Sau Khi Nữ Minh Tinh Hết Thời Mang Con Tham Gia Show Thực Tế (Dịch Full)

Chương 556 - Phiên Ngoại: Giang Trầm Trọng Sinh Về Thời Điểm Vừa Mới Kết Hôn - 51

Unknown Phiên ngoại: Giang Trầm trọng sinh về thời điểm vừa mới kết hôn - 51

**

Sau khi đầy tháng, hình như cơ thể của Niệm Niệm được ăn no ngủ kỹ đã lớn nhanh như thổi.

Không những nặng hơn từng ngày mà còn từ từ học được cách giao tiếp đơn giản với ba mẹ, ngoại trừ ‘hưm hưm hư hư’ ra, cô bé còn học được ‘ê ê a a’, học được cách cười.

Lúc được năm tháng tuổi, Niệm Niệm bắt đầu học cách lật người.

Nhưng mà lúc Niệm Niệm học lật người, cô bé có hơi lười, thường hay làm qua loa cho xong chuyện khiến cho Thẩm Minh Dữu và Giang Trầm cũng thường xuyên hết cách với Niệm Niệm.

Thời gian năm tháng này, Thẩm Minh Dữu rất ít khi ra ngoài làm việc, mỗi ngày Giang Trầm cũng sẽ cố gắng hết sức để trở về nhà sớm. Lần nào có hoạt động xã giao ở ngoài, anh cũng sẽ lấy lý do về nhà chăm sóc con gái và tranh thủ cơ hội rời khỏi những buổi tiệc xã giao đó thật sớm. Vì vậy, trước khi sinh con, Giang Trầm không biết từ lúc nào đã mang tiếng sợ vợ ở bên ngoài. Ngoài việc sinh con, Giang Trầm còn bắt đầu mang thêm tiếng cuồng con gái, trừ phi là buổi tiệc xã giao thật sự rất cần thiết và không thể tránh khỏi ra thì muốn nhìn thấy anh trên bàn rượu không phải là một chuyện dễ dàng.

Hai vợ chồng cố gắng dành ra nhiều thời gian nhất có thể để đồng hành cùng Niệm Niệm đến khi cô bé khôn lớn, nhưng có đôi lúc vì lý do công việc nên bọn họ đành phải để Niệm Niệm ở nhà.

Lần này, Giang Trầm vì công việc mà phải ra nước ngoài công tác vài ngày, Thẩm Minh Dữu chỉ có thể ở nhà một mình chăm sóc Niệm Niệm.

Bình thường Giang Trầm rất hiếm khi đi công tác, nếu như đi công tác cũng sẽ sắp xếp công việc trong thời gian hai ba ngày rồi trở về, lần này anh đi công tác ở nước ngoài chính là khoảng thời gian xa nhau lâu nhất sau khi bọn họ kết hôn.

Hai ngày đầu còn bình thường, thời gian và sức lực của Thẩm Minh Dữu đều dùng để chăm sóc Niệm Niệm, rất ít khi nhớ Giang Trầm.

Nhưng đến ngày thứ ba, Thẩm Minh Dữu sẽ thường xuyên nhớ đến anh, đến cả Niệm Niệm chưa bao giờ rời xa ba hơn một ngày kể từ khi sinh ra cũng bắt đầu tìm kiếm bóng dáng của ba ở nhà.

Sau khi giúp Niệm Niệm tắm xong, Thẩm Minh Dữu cầm điện thoại lên xem giờ, đợi Giang Trầm gọi video về vào bảy giờ rưỡi.

Nếu như đến tám giờ thì Niệm Niệm phải đi ngủ rồi.

Vừa đến bảy giờ rưỡi, quả nhiên cuộc gọi của Giang Trầm đến rất đúng giờ.

Bình thường lúc không tiện thì anh sẽ gọi điện thoại, chỉ có lúc thuận tiện thì anh mới gọi video nói chuyện.

“Dữu Dữu.” Giọng nói quen thuộc của Giang Trầm truyền qua điện thoại, Thẩm Minh Dữu nhất thời không lên tiếng.

Mãi cho đến khi Niệm Niệm ‘ê a’ hai tiếng, muốn giật lấy điện thoại của mẹ, Thẩm Minh Dữu mới phản ứng lại rồi ‘ừm’ một tiếng vào điện thoại.

“Em với Niệm Niệm có khỏe không?”

Thẩm Minh Dữu trả lời: “Tụi em vẫn khỏe.”

Cô muốn hỏi Giang Trầm có khỏe không nhưng trong điện thoại lại truyền đến một số âm thanh ồn ào, cô hỏi: “Anh uống rượu à?”

“Có uống một chút.” Giang Trầm thành thật trả lời.

“Vậy anh về khách sạn nghỉ ngơi sớm một chút.”

“Ừm.”

Lúc này, Niệm Niệm bám chặt vào tay mẹ, nằm trên chăn và kiễng đôi chân nhỏ, giơ tay ra muốn cầm lấy điện thoại của mẹ.

Thẩm Minh Dữu cười, đặt điện thoại ở bên tai của Niệm Niệm: “Niệm Niệm, là ba đấy.”

“A…” Niệm Niệm ‘a’ một tiếng vào điện thoại.

“Niệm Niệm?” Giang Trầm gọi Niệm Niệm: “Niệm Niệm, là ba đây, con có nhớ ba không?”

Tuy Niệm Niệm nghe không hiểu ba nói gì, nhưng cô bé biết đây là giọng nói mà cô bé thân thuộc nhất, Niệm Niệm ‘a a’ hai tiếng, thắc mắc tại sao không nhìn thấy chủ nhân của giọng nói.

Thẩm Minh Dữu lại chuyển điện thoại qua, Giang Trầm gần như lập tức cảm nhận được người ở bên kia đầu dây đã đổi thành cô, anh cười hỏi: “Niệm Niệm ở nhà có ngoan không?”

Thẩm Minh Dữu trả lời: “Niệm Niệm rất ngoan.”

Giang Trầm lại hỏi: “Vậy em có ngoan không?”

Thẩm Minh Dữu: “...”

Thẩm Minh Dữu nghĩ Giang Trầm chắc chắn đã uống say rồi, dỗ dành cô như dỗ một đứa trẻ.

“Anh đừng uống rượu nhiều quá, xong việc thì mau trở về nghỉ ngơi đi.”

“Được.” Giang Trầm miệng thì đáp được nhưng lại không có ý định cúp máy, anh lại hỏi: “Niệm Niệm vừa nói con bé nhớ anh, vậy em có nhớ anh không?”

Đến nói chuyện Niệm Niệm còn không biết, sao nói nhớ anh được.

Hai đầu điện thoại đều trở nên yên lặng, Thẩm Minh Dữu im lặng trong chốc lát, hơi mấp máy môi, cuối cùng lúc muốn lên tiếng nói rằng cô nhớ anh thì bên phía Giang Trầm lại truyền đến một số âm thanh ồn ào.

 


Bình Luận (0)
Comment