Sau Khi Nhận Lầm Vai Ác Thành Ca Ca

Chương 20

Vừa bước vào sân, vai của Chung Yến Sanh đã bị một người ôm lấy rồi bị kéo qua bên cạnh.

Cậu chưa kịp phản ứng, còn đang mơ màng thì đã bị đưa đến trước mặt Cảnh Vương.

Bùi Hoằng không biết chui ra từ chỗ nào đưa tay định lật chiếc mũ trùm đầu của cậu: “Mới không gặp một thời gian mà đã trở thành một cô nương rồi? Che che giấu giấu cái gì? Hừ, trên người có mùi gì đấy, ai rắc phấn thơm lên người ngươi vậy… Để ta xem, đã khỏi bệnh chưa?”

Chung Yến Sanh giật cả mình, nhanh chóng đẩy tay hắn ra rồi lùi lại một bước: “Cảnh Vương Điện hạ! Ta, ta bị nổi mẩn trên mặt, xấu lắm, đừng vén lên.”

Nói xong, cậu lo lắng nhìn xung quanh. 

Tiêu Lộng vẫn ở gần đây.

“Hửm? Không thể cho ta xem à? Xấu thì đã sao, ta không chê ngươi đâu.” Bùi Hoằng lẩm bẩm mấy tiếng, thấy cậu kiên quyết như vậy thì đành tiếc nuối buông tay, khoa chân múa tay: “Ngươi bệnh lâu như vậy chắc gầy đi nhiều lắm ha… Ủa, sao lại béo lên thế này?”

Chung Yến Sanh cố ý mặc thêm nhiều lớp áo, nhìn qua đúng là tròn trịa hơn bình thường.

Lúc nói dối tai cậu thường đỏ lên, may mà có mũ che lại nên không ai nhìn thấy: “Ừm!”

“Béo lên cũng tốt, trước đây gầy đến nỗi khiến người khác lo lắng.”

Bùi Hoằng nhanh chóng rút lời, thở dài: “Ta còn chưa kịp xin lỗi ngươi. Hôm đó là lỗi của ta không trông coi ngươi kỹ mới khiến ngươi ngã xuống nước. May mà ngươi không sao, nếu không ta sẽ ân hận suốt đời. Trước đây phụ hoàng phạt ta cấm túc ta đều không phục, lần này thì đúng là đáng đời.”

Chung Yến Sanh nghe hắn nói nghiêm trọng như vậy thì nghiêm túc an ủi: “Điện hạ đừng nói vậy, ngài đâu có đẩy ta đâu mà phải ân hận? Ta còn phải cảm ơn ngài vì nhảy xuống hồ cứu ta một mạng.”

Mỗi lần thấy cậu nghiêm túc như vậy, Bùi Hoằng đều muốn cười: “Cảm ơn gì chứ? Ngươi cũng đã cứu ta một mạng mà.”

Bùi Hoằng nói về chuyện hai người gặp nhau thuở nhỏ. 

Nói Chung Yến Sanh và Bùi Hoằng là bạn từ thuở nhỏ thì thật ra cũng hơi gượng ép, họ cũng không phải quá thân thiết gì. 

Năm đó Bùi Hoằng vừa mới sinh không lâu thì Kinh thành đại hạn một tháng. Thiên tử cầu mưa không thành bèn tìm đạo sĩ bói một quẻ. Tên đó nói Bùi Hoằng mệnh cách mang hỏa, đại hạn vì hắn mà ra, cần nuôi dưỡng bên ngoài đến năm mười tám tuổi mới có thể đưa về cung, còn đặt tên cho tiểu Hoàng tử khi đó là “Hoằng”.

Hoàng đế ở các triều đại đều kiêng kị những chuyện này, huống hồ Bùi Hoằng còn sinh ra vào đúng thời điểm như vậy.

Không lâu sau, Bùi Hoằng bị đưa ra khỏi cung, nuôi dưỡng ở một viện ngoài Kinh thành.

Tiểu Hoàng tử không được yêu thương, dù ở trong cung cũng không nhận được đãi ngộ tốt đẹp gì, huống chi là bị đưa ra ngoài cung nuôi dưỡng.

Mấy cung nhân được đưa vào viện chăm sóc Bùi Hoằng đều lười biếng, cho rằng vì Bùi Hoằng mà họ mới bị đưa đến nơi hoang vu này nên đối xử với hắn rất tệ, bị mắng bị bỏ đói là chuyện thường ngày. 

Có một lần, Bùi Hoằng không chịu nổi nữa, trốn ra ngoài đi chơi.

Giữa mùa đông giá rét, ngoài Kinh thành trời lạnh buốt. Hắn mặc đã ít còn không được ăn no, choáng váng đến mức cắm đầu vào tuyết, không thể đứng dậy. Lúc đó là xe ngựa của Chung Yến Sanh đi qua cứu hắn.

Khi đó Chung Yến Sanh chưa đầy bảy tuổi, bệnh tình vừa mới đỡ một chút, có thể xuống đất đi lại. 

Lúc ấy, Hầu phu nhân u sầu nhiều năm vui mừng khôn xiết, bèn đến chùa Kim Phúc tạ lễ. Chung Yến Sanh chờ ở nhà mãi mà không thấy mẹ về, lại tò mò về tuyết rơi bên ngoài nên chạy đến thư phòng Hoài An Hầu nũng nịu nói muốn đi đón Hầu phu nhân.

Hoài An Hầu từ chối ngay lập tức. Nhưng rồi Chung Yến Sanh cứ như món đồ trang sức mà bám lấy ông, ôm đùi ông cứng ngắc như cua. Nhìn dáng vẻ bé xíu, làm bộ đáng thương kia, Hoài An Hầu rốt cuộc cũng không chịu nổi mới miễn cưỡng đồng ý. Ông phái một nhóm người hộ tống Chung Yến Sanh ngồi xe ngựa đi đón Hầu phu nhân.

Trên đường ra khỏi Kinh, họ bắt gặp Bùi Hoằng đang ngất trong đống tuyết. 

Bùi Hoằng được đưa vào xe ngựa. Chung Yến Sanh lấy áo lông cáo trên người đắp cho hắn, lo lắng nhìn người ta đút trà nóng. Lúc Bùi Hoằng tỉnh lại thì thấy Chung Yến Sanh đang dùng vẻ mặt lo âu nhìn mình. Đứa nhỏ có khuôn mặt như ngọc tuyết, vẻ xinh đẹp xanh xao cứ như một tiểu Bồ Tát, thấy hắn tỉnh lại thì hai mắt sáng rỡ, còn nở một nụ cười mềm mại với hắn.

Bùi Hoằng sờ vào áo lông cáo ấm áp mềm mại trên người, cứ ngỡ rằng mình đã chết mới thấy được cảnh tượng lúc này. 

Chung Yến Sanh thấy Bùi Hoằng đáng thương, nghĩ hắn là một tên ăn mày nên mới đưa hắn về nhà.

Được ba ngày thì người trong cung tìm đến, Hoài An Hầu mới biết con trai nhỏ nhà mình nhặt được một Bát Hoàng tử bỏ trốn về nhà.

Bùi Hoằng bị hai thái giám cưỡng ép kéo đi, lúc đi còn cố quay đầu nói hẹn gặp lại với Chung Yến Sanh. 

Người bạn đầu tiên của Chung Yến Sanh cứ như vậy mà bị mang đi, khiến cậu buồn bã rất lâu. 

Lần đó Hoài An Hầu hiếm khi nổi giận với Chung Yến Sanh, dạy dỗ cậu không được nhặt người lung tung về nhà, cũng không cho cậu tự ý ra ngoài nữa. Sau đó bọn họ nhận lệnh được điều đến Cô Tô, rời Kinh nhiều năm mới không gặp lại Bùi Hoằng nữa.

Mặc dù thời gian tiếp xúc rất ngắn, không thân thiết là bao. Nhưng sau khi về Kinh, Bùi Hoằng tìm đến Chung Yến Sanh vẫn khiến cậu rất vui. 

Hoài An Hầu không đồng tình với việc Chung Yến Sanh kết bạn với Cảnh Vương, nhưng Cảnh Vương có thân phận đặc biệt, ông không thể trực tiếp ngăn cấm nên chỉ có thể ngầm chấp nhận.

“Thấy ngươi khỏe lại là tốt rồi.”

Bùi Hoằng mở quạt ra nghe một tiếng “phật”, che nửa mặt, nhỏ giọng hỏi: “Nhưng ta chỉ vừa bị nhốt có một tháng mà sao mọi chuyện đã đảo lộn cả rồi? Những lời đồn về ngươi là sao, người đi cùng ngươi là ai?”

Chung Yến Sanh không lên tiếng. 

Bùi Hoằng cũng ngầm hiểu ra chút gì đó, nhìn về phía Chung Tư Độ đang được mọi người vây quanh, dùng sức vỗ vai Chung Yến Sanh: “Tiểu Sanh đừng buồn, nếu có ai dám bắt nạt ngươi thì cứ việc nói với ta. Dù không làm được gì nhiều nhưng vẫn có cái bảng hiệu Hoàng gia này bảo vệ ngươi. Nếu thấy buồn cứ đến tìm ta uống rượu lúc nào cũng được hết.”

Chung Yến Sanh buồn bã nói: “Ta không uống rượu.”

Bùi Hoằng cười: “Được, không uống rượu, chúng ta uống trà giải sầu.”

Chung Yến Sanh lẩm bẩm: “Ta cũng không buồn.”

So với việc buồn phiền vì thân phận mình thay đổi, thì việc Tiêu Lộng từ ca ca rẻ tiền trở thành Định Vương Điện hạ còn khiến cậu lo lắng hơn.

“Ta nghe nói Định Vương đã cướp hoa của ngươi.”

Bùi Hoằng thấy cậu có vẻ không muốn nói thêm về việc này, bèn khéo léo chuyển chủ đề, đưa cây hoa ngọc trâm mình mang theo cho cậu, giọng như dỗ con nít: “Đây, cho ngươi hoa của ta.”

Cảnh Vương Điện hạ nổi tiếng là một kẻ vô tư trong Kinh thành. Các thân vương khác về Kinh đều bận rộn tranh quyền đoạt thế, còn hắn thì chỉ lo ăn chơi hưởng lạc, giờ còn tặng hoa mang tới tiệc đấu hoa cho cậu nữa chứ.

Chung Yến Sanh đỏ mặt, đẩy hoa trở lại: “Không cần đâu, Điện hạ cứ giữ hoa để tặng cho người trong lòng đi, tặng cho ta làm gì.”

Bùi Hoằng tiếc nuối rút lại cây hoa ngọc trâm, liếc mắt nhìn bên cạnh: “Tiêu Văn Lan đến rồi, chắc là mới bị Định Vương dạy dỗ xong. Giờ ta phải đến chỗ Đức Vương, ngươi cứ ở cùng Tiêu Văn Lan, không ai dám làm gì ngươi đâu.”

Thật ra, Tiêu Văn Lan còn có chỗ dựa vững chắc hơn cả Bùi Hoằng.

Dù Định Vương có chê bai Tiêu Văn Lan là vô dụng đến đâu đi nữa thì Tiêu Văn Lan cũng là con ruột của chú hai Tiêu Lộng để lại, là người thân cuối cùng trên đời có cùng huyết thống với Tiêu Lộng.

Vì vậy thông thường không ai dám gây chuyện với Tiêu Văn Lan.

Chung Yến Sanh ngoan ngoãn gật đầu: “Ừm.”

Bùi Hoằng tưởng tượng dáng vẻ ngoan ngoãn của cậu rất muốn nhéo má cậu một cái, dặn dò thêm vài câu rồi phẩy quạt phong lưu rời đi.

Vân Thành đứng bên nghe cả buổi, không khỏi cảm thán: “Cảnh Vương Điện hạ tốt thật.”

Dù biết tiểu thiếu gia không phải Thế tử thật của phủ Hầu gia cũng không ra vẻ khác thường, thấy tiểu thiếu gia không muốn nhắc đến thì không nói nhiều nữa, vẫn giữ dáng vẻ quan tâm như trước.

Hoàn toàn không giống những kẻ xu nịnh ngoài kia.

Tiêu Văn Lan cuối cùng vẫn bị Tiêu Lộng mắng cho một trận, ủ rũ bước đến bên Chung Yến Sanh. Vừa định mở miệng nói thì mũi hít phải thứ gì, quay đầu hắt xì một cái rõ to, xoa mũi ngạc nhiên: “Chung tiểu Thế tử, mùi phấn của ngươi sao mà… Hắt xì! …Cay mũi thế?”

Chung Yến Sanh nghĩ lại mấy quyển sách mà mình đã đọc, thông minh chọn cách không đáp mà hỏi lại: “Tiêu Nhị thiếu gia, có thơm không?”

Tiêu Văn Lan nhìn cậu một cách khó nói thành lời, nghĩ đến khuôn mặt xinh đẹp như hoa đào dưới mũ, cắn răng gật đầu: “Thơm!”

Đẹp thì nói gì cũng đúng.

Chung Yến Sanh vui vẻ gật đầu, gần như quên mất vừa rồi trước mặt Tiêu Lộng cậu căng thẳng thế nào, tự mình cười trộm.

“Khi nãy đến ta và Cảnh Vương Điện hạ có nghe nói rồi.” Tiêu Văn Lan xoa mũi, dùng giọng mũi an ủi Chung Yến Sanh: “Ngươi đừng để ý mấy lời đàm tiếu đó. Mấy người đó còn rảnh rỗi hơn cả ta. Không phải Thế tử phủ Hoài An Hầu thì sao? Dù gì thì ngươi vẫn là bạn của Tiêu Văn Lan!”

Chung Yến Sanh ngơ ngác chớp mắt.

Cộng thêm lần gặp ở vườn hoa thì đây mới là lần thứ ba cậu gặp Tiêu Văn Lan, sao đã trở thành bạn rồi?

“Có phải Mạnh Kỳ Bình đã dẫn người đến chặn ngươi không? Tên đó đúng là đồ điên! Trước đây lúc ra ngoài ta cũng không thích chơi với gã lắm, khi ta có mặt thì gã cũng không dám quá lố. Ôi, ngươi không biết tên đó lén lút biến thái thế nào đâu?”

Tiêu Văn Lan hoàn toàn không nhận ra lời mình có gì sai, luyên thuyên mãi không ngừng: “Bị đường ca ta chặt tay cũng đáng lắm, không chặt thứ phía dưới của gã đã là nhân từ lắm rồi! Chung tiểu Thế tử đừng sợ, nếu gã còn dám làm phiền ngươi thì cứ nói với ta, ta gọi cứu binh cho!”

Lúc nói chữ “gọi cứu binh” còn rất tự hào.

Cứu binh của Tiêu Văn Lan còn ai vào đây, Chung Yến Sanh không dám đối mặt với Tiêu Lộng nữa, do dự nói: “Cảm ơn nha?”

“À đúng rồi.” Tiêu Văn Lan nhìn quanh, nhỏ giọng; “Ngươi có vô tình đắc tội với đường ca ta không? Hồi nãy hắn hỏi ta về ngươi.”

Chung Yến Sanh giật mình, lập tức lắp bắp: “À, à? Định Vương Điện hạ, hỏi ta cái gì?”

“Hắn hỏi ta trông ngươi thế nào.” Tiêu Văn Lan sờ cằm: “Ta nói ngươi rất đẹp, đệ nhất mỹ nhân Kinh thành, hắn kêu ta đi khám mắt đi.”

Chung Yến Sanh sống mười tám năm, lần đầu tiên bị nghẹn lời: “…”

“À, ta còn nói với đường ca ta biệt danh của ngươi.”

Tim Chung Yến Sanh đập mạnh, mi mắt run lên.

Biệt danh “Điều Điều” là do thầy giáo đặt cho cậu sau khi đến Cô Tô. Ngoài Hoài An Hầu và Hầu phu nhân ra thì bình thường không ai gọi cậu như vậy. Những người biết biệt danh này cũng chỉ có vài hạ nhân ở bên cạnh hai vị trưởng bối, sẽ không nói lung tung ra ngoài.

Nhưng cũng không phải là không thể bị đồn ra.

“Lần trước khi các ngươi chơi ở Cửu Hương Lâu, ta có nghe người khác nói biệt danh của ngươi là Yến Yến, đúng không? Ta đã nói với đường ca ta rồi, không có sao chứ?”

Chung Yến Sanh đang nghĩ, nếu Tiêu Lộng tìm đến thì cậu phải bịa ra cái gì về biệt danh của mình để bảo toàn mạng sống. Nghe vậy, cậu ngẩn người vài giây, hoàn toàn không ngờ rằng cái biệt danh mà Mạnh Kỳ Bình đặt cho lại có thể phát huy tác dụng thế này.

Sau đó, cậu chân thành gật đầu: “Không sao, tất nhiên không sao, cảm ơn Tiêu Nhị thiếu gia rất nhiều —— Định Vương Điện hạ có nói gì không?”

“Không, đường ca ta rất bận, hỏi xong đi ngay.” Tiêu Văn Lan còn sợ hãi mà vỗ ngực một cái, huých vai Chung Yến Sanh: “Không phải ta nhát cáy đâu mà là đường ca ta quá mức khó lường… Chung tiểu Thế tử có hiểu không?”

Chung Yến Sanh chân thành đáp: “Hiểu, hiểu.”

Nhưng mà cái xưng hô nghe không được tự nhiên lắm, cậu nhịn không được: “Tiêu Nhị thiếu gia, ngươi có thể đừng gọi ta là Chung tiểu Thế tử nữa không?”

Tiêu Văn Lan cười ha ha: “Xin lỗi, ta quen miệng. Vậy gọi ngươi là Yến Yến nhé?”

“… Cảm ơn, không cần.” Chung Yến Sanh hơi kháng cự cái tên này.

Tiêu Văn Lan rất dễ tính: “Chung tiểu công tử.”

Chung Yến Sanh ngại ngùng gật đầu một cái.

Rõ ràng Tiêu Văn Lan quen biết rất nhiều người, nhưng không qua nói chuyện mà lại ngồi cùng Chung Yến Sanh trong góc, tán gẫu đủ chuyện trên trời dưới đất.

Dù Chung Yến Sanh cảm thấy cái tên Tiêu Nhị thiếu gia này không đáng tin cậy lắm, nhưng nói chuyện phiếm với hắn rất thú vị.

Khiến cậu không khỏi nhớ đến Tiêu Lộng.

Tiêu Lộng và Tiêu Văn Lan rất khác nhau, từ năng lực đến tính cách, thậm chí là cả ngoại hình, thật khó tin rằng hai người là anh em họ.

Tiêu Văn Lan sợ Tiêu Lộng hơn ai hết, nhưng cũng ngưỡng mộ Tiêu Lộng hơn ai hết. Hắn rất tự hào về anh họ của mình, nhắc đến Tiêu Lộng là vẻ mặt trở nên thành kính: “Cho nên ngươi đừng lo lắng. Khi nãy lúc đường ca ta hỏi, trên mặt không có sát khí đâu. Ngoài kia toàn đồn đãi mấy điều tào lao. Thật ra hắn giết người đều có lý do hết, không đắc tội hắn thì hắn sẽ không giết người bừa bãi.”

Chung Yến Sanh: “…”

Cảm ơn ngươi đã an ủi, ta sợ hơn rồi.

Còn gì đáng sợ hơn việc cưỡng bức Định Vương?

Dù cho đêm đó cậu bị hạ thuốc, không tự chủ được mới ngồi lên người Định Vương… giải quyết.

Nên tối đó Tiêu Lộng mới tức giận, trói cậu lại cũng dễ hiểu.

Chung Yến Sanh nhớ lại, tai đỏ lên, may mà có mũ che nên Tiêu Văn Lan không thấy mặt cậu. Thấy cậu im lặng, hắn tưởng an ủi hiệu quả bèn chuyển đề tài: “Quên mất, ngày mai ta có hẹn với vài người bạn ra ngoài xem vài món đồ, Chung tiểu công tử muốn đi cùng không?”

Chung Yến Sanh vô thức muốn từ chối.

Chưa kịp nói thì Tiêu Văn Lan đã nhiệt tình: “Vui lắm đó, ta muốn cho ngươi xem thứ này, người bình thường không dễ thấy đâu! Ta không chịu được khi thấy mấy người đó đối xử lạnh nhạt với ngươi, phải để họ biết thế nào là tình sâu như nước. Dù ngươi có là ăn mày thì cũng là bạn của ta!”

Chung Yến Sanh cũng không biết họ đến mức độ tình sâu như nước này từ lúc nào nữa.

Nhưng Tiêu Văn Lan nhiệt tình như con chó nhỏ đang vẫy đuôi, Chung Yến Sanh không nỡ từ chối nên bèn cân nhắc.

Tiêu Văn Lan rất sợ Tiêu Lộng, cho nên nơi hẹn đến sẽ không có Tiêu Lộng, chắc chắn sẽ xa Định Vương, an toàn như vậy chắc đi cũng không sao.

Nghĩ xong, cậu mới đối diện với người bạn nhiệt tình này, xấu hổ đáp: “Được.”

Nghe vậy, Tiêu Văn Lan vui sướng: “Vậy chốt nhé! Trưa mai ta đến phủ Hoài An Hầu đón ngươi, món đồ kia sẽ không khiến ngươi thất vọng đâu!”

Hai người ngồi trong góc trò chuyện, hồn nhiên không để ý ánh mắt thi thoảng nhìn Chung Yến Sanh rồi nhanh chóng rời đi.

Trời dần tối.

Không biết vì Mạnh Kỳ Bình đứt ngón tay hay vì Tiêu Lộng xuất hiện, hoặc có lẽ là cả hai. Tiệc đấu hoa kết thúc rất vội vàng, bỏ qua cả nửa quá trình. Vừa đến gần giờ Dậu, cũng chưa kịp đấu hoa mà đã tan tiệc.

Mọi người trong vườn nghe Tiêu Lộng gây chuyện thì vốn không còn tâm trạng nào nữa. Nghe tan tiệc mà thở phào một hơi, vội vàng rời khỏi vườn Cảnh Hoa, về phủ kể lại chuyện hôm nay với người nhà.

Chung Yến Sanh cũng về xe ngựa cùng Vân Thành, vẫy tay với Tiêu Văn Lan: “Tiêu Nhị thiếu gia, hẹn hôm sau gặp.”

Chung Tư Độ đi từ phía sau tới, lạnh lùng liếc Tiêu Văn Lan một cái rồi nhìn Chung Yến Sanh.

Hôm nay lẽ ra y nên kết giao với đám con cháu thế gia trong Kinh thành, nhưng không hiểu sao cứ liếc mắt về phía Chung Yến Sanh, nhìn cậu và tên ngu ngốc có tiếng trong Kinh này cười nói vui vẻ.

Người để lại vết trên Chung Yến Sanh là hắn?

Nếu không có thân phận Tiêu gia, ai thèm để ý đến tên ngu Tiêu Văn Lan này.

Chung Yến Sanh thà nói chuyện vui vẻ với người này chứ không qua chỗ y.

Cũng tốt, đỡ phiền.

Chung Tư Độ vẫn giữ nụ cười lịch sự. Nhưng ánh mắt lại lạnh lùng liếc Chung Yến Sanh một cái. Y lướt qua cậu nhanh như gió để lên xe ngựa trước.

Chung Yến Sanh bị chặn đường cũng không tức giận, ngoan ngoãn nhường đường, đợi Chung Tư Độ lên xe trước rồi mới đi lên.

Lên xe rồi, Chung Yến Sanh mới phát hiện Chung Tư Độ đang ngồi trong góc mà cậu đã chui rúc trước đó, bèn chọn chỗ ngồi ở cửa xe, im lặng ngồi xuống.

Chung Tư Độ không kiềm chế được cơn giận trong lòng: “Ngươi thích giao du với người như Tiêu Văn Lan đến vậy?”

Nghe giọng nói đầy tức giận của Chung Tư Độ, Chung Yến Sanh đang cố gắng giảm thiểu sự hiện diện của mình cảm thấy khó hiểu: “Tiêu Nhị thiếu gia thì sao? Hắn rất tốt mà.”

Chung Tư Độ lạnh lùng nói: “Rất tốt? Ý ngươi là suốt ngày lêu lổng, ăn không ngồi rồi?”

Chung Yến Sanh không hiểu tại sao Chung Tư Độ lại tức giận như vậy. Chung Tư Độ có mắng cậu thế nào cũng được, nhưng cậu không muốn người bạn vừa kết giao của mình bị liên lụy. Cậu mím môi, giọng khàn khàn nhưng rất ôn hòa, không cao không thấp: “Thầy có nói ‘Văn dĩ hành vi bản, tại tiên thành kỳ trung"(*), những điều khác ta không hiểu, nhưng Tiêu Nhị thiếu gia đối nhân xử thế chân thành, ta không thấy có gì sai.”

(*) Là một câu trích dẫn từ tác phẩm của Liễu Tông Nguyên, một nhà văn nổi tiếng thời Đường. Câu này có thể dịch nghĩa như sau: “Văn chương lấy hành động làm gốc, điều quan trọng trước tiên là sự thành thật trong đó.”

Chung Tư Độ ngẩn người một lúc. Y cau mày nhìn Chung Yến Sanh, hoàn toàn không ngờ có thể nghe thấy những lời này từ miệng cậu, càng không hiểu tại sao mình lại nói những lời đó.

Nhưng vẫn không nhịn được châm chọc thêm một câu: “Vậy ngươi cứ làm bạn tốt với hắn đi.”

Chung Yến Sanh như không hiểu ý giọng điệu của y, giọng vẫn mềm mại: “Ừm ừm.”

Chung Tư Độ tức đến nghẹn, sau đó suốt quãng đường không nói thêm gì nữa.

Chuyện ở vườn Cảnh Hoa, buổi chiều đã nhanh chóng được lan truyền. Tiêu Lộng xuất hiện ở tiệc đấu hoa, chặt đứt ngón tay của Mạnh Tam thiếu gia, còn cướp hoa của Chung Yến Sanh.

Hầu phu nhân vừa chép xong kinh Phật ở Phật đường về, nghe tin này suýt thì ngồi không vững: “Điều Điều chắc chắn là bị dọa sợ rồi, ta phải đi đón Điều Nhi về!”

Hoài An Hầu vội vàng ngăn bà lại: “Điều Điều không sao đâu, phu nhân đừng lo.”

“Chúng ta không nên để Điều Nhi đi!”

“Trong tình thế hiện nay, chúng ta chỉ có thể giữ thái độ như vậy.” Hoài An Hầu ngừng lại, giọng rất nhỏ và chậm, chỉ có họ mới hiểu được: “… Chỉ có thể làm khổ Điều Nhi thôi.”

Hốc mắt Hầu phu nhân đỏ lên: “Làm khổ Tư Độ, giờ lại phải làm khổ Điều Nhi, hai đứa trẻ này đã làm gì sai, tại sao luôn phải chịu khổ như vậy chứ?”

Hoài An Hầu không biết trả lời thế nào, Hầu phu nhân cũng hiểu, lau nước mắt, nhanh chóng bình tĩnh lại: “Ta hiểu mà.”

Hai vợ chồng nói chuyện trong phòng một lúc, phía dưới có người gõ cửa báo: “Hầu gia, phu nhân, hai công tử đã về rồi.”

Hầu phu nhân vội đứng dậy.

Chung Yến Sanh vừa vào cổng phụ đã tháo mũ trùm đầu xuống, giao cho Vân Thành cất về phòng. Vừa bước vào sảnh đã thấy Hầu phu nhân vội vã chạy tới. Vừa gọi một tiếng “mẹ”, Hầu phu nhân đã lao tới kiểm tra kỹ lưỡng, xác nhận cậu bình an vô sự, không mất sợi tóc nào mới thở phào nhẹ nhõm, lại sờ cái trán hơi nóng của cậu: “Điều Nhi làm sao vậy, có phải bị cảm rồi không con?”

“Không sao đâu mẹ.” Chung Yến Sanh hắng giọng, cười nói: “Bên ngoài hơi nóng nên con mặc nhiều một chút.”

Hầu phu nhân lại sờ nhiệt độ trên mặt cậu, cảm thấy vẫn hơi nóng: “Mẹ sẽ cho người chuẩn bị thuốc phòng cảm lạnh, Điều Nhi ngoan, uống thuốc trước khi ngủ nhé.”

Chung Yến Sanh không thích uống thuốc, nhưng ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ.”

Hầu phu nhân vuốt ve mái tóc đen mềm mại của cậu, do dự nhìn Chung Tư Độ đang yên lặng nhìn họ, rút tay lại, châm chước hỏi: “Điều Nhi, tiệc đấu hoa hôm nay thế nào?”

Có lẽ bà muốn hỏi “hôm nay ra ngoài với anh thế nào”.

Chung Yến Sanh có thể cảm nhận sự lo lắng khó nhận thấy của bà, liếc nhìn Chung Tư Độ với vẻ mặt dịu dàng ấm áp, nói dối để bà yên tâm: “Rất tốt ạ, ca ca cũng rất chăm sóc con.”

Cậu thật sự không biết phải đối xử với Chung Tư Độ thế nào, cũng không biết phải làm sao để làm vừa lòng y, chỉ có thể phối hợp với y thôi.

Nghe Chung Yến Sanh gọi y là “ca ca”, Chung Tư Độ lén nhìn cậu một cái, đột nhiên nhớ đến đầu ngón tay chạm vào eo y khi xuống xe ở vườn Cảnh Hoa.

Cảm giác tê tê kỳ lạ lại len lỏi lên xương sống.

Hầu phu nhân nghe câu trả lời của Chung Yến Sanh, yên tâm phần nào: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”

Nhưng sắc mặt Hoài An Hầu bên cạnh vẫn không tốt hơn, nhìn Chung Tư Độ một cách nghiêm nghị, chậm rãi nói: “Điều Nhi không khỏe, còn ra ngoài mệt nhọc, về nghỉ sớm đi. Tư Độ, đi theo cha vào thư phòng, cha có chuyện muốn nói với con.”

Chung Tư Độ dường như đoán được ông muốn nói gì, khuôn mặt chợt hiện lên vẻ hờ hững: “Vâng, thưa cha.”

Chung Yến Sanh quả thật là mệt muốn chết rồi, không tò mò họ muốn nói gì nữa. Hôm nay ra ngoài có một chuyến mà cậu đã bị dọa đến mấy lần, giờ thì uể oải như củ cải héo, chỉ muốn nhanh chóng uống thuốc đi ngủ.

Có lẽ vì bị cảm mà vẫn ra ngoài, buổi tối Chung Yến Sanh bị sốt, uống thuốc ngủ mê man một ngày. Cậu vừa nghĩ đến lời hứa với Tiêu Văn Lan sẽ ra ngoài vào ngày mai là bắt đầu thấy mệt mỏi.

Cậu không còn muốn giữ hẹn nữa, chỉ muốn cuộn tròn trên chiếc ghế nằm yêu thích nhất để ngủ, trong lòng chỉ mong sao Tiêu Văn Lan lỡ hẹn thôi.

Kết quả là vào buổi trưa hôm đó, Tiêu Văn Lan đến đón Chung Yến Sanh vô cùng đúng giờ.

Nghe hạ nhân thông báo, Chung Yến Sanh vô cùng tuyệt vọng. Nhìn ra ánh nắng chói chang bên ngoài cửa sổ, cậu rất muốn co người lại trong phòng, tận hưởng mát mẻ như cây nấm nhỏ trong bóng tối.

Cậu nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn quấn vài vòng quanh eo, rồi ngồi trước bàn trang điểm, lục lọi mấy chai lọ trên bàn.

Người giỏi hội họa, kỹ năng trong một số lĩnh vực khác tự nhiên cũng rất thành thạo.

Chung Yến Sanh bôi bôi trát trát trước gương nửa ngày, nhìn trái nhìn phải mới hài lòng gật đầu, rồi đội mũ che để đề phòng.

Cậu đã dần hiểu tính cách của Tiêu Văn Lan, thật sự không đáng tin.

Chẳng may “món đồ hiếm có khó tìm” mà hắn nói là Định Vương Điện hạ thì sao.

Làm xong chuẩn bị bước ra khỏi viện Xuân Vu, Chung Yến Sanh đụng phải Chung Tư Độ.

Dường như y vừa trở về, tối hôm trước không biết đã nói chuyện gì với Hoài An Hầu mà ánh mắt nhìn cậu càng lạnh nhạt hơn.

Chung Yến Sanh cảm thấy khó hiểu, nhưng cũng quen với thái độ của Chung Tư Độ rồi, lễ phép ngoan ngoãn chào hỏi rồi rời đi.

Vân Thành luôn theo sát cậu như hình với bóng, hôm nay không may cũng bị cảm nên không dậy nổi. Chung Yến Sanh lại không muốn dẫn người khác, đành phải đi một mình.

Bóng lưng màu trắng bước đi chậm rãi, nhìn cái gì cũng phải liếc hai cái, có vẻ là không muốn ra ngoài cho lắm.

Mất một lúc lâu Chung Tư Độ mới nhận ra mình đã nhìn theo hướng Chung Yến Sanh rời đi rất lâu rồi, mặt mày khó coi, lạnh lùng quay lại viện Minh Tuyết.

Tiêu Văn Lan đợi bên ngoài một lúc, thấy Chung Yến Sanh đội mũ trùm đầu bước lên xe ngựa.

Quanh người thiếu niên vẫn là mùi phấn gắt mũi, mùi hương này lan khắp nơi trong chiếc xe ngựa kín bưng. Tiêu Văn Lan muốn trốn cũng không thể trốn, bị nghẹt sắp chết đến nơi. Hắn nghẹt thở, ngứa mũi, lại hắt hơi một cái: “Chung tiểu công tử… Hắt xì! Ta thấy, mùi của ngươi cũng rất dễ chịu, tại sao nhất định phải dùng phấn thơm?”

“Ta thấy mùi phấn này dễ chịu mà.” Chung Yến Sanh thản nhiên hỏi: “Ngươi không thấy dễ chịu sao?”

Tiêu Văn Lan đờ đẫn nhìn cậu ba giây. Người đẹp nói gì cũng đúng, hắn quyết định tôn trọng sở thích của Chung Yến Sanh, nghiến răng: “… Dễ chịu!”

Chung Yến Sanh hài lòng, những điều trong sách dạy quả nhiên có ích.

Khi người khác hỏi những câu khó trả lời, dùng câu hỏi ngược quả thật có hiệu quả.

Đường đến nơi “rất thú vị” mà Tiêu Văn Lan nói hình như hơi xa.

Hôm trước sau khi gặp Tiêu Lộng, đã hai ngày rồi Chung Yến Sanh không nghỉ ngơi tốt, trong xe ngựa lắc lư không biết đã thiếp đi lúc nào.

Lúc tỉnh dậy thì xe ngựa cũng vừa vặn dừng lại.

Tiêu Văn Lan được người đỡ xuống xe ngựa, đứng ngoài đưa tay: “Chung tiểu công tử, có cần ta đỡ không?”

Chung Yến Sanh còn buồn ngủ, ngáp một cái, từ chối ý tốt của hắn, vén rèm xuống xe.

Chân vừa chạm lên bậc thang, đột nhiên cảm thấy có gì đó hơi sai sai.

Tiếng lá tre xào xạc khắp nơi, có một cảm giác quen thuộc khó tả.

Đột nhiên Chung Yến Sanh có một dự cảm rất không lành, chầm chậm ngẩng đầu lên.

Cách đó không xa, trên tấm biển quen thuộc của biệt viện này là bốn chữ lớn như rồng bay phượng múa.

Biệt viện Trường Liễu.



Tác giả:

Tiêu Văn Lan đáng tin nhất thế giới: Hề hề.

Chung Tư Độ và Bùi Hoằng không phải một đôi, cả truyện không có couple phụ~

Chú thích: “Văn chương lấy hành động làm gốc, điều quan trọng trước tiên là sự thành thật trong đó.” —— “Báo Viên Quân Trần Tú Tài Tị Sư Danh Thư” – Liễu Tông Nguyên.
Bình Luận (0)
Comment