Sau Khi Nữ Minh Tinh Hết Thời Mang Con Tham Gia Show Thực Tế (Dịch Full)

Chương 550 - Phiên Ngoại: Giang Trầm Trọng Sinh Về Thời Điểm Vừa Mới Kết Hôn - 45

Unknown Phiên ngoại: Giang Trầm trọng sinh về thời điểm vừa mới kết hôn - 45

Thẩm Minh Dữu ôm Niệm Niệm nhìn Giang Trầm một cái, thấy Giang Trầm không có ý định rời đi, Niệm Niệm trong lòng lại vội như vậy, cô đành phải ôm Niệm Niệm rồi xoay người sang một bên, sau đó vén quần áo lên, bắt đầu cho bé con ăn.

Giang Trầm hơi buồn cười, lúc Thẩm Minh Dữu ở bệnh viện, trước khi cho con ăn đều sẽ bảo anh rời khỏi phòng, không cho anh ở lại cùng cô. Anh biết Thẩm Minh Dữu ngại, không quen với việc có người nhìn mình khi đang cho con ăn nên lúc ở bệnh viện, anh sẽ nghe lời cô, lúc cô cho con ăn, anh sẽ tự động đóng cửa đi ra ngoài. Nhưng sau khi từ bệnh viện trở về, Giang Trầm bắt đầu giả ngốc, mỗi lần Thẩm Minh Dữu muốn cho con ăn đều dùng ánh mắt ra hiệu anh ra ngoài, anh sẽ giả vờ nhìn không hiểu, dù thế nào cũng không chịu ra ngoài, sau hai ba lần, Thẩm Minh Dữu cũng chỉ có thể theo ý của anh.

Giang Trầm nhìn đôi tai hơi đỏ của vợ, thậm chí anh và Thẩm Minh Dữu đã làm những chuyện thân mật nhất, nhưng mỗi lần nhìn thấy vợ ngượng ngùng vì mình, trong lòng anh vẫn sẽ không nhịn được mà cảm thấy vui vẻ.

Niệm Niệm là một em bé ăn rất giỏi, lần nào ăn sữa cũng sẽ siết thật chặt hai tay, đặc biệt dùng hết sức, vừa ăn đã vội vội vàng vàng, mãi cho đến khi ăn gần no, cô bé mới từ từ và thong thả dừng lại.

Thẩm Minh Dữu thấy con gái mở to mắt nhìn cô, bèn hỏi: "Niệm Niệm ăn no chưa nào?"

Niệm Niệm đã ăn no cuối cùng cũng nới lỏng đôi tay nhỏ đang nắm chặt, cô bé quơ quào tay, không cẩn thận đụng phải bàn tay lớn của mẹ, Thẩm Minh Dữu thuận đà nắm lấy ngón tay nhỏ của bé con: "Xem ra Niệm Niệm nhà chúng ta đã ăn no rồi nhỉ?"

"Ưm…" m thanh ‘ưm ưm’ phát ra từ miệng của Niệm Niệm giống như là đang trả lời mẹ.

Thẩm Minh Dữu giúp Niệm Niệm lau miệng, Niệm Niệm liếm miệng theo bản năng, có vẻ như còn muốn ăn khăn giấy trong tay mẹ, Thẩm Minh Dữu lấy tờ khăn giấy ra, cười nói: "Niệm Niệm, cái này không ăn được."

"Hừm…" Miệng của Niệm Niệm lại phát ra tiếng ‘hừm hừm’ như trả lời cô.

Thẩm Minh Dữu tiếp tục giúp bé con lau miệng, nhưng Niệm Niệm vừa mới trả lời xong dường như lại nuốt lời rồi, cô bé nhìn theo đồ vật trong tay mẹ, lại bắt đầu muốn ăn nó.

"Để mẹ xem xem có phải bụng của Niệm Niệm vẫn còn đang đói không?" Thẩm Minh Dữu xoa bụng Niệm Niệm, cái bụng được ăn no của Niệm Niệm đã tròn vo.

"Hừm…" Có thể là được mẹ xoa cho thoải mái nên khoé miệng của Niệm Niệm lộ ra ý cười, cô bé chớp mắt, nhoẻn miệng nhìn mẹ.

"Ồ, hình như Niệm Niệm cười này." Thẩm Minh Dữu nhận ra Niệm Niệm cười thì kinh ngạc nói.

Đây còn là lần đầu tiên Niệm Niệm cười nữa.

Cười trông dễ thương quá đi.

Giang Trầm vừa rồi không nhìn thấy con gái cười nhưng nghe Thẩm Minh Dữu nói Niệm Niệm cười, anh liền vội vàng đi tới hỏi: "Niệm Niệm cười rồi?"

"Đúng vậy, cười rồi." Nhưng lúc này bé con đã không còn cười nữa.

Thẩm Minh Dữu phấn khích nói: "Niệm Niệm, cười thêm một cái được không nè?"

"Niệm Niệm cũng cười với ba đi?" Giang Trầm ngồi xổm bên giường, nắm lấy bàn tay nhỏ của Niệm Niệm, nhìn con gái với ánh mắt mong đợi.

Niệm Niệm nhìn ba với ánh mắt ngu ngơ nhưng chẳng hề cười.

"Sao Niệm Niệm không cười nữa vậy?" Nhìn vào ánh mắt trong trẻo của con gái, Giang Trầm và Thẩm Minh Dữu đều thương còn không hết nữa là, Giang Trầm nắm lấy bàn tay nhỏ của Niệm Niệm, hôn lên rất nhiều cái, dỗ dành: "Bảo bối cười một cái…"

Niệm Niệm không hiểu ba mẹ đang nói gì, lại càng không biết cười là gì, có thể là bàn tay nhỏ đã bị ba hôn quá nhiều nên cô bé rút tay mình ra khỏi tay ba, lườm ba một cái, sau đó nắm chặt bàn tay nhỏ lại, quay đầu dụi vào lòng mẹ và tiếp tục ăn sữa.

Giang Trầm: "..."

Niệm Niệm của hôm nay vẫn là Tiểu Niệm Niệm không cho ba chút mặt mũi nào.

Một đứa bé chưa đến một tháng tuổi có lẽ vẫn chưa thể cười một cách có nhận thức, chỉ biết cười một hai cái trong vô thức. Nhưng dù là vô thức, Giang Trầm vẫn cảm thấy rất hối tiếc vì vừa nãy không được nhìn thấy Niệm Niệm cười, thế là sau khi Niệm Niệm uống sữa xong, anh ôm Niệm Niệm qua, vừa thành thục vỗ vào lưng giúp bé con ợ sữa vừa muốn chọc Niệm Niệm cười với ba.

Niệm Niệm cảm thấy thoải mái dựa vào lòng ba, sau khi ợ lớn một hơi lại bắt đầu cảm thấy có chút buồn ngủ.

 


Bình Luận (0)
Comment