Sau Khi Nhận Lầm Vai Ác Thành Ca Ca

Chương 56

Bóng đêm bao trùm, mưa bay gió lạnh.

Sàn nhà dịch trạm ướt đẫm, chật kín các quan viên địa phương của Quế Quảng, nhưng lần này người ngồi ở vị trí chủ tọa đã thay đổi.

Chung Yến Sanh đã thay bộ áo dài tay hẹp nhẹ nhàng, hai má vẫn ửng đỏ vì cơn cảm lạnh chưa dứt, cậu ho khẽ một tiếng, hướng mắt về phía Ngụy Tuần phủ đang quỳ giữa phòng.

Khuôn mặt Ngụy Tuần phủ tái nhợt, cánh tay bị thương sâu thấy cả xương, máu nhuộm đỏ nửa bên áo. Khi Chung Yến Sanh đến, y sư vừa thay thuốc và băng bó lại cho ông ta, trên sàn vẫn còn vết máu loang lổ.

“…Định Vương Điện hạ dẫn người đi thăm dò địa hình, trên đường trở về dịch trạm bất ngờ gặp phải bọn cướp. Vì kẻ thù đông hơn, trời lại tối, hạ quan được Trương Tổng binh bảo vệ liều chết chạy ra ngoài, lúc sau mới phát hiện Định Vương Điện hạ không đi cùng. Khi viện binh đến, trên đất chỉ còn thi thể bọn cướp, Định Vương Điện hạ đã mất tích rồi.”

Ngụy Tuần phủ lảo đảo, đầy vẻ hổ thẹn, cúi đầu thật sâu: “Sau khi cướp bóc, bọn cướp thường sẽ yên ổn ít nhất nửa tháng, hạ quan không ngờ rằng chúng lại mai phục trong rừng sâu tấn công quan phủ!”

Bên cạnh, Trương Tổng binh cả giận nói: “Chắc chắn là bọn cướp biết triều đình phái người đến tiêu diệt chúng, cùng đường làm liều rồi.”

Các quan viên địa phương khác đều gật đầu đồng tình: “Bọn cướp này quả thực rất đáng hận, hạ quan đã phái thêm người tìm kiếm Định Vương Điện hạ trong rừng, Định Vương Điện hạ anh dũng phi thường, nhất định sẽ không gặp chuyện gì!”

Bên dưới rộ lên những tiếng ồn hỗn loạn, không ai dám gánh trách nhiệm này. Cho dù Định Vương là cái gai trong mắt Hoàng đế Bệ hạ, nhưng Hoàng đế Bệ hạ vẫn chưa có ý chỉ nào, cũng không có lý do gì để ra tay với Định Vương. Lỡ như Định Vương thật sự gặp chuyện khi ra ngoài với họ, vậy bọn họ chắc chắn sẽ bị xử lý.

Đầu của Chung Yến Sanh nhói lên từng cơn, đau kinh khủng.

Cậu bắt chước phong thái thường ngày của Tiêu Lộng, gõ nhẹ chén trà Vân Thành đưa lên bàn.

“Cộp” một tiếng, âm thanh dưới phòng lập tức im bặt, mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía Chung Yến Sanh.

“Định Vương Điện hạ chỉ mới nảy ra ý định đi thăm dò thung lũng Xuân Phong gần đây.” Giọng Chung Yến Sanh hơi khàn, nhưng cũng vì khàn mà mất đi sự mềm mại thường ngày, thay vào đó là sự nghiêm nghị: “Tại sao bọn cướp lại mai phục trước?”

Câu hỏi này đi đúng trọng tâm, không khí trong đại sảnh lập tức trở nên căng thẳng.

Bọn cướp có thể mai phục trước, tất nhiên là vì… có người đã tiết lộ hành tung của Tiêu Lộng.

Hành tung của Tiêu Lộng, ngoài Chung Yến Sanh và người của Tiêu Lộng ra, chỉ có vài quan viên cùng bàn luận trong dịch trạm biết.

Mặt mũi Ngụy Tuần phủ và những người khác đều trắng bệch: “Tiểu Điện hạ minh xét! Bọn ta tuyệt đối không dám cấu kết với bọn cướp mưu hại Định Vương Điện hạ!”

Từng người một đều vội vàng thanh minh, Chung Yến Sanh chăm chú nhìn họ, khuôn mặt còn tái nhợt hơn cả Ngụy Tuần phủ bị thương, không nói lời nào.

Sau khi nghe tin Tiêu Lộng mất tích, đầu óc cậu đã trống rỗng một lúc lâu, cho đến khi nắm chặt con chim sẻ gỗ đến mức ngón tay đau nhức, cậu mới bất chợt tỉnh lại. Chung Yến Sanh cố gắng bình tĩnh, ra lệnh cho mọi người đến đại sảnh chờ lệnh.

Tiêu Lộng không có đây, Chung Yến Sanh là người có quyền phát ngôn lớn nhất.

Trên đường đến đại sảnh, Chung Yến Sanh đụng phải Vân Thành và Lâu Thanh Đường đang vội vã đi tới, hai người vốn đang trong bếp trông thuốc cho Chung Yến Sanh, nghe tin thì lập tức chạy tới đây.

Chung Yến Sanh bảo Hoắc Song đi theo phía sau rời đi, mới biết được từ miệng của Lâu Thanh Đường rằng Tiêu Lộng chỉ mang theo hai mươi người trong số năm trăm Hắc Giáp Vệ ra ngoài, số còn lại đều ở lại dịch trạm.

Để bảo vệ cậu.

Lúc Lâu Thanh Đường vội vã báo tin này với cậu, khuôn mặt vô cùng phức tạp: “Trước khi rời đi Điện hạ đã ra lệnh, khi hắn không có mặt, số Hắc Giáp Vệ còn lại đều nghe lệnh của tiểu Điện hạ.”

Không biết có phải do bệnh hay không, hốc mắt Chung Yến Sanh nóng lên, không kìm mà được ửng đỏ.

Mưa lớn như vậy, bất ngờ bị tấn công, Tiêu Lộng thế nào rồi?

Có phải bị thương nên mới không trở về? Lỡ như hắn…

Chung Yến Sanh không dám nghĩ tiếp, cậu phải cố nghĩ đến những chuyện khác mới có thể bình tĩnh lại, cẩn thận suy xét những điểm đáng ngờ trong vụ Tiêu Lộng bị tấn công.

Ngay cả Ngụy Tuần phủ và Trương Tổng binh cũng có thể thoát khỏi vòng vây, Tiêu Lộng dày dặn kinh nghiệm chiến trận sao lại không thoát ra được? Trừ khi mục tiêu của tất cả bọn cướp đều là hắn.

Nhưng bọn cướp nghe có vẻ không tàn bạo, bình thường cướp bóc nếu không cần thiết thì sẽ không làm người khác bị thương, tại sao lần này lại tấn công Tiêu Lộng?

Trừ khi người tấn công Tiêu Lộng không phải bọn cướp, mà là thích khách.

Có quá nhiều người muốn lấy mạng Tiêu Lộng, ở Kinh thành khó ra tay, trên thuyền lại toàn là Hắc Giáp Vệ, thung lũng Xuân Phong là cơ hội tốt nhất.

Là ai phái tới? Lão Hoàng đế, Đức Vương, An Vương, hay ai khác có thù với Tiêu Lộng?

…Bất kể là triều thần hay vô số các gia tộc lớn nhỏ ở Kinh thành, người không có thù với Tiêu Lộng đếm được trên đầu ngón tay. Định Vương Điện hạ đắc tội quá nhiều người, dùng hai tay đếm cũng không hết, ai cũng có thể phái người ra tay.

Chung Yến Sanh thoáng lặng người, đầu ngón tay nắm vạt áo đã hơi tái nhợt.

Tiêu Lộng có biết mình đang bị một đống người theo dõi không?

Có phải hắn cố ý mang ít người ra ngoài để dụ thích khách, nhưng gặp chuyện ngoài ý muốn nên mới bị lạc và không quay về?

Định Vương Điện hạ bất khả chiến bại… cậu không tin Tiêu Lộng sẽ gục ngã trước một đám chuột nhắt.

Chung Yến Sanh cắn răng, nén xuống nỗi lo lắng, cố ép bản thân suy nghĩ, cậu cảm thấy cần giữ lại những quan viên khả nghi nhất ở dịch trạm.

“Có gan hay không không phải ta nói là được, cũng không phải các ngươi nói vài câu là xong… Người đâu, mời các vị đại nhân tối nay ở lại đại sảnh dịch trạm, không được nói một lời gì với họ.”

Lúc Chung Yến Sanh nói không kìm được ho mạnh một tiếng, giọng khàn khàn tiếp tục: “Kẻ nào vi phạm, giết không tha.”

Trên khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy của cậu không có biểu cảm gì, không biết có phải ở bên Tiêu Lộng lâu rồi không mà thoáng chốc có một sự tương đồng, trong đại sảnh hơi tối, khuôn mặt ấy toát ra một vẻ đẹp kỳ lạ.

Nếu những lời này là từ miệng Tiêu Lộng, mọi người sẽ không ngạc nhiên, nhưng từ miệng của một tiểu Điện hạ mềm mỏng như Chung Yến Sanh lại khiến người ta lạnh sống lưng.

Ngụy Tuần phủ không kìm được mà nuốt nước bọt.

Vị tiểu Điện hạ này còn trẻ, nhìn có vẻ không có gì là nóng tính, trông như một người không quyết đoán, tính cách ôn hòa dễ bị người khác điều khiển. Ban đầu mọi người đều không coi trọng cậu, ai ngờ rằng thiếu niên này lại có một mặt khác như vậy.

Chắc hẳn là cố ý ẩn mình khi có mặt Định Vương?

Ngụy Tuần phủ không hiểu, cũng đau đớn không còn sức để trao đổi ánh mắt với người khác, mặt trắng bệch cúi đầu vâng dạ.

Chỉ có Chung Yến Sanh biết rằng tay cậu đang run rẩy dưới ống tay áo, trái tim đập loạn, mồ hôi lạnh chảy ròng sau lưng.

Phải nhanh chóng tìm được Tiêu Lộng, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó, nếu không Tiêu Lộng nhất định sẽ phái người đến báo bình an cho cậu.

Chung Yến Sanh nhìn về phía Hoắc Song và những người khác đang im lặng đứng một bên trong đại sảnh, cắn chặt răng.

Tiêu Lộng mất tích, cậu đi tìm Tiêu Lộng là điều bình thường, nhưng cậu không thể chỉ mang Hắc Giáp Vệ đi tìm, nếu không sẽ bị báo cho lão Hoàng đế, mà lão Hoàng đế không biết vì sao lại rất ghét cậu và Tiêu Lộng thân thiết.

“Thời gian gấp rút, điều ba trăm Hắc Giáp Vệ theo ta lên núi tìm Định Vương Điện hạ, điều động hai nghìn quân của Ngũ Quân Doanh chờ lệnh gần thung lũng Xuân Phong.” Chung Yến Sanh nói: “Những người còn lại ở lại dịch trạm, có tin tức gì lập tức báo cáo.”

Vừa dứt lời, vẻ mặt mọi người đều thay đổi, dù là thuộc hạ của Định Vương hay Hoắc Song và các quan viên địa phương, tất cả đều phản đối: “Tiểu Điện hạ muốn đích thân đi? Tuyệt đối không thể!”

“Thập Nhất Điện hạ sao có thể đích thân mạo hiểm? Bọn cướp dám tấn công cả Định Vương Điện hạ, nếu tiểu Điện hạ gặp chuyện gì, chúng ta làm sao báo cáo với Bệ hạ đây!”

“Tiểu Điện hạ, Định Vương Điện hạ chắc chắn cũng không muốn ngài đích thân ra ngoài!”

Ngay cả Vân Thành cũng phản đối: “Thiếu gia, ngài còn đang bệnh, lỡ mà…”

Chung Yến Sanh giơ tay lên, ngắt lời họ, ánh mắt ôn hòa lộ ra vẻ sắc bén: “Đây là mệnh lệnh, không phải thương lượng. Chuẩn bị ngựa!”

Cậu không chắc rốt cuộc ai là nội gián, có thể là nhóm quan viên bị giữ trong đại sảnh, hoặc là người trong ba đại doanh, thậm chí có thể là Hắc Giáp Vệ… Ai cũng có thể muốn giết Tiêu Lộng, nhưng cậu thì không.

Chung Yến Sanh có một linh cảm mơ hồ rằng Tiêu Lộng rất cần cậu lúc này.

Mọi người chần chừ một lúc, rồi cũng rút lại lời phản đối. Hoắc Song còn định nói thêm nhưng Chung Yến Sanh đã đứng dậy rời đi.

Mưa lớn đã ngừng, đêm sau cơn mưa vô cùng lạnh lẽo. Vân Thành hiểu rõ tính cách cứng đầu của Chung Yến Sanh khi đã ra quyết định, lặng lẽ đưa áo khoác giữ ấm cho cậu, có hơi buồn bã.

Hắn không biết cưỡi ngựa, chỉ có thể ở lại dịch trạm.

“Thiếu gia, ngài nhất định phải cẩn thận.” Vân Thành nghẹn ngào: “Ta sẽ đợi ngài ở dịch trạm.”

Chỉ trong vài tháng xa cách, tiểu thiếu gia của hắn đã trưởng thành hơn rất nhiều, gần như có thể tự mình đảm đương một phía.

Từ đầu đến cuối Lâu Thanh Đường không nói gì, thấy Chung Yến Sanh chuẩn bị đích thân đi, nhíu mày nhưng cũng không phản đối.

Chung Yến Sanh có thể nghĩ tới thì y đương nhiên cũng đoán được phần nào, mơ hồ có một loại dự cảm không lành.

Trước đó ngoài trời mưa to sấm chớp… Lần trước Tiêu Lộng cũng bị dính mưa lớn, bệnh đầu tái phát rất nặng.

Nếu lần này cũng vì trận mưa mà bệnh đầu bất ngờ tái phát trước thời hạn, có lẽ chỉ Chung Yến Sanh đích thân đi mới giải quyết được.

Thấy không ai nói gì, y bất ngờ tiến lên, chắp tay với Chung Yến Sanh: “Khi thảo dân tới có thuê một đội bảo tiêu, hiện tại tiểu Điện hạ đang thiếu người, không bằng thảo dân cũng dẫn theo bảo tiêu đi tìm Định Vương Điện hạ cùng tiểu Điện hạ?”

Lâu Thanh Đường lên tiếng cũng không ai tỏ ra ngạc nhiên, dù sao y đã mất nhiều hàng hóa như vậy, còn trông cậy vào Định Vương Điện hạ – người có khả năng diệt cướp nhất – tìm lại hàng hóa cho y.

Hơn nữa, người này cũng là một thương nhân hiệp nghĩa có tiếng.

Chung Yến Sanh lặng lẽ gật đầu với Lâu Thanh Đường.

Lâu Thanh Đường lại lấy ra hai bình thuốc ra đưa cho Chung Yến Sanh: “Ông cha của thảo dân đều là đại phu, thảo dân cũng thỉnh thoảng nghiên cứu một số loại thuốc. Đây là một loại thuốc viên đặc chế của thảo dân, rất hiệu quả trong việc kiềm chế cảm lạnh, nhưng sau khi uống sẽ hơi buồn ngủ và mệt mỏi, bình còn lại là thuốc trị thương. Nếu tiểu Điện hạ không chê thì có thể dùng thử.”

Hoắc Song tiến lên muốn ngăn cản: “Sao tiểu Điện hạ có thể tùy tiện dùng loại thuốc không rõ lai lịch này…”

Chưa nói hết câu, Chung Yến Sanh đã nhận lấy: “Được, đa tạ Lâu tiên sinh.”

Hoắc Song nghẹn lời: “Tiểu Điện hạ, thành phần của thuốc không rõ, lỡ như ngài gặp chuyện thì sao?”

“Thì Lâu tiên sinh cũng đừng sống nữa.”

Lâu Thanh Đường: “…”

Tiểu mỹ nhân này học theo tính xấu của Tiêu Lộng rồi.

Chung Yến Sanh hít một hơi thật sâu: “Được rồi, mưa đã tạnh, chúng ta xuất phát thôi.”

Lúc lên ngựa, Chung Yến Sanh nuốt một viên thuốc do Lâu Thanh Đường đưa.

Có nhiều thứ dù không nhớ rõ, nhưng một khi nếm lại vị quen thuộc, ký ức lại ùa về.

Vị đắng nghét này, Chung Yến Sanh đã từng nếm qua.

Đó là rất lâu trước đây, khi cậu bị cảm lạnh nhảy xuống sông, được Tiêu Lộng kéo lên thuyền, rồi bị nhét vào miệng một viên thuốc như thế.

Chung Yến Sanh không thích vị đắng, bị ép uống thuốc lần nào là nhổ ra lần đó, nhiều lần như vậy đã làm người vốn không kiên nhẫn bón thuốc cho cậu nổi giận, nghiền nát viên thuốc rồi dùng đầu lưỡi đẩy vào miệng cậu.

Những ký ức mơ hồ ùa về, Chung Yến Sanh vô thức chạm vào đôi môi khô khốc do sốt cao của mình.

Mặc dù không dịu dàng lắm, nhưng Tiêu Lộng rất kiên nhẫn với cậu.

Cậu luôn nghĩ rằng khi đó Tiêu Lộng đi lại bất tiện, có lòng tốt cứu cậu ra khỏi sông, còn bị cậu cưỡng ép ngủ cùng.

Đêm hôm đó… liệu có phải cậu đã hiểu lầm, Tiêu Lộng cũng tự nguyện thì sao?

Chung Yến Sanh cảm thấy mình lại có thêm một câu hỏi muốn hỏi Tiêu Lộng.

Gió lạnh buổi đêm thổi qua gò má nóng hổi, lạnh buốt như cắt vào da, xua tan cơn buồn ngủ trong đầu. Chung Yến Sanh tỉnh táo lại, mím môi vung roi ngựa, cậu được một nhóm người hộ tống, thúc ngựa chạy về phía thung lũng Xuân Phong.

Thung lũng Xuân Phong không cách dịch trạm xa lắm. Trong màn đêm mờ ảo, hai bên là những ngọn núi cao sừng sững, chính giữa lộ ra một con đường hẹp, tựa như một con quái vật khổng lồ đang há miệng chuẩn bị nuốt chửng người, lặng lẽ nhìn nhóm người cầm đuốc và đèn lồng lao tới.

Hoắc Song là phó tướng của Chung Yến Sanh, tuân lệnh điều động binh lính đóng quân bên ngoài dịch trạm, theo sát Chung Yến Sanh là nhóm thị vệ do Vạn Châu dẫn đầu và Hắc Giáp Vệ.

Người báo tin trước đó dẫn đường, đưa mọi người vào một khu rừng bên ngoài hẻm núi: “Bẩm tiểu Điện hạ, bọn cướp xuất hiện từ đây.”

Rừng núi về đêm yên tĩnh, ngoài khu vực sáng ánh lửa này, những nơi khác đều đen kịt, như thể có ai đó đang âm thầm dõi theo họ trong bóng tối vậy.

Nói không sợ là giả, Chung Yến Sanh cố lấy hết dũng cảm, mượn ánh sáng của ngọn đuốc nhìn rõ cảnh vật xung quanh.

Bụi cây gần đó có dấu vết bị ngựa giẫm đạp, mặt đất ướt nhẹp đầy dấu vó ngựa và dấu chân người, còn có một loạt vết máu và lưỡi kiếm cắt qua cho thấy dấu vết của một trận chiến.

Vì vừa trải qua một trận mưa, dấu chân không rõ ràng lắm, nhưng vẫn có thể thấy nó kéo dài vào sâu trong rừng, dọc đường còn có vài bụi cỏ lớn bị giẫm nát.

Ngoài mùi bùn sau mưa, xung quanh dường như còn có mùi máu tanh nhàn nhạt.

Thi thể trên mặt đất bị mấy binh lính tại đây gom lại thành đống, đã lột bỏ khăn che mặt, bởi vì mất máu mà mặt xác chết đều trắng bệch, có người đứt gân cổ, còn có người mắt vẫn trợn trừng, chết không nhắm mắt, cảnh tượng thê thảm đầy máu me.

Chung Yến Sanh sống hơn mười năm, chưa từng thấy gà chết, cảnh tượng máu me nhất mà cậu từng thấy là lần Tiêu Lộng trói Mạnh Kỳ Bình lên đài, đến giờ nhớ lại vẫn buồn nôn.

Cậu cảm thấy lạnh sống lưng, trong lòng lo lắng không thôi, không dám nhìn thi thể, tay phải nắm chặt con dao găm Tiêu Lộng tặng, nhanh chóng liếc nhìn đống xác chết. Thấy không có gương mặt quen thuộc, cũng không có ai mặc trang phục của Hắc Giáp Vệ, cậu lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Nếu có Triển Nhung hoặc ai đó là ám vệ từng gặp trong phủ Vương gia xuất hiện ở đây, chắc chắn cậu sẽ rất buồn.

Không ai nhận ra vẻ sợ sệt của Chung Yến Sanh vì biểu hiện của cậu trong dịch trạm rất đáng tin: “Điện hạ, quân lính phái đi trước đã tìm kiếm dọc theo đường núi, không biết bọn cướp có còn mai phục gần đây không, trong rừng rất nguy hiểm, tiểu Điện hạ lại đang bệnh, hay là ngài đợi tin tức ở ngoài này thì hơn?”

Chỉ nhìn thoáng qua mà dạ dày Chung Yến Sanh đã bắt đầu cuộn lên, mặt mày tái nhợt, cố nuốt xuống nhiều lần mới đè nén được cảm giác muốn nôn: “Thuốc của Lâu tiên sinh rất hiệu quả, hiện giờ ta đã khá hơn rồi.”

Không hề khá hơn chút nào.

“Man di đóng quân ngoài biên cương Mạc Bắc luôn nhòm ngó Đại Ung ta. Vương thúc có thân phận đặc biệt, không thể để xảy ra chút sơ suất nào.” Giọng Chung Yến Sanh nghiêm nghị: “Dẫn người theo ta vào núi, tối nay nhất định phải tìm thấy Vương thúc.”

Cậu muốn gặp Tiêu Lộng ngay bây giờ.

Các tướng lĩnh của Ngũ Quân Doanh theo cùng đều ngạc nhiên, không ngờ Chung Yến Sanh lại suy nghĩ sâu xa như vậy. Định Vương đã trấn thủ biên cương nhiều năm, là bức tường thành vô hình. Bọn Man di hễ cứ nhìn thấy Hắc Giáp Vệ là bỏ chạy, nếu Tiêu Lộng thật sự gặp chuyện ở đây, tin tức lộ ra thì hậu quả không thể lường trước được.

Không ngờ tiểu Điện hạ lại có tầm nhìn rộng như vậy, suy nghĩ thấu đáo như thế.

Vẻ mặt mọi người trở nên nghiêm nghị, rối rít nghe lệnh: “Vâng!”

Chung Yến Sanh ra lệnh xong, cưỡi ngựa, vén cành cây đi sâu vào rừng.

Phía sau đột nhiên có tiếng nói: “Tình hình biên cương hiện nay đã ổn định, không dễ gì xảy ra chuyện. Tiểu Điện hạ gấp rút tìm Định Vương Điện hạ như vậy, thật sự là lo biên cương sẽ loạn sao?”

Chung Yến Sanh quay lại nhìn, lại là Vạn Châu đáng ghét, ánh mắt nhìn cậu đầy nghi ngờ.

Cậu lạnh mặt nói: “Vậy sao? Nếu ngươi tự tin như vậy, chẳng may biên cương loạn lên, ta sẽ xin lệnh Bệ hạ cử ngươi đi dẹp loạn.”

Vạn Châu: “…”

Chung Yến Sanh sốt ruột không thôi, cưỡi ngựa rẽ ngoặt, không còn tâm trạng đối đáp với gã.

Vốn đã có một toán lính triều đình vào tìm kiếm, dấu chân trên mặt đất rất lộn xộn, cứ cách một khoảng lại có một ngọn đuốc sáng, bên cạnh buộc một dải lụa đỏ để đánh dấu khu vực đã được tìm kiếm.

Chung Yến Sanh nhìn về rừng núi mênh mông vô hạn trong đêm, lòng tràn ngập nỗi sợ hãi và mơ hồ.

Hiện tại Tiêu Lộng ra sao rồi?

Phải làm sao để tìm thấy Tiêu Lộng đây?

Khắp nơi đều treo dải lụa đỏ đánh dấu đã tìm kiếm qua, đường núi càng vào sâu càng hẹp, dần dần không thể cưỡi ngựa được nữa, mọi người đành xuống ngựa, đi trên con đường bùn sình lầy lội, quần áo đều bị bùn bắn lên.

Những người khác thì không sao, nhưng mấy Hắc Giáp Vệ bảo vệ Chung Yến Sanh lại thấy khó xử.

Vương gia bảo họ bảo vệ và nghe theo điều lệnh của tiểu Điện hạ, nhưng họ không ngờ Chung Yến Sanh lại đích thân đến.

Lúc này quần áo Chung Yến Sanh đều lấm tấm bùn, tiểu Điện hạ sạch sẽ thật sự không nên xuất hiện ở nơi này.

Hắc Giáp Vệ xung quanh im lặng không lên tiếng, cảnh giác với mọi thứ, bỗng nhiên, một Hắc Giáp Vệ nhìn về phía chỗ nào đó sâu trong rừng, rút kiếm ra chắn mũi tên bay tới: “Ai đó!”

Mọi người giật mình, đồng loạt rút kiếm: “Bảo vệ Điện hạ!”

Ngay sau đó, trong rừng đột nhiên sáng lên ánh đao trắng lóa, một nhóm người mai phục ven đường cầm đao xông tới.

Thực sự có thích khách mai phục ở gần thung lũng Xuân Phong, mục tiêu rõ ràng là Chung Yến Sanh!

Chung Yến Sanh tinh mắt nhận ra y phục của họ giống hệt với đám thi thể nằm bên ngoài rừng, rõ ràng là cùng một nhóm với những kẻ đã tấn công Tiêu Lộng.

Ai mà vừa muốn lấy mạng Tiêu Lộng, vừa muốn lấy mạng cậu?

Trong đầu Chung Yến Sanh lóe lên một khả năng, cậu nắm chặt dao găm, trong tiếng gào thét và ánh đao kiếm, run sợ nấp sau thị vệ và Hắc Giáp Vệ, không dám chạy loạn.

Lúc này hoảng loạn chạy trốn mới dễ bị bắt.

Nhóm thích khách này cũng không nhiều, chẳng qua là nhờ bóng tối và rừng cây che chắn mới dám tấn công trực diện. Mỗi người Hắc Giáp Vệ đều có thể địch mười, dù ở địa hình lạ lẫm, sức chiến đấu vẫn hơn hẳn binh lính bình thường, chẳng mấy chốc sẽ giải quyết được…

Suy nghĩ vừa lóe lên trong đầu Chung Yến Sanh, khóe mắt lại liếc thấy một nhóm người nữa xuất hiện!

Rõ ràng những người này không phải làm việc cho cùng một người, trên tay áo họ có thêm một họa tiết thêu khác nhóm trước đó. Sau khi xuất hiện, họ không do dự mà tấn công vào Hắc Giáp Vệ, mục tiêu vẫn là Chung Yến Sanh.

Hai nhóm người?

Chung Yến Sanh thoáng ngạc nhiên, sau khoảnh khắc sợ hãi ngắn ngủi, cậu nhanh chóng bình tĩnh lại.

Cậu dẫn theo bốn trăm Hắc Giáp Vệ, còn có binh lính Ngũ Quân Doanh cùng với hộ vệ xuất thân từ Cẩm Y Vệ của Vạn Châu. Dù hai nhóm thích khách này cùng tấn công, dưới sự bảo vệ chặt chẽ của Hắc Giáp Vệ cũng không thể tiếp cận cậu.

Giải quyết đám người này chỉ tốn chút công sức mà thôi.

Suy nghĩ vừa dứt, một binh sĩ hoảng hốt hét lên: “Quái lạ, sao càng đánh càng đông, lại có người tới nữa!”

Chung Yến Sanh cũng hoảng theo:”…”

Không phải cậu gọi đến đâu!

Từ phía sau mọi người, lại có thêm một nhóm người khác lao tới!

Nhóm người này khác với hai nhóm trước đó, khăn che mặt của họ màu xám, rõ ràng không lường trước rằng đã có hai đội thích khách xuất hiện. Sau một hồi ngỡ ngàng, họ không do dự xông vào, gây ra một mớ hỗn loạn.

Không ngờ lại xuất hiện nhóm thứ ba, đến cả Hắc Giáp Vệ cũng sững sờ, ngay sau đó nhanh chóng quyết định: “Thả tín hiệu! Vừa đánh vừa rút lui, bảo vệ Điện hạ rời khỏi rừng!”

Lần này Chung Yến Sanh không dám nghĩ ngợi thêm, chỉ biết bám sát họ mà di chuyển.

Tuy nhiên, tín hiệu vừa được phóng lên, từ phía sau lại xuất hiện thêm một nhóm người nữa!

Vạn Châu chịu hết nổi rồi, vung dao dính máu, chửi thề: “Mẹ kiếp! Rốt cuộc trong rừng này có bao nhiêu nhóm vậy? Bọn phế vật ở phủ Bảo Khánh làm ăn thế nào mà để lọt lưới nhiều thế!”

Lần đầu tiên Chung Yến Sanh cảm thấy gã chửi đúng.

Tình hình bất ngờ nhưng không xấu đi, những nhóm thích khách không rõ là tranh nhau lấy mạng Chung Yến Sanh hay là có mối thù với nhau, hoặc có kẻ chỉ muốn làm loạn. Nhiều nhóm người xông vào nhau tạo nên cảnh tượng vô cùng đẫm máu và hỗn loạn, ai cũng đỏ mắt giết chóc, tạm thời không ai chú ý đến mục tiêu chính.

Trận hình bảo vệ xung quanh cũng có chút lộn xộn. Chung Yến Sanh nhân lúc hỗn loạn cúi người lùi lại, vừa lùi được một nửa, thắt lưng đột nhiên bị siết chặt, miệng cũng bị một bàn tay lớn bịt kín.

Cậu bị người đó vòng tay qua eo kéo mạnh ra sau, chưa kịp hét lên một tiếng đã bị lôi thẳng vào bụi cây.

Trong khoảnh khắc đó, Chung Yến Sanh sợ hãi tột độ, lông tóc dựng đứng, không nghĩ ngợi gì mà rút dao găm trong tay áo định đâm ra sau. Động tác vừa được một nửa, cánh tay ôm eo cậu càng siết chặt hơn.

Chung Yến Sanh ngỡ ngàng, cầm dao quay đầu lại.

Tầm nhìn đen như mực, cậu không nhìn rõ người phía sau là ai, nhưng ngửi thấy mùi máu tanh cùng mùi hương đắng lạnh nhè nhẹ trên cơ thể người ấy.

“Ca ca?”

Chung Yến Sanh thoát khỏi bàn tay đang che miệng cậu, lầm bầm gọi một tiếng, tim lại đập thình thịch, là nhịp đập nhanh khác với lúc lo lắng sợ hãi.

Người phía sau không nói gì, gần như nhấc bổng cậu lên. Chung Yến Sanh do dự một chút, ngoan ngoãn không giãy giụa.

Rừng cây mùa hè mọc rậm rạp, đường núi chằng chịt phức tạp, nhưng người đang ôm cậu như thể nhìn rõ trong đêm, bước đi nhẹ nhàng, nhanh chóng rời khỏi nơi đầy ánh lửa và tiếng giết chóc. Đã có người đã phát hiện Chung Yến Sanh bị đưa đi, giận dữ hét lớn: “Tiểu Điện hạ bị bắt cóc rồi!”

Tiếng lá cây xào xạc liên tục lướt qua tai, xen lẫn với tiếng thở nặng nề, Chung Yến Sanh ngửi thấy mùi máu tanh trên người hắn ngày càng nồng, trái tim càng thắt lại: “Ca ca, anh bị thương rồi? Có nghiêm trọng không? Em có mang thuốc của Lâu đại phu tới.”

Vẫn không đáp lời.

Thấy họ dường như đang tiến vào sâu trong rừng, Chung Yến Sanh chần chừ một lát, không nhịn được hỏi: “Ca ca, anh định đưa em đi đâu, chúng ta không xuống núi ạ?”

Người phía sau vẫn không nói gì, ngược lại như thể thấy cậu ồn ào mà bịt miệng cậu lại. Không biết đi qua bao nhiêu con đường mòn trong rừng, cuối cùng hắn kéo cậu chui vào một cái hang ẩn sau những tán lá rậm rạp.

Ngay sau đó, Chung Yến Sanh cảm thấy người nhẹ đi, cậu được đặt xuống đất một cách nhẹ nhàng.

Cậu cảm thấy tình trạng của Tiêu Lộng hơi khác thường, vừa được đặt xuống, lập tức lấy ống mồi lửa từ bên hông ra, xoẹt một tiếng, thắp sáng xung quanh.

Đây có lẽ là một cái hang của thợ săn nào đó, không sâu lắm, dưới đất có một lớp rơm, còn có một đống củi đã tắt từ lâu.

Đôi mắt xanh gần trong gang tấc, đúng là màu xanh mà cậu quen thuộc.

Chung Yến Sanh thở phào: “Ca ca, anh…”

Vừa nói được một nửa thì lại bị bịt miệng.

Khuôn mặt tuấn mỹ trong ánh lửa nửa sáng nửa tối, trong đôi mắt không còn ý cười quen thuộc, thay vào đó là lớp sương mỏng màu đỏ, trông hỗn độn và cuồng loạn. Người che miệng cậu cúi đầu xuống, sống mũi cao cọ nhẹ vào làn da mỏng nơi cổ Chung Yến Sanh, nhắm mắt hít một hơi, rồi ngẩng đầu lên nở nụ cười khó hiểu.

Chung Yến Sanh bị động tác có phần cợt nhả này làm cho sợ hãi, cứng đờ cả người, chậm chạp nhận ra chút nguy hiểm.

Ánh mắt hơi sai sai.

Đôi mắt người trước mặt đang nhìn cậu đầy dục vọng tham lam thuần túy của loài thú dữ.

Không giống như cách Tiêu Lộng thường nhìn cậu.

Giống như con thú vừa tha được con mồi về hang mình, đang nghĩ xem nên bắt đầu ăn từ đâu.



Tiêu Lộng đầu óc mơ màng: Hề hề, tha được một bé vợ thơm về nhà!
Bình Luận (0)
Comment