư ký nhìn đám xiềng xích lạnh lẽo dành để khống chế Alpha, giận dữ quát: “Láo xược!”
Tên tướng kia cười nhạt: “Sao hả, lão Vu, theo họ Cố lâu vậy, quên mất thân phận của mình rồi à?”
Cố Thầm khẽ thở dài, đứng lên nói: “Không cần làm khó họ, ta tự đi.”
Nhưng ngay khi vừa đứng lên, cậu lập tức cảm thấy choáng váng. Đúng lúc đó, Lệ Đình Khâm vội vàng chạy đến và trông thấy cảnh tượng này.
Nhịp tim chậm chạp, nhiệt độ cơ thể quá thấp, sắc mặt tái nhợt…
Sắc mặt Lệ Đình Khâm lập tức thay đổi.
Thư ký vừa định vươn tay đỡ lấy Cố Thầm, nhưng chỉ thấy một bóng đen vụt qua. Lệ Đình Khâm gần như quỳ một gối xuống đất, vừa kịp lúc đỡ lấy cậu.
Thư ký sững sờ, đây chính là tốc độ của một Alpha chiến đấu đỉnh cấp ư? Đây là lần đầu tiên cậu ta được tận mắt chứng kiến.
Tên tướng lãnh kia cũng ngây người, người đứng cạnh hắn khẽ huých vai hắn, thấp giọng nói: “Anh có từng nghe lời đồn ở Đế đô chưa…”
---
Cố Thầm tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường. Xung quanh bày trí đơn giản, có vẻ rất hợp phong cách của Lệ Đình Khâm. Cậu vừa nhấc chân đã nghe tiếng xích va vào nhau leng keng.
Cổ chân của cậu bị xích khóa lại, cố định ở cuối giường, nhưng vẫn có đủ không gian để di chuyển.
Hai tay vẫn có thể cử động bình thường. Cậu đưa tay sờ lên cổ, liền phát hiện trên đó đã bị đeo vòng ức chế tinh thần lực.
Trước đây, cậu từng nhắc với Lệ Đình Khâm về thứ này. Anh không dùng đến, nhưng giờ lại dùng trên người cậu.
Lệ Đình Khâm đang xử lý công vụ bên ngoài, cảm nhận được Cố Thầm đã tỉnh thì lập tức đi vào, trên tay bưng theo một khay thuốc.
Thấy Cố Thầm đưa tay chạm vào chiếc vòng trên cổ, anh cười nói: “A Thầm, cũng đến lúc để tinh thần của em nghỉ ngơi rồi.”
Anh đặt khay thuốc xuống, ngồi xuống mép giường, nâng cằm Cố Thầm lên, hôn một lúc lâu rồi mới chậm rãi nói: “A Thầm, lần trước em đề nghị với tôi, tôi thấy cũng thú vị đấy. Bây giờ chúng ta có rất nhiều thời gian để thử nghiệm…”
“Nào, trước tiên hãy thay thuốc đã.”