Sau Khi Người Qua Đường Giáp Liên Hôn Với Đại Lão Hào Môn

Chương 86

Lưu ý: có yếu tố thế thân, ai dị ứng xin tránh đọc.

Từ Nam Gia là đại đệ tử của Cố Thầm, người được toàn bộ tiên môn kính trọng. Từ trước đến nay, hắn cũng là đồ đệ duy nhất của Cố Thầm.

Cho đến một ngày, hắn phát hiện sư tôn mang về một "phàm nhân" thần bí…

---

“Tôn thượng vẫn chưa xuất quan sao?”

Tam trưởng lão của tông môn cau mày, không ngừng đi qua đi lại trước cửa Vô Trần diện.

Từ Nam Gia đáp: “Chưa.”

Bốn mươi chín ngày trước, sư tôn đưa người phàm này về khi hắn vẫn đang hôn mê bất tỉnh, sau đó lập tức bế quan trong Vô Trần diện, đến nay vẫn chưa ra ngoài.

Tam trưởng lão sốt ruột: “Nhưng gần đây dị tượng ở Ma giới liên tiếp xuất hiện, nếu tôn thượng còn không xuất quan…”

Nói đến đây, lão cũng không khỏi trầm ngâm. Dù sao thì bốn mươi chín ngày trước toin thượng xuống Ma giới điều tra nguyên nhân dị tượng, sau đó mang người phàm này về.

Đúng lúc này, cánh cửa Vô Trần diện cuối cùng cũng mở ra.

Một vị tiên nhân thanh lãnh như ánh trăng, không vương bụi trần bước ra khỏi đại điện, bên cạnh còn có một phàm nhân cao lớn, khí chất bất phàm.

Vốn dĩ Tam trưởng lão đang định báo cáo tình hình Ma giới với Cố Thầm, nhưng khi nhìn rõ diện mạo của phàm nhân kia, sắc mặt lão lập tức biến đổi, hít vào một hơi lạnh, kinh hãi đến mức nhất thời không thốt nên lời: “Ngài… Ngài…”

Nhưng Cố Thầm đã cắt ngang, thản nhiên nói: “Từ hôm nay trở đi, Tần Lệ sẽ là đệ tử của ta.”

Từ Nam Gia gãi đầu: “Chúc mừng sư tôn thu nhận hiền đồ!”

Bản thân hắn ta vốn không có thiên phú xuất sắc, sư tôn thu thêm một đồ đệ cũng chẳng ảnh hưởng gì đến hắn ta. Nhưng điều hắn ta không hiểu là, tại sao Tam trưởng lão lại có biểu cảm kỳ quái như vậy?

Phàm nhân kia cũng rất khiêm tốn lễ độ, khẽ hành lễ với Tam trưởng lão, giọng điệu vừa đủ cung kính nhưng không hèn mọn: “Bái kiến Tam trưởng lão, bái kiến sư huynh.”

Tam trưởng lão theo phản xạ nhích sang một bên, tựa như không dám đối diện.

Từ Nam Gia vội đáp lễ: “Tần sư đệ khách sáo rồi.”

Nhưng hắn ta lại chỉ thấy sư tôn liếc mắt nhìn đệ tử mới thu nhận, nói: “A lệ, tông môn trên dưới trừ bổn tọa ra, không cần hành lễ.”

Từ Nam Gia lập tức nhận ra thái độ của sư tôn đối với vị sư đệ này khác hẳn bình thường.

Bởi vì bản thân hắn ta dù có thân phận cao trong tông môn, đối với tông chủ và các trưởng lão vẫn luôn giữ lễ nghĩa đầy đủ, sư tôn cũng chưa từng nói hắn ta không cần hành lễ.

Thế nhưng bây giờ, nghe thấy Cố Thầm gọi người phàm này là "A Lệ", sắc mặt Tam trưởng lão lại càng thêm phức tạp.

Dẫu vậy, lão vẫn cúi người hành lễ: “Chúc mừng tôn thượng.”

Ánh mắt lão dừng trên người Tần Lệ, hình như đối phương vẫn chưa hay biết gì cả.

Cố Thầm nói: “Chuyện ở Ma giới, ta đã nắm rõ, các ngươi không cần lo lắng.”

Tam trưởng lão gật đầu: “Vâng.”

Từ Nam Gia tranh thủ nói: “Sư tôn, mấy ngày nay đệ tử có vài thắc mắc…”

“Hỏi Tam trưởng lão là được.” 

Cố Thầm nói xong liền mang theo Tần Lệ quay trở vào trong điện: “Lui xuống đi.”

Từ Nam Gia lại gãi đầu, quay sang nhìn Tam trưởng lão: “Tam trưởng lão, rốt cuộc là chuyện gì vậy…”

Tam trưởng lão xoay người xuống núi: “Nam Gia, chuyện này không phải thứ ngươi có thể biết.”

Từ Nam Gia: “…”

Những ngày sau đó, Từ Nam Gia càng cảm thấy kỳ lạ hơn.

Sư tôn của hắn ta vốn là người lãnh đạm, khó tiếp cận. Khi trước, mặc dù tốt bụng thu nhận một đồ đệ vô dụng như hắn ta, nhưng trên bản chất, sư tôn vẫn luôn giữ khoảng cách, không dễ gần gũi.

Thế nhưng, kể từ khi thu nhận Tần Lệ, ngày nào sư tôn cũng giữ hắn lại ở gian bên trong Vô Trần diện, tự mình chỉ dạy, còn tận tay “hướng dẫn” hắn, dốc không biết bao nhiêu thiên tài địa bảo để bồi dưỡng.

Dù Tần Lệ quả thực có thiên phú, lại được sư tôn đích thân chỉ dạy nên rất nhanh thoát khỏi thân phận phàm nhân, tu vi liên tục tăng lên. Nhưng kỳ lạ là, mỗi khi trưởng lão nhìn thấy hắn, sắc mặt đều đại biến, trong khi các đệ tử khác lại không có phản ứng như vậy.

Không chỉ thế, ngay cả kho riêng của Trọng Tiêu Tiên Tôn cũng được mở ra, vô số pháp khí, đan dược, thiên tài địa bảo quý hiếm tích lũy bao năm đều ban cho Tần Lệ. Điều này sao có thể không khiến người ta kinh ngạc?

Tần Lệ hỏi: “Sư tôn, ngài lấy đồ của Trọng Tiêu Tiên Tôn cho con, ngài ấy không giận sao?”

Cố Thầm lạnh nhạt đáp: “Hắn đã chết rồi.”

---

Đến khi tông chủ xử lý xong sự vụ bên ngoài trở về tông môn, thấy sắc mặt phức tạp của các trưởng lão, hỏi: “Sao ai nấy đều có vẻ lạ vậy?”

Tam trưởng lão ấp úng: “À… tôn thượng mới thu một đệ tử.”

Tông chủ vui mừng: “Bấy nhiêu năm qua, cuối cùng tôn thượng cũng chịu cởi mở hơn rồi?”

Năm xưa, tôn thượng thu nhận Từ Nam Gia là vì một tình huống đặc biệt. Nhưng lần này, đây là đệ tử mà y chủ động thu nhận. Vừa mới trở về tông môn, đã nghe các đệ tử nói tôn thượng tận tình dạy dỗ hắn, xem ra thật sự có ý định truyền thừa đạo thống rồi.

Tam trưởng lão ngập ngừng: “… Đúng là có cởi mở hơn, nhưng mà… người phàm này trông gần như y hệt Trọng Tiêu Tiên Tôn. Ta thấy, tôn thượng e là…”

Tông chủ ngạc nhiên: “? Không thể nào! Bao năm qua, cũng từng có người trông giống Trọng Tiêu Tiên Tôn, nhưng ai có thể so bì với ngài ấy chứ? Ngài ấy là người cùng thời, cùng danh tiếng với tôn thượng. Tôn thượng không thể nào để mắt đến một thế thân.”

Trọng Tiêu Tiên Tôn là cố nhân chí cốt của tôn thượng, năm xưa đã ngã xuống trong trận đại chiến với Ma giới. Kể từ đó, những người cùng thời với tôn thượng đều lần lượt rời xa, chỉ còn lại một mình tôn thượng cô độc suốt ngàn năm.

Tam trưởng lão thở dài: “Nhưng người phàm này không chỉ có diện mạo giống Trọng Tiêu Tiên Tôn, ngay cả phong thái, khí chất cũng rất giống. Nếu không phải biết hắn vốn là phàm nhân, khi nhìn thấy hắn, ta còn tưởng Trọng Tiêu Tiên Tôn đã tái sinh. Nếu tôn thượng bị hắn mê hoặc, cũng không có gì lạ.”

Đại trưởng lão lắc đầu than thở: “Thật ra, trông giống Trọng Tiêu Tiên Tôn mà có thể nhận được vài phần ưu ái từ tôn thượng, cũng là phúc phận của hắn. Chỉ cần tôn thượng vui là được.”

Tông chủ trầm tư một lát, sau đó nói: “Ta đi xem thử, xem Tần Lệ này rốt cuộc giống đến mức nào.”

---

Khi tông chủ đến nơi, Cố Thầm đang đưa Tần Lệ vào một bí cảnh trong tông môn, ngâm mình trong Linh Tuyền.

Linh Tuyền vô cùng quý giá, dù là tài sản riêng của tôn thượng, nhưng ngay cả đệ tử bình thường muốn xin một bình cũng không dễ. Vậy mà tôn thượng lại dẫn người tới ngâm suốt ngày. Mức độ sủng ái này… thực sự không phải chuyện đùa.

Trong rừng linh mộc xanh ngát, một giai điệu thanh nhã vang lên, khiến lòng người thư thái dễ chịu.

Tông chủ vừa nghe thấy thì lậo tức sững sờ.

Hồi đó, khi còn là một thanh niên ngưỡng mộ tôn thượng, mỗi lần bái kiến, hắn ta đều thấy Trọng Tiêu Tiên Tôn múa kiếm, còn tôn thượng gảy đàn. Nhưng kể từ khi Trọng Tiêu Tiên Tôn ngã xuống, tôn thượng chưa từng chạm vào đàn nữa.

Không ngờ, ngàn năm sau, vì một phàm nhân đệ tử ngâm suối mà tôn thượng lại đàn trở lại.

Sương khói mịt mờ, đường nét gương mặt Tần Lệ cũng trở nên mơ hồ.

Cố Thầm ngừng tay, đi đến bên bờ suối, nâng cằm hắn lên, tỉ mỉ quan sát gương mặt này.

Tần Lệ không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn thẳng vào y.

Ngàn năm thật quá dài, Cố Thầm không kìm được, cúi xuống, khẽ hôn lên môi hắn.

Nhưng Tần Lệ lại đưa tay kéo mạnh, khiến Cố Thầm cũng rơi xuống suối, ôm chặt lấy y, hôn đáp lại.

Hắn thấp giọng nói: “Sư tôn thu nhận ta làm đồ đệ, hóa ra là vì chuyện này sao?”

Tông chủ còn chưa kịp bước đến bờ suối, thì đã nghe tiếng đàn ngừng hẳn, sau đó là tiếng nước ào ạt, động tĩnh vô cùng mãnh liệt.

Ngay sau đó, trong rừng vọng ra giọng nói mờ ảo mà uy nghiêm của tôn thượng: “Lui xuống.”

Tông chủ lập tức đáp: “... Tuân lệnh.”

Nhưng mối quan hệ sư đồ này, có thực sự là một mối quan hệ sư đồ đúng nghĩa không? 

Không đúng, vậy thì năm xưa mối quan hệ tri kỷ giữa tôn thượng và Trọng Tiêu Tiên Tôn, có thực sự là một tình bạn thuần túy không?

---

Tần Lệ nhẹ nhàng hôn lên chiếc cổ thon dài của Cố Thầm, thấp giọng hỏi: “Sư tôn, người đang bảo con lui xuống sao?”

Cố Thầm liếc hắn một cái, chạm nhẹ lên gương mặt hắn, ra lệnh: “Tiếp tục.”

---

Vô Trần diện tọa lạc trên đỉnh núi quanh năm phủ tuyết, lạnh lẽo vô cùng. Linh Tuyền dù được tụ hội linh khí trời đất, nhưng nước lại băng hàn thấu xương.

Cố Thầm khẽ thì thầm: “Lạnh quá...” Không rõ là đang nói về Linh Tuyền, hay về những tháng năm dài đằng đẵng kia.

Tần Lệ ôm chặt lấy y, nhẹ giọng hỏi: “Sư tôn có linh khí hộ thể, cũng cảm thấy lạnh sao?”

Được cơ thể nóng rực của hắn ôm lấy, Cố Thầm không trả lời nữa.

Tần Lệ tháo xuống dải buộc tóc của mình, bịt lên mắt Cố Thầm, nói: “Sư tôn, con không thích ánh mắt của người khi nhìn con mà lại nhớ đến kẻ khác. Bịt mắt lại, có được không?”

Sự chênh lệch tu vi giữa hai người vốn như trời với đất, chỉ cần một cái phất tay, Cố Thầm cũng có thể khiến hắn tan thành tro bụi. Nhưng lúc này, y lại để mặc hắn làm càn.

Tần Lệ vừa hôn dọc theo tấm lưng y, vừa hỏi: “Sư tôn, con có giống hắn không?”

“Sư tôn, hắn có từng làm thế này với người không?”

Cố Thầm lạnh nhạt đáp: “Hắn còn chưa kịp làm gì, đã chết rồi. Ngươi nghĩ lúc chết, hắn có hối tiếc không?”

Tần Lệ mỉm cười: “Chắc chắn hắn rất tiếc nuối vì đến cuối cùng vẫn chỉ là tri kỷ của người. Hắn đáng lẽ nên bước thêm một bước nữa. Nếu không, bây giờ không phải là con đến để thỏa mãn sư tôn rồi.”

“Ưm… ha…”

Mất đi ánh sáng, các giác quan khác càng trở nên nhạy bén. Nhịp thở của Cố Thầm đã có phần hỗn loạn.

Nhưng Tần Lệ lại dừng lại, ghé sát tai y, thấp giọng hỏi: “Bây giờ sư tôn muốn gọi “A Lệ”, hay gọi tên của hắn?”

Giọng Cố Thầm đã lộ ra chút bực bội: “Lệ Đình Khâm, đừng có đùa nữa. Nếu ngươi còn tiếp tục diễn trò, thì cút đi cho ta.”

Lệ Đình Khâm, hay chính là Tần Lệ, cười khẽ: “Ta cứ tưởng… A Thầm thu nhận ta làm đồ đệ, là vì cảm thấy như vậy sẽ thú vị hơn chứ?” [má ơi best troll của năm =))))]

Nơi chưa từng bị ai chạm đến, bị hắn mạnh mẽ chạm vào, khiến Cố Thầm bật ra một tiếng rên khẽ, y cười lạnh: “Ta cứ tưởng, ngươi thấy việc trốn xuống phàm trần, giả làm phàm nhân lén lút sống còn thú vị hơn.”

Tần Lệ tháo dải buộc mắt, cúi đầu hôn lên môi y, khẽ nói: “Chỉ là ta sợ mình không còn đủ sức để sánh vai cùng các tôn giả của tiên môn nữa.”

Bởi vì đã từng ngã xuống một lần, nên lần này, hắn không muốn chỉ làm một tri kỷ nữa… hắn muốn A Thầm thật sự trở thành đạo lữ của mình.

Cố Thầm nhìn hắn một lúc, sau đó cũng hôn đáp lại, hỏi: “Song tu có giúp nhanh hơn không?”

Lệ Đình Khâm bật cười trầm thấp: “Vậy thì, thử xem sao.”

Dòng nước băng giá dần trở nên ấm áp, mà Cố Thầm, cũng không còn cảm thấy lạnh nữa…

 

---

Từ Nam Gia ngày càng thấy kỳ lạ.

Trước kia, sư tôn còn dẫn sư đệ ra ngoài tu luyện, nhưng bây giờ lại trực tiếp đóng cửa Vô Trần diện bế quan cùng sư đệ, ngày nào cũng không ra ngoài.

Hắn ta đi hỏi tông chủ và các trưởng lão xem hai người họ đang làm gì, nhưng ai cũng chỉ thở dài lắc đầu, bảo hắn ta đừng bận tâm.

Từ Nam Gia thực sự không hiểu.

Cuối cùng, đợi đến lúc sư tôn xuất quan, hắn ta lập tức đến Vô Trần diện bái kiến, hỏi han về những khó khăn trong tu luyện dạo gần đây.

Hắn ta lén ngước mắt nhìn, phát hiện sư tôn lại đang cầm chơi đùa di vật của Trọng Tiêu Tiên Tôn.

Trước đây, hắn ta từng nghe các trưởng lão kể rằng, đây là bản mệnh kiếm của Trọng Tiêu Tiên Tôn. Sư tôn luôn đặt nó cạnh thanh kiếm của mình.

Chỉ tiếc rằng Trọng Tiêu Tiên Tôn không bao giờ quay về được nữa, và sư tôn cũng luôn vì thế mà u sầu…

Cố Thầm lặng lẽ nghe xong câu hỏi của Từ Nam Gia, sau đó nói: “Đứa trẻ này có lối đánh giống ngươi hơn, ngươi chỉ dạy nó một chút đi.”

Từ Nam Gia còn đang nghĩ xem sư tôn đang nói chuyện với vị tiền bối nào, nhưng vừa ngẩng đầu, hắn ta đã thấy Tần Lệ, người vẫn luôn hầu hạ bên cạnh sư tôn, bất ngờ ôm lấy Cố Thầm, hôn nhẹ lên khóe môi y, cười nói: “Được rồi, sư tôn cứ yên tâm, đồ đệ làm sao dám từ chối khổ lao chứ?”

Từ Nam Gia lập tức biến sắc, rút kiếm quát lớn: “Tần Lệ, ngươi quá đáng rồi! Ngươi, ngươi, ngươi! Khi sư diệt tổ!”

Cố Thầm đỡ trán, bất đắc dĩ nói: “Ngươi lại lên cơn nghiện à? Đừng dọa đồ đệ của ta.”

Sau đó y quay sang Từ Nam Gia: “Nam Gia, gọi sư nương đi.”

Từ Nam Gia đỏ bừng mặt, nhưng không sao mở miệng nổi: “Sư... sư...”

Sư tôn mới thu nhận đệ tử chưa bao lâu, sao lại thành sư nương rồi chứ?!

 

---

Tam trưởng lão nghe nói Từ Nam Gia lên Vô Trần diện, vội vàng chạy đến: “Nam Gia, mau theo ta xuống núi, đừng quấy rầy sư phụ con bế quan.”

Từ Nam Gia lúc này cũng không biết nên đối mặt với vị sư đệ này thế nào nữa, chỉ đành chắp tay: “Sư tôn, đệ tử cáo lui...”

Xuống núi rồi, hắn ta mới nghe Tam trưởng lão kể lại đầu đuôi câu chuyện.

---

Vẻ mặt Từ Nam Gia phức tạp: “Hóa ra sư đệ là thế thân của Trọng Tiêu Tiên Tôn...”

Vậy mà vừa rồi, sư tôn vừa lau chùi kiếm bản mệnh của Trọng Tiêu Tiên Tôn vừa thân mật với sư đệ Tần Lệ, thậm chí còn bảo gọi sư đệ là sư nương…

Nghe nói kiếm bản mệnh có linh, nếu nó thật sự có ý thức, chứng kiến cảnh này thì sẽ đau khổ đến mức nào chứ…

Chỉ không biết, sư đệ Tần Lệ có biết sự thật này không?

Nhưng thôi, nếu sư đệ có thể khiến sư tôn vui vẻ hơn một chút, thì hắn cũng sẽ không chạy đến trước mặt Tần Lệ nói gì cả. Cứ coi như chưa từng biết chuyện này đi.

 

---

Nhưng thiên hạ nào có bức tường nào không lọt gió?

Sự sủng ái vô bờ của tôn thượng dành cho vị đồ đệ phàm nhân này rất dễ khiến người khác chú ý.

Ví dụ như Ma giới, những năm qua vẫn luôn dòm ngó, nay phát hiện Cố Thầm cưng chiều một phàm nhân, cảm thấy cuối cùng cũng tìm ra nhược điểm của y, tất nhiên là phải ra tay từ phía Tần Lệ.

Khi một Ma tướng tự mình lẻn đến bên Tần Lệ, vừa nhìn thấy dung mạo hắn, chân đã mềm nhũn, suýt nữa quay đầu bỏ chạy.

Năm đó, Lệ Đình Khâm suýt chút nữa đã đồ sát toàn bộ Ma giới, ngay cả Ma tôn đời trước cũng chết dưới tay hắn.

Chỉ là, khí tức hiện tại của Tần Lệ yếu hơn rất nhiều so với Trọng Tiêu Tiên Tôn Lệ Đình Khâm năm xưa, nên Ma tướng mới có thể giữ bình tĩnh.

Hắn ta đánh giá Lệ Đình Khâm một lượt, cảm thấy mình vừa phát hiện ra một đại bí mật kinh thiên động địa, lập tức thuyết phục Tần Lệ phản bội Cố Thầm, còn hứa hẹn sẽ cho hắn một vị trí cao trong Ma giới.

Tần Lệ thản nhiên đáp: “Sư tôn đối với ta rất tốt, vì sao ta phải phản bội người?”

Ma tướng nở nụ cười dữ tợn: “Ha, xem ra ngươi còn chưa nhận ra nhỉ? Ngươi có biết tại sao y lại đối xử với ngươi như vậy không? Chỉ vì ngươi trông rất giống một cố nhân của y mà thôi...”

“Biết chứ.”

Không ngờ Tần Lệ lại bật cười, nói: “Được làm thế thân của Trọng Tiêu Tiên Tôn để hầu hạ sư tôn, là vinh hạnh lớn nhất đời ta.”

Ma tướng suýt nghẹn chết tại chỗ, hận không thể rèn sắt thành thép: “Ngươi đường đường là một nam nhân, sao lại có thể không biết xấu hổ như thế?! Làm thế thân mà không thấy nhục nhã chút nào à?!”

Tần Lệ vẫn ung dung: “Chỉ cần sư tôn vui là được.”

Ma tướng tức đến sôi máu: “Ngươi, ngươi, ngươi! Trọng Tiêu Tiên Tôn phẩm hạnh cao thượng, khí độ xuất trần, được cả hai giới kính ngưỡng. Ta thật không hiểu ngươi có điểm nào giống hắn? Sư tôn ngươi đúng là mù rồi, chẳng hề kén chọn gì cả!”

Ai ngờ Tần Lệ lại bình tĩnh ngước lên, cất giọng gọi: “Sư tôn, hắn bảo người mù kìa.”

Ma tướng lập tức... biến mất ngay tại chỗ.

 

---

Cố Thầm từ tốn bước ra, nhưng cũng không đuổi theo, chỉ thản nhiên nói: “Ma giới sắp có Ma quân mới rồi, dạo này chúng hành động rất nhiều.”

Lệ Đình Khâm nhẹ giọng đáp: “Là ta.”

Cố Thầm: “...”

Hóa ra đây chính là nguyên nhân khiến trời đất có dị tượng khi Lệ Đình Khâm tái sinh ở Ma giới sao?

Lệ Đình Khâm nghiêng đầu nhìn y, nở nụ cười đầy ẩn ý: “Cho nên, sư tôn, chờ ta đến rước ngươi.”

Cố Thầm đột nhiên cảm thấy vô cùng hối hận vì đã nhận “đồ đệ” này, lạnh giọng đáp: “... Đừng gọi ta là sư tôn nữa.”

Bình Luận (0)
Comment