Sau Khi Người Qua Đường Giáp Liên Hôn Với Đại Lão Hào Môn

Chương 89

Lệ Đình Khâm rất nghiêm túc tiếp đãi bạn bè của Cố Thầm.

Mà nhóm bạn này cũng đang nóng lòng muốn xem thử, rốt cuộc người này có trình độ thế nào, mà có thể khiến anh Thầm cam tâm tình nguyện làm "tiểu kiều thê"?

Nhưng khi nhìn thấy các món ăn trên bàn đều rất hợp khẩu vị và thói quen của họ, bọn họ chợt nhận ra Lệ Đình Khâm không hề đơn giản.

Ít nhất thì, trong suốt nửa tháng qua, Lệ Đình Khâm không hề hoàn toàn bị động trước sự xuất hiện của bọn họ.

Lúc bọn họ tìm hiểu về Lệ thị, thì có lẽ Lệ Đình Khâm cũng đồng thời thu thập thông tin về họ.

Lệ Đình Khâm bình thản mỉm cười: “Xin lỗi vì lần đầu tiên bạn của A Thầm đến chơi, mà chúng tôi lại đang đi nghỉ không kịp trở về. Nên tôi đã chuẩn bị một chút trước, hy vọng mọi người không phiền lòng.”

Một người đàn ông có hàm dưỡng, có chừng mực và có khả năng kiểm soát cục diện, vừa bày tỏ sự coi trọng đối với Cố Thầm, lại không khiến người khác cảm thấy bị theo dõi hay áp lực.

Chu Diễm vẫn không chịu đổi cách xưng hô, cười híp mắt: “Đương nhiên là không ngại, cảm ơn anh dâu.”

Lệ Gia Thụ vừa ăn cơm, vừa do dự mãi, muốn nói lại thôi.

Anh trai trước đây hỏi mình nhiều như vậy, rốt cuộc có biết thân phận của bọn họ không?

Có biết rằng tình thế hiện tại rất nguy hiểm không?!

Lệ Đình Khâm vừa thong thả bóc tôm cho Cố Thầm, vừa bình tĩnh hỏi: “A Diễm, tiếp theo các cậu có dự định gì không? Có thể ở lại đây lâu dài, hay một thời gian nữa sẽ phải về?”

Lệ Gia Thụ ngước lên nhìn Lệ Đình Khâm, không hổ là anh trai mình, chỉ một câu đã nói trúng bản chất vấn đề.

Chu Diễm nheo mắt lại: “Anh dâu nghĩ sao?”

Đã điều tra bọn họ, vậy chắc chắn không thể không nhận ra lai lịch của họ.

Lệ Đình Khâm bình thản nói: “A Diễm chắc hẳn vẫn còn công việc ở đây? Còn những người khác thì đã chuẩn bị trở về?”

Chu Diễm bật cười: “Quả nhiên là người anh Thầm chọn.”

Ngoài mình ra, những người còn lại đều giống như xuất hiện từ hư không.

Muốn nhìn thấu bọn họ cũng không phải chuyện dễ dàng.

Xem ra, anh Thầm nhìn trúng người này, quả thực rất có lí do.

---

Cố Thầm cảm thấy đám người này đấu trí qua lại đến đau đầu, liền cười tươi rói nhưng giọng điệu đầy uy hiếp:

“Được rồi, tất cả ăn cơm đi.”

Thực ra hôm nay cũng không còn sớm nữa, mà hai người bọn họ cũng vừa trải qua chuyến đi dài về đây.

Mọi người cũng không tiện quấy rầy thêm, lần lượt cáo từ, để lại không gian riêng cho hai người họ.

Ánh trăng đầu hạ dịu dàng như nước, Lệ Đình Khâm ôm lấy vai Cố Thầm, tiễn bạn bè của cậu ra cửa.

Mặt trăng tròn trên bầu trời kéo dài bóng dáng họ tựa vào nhau.

Nhìn theo bóng lưng những người bạn của Cố Thầm, Lệ Đình Khâm khẽ thở dài: “A Thầm, thật ra anh vẫn luôn tiếc nuối… vì không thể cùng em trải qua quá khứ.”

Cố Thầm chưa từng kể với anh về những chuyện trước kia, nhưng sự thấu hiểu qua năm tháng bên nhau, đã đủ để Lệ Đình Khâm đọc được tất cả.

Cố Thầm nhẹ giọng đáp: “Không có gì đáng tiếc cả. Bởi vì hiện tại, chúng ta đang ở bên nhau.”

Lệ Đình Khâm cũng mỉm cười: “Nhưng khi thấy họ xuất hiện ở đây, anh lại cảm thấy nhẹ nhõm. Ít nhất trong quãng đường dài dằng dặc đó, em không phải cô đơn, vẫn có họ bầu bạn…”

Còn bây giờ và tương lai, đã dành trọn cho anh.

Thế nhưng, đời người quá ngắn ngủi, so với quãng thời gian dài đằng đẵng mà Cố Thầm từng trải qua, thì quả thực chẳng thấm vào đâu.

Vì vậy, anh càng muốn trân trọng hiện tại hơn nữa.

 

Lệ Đình Khâm dịu dàng nói: “A Thầm, thật ra bạn bè của em đến đúng lúc lắm.”

“Anh muốn tổ chức lại một lễ cưới cho chúng ta, nhưng vẫn luôn lo rằng ở đây không có người thân hay bạn bè thực sự của em góp mặt.”

Cố Thầm đã đi một chặng đường dài như thế để đến được nơi này.

Đã đến lúc cậu có thể nghỉ ngơi, có thể dừng lại, có thể yên ổn mà tận hưởng một cuộc sống bình thường.

Anh cảm thấy may mắn khi được bước vào thế giới của cậu.

Nhưng anh sao có thể để Cố Thầm một mình bước vào cuộc đời mình, mà không có lấy một người thân bên cạnh?

Cố Thầm tuy cảm thấy kết hôn rất phiền phức, nhưng khi nhìn thấy cảm xúc trong mắt Lệ Đình Khâm, cậu vẫn đáp: “Được.”

Nghe tin Cố Thầm và Lệ Đình Khâm sắp làm đám cưới, đám Chu Diễm suýt chút nữa phát điên vì kích động.

Nhóm bạn không CP đông như vậy, nhưng người thực sự kết hôn thì chỉ có một mình anh Thầm.

Mọi người đồng loạt xắn tay áo lên, giúp sức cho đại nghiệp kết hôn của Cố Thầm.

Người chuyên làm kế hoạch thì lo kế hoạch, người phụ trách hậu cần thì lo hậu cần.

Cố Thầm nhìn mà không khỏi gật đầu, quay sang nói với Lệ Đình Khâm: “Xem ra ngày này chọn cũng không tệ, kết hôn cũng chẳng phiền phức lắm nhỉ?”

Một đống người hăng hái lo liệu, làm cứ như chính họ sắp kết hôn vậy, còn chính chủ như cậu thì lại chẳng có việc gì để làm.

Tất nhiên, Lệ Đình Khâm vẫn cùng họ loại bỏ hàng chục phương án, địa điểm tổ chức cũng ngày càng mở rộng, quy mô càng lúc càng tăng lên.

Nhưng vấn đề lớn nhất là - danh sách khách mời đã được chỉnh sửa đến phiên bản thứ 189…

Và vẫn chưa dừng lại.

Thậm chí, bọn họ còn vì chuyện này mà tranh cãi nảy lửa.

“Còn thêm nữa?! Chỗ này có thể chứa hết ngần ấy người chắc? Định chèn ép đến nổ tung thế giới này à?”

“Nhưng tin anh Thầm kết hôn đã lan về Cục Xuyên Sách rồi. Hộp thư của tôi sắp nổ, trên diễn đàn chắc cũng có cả vạn bài tranh luận xem ai được đến ai không được đến… Tôi nghi ngờ nếu một số người không được mời, họ sẽ tức giận đến mức xử lý chúng ta trước.”

“Hiểu rồi, người thì tôi còn có thể chấp nhận. Nhưng con linh thú này là sao? Đây là thế giới thực, mấy cái thứ lộn xộn này mà kéo đến một đống, Chủ Thần không nổi điên chắc?”

“Đây là linh thú bản mệnh của anh Thầm trong thế giới tu tiên cấp S! Có người sẵn sàng trừ điểm để mang nó tới, liên quan gì đến tôi?”

“Cậu nói vậy thì… Anh Thầm có tổng cộng 23 con linh thú ký khế ước đấy. Nếu đều kéo đến thì chẳng phải biến thành Đấu Thú trường à?”

“Mấy người đừng cãi nữa, đám Quỷ Vương kia nếu đến thì có dọa khách khứa không? Hay là xóa bớt đi?”

“Đừng mà! Chúng ta cứ thêm hết vào trước, còn ai cần gạch tên thì để anh Thầm quyết định?”

“Được rồi, được rồi, cứ viết dài như ‘Tứ Khố Toàn Thư’ đi, đến khi anh Thầm xem xong chắc đám cưới cũng kết thúc rồi.”

 

Mọi người đang tranh luận kịch liệt, nhưng khi thấy Lệ Đình Khâm bước đến, lập tức im bặt.

Dù sao, quy tắc không thể nhắc đến Cục Xuyên Sách vẫn còn đó.

Lệ Đình Khâm dường như không nhận ra bầu không khí có gì bất thường, kiên nhẫn hỏi: “Mọi người đã chốt danh sách khách mời chưa?”

Chu Diễm ngượng ngùng đáp: “Ờ… Có thể là hơi nhiều người một chút… Không biết anh dâu có để ý không?”

Lệ Đình Khâm bình thản nói: “Dưới tên tôi có một hòn đảo, ngành du lịch phát triển khá tốt. Mỗi ngày tối đa có thể đón 100.000 khách. Mọi người xem thử có đủ không? Nếu không đủ, tôi sẽ điều thêm hai đảo nữa?”

Xét đến tình huống của bạn bè A Thầm, hiển nhiên trong nước không phải nơi thích hợp để tổ chức hôn lễ, một hòn đảo tư nhân không bị người ngoài quấy rầy sẽ thích hợp hơn nhiều.

Chu Diễm ngẩn người, sau đó đáp: “Đủ, đủ rồi… Tình hình trước mắt chắc chưa đến mức 100.000 người...”

Nhưng mà, 999 thế giới và những người quen trong Cục Xuyên Sách thật sự quá nhiều.

Lỡ như có ai đó phát điên trừ điểm chỉ để được đến đây thì sao?

Cuối cùng, danh sách khách mời vẫn dài như một cuốn sách, được đặt trước mặt Cố Thầm.

Cố Thầm xoa trán, nói:

“Dài quá, không đọc. Cứ thế đi, tôi tin các cậu.”

Thật sự bắt cậu xem từng cái tên, rồi lần lượt nhớ lại từng người một…

E rằng phải hồi tưởng cả một đời mới xong.

May mà, các bạn của cậu đã giúp cậu ghi nhớ tất cả.

Tin tức Cố Thầm và Lệ Đình Khâm sắp kết hôn lan truyền, các giới lập tức bùng nổ:

[Người nhà họ Cố tìm đến tận nơi, cuối cùng Cố tiên sinh và Lệ tổng cũng làm đám cưới rồi!!!]

[Không dám tưởng tượng cảnh tượng hoành tráng đến mức nào! Muốn xem quá! Tổ chức ở đâu vậy? Nếu không có thiệp mời thì tôi có thể đứng gần đó hóng không?]

[Nghe nói là trên một hòn đảo tư nhân, cậu bơi qua đó hóng thử xem.]

[Vậy có thể livestream hôn lễ không? Nhanh nhanh nhanh, nhà đài nào đi thương lượng quyền phát sóng đi, đảm bảo hốt bạc đầy túi!]

[Cầu livestream!!! Cho dân tình được ăn kẹo ngọt đi mà!]

 

---

Các phương tiện truyền thông đương nhiên rất muốn có tin độc quyền, nhưng vấn đề là—người ta không thiếu tiền, hôn lễ lại diễn ra trên đảo tư nhân, ngay cả quay lén cũng thuộc dạng siêu khó, khiến ai nấy vắt óc tìm cách tiếp cận.

Thế là, giữa vô vàn ánh mắt trông đợi nhưng không thể nhìn thấy, hôn lễ bắt đầu.

 

---

Cả hòn đảo được trang hoàng bằng vô số hoa tươi và cây cỏ, nhìn từ trên cao giống như một đóa hoa khổng lồ nở rộ giữa đại dương xanh thẳm.

Tất cả khách sạn trên đảo đều được trưng dụng, phục vụ theo tiêu chuẩn cao nhất, hoàn toàn đủ sức chứa số lượng khách mời.

Lệ Gia Thụ vừa tiếp đón vừa kinh ngạc đến sững sờ, không khỏi lẩm bẩm:

“Nhiều người quá…”

Anh dâu có nhiều đồng nghiệp đến vậy sao?

Hình như có gì đó không đúng lắm?

 

---

Danh nhân các giới tụ hội, trực thăng và du thuyền đậu san sát xung quanh hòn đảo.

Lệ Gia Thụ nhìn danh sách khách mời, nhận ra rằng dù không quen biết những người này, nhưng ai nấy đều mang dáng vẻ nhân vật lớn.

Cho đến khi… không gian trước mắt rách toạc, một người đàn ông xuất hiện ngay trước mặt cậu.

Lệ Gia Thụ dụi mắt: “Ơ…”

Hệ thống trong đầu người đàn ông hét lớn:

[Trừ điểm! Trừ điểm!]

Người đàn ông bình tĩnh đáp lại:

[Trừ, trừ, trừ! Đám cưới của anh Thầm tôi chẳng lẽ không được bỏ tiền mừng?!]

Anh ta đưa tay ra hiệu suỵt với Lệ Gia Thụ, rồi chạy ngay đến chỗ Chu Diễm để gửi quà cưới.

Lệ Gia Thụ đứng đờ ra, dụi mắt lần nữa, lầm bầm: “Giờ đặc vụ có cả công nghệ xuyên không gian rồi sao?”

Chu Diễm tay nhận quà, miệng run rẩy nói: “Anh Thầm chỉ cưới vợ thôi mà… Có khi nào trực tiếp trở thành đại phú hào của Cục Xuyên Sách luôn không?”

Đám người này cứ như chưa từng thấy ai kết hôn bao giờ, quà cáp mang đến phát điên luôn rồi!

---

Đến giờ làm lễ.

Cố Thầm và Lệ Đình Khâm mặc lễ phục sang trọng, tay trong tay bước xuống từ trực thăng.

Mọi ánh mắt phấn khích đổ dồn về phía họ, nhất là những người bạn chưa từng gặp Lệ Đình Khâm trước đây.

“Không ngờ người đầu tiên kết hôn trong nhóm không CP của chúng ta lại là đại lão…”

“Anh Thầm vốn dĩ đã vậy mà, làm gì cũng dẫn đầu người khác cả dặm, ngay cả kết hôn cũng nhanh hơn mọi người.”

Chu Diễm vừa xoa tay vừa xuýt xoa:

“Đẹp đôi! Thật sự quá đẹp đôi!”

---

Các phóng viên dùng đủ mọi cách để xâm nhập, một số công ty truyền thông thậm chí điều trực thăng trà trộn, có người còn bơi sang.

Bây giờ nghĩ lại, thấy quá đáng giá!

Thế lực nhà họ Cố rốt cuộc lớn đến mức nào?

Số lượng khách khứa thế này, nhìn kiểu gì cũng không có người đơn giản!

Vả lại, ai cũng nghe danh Cố tiên sinh có dung mạo khuynh thành, giờ mới tận mắt thấy, quả nhiên danh bất hư truyền!

Cùng Lệ tổng đứng cạnh nhau, hình ảnh này đẹp đến mức không dám tin vào mắt mình.

Nếu có thể giành được độc quyền khoảnh khắc Cố tiên sinh xuất hiện trong hôn lễ, vậy thì tin trang nhất là chắc chắn!

---

Nhưng rồi, số người xuất hiện ngày càng nhiều, khiến họ bắt đầu cảm thấy có gì đó… sai sai.

Ơ? Người này đến từ lúc nào? Sao mình không nhìn thấy? Xuất hiện từ hư không à?

Ơ ơ ơ? Người này… trông có vẻ không giống con người cho lắm???

Trên trời bay, dưới nước bơi… toàn là sinh vật gì thế này??? Đừng có tiến lại gần đây á á á á á!!!

“Mẹ nó! Đám cưới của anh Thầm làm sao có thể không có tôi?!”

“Người ta có mời cậu đâu mà đến!”

“Đừng chen nữa! Lỡ làm vỡ thế giới nhỏ này thì sao?!”

Trước vô số hiện tượng siêu nhiên kỳ lạ, các phóng viên tay run lẩy bẩy, máy ảnh tạch tạch vài tiếng… rồi trực tiếp hỏng luôn.

A a a! Nhà họ Cố đáng sợ đến mức này sao!

Thế lực còn lớn hơn cả các gia tộc ẩn thế trong truyền thuyết!

Cư dân mạng vẫn còn đánh giá quá thấp!

Đây e rằng phải là một tông môn tu tiên tồn tại ngàn năm rồi!

Cư dân mạng đang phấn khích dõi theo tin tức từ hiện trường truyền về, không ngờ trong nháy mắt, tất cả đều 404, biến mất sạch sẽ.

Sức mạnh thần bí kinh khủng đến vậy sao!

Chu Diễm nhìn số lượng khách mời càng lúc càng nhiều, toát cả mồ hôi lạnh.

“Anh Thầm kết hôn thôi mà, sao các người lại phát điên lên như vậy!!!”

---

Lệ Đình Khâm và Cố Thầm tay trong tay, đón nhận những ánh mắt chúc phúc xung quanh, vừa đi vừa chào hỏi khách khứa.

Lệ Đình Khâm từng lên kế hoạch rất nhiều kiểu hôn lễ hoành tráng, nhưng không ngờ cuối cùng lại lớn đến mức này.

Mà càng long trọng, lại càng đúng như mong muốn của anh.

Anh nói: “A Thầm, anh hy vọng hôn lễ của chúng ta có thể trở thành một dấu ấn đậm nét trong ký ức dài dằng dặc của em.”

“Dù thời gian ngắn ngủi, nhưng ít nhất cũng để lại dấu vết.”

Cố Thầm đáp: “Được.”

Cậu từng mệt mỏi bước đến thế giới này, định buông xuôi, an hưởng tuổi già, kết thúc phần đời còn lại.

Nhưng một mối quan hệ tích cực và thân mật đã thực sự chữa lành tinh thần của cậu.

Cậu rốt cuộc cảm thấy thời gian tương lai vẫn quá ngắn.

---

Lúc ấy, cậu vô tình nhìn thấy Tào Hạc trong dòng người.

Cố Thầm dắt Lệ Đình Khâm bước tới, bắt tay Tào Hạc: “Lão Tào, tôi nhớ là tôi không mời anh mà?”

Vừa thấy người này, lại có cảm giác sắp bị gọi về đi làm rồi.

Tào Hạc liếc mắt nhìn Lệ Đình Khâm, nói: “Chúc mừng.”

“Nghe nói cậu kết hôn, tôi tình cờ có công vụ ở đây, tiện thể ghé qua.”

Chu Diễm hô lên: “Không phải chứ lão Tào! Anh tự nguyện tái tuyển dụng để tiếp tục cày chết cày sống thì thôi đi, giờ còn định kéo anh Thầm về làm nữa à?”

Tào Hạc khẽ cười: “Đừng vội, A Diễm. Có khi tôi đến đây lại là chuyện tốt thì sao?”

Rồi nhìn sang Cố Thầm: “Yên tâm đi, A Thầm, người tôi muốn kéo về không phải cậu, mà là chồng của cậu — Lệ tiên sinh.”

Chu Diễm: “A a a? Người ta mới cưới mà anh đã định chia rẽ người ta rồi sao?”

Tào Hạc phớt lờ cậu, chỉ nhìn Cố Thầm: “Cậu đã cố gắng nhiều năm như vậy, thực sự cam tâm chỉ có một đời này thôi sao?”

Cố Thầm nhướng mày: “Thế nên?”

Cậu đương nhiên không nghĩ như vậy.

Cậu tính toán rằng, sau khi đời này kết thúc, sẽ dẫn theo Lệ Đình Khâm rời đi, thương lượng điều kiện với Cục Xuyên Sách.

Tào Hạc nói: “Tuyển Lệ tiên sinh vào làm, có thể dẫn theo người nhà. Thế nào?”

Cố Thầm thản nhiên đáp: “Chỉ vậy à? Nhưng vẫn còn sớm, chúng tôi chưa vội. Lão Tào, anh cứ suy nghĩ thêm xem có thể đưa ra điều kiện nào khác không? Chúng tôi xin phép đi trước.”

---

Dẫn Lệ Đình Khâm tiếp tục tiến về phía trước, Cố Thầm khẽ hỏi: “Đình Khâm, anh nghĩ sao? Tương lai, anh muốn đi không?”

Lệ Đình Khâm nghiêm túc đáp: “Nếu là ý kiến của anh, anh hy vọng chúng ta sẽ cùng đi.”

“Anh tiếc nuối vì anh chỉ có thể sở hữu em trong khoảng thời gian cực kỳ hữu hạn này.”

“Nhưng nếu có thể có một tương lai dài hơn, có lẽ anh sẽ dần trở thành một nửa của cuộc đời em, chín phần mười, chín mươi chín phần trăm…”

“Dù không thể có được trọn vẹn, nhưng chỉ cần thời gian đủ dài, cuối cùng anh cũng có thể tiệm cận vô hạn.”

“Tất nhiên, nếu A Thầm muốn nghỉ ngơi, vậy thì chúng ta sẽ trân trọng khoảng thời gian còn lại bên nhau.”

Cố Thầm lặng lẽ nhìn anh: “Nếu còn nhiều thời gian hơn, đương nhiên em không muốn kết thúc tại đây.”

“Nhưng… em không biết mình còn đủ nhiệt huyết để tiếp tục không…”

Lệ Đình Khâm ôm chặt lấy cậu, khẽ thì thầm bên tai: “Không sao đâu, A Thầm.”

“Thời gian còn dài, chúng ta có thể tìm lại nhiệt huyết mà em đã đánh mất.”

---

[Hoàn thành toàn văn.]

Bình Luận (0)
Comment