Thẩm Minh Dữu: “...”
Giang Trầm không chỉ là một tên lưu manh, còn là một tên lưu manh rất có năng lực!
***
Vậy là kế hoạch tuần trăng mật cuối cùng cũng đã kết thúc, Thẩm Mĩnh Dữu và Giang Trầm cùng nhau bay về nước.
Là Triệu Diễm đến sân bay đón bọn họ.
Triệu Diễm biểu hiện rất nhiệt tình còn thái độ của Thẩm Minh Dữu với Triệu Diễm khá lãnh đạm. Nhưng cô cũng không phải hoàn toàn phớt lờ anh ấy.
Triệu Diễm thuận tay nhận lấy hành lý của Thẩm Minh Dữu, rồi nhìn mặt Dữu Dữu hồng hào, đoán chắc mấy ngày ở trên hòn đảo em gái mình rất vui vẻ. Sau đó, anh ấy mới nhìn đến người mới lên chức em rể của mình - Giang Trầm.
Mới nhìn thoáng qua, Triệu Diễm đã phát hiện ra điểm bất thường.
Vậy mà Dữu Dữu lại cầm tay Giang Trầm?
Giữa hai người có gì đó rất thân mật, bất kỳ ai nhìn vào cũng thấy đây chắc chắn là một đôi tình nhân ngọt ngào. Triệu Diễm thấy khó hiểu, rõ ràng ngày kết hôn Giang Trầm và Dữu Dữu đều rất bình tĩnh, giữa hai người không có sự hạnh phúc và vui vẻ như mấy cặp đôi kết hôn khác. Tuy Triệu Diễm đã đồng ý chuyện hôn sự giữa Dữu Dữu và Giang Trầm, nhưng anh ấy cũng lo lắng Dữu Dữu sau khi gả cho Giang Trầm sẽ hối hận hoặc không hạnh phúc nên mấy ngày nay anh ấy ở nhà ngủ không ngon giấc. Sau khi biết hai người hưởng tuần trăng mật trở về thì vội vàng chạy đến sân bay đón em gái, anh ấy muốn xem Dữu Dữu có bị Giang Trầm bắt nạt không.
Nhưng xem ra anh ấy lo lắng quá rồi, qua mấy ngày trăng mật, tình cảm hai người đã tăng lên không ít.
Giang Trầm thấy anh vợ Triệu Diễm cầm hết hành lý cũng không từ chối, anh lấy balo mà Thẩm Minh Dữu đang đeo rồi cầm tay cô đi về phía trước.
Còn Triệu Diễm theo sát phía sau bọn họ.
Đi tới cổng sân bay, Triệu Diễm theo bản năng mở cửa xe của mình, muốn em gái ngồi xe của mình về. Nhưng lúc này Giang Trầm đã dắt tay Dữu Dữu ngồi vào chiếc xe sang trọng khác. Sau đó, hành lý của Dữu Dữu mà anh ấy cầm và mấy cái khác do thủ hạ của anh ấy đẩy đều bị người của Giang Trầm cầm đi.
“Giang Trầm, cậu có ý gì?” Triệu Diễm nhướng mày nhìn em rể mới qua cửa xe. Thân là anh trai, chẳng lẽ anh ấy không thể đón em gái mình sao? Hành động vừa rồi của Giang Trầm khiến anh ấy có cảm giác em gái mình bị cướp đi.
Giang Trầm hạ cửa xe xuống, quay đầu nhìn Triệu Diễm tức giận ngoài cửa sổ, nhàn nhạt nói: “Sau này,Dữu Dữu sẽ do tôi chăm sóc.”
Sau khi nói xong, anh ra hiệu cho tài xế lái xe đi.
Tài xế nhận chỉ thị, nhanh chóng lái xe đi, để lại Triệu Diễm đứng đó hít một ngụm khói xe.
Thấy xe đã xuất phát, Thẩm Minh Dữu không khỏi quay đầu nhìn Triệu Diễm đang ngơ ngác đứng đó.
Giang Trầm nắm chặt tay cô, đưa lên môi hôn một cái: “Dữu Dữu, sau này em đã có một ngôi nhà của mình, anh ở đâu thì đó chính là nhà của em, nhà của chúng ta.”
Trong mắt Thẩm Minh Dữu hiện lên sự kinh ngạc, lúc này cô có cảm giác Giang Trầm như có thể nhìn thấu cô, biết cô nghĩ gì, cần gì.
Có vẻ như cô thật sự đã có một gia đình rồi...
Nơi trống rỗng trong lòng dường như được lấp đầy, Thẩm Minh Dữu thấy mắt mình nhòe đi, cô nhanh chóng quay đầu, không để Giang Trầm nhận ra sự khác thường của mình.
Giang Trầm thở dài, nghiêng người ôm cô vào lòng, ôn nhu vuốt tóc cô. Thẩm Minh Dữu dựa vào ngực anh, nước mắt rơi không ngừng, thậm chí còn làm ướt áo anh.
Thẩm Minh Dữu rất ít khóc, nhất là sau khi cô trưởng thành, lúc trước mặt người khác, bất luận trải qua bao nhiêu khó khăn, hầu như từ trước đến nay cô cũng chưa từng khóc. Nhưng bây giờ cô một chút cũng không buồn, cô cảm thấy trước giờ chưa từng hạnh phúc như vậy, nhưng mà tại sao, ngược lại dường như cô lại rất muốn khóc.
Cô không phải là người dễ khóc như vậy.
Giang Trầm không nói gì, chỉ lặng lẽ ôm lấy cô, giống như đang dỗ người bạn nhỏ, nhẹ nhàng vỗ lưng cô…
Xe đã đến nhà bọn họ, cảm xúc Thẩm Minh Dữu cũng đã ổn hơn, sau khi cô xuống xe thì phát hiện mình đã đến khu biệt thự Phong Lâm Loan mà trước khi kết hôn Giang Trầm có nhắc đến. Nhưng vì lúc kết hôn vội quá nên cô chưa đến chỗ này.
Phong cảnh trong khu biệt thự Phong Lâm Loan rất đẹp, nhà của bọn họ rất lớn, còn có cả vườn hoa, sân trước, sân sau nên rất rộng.