Sau Khi Nhận Lầm Vai Ác Thành Ca Ca

Chương 19

Trước mắt tối sầm lại, cảm giác lạnh lẽo quen thuộc bao trùm, hàng lông mi của Chung Yến Sanh hơi run rẩy, da gà bắt đầu nổi lên. Trong giây lát, hàng loạt suy nghĩ hoảng loạn hiện lên trong đầu cậu.

Có bị phát hiện không?

Liệu có liên lụy đến phủ Hầu gia không?

Tiêu Lộng có lạnh lùng bảo Triển Nhung cắt đứt ngón tay mình như cách hắn đối xử với Mạnh Kỳ Bình không?

Có thể còn bị đối xử tệ hơn.

Vết cắn trên cổ vẫn còn chói lọi ở đó, bằng chứng rõ ràng để buộc tội mình.

Trong đầu lóe lên hình ảnh thanh kiếm kề ngay cổ khi mới gặp, còn cả lần trong căn phòng tối và đôi mắt đỏ ngầu đầy sát khí ấy.

Khu vườn nhỏ ngập tràn hương hoa, giữa mùi hương thoang thoảng lẫn một chút mùi máu. Mạnh Kỳ Bình bị bịt miệng, thi thoảng phát ra tiếng rên nhỏ xíu, người vừa nãy còn kiêu ngạo giờ đây lại mềm nhũn như bùn.

Chung Yến Sanh không kiềm chế được nỗi sợ, hơi rùng mình một cái.

Trong giây lát, cậu cắn răng, quyết định quỳ xuống.

“Tham kiến Định Vương Điện hạ.”

Chung Yến Sanh cúi đầu, ép giọng nói xuống thấp nhất có thể, giọng nói vốn bị khàn do cảm lạnh nay lại càng khó nghe hơn: “Vừa nãy vì quá mức hoảng sợ nên thần mới, mới mượn danh Điện hạ để ra oai, mong Điện hạ khoan dung.”

Cậu cố gắng suy nghĩ, tạm thời chưa nghĩ ra cách nào để đối phó với mệnh lệnh đòi cởi bỏ mũ che mặt của Tiêu Lộng, chỉ có thể giả vờ như không nghe thấy, trả lời câu hỏi trước đó của hắn.

Người trước mặt đột ngột quỳ xuống, nói chuyện lắp bắp, không kiềm chế được sự run rẩy. Tiêu Lộng nhíu mày, định đưa tay đỡ người lên, thì đúng lúc đó một cơn gió thổi tới mang theo mùi hương kinh khủng từ người Chung Yến Sanh.

Vừa rồi xung quanh tràn ngập hương hoa và mùi máu, tạm thời che giấu mùi này.

Mùi phấn kém chất lượng dung tục đến mức nghẹt thở.

Khứu giác của Tiêu Lộng nhạy bén, mùi phấn tệ hại này lại bất ngờ ập đến khiến hắn bị sặc, suýt chút nữa hắt hơi. Tay đang đưa ra cũng đột ngột rụt lại, hàng lông mày nhíu chặt, hơi híp mắt nhìn chằm chằm người đang quỳ trước mặt.

Hương thơm trên người chim sẻ nhỏ của hắn êm dịu mùi hoa lan, tuyệt đối sẽ không dùng loại hương nồng nặc như vậy.

Hình dáng cơ thể cũng không mảnh mai như Điều Điều, hơi mũm mĩm.

Chung Yến Sanh lén liếc mắt nhìn, thấy Tiêu Lộng có vẻ rất ghét mùi phấn trên người mình nên không tiếp cận thêm nữa, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

May mà gần đây cậu cảm thấy bất an nên có phòng bị, bảo Vân Thành đi mua một hộp phấn thơm rẻ tiền, trước khi ra ngoài đã rắc đầy lên người, đề phòng trường hợp xấu nhất.

Phòng ngừa chu đáo, nhìn xa trông rộng, quá là thông minh!

Chung Yến Sanh vui vẻ nghĩ rằng mình đã thoát được một kiếp, không ngờ lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng trầm thấp của Tiêu Lộng lần nữa: “Không nghe thấy sao, bổn vương bảo ngươi cởi mũ che mặt ra.”

Chung Yến Sanh rùng mình, may là câu tiếp theo của Tiêu Lộng không phải là “lỗ tai không cần nữa thì cắt đi”, cậu nuốt nước bọt, suy nghĩ lâu lắm mới tìm được lý do: “Bẩm Điện hạ, mặt… mặt tiểu thần đang bị bệnh, sợ lây cho người khác nên mới đội mũ để che, không dám để Điện hạ mạo hiểm.”

Triển Nhung lau máu trên kiếm, nhìn người quỳ dưới đất với vẻ kỳ lạ.

Bảo cởi thì cởi đi, nói nhiều thế làm gì, đây là lần thứ hai hắn ta thấy có người dám không tuân lệnh Vương gia.

Đáng tiếc, ngoài vị công tử kia ra, Vương gia không có kiên nhẫn với bất kỳ ai.

Nhưng kẻ này cũng xui xẻo thật.

Mấy ngày nay Vương gia đã tìm được vài chục “Điều Điều” rồi, người này không phải đối tượng đầu tiên bị nghi ngờ, nhưng lại đụng trúng lúc Vương gia đang nhức đầu, tâm trạng cực kỳ tồi tệ.

Quả nhiên, thấy Chung Yến Sanh không chịu cởi mũ, mặt Tiêu Lộng lạnh đi, tay đặt lên chuôi kiếm bên hông bật kiếm ra.

Nghe tiếng kiếm vang lên, con ngươi của Chung Yến Sanh co lại, đầu óc trở nên trống rỗng.

Định Vương Điện hạ muốn… giết cậu sao?

Nỗi sợ hãi như chạy khắp tứ chi, hốc mắt Chung Yến Sanh hơi đỏ lên, suýt chút nữa buột miệng gọi từ “ca ca” kia ra. Bỗng dưng cậu nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn từ xa tới, kèm theo một giọng nói: “Ha, chẳng phải là Định Vương không thích ngắm hoa sao, sao lại đến vườn của bổn vương? Còn làm cái vườn này nhuốm máu!”

Chung Yến Sanh nghe tiếng thì ngây người nhìn qua Tiêu Lộng. Trên con đường nhỏ cậu vừa đi qua có nhiều người đang lục tục đi tới. Người đi đầu trông khoảng độ tuổi ba mươi, đầu đội mũ ngọc đen, mặc áo bào đỏ thẫm, khí thế lẫm liệt, nhìn lướt qua cảnh tượng trong góc này thì hơi khó chịu.

Những người đi theo cũng thấy cảnh Mạnh Kỳ Bình đầy máu, sắc mặt đều tái nhợt.

Vân Thành cũng ở trong đám người đó.

Chung Yến Sanh chậm rãi chớp mắt, nhớ ra rằng trước khi đến đây đã dặn dò Vân Thành nếu có chuyện gì thì đến báo cho cậu.

Có lẽ là Vân Thành đến gọi cậu, phát hiện có gì đó không ổn mới chạy đi tìm người.

Kiếm trên đỉnh đầu vẫn chưa nhúc nhích. Trong lúc cực kỳ căng thẳng, Chung Yến Sanh vẫn cố nén chút thời gian để nghĩ ngợi, hôm nay là Đức Vương phi tổ chức tiệc đấu hoa, nếu cậu đoán không lầm thì đây chắc là Đức Vương.

Năm ngoái Thánh thượng đã cho gọi mấy vị thân vương về kinh, Đức Vương Điện hạ là một trong số đó. Nghe nói vị Điện hạ này không chỉ có gia thế mạnh mà còn rất được cưng chiều, rất có khả năng kế thừa trọng trách — nếu Định Vương Điện hạ không có ý kiến gì.

Đột nhiên có nhiều người đến như vậy khiến mũi kiếm của Tiêu Lộng hơi chững lại, nó tránh khỏi cái mũ rồi hướng lên trên. Không biết dùng sức thế nào mà bó hoa lựu cài trên mũ Chung Yến Sinh lại rơi xuống, đáp lên tay hắn một cách nhẹ nhàng.

Động tác dứt khoát gọn gàng, không động tác thừa, xoay kiếm gỡ hoa trông rất đẹp mắt.

Bỗng chốc xung quanh càng im lặng hơn.

Nếu không phải vì bầu không khí hơi quái quái thì Triển Nhung gần như muốn vỗ tay cho Vương gia rồi.

Thiệt là biết cách đùa giỡn lưu manh!

Mọi năm, tiệc đấu hoa chỉ mời những quý tử quyền quý và nữ quyến trẻ tuổi, ý nghĩa của buổi tiệc ai cũng hiểu.

Những đóa hoa được mang đến buổi tiệc không phải chỉ để khoe khoang mà còn có một tác dụng khác — Theo tục lệ của tiệc đấu hoa trong Kinh thành, nếu đôi bên nhìn trúng nhau trong buổi tiệc, có thể tặng hoa mình mang đến cho đối phương.

Hoa không chỉ là hoa, ý nghĩa rất sâu sắc.

Tiểu Thế tử người ta mang hoa đến, còn chưa kịp tặng cho cô gái nào đã bị Định Vương Điện hạ nẫng tay trên.

Trên đầu nhẹ bẫng, một lúc sau Chung Yến Sanh mới phản ứng lại kịp.

Vậy ra không phải muốn chém cậu à?

Ý thức dần trở lại, cậu hoảng hốt vì tưởng rằng mũ đã bị gỡ xuống, nhưng thấy tấm vải trắng trước mắt vẫn còn nên lại ngẩn ngơ nhìn Tiêu Lộng.

Người đàn ông cao lớn trước mặt cụp mắt, hoàn toàn phớt lờ Đức Vương phía sau đang ầm ĩ. Thoạt nhìn trông có vẻ ung dung, tay cầm chùm hoa lựu rực rỡ, những ngón tay dài thon thả không nhanh không chậm mân mê cánh hoa đỏ rực, trông thì phong lưu như vậy nhưng vẻ mặt lại rất lạnh lùng.

So với một sát thần nắm binh quyền trong tay, hắn lại giống một công tử quý tộc nhàn rỗi hơn.

Nhìn thấy chùm hoa lựu, Chung Yến Sanh kinh ngạc mở to mắt, đôi tai từ từ đỏ lên.

Dáng vẻ Tiêu Lộng chậm rãi mân mê đồ vật như vậy khiến đầu cậu không khỏi hiện lên những hình ảnh không tốt đẹp lắm.

Ánh trăng mờ ảo soi lên tấm rèm mỏng, trên ngực lại đau nhói và tê dại, bị tra tấn đến mức đỏ như trái lựu.

Chính là ngón tay đang nghiền nát những cánh hoa lựu kia là thứ đã trêu đùa cậu.

Cả người Chung Yến Sanh đều cảm thấy không ổn, đầu nóng lên, suýt chút nữa quên cả ngụy trang mà nhảy dựng lên đòi Tiêu Lộng trả hoa lại cho cậu. Nhưng cậu không dám, đành nhìn Tiêu Lộng bằng ánh mắt đáng thương một lúc lâu, hy vọng Định Vương Điện hạ có chút lương tâm mà trả lại bó hoa ấy.

Đó là bó hoa Hầu phu nhân đặc biệt cắt từ cành hoa đẹp nhất trong vườn, còn đùa rằng nếu cậu thích cô gái nào thì hãy dũng cảm tặng nó, nó có ý nghĩa rất đặc biệt.

Định Vương Điện hạ đã ở Kinh thành nhiều năm, không thể nào không biết hoa trong tiệc đấu hoa có ý nghĩa đặc biệt nhỉ?

Nhưng có lẽ do cách nhau hai lớp vải, ánh mắt không thể truyền tải được, hoặc Định Vương Điện hạ thật sự không có lương tâm. Cậu đã nhìn Tiêu Lộng một lúc lâu rồi mà Tiêu Lộng cũng không có phản ứng gì.

Chung Yến Sanh chép miệng, ấm ức cúi đầu xuống.

Đó là hoa của cậu mà… đồ vô lại.

Đám người chạy tới không ngờ lại có cảnh tượng này, vô cùng sững sờ. Một số người thì nhìn Mạnh Kỳ Bình, phần lớn thì nhìn Chung Yến Sanh, một phần nhỏ can đảm hơn thì lén nhìn Tiêu Lộng.

Trọng tâm là nhìn vào bó hoa lựu trong tay hắn, ánh mắt vô cùng kỳ lạ.

Tiêu Lộng đã rời Kinh thành nhiều năm. Trước đây khi ở Kinh thành, hắn cũng không hứng thú với tiệc đấu hoa nên chưa bao giờ tham gia, chỉ biết sơ sơ có lễ hội này, nhưng không rõ phong tục và quy định. Hắn không hề để tâm mà mân mê cánh hoa lựu, từ từ quay lại, cười nhạt: “Ai nói bổn vương không thích ngắm hoa? Bổn vương yêu hoa lắm đấy.”

Vóc người hắn cao lớn, trong người chảy nửa dòng máu dị tộc. Ngũ quan sâu sắc hơn người thường, pha trộn thêm chút nét ngoại lai càng thêm tuấn mỹ. Đôi mắt xanh đen như nước sông mùa đông, chỉ cần liếc mắt một cái là mọi sự hỗn loạn xung quanh lập tức tĩnh lặng.

Ngoại trừ Đức Vương đang nổi giận đùng đùng ra thì không ai dám lên tiếng.

Đông người đến thật đấy.

Tiêu Lộng thờ ơ nghĩ.

Vừa nãy hắn định hất mũ che mặt của Chung Yến Sanh ra, nhưng lại bất ngờ đổi ý gỡ bó hoa. Điều này không phải vì sự xuất hiện Đức Vương xuất hiện cắt ngang, xưa nay hắn muốn làm gì chưa từng để ý đến người khác.

Nhưng ngay lúc đó, hắn bất chợt nhớ đến đôi mắt của con chim sẻ kia. Đôi mắt đen nhánh sáng ngời, khi nhìn hắn luôn trong suốt, khiến người ta không nỡ làm cho ánh sáng đó tắt đi.

Chung Yến Sanh dù chỉ có một phần nghìn khả năng là Điều Điều, Tiêu Lộng cũng không muốn gỡ mũ của cậu ra trước mặt đám người tạp nham này.

Hành động này quá nổi bật, ở trong mắt người khác thì gần như là một sự sỉ nhục.

Nhìn dáng vẻ ung dung của hắn, Đức Vương ngày càng tức giận. Gã ta không thèm giả vờ nữa, nụ cười đang cố giữ trên mặt biến mất, mặt tối sầm lại: “Tiêu Lộng, ngươi càng ngày càng không coi ai ra gì, dám đến địa bàn của bổn vương gây rối.”

Tiêu Lộng xoa xoa hoa, nhướng mày, nụ cười đầy khiêu khích: “Ồ? Bổn vương gây rối cái gì?”

Đức Vương chỉ vào Mạnh Kỳ Bình, giọng cao lên, đanh thép: “Cháu trai của Mạnh lão gia đã đắc tội gì ngươi? Dưới chân thiên tử mà ngươi dám chặt đứt ngón tay người ta, tàn nhẫn đến mức vô pháp vô thiên! Tiêu Lộng, ngươi còn tưởng đây là Mạc Bắc của ngươi sao?!”

Lời lẽ đầy chính nghĩa, đám gia nhân Mạnh gia đứng phía sau nghe mà há hốc mồm, không cảm nhận được chút ý muốn bảo vệ Mạnh Kỳ Bình nào của Đức Vương Điện hạ.

Nhưng hai người này, một là thân vương được Hoàng đế đương thời cưng chiều nhất, một là vị Vương gia khác họ với tính cách bạo ngược kỳ quặc, nắm giữ binh quyền trong tay, không ai dám đụng tới. Vì vậy, mọi người nhìn nhau một lúc, chẳng ai dám lên tiếng nhắc nhở Đức Vương Điện hạ rằng, Tam thiếu gia phủ Phái Quốc Công đã bị đứt ngón tay sắp đau đến bất tỉnh rồi, trông thở ngắt quãng như kia thì có cần đưa đi gặp đại phu không.

Cũng không ai dám tự ý đến gần.

Thanh niên ôm kiếm đứng bên cạnh Mạnh Kỳ Bình mang vẻ mặt lạnh lùng kinh khủng, có lẽ là cận vệ của Định Vương – Triển Nhung, cũng là một kẻ giết người không chớp mắt.

Tên sai vặt đang sốt ruột của Mạnh cũng từng nghe vài chuyện cũ. Kẻ đó lén nhìn Định Vương và Đức Vương, chợt hiểu rõ.

Nghe nói năm đó khi quân Man di phá biên ải, Định Vương chín tuổi được cận vệ liều mạng hộ tống về Kinh. Hoàng đế vô cùng thương cảm và xót xa, đích thân đón hai đứa trẻ mồ côi Tiêu gia vào cung, cho chúng ăn ở và học chung với các Hoàng tử.

Quả thật như lời dạy của tổ tiên, đối xử với Tiêu gia “như một nhà”, khiến không ít lão thần cảm động không thôi.

Nhưng chỉ nửa năm sau, Tiêu Lộng đã tẩn cho Đức Vương một trận ngay trước mặt Quý phi.

Nghe nói lần đó là trong một bữa tiệc nội cung, giữa tiếng la hét của phụ nữ, Tiêu Lộng không biết đã cãi vã gì với Đức Vương mà đánh nhau. Thằng nhóc tàn bạo như con sói hoang ở biên ải, đè Đức Vương còn nhỏ xuống đất đấm thẳng vào mặt, đánh đến mức gã ta không bò dậy nổi, mấy cung nhân cũng không kéo ra được.

Chuyện này gây rúng động rất lớn, dưới tiếng gào khóc của Quý phi, Tiêu Lộng mang theo Tiêu Văn Lan rời cung về phủ Định Vương. Hắn bị chế giễu khắp Kinh thành, cũng kết một mối thù không nhỏ với Đức Vương.

Không trách được Đức Vương bỏ mặc Mạnh Kỳ Bình, tìm cách công kích Định Vương trước tiên.

Mọi người xung quanh mỗi người một suy nghĩ, nhưng Chung Yến Sanh hoàn toàn không hòa vào không khí xung quanh, cậu chỉ quan tâm đến bó hoa của mình.

Ánh mắt dõi theo bó hoa lựu bị Tiêu Lộng nhào qua nhào lại một lúc lâu, Chung Yến Sanh khá chắc rằng Tiêu Lộng thật sự không định trả lại cho cậu.

Thôi được rồi… mạng quan trọng hơn hoa.

Chung Yến Sanh cắn môi, không tiếp tục suy nghĩ về chuyện này nữa. Nhân lúc hai người kia đang đối đầu, không ai chú ý đến cậu mới nắm chặt mũ, rón rén đứng dậy rồi chuồn đi mất.

Tiêu Lộng liếc thấy bóng dáng xanh nhạt đang lật đật lẻn đi, ngửi mùi thơm nhạt của hoa lựu, quay mặt đi không ngăn cản.

Hôm đó không tìm thấy Điều Điều ở phủ An Bình Bá, hắn thấy ai cũng nghi ngờ, ít nhất cũng vài chục người, Chung Yến Sanh thật sự không phải đối tượng đầu tiên.

Hắn tìm người gấp rút như vậy, gần như mất kiểm soát, hôm nay suýt nữa còn bị một kẻ phế vật như Đức Vương ám hại.

Thật không giống hắn chút nào.

Thái dương Tiêu Lộng lại hơi giật giật, cơn đau trong đầu càng lúc càng rõ rệt.

Còn về Chung Yến Sanh…

Tin đồn Thế tử giả của phủ Hoài An Hầu rộ lên sau khi Điều Điều xuất hiện ở biệt viện Trường Liễu.

Trước đó, Chung Yến Sanh còn là tiểu Thế tử danh chính ngôn thuận của phủ Hầu gia, được nuôi dưỡng trong nhung lụa. Làm sao có thể chạy đến biệt viện, trèo tường gọi hắn là ca ca được.

Chiếc xe ngựa phát hiện bức tranh chim đậu trên cành mai mùa đông kia cũng đã được điều tra, là của một tiệm cho thuê xe ngựa ở Kinh thành.

Triển Nhung nhận lệnh đi hỏi thăm. Sau khi nhận được tiền thì tiểu nhị ngồi nhớ lại cặn kẽ, nói rằng người thuê xe là một thiếu niên ăn mặc bình thường, che mặt, tên cũng là giả, khuôn mặt không có gì nổi bật, ném vào trong đám đông thì hoàn toàn không có gì đặc biệt.

Thiếu niên đó chỉ đến hai lần, lần thứ hai thì thuê xe ngựa dài hạn, đến giờ vẫn chưa trả lại, còn đặt cọc hai mươi lượng bạc.

Sau đó tra đến nhà trọ mà xe ngựa đó từng đậu, ông chủ cũng nói là người che mặt làm việc này, không thấy thiếu niên xinh đẹp nào hết.

Còn người che mặt đó đến từ đâu thì không ai biết.

Mỗi ngày tiệm cho thuê xe ngựa và nhà trọ có biết bao nhiêu người qua lại, làm sao có thời gian đi điều tra một vị khách đến từ nơi nào.

Còn về Thiếu gia giả của phủ Hoài An Hầu – Chung Yến Sanh, vừa về Kinh thành chưa đến ba tháng, tin tức ít ỏi. Chỉ biết từ nhỏ đã ốm yếu, hiếm khi ra ngoài, bình thường không có điểm gì nổi bật.

Tranh của Điều Điều có phong cách của một cao nhân, nhưng chưa từng nghe Chung Yến Sanh có tài năng xuất chúng nào.

Thân hình không giống, mùi cũng càng không.

Không giống một chỗ nào.

Về tình về lý, Điều Điều không thể nào là Chung Yến Sanh.

Tiêu Lộng tìm lại lý trí, bình tĩnh suy nghĩ, mọi thứ đều rất hợp lý, Chung Yến Sanh không thể là Điều Điều.

Tâm trạng hắn càng thêm bực bội.

Hắn gần như hối hận vì ban đầu đã quá mức tự tin. Sau khi nhận được tin từ phủ An Bình Bá thì không điều tra tuyến đường về nhà của Điều Điều. Chỉ cần hắn cho người đi theo một lần thôi thì cũng không rơi vào tình trạng đứt đoạn như bây giờ.

Vừa rồi chặn Chung Yến Sanh lại cũng chỉ vì trong lòng có một cảm giác kỳ lạ.

Nhưng mấy ngày nay đã tìm sai bao nhiêu người rồi, giờ lại nghi ngờ đến một đứa nhỏ thế gia cũng thật là kỳ lạ.

Đến vườn Cảnh Hoa vốn là để làm phiền Đức Vương.

Nếu đã đụng phải Đức Vương rồi thì trước tiên tập trung làm phiền gã ta vậy.

Chung Yến Sanh không dám đi thẳng mà vòng một vòng nhỏ mới quay lại đám đông, hội ngộ với Vân Thành.

Vân Thành sợ đến mức tim nhảy lên cổ họng, thấy Chung Yến Sanh trở về mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng hỏi nhỏ: “Thiếu gia, ngài thế nào rồi? Có bị thương không?!”

Vừa rồi Đức Vương xuất hiện tại tiệc đấu hoa. Vốn hắn ta muốn đi báo cho Chung Yến Sanh, nhưng vừa đến đã thấy Tiêu Lộng xuất hiện cho người chặt ngón tay Mạnh Kỳ Bình. Hắn ta sợ quá bèn quay về báo cáo với người của vườn Cảnh Hoa, đợi hạ nhân của vườn Cảnh Hoa báo cáo qua từng người mới đến tai Đức Vương, gấp đến muốn chửi thề.

Đó chính là Định Vương đó, không thèm chớp mắt đã chặt ngón tay của Mạnh Tam thiếu gia. Kinh khủng muốn chết, không biết tiểu thiếu gia nhà hắn ta ra sao rồi!

Chung Yến Sanh lắc đầu với Vân Thành, nhỏ giọng: “Ta không sao, Vân Thành, cảm ơn ngươi, may mà ngươi lanh lợi.”

“Thiếu gia cần gì cảm ơn ta? Nhưng sao tên họ Mạnh đó lại ở đây vậy?”

Vân Thành lén nhìn Mạnh Kỳ Bình, thấy bàn tay gã đầm đìa toàn máu với máu, đang đau đến muốn ngất đi. Hắn ta lạnh cả sống lưng, dùng sức xoa tay, nhỏ giọng nói: “Mặc dù Định Vương Điện hạ rất đáng sợ nhưng ngài ấy thật sự làm một việc tốt, đáng đời tên họ Mạnh kia!”

Chung Yến Sanh uể oải, không lạc quan như vậy: “Vân Thành, ngươi thấy thanh kiếm của thị vệ bên cạnh Định Vương Điện hạ có nhanh không?”

Vân Thành dùng sức gật đầu, trên mặt toát lên vẻ sợ hãi và ngưỡng mộ: “Ta cũng không nhìn rõ ngài ấy ra tay thế nào, nhanh quá.”

Nhanh là tốt rồi.

Chung Yến Sanh buồn bã nghĩ, đến khi chặt ngón tay của cậu cũng sẽ nhanh như vậy.

“Đúng rồi, thiếu gia.” Trái tim đang nhảy loạn lên của Vân Thành rốt cuộc cũng bình tĩnh lại đôi chút, nhìn qua Tiêu Lộng và Đức Vương còn đang đối đầu, chợt nhớ ra một vấn đề khá nghiêm trọng: “Làm sao đây, Định Vương Điện hạ đã cướp hoa của ngài rồi.”

Chung Yến Sanh càng thêm u uất: “Vân Thành, chúng ta có thể không nhắc đến việc này nữa được không?”

Vân Thành xấu hổ, từ lâu đã nghe nói Định Vương Điện hạ tính tình kỳ quặc, vui buồn thất thường. Thiếu gia đang đội mũ trùm mặt, hắn cướp hoa của thiếu gia chắc cũng không có ý gì khác.

Ở bên kia, Đức Vương đang hùng hổ cực kỳ, còn Tiêu Lộng chỉ ung dung đứng đó, thỉnh thoảng đáp lại vài câu không đau không ngứa, thái độ như đang nói chuyện với chó mèo khiến Đức Vương tức giận vô cùng. Chợt, gã ta như nhớ ra điều gì đó, nhìn xung quanh một vòng rồi dừng lại tại chỗ Chung Yến Sanh, giơ tay chỉ: “Ngươi, kể lại cho bổn vương nghe chuyện vừa xảy ra, Định Vương đã ra tay với Tam thiếu gia nhà họ Mạnh thế nào?”

Chung Yến Sanh không ngờ mình đột nhiên bị chỉ điểm, ngớ người một chút, chỉ thấy toàn bộ ánh mắt sáng rực của mọi người đều đổ dồn vào cậu.

Bao gồm cả Tiêu Lộng cũng cầm hoa nhìn lại, đôi mắt xanh đậm không rõ cảm xúc.

Chung Yến Sanh: “…”

Mặc dù đây là lần đầu tiên gặp mặt.

Nhưng cậu đã hơi không thích Đức Vương Điện hạ rồi.

Ánh mắt xung quanh tập trung lại đây, hầu hết là đang muốn xem kịch.

Vấn đề mà Đức Vương Điện hạ ném tới hơi khó trả lời. Mặc dù mọi người đều biết với bản chất của Mạnh Kỳ Bình đa phần là nói năng linh tinh gây họa. Nhưng nếu Chung Yến Sanh trả lời thật thì có thể sẽ làm phật lòng Đức Vương, nếu nói dối rằng Định Vương ra tay trước thì làm mất lòng Định Vương.

Mà hai vị này đều là những người không dễ đắc tội.

Định Vương Điện hạ thì khỏi phải nói rồi, vì kẻ đắc tội hắn mà có thể gây náo loạn cả Kinh thành, còn Đức Vương Điện hạ cũng không phải loại dễ đối phó.

Hơn nữa, vị Thế tử giả của phủ Hầu gia này không biết làm sao vừa rồi lại bị Định Vương chú ý, dù có đứng về phía Đức Vương thì tám phần cũng sẽ gặp xui xẻo.

Nhìn vào kết cục của Mạnh Kỳ Bình, đủ biết Định Vương đáng sợ thế nào rồi.

Những ánh mắt chứa đủ loại suy nghĩ đang hướng về đây. Cuối cùng Vân Thành cũng hiểu tại sao trước đây Chung Yến Sanh không muốn bị chú ý, căng thẳng đến đổ mồ hôi lạnh, run rẩy: “Thiếu gia, làm sao đây…”

Ngay cả đám tay sai mềm nhũn bên cạnh Mạnh Kỳ Bình cũng sợ đến không dám thở mạnh. Họ thầm cảm thấy may mắn, nếu câu hỏi này rơi vào đầu họ cũng không biết phải trả lời thế nào, càng không dám lên tiếng thay cậu.

Chung Tư Độ đang ở giữa đám người xem kịch nãy giờ hơi nhướng mày, vô thức bước một bước về phía Chung Yến Sanh.

Tên ngốc này, nếu kéo cả phủ Hoài An Hầu vào thì không tốt chút nào.

Trong bầu không khí chết lặng, Chung Yến Sanh bỗng nhiên lầu bầu một câu. Giọng khàn khàn, cố ý nói rất nhanh, mọi người nghe không hiểu lắm.

Đức Vương khó hiểu: “Ngươi nói gì đó?”

Chung Yến Sanh bị mọi người nhìn chằm chằm, nhắm mắt cố giữ bình tĩnh, dùng một nửa tiếng Quan Thoại, một nửa tiếng Thường Châu tiếp tục lẩm bẩm.

Đức Vương: “…”

Mọi người: “…”

Một lúc sau mới có người hiểu ra: “À, người này, Chung tiểu Thế tử, ta nhớ cậu ta không phải lớn lên ở Kinh thành, có phải không quen tiếng Quan Thoại không?”

“Ta nói từ khi vào vườn Cảnh Hoa sao không nghe cậu ta nói gì, hóa ra là vậy, haha.”

“Nghe nói cậu ta mới về Kinh có hai tháng, chỉ ra ngoài hai lần, thảo nào…”

Trong tiếng xì xào bàn tán, Đức Vương hơi ngẩn ra một chút, không nói gì mà quay đi.

Vừa rồi gã ta chỉ vì bị yếu thế trước mắt Tiêu Lộng mà tức giận, mới chuyển sự chú ý sang Chung Yến Sanh, vốn cũng không hy vọng Chung Yến Sanh nói gì, dù sao Tiêu Lộng chặt ngón tay của người ta là sự thật không thể chối cãi.

Đức Vương đã không nhìn cậu nữa, nhưng Chung Yến Sanh vẫn có thể cảm nhận được một ánh mắt khác mạnh mẽ hơn đang nhìn mình chằm chằm.

Là Tiêu Lộng.

Tiêu Lộng đã nghe cậu nói tiếng Quan Thoại.

Chung Yến Sanh cắn môi, không tự tin lắm.

Sau khi bị tay sai của Mạnh Kỳ Bình chế giễu, cậu nhận ra khi mình nói chuyện có thể mang theo khẩu âm của Cô Tô, sợ Tiêu Lộng nhận ra được nên mới quyết định nói giọng Thường Châu của bà nội.

Mặc dù đều là tiếng Ngô, nhưng giọng Thường Châu nghe cứng rắn hơn nhiều, không mềm mại như giọng Cô Tô.

Cậu giả vờ ngốc nghếch, có thể không đắc tội Tiêu Lộng, cũng không đắc tội Đức Vương… chỉ là không biết Tiêu Lộng có phối hợp không.

Dù sao phối hợp hay không cũng không có lợi hay hại gì cho Tiêu Lộng.

Tiêu Lộng đang mân mê cánh hoa thì dừng lại một chút, lông mày hơi nhướng lên.

Đứa nhỏ này cũng hơi thông minh đấy, không dám đắc tội ai bèn dùng cách này.

Mặc dù giọng nói hoàn toàn khác với Điều Điều, nhưng khi Chung Yến Sanh nói vẫn khiến hắn nhớ đến cậu.

Xem như nể mặt Điều Điều.

Tiêu Lộng cũng lười mở miệng nói gì, quay đầu đi chỗ khác không vạch trần Chung Yến Sanh. Hắn khoanh tay nhìn về phía Đức Vương, hất cằm lên như đang xem một vở kịch, vẻ mặt như đang móc mỉa: “Tiếp tục đi.”

Thái độ không khác nói chuyện với một con chó là bao.

Chung Yến Sanh thở phào nhẹ nhõm, tay nắm chặt tay áo thả lỏng mới phát hiện lòng bàn tay đầy mồ hôi.

Lúc này Vân Thành mới dám thở phào, lau mồ hôi lạnh.

Đúng là ách giữa đàng mang vào cổ. Hai vị này đối đầu liên quan gì đến tiểu thiếu gia nhà họ chứ!

Chung Tư Độ hoàn toàn không ngờ Chung Yến Sanh lại ứng phó như vậy, đang định bước tới thì cũng từ từ lùi lại. Y nhìn Chung Yến Sanh một lúc lâu, mới phát hiện từ đầu đến cuối Chung Yến Sanh hoàn toàn không chú ý đến sự có mặt của y.

Chủ tớ hai người vỗ ngực, chỉ lo cúi đầu thì thầm nói chuyện, không nhìn y lấy một cái.

Trong lòng Chung Tư Độ bỗng bực dọc một cách khó hiểu, vẫn cứ nhìn chằm chằm vào Chung Yến Sanh.

Nhưng từ đầu đến cuối Chung Yến Sanh không hề nhận ra sự tồn tại của y.

Người bên cạnh chú ý đến sự bất thường, tò mò hỏi: “Chung công tử, ngươi đang nhìn gì vậy? Bên đó là…”

“Không có gì.” Chung Tư Độ nhanh chóng quay mặt đi, nụ cười nhạt đi đôi chút.

Mọi người lại tập trung về phía Định Vương và Đức Vương.

Từ trước tới nay Đức Vương luôn sống trong nhung lụa, ngoại trừ Tiêu Lộng ra không một ai dám đối xử với gã ta như vậy. Ngay cả trước mặt Hoàng đế, gã ta cũng chưa từng chịu nhiều uất ức như trước mặt Tiêu Lộng. Hơn nữa, lần này lại còn trước mặt một đám con cháu quyền quý, cuối cùng không nhịn được mà buột miệng chửi một tiếng “Đồ tạp chủng”.

Bầu không khí lập tức căng thẳng.

Mọi người đều biết mẹ của Tiêu Lộng là người dị tộc, trong người hắn chảy một nửa dòng máu dị tộc.

Người ghét Tiêu Lộng rất nhiều, trong lòng mắng hắn là tạp chủng cũng không ít, nhưng dám mắng trước mặt hắn thì cỏ trên mộ đã cao ba thước rồi.

Đức Vương vừa dứt lời thì nhận ra không ổn, sắc mặt cứng đờ.

Tiêu Lộng là một con chó điên, làm việc không theo quy tắc nào, không ai muốn bị chó điên cắn cả.

Đôi mắt xanh đen lạnh lùng nhìn gã ta như nhìn người chết không chút gợn sóng. Tim Đức Vương đột nhiên đập mạnh, trán đổ mồ hôi lạnh.

Bằng điệu bộ của Tiêu Lộng, gã ta không ngạc nhiên nếu Tiêu Lộng dám ra tay với gã ta trước mặt mọi người.

Tiêu Lộng cất bước, đi về phía Đức Vương.

Hắn như con báo chuẩn bị săn mồi, bước từng bước tới gần con mồi. Mỗi một bước tiến, mọi người đều vô thức lùi một bước. Đức Vương cũng muốn lùi nhưng vẫn cố nhịn xuống, giữ mặt mũi Hoàng gia.

Tiêu Lộng càng ngày càng đến gần, cảm giác nguy hiểm như bị dã thú nhìn chằm chằm khiến người ta rùng mình. Da mặt Đức Vương run lên, giận dữ hét: “Làm sao? Tiêu Lộng? Ngươi dám ra tay với bổn vương?!”

Ngoài dự đoán, Tiêu Lộng không rút kiếm ra như Đức Vương lo lắng. Hắn nở một nụ cười lạnh lẽo, cúi xuống nhìn Đức Vương vài giây, nhìn thấu nỗi sợ sâu thẳm trong đôi mắt gã ta mới chậm rãi thì thầm bên tai: “Hai ngày trước, người của bổn vương bắt được một con tàu chở hàng ở Hồ Quảng, lúng xuống nước rất sâu.”

“Ngươi đoán thử xem, người trên tàu đó chịu đựng được mấy ngày, có bán đứng người đứng sau hay không?”

Đồng tử Đức Vương đột nhiên co rụt lại.

Tiêu Lộng chỉ nói một câu như vậy rồi không nhắc đến con tàu đó nữa. Đức Vương không dám động đậy, mặt mày xanh lét. Tiêu Lộng dám nói ra điều này có nghĩa là hắn đã nắm được bằng chứng gì đó.

Sau đó Tiêu Lộng lại cười mỉa mai nói: “Bùi Vĩnh, đi đêm nhớ phải cẩn thận, coi chừng gặp ma.”

Đó là khí thế của một kẻ được tôi luyện từ việc bò ra khỏi đống xác chết, trải qua sinh tử trên chiến trường. Hắn mang đến áp lực nặng nề, hoàn toàn khác với một thân vương sống trong nhung lụa. Đức Vương gần như thở không nổi, biểu cảm hơi vặn vẹo: “Ngươi…”

Một giọng nói trong trẻo bất ngờ xen vào giữa hai người: “Ấy, ta chỉ đến muộn có một chút mà nơi này đã náo nhiệt như vậy rồi, phải chăng là một loài hiếm có trăm năm vừa nở?”

Chung Yến Sanh kéo Vân Thành nép sang bên cạnh, vốn đang bực bội nhìn chằm chằm bó hoa lựu của mình thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc. Cậu quay đầu lại nhìn, quả nhiên thấy hai người quen.

Người đi đằng trước mặc một bộ áo gấm màu xanh lam, khuôn mặt phong lưu tuấn tú, khóe miệng mang theo nụ cười dịu dàng, nhìn qua là biết một kẻ miệng ngọt, tay cầm quạt gỗ đàn hương phe phẩy nhẹ nhàng.

Đó chính là Cảnh Vương Bùi Hoằng, người bị Hoàng thượng phạt cấm túc, lâu rồi chưa gặp.

Đi theo sau hắn là Tiêu Văn Lan đang cúi đầu rụt cổ, người lần trước bị Tiêu Lộng dọa chạy mất.

Tiêu Văn Lan không ngờ sẽ gặp Tiêu Lộng ở đây, sợ đến nỗi rụt cả vai. Trông thấy ánh mắt của Tiêu Lộng thì run lẩy bẩy, cố nặn ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: “Đường, đường ca, hôm nay là tiệc đấu hoa, em nhận được thiệp mời…”

Hắn ta đến đây rất đàng hoàng, không phải để chơi bời với đám bạn xấu!

Tiêu Lộng hờ hững nhìn Tiêu Văn Lan, không nói gì.

Mỗi lần thấy tên vô dụng này là lại bực mình.

Vẫn là Điều Điều ngoan ngoãn gọi mình là ca ca đáng yêu hơn.

Bùi Hoằng dĩ nhiên cũng thấy Chung Yến Sanh, lúc đi ngang qua thì nháy mắt với cậu một cái, rồi mới bước vào sân, cười nói: “Hôm nay là tiệc đấu hoa, Ngũ tẩu còn đang đợi anh đấy Ngũ ca, dù có mâu thuẫn gì với Định Vương thì cũng đừng trút giận giữa chốn đông người, ngày lễ lớn mà.”

— Năm đó, ông nội của Tiêu Lộng có tình cảm với một người chị họ của Thái Tổ, Thái Tổ bèn phong người chị họ đó làm công chúa, hoàn thành tâm nguyện của hai người. Bùi gia luôn lải nhải rằng “thiên hạ này là của Bùi gia và Tiêu gia”, dựa theo bối phận và lời dặn của Tiên Hoàng đế, Đức Vương quả thật còn phải gọi Tiêu Lộng một tiếng Vương thúc.

Mặt Đức Vương xanh lét.

Nhưng bầu không khí căng thẳng lúc nãy quả thật đã được giảm bớt.

Cảnh Vương xuất thân không cao, tuổi cũng trẻ, chỉ biết ăn chơi nhậu nhẹt sống qua ngày, suốt ngày chơi với đám con nhà thế gia ở Kinh thành. Đức Vương luôn coi thường người em này, lần này thấy hắn ta tranh thủ cơ hội cho gã ta thoát khỏi khí thế ép người của Tiêu Lộng mới hiếm khi tỏ vẻ dễ chịu hơn một chút. Gã ta hừ một tiếng trong mũi, lùi lại vài bước, nhìn Mạnh Kỳ Bình đau đến ngất đi: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Người đâu, mau đưa Mạnh Tam thiếu gia đi xem y sư, bổn vương cũng đến nhìn một lúc.”

Mấy hạ nhân nhà họ Mạnh sắp khóc đến nơi, nghe thấy lời của Đức Vương thì lập tức lao tới khóc: “Thiếu gia!”

Cảnh Vương vừa đến thì bầu không khí căng thẳng đã được phá vỡ. Thấy Đức Vương đã rời đi, những người khác cũng không dám nán lại trước mặt Tiêu Lộng nữa, hành lễ xong thì tản đi hết.

Lúc này Chung Yến Sanh mới thấy Chung Tư Độ cũng có mặt trong đám người này.

Quanh y đã có mấy người tụ tập lại. Lúc rời đi, y đang mỉm cười nói chuyện với những người đó, thái độ rất ung dung, còn thích ứng với hoàn cảnh này tốt hơn cả cậu.

Có lẽ đây chính là “dáng vẻ nên có của Thế tử phủ Hầu gia” mà Chung Tư Độ đã nói.

Chung Yến Sanh không thấy có gì không ổn, đi theo mọi người rời đi.

Trước khi đi, cậu không kiềm được mà nhìn về phía Tiêu Lộng một cái, trùng hợp thế nào lại bắt gặp ánh mắt Tiêu Lộng.

Đôi mắt hẹp dài màu xanh đen kia nhìn cậu, tối và sâu hút như màn đêm. Khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, từ bả vai đến đầu ngón tay của Chung Yến Sanh bỗng dưng tê dại. 

Cậu vội vàng quay đầu lại, không dám nhìn lung tung nữa, đi về phía sân rộng phía trước cùng Vân Thành.

Ánh mắt của Tiêu Lộng rời khỏi Chung Yến Sanh đang vội vàng rời đi, chuyển sang nhìn Tiêu Văn Lan đang lén lút muốn đi theo Chung Yến Sanh: “Tiêu Văn Lan.”

Ba chữ này như một câu thần chú cố định, Tiêu Văn Lan lập tức cứng đờ, dừng bước, cúi đầu, bước chân nặng nề đi đến trước mặt Tiêu Lộng, lắp bắp gọi: “Đường ca.”

Tiêu Lộng xoay xoay bông hoa trong tay, gọi người tới rồi không thèm để ý đến: “Triển Nhung, phái người đi điều tra Chung Yến Sanh.”

Nghe thấy Tiêu Lộng muốn điều tra Chung Yến Sanh, trong lòng Tiêu Văn Lan giật thót lên. Vốn đang như con chim cút, nghĩ đến tiểu Thế tử xinh đẹp yếu đuối mà lòng thương hại trào dâng, kinh ngạc hỏi: “Đường ca, Chung tiểu Thế tử đắc tội gì anh sao? Cậu ấy rất tốt, rất thân với em, chắc chắn không phải cố ý đâu!”

Tiêu Lộng lại nhìn Tiêu Văn Lan: “Ngươi thân với cậu ta?”

Tiêu Văn Lan gật đầu lia lịa: “Thân, rất thân! Em còn biết cả biệt danh của cậu ấy!”

Nghe đến biệt danh, mắt Tiêu Lộng hơi híp lại: “Ồ?”

Tiêu Văn Lan thấy hắn có hứng thú thì vội vàng đáp: “Biệt danh của Chung tiểu Thế tử là Yến Yến, nói trước mặt ta và bạn bè, ai cũng biết… Đường ca, cậu ấy đã đắc tội gì với anh?”

Yến Yến?

Thô tục.

Hứng thú trong mắt của Tiêu Lộng lập tức tan biến, ngón tay bóp nát cánh hoa lựu nhuộm đỏ đầu ngón tay.

Triển Nhung nhìn chằm chằm bông hoa đó, muốn nói lại thôi.

Biểu hiện của Triển Nhung rất rõ ràng. Tiêu Lộng không còn mù như trước nữa, nhìn thấy rất rõ, giọng nói lạnh nhạt: “Bổn vương thấy ngươi sắp bị lời nói nghẹn chết rồi, có gì thì nói ra đi.”

Thấy mọi người đã đi hết, Triển Nhung nhịn một lúc, cuối cùng không thể nhịn được nữa: “Chủ tử, sao ngài có thể làm chuyện như vậy? Như vậy rất có lỗi với tiểu công tử!”

Đầu đau như búa bổ, Tiêu Lộng đang bực bội, nghe vậy thì động tác dừng lại, cúi đầu nhìn bó hoa lựu trong tay: “Bổn vương cầm bó hoa thì làm sao?”

Tiêu Văn Lan nhận thấy không ổn, nhìn bông hoa lựu đỏ rực trong tay Tiêu Lộng, con ngươi run lên vài cái, do dự mở miệng: “Đường ca, bó hoa này là có người tặng anh à?”

Là ai? Là ai to gan vậy? Dám bày tỏ tình cảm với đường ca của hắn ta?

Tiêu Lộng hờ hững nói: “Cướp được.”

“…” Tiêu Văn Lan chần chừ rất lâu, cuối cùng vẫn rụt rè hỏi: “Đường ca, anh có biết hoa trong tiệc đấu hoa có ý nghĩa gì không?”

Tiêu Lộng thờ ơ ngước mắt: “Có ý nghĩa gì chứ?”

Nửa chén trà sau, trong khi Tiêu Văn Lan lắp bắp nói đông nói tây, loanh quanh một hồi mãi vẫn chưa xong, Tiêu Lộng đã tóm tắt được ý nghĩa của hoa trong tiệc đấu hoa.

Đính ước.

Mặt Tiêu Lộng lạnh lại, nhanh chóng ném bó hoa lựu vào tay Triển Nhung: “Thưởng cho ngươi.”

Triển Nhung: “…”



Tác giả:

Hôm nay là một Điều Điều thông minh xiu xíu XD

Tiêu Lộng hiện tại: (vội vứt hoa đi)(chê)

Tiêu Lộng sau này: Hoa của ta đâu?? Vợ cho ta thêm một bông đi!
Bình Luận (0)
Comment