Sau Khi Người Qua Đường Giáp Liên Hôn Với Đại Lão Hào Môn

Chương 87

[Kính gửi ngài Tào Hạc, hệ thống đã phát hiện nhân vật Lệ Đình Khâm trong tiểu thế giới "Sau Khi Giả CP Với Đối Thủ Một Mất Một Còn, Chúng Tôi Ở Bên Nhau" có tiềm năng phát triển thành nhiệm vụ giả cấp S. Xin hãy nhanh chóng đến thế giới này xử lý.]

Tào Hạc, cũng giống như Cố Thầm, đã hoàn thành đủ số lượng nhiệm vụ cần thiết để có thể nghỉ hưu khỏi vị trí nhiệm vụ giả. Chỉ có điều, thay vì lựa chọn vào một tiểu thế giới để an dưỡng, anh ta lại gia nhập bộ phận nhân sự của Cục Xuyên Sách. 

["Sau Khi Giả CP Với Đối Thủ Một Mất Một Còn, Chúng Tôi Ở Bên Nhau"? Đây chẳng phải là thế giới mà anh Thầm chọn để nghỉ hưu sao? Lệ Đình Khâm, là nhân vật quan trọng nào à?]

Tào Hạc mở kịch bản lên xem, nhưng trong toàn bộ nội dung, cái tên Lệ Đình Khâm chưa từng xuất hiện dù chỉ một lần.

[Được rồi, rảnh thì tôi qua xem một chuyến vậy.]

---

Ở một diễn biến khác, Chu Diễm, người vừa hoàn thành nhiệm vụ nghỉ hưu của mình, cũng đang lựa chọn thế giới an dưỡng.

["Sau Khi Giả CP Với Đối Thủ Một Mất Một Còn, Chúng Tôi Ở Bên Nhau"... Hình như anh Thầm chọn thế giới này thì phải. Đương nhiên là phải theo anh ấy rồi, chọn cái này thôi.]

Sau khi xác nhận lựa chọn trong hệ thống, Chu Diễm quay sang nhìn mọi người đến tiễn cậu ta, hỏi: “Mọi người có muốn xin nghỉ phép để đi thăm anh Thầm với tôi không?”

---

[Chiến lược công lược tổng tài Lệ Gia Thụ?]

Cùng lúc đó, một nhiệm vụ giả mới nhận được nhiệm vụ cấp độ thấp, nhìn tên nhiệm vụ rồi gãi đầu: “Cái tên này nghe không giống tổng tài chút nào ấy?”

Bởi vì đây là một thế giới có kịch bản xoay quanh giới giải trí, nên thân phận khi nghỉ hưu của Chu Diễm là một tiểu minh tinh, chuyên đóng vai phụ trong bộ phim song nam chủ của Lục Thanh Việt và Dụ Tinh Châu.

Vừa đặt chân đến thế giới này, Chu Diễm lập tức bắt đầu tìm kiếm thông tin liên quan đến Cố Thầm.

Với độ bá đạo của anh Thầm, dù có ở đâu cũng sẽ khuấy đảo phong vân, đặt chân vào lĩnh vực nào thì thống trị lĩnh vực đó. Đây là thế giới cấp độ thấp, không lẽ anh ấy đã thống trị cả thế giới luôn rồi?

Thế nhưng anh ta tìm đi tìm lại, gần như không thấy bất kỳ thông tin nào về Cố Thầm.

Không đúng!

Dựa vào nhan sắc kinh diễm của anh Thầm, chỉ cần bước chân vào showbiz cũng đủ để lập tức debut ngay tại chỗ, làm gì có chuyện không có chút tin tức nào?

Chẳng lẽ anh ta vào nhầm thế giới rồi?

Sau một hồi tìm kiếm, cuối cùng Chu Diễm cũng phát hiện ra một nhân vật thần bí mang họ Cố, xuất thân từ một gia tộc bí ẩn. Xét về khí chất, đúng là có vài phần giống anh Thầm.

Nhưng có một điều rất kỳ quặc - người này đã kết hôn với một tổng tài họ Lệ?!

Không thể nào!

Anh Thầm là một đại lão không CP, thậm chí còn chưa từng yêu đương, làm sao có thể tùy tiện kết hôn với người khác được?!

Lại thấy nhân vật này từng cùng Lục Thanh Việt và Dụ Tinh Châu tham gia một chương trình tạp kỹ, Chu Diễm bèn hỏi thăm: “Thầy Lục, thầy có quen vị Cố tiên sinh trong truyền thuyết không?”

Nghe anh ta nhắc đến Cố tiên sinh, Lục Thanh Việt lập tức hăng hái hẳn lên: “Tất nhiên là quen rồi! Thầy Chu, để tôi kể cho anh nghe—”

Chu Diễm kiên nhẫn nghe đối phương bô lô ba la một tràng, sau đó hỏi thẳng: “Thế thầy có biết Cố tiên sinh tên đầy đủ là gì không?”

Lục Thanh Việt đáp: “Cố Thầm chứ ai...”

Chu Diễm lập tức mắt trừng lớn đầy chấn động: “Cái gì! Thật sự là anh Thầm?! Sao anh ấy lại kết hôn?! Không được, tôi phải đi tìm anh ấy ngay!”

Lục Thanh Việt: “Hả hả hả? Anh quen biết Cố tiên sinh sao? Tin tức anh ấy kết hôn đã lan truyền từ lâu rồi mà. Lúc đầu, chúng tôi còn cùng nhau tham gia một chương trình tạp kỹ về hẹn hò nữa, anh không biết à?”

Chu Diễm: “Ờ… Tôi coi như là người bên phía nhà anh ấy, trước giờ vẫn luôn làm việc trong nhà, không để ý đến tin tức bên ngoài. Sao anh ấy lại kết hôn rồi chứ! Trước giờ anh ấy còn chưa từng yêu đương nữa mà!”

Lục Thanh Việt cảm thấy chuyện này khá khớp với tin đồn trên mạng, Cố tiên sinh và Lệ tổng giấu gia đình, cưới trước báo sau. Nhưng tin tức này đã được truyền đi lâu như vậy rồi, mà vẫn có người không biết? Tin tức cũng quá chậm đi?

Chu Diễm quyết đoán nói: “Thầy Lục, phiền thầy giúp tôi xin phép đạo diễn một chút.”

Nói xong, anh ta lập tức trèo tường chạy mất.

Lục Thanh Việt há hốc mồm nhìn theo: “…”

Quả nhiên giống như tin đồn về môn phái ẩn thế của Cố tiên sinh… Không lẽ trước giờ đều bế quan trên núi à?

 

---

Do nhóm nhiệm vụ giả của Cục Xuyên Sách không ở lại thế giới này lâu dài, nên hệ thống đã tự động tạo thân phận cho họ, không cần phù hợp với kịch bản.

Tuy nhiên, vì thế giới này cấm các yếu tố phi tự nhiên, nên họ cũng không thể sử dụng siêu năng lực mà chỉ có thể tự mình tìm kiếm Cố Thầm.

Từ đó, một hiện tượng kỳ lạ xuất hiện —-

Rất nhiều nhân vật có tiếng tăm từ đủ mọi lĩnh vực lần lượt tìm đến những người có liên quan đến Cố tiên sinh, chẳng hạn như Lục Thanh Việt, Dụ Tinh Châu, Kiều Khôn Bình, Mục Vân Đình, Kỷ Chi Hi, người nhà họ Vân, Lệ Tĩnh Vi và cả đoàn phim nguyên tác…

Những người đến tìm có người là đại lão thương giới, có người là nhà khoa học hàng đầu, có người là bác sĩ đỉnh cấp, lại có người thần bí không rõ thân phận, giống như Cố tiên sinh, không thể dùng lý lẽ bình thường để giải thích.

Và tất cả bọn họ đều tự nhận là người nhà của Cố tiên sinh.

Một người biết chuyện không nhịn được mà cảm thán đầy kinh hãi. 

[Đù!!! Người nhà của Cố tiên sinh thật sự tìm đến đây rồi! Khiếp quá, chẳng khác gì đặc vụ cả!]

[Hơn nữa, bọn họ còn không biết Cố tiên sinh đã kết hôn! Giờ thì bày ra vẻ cực kỳ sốc luôn!]

Chuyện có một đám đại lão đang tìm kiếm Cố tiên sinh vốn dĩ không phải bí mật. Vì vậy, những người từng nghi ngờ tin đồn trước đây bỗng nhiên cảm thấy cực kỳ đáng tin. 

[Sợ rằng Lệ tổng thật sự đã lén bắt cóc Cố tiên sinh khỏi gia tộc, bây giờ bị người thân bạn bè tìm đến tận cửa rồi.]

[Gia tộc này đúng là nghịch thiên quá đi… Không hổ danh là gia tộc ẩn thế trong truyền thuyết… Không biết lão gia Cố, giáo sư Cố, thầy Cố có đến hay không nữa?]

[Nhưng mà, Lệ tổng vừa dẫn Cố tiên sinh đi quay show xong là lập tức đi hưởng tuần trăng mật rồi. Bọn họ có tìm trong nước cũng không thể tìm thấy đâu!]

Người nhà của Cố Thầm nhanh chóng phát hiện chương trình thực tế mà cậu tham gia, cũng phát hiện ra vấn đề này.

Nhưng bọn họ cũng không thể đuổi theo hai chồng chồng người ta để cắt ngang tuần trăng mật được, chỉ có thể tạm thời tìm đến Lệ gia trước.

---

Lúc này, Lệ Gia Thụ cảm thấy mình sắp lao lực mà chết mất.

Từ ngày anh trai cậu ta dẫn theo anh dâu đi hưởng tuần trăng mật, cậu ta  sống trong cảnh một người làm hai phần việc, ngày ngày bận đến tối tăm mặt mũi, chẳng có thời gian mà bận tâm đến tin đồn bên ngoài về việc người nhà Cố tiên sinh tìm đến tận cửa.

Nhưng dạo này có một chuyện khiến cậu ta cảm thấy rất kỳ lạ…

Công ty mới tuyển một nhân viên, người này cứ cố tình tiếp cận cậu ta.

Nói anh ta là gián điệp thương mại muốn trộm tài liệu mật ư? Không giống, bởi vì người này chẳng thèm quan tâm đến công việc, thậm chí vào văn phòng của cậu ta, mắt cũng chưa từng liếc qua đống tài liệu, chỉ luôn chăm chăm nhìn chằm chằm vào cậu ta. 

Mà nói anh ta muốn quyến rũ cậu ta? Lại thấy không giống lắm…

Người này chẳng đi theo mấy lối mòn thường thấy, mà toàn lẩm bẩm những câu kỳ quái sau lưng cậu ta. 

Thậm chí… còn nói xấu cậu ta không giống tổng tài?

Rốt cuộc là đang nói cái quái gì vậy?!

“Tại sao lại có một tổng tài đi thu gom rác thế này?”

“Làm gì có tổng tài nào khổ sở đến mức phải làm hai công việc một lúc? Không phải nên gọi thư ký đến và nói “trong vòng mười phút, tôi muốn có toàn bộ thông tin của cậu ta” à?”

“Cậu ta tăng ca cả ngày thế này, chỉ còn thiếu nước dọn vào tập đoàn ở luôn, làm gì có thời gian đi làm chuyện khác?”

Lệ Gia Thụ cảm thấy một nỗi đau chưa từng có: “…”

Nhưng dựa vào khả năng phản trinh sát siêu hạng của mình, cậu ta chắc chắn rằng người này nhất định có mục đích gì đó đáng sợ mà mình chưa nhìn ra.

---

Cho đến một ngày…

Một nhóm đàn ông mặc vest thẳng thớm, khí thế bức người tìm đến công ty.

Lệ Gia Thụ nhìn thấy ánh mắt của bọn họ từ xa đã biết ngay không phải người hiền lành gì, lập tức quay đầu bỏ đi, dặn thư ký: “Cứ nói tôi không có ở đây.”

Không ngờ, tên nhân viên mới lại phấn khởi chạy ra đón tiếp bọn họ.

Vừa mở miệng đã là “XX đại lão, XX đại lão”, nhìn là biết quen biết nhau từ trước.

Chu Diễm: “Tiểu Lệ tổng có ở đây không?”

Nhân viên mới lập tức đáp: “Có có! Vừa nãy tôi còn nhìn thấy anh ấy! Các đại lão, để tôi dẫn các anh đi nhé?”

Lệ Gia Thụ: “…” Đệt, đây chắc chắn là nội gián nằm vùng bên cạnh mình chứ còn gì nữa? Nội gián còn biết dắt đường nữa à?!

---

Trong phòng tiếp khách, Lệ Gia Thụ cắn răng chịu đựng, bị ép phải ngồi với một nhóm đại lão, nghe họ trình bày lý do đến đây.

Hiểu xong, cậu ta run rẩy chào hỏi: “Các anh họ, anh em họ, sư huynh… chào các anh. Anh tôi đang dẫn anh dâu đi hưởng tuần trăng mật rồi… mấy anh…”

Trong lòng cậu chửi thầm WTF, chẳng lẽ đây là người thân, bạn bè, đồng nghiệp của anh dâu sao?

Mẹ nó, trông ai cũng như đặc vụ cả!

Anh cậu ta đúng là giỏi quá rồi, cứ thế mà bắt cóc anh dâu đi luôn, chẳng lẽ chưa từng nghĩ đến một ngày sẽ bị ám sát à?!

Chu Diễm: “Nếu đã đi hưởng tuần trăng mật rồi, vậy bọn tôi cứ chờ vậy. Họ còn bao lâu nữa mới về?”

Lệ Gia Thụ lau mồ hôi trên trán: “Chắc còn hai tuần nữa? Nếu các anh sốt ruột, hay là… để tôi gọi điện cho họ nhé?”

Chu Diễm: “Không cần đâu, đã đi chơi thì cứ chơi cho trọn vẹn đi, đừng làm phiền họ. Đợi họ về rồi nói sau.”

Lệ Gia Thụ càng nghe càng cảm thấy bọn họ đang nói kiểu “chờ họ về rồi làm bữa cơm chia tay” vậy đó…

 

---

Sau khi thu thập đủ thông tin, nhóm người này thật sự ở lại thành phố H. 

Không giống như Cố Thầm luôn muốn giữ kín danh tính, những người này chẳng hề che giấu bản thân.

Họ chỉ cần vô tình trổ tài một chút, lập tức khiến cả các ngành nghề khác nhau rung chuyển.

Mọi người cảm thán. 

[Đúng là bạn bè của Cố tiên sinh! Không ra tay thì thôi, một khi xuất thế là kinh động bốn phương, chẳng ai giống người thường cả.]

Còn Lệ Gia Thụ, càng nghe tin tức về bọn họ càng lo lắng —

Quá trời đại lão thế này, anh cậu ta thật sự trụ nổi không?

Mà hình như… cậu ta cũng không an toàn nữa rồi?!

 

---

Lệ Gia Thụ gọi tên nhân viên mới kia vào văn phòng, trầm giọng hỏi: “Nói đi, cậu có mục đích gì?”

Nhân viên mới hơi ngạc nhiên vì Lệ Gia Thụ phát hiện nhanh như vậy, nhưng mặt ngoài vẫn giữ vẻ bình tĩnh: “Lệ tổng, anh nói gì vậy? Tôi chỉ là một nhân viên bình thường thôi, đi làm chỉ để kiếm tiền mà.”

Lệ Gia Thụ lạnh lùng: “Đừng giả vờ nữa. Cậu là người của bọn họ đúng không? Cậu tiếp cận tôi là để thực hiện nhiệm vụ của các người?”

Mặt nhân viên mới lập tức thay đổi ——

Không thể nào?! Một tổng tài vớ vẩn trong thế giới nhỏ bé này sao có thể nhìn thấu thân phận của anh ta - một nhiệm vụ giả của Cục Xuyên Sách được?

Sao cậu ta có thể phát hiện ra nhiệm vụ của anh ta là “xuyên nhanh”?

Lệ Gia Thụ lắc đầu thở dài: “Haiz… Cậu đi đi, về tập huấn lại rồi hẵng đến. Gửi cho tôi một tên đặc vụ ngu ngốc thế này, rốt cuộc là coi thường tôi đến mức nào chứ? Tại sao anh tôi lại cưới được anh dâu cấp bậc đó, còn tôi thì lại gặp loại cấp thấp như cậu?”

Nhân viên mới lập tức quay đầu bỏ chạy.

Mẹ ơi, NPC trong thế giới này đáng sợ quá!!! Tôi muốn về Cục Xuyên Sách!!!

Bình Luận (0)
Comment