Sau Khi Người Qua Đường Giáp Liên Hôn Với Đại Lão Hào Môn

Chương 84

Cởi bỏ chiếc sơ mi trắng trên người Cố Thầm, Lệ Đình Khâm nhìn thấy những vết thương chằng chịt trên đó. Một số chỗ đã nứt toác nhiều lần, vết thương thậm chí còn lật ra, một số khác thì khâu xiêu vẹo, vừa nhìn đã biết là được xử lý qua loa.

Lệ Đình Khâm thở dài: “Kỹ thuật khâu của em vẫn tệ như mọi khi.”

“Hai vết thương này còn chưa được làm sạch à!”

Lệ Đình Khâm nhẹ nhàng tháo chỉ khâu ở những chỗ xử lý qua loa, nói: “Nhiều chỗ thế này, đợi anh xử lý lại một lượt, có khi em đau đến ngất đi mất.”

Cố Thầm vẫn lạnh lùng đáp: “Tôi không cần gây tê.”

Lệ Đình Khâm cẩn thận làm sạch lại vết thương, nói: “Anh biết, thần kinh của các chỉ huy như em chẳng cần đến mấy thứ này.” Nhưng cơn đau mà họ cảm nhận được, lại gấp nhiều lần người thường.

Thế nhưng anh vẫn từng mũi từng mũi khâu lại cho Cố Thầm, khâu thật ngay ngắn, rồi cười nói: “Chắc là nhờ ngày trước khâu quần áo cho em nên anh mới rèn được tay nghề thế này đấy.”

Cố Thầm bỗng nhớ lại, khi đó mình bị Lệ Đình Khâm dắt đi đánh boxing, quần áo thường xuyên rách nát, mà Lệ Đình Khâm lại tiếc không nỡ vứt bỏ, bèn dùng kỹ thuật học được từ lớp y tế, từng mũi từng mũi khâu lại cho cậu.

Những bộ quần áo cũ đó, cậu chưa bao giờ mặc lại. Những năm qua, cậu cũng chưa từng ngoái đầu nhìn về quá khứ.

Sau khi xử lý xong vết thương, sắc mặt Cố Thầm càng tái nhợt hơn, trán rịn đầy mồ hôi.

Lệ Đình Khâm chưa bao giờ tập trung thế này, chỉ còn lại vết thương xuyên thấu cuối cùng, bên trong vẫn còn một mảnh đạn ghim chặt, có lẽ là do trận giao chiến hôm nay để lại.

Lệ Đình Khâm cầm nhíp, nói: “A Thầm, anh sắp lấy mảnh đạn này ra, em chịu đựng một chút.”

Chuyện thế này gần đây đã xảy ra quá nhiều lần, Cố Thầm chẳng cảm thấy có gì đáng để chịu đựng cả.

Khoảnh khắc mảnh đạn được lấy ra, Cố Thầm khẽ rên một tiếng, nhưng ngay lập tức bị Lệ Đình Khâm ấn đầu xuống, hôn lên môi cậu.

Tấn công, quấn lấy, cướp đoạt, đó là một nụ hôn có phần điên cuồng. Cố Thầm đã không còn tâm trí bận tâm đến thứ khác, pheromone của hai người giao thoa, đợt kỳ mẫn cảm vốn bị đè nén từ lâu lại một lần nữa bị khơi dậy.

Cố Thầm thở dốc yếu ớt, Lệ Đình Khâm xử lý xong vết thương cuối cùng của cậu, xịt thuốc cầm máu, để cậu tựa đầu lên vai mình, nói: “Em chưa bao giờ tự giải quyết sao?”

Nhiệt độ cơ thể Cố Thầm lúc này đã tăng lên, nhưng không phải do vết thương nhiễm trùng mà sốt, mà là do kỳ mẫn cảm.

Cố Thầm mệt mỏi nói: “Muốn làm gì thì làm đi.” Nhưng giọng điệu lại lạnh lùng xa cách, như thể ngăn cách vạn dặm.

Lệ Đình Khâm kéo chăn đắp lên người cậu, nói: “Cứ nghỉ ngơi cho tốt.”

Sau khi quân cách mạng tiến vào tinh cầu Thủ đô, họ cảm nhận được một sự thuận lợi chưa từng có, bởi tất cả quý tộc ở đây đều đã bị Cố Thầm thanh trừng. 

Ngay cả lực lượng hoàng thất của Đế quốc cũng bị cậu giết sạch trong quá trình đối kháng.

Có thể nói, so với quân cách mạng, vị Tổng chỉ huy này mới thực sự là người đã làm lung lay tận gốc nền thống trị của Đế quốc. Hiện tại, thậm chí không còn bất kỳ lực lượng nào có thể chống lại quân cách mạng.

Ban đầu người ta còn tưởng Đế quốc sẽ rơi vào cảnh hỗn loạn nhiều năm, nhưng không ngờ chỉ trong vài tháng đã lập lại trật tự.

Kết hợp với những tin đồn ở Đế đô, có người nói thời còn đi học Tổng chỉ huy Cố đã dính dáng với Lệ Đình Khâm, rằng cậu vì tình yêu mà phản bội hoàng thất, hợp tác với Lệ Đình Khâm để lật đổ Đế quốc. Biết đâu tổng chỉ huy Cố thực sự đã nhẫn nhục chịu đựng để đóng vai kẻ ác?

Những lời đồn đại bên ngoài trăm miệng nghìn lời, nhưng tổng chỉ huy Cố lại biến mất trước mắt tất cả mọi người.

Cố Thầm lại chìm vào giấc ngủ trong sự nhàm chán. Vòng khống chế tinh thần lực ngăn cản cậu sử dụng não bộ, khiến tâm trạng cậu bình ổn hơn đôi chút.

Hy sinh số ít để bảo vệ số đông, cậu đã làm được chưa? Có lẽ vậy. Dù kẻ thống trị không còn mang họ Sở nữa, nhưng hình như một sự cân bằng mới lại được thiết lập.

Lệ Đình Khâm ngồi xuống bên giường, kiểm tra vết thương của cậu, nói: “Quả nhiên không cử động thì tốt hơn hẳn.”

Anh nắm lấy tay Cố Thầm, nói: “A Thầm, anh hiểu tất cả những gì em đã làm.”

Cố Thầm lạnh nhạt cười một tiếng: “Thượng tướng Lệ, tôi giúp anh vì rất nhiều lý do, nhưng không có lý do nào là vì tình yêu. Giữa chúng ta, nói đến tình yêu thì quá xa xỉ.”

Lệ Đình Khâm đáp: “Tất nhiên tôi biết em không vì điều đó.” Cố Thầm chưa bao giờ chìm đắm trong h.am mu.ốn của chính mình.

Cố Thầm nhắm mắt nằm nghiêng, điều chỉnh lại nhịp thở. Mấy ngày nay tâm trạng cậu thực sự rất ổn định, nhưng Lệ Đình Khâm lại không cho cậu thuốc ức chế.

Dù ở hoàn cảnh nào Cố Thầm cũng có thể giữ được phong thái của mình, nhưng cậu không thể chịu nổi việc thân thể mình cứ duy trì trạng thái này trước mặt Lệ Đình Khâm. Cậu nói: “Thượng tướng Lệ, anh cứ giam tôi ở đây mãi…” Đến tối còn phải ôm cậu ngủ…

“Tôi đã nói rồi, anh muốn làm gì thì làm.”

Lệ Đình Khâm nói: “Cơ thể của Tổng chỉ huy Cố bây giờ vẫn chưa thích hợp.”

Cố Thầm cau mày, tức giận: “Hoặc là đưa thuốc ức chế cho tôi, hoặc là cút ra ngoài!”

"Bây giờ Tổng chỉ huy Cố đang bị tôi khống chế, tốt nhất là nên nghe lời tôi." 

Lệ Đình Khâm đưa tay cởi áo sơ mi của Cố Thầm, nói: “Nhưng đúng là cũng nên giải quyết vấn đề này rồi.”

Lệ Đình Khâm hỏi: “Chưa từng tự mình giải tỏa sao?”

"Anh…" Cố Thầm nghiến răng.

Lệ Đình Khâm nghiêm túc quan sát, ánh mắt sâu thẳm: "Nhìn tình trạng của em, có lẽ là vậy." Với sự giáo dưỡng và lễ nghi của A Thầm, cậu thậm chí không bao giờ làm những chuyện tự hủy hoại bản thân như thế.

“Tôi nghĩ, với thân phận của Tổng chỉ huy Cố, mấy chuyện này hẳn là luôn có người thay em làm rồi chứ?”

"Ưm…" 

Cố Thầm kinh ngạc: “Anh điên rồi sao? Không thấy ghê tởm à?”

Thế nhưng, khi tất cả giác quan đều tập trung vào một điểm, Cố Thầm nhanh chóng không thể thốt ra lời.

Mãi lâu sau, Lệ Đình Khâm mới trả lời câu hỏi của cậu: “Cũng không tệ, với tôi mà nói, chỉ có hương bạc hà thôi.”

Lệ Đình Khâm khẽ vuốt môi Cố Thầm, hỏi: “Tổng chỉ huy Cố, dịch vụ của tôi thế nào?”

Cố Thầm lạnh lùng liếc anh một cái, nói: “Nếu anh còn dám hôn tôi lần nữa…”

Vốn dĩ Lệ Đình Khâm đã không có ý định gì khác, nhưng bao nhiêu năm qua bị Cố Thầm đối xử lạnh nhạt, giờ đây lại thấy biểu cảm sinh động như vậy, trong lòng khó tránh khỏi xao động.

Anh vươn tay giữ lấy gáy cậu, mạnh mẽ hôn xuống.

"Ưm!" Cố Thầm nhấc chân, gập đầu gối phản kích.

Lệ Đình Khâm lập tức đè đầu gối cậu xuống, chặn lại cú đánh bằng khuỷu tay, thuận tiện vòng tay bảo vệ lưng cậu.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, cả hai đã giao thủ mấy lần. Lệ Đình Khâm cười nói: “A Thầm, xét về cận chiến, tôi vẫn chiếm ưu thế hơn.”

Anh kề sát chóp mũi vào Cố Thầm, giọng điệu đầy ý vị: “Hầu hạ A Thầm lâu như vậy, cũng đến lúc nên thu chút thù lao rồi.”

Ánh mắt sâu thẳm đầy cảm xúc của Lệ Đình Khâm khiến Cố Thầm cảm thấy không thoải mái, huống hồ chính bản thân anh cũng đang ở trong kỳ mẫn cảm, nhưng lại không hề làm gì cậu.

Cố Thầm quay mặt đi, nói: “Lần sau không được tái phạm.”

Lệ Đình Khâm biết Cố Thầm không muốn nằm vào khoang trị liệu, nên cũng không ép, những ngày sau đó vẫn cứ thay thuốc, kiểm tra cho cậu…

Nhưng tuyệt nhiên không cho thuốc ức chế.

Bao lâu nay, Cố Thầm vẫn luôn dựa vào thuốc ức chế để giữ bình tĩnh, chưa từng buông thả chính mình. Nhưng bây giờ, một khi không còn dùng thuốc nữa, những gì từng bị kìm nén cuối cùng cũng bùng phát, dữ dội đến mức gần như nhấn chìm cậu.

Những trải nghiệm ban đầu giờ xem ra chẳng đáng kể gì. Dù Lệ Đình Khâm mỗi ngày đều giúp cậu, nhưng cũng chỉ như muối bỏ biển. Cố Thầm không thể chịu đựng nổi cảm giác bị pheromone kiểm soát, mất đi quyền khống chế cơ thể mình.

Cố Thầm nói: "Rốt cuộc anh muốn gì? Tôi cần thuốc ức chế." Cậu biết có một hình thức tra tấn chính là giam giữ Alpha, để Alpha chìm trong kỳ mẫn cảm kéo dài.

Lệ Đình Khâm nhìn vết thương trên người cậu, giờ đã gần như lành hẳn, nói: “Trước đây em dùng quá nhiều thuốc, không tốt cho cơ thể. Cứ để chúng đào thải hoàn toàn đi.”

Bây giờ cơ thể Cố Thầm nhạy cảm đến mức chỉ cần Lệ Đình Khâm chạm nhẹ một cái là run lên, huống hồ gì tay Lệ Đình Khâm còn thô ráp như vậy.

"Những chuyện đó không quan trọng.”

Cố Thầm nói: “Điều anh cần làm nhất bây giờ, là cho tôi một cách giải quyết công bằng, cũng là cho những kẻ đi theo anh một lời giải thích rõ ràng.”

Lệ Đình Khâm siết chặt cổ tay cậu, cứng rắn nói: “Tôi nghĩ điều em nên làm nhất, là công bằng với chính mình trước.”

Anh sớm đã nhận ra, Cố Thầm mang trong mình một sự tự hủy hoại mạnh mẽ. Đặc biệt là sau khi hoàn thành kế hoạch của mình, cậu dường như không còn bất kỳ hứng thú nào với thế giới nữa. Dù là tình yêu hay h.am mu.ốn, trong thế giới của cậu, tất cả đều là những thứ vô nghĩa.

“A Thầm, ai cũng hành động vì lý tưởng của riêng mình, đừng giao quyền lựa chọn cho người khác.”

“Em nghĩ tôi là loại người tốt đẹp gì chắc?”

Lệ Đình Khâm tự giễu: “Tôi vốn là một kẻ thực dụng, ngay từ đầu điều tôi muốn, chẳng qua chỉ là quyền lực… và độc chiếm em mà thôi.”

“Vậy thì đến đây!”

Cố Thầm cảm thấy trước mắt tối sầm, pheromone của Lệ Đình Khâm bao trùm lấy cậu như biển cả không có lối thoát. Trong khoảnh khắc ấy, cậu chợt muốn trải nghiệm một kiểu điên cuồng khác.

Cố Thầm kéo cà vạt trên quân phục của Lệ Đình Khâm, nói: “Vậy rốt cuộc anh còn do dự cái gì?”

Lệ Đình Khâm khẽ cười, nói: “Không do dự, chỉ là đang chờ A Thầm hồi phục thôi.”

Hai Alpha, về mặt sinh lý mà nói, vốn dĩ là hai cơ thể không thể hòa hợp.

Pheromone mạnh mẽ trong kỳ mẫn cảm thúc giục cậu tìm một Omega để kết hợp, nhưng lý trí lại khiến cậu ở trong vòng tay của Lệ Đình Khâm, chịu đựng nỗi đau khi hai Alpha hòa làm một.

Cậu không thể kiểm soát phản xạ giãy giụa của cơ thể, nên đã nói với Lệ Đình Khâm: “Giữ chặt tôi lại.”

Những ngón tay thon dài siết chặt ga giường, nhưng lại bị Lệ Đình Khâm phủ lên, đan chặt mười ngón tay vào nhau.

Lệ Đình Khâm tháo vòng kiềm chế tinh thần lực ra, mười hai năm chia xa, cuối cùng tinh thần lực của họ lại một lần nữa liên kết.

Cảm xúc cuộn trào trong tâm trí Lệ Đình Khâm suýt nhấn chìm Cố Thầm, trong khi pheromone xung quanh lại như từng đợt sóng biển, không ngừng dâng trào cuốn lấy cậu.

Anh như đại dương, dịu dàng, bao dung, rộng lớn, nhưng cũng không thể trốn thoát, không thể kháng cự.

Dù cơ thể không cảm nhận được, nhưng tinh thần lại có thể.

Tinh thần bị kìm nén nhiều năm cuối cùng cũng được giải phóng trong biển cả vô tận, tinh thần lực của hai người đan xen, quấn quýt, đến mức không còn ranh giới.

Cố Thầm không còn phân biệt được đâu là đau đớn, đâu là khoái lạc. Những lần thử nghiệm thời niên thiếu cũng có thành công, nhưng chưa bao giờ đạt đến cực hạn như lúc này.

Khi mở mắt ra lần nữa, Cố Thầm phát hiện trời đã sáng. Kỳ mẫn cảm vẫn chưa chấm dứt, nhưng cơn hỗn loạn đã tan biến, tâm trí cậu tỉnh táo hơn bao giờ hết.

Lệ Đình Khâm ôm lấy eo cậu, nhận ra cậu đã tỉnh, cảm nhận được trạng thái tinh thần của cậu, đặt tay lên bụng cậu, hỏi: “Có hiệu quả không?”

Không biết nghĩ đến điều gì, Cố Thầm chỉ im lặng: “…”

Mười ngày sau, Cố Thầm và Lệ Đình Khâm cuối cùng cũng vượt qua kỳ mẫn cảm. Nhưng khi bước xuống giường, chân Cố Thầm vẫn còn mềm nhũn.

Khi hai người lại một lần nữa sóng vai trên đường phố của tinh cầu Thủ đô, Cố Thầm nhận ra nơi này đã thay một thế hệ mới, cảnh tượng phồn hoa đã trở lại.

Cố Thầm nói: “Nhưng chúng ta vẫn chưa tìm được con đường thực sự.”

Trên quy mô vũ trụ, mọi sự đấu tranh của loài người đều quá nhỏ bé. Nếu vẫn tiếp tục đi trên con đường cũ, có lẽ trăm năm sau, họ lại phải đối mặt với cùng một vấn đề.

Lệ Đình Khâm đáp: “Anh biết. Nhưng anh là một người theo chủ nghĩa thực tế, chưa bao giờ nghĩ rằng có thể tìm ra một con đường hoàn hảo.”

Ban đầu, anh chỉ là một đứa trẻ nghèo trong khu ổ chuột, làm việc chăm chỉ trong Học viện Quân sự của Đế quốc chỉ vì muốn vươn lên, mang theo những suy nghĩ ích kỷ và tối tăm về việc chiếm đoạt Cố Thầm làm của riêng.

Nhưng sau đó, khi họ đồng hành cùng nhau, đã chứng kiến quá nhiều thứ. Những suy nghĩ ích kỷ, tối tăm ấy dần thay đổi. Thế rồi họ lựa chọn những cách thức khác nhau để thực hiện lý tưởng của mình, bước trên những con đường khác nhau, nhưng cuối cùng lại cùng hướng đến một điểm chung.

“Công lý tuyệt đối chỉ là một mục tiêu hoặc một lý tưởng, chúng ta chỉ có thể không ngừng tiến về phía nó.”

Khác với Cố Thầm, anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện giải quyết tất cả vấn đề trong một lần. Thế giới chỉ có thể phát triển thông qua tiến bộ chậm rãi.

Anh nhẹ nhàng ôm lấy Cố Thầm, đặt một nụ hôn lên trán cậu, nói: “Bây giờ, người theo chủ nghĩa lý tưởng có thể nghỉ ngơi rồi, hãy để anh, một người theo chủ nghĩa thực tế, tiếp tục tìm kiếm con đường mới.”

Nếu trong vòng một thế kỷ này có thể tìm ra dù chỉ một chút câu trả lời, như vậy đã là đủ rồi.

Cố Thầm ngước mắt lên. Chế độ Đế quốc thực sự đã bị bãi bỏ, tòa tháp biểu tượng của Đế quốc giờ đã trở thành Tháp Liên bang.

Đây chính là câu trả lời mà Lệ Đình Khâm đưa ra.

—-

Bình Luận (0)
Comment