Sau Khi Nổi Tiếng, Đại Lão Hào Môn Trở Thành Fan Đầu Tàu Của Tôi!

Chương 93

Tên Weibo của Trình Tứ vừa thay đổi, có một số fan phát hiện ra ngay.

Không Kiêng Nể Gì đúng là khá phù hợp.

Nhưng cũng có người nhìn mà hoang mang.

Trong nhóm CP fan Phóng Chấm, lần lượt xuất hiện từng dòng dấu chấm lửng.

Một trong hai nhân vật chính mà các cô đẩy thuyền đột nhiên đổi tên, vậy có phải tên CP của họ cũng nên thay đổi hay không?

Lỡ như sau này Chín dấu chấm câu tiếp tục đổi, vậy chẳng lẽ các cô lại phải thay tên CP một lần nữa sao?

Tòa thành thời gian: Mặc dù Chín dấu chấm câu đổi tên, nhưng nghe có vẻ hay hơn, các cậu không cảm thấy cái tên CP Càn Rỡ này dễ nghe hơn sao?

Mây trắng quấn lấy trời xanh: Đúng vậy, êm tai hơn Phóng Chấm nhiều.

Nam thần đẹp trai nhất thiên hạ: Chờ đã, sao tôi cảm thấy cái tên CP Càn Rỡ này nghe hơi quen.

Sam Sam: Tôi cũng nhớ hình như đã nhìn thấy ở đâu đó.

Nam thần đẹp trai nhất thiên hạ: Tôi nhớ ra rồi, cái hôm tôi thêm Bạn trai tôi là Giang Phóng vào nhóm, cô ấy đã nói thế, cũng trùng hợp quá nhỉ?

Tòa thành thời gian: Có phải cô ấy biết chuyện gì hay không, hoặc chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên.

Sam Sam: Trực tiếp tag cô ấy hỏi một chút chẳng phải là biết ngay @Bạn trai tôi là Giang Phóng.

Lúc này Trình Tứ còn đang ăn lẩu, không hề biết chuyện này.

Sau khi hai người ăn lẩu xong thì Giang Tề mới trở về, trễ hơn nửa tiếng so với dự kiến ban đầu.

Giang Phóng đang ngồi trên sofa xem tập mới nhất của Cuộc sống ngôi sao với Trình Tứ.

Nghe tiếng, nhìn thấy ba khuôn mặt với các biểu cảm khác nhau, ánh mắt anh rơi vào trên gương mặt nhăn nhó của Giang Tề.

Advertisement

“Sao vậy, chưa chụp xong tạp chí à?”

“Chụp xong rồi.” Giang Tề nói.

La Vĩ Kỳ nhìn về phía nồi lẩu trên bàn ăn, nuốt nước miếng một cái: “Tối nay hai người còn ăn lẩu à.”

Giang Phóng: “Tôi mua rất nhiều đồ ăn, nếu không ngại thì các anh hãy ở lại ăn chung đi.”

Cả hai đều công tác xa nhà, người thân cũng không ở bên cạnh, khi về đều phải tự nấu cơm hoặc gọi thức ăn ngoài, ở đây còn có thể ăn một bữa lẩu ngon lành nên liền đồng ý ngay.

“Vậy chúng tôi sẽ không khách sáo nữa.”

Giang Tề thấy quản lý và trợ lý của mình đều ngồi xuống, sợ bị bọn họ ăn hết nên cũng nhanh chóng ngồi vào bàn.

Giang Phóng lại hỏi: “Hôm nay quay chụp như thế nào?”

La Vĩ Kỳ: “Sao nữ hợp tác chung rất lắm chuyện, lúc thì không thích cái này, khi thì chê cái kia, trực tiếp khiến tiến độ kéo dài thêm mấy tiếng đồng hồ, Giang Tề còn cãi nhau với cô ta một trận.”

Giang Phóng nhướng mày: “Cãi nhau? Có người ghi âm hay quay phim lại không?”

La Vĩ Kỳ: “Yên tâm đi, chuyện này chúng tôi đã có kinh nghiệm rồi. Trước đây Giang Tề cũng từng gặp phải tình huống tương tự, có một nghệ sĩ không những dàn cảnh ăn vạ, mà còn đánh đòn phủ đầu trên Weibo, nên về sau dù có chuyện gì xảy ra thì chúng tôi cũng sẽ chuẩn bị cách ứng phó.”

Giang Tề bị thịt viên nóng hổi làm bỏng miệng, cậu run rẩy nuốt thịt viên xuống rồi mới nói: “Em vốn chụp ảnh cùng một sao nữ khác, người đó khá chuyên nghiệp, nhưng lại bị đối phương chen vào.”

Trong giới tạp chí thời trang, tháng chín và tháng mười có cách nói là Chín Vàng Mười Bạc, hai tháng này là khoảng thời gian mà tạp chí có lượng quảng cáo nhiều nhất.

Bởi vì tháng chín được coi là thời điểm khai mùa trong giới thời trang, tức là lúc ra mắt bộ sưu tập thu đông.

Tạp chí mà Giang Tề chụp sẽ được phát hành vào tháng chín nên có ảnh hưởng khá lớn.

Vì vậy, để được lên trang bìa tạp chí vào các tháng quan trọng, mà sự cạnh tranh giữa sao nữ trong khoảng thời gian này thường khốc liệt hơn.

Nếu không phải Giang Phóng không nhận tạp chí, thì chắc chắn tháng này anh cũng sẽ có vài tạp chí tuyến đầu được phát hành.

Với danh tiếng trước đó của Giang Phóng ở nước ngoài, một khi tạp chí phát hành thì độ nổi tiếng của anh sẽ tăng nhanh hơn, giúp củng cố vị thế của anh trong giới thời trang, nhưng anh lại không nhận bất cứ một tạp chí nào.

Có một số người nghe được phong thanh đều rất bất ngờ, dù sao Giang Phóng lần lượt từ chối lời mời lên trang bìa của mấy tạp chí hàng đầu, nhất định sẽ có thông tin bị lọt gió.

Vừa qua Giang Phóng đã tỏa sáng chói lóa ở show thời trang của Augurit, người trong ngành đều cho rằng tiếp đó công ty sẽ để anh tập trung phát triển mảng thời trang.

Ai ngờ lại nhận được tin ngầm như thế này, nếu không phải do nhân viên nội bộ nói thì người trong ngành cũng không tin đây là sự thật.

“Nhân tiện, anh hai, hôm nay tổng biên tập của tạp chí còn hỏi em, có biết vì sao anh không nhận lời lên trang bìa tạp chí của họ hay không.”

Tạp chí tuyến một đều có vốn liếng để kiêu ngạo, ban đầu khi bị Giang Phóng từ chối, quả thực là bọn họ có chút không vui, nhưng sau khi biết Giang Phóng từ chối lời mời của tất cả tạp chí thì liền biến thành sự kinh ngạc.

“Ừm, em trả lời thế nào?”

Ở nơi bọn họ không thấy được, Giang Phóng đang ngắm nghía tay của Trình Tứ, thỉnh thoảng còn khều vào lòng bàn tay hắn.

Trình Tứ cho anh một ánh mắt ý bảo đừng quậy, còn tiếp tục khều thì hắn sẽ không nhịn được nữa.

Giang Phóng nháy mắt với hắn.

Giang Tề: “Em nói anh không có ý định tiến quân vào giới thời trang, anh không biết lúc đó tổng biên tập ngạc nhiên cỡ nào đâu.”

Suy cho cùng, nổi tiếng khắp giới thời trang chỉ sau một show, đổi thành ngôi sao nào khác cũng đều có thể tỉnh ngủ vì cười, bọn họ nhất định sẽ nhận một lượng lớn tài nguyên thời trang ngay lập tức, từ đó củng cố phần tiền lãi này.

“Giang Tề còn nói, cậu lấn sân sang giới thời trang chỉ là để chơi đùa mà thôi, không quan tâm liệu có thể nổi tiếng hay không.”

La Vĩ Kỳ nói mà tự thân anh ta cũng muốn cười, “Chuyện này bị cậu ta khoe khoang ngất trời, còn vô cùng đắc ý, nhưng tổng biên tập lại không tin lắm.”

Giang Phóng đã tiến vào giới giải trí, hơn nữa còn nổi tiếng thành đỉnh lưu, có ai thật sự tin chuyện như vậy chứ.

Cuối cùng việc này trở thành câu đố không lời giải trong lòng tổng biên tập.

Hơn nữa thông qua miệng của đối phương, đã có rất nhiều người trong ngành biết rằng Giang Phóng muốn từ bỏ những lợi ích cực kỳ dễ kiếm trong giới thời trang.

Giang Tề đang ăn bỗng dừng lại, cậu do dự nhìn về phía Giang Phóng, hỏi: “Anh hai, gần đây ngày nào anh cũng đến đại học Yến, có phải thời gian tới anh định rút khỏi giới hay không?”

Giang Phóng: “Chờ sau khi hợp đồng phát ngôn mà anh ký trong khoảng thời gian này hết hạn đã.”

Trình Tứ nói: “Chẳng phải phòng thí nghiệm của em đã đóng cửa rồi sao, em dự định khi nào mở lại?”

Giang Phóng: “Còn sớm lắm, nơi đó trước đây là phòng thí nghiệm hóa học, có nhiều chỗ cần phải cải tạo lại một chút, nhưng thời gian gần đây lại khó khởi công, ngoài ra còn có dụng cụ và thiết bị, cứ làm từ từ thôi.”

Trình Tứ: “Trước tiên em hãy gửi danh sách cho anh, anh sẽ cho người chuẩn bị kỹ càng, chờ khi nào phòng thí nghiệm sẵn sàng thì liền đưa qua.”

“Được.” Giang Phóng lấy ra danh sách vừa liệt kê hồi chiều từ trong túi rồi đưa cho hắn.

Trình Tứ xem xét, phát hiện những dụng cụ và thiết bị này phần lớn đều có liên quan đến dược phẩm sinh học.

Giang Tề lại nắm được điểm mù, “Anh hai, vì sao khoảng thời gian này lại khó khởi công?”

Giang Phóng: “Vì một vài lý do mà em không biết, gần đây anh cũng bận rộn nên tạm thời gác lại.”

Giang Tề bĩu môi, “Chờ qua sinh nhật thì em đã mười chín tuổi rồi, vậy mà các anh còn coi em là con nít.”

Trình Tứ ở bên cạnh như có điều suy nghĩ, tuy Giang Phóng không giải thích rõ ràng, nhưng kết hợp với chuyện mà Chu Trạch Tuyên nói, có lẽ là bởi vì việc của thầy anh.

Nhìn bề ngoài, chuyện Giang Phóng gia nhập giới giải trí có thể đề cao tuyên dương trình độ của đại học Yến hơn, nhưng đồng thời cũng có một tác hại.

Trong mắt một số người của phái thủ cựu, giới giải trí không phải là nơi tốt lành gì.

Giang Phóng đường đường là một nghiên cứu sinh, thành tích về mặt học thuật cũng thuộc hàng nhất nhì ở đại học Yến, một nhân tài như vậy hẳn nên chuyên tâm làm nghiên cứu khoa học mới đúng, nhưng thay vào đó thì lại đi lăn lộn trong giới giải trí.

Nếu là lúc bình thường thì có thể không sao, chỉ cần giảng viên hướng dẫn đồng ý, và sinh viên không làm xấu mặt nhà trường, nhìn chung thì sẽ không có vấn đề gì.

Nhưng cố tình là thầy của Giang Phóng lại đang chuẩn bị bình chọn chức viện trưởng, nếu có người đem lòng nhắm vào ông, thì có lẽ Giang Phóng sẽ là một lối đột phá.

Lấy sự tôn trọng của Giang Phóng với thầy mình, nếu như bởi vì anh mà thầy không được xét trưởng khoa thì chắc anh sẽ rất tự trách.

Sau khi ăn một nồi lẩu ngon lành của người ta, La Vĩ Kỳ và Tiểu Đông tự giác dọn dẹp tàn cuộc trên bàn, rửa hết chén đũa mà không dùng đến máy rửa chén, sau đó mới rời khỏi tiểu khu.

Mấy ngày sau, Giang Phóng không đến đại học Yến nữa, mà đi theo La Vĩ Kỳ, quay liên tục vài quảng cáo và phát ngôn sản phẩm.

Mặc dù Giang Phóng không nhận phát ngôn cho các thương hiệu, nhưng quảng cáo dịch vụ công ích thì vẫn nhận.

Kể từ sau khi Giang Phóng nổi lên, thỉnh thoảng Weibo du lịch chính thức quê anh còn chuyển tiếp bài viết của anh.

Hồi trước, người của cục du lịch còn tìm quản lý của Giang Phóng, muốn mời anh quay một quảng cáo để quảng bá phong cảnh quê hương.

Đương nhiên, phí quảng cáo mà cục du lịch địa phương đưa ra không cao, thậm chí ngay cả ngân sách quay quảng cáo cũng rất thấp, tuy nhiên Giang Phóng lại không nhận tiền quảng cáo, dù sao đây cũng là quê hương của anh.

Sau mấy ngày bận rộn, chương trình talkshow mà Giang Phóng ghi hình lúc trước cũng phát sóng.

Đêm đó người hâm mộ đều ngồi canh ở trước TV, nghe Giang Phóng nói anh đang đọc luận văn của Merckx Li, các fan không biết nhân vật lớn này đều đi search Baidu, và phát hiện ra ông là một người rất ghê gớm.

Merckx Li, tên thật là Lý Cạnh Sinh, vốn là người đứng đầu cực kỳ tài giỏi trong lĩnh vực dược phẩm sinh học, trường hợp kinh điển nhất chính là một căn bệnh truyền nhiễm bùng phát cách đây mười năm, tỷ lệ tử vong của căn bệnh này rất cao, nhưng ông và nhóm của mình chỉ dùng nửa năm liền nghiên cứu ra loại thuốc có thể kiểm soát căn bệnh đó.

Sau đó phòng thí nghiệm của Lý Cạnh Sinh lại lần lượt nghiên cứu ra những loại thuốc điều trị một số bệnh khác, nên danh tiếng của ông ở nước ngoài vô cùng vang dội.

Cho đến cách đây không lâu, Lý Cạnh Sinh đột nhiên đổi quốc tịch và trở về nước, hơn nữa còn gia nhập tập đoàn Trình Gia.

Quyết định này từng tạo ra các phản ứng kịch liệt ở giới học thuật trong nước.

Đối với người dân Trung Quốc, điều họ muốn thấy nhất chính là một người như vậy có thể trở lại quê hương và phục vụ tổ quốc.

Sau khi nhận thức được người đó lợi hại như thế nào, fan hâm mộ không khỏi cảm khái.

Người ưu tú, thì đối tượng mà anh ngưỡng mộ chỉ có thể càng ưu tú hơn.

Lý Cạnh Sinh vốn chỉ nổi tiếng ở trong giới học thuật, bởi vì Giang Phóng nhắc đến ông trên chương trình, khiến đối phương nhanh chóng thoát vòng, để càng ngày càng có nhiều người nhận thức được sự vĩ đại và tài giỏi của ông.

Có lẽ quốc gia không cho ông được nhiều lợi ích như nước P, nhưng người có thể đổi lại quốc tịch, từ bỏ thân phận ở nước P và dứt khoát về nước sau khi công thành danh toại thì lại rất ít.

Một quả trứng gà: Hôm nay lại bị ba mẹ tôi đánh, bảo tôi hãy học theo thần tượng.

King: Kể từ sau khi làm fan của Phóng thần, ai còn chưa bị ba mẹ mình đánh chứ, ngày nào cũng kêu tôi noi gương Phóng thần, sau này cũng cố gắng trở thành một nhà khoa học.

Mỗi ngày một trăm cái đồng hồ báo thức: Ba mẹ tôi luôn nói tôi không xứng làm fan của Phóng thần, bây giờ họ đu idol còn mê mẩn hơn tôi, lần đầu tiên tôi nhìn thấy ba mẹ tích cực giúp con gái mình đu idol như vậy luôn á (Nói nhiều rồi đều là nước mắt.jpg)

Nghiên cứu nghịch lý: Ai mà không như thế chứ, bây giờ đi ra đường tôi cũng không dám nói mình là fan của nam thần, chỉ sợ khiến nam thần mất mặt.

Bầu trời trắng: Tốt nghiệp tiểu học còn cứu được không?

Sam Sam: Cố gắng trở thành người giàu sang.

Sau vài ngày bận bịu, lại đến thời gian bắt đầu ghi hình tập mới của chương trình Cuộc sống ngôi sao.

Chủ đề kỳ này là thảo nguyên, các khách mời đi đến thảo nguyên lớn nhất trong nước, sống cùng các dân tộc du mục trên thảo nguyên vài ngày, trải nghiệm cuộc sống và vẻ đẹp nếp sống của nơi đây.

Sau khi quay xong rồi trở về đã là một tuần sau, máy bay đáp xuống sân bay của thành phố Yến.

Đây cũng là lần đầu tiên tất cả khách mời cùng xuất hiện tại một sân bay.

Bởi vì lịch trình của một vài khách mời đã được công khai, nên lần này có rất nhiều fan hâm mộ đến nơi, trong đó đông nhất chính là fan của Giang Phóng.

Vừa ra khỏi sân bay, đoàn người liền nghe được từng tràng tiếng hô hoán, giữa ban ngày còn có người cầm các biển hiệu ánh sáng.

“Làm fan của cậu thật là đáng thương, thế này là nhịn bao lâu rồi chứ?” Kha Dĩ Hằng trêu chọc.

Bình thường không được đón ở sân bay, nhưng lần này là dịp công khai, fan của Giang Phóng liền lũ lượt kéo tới, còn có một số người ở rất xa phải ngồi máy bay đến đây. 

Giang Phóng lắc đầu: “Quá nhiều người, lỡ như xảy ra giẫm đạp rồi bị thương thì chính là không có trách nhiệm với bản thân mình.”

Kha Dĩ Hằng gật đầu: “Đúng là không an toàn lắm, nếu không thì chúng ta đi lối VIP?”

Trong số này cũng có không ít người là fan hâm mộ của Kha Dĩ Hằng và Giang Tề.

Giang Phóng: “Fan hâm mộ sẽ không thất vọng chứ?”

Kha Dĩ Hằng: “Thất vọng thì chắc chắn là sẽ thất vọng, nhưng cậu vừa xuất hiện, các cô ấy phấn khích quá mức thì cũng rất dễ xảy ra chuyện.”

Giang Phóng suy nghĩ rồi nói: “Tôi đi tìm bộ phận phát loa.”

Mọi người tò mò không biết anh định làm gì, thế nên cũng đi theo đến bộ phận âm thanh của sân bay.

Chốc lát sau, các fan đang đợi thần tượng ra ngoài bỗng nghe được một tiếng nói quen thuộc phát ra từ hệ thống loa của sân bay.

“Fan của Giang Phóng xin hãy yên lặng nghe tôi nói, nếu các bạn muốn gặp được thần tượng, thì vui lòng đừng gây rắc rối và làm ồn đến khách du lịch ở sân bay, đồng thời không nên có hành vi quá khích. Mọi người hãy xếp hàng một cách trật tự, cố gắng làm fan hâm mộ văn minh nhất, người khác sẽ cảm thấy các bạn rất có phẩm giá, thần tượng cũng được nở mày nở mặt không phải sao? Nếu đồng ý xin hãy gật đầu, vậy thì các bạn sẽ có thể gặp thần tượng của mình ngay.”

Trong sân bay, fan của Giang Phóng đồng loạt gật đầu, hình ảnh này còn rất hùng tráng.

Tiếp đó người hâm mộ nhanh chóng xếp hàng dưới sự điều động của các fan lớn.

Mà fan của các nhà khác nhìn thấy cảnh này, lại so sánh với tình cảnh nhà mình, những fan lớn cũng nghĩ rằng không thể thua fan của Giang Phóng về mặt phẩm giá, nếu không khi bị đăng lên trên mạng, người khác sẽ nghĩ gì về thần tượng của họ chứ.

Hành vi của fan, thần tượng trả tiền.

Các cô không có phẩm giá, người khác cũng sẽ cảm thấy thần tượng của các cô không có phẩm giá.

Mọi người vốn vẫn không hiểu vì sao Giang Phóng chỉ nói fan của nhà mình, nhưng phát hiện ra điều này thì liền hiểu ngay.

Fan của tất cả các nhà đều có tâm lý so sánh ganh đua, nếu anh nói tất cả fan hâm mộ, thì có thể fan nhà khác sẽ nảy sinh tâm lý phản kháng, tại sao tôi phải nghe lời anh chứ, vậy thì tình hình sẽ chỉ hỗn loạn hơn mà thôi.

Cuối cùng, xem như phần thưởng cho việc nghe lời, fan hâm mộ đều được gặp thần tượng nhà mình.

Cảnh tượng này còn được đưa lên hot search trên Weibo, về sau còn trở thành hình mẫu tham khảo trong cộng đồng fan.

Ra khỏi sân bay, Giang Phóng nhìn thấy chiếc xe quen thuộc tới đón mình.

Trình Tứ nói sẽ tới đón bọn họ, nên anh liền không bảo La Vĩ Kỳ tới.

Để có thể đón người ở sân bay một cách thuận lợi, Trình Tứ còn cố tình mua một chiếc BMW giá chỉ vài trăm nghìn.

“Chờ bao lâu rồi?” Giang Phóng ngồi vào ghế lái phụ.

Giang Tề tự giác chui vào ghế sau.

Trình Tứ kéo dây an toàn ra giúp anh, “Không lâu lắm, chỉ mười mấy phút thôi.”

Giang Phóng thắt dây an toàn, vừa định nói chuyện thì điện thoại bỗng reo lên.

Trình Tứ nhìn lướt qua theo bản năng, nhìn thấy tên người gọi cho Giang Phóng là Chương Ti Na.

“Em nghe điện thoại trước đã.”

Giang Phóng nói rồi nhấn nút nghe, tiếng nói của Chương Ti Na liền truyền ra.

“Giang Phóng, cậu về thành phố Yến chưa?”

“Vừa về, chẳng lẽ chị Chương lại có một nhân vật tốt muốn giới thiệu cho tôi?”

“Là có một vai diễn phim điện ảnh, tôi cảm thấy rất phù hợp với cậu, rất có tính thử thách, đất diễn cũng không nhiều lắm, không biết cậu có hứng thú hay không?”

Giang Phóng suy nghĩ một chút, “Được, nếu chị có kịch bản thì gửi cho tôi, tôi muốn xem qua rồi mới quyết định.”

“Tôi gửi cho cậu một bản file điện tử trước, nhưng dù cậu có nhận hay không thì nội dung đều phải giữ bí mật.”

“Một chút đạo đức nghề nghiệp này thì tôi vẫn phải có.”

Giang Phóng gửi địa chỉ mail của mình cho cô, không lâu sau, anh nhận được văn bản điện tử từ Chương Ti Na.
Bình Luận (0)
Comment