Sau Khi Nhận Lầm Vai Ác Thành Ca Ca

Chương 57

Đối diện với ánh mắt đầy sự hỗn loạn và thú tính như vậy, cảm giác rợn tóc gáy trước đó lại bất ngờ chạy dọc sống lưng.

Chung Yến Sanh mơ màng nhớ lại, từ khi vào rừng, cậu luôn có cảm giác như có thứ gì đó đang dõi theo mình từ sâu trong bóng tối.

Là Tiêu Lộng sao?

Trong cảnh tượng hỗn loạn vừa rồi, Tiêu Lộng xuất hiện mang cậu đi không giống như đến cứu cậu… mà ngược lại giống như chờ thời cơ để bắt cậu vậy.

Sự bình tĩnh giả vờ dần dần vỡ nát, cơ thể mỏng manh của Chung Yến Sanh hơi run rẩy. Khi chạm mắt với Tiêu Lộng, đôi mắt đẹp đẽ ngập tràn ánh nước mắt mờ ảo. Trong ánh lửa lập lòe, đôi mắt ấy trong trẻo như hồ nước dưới ánh mặt trời, lấp lánh từng tia sáng nhỏ, tưởng chừng như sắp rơi lệ.

Đối diện với đôi mắt đẫm lệ như vậy, dường như Tiêu Lộng cảm thấy hơi phiền muộn. Hắn dừng lại một chút, bàn tay đang che miệng cậu di chuyển lên trên, che khuất đôi mắt cậu.

Thứ cản trở trên miệng biến mất, Chung Yến Sanh nghẹn ngào một chút, giọng khàn khàn mở miệng: “Anh, anh làm sao vậy? Chúng ta thật sự không thể ở lại đây, Lâu đại phu cũng đến rồi, em dẫn anh đi tìm y… ưm!”

Còn chưa nói hết câu, bàn tay đó lại di chuyển xuống che kín miệng cậu, ánh mắt lộ ra vẻ lạnh lùng cực độ như rất không thích lời cậu vừa nói.

Chung Yến Sanh bối rối nhìn hắn. Hàng lông mi ướt đẫm nước mắt, màu đậm như mực làm cho đôi mắt đỏ au càng thêm rõ rệt, cả chóp mũi cũng hơi đỏ, giống như một mảnh sứ trắng mang theo cảm giác mỏng manh.

Tiêu Lộng nhìn cậu hồi lâu, bàn tay lại che lên mắt cậu.

Chung Yến Sanh: “…”

Nước mắt đang kìm nén đột nhiên không thể rơi ra được nữa.

Cậu chớp chớp mắt, hàng lông mi dài quét qua lòng bàn tay Tiêu Lộng. Giây tiếp theo, cậu cảm thấy bàn tay che mắt cậu ấn xuống một chút mang theo ý đe dọa, dường như đang cảnh cáo cậu đừng có mà nhõng nhẽo.

Tình trạng của Tiêu Lộng vô cùng bất thường, rõ ràng là không tỉnh táo.

Chung Yến Sanh cắn môi, nhớ đến chuyện chưa kịp hỏi về bệnh đau đầu của Tiêu Lộng.

Có phải là do bệnh đau đầu không?

Chung Yến Sanh ngập ngừng, nhỏ giọng gọi: “Ca ca?”

Có lẽ nhận ra Chung Yến Sanh không còn líu ríu muốn gọi hắn đi nữa, bàn tay che mắt cậu động đậy một chút, cuối cùng cũng không di chuyển xuống che miệng cậu.

Trước mắt là một màu đen tối, nhưng Chung Yến Sanh có thể cảm nhận được ánh nhìn đầy cảm giác tồn tại của Tiêu Lộng đang chăm chú ở đôi môi và cổ mình.

Cậu bị ép ngửa đầu lên, đôi môi khô khốc vô thức hơi mở ra để lộ đầu lưỡi đỏ thắm. Chiếc cổ trắng nõn mảnh khảnh cũng bị ép lộ ra, mạch máu màu xanh nhạt hiện lên, dưới ánh nhìn của Tiêu Lộng, yết hầu trượt lên xuống đầy căng thẳng.

Trong hang động yên tĩnh chỉ có tiếng thở giao thoa của hai người, một tiếng thở nặng nề, một tiếng thở gấp gáp.

Tiếng quần áo sột soạt vang lên bên tai, Chung Yến Sanh còn chưa kịp phản ứng thì đột nhiên bị đẩy mạnh vào đống rơm rạ phía sau. Mùi máu tanh nồng trộn lẫn với hương vị đắng lạnh ùa tới. Tiêu Lộng vẫn che mắt cậu, cúi đầu cẩn thận ngửi cậu.

Giống như Đạp Tuyết mỗi ngày đều chạy tới giường cậu đùa bỡn lưu manh vậy, Tiêu Lộng ngửi rất kỹ, từ đôi môi mềm mại ngửi đến chiếc cằm nhọn, rồi dừng lại ở vùng da ấm áp trên cổ. Hắn cọ vào yết hầu ngửi hương thơm của cậu, thở ra một hơi dường như rất hài lòng.

Chung Yến Sanh bị hắn đè chặt dưới thân không thể động đậy, cổ cũng không thể xoay chuyển. Hơi thở mát lạnh cứ phả vào cổ họng nhạy cảm, kích thích khiến cậu không nhịn được mà nuốt nước bọt mấy lần. Vì không nhìn thấy gì nên trong lòng càng thêm lo lắng, giọng nói run rẩy: “Ca ca…”

Tiêu Lộng vẫn không đáp lời cậu, hắn đầu vùi vào cổ cậu ngửi một lúc, dường như không hài lòng ở mức chỉ ngửi mùi của Chung Yến Sanh thôi.

Ngay sau đó, yết hầu đột nhiên bị một thứ gì đó ấm áp mềm mại liếm qua.

Chung Yến Sanh không kịp đề phòng, phát ra một tiếng kêu kinh hãi. Cậu giãy mạnh một chút, nhưng lại bị một lực không thể chống chế ép trở lại.

Tiêu Lộng, Tiêu Lộng liếm cậu.

Hốc mắt Chung Yến Sanh lại ướt đẫm, đầu óc trở nên trống rỗng. Tiêu Lộng liếm cậu, còn… quá đáng hơn cả Tiêu Lộng hôn cậu.

Một tay cậu vẫn vô vọng nắm lấy ống mồi lửa, để cho Tiêu Lộng nhìn rõ dáng vẻ chật vật của mình. Tay còn lại siết chặt con dao găm có hình dáng kỳ dị, mu bàn tay mảnh khảnh nổi lên gân xanh, nhưng vẫn không tài nào rút ra được.

Chung Yến Sanh băn khoăn quá nhiều thứ nên không nỡ dùng vỏ dao đập vào đầu Tiêu Lộng. Nhưng người đè trên người cậu rõ ràng không hề có chút thương tiếc nào, vừa nếm được mùi vị của người dưới thân thì càng trở nên càn rỡ, hắn cắn vào yết hầu nhỏ bé đang không ngừng run rẩy, dùng răng đùa giỡn, ác ý trêu chọc cậu.

Cảm giác đó thật sự xa lạ và đáng sợ, cậu có cảm giác như sắp bị nuốt chửng, một nửa là xấu hổ, nửa còn lại là sợ hãi.

Tay Chung Yến Sanh run lên, ống mồi lửa cố gắng giơ cao nãy giờ rơi xuống đất. Ánh sáng yếu ớt giữa các kẽ tay cũng biến mất không dấu vết, hang động hoàn toàn chìm vào bóng tối, không ai nhìn thấy Chung Yến Sanh bị ép vào đống rơm rạ đến mức toàn thân mềm nhũn như thế nào.

Cậu muốn kêu Tiêu Lộng dừng lại, nhưng vừa mở miệng lại trở thành những âm thanh rên rỉ vụn vỡ. Ngón tay vô vọng nắm chặt lấy không khí, rồi bị ngón tay Tiêu Lộng xuyên qua các kẽ tay giữ chặt, ấn xuống đất.

Đương lúc đầu óc ù ù, cơ thể như bị bao phủ trong một cái lồng hấp nóng hổi, triệu chứng cảm lạnh đã được thuốc nén xuống dường như lại bùng lên mạnh mẽ hơn trước.

Rõ ràng là một đêm mưa lạnh lẽo, nhưng cơ thể Chung Yến Sanh lại đẫm mồ hôi nóng ướt.

Tuy nhiên, dường như điều đó cũng không thể làm Tiêu Lộng hài lòng.

Tiếng thở của Tiêu Lộng vang lên bên tai càng lúc càng nặng, như đang kiềm chế một khát vọng nào đó.

Nhưng phản ứng bản năng lại thúc đẩy hắn không ngừng hôn, liếm cắn cổ Chung Yến Sanh, liên tục cọ xát một mảng da nhỏ bên cạnh cổ cậu, như thể dưới đó có thứ gì ngọt ngào hơn, dụ dỗ hắn cắn thủng chiếc cổ mỏng manh dưới đôi môi hắn.

Chung Yến Sanh nín thở.

Dưới lớp da đó, là mạch máu ở cổ cậu đang đập.

Nếu Tiêu Lộng cắn thủng lớp da đó… thì dù Lâu Thanh Đường có đến cũng không thể cứu được.

Chung Yến Sanh cảm thấy nếu tiếp tục như vậy có thể sẽ xảy ra chuyện, cậu kìm nén sự run rẩy trong giọng nói, cẩn thận hỏi: “Ca ca, anh che mắt em, em không nhìn thấy anh được, có thể thả tay ra không?”

Cậu đang thử xem Tiêu Lộng có còn hiểu lời mình nói không.

Một lát sau, bàn tay che mắt cậu nới lỏng.

Vẫn, vẫn còn hiểu được chút ít, nghĩa là chưa hoàn toàn mất trí.

Chung Yến Sanh không biết có nên thở phào nhẹ nhõm hay không nữa. Trong bóng tối, cậu không thể nhìn thấy ánh mắt và biểu cảm của Tiêu Lộng, nhưng có thể cảm nhận được hắn vẫn đang nhìn chằm chằm vào cổ cậu.

Giống như một con thú dữ nhìn con mồi không chớp mắt.

“Ca ca, có phải anh đang, rất đau đầu không?”

Cái đầu vùi trong cổ cậu hơi gật xuống.

Tim Chung Yến Sanh thắt lại, khó chịu muốn chết.

Cậu cũng biết mấy tên thích khách chuột nhắt kia làm sao có thể làm gì được Tiêu Lộng.

Mưa bão sấm sét có lẽ đã làm bệnh đau đầu của Tiêu Lộng tái phát, không những vậy mà còn tái phát rất nghiêm trọng.

Khi Tiêu Lộng lên cơn đau đầu chắc chắn khó kiểm soát, Hắc Giáp Vệ đi theo có lẽ đã để lạc mất hắn, lại không dám quay về báo cáo nên đi tìm kiếm suốt…

Trong trạng thái mơ hồ hỗn loạn này, Tiêu Lộng không thể tự quay về phủ Bảo Khánh.

Ngoài đau đầu, hắn còn bị thương chỗ nào khác không?

Chung Yến Sanh rất muốn kiểm tra cho hắn, nhưng bị ấn chặt vào trong đống rơm, chỉ cần nhúc nhích một chút là sẽ khiến Tiêu Lộng cảnh giác. Cậu chỉ có thể dựa vào những biểu hiện của Tiêu Lộng khi trước lên cơn đau đầu mà đoán: “Em, em có thể giúp anh giảm đau không?”

Tiêu Lộng gật đầu.

Chung Yến Sanh hơi hoang mang.

Bệnh đau đầu của Tiêu Lộng là sao, cậu chưa từng nghe ai nói Định Vương Điện hạ còn mắc bệnh như vậy, ngay cả Lâu đại phu cũng trông rất bất lực.

Tại sao cậu lại có thể giúp Tiêu Lộng giảm đau? Hoặc là nói, do mùi hương của cậu hay là thứ gì khác?

Chung Yến Sanh bình tĩnh lại nhịp thở gấp gáp: “Vậy, vậy anh có muốn, hút máu của em không?”

Tiêu Lộng không cử động, không lắc đầu, cũng không gật đầu.

Chung Yến Sanh hiểu rồi.

Chung Yến Sanh rất sợ đau, nhưng nếu Tiêu Lộng muốn máu của cậu, đương nhiên cậu sẽ đồng ý cho, dù có hơi đau một xíu… nhưng cậu không thể để Tiêu Lộng cắn thủng cổ mình.

Cậu sẽ chết mất.

Nhưng hiện tại Tiêu Lộng rõ ràng hoàn toàn không thể giao tiếp, hơn nữa còn càng ngày càng mất kiểm soát hơn.

Chung Yến Sanh có thể cảm nhận được lực tay Tiêu Lộng nắm lấy tay cậu ngày càng siết chặt. Có lẽ chút tỉnh táo còn sót lại của Tiêu Lộng đang cố kiềm chế bản năng khát máu bên trong, nhưng nếu khát vọng bị đè nén này bùng phát, hậu quả sẽ hoàn toàn không thể lường trước được.

Nếu cậu bị Tiêu Lộng cắn thủng cổ chết trong hang động, khi Tiêu Lộng tỉnh lại chắc chắn sẽ rất đau khổ.

Chung Yến Sanh thở nhẹ một hơi, tay phải run rẩy đưa lên nhẹ nhàng vuốt tóc Tiêu Lộng.

Cao cao tại thượng, lạnh lùng tàn nhẫn là vậy, nhưng tóc của Định Vương Điện hạ lại rất mềm mại.

Tiêu Lộng cảnh giác như vậy, nhưng khi cậu đưa tay lên lại không hề nhấc mí mắt. Chung Yến Sanh không hề nghi ngờ, nếu hắn nảy sinh một chút hoài nghi nào với cậu, chỉ cần đưa tay là có thể bẻ gãy cổ tay cậu.

Khi thử vuốt vài cái trên đầu Tiêu Lộng, cơ thể căng thẳng của người nằm trên cậu dường như thả lỏng một chút, nhưng môi vẫn chạm nhẹ vào da cổ cậu, ngấm ngầm muốn cắn xuống.

Chung Yến Sanh nhận ra không thể kéo dài thêm nữa, lén lút trượt con dao găm giấu trong tay áo ra tay, nắm chặt cán dao.

Lúc ở phủ Định Vương, bác Vương rất thích kể cho cậu nghe những chuyện xưa, cũng hứng thú dạy cậu cách đánh ngất một người.

Vị trí… có lẽ đã xác định được, lực tay…

Tim Chung Yến Sanh đập nhanh đến mức suýt nhảy ra khỏi lồng ngực. Cậu và Tiêu Lộng dán sát nhau như vậy, gần như khớp kín không còn kẽ hở, cậu không chắc rằng Tiêu Lộng có nhận ra không.

Nếu có thể thành công đánh ngất Tiêu Lộng, cậu có thể cắt cổ tay mình để cho hắn uống máu, rồi… rồi chờ Tiêu Lộng tỉnh dậy sẽ xin lỗi, sau đó xuống núi với hắn.

Nếu Tiêu Lộng không giận thì ôm cậu một lúc là được rồi.

Chung Yến Sanh thật sự rất sợ.

Ngay khi cậu quyết tâm dùng cán dao găm đánh xuống, cổ tay bị một lực mạnh nắm chặt, con dao găm trên tay cũng “cạch” một tiếng rơi xuống đất.

Bên tai vang lên tiếng cười trầm, khiến cậu rợn cả da đầu.

Chung Yến Sanh sững sờ.

Là cậu suy nghĩ đơn giản quá rồi, dù Tiêu Lộng có đang mất trí, hắn cũng không thể bị đánh lén, chắc hẳn ngay khi cậu lén lấy dao găm ra thì đã bị hắn phát hiện rồi!

Trọng lượng trên cơ thể bỗng nhẹ đi, Tiêu Lộng giữ lấy vai cậu, dường như định đổi tư thế cho cậu, từ nằm trên đống rơm sang nằm úp trên đống rơm.

Nhưng có lẽ vì vẫn còn chút lý trí, biết người dưới thân rất yếu đuối, không thể đánh hay mạnh tay, hắn không nắm lấy vai Chung Yến Sanh mà nắm lấy áo choàng của cậu.

Giờ phút này Chung Yến Sanh thông minh hơn bao giờ hết, thuận thế xoay người cởi áo choàng ra, để lại chiếc áo choàng dày giữ ấm rồi nhanh chóng chui ra ngoài, tim đập thình thịch lao về phía cửa hang.

Vừa rồi khi Chung Yến Sanh cầm cán dao găm định đánh Tiêu Lộng, hắn cũng không hề tức giận, nhưng hành động chạy trốn này rõ ràng đã khiến Tiêu Lộng nổi giận rồi. Chung Yến Sanh mới chạy được hai bước đã bị nắm lấy cổ áo, đầu óc quay cuồng một cái, rồi bị ném lại vào đống rơm.

Nhưng chưa kịp để Tiêu Lộng làm ra hành động tiếp theo, Chung Yến Sanh bỗng cảm thấy có thứ gì đó lạnh lẽo trơn trượt lướt qua chân.

Nhận ra đó là gì, Chung Yến Sanh gần như rợn cả tóc gáy, vô thức hét lên một tiếng, giọng mang theo tiếng khóc, hoảng loạn gọi: “Tiêu Lộng, rắn… có rắn!”

Trong bóng tối bỗng vang lên một tiếng “xẹt”, con dao găm rơi xuống đất bị rút ra, ngay sau đó là tiếng “phập”, có thứ gì đó bị đâm mạnh vào tường đá.

Từ nhỏ Chung Yến Sanh đã sợ nhện và rắn, trên tay nổi hết da gà, sợ đến mức không dám cử động nữa, cậu rất sợ trong bóng tối vẫn còn rắn quanh quẩn bên cạnh mình.

Bóng đen cao lớn trước mặt khựng lại, một lát sau, trước mắt bỗng nhiên sáng lên.

Là ống mồi lửa Chung Yến Sanh đã đánh rơi trước đó.

Dưới ánh lửa yếu ớt, Chung Yến Sanh có thể nhìn thấy con rắn bị Tiêu Lộng đóng đinh trên tường, nó vẫn đang cố sức quằn quại khiến cậu càng sợ hơn. Chung Yến Sanh lật đật nhìn xung quanh, quên cả việc phải chạy trốn khỏi Tiêu Lộng đang không được tỉnh táo.

Ngay sau đó, mắt cá chân của Chung Yến Sanh bỗng bị nắm chặt.

Tiêu Lộng quỳ gối trước mặt cậu, kéo giày cậu ra, rồi kéo cả đai lưng của cậu.

Chung Yến Sanh bị buộc phải chú ý hắn, mặt đỏ bừng, cố gắng giành lại đai lưng: “Anh làm gì vậy?”

Kéo được một nửa, cậu mới nhận ra phần đùi trong đang đau nhói.

Lúc nãy con rắn đó lướt qua đùi cậu, nhưng lúc đó cậu hoảng loạn quá nên không nhận ra mình đã bị cắn.

Chung Yến Sanh đột nhiên cảm thấy choáng váng, ngón tay mềm nhũn không còn sức lực, trơ mắt nhìn Tiêu Lộng kéo áo choàng của mình, kéo quần ngoài xuống rồi tiếp tục muốn cởi quần lót của cậu.

Mặt Chung Yến Sanh nóng chịu không nổi, tai cậu đỏ bừng, nắm chặt quần lót không cho hắn cởi xuống: “Đã thấy vết thương rồi mà…”

Con rắn cắn vào vị trí không thể nào khó chịu hơn, ngay trong gốc đùi.

Vóc người Chung Yến Sanh gầy gò mảnh mai, chút thịt duy nhất dường như chỉ nằm ở mông và đùi. Dưới ánh sáng yếu ớt của ống mồi lửa, đôi chân trắng nõn mịn màng hiện lên một vẻ mềm mại, khiến người ta không nhịn được mà muốn chạm vào.

Tiêu Lộng cúi đầu, Chung Yến Sanh không thể nhìn thấy biểu cảm của hắn, không biết liệu hắn có tỉnh táo lại chút nào không, rưng rưng hỏi: “Có, có phải rắn độc không?”

Hiện giờ đang là mùa hè, trong rừng sâu có rất nhiều rắn, lại là sau cơn mưa. Trong sách du ký cậu đọc có nói rằng, sau cơn mưa rắn thường hay ra ngoài hoạt động.

Tiêu Lộng không nói gì, chỉ đưa ống mồi lửa lại gần chân Chung Yến Sanh. 

Trên làn da trắng mịn như ngọc của cậu hiện rõ hai lỗ máu chảy, phá hư sự hoàn hảo của làn da, hai vết máu trông rất bắt mắt.

Chung Yến Sanh nhìn cũng không dám nhìn, cảm thấy mình sắp không thở nổi. Đang nghi ngờ liệu có phải chất độc của rắn đang bắt đầu lan ra không, thì Tiêu Lộng đang bày ra vẻ mặt vô cảm nhìn chằm chằm gốc chân của cậu bỗng nhiên cúi đầu, đưa miệng vào giữa hai chân cậu.

Đôi môi lành lạnh mềm mại của Tiêu Lộng chạm vào vết thương, bắt đầu mút.

Chung Yến Sanh chỉ cảm thấy một cảm giác khó tả lan từ xương sống tới tim. Cậu ngẩn ngơ một hồi lâu, mặt đỏ lên rồi cố đẩy đầu Tiêu Lộng ra: “Không cần phải như vậy, anh mau đưa em ra ngoài đi, chúng ta tìm lão Lâu đại phu, y chắc chắn sẽ có cách… A!”

Cậu vừa nói xong thì bàn tay lớn của Tiêu Lộng đè lên chân kia, cắn vào thịt ở gốc chân.

Hốc mắt Chung Yến Sanh lại đỏ lên thêm, không biết liệu hành động đẩy Tiêu Lộng của cậu có làm hắn giận không, hay là lời nói không đúng ý hắn rồi.

Thấy Chung Yến Sanh đã ngoan ngoãn, Tiêu Lộng đổi động tác từ cắn sang mút, giúp cậu hút hết máu đen ra rồi quay đầu nhổ xuống đất.

Đôi mắt xanh của hắn vẫn u ám mơ màng, môi mỏng dính một chút máu của Chung Yến Sanh, trông như một con quái vật hút máu người, anh tuấn nhưng lại toát lên vẻ tà ác.

Chung Yến Sanh căng thẳng cả người, trơ mắt nhìn hắn cúi đầu lần nữa, tiến đến vết thương của cậu. Hơi thở phả vào chỗ nhạy cảm ở chân làm cậu tê rần cả người, vô thức rùng mình một trận.

Hai tay cậu chống lên đống rơm, quần áo xộc xệch, nhìn đầu Tiêu Lộng vùi giữa hai chân mình, đánh chết cũng không nghĩ rằng đêm nay lại xảy ra chuyện như vậy.

Sau vài lần lặp lại động tác, vết thương của Chung Yến Sanh không còn chảy máu nữa.

Chung Yến Sanh cũng lấy hết can đảm, nhìn rõ con rắn bị đóng đinh trên vách đá là gì.

Chỉ là loại rắn bình thường, không có độc.

Chung Yến Sanh ngơ ngác trừng mắt nhìn, cảm thấy tay chân lạnh băng vì sợ của mình dần ấm lên.

Cậu biết đó là loại rắn gì, chẳng lẽ Tiêu Lộng không biết sao?

Nhưng bây giờ Tiêu Lộng đang không tỉnh táo, không nhận ra cũng có thể hiểu được.

Việc hắn hút máu độc từ gốc chân cậu thật sự rất… kỳ cục. Đường đường là Định Vương Điện hạ, chắc không cố ý làm vậy đâu.

Chung Yến Sanh thấy hắn lại cúi đầu, vội nói: “Em không sao nữa rồi, cảm ơn anh, anh thả em ra được không?”

Trong hang động lạnh lẽo, đôi chân không được che chắn đang phơi bày trong không khí, cậu cảm thấy hơi lạnh.

Tiêu Lộng lại cứ như không nghe hiểu, lại đặt môi lên chân cậu.

Vị trí rất gần, cứ liên tục cọ xát lên xuống khiến Chung Yến Sanh thở dốc không thôi, cảm giác cả người rất lạ, mỗi lần như vậy Tiêu Lộng đều vô ý phà hơi vào giữa hai chân cậu.

Lại một lần nữa bị kích thích, Chung Yến Sanh như bị ai đó bóp mũi, ngay cả lưng cũng cứng đờ.

Quần lót mùa hè vốn mỏng nhẹ, Tiêu Lộng lại dán gần như thế.

Chung Yến Sanh cảm thấy mình sắp ngất đi, lúc trước là vì sợ hãi, giờ là vì xấu hổ.

Cậu thấy Tiêu Lộng hơi ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm chỗ đó của cậu một lúc lâu, rồi lại ngước mắt nhìn cậu một cái, sau đó cúi đầu xuống.

Nhưng lần này khác trước, Tiêu Lộng không còn mút vết thương của cậu nữa.

Đồng tử Chung Yến Sanh giãn ra trong giây lát, phát ra một tiếng kêu ngắn ngủi, eo gần như nhảy bật lên, nhưng lại bị đè chặt xuống. Ánh nước trong mắt cậu dần lan ra, bị cảm giác xa lạ đến cực độ bao phủ, bên tai vang lên tiếng ù ù, đuôi mắt cũng đỏ ửng.

Sức của Tiêu Lộng rất lớn, cậu không thể trốn thoát, đành bất lực ngã xuống đống rơm, môi đỏ cùng cực, run rẩy không thôi.

Chung Yến Sanh cảm thấy mình chưa bao giờ bệnh nặng thế này.

Dù là khi cậu rơi xuống nước, sốt mất ba ngày cũng không nóng đến như vậy.

Trong hang động trở thành một cái nồi hấp, ánh sáng yếu ớt của ngọn lửa chập chờn không ổn định. Chung Yến Sanh bị Tiêu Lộng đặt lên lửa nướng, mồ hôi theo tóc mai chảy xuống, tóc trên trán ướt nhẹp dính vào mặt và cổ, tim đập nhanh như thể vài giây sau sẽ chết đi.

Trong khoảnh khắc cuối cùng đó, cậu mơ màng nghĩ, thà Tiêu Lộng cắn cổ cậu.

Còn hơn cắn chỗ đó.

Đến khi Tiêu Lộng cuối cùng cũng buông cậu ra, Chung Yến Sanh thấy yết hầu hắn lăn nhẹ xuống một cái, là động tác nuốt xuống.

Bàn tay khiến chân cậu in hằn nhiều dấu vết lại di chuyển lên trên, giữ chặt eo cậu.

Chung Yến Sanh ngơ ngác đối diện đôi mắt xanh đen đó, nhìn thẳng vào dục vọng sâu thẳm và cơn bão lớn hơn đang cuộn trào.

Cậu nhận ra, Tiêu Lộng vẫn không chịu buông tha cho mình.

Từ chiều tối tỉnh dậy, nghe tin Tiêu Lộng mất tích, Chung Yến Sanh đã sợ hãi không thôi.

Nhưng cậu không thể để lộ sự yếu đuối trước mặt nhiều người như vậy. Cậu phải giữ bình tĩnh trước các quan viên và những người lão Hoàng đế phái tới, học cách Tiêu Lộng xử lý công việc, rồi cưỡi ngựa lên núi tìm người trong đêm.

Cậu còn đang bệnh, nếu không có thuốc của Lâu Thanh Đường, có lẽ cậu đã không thể chịu nổi từ lâu rồi.

Trên đường còn gặp phải nhiều nhóm thích khách, dù không bị thương nhưng cậu rất sợ, lo lắng không biết liệu Tiêu Lộng có bị gì không. 

Vất vả lắm mới tìm được Tiêu Lộng, thấy hắn không sao, còn chưa kịp vui mừng thì lại thấy Tiêu Lộng đang đánh mất lý trí, liên tục bắt nạt cậu, cứ gặm gặm cắn cắn cậu mãi.

Thần kinh của cậu căng thẳng cực độ, không biết cách nào để phát tiết những cảm xúc đó. Bị giữ chặt bởi tay của Tiêu Lộng, bị ép buộc đạt tới đỉnh cao của cảm xúc, sau đó lại nhanh chóng trượt xuống. Những nỗi ấm ức, sợ hãi, lo lắng, tất cả mọi thứ bị dồn nén trong lòng đều cùng lúc bùng lên.

Mũi Chung Yến Sanh cay xè, đôi mắt chớp một cái, nước mắt tích tụ trong khóe mắt đột nhiên trào ra liên tục, cậu đè nén giọng khóc: “Tiêu Hàm Nguy… em, em không quan tâm đến anh nữa đâu.”

Nước mắt nóng bỏng rơi lên mu bàn tay Tiêu Lộng, động tác của hắn rốt cuộc cũng dừng lại. Hắn quan sát Chung Yến Sanh bị hắn làm cho lộn xộn, áo quần xộc xệch, đang khóc sướt mướt.

Chung Yến Sanh chỉ muốn khóc, nhưng cậu không muốn khóc thành tiếng, cứ cắn chặt môi một lúc thì nước mắt cứ thế tuôn rơi. Thế giới trước mắt trở nên mờ mịt. Một lúc lâu sau, cậu cảm thấy bàn tay đang nắm chặt cậu bỗng buông lỏng, mặc lại quần và áo lót cho cậu, kéo lại áo choàng, cẩn thận thắt lại dây áo.

Sau đó cậu được kéo vào một lồng ngực quen thuộc, vòng tay lỏng lẻo, chỉ cần cậu muốn là có thể thoát ra ngay lập tức.

Sau khi đột ngột đưa cậu đến đây, rốt cuộc Tiêu Lộng cũng mở miệng nói câu đầu tiên, có lẽ vì đã lâu không nói chuyện nên giọng rất trầm và u ám, không còn sự bình tĩnh ung dung như thường ngày: “Xin lỗi.”

Chung Yến Sanh ngước nhìn đôi mắt xanh đen của Tiêu Lộng, nấc lên mấy cái mới miễng cưỡng ngừng khóc, nghẹn ngào hỏi: “Anh… đã khá hơn chưa?”

Sợi dây thần kinh trong đầu Tiêu Lộng vẫn nhảy lên cuồng loạn, ý thức dao động giữa tỉnh táo và mơ màng. Một lúc sau, hắn mới đáp lại: “Ừm.”

Có lẽ.

Chung Yến Sanh vừa nghĩ tới dáng vẻ ban nãy của hắn đã hơi sợ, muốn biết cách làm Tiêu Lộng tỉnh táo lại: “Sao đột nhiên anh tỉnh lại vậy?”

Nghe vậy Tiêu Lộng dừng lại một chút, nhìn thoáng qua chân cậu, mặt không cảm xúc vuốt ve mái tóc mềm mại, không muốn dọa sợ con chim nhỏ đang lo lắng này: “Nghe thấy em khóc, nên tỉnh.”

Chung Yến Sanh cảm thấy giọng điệu của Tiêu Lộng không được chân thành cho lắm, nghi ngờ hắn đang lừa mình, nhưng hiện giờ cậu chẳng còn chút sức lực nào và cũng không muốn truy cứu nữa. Cậu chỉ “Ồ” một tiếng, rồi muốn đi khóc thêm chút nữa. Đầu tựa vào lòng Tiêu Lộng, mắt lại rưng rưng chảy nước.

Tiêu Lộng chỉ còn cách tiếp tục lau nước mắt cho cậu, dỗ dành: “Lần sau để em cắn lại.”

Chung Yến Sanh bực mình, đạp hắn một cái: “Ai thèm cắn anh chứ!”

Lá gan càng ngày càng lớn hơn, ban đầu còn không dám nhìn thẳng vào hắn, bây giờ thì nói đạp là đạp. Tiêu Lộng cúi đầu nhận lỗi: “Được rồi, vậy thì để ta cắn em.”

“…”

Chung Yến Sanh đang bị bệnh, đã vậy còn bị Tiêu Lộng quậy một trận đến toát mồ hôi. Vốn còn hơi choáng váng nhưng đầu óc đã tỉnh táo hơn, ngửi thấy trên người Tiêu Lộng có mùi máu tanh ngày càng nồng.

Cậu giật mình, lúc này mới phát hiện phần áo choàng quanh eo của Tiêu Lộng đã bị nhuốm màu tối và ướt sũng, chỉ vì Tiêu Lộng mặc áo choàng đen nên mới không dễ thấy.

Chung Yến Sanh đưa tay ra định nắm lấy đai lưng Tiêu Lộng, nhưng chưa kịp chạm đến thì ngón tay đã bị nhẹ nhàng giữ lại.

“Định làm gì đấy, Điều Điều.” Tiêu Lộng mỉm cười nói: “Định trả thù bổn vương rồi à?”

Chung Yến Sanh thật sự sắp bị hắn làm cho tức chết: “Anh đừng có không đứng đắn, để em xem anh có bị thương không. Em có mang theo thuốc của Lâu đại phu… ưm.”

Tiêu Lộng đột nhiên cúi đầu xuống hôn lên môi cậu. Nghĩ đến đôi môi của Tiêu Lộng vừa làm ra chuyện gì, Chung Yến Sanh vội lấy tay bịt miệng mình lại. Cậu quên cả khóc, trợn mắt nhìn hắn đầy vẻ không thể tin nổi.

“Suỵt.” Tiêu Lộng nhìn ra bên ngoài, đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại: “Có khách đến.”



Tác giả: 

Kỹ năng lợi hại nhất của Tiêu Lộng: làm vợ khóc rồi dỗ vợ vui vẻ trở lại.
Bình Luận (0)
Comment