Sau khi dần thích nghi với thế giới này, Chu Diễm bắt đầu “đào sâu” hơn vào những gì đã xảy ra kể từ khi Cố Thầm đến đây.
Ví dụ như những chiến tích huy hoàng của “Cố tiên sinh”, hay truyền thuyết về gia tộc Cố thần bí - một gia tộc hiếm khi lộ diện trước công chúng…
Càng tìm hiểu, anh ta càng cảm thấy Cố Thầm đúng là thần.
Rõ ràng tất cả bọn họ đều là những người về hưu.
Vậy mà Cố Thầm chỉ cần hơn một năm đã có thể dựng nên cả một thế lực, lập ra một gia tộc thần bí thuộc về chính mình.
Thậm chí còn tìm vợ xong luôn rồi.
Theo những gì anh ta điều tra được, vị Lệ tổng này cũng là thanh niên ưu tú, gốc gác đàng hoàng.
Tuy rằng không hợp gu thẩm mỹ của anh ta, nhưng phải công nhận là ngoại hình cũng không tệ, cư dân mạng cũng khen đẹp trai.
Cố Thầm chọn một người như vậy làm anh dâu… thôi thì cũng tạm chấp nhận được.
Chỉ là không ngờ gu chọn vợ của Cố Thầm lại như thế này.
Hơn nữa, Cố Thầm hết giúp đỡ em vợ, lại tự mình giải quyết khủng hoảng của tập đoàn nhà vợ, rõ ràng rất để tâm đến anh dâu.
Nếu Cố Thầm đã thích, bọn họ tất nhiên sẽ ủng hộ, cũng hoàn toàn tin tưởng vào ánh mắt nhìn người của cậu.
Bây giờ, tất cả đều hóng từng ngày đợi Cố Thầm và anh dâu đi hưởng tuần trăng mật về.
---
Nhưng Lệ Gia Thụ lại cảm thấy một áp lực chưa từng có.
Bởi vì đám người này quá tò mò về anh cậu ta, nên cứ có việc không có việc cũng chạy đến tập đoàn, mượn cớ bàn chuyện làm ăn để hỏi thăm tin tức.
Hôm nay, Chu Diễm lại hứng thú hỏi: “Có phải anh Thầm vừa gặp đã yêu anh dâu không? Nên mới kết hôn nhanh như vậy?”
Lệ Gia Thụ không hiểu vì sao Chu tiên sinh lại gọi anh cậu ta là “anh dâu”, nhưng trực giác mạnh mẽ khiến cậu đổi cách xưng hô theo: “Ờ… chắc là anh tôi vừa gặp đã yêu anh Thầm ấy?”
Chu Diễm bừng tỉnh: “Ồ ồ ồ~~ Vậy ra là anh dâu theo đuổi anh Thầm trước à?”
Anh Thầm đúng là có phúc khí mà!
Lệ Gia Thụ cẩn thận chọn từ: “…Có thể coi là vậy? Nhưng mà họ cũng nhanh chóng ở bên nhau…”
Sao anh cậu ta lại có số hưởng thế này chứ?!
Nhà nước không những cấp cho một anh dâu, mà chẳng cần theo đuổi gì đã cưa đổ luôn.
Nếu nói rằng anh cậu ta nhân lúc làm việc chung mà lén ăn sạch thì liệu có bị đánh chết không?
Chu Diễm gật đầu tán thành, cảm thấy một cú ship cực mạnh rồi lại hỏi tiếp: “Anh Thầm chắc chắn là rất cưng chiều anh dâu đúng không?”
Lệ Gia Thụ bắt đầu thấy có gì đó sai sai, nhưng vẫn trả lời: “Anh Thầm đối xử tốt với tất cả bọn tôi.”
Chu Diễm tiếp tục gật gù: “Đúng vậy, anh Thầm vốn luôn quan tâm đến hậu bối.”
Anh dâu mà lấy được anh Thầm, đúng là đại phúc cho cả nhà.
Lệ Gia Thụ nhìn anh ta, đợi anh ta nói tiếp để xem rốt cuộc sai ở đâu.
Chu Diễm cũng nhìn lại cậu ta, cuối cùng vỗ vai động viên: “Đừng lo, Tiểu Lệ tổng. Anh dâu mà theo anh Thầm thì không thiệt đâu.”
“Anh Thầm chắc chắn sẽ cưng anh dâu lên tận trời.”
“Nhà họ Lệ các cậu muốn trở thành tỷ phú số một Hoa quốc cũng không phải chuyện khó… chỉ là hiện tại còn hơi thiếu một chút thôi.”
Lệ Gia Thụ: “…”
Cuối cùng cậu ta cũng nhận ra có gì sai rồi!
Những người thân thích của anh dâu đều xem anh cậu ta là “chàng vợ nhỏ” rồi!!!
Đến lúc anh cậu ta về gặp bọn họ, nếu họ phát hiện anh cậu ta không phải chàng vợ nhỏ mà là một đại hán cao một mét chín, liệu có nổi giận chặt anh trai cậu ta không?!
---
Một thương nhân khác trong giới làm ăn vỗ vai cậu ta: “Nào, Gia Thụ, ký hợp đồng này đi. Coi như là bọn tôi giúp đỡ công việc kinh doanh của anh dâu.”
Lệ Gia Thụ tay run run.
Người thân của anh dâu không chỉ lấy danh nghĩa hợp tác để thăm dò anh cậu ta, mà còn thực sự đem đơn hàng lớn tới?
Lệ Gia Thụ lập tức chính trực từ chối: “Không được! Sao có thể như vậy? Tôi không thể ký!”
Chu Diễm khuyên nhủ: “Gia Thụ, cậu cứ ký đi. Em trai của anh dâu chính là em trai của bọn tôi, anh em giúp nhau là chuyện bình thường.”
Lệ Gia Thụ: “… Không được không được! Thật sự không được!”
Nhưng vấn đề lớn nhất là —-
Anh cậu ta căn bản không phải “tiểu kiều thê” mà đám người này mong đợi!!!
Nếu ký bừa, đến lúc gặp mặt sẽ lật xe mất thôi!
Đám bạn thân: “Ký đi, cái này nhất định phải ký! Hơn nữa, đây cũng không phải là ưu đãi tình bạn, tập đoàn các cậu vốn dĩ đã là đứng đầu ngành rồi.”
“Đổi góc độ mà nghĩ, giúp tập đoàn phát triển hơn cũng là giúp anh dâu và anh Thầm có cuộc sống tốt hơn, đúng không?”
“Gia Thụ, cậu nghĩ mà xem, bọn tôi đến tìm cậu bàn chuyện làm ăn cũng tốn thời gian đấy. Cứ coi như số thời gian bọn tôi bỏ ra đã giúp chốt được đơn này đi…”
Lệ Gia Thụ nghe một hồi, chỉ cảm thấy bọn họ thật sự rất biết cách thuyết phục người khác. Cuối cùng, cậu ta vẫn phải “cắn răng rơi lệ” ký vào hợp đồng.
---
Người thân và bạn bè đều cảm thấy Lệ Gia Thụ thật sự là một đứa trẻ khiêm tốn.
Cậu ta không hề có thói xấu của mấy cậu ấm con nhà giàu, tự mình tận tụy với sự nghiệp bảo vệ môi trường, cam tâm tình nguyện đi thu gom rác. =)))) [mở cty xử lý rác thải lại bị coi là đồng nát]
Bây giờ, anh trai và anh dâu đi hưởng tuần trăng mật, cậu ta cũng chủ động gánh vác công việc, thậm chí còn tăng ca để giúp tập đoàn vận hành trơn tru.
Đối diện với sự hỗ trợ nhỏ bé của mọi người, cậu ta lại còn lễ phép từ chối, bọn họ khuyên mãi mới nhận, nhận rồi lại ngại ngùng cảm ơn không ngớt.
---
Nhưng Lệ Gia Thụ thì sắp khóc đến nơi rồi.
Áp lực quá lớn.
Chủ yếu là do các đại lão rỗi việc cũng chạy tới bàn chuyện làm ăn.
Nếu anh trai và anh dâu còn chưa về, rất có thể nhà họ Lệ sắp bị “tặng” luôn danh hiệu tỷ phú số một Hoa quốc rồi!
Tài nguyên mà Long Tổ* dốc vào để thử thách anh trai cậu ta, có phải quá nhiều rồi không?! (*nhóm tinh anh chuyên thực hiện nhiệm vụ tối mật.)
Không còn nghi ngờ gì nữa —-
Anh dâu chắc chắn là nhân vật cốt cán của tổ chức này từ trước!
---
Nhưng các lãnh đạo cấp cao và hội đồng quản trị thì lại thấy Lệ Gia Thụ là một nhân tài hiếm có.
Mới thay anh ta cậu quản lý tập đoàn chưa được bao lâu, mà đã đàm phán được hàng loạt hợp đồng lớn.
Hơn nữa, cậu nhóc này không hề có chút kiêu ngạo hay tự mãn nào, thậm chí còn thận trọng, nghiêm khắc với bản thân, yêu cầu toàn bộ công ty phải nghiêm túc với các đối tác, đặt ra tiêu chuẩn giao hàng cao nhất.
Như thế sao có thể không khiến người ta yên tâm chứ?
---
Hai tuần sau, dưới ánh mắt mong chờ từng ngày của Lệ Gia Thụ, cuối cùng Lệ Đình Khâm và Cố Thầm cũng trở về.
Bọn họ còn đặc biệt nhắn tin riêng báo cho Lệ Gia Thụ biết thời gian hạ cánh.
Lệ Gia Thụ ngay lập tức bỏ hết chuyện làm ăn, nhanh chóng báo tin “tốt lành” này cho Chu Diễm và những người khác.
Vì thế, vài tiếng sau, cổng VIP sân bay đã chật kín người ra đón.
Lệ Gia Thụ bị đám đại lão chen lấn sang một bên, nhìn trận thế hùng hậu trước mắt, trong lòng bỗng dâng lên một linh cảm mãnh liệt ——
Chẳng lẽ một lát nữa, bọn họ sẽ đồng loạt quỳ một gối xuống, hô lớn “Cung nghênh Long Vương hồi triều!” sao?
Trận thế này đương nhiên không thể giấu giếm được, tin tức nhanh chóng lan truyền trên các phương tiện truyền thông.
[Cố tiên sinh về nước, các đại lão đồng loạt ra sân bay đón tiếp?]
[Hahaha, từ sau khi chuyện Cố tiên sinh và Lệ tổng kết hôn chớp nhoáng bị người nhà họ Cố phát hiện, sự tồn tại của họ càng lúc càng mạnh mẽ, cứ như đang tuyên bố rằng—đã đến lúc cho Lệ tổng thấy chút “màu sắc” rồi!]
[Lệ tổng: #Nguy cấp nguy cấp nguy cấp!!!#]
---
Lúc Cố Thầm và Lệ Đình Khâm tay trong tay bước ra khỏi lối đi VIP, nhìn thấy đám người quen thuộc trước mặt, họ cũng có chút bất ngờ.
Cố Thầm tiến lên ôm lấy mấy người bạn, cười hỏi: “Sao mọi người lại đến đây?”
“Đến xem cậu thế nào chứ.”
“Anh Thầm, cậu tìm vợ rồi sao không báo anh em một tiếng?”
Năm đó, khi Cố Thầm vừa đến thế giới này, cậu mệt mỏi chán chường, thậm chí muốn rời xa thế sự, cố gắng quên đi tất cả những gì thuộc về quá khứ.
Nhưng sau khi ở bên Lệ Đình Khâm, cậu thực sự đã có thể thả lỏng, tâm trạng cũng hoàn toàn thay đổi.
Cố Thầm nhẹ nhàng đáp: “Là lỗi của tôi.”
Sau đó giới thiệu với mọi người: “Đây là bạn đời của tôi, Lệ Đình Khâm.”
---
Tuy nhiên, Chu Diễm nhìn về phía Lệ Đình Khâm cao 1m9 đứng bên cạnh Cố Thầm, sự chấn động trong lòng anh ta trực tiếp tăng lên gấp bội.
Không thể không nói ——
Gu tìm vợ của Cố Thầm… thật sự là độc nhất vô nhị!
Đám bạn thân đồng thanh hô lớn: “Anh dâu, chào anh!”
Lệ Gia Thụ đỡ trán.
Cảnh tượng này đúng là giống với những gì cậu ta đã tưởng tượng, nhưng cậu ta tuyệt đối không ngờ rằng —-
Đám đại lão này không hô “Cung nghênh Long Vương”…
Mà lại đồng loạt gọi: “Anh dâu, chào anh!”
---
Lệ Đình Khâm không hề để bụng cách xưng hô này, chỉ mỉm cười chào hỏi: “Chào mọi người.”
Cố Thầm cười nói: “Về Ý Viên trước đi, mọi người đến ăn một bữa cơm đã?”
Chu Diễm hào hứng đáp: “Được, được chứ!”
Bọn họ cũng rất muốn xem cuộc sống của Cố Thầm thế nào.
---
Đoàn xe chạy vào Ý Viên, Chu Diễm vừa nhìn khung cảnh xung quanh, lập tức nhận ra —-
Dù là thiết kế hay bố cục vườn tược, tất cả đều mang phong cách của Cố Thầm.
Xuống xe, Chu Diễm cảm thán: “Anh Thầm, khu vườn này làm đẹp thật, đúng chuẩn gu của anh.”
Cố Thầm thản nhiên đáp: “Ồ, đây là bất động sản của Đình Khâm, anh ấy xây cho tôi.”
Chu Diễm: “…”
Khoan đã, có gì đó sai sai?
Không phải đáng lẽ anh Thầm phải là người xây vườn tặng anh dâu sao???
Vào nhà, Lệ Đình Khâm bảo người hầu dâng trà.
Nhưng riêng Cố Thầm, anh lại mang đến một ly nước chanh mật ong, dịu dàng dặn dò: “A Thầm, vừa đi chuyến bay dài, đừng uống trà, uống cái này đi.”
Cố Thầm đón lấy, trực tiếp uống một ngụm ngay trên tay anh, nhẹ giọng: “Ừm.”
Chu Diễm nhìn bọn họ tương tác: “…”
Sao anh Thầm chẳng giống tổng tài bá đạo bước ra từ truyện xuyên sách gì cả???
Không lẽ vì đọc quá nhiều truyện không CP, nên giờ hoàn toàn không hiểu phong tình, thậm chí còn để anh dâu chăm sóc ngược lại?
Thế còn cái chuyện chiều anh dâu đến tận trời xanh đâu rồi???
Lệ Đình Khâm đi chuẩn bị bữa tối, Cố Thầm trò chuyện cùng bọn họ.
Chu Diễm tò mò hỏi: “Anh Thầm, bây giờ anh làm ngành gì thế? Trông có vẻ lợi hại lắm.”
Cố Thầm nhàn nhạt đáp: “Không làm gì cả, nghỉ hưu rồi.”
Chu Diễm ngẩn ra: “Anh vẫn nói chuyện khiêm tốn như thế. Em còn tính xong phần truyện của mình sẽ chạy đến chỗ anh đây. Anh Thầm, đế chế mà anh gây dựng chắc chắn phải có chỗ cho em chứ?”
Cố Thầm bật cười, lắc đầu: “Không có đâu, gia tộc này chỉ có một mình tôi.”
“A Diễm, nghỉ hưu rồi còn muốn đi làm gì nữa?”
Chu Diễm hoàn toàn không tin: “Không thể nào! Nếu anh không làm gì, vậy tại sao bên ngoài vẫn đồn ầm lên về anh? Hơn nữa, một người cuồng công việc như anh, sao có thể chịu rảnh rỗi được?”
Cố Thầm không nhịn được cười: “Có lẽ là… tôi nhờ Lệ tổng phát cho mỗi tháng 5 triệu tiền tiêu vặt?”
Chu Diễm sững sờ: “??? Anh Thầm, anh đang đùa em đúng không?!”
Nhưng mà ——
Nghĩ kỹ lại từ đầu đến giờ, Chu Diễm cuối cùng cũng phát hiện ra chỗ không đúng…
Chẳng lẽ…
“Tiểu kiều thê” thật sự là anh Thầm sao???
___