Sau Khi Nổi Tiếng, Đại Lão Hào Môn Trở Thành Fan Đầu Tàu Của Tôi!

Chương 92

Phòng thí nghiệm mà trường học cấp cho Giang Phóng có tiền thân là một phòng thí nghiệm hóa học.

Cách bố trí của phòng thí nghiệm cũng được sắp xếp và phân bổ không gian dựa theo các thí nghiệm hóa học. 

Giang Phóng chỉ có thể tự sắp xếp lại một lần nữa.

Nhưng thiết bị của phòng thí nghiệm còn chưa tới, Giang Phóng đành tự thiết kế trên giấy nháp trước.

Anh còn viết một tờ danh sách cực kỳ dài, bởi vì các dự án nghiên cứu khác nhau sẽ đòi hỏi những dụng cụ và dược phẩm khác nhau.

Giống như phòng thí nghiệm mà thầy anh đã xin trước đây, vì là phòng nghiên cứu thực vật học nên sẽ chuẩn bị phòng trồng cây chuyên dụng và phòng nghiên cứu hình thái.

Hôm nay Triệu Anh Hoa được nghỉ, nghe nói cả buổi chiều Giang Phóng vẫn luôn ở tòa nhà thí nghiệm nên liền đến tìm anh.

“Chừng nào thiết bị thí nghiệm của cậu được giao tới, đặt xong hết chưa?”

Triệu Anh Hoa nhìn thấy anh đang vẽ bản thiết kế của phòng thí nghiệm, “Cậu không định cải tạo toàn bộ phòng thí nghiệm đó chứ?”

Giang Phóng: “Cậu có thể hỏi từng câu một hay không?”

Triệu Anh Hoa: “Vậy cậu trả lời từng câu một đi.”

Giang Phóng: “Thiết bị thí nghiệm còn chưa mua, tôi chỉ mới lập danh sách thôi. Muốn mua thêm dụng cụ và thiết bị thì đâu thể nhanh như vậy, còn sửa sang thay mới thì có lẽ trường học sẽ không đồng ý để tôi sửa quá nhiều. Trước tiên tôi sẽ phác họa tổng thể, rồi đến lúc đó xem xét phần nào không cần thay đổi.”

Triệu Anh Hoa: “Phòng thí nghiệm này đã rất lâu không được sử dụng, sao trường lại không chịu chứ, chắc chắn lãnh đạo còn ước gì cậu sửa chữa phòng thí nghiệm cho tốt, nói không chừng sau này bọn họ còn có thể dùng tới đấy.”

Trước kia Giang Phóng cũng suy nghĩ như vậy, nhưng sau khi biết giảng viên đang cạnh tranh chức viện trưởng thì anh liền không muốn gây thêm bất cứ phiền phức gì cho thầy mình.

Chuyện đánh giá viện trưởng rất quan trọng đối với thầy, nếu sinh viên làm điều gì không tốt, dù ở lúc bình thường không có gì, nhưng trong thời khắc nhạy cảm này lại dễ dàng bị phóng đại lên.

Người cố ý sẽ quy tội của sinh viên thành việc giảng viên không biết dạy dỗ tốt.

Hơn nữa, Giang Phóng cảm thấy chuyện bình chọn chức viện trưởng của thầy mình lần này, có lẽ sẽ không diễn ra suôn sẻ.

Phó viện trưởng Trương là người thuộc phái lý luận, còn thầy anh thuộc phái học thuật, xét về thành quả học thuật, tất nhiên là thầy anh nhỉnh hơn, nhưng có đôi khi, chuyện lựa chọn viện trưởng không chỉ dựa vào thành quả.

Là cơ sở giáo dục đại học hàng đầu trong nước, việc này không chỉ nằm trong vòng tròn học thuật, mà còn dính dáng đến chuyện quan trường.

Đầu óc Triệu Anh Hoa đơn giản, vốn không nghĩ đến nhiều việc khúc chiết như thế, vả lại Giang Phóng cũng không có ý định nói rõ với cậu ta.

Giang Phóng: “Thế giới con người rất phức tạp, thông qua sự chuyển đổi ở các góc độ khác nhau, ưu điểm cũng có thể biến thành khuyết điểm bị người ta chỉ trích.”

Triệu Anh Hoa: “Cậu nói tiếng người đi, tôi nghe không hiểu.”

Giang Phóng: “Tóm lại thì tạm thời cứ như vậy, dù sao tôi cũng không gấp gáp.”

Anh vẫn còn một số hợp đồng phát ngôn, nên sẽ không rời khỏi giới giải trí quá nhanh.

Về sau La Vĩ Kỳ lại ký thêm hai hợp đồng, chờ khi quay hai cái đó xong, anh sẽ không nhận bất cứ lời mời phát ngôn nào nữa.

“Đúng rồi, để tôi gửi cho cậu link này, cậu xem thử đi.” Triệu Anh Hoa bỗng tỏ vẻ huyền bí.

Giang Phóng lấy điện thoại ra, mở link mà cậu ta gửi tới, chính là bài Weibo mà chín dấu chấm câu đăng hồi trưa.

Triệu Anh Hoa: “Chín dấu chấm câu chính là người ấy của cậu nhỉ?”

Giang Phóng nhìn chằm chằm vào mấy chỗ mosaic giấu đầu lòi đuôi ở phần mắt trên bức ảnh, sau đó anh nở nụ cười, “Là anh ấy, sao vậy?”

Triệu Anh Hoa: “Tôi nói mà, chắc chắn là anh ấy, cho nên thật ra anh ấy là fan của cậu? Fan cậu thành công ngủ với thần tượng là cậu?”

Giang Phóng thẳng thừng ném cây bút trong tay về phía cậu ta, “Có biết nói chuyện hay không?”

Triệu Anh Hoa né một cái, nhưng không chỉ không né được, mà còn bị đoán trước, cậu ta chụp lấy cây bút rồi nói: “Tôi nói thô nhưng thật, fan cậu chắc chắn là tấm gương mẫu mực của giới đu idol, tôi phải học tập anh ấy mới được!”

Giang Phóng: “Sao nào, muốn ngủ với nữ thần của cậu?”

Triệu Anh Hoa vội nói: “Đừng nói nhảm, trong lòng tôi, nữ thần là thần thánh bất khả xâm phạm, mà tôi cũng không phải là fan bạn trai.”

Giang Phóng: “Vậy cậu là fan gì?”

Triệu Anh Hoa: “Tôi là fan sự nghiệp cộng thêm nhan sắc, tôi nói học tập, là giống như anh ấy, trở thành kim chủ daddy của nữ thần, nếu một ngày nào đó tôi có tiền, tôi liền mời nữ thần đóng nữ chính!”

Giang Phóng: “Cậu định dùng mấy kiếp để hoàn thành giấc mộng này?”

Triệu Anh Hoa: “Đương nhiên kiếp này làm được là tốt nhất, còn nếu không thì cũng chỉ có thể chờ đến kiếp sau.”

Giang Phóng bất đắc dĩ mà lắc đầu.

Triệu Anh Hoa: “Haiz, tôi cũng không muốn nói chuyện này với cậu, chủ đề bị cậu dẫn đi chệch hướng rồi. Dựa theo kinh nghiệm hít drama nhiều năm liền của tôi, trước đây bạn trai cậu không đăng Weibo, nhưng hôm nay lại đột nhiên đăng bài viết có vẻ như show ân ái này, chắc chắn là có nguyên nhân, thế là tôi liền tiến hành phân tích tỉ mỉ.”

Giang Phóng trở nên hứng thú, “Nguyên nhân gì?”

Triệu Anh Hoa: “Chẳng phải hôm nay cậu giúp tân sinh viên chuyển hành lý cùng Đường Khác Sâm à? Sau khi bị người ta đăng lên diễn đàn thì lại bị đưa lên Weibo, tất cả mọi người đều nói các cậu rất xứng đôi, thậm chí CP fan còn đặt tên cho các cậu là Đường Viên, và rồi không lâu sau, bạn trai cậu liền đăng bài Weibo này.”

Xét về việc hít drama, Triệu Anh Hoa vĩnh viễn luôn đi ở tuyến đầu.

“Tôi có lý do để hoài nghi, chắc chắn là anh ấy đã nhìn thấy những người khác đẩy thuyền CP của cậu và Đường Khác Sâm, khó chịu trong lòng nên mới chủ động show ân ái.”

Triệu Anh Hoa cực kỳ xúc động.

“Không ngờ Trình tổng lại ghen với chuyện này, còn âm thầm show ân ái trên Weibo, thật sự là không ngờ được.”

“Đúng rồi, cậu biết fan hâm mộ lấy tên gì cho CP của cậu và Trình tổng không?”

Giang Phóng lại không cảm thấy ngạc nhiên, Trình Tứ luôn có một vài động tác nhỏ, theo anh thì cái nào cũng rất dễ thương.

“Chừng nào thì cậu có thể dùng tâm trí hít drama để làm luận văn, vậy cũng sẽ không bị giảng viên hướng dẫn mắng nữa.”

Vừa nhắc tới luận văn, Triệu Anh Hoa đột nhiên không còn tâm trạng để chia sẻ drama.

“Khó khăn lắm tôi mới quên đi, cậu không thể bỏ qua việc nhắc nhở tôi sao?”

Giang Phóng: “Vậy có phải cũng không cần tôi gợi ý bài luận văn nữa?”

Đôi mắt Triệu Anh Hoa bỗng sáng lên, “Cần cần, cậu đợi tôi một lát, tôi lập tức đi lấy ngay.”

Nói xong liền nhanh chóng chạy đi, cứ như sợ Giang Phóng hối hận.

Mười mấy phút sau, Triệu Anh Hoa mang theo một xấp tài liệu, thở hồng hộc chạy tới.

“Đều ở đây cả.”

Bài luận văn dài gần ba mươi trang, hơn ba mươi ngàn từ, lúc đó Triệu Anh Hoa tự tin tràn trề, nghĩ rằng nhất định có thể đậu nên liền in ra cho giảng viên xem, nhưng cuối cùng lại ngỏm ngay tại chỗ.

Triệu Anh Hoa học ngành thông tin và điện tử, khác xa chuyên ngành của Giang Phóng. Nhưng Giang Phóng viết luận văn khá lợi hại, mấy năm qua cũng giúp Triệu Anh Hoa xem qua không ít tài liệu, thỉnh thoảng còn có thể đưa ra một góc nhìn mới lạ độc đáo, vậy nên luôn có thể mang đến linh cảm cho cậu ta.

Tháng chín ở thành phố Yến, ban ngày càng lúc càng ngắn, đến sáu giờ, bầu trời bên ngoài đã chuyển sang một màu ảm đạm.

Luận văn mà Triệu Anh Hoa in ra bị chủ nhân dùng bút viết thêm một đống chữ lên, chờ khi Giang Phóng nói xong mới phát hiện sắc trời ở ngoài đã sắp tối rồi.

“Ha, đã trễ thế rồi, tối nay cậu có định về không, nếu không thì đừng về, ở lại ký túc xá một đêm, đến tối tôi mời cậu ăn cơm.”

Giang Phóng thu dọn đồ trên bàn xong: “Lần sau đi, tối nay tôi phải trở về, trong nhà còn có người chờ đút ăn.”

Triệu Anh Hoa nghe thế thì gần như ứa nước miếng, trước đó bọn họ thường lén ăn lẩu trong ký túc xá, có đôi khi Giang Phóng ra tay, nồi lẩu liền trở nên ngon bá cháy, “Tôi về ăn chung với cậu cũng được.”

“Đi đây.” Giang Phóng đi ra khỏi phòng thí nghiệm mà không quay đầu lại, “Nhưng cậu lại gợi ý cho tôi, tối nay có thể ăn lẩu.”

Triệu Anh Hoa khóc, đã không cho người ta ăn chung mà còn dụ dỗ.

Khi quay về tiểu khu, Giang Phóng tiện đường ghé vào siêu thị, mua một số nguyên liệu nấu lẩu.

Lúc anh đến nhà, Trình Tứ và Giang Tề còn chưa về.

Giang Phóng gửi tin nhắn hỏi thăm Giang Tề, sau đó lại gọi điện thoại cho Trình Tứ, hỏi hắn chừng nào về.

Trình Tứ vừa ký xong một chồng văn kiện, hiện đang xoa bóp phần cổ có hơi nhức mỏi do cúi đầu của mình.

“Bây giờ anh tan làm, hai mươi phút sau liền về đến nhà.”

Giang Phóng nói: “Khi về mua một chai nước tương giúp em, vừa nãy đi siêu thị quên mua, đúng rồi, mua Vị Cực Tiên nhé, tối nay chúng ta ăn lẩu.”

Trình Tứ lập tức cảm thấy cổ không còn nhức, eo cũng thẳng lên, bạn trai dặn mua đồ khiến hắn có một loại cảm giác rất ấm áp.

“Được.”

Cúp điện thoại, Từ Kiệt Lượng bước vào lấy văn kiện đã ký, còn chưa mở miệng thì Trình tổng đã đột ngột đứng lên.

“Thông báo với các bộ phận khác, tối nay không cần tăng ca.”

“Vâng.”

Cùng lúc đó, Giang Tề cũng trả lời, hôm nay cậu đang chụp tạp chí hai người, bởi vì quá trình không mấy suôn sẻ, cho nên đã kéo thời gian ra hơi trễ, có lẽ còn phải tốn thêm một giờ.

Trước khi bọn họ về, Giang Phóng liền tranh thủ rửa sạch nguyên liệu nấu lẩu.

Do mua nước tương nên Trình Tứ mất thêm mười phút nữa mới về tới nhà.

“Anh mua Vị Cực Tiên rồi đây.” Trình Tứ đi đến cửa nhà bếp, đưa nước tương trên tay cho Giang Phóng.

“Để trên bếp trước đi.” Giang Phóng liếc mắt nhìn thời gian, rồi mở nắp nồi nước dùng đun sôi đã lâu, một luồng hơi nước nóng hổi lập tức bốc lên.

Trình Tứ thấy anh cách quá gần nên khẽ giật mình, vội vàng kéo anh lùi lại một bước, “Cẩn thận một chút.”

“Không sao.” Giang Phóng sờ mu bàn tay của hắn như đang trấn an.

Trình Tứ đặt Vị Cực Tiên lên bếp, đột nhiên nhìn thấy trong góc cũng có một chai Vị Cực Tiên, hắn nhìn kỹ, phát hiện chai nước tương này vẫn còn đầy, trông như vừa được khui.

Hắn nói theo bản năng: “Chẳng phải có nước tương ở đây sao?”

Giang Phóng xoay đầu, “Đúng thế.”

Trình Tứ: “Vậy tại sao em còn bảo anh đi mua?”

Giang Phóng thả chiếc muỗng trong tay xuống, mỉm cười với hắn: “Bởi vì em muốn anh thử trải nghiệm cảm giác này.”

Trình Tứ khẽ sửng sốt, không thể phủ nhận rằng hắn lại bị lời nói của Giang Phóng làm ấm lòng, “Sao bỗng nhiên lại có suy nghĩ này?”

Giang Phóng: “Không phải bỗng nhiên, chẳng qua là em cảm thấy nên để anh trải nghiệm cuộc sống hàng ngày như thế này, về sau sẽ có nhiều hơn nữa, anh có thích không?”

Trong nháy mắt, có rất nhiều hình ảnh hiện lên trong đầu Trình Tứ.

Tại nhà họ Trình, người thân nhất với hắn là ông nội đã qua đời, nhưng ông nội vì lo lắng hắn còn quá nhỏ tuổi, không chịu được áp lực của tập đoàn Trình Gia, nên từ trước tới nay ông đều luôn yêu cầu rất nghiêm khắc với hắn.

Khi hắn và ông nội ở chung cũng không giống những ông cháu ở gia đình bình thường, hắn không thể nào giống như người ta, thỉnh thoảng có thể làm nũng với ông.

Cuộc sống bình thường thế này, đối với hắn lại cực kỳ xa vời.

Sau khi ở bên Giang Phóng, đôi khi hắn vẫn luôn cảm thấy có chút không chân thực, nhưng đến hiện tại, cuối cùng hắn cũng có cảm giác hai chân mình đang đứng trên mặt đất.

Trình Tứ thu hồi suy nghĩ, nhìn vào đôi mắt tràn đầy ý cười của Giang Phóng, nói một tiếng “thích”.

“Thích thì giúp em đem nước dùng ra ngoài.” Giang Phóng đổ nước dùng vào trong nồi lẩu.

Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, Giang Tề còn chưa về, Giang Phóng quyết định không đợi cậu nữa, anh và Trình Tứ bắt đầu ăn trước.

Ăn được một lúc, Giang Phóng đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, sao đột nhiên anh lại mua từ điển Tân Hoa vậy?”

Trình Tứ lập tức bị sặc nhẹ, Giang Phóng đưa cho hắn một tờ giấy, Trình Tứ cầm giấy lau rồi nói: “Làm sao em biết anh mua từ điển Tân Hoa?”

Giang Phóng nhìn về phía ghế sofa.

Trình Tứ nương theo ánh mắt của anh, trông thấy từ điển Tân Hoa rơi ra khỏi miệng túi, lúc cất áo khoác hắn không để ý, nên từ điển liền trượt ra ngoài.

Trình Tứ nắm chặt đôi đũa, nói với vẻ đắn đo: “Chỉ là muốn tra một vài từ đồng âm, cùng với một số cụm từ.”

Giang Phóng: “Ví dụ như?”

Trình Tứ: “…Ví dụ như tên CP của chúng ta, tên mà fan hâm mộ lấy không dễ nghe bằng Đường Viên.”

Giang Phóng: “Vậy tên CP của chúng ta là gì?”

Trình Tứ: “Phóng Chấm.”

Giang Phóng: “À, đúng là không êm tai lắm.”

Trình Tứ: “Phải đó, anh cũng thấy khó nghe.”

Giang Phóng: “Em cảm thấy Càn Rỡ nghe hay hơn, anh nghĩ sao?”

Vẻ mặt Trình Tứ chợt trở nên thâm trầm: “Lúc đầu anh cũng nói như vậy, nhưng họ cảm thấy không tốt, còn nói không có liên quan đến chín dấu chấm câu.”

Giang Phóng không nhịn được cười, “Vậy anh hãy đổi tên Weibo, Không Kiêng Nể Gì (Tứ Vô Kỵ Đạn) thì sao?”

Trình Tứ lập tức lấy điện thoại ra, mở acc Weibo chính của mình, trực tiếp đổi Chín dấu chấm câu thành Không Kiêng Nể Gì.

Giang Phóng: “Ồ, em mới phát hiện là anh có tài khoản hội viên Weibo.”

Trình Tứ: “Ừ, anh mua tài khoản hội viên một trăm năm.”

Giang Phóng không khỏi suy nghĩ một chút, lúc trước mua hội viên một tháng mà anh cũng thấy là phí tiền, vậy có phải là hơi keo kiệt hay không?

Trình Tứ: “Anh cũng mua dịch vụ hội viên một trăm năm cho em, không đúng, chính xác là chín mươi chín năm mười một tháng, cộng thêm một tháng mà em mua thì chúng ta đều là một trăm năm, nếu lỡ có thể sống đến một trăm năm sau thì sao?”

Giang Phóng thật sự không biết những chuyện này, bởi vì anh chưa từng dành tâm trí để tìm hiểu những việc ngoài lề.

Trước đây sau khi đến hạn một tháng, anh cũng không quan tâm là cấp bậc hội viên của mình có còn hay không.

Trình Tứ nói tiếp: “Chờ sau khi chúng ta chết đi, còn có thể để hai tài khoản này cùng đăng xuất theo.”

Giang Phóng: “…”

Anh nghĩ hẳn là còn có thể suy xét xem bọn họ muốn chôn cất hay hỏa táng.

Nếu nói ra lời này, phỏng chừng Trình Tứ sẽ thực sự suy nghĩ kỹ càng.
Bình Luận (0)
Comment