Giang Trầm cười nói: “Em và Niệm Niệm nghỉ ngơi sớm một chút, qua hai ngày nữa là anh về rồi.”
“Ừm, em biết rồi.” Thẩm Minh Dữu biết có người đang gọi anh nên đợi bên kia cúp máy trước.
Nhưng Giang Trầm lề mề không cúp máy, Thẩm Minh Dữu đành nói: “Vậy em cúp máy đây.”
Giang Trầm cười nhẹ: “Ừm, em cúp máy trước đi.”
Mỗi lần nói chuyện điện thoại, Giang Trầm vẫn như thế, đều sẽ chờ cô cúp máy trước.
Sau khi Thẩm Minh Dữu cúp điện thoại, cô cảm thấy tiếng cười khẽ của Giang Trầm vẫn còn vương vấn bên tai mình.
Cô vỗ vỗ mặt mình, nhìn thấy Niệm Niệm nằm trên đùi cô, đôi mắt mở to, tò mò nhìn hành động của cô.
“…” Sau đó Thẩm Minh Dữu lại nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Niệm Niệm.
Niệm Niệm tưởng mẹ đang cùng mình chơi trò chơi nên cười khúc khích, sau đó cười đến mức chảy cả nước bọt.
Thẩm Minh Dữu đành phải mỉm cười giúp Niệm Niệm lau nước bọt.
Sau mấy ngày Giang Trầm đi công tác, anh về sớm hơn dự định để tạo bất ngờ cho Thẩm Minh Dữu. Anh trở về nhà sớm mà không nói trước với ai ở nhà.
Đi thẳng một mạch về đến nhà, anh nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ, vừa mở cửa đã thấy vợ đang dạy Niệm Niệm cách tự lật mình.
Nhưng Niệm Niệm hình như hơi lười biếng, không muốn cử động lắm.
Thẩm Minh Dữu đặt món đồ chơi âm thanh yêu thích của Niệm Niệm bên cạnh cô bé, hy vọng âm thanh trong đồ chơi sẽ thu hút sự chú ý của Niệm Niệm và khiến Niệm Niệm quay lại nhìn. Nhưng sau khi nghe xong hai lần, Niệm Niệm lại không mấy hứng thú.
Thẩm Minh Dữu vỗ vỗ cái mông nhỏ của Niệm Niệm: “Niệm Niệm, con là tiểu lười biếng hả, sao lại không muốn cử động thế?”
“A-” Niệm Niệm bi bô một tiếng, giống như nhận ra lời nói của mẹ, ám chỉ Niệm Niệm chỉ là một tiểu lười biếng đáng yêu mà thôi.
“Bảo bối, con không thể lười biếng như vậy được. Sau khi học cách lăn, Niệm Niệm có thể học bò, sau đó có thể học đi. Sau khi học đi, Niệm Niệm không cần mẹ và ba bế nữa, con có thể đi bất cứ đâu mà con muốn…”
“A...” Niệm Niệm nằm trên giường vẫy vẫy tay nhỏ.
“Vậy mẹ giúp Niệm Niệm lật người nhé. Niệm Niệm không được lười biếng nữa có được không hả?”
Lần này Niệm Niệm không đáp lại mẹ.
Thẩm Minh Dữu coi như Niệm Niệm đã đồng ý rồi, lúc cô đang định giúp Niệm Niệm thì trong phòng bỗng nhiên truyền đến một giọng nói: “Niệm Niệm không muốn lật sao?”
Thẩm Minh Dữu kinh ngạc ngẩng đầu, quả nhiên phát hiện Giang Trầm đã trở về.
“Sao anh về sớm thế?” Thẩm Minh Dữu còn chưa hỏi xong, lúc này Niệm Niệm cũng nghe thấy tiếng của ba đột nhiên “A”một tiếng. Sau đó thân hình nhỏ nhắn của cô bé lập tức lật lại nhìn về hướng ba đang mở cửa.
“A-” Người quen thuộc nhất với Niệm Niệm đã quay lại rồi!
Thẩm Minh Dữu và Giang Trầm: “...”
Cho nên vừa rồi Niệm Niệm đã tự lật người đó!
“Niệm Niệm, con vừa mới tự lật người sao?” Thẩm Minh Dữu kinh ngạc nhìn Niệm Niệm, vỗ tay động viên: “Niệm Niệm nhà ta giỏi quá, có thể tự lật người rồi!”
Giang Trầm cũng kinh ngạc mà đi đến: “Niệm Niệm thật là giỏi, chúng ta làm lại lần nữa được không nào?”
Sau lần đầu tiên, lần thứ hai có vẻ dễ dàng hơn rất nhiều. Khi Niệm Niệm lật lại lần nữa trước mặt ba mẹ, Giang Trầm và Thẩm Minh Dữu hưng phấn đến mức đều vỗ tay, ôm lấy Niệm Niệm và hôn cô bé lần nữa.
Niệm Niệm bối rối mà “A” một tiếng, thì ra Niệm Niệm biết lật người lại là một chuyện tuyệt vời như vậy. Ba mẹ vẫn ôm Niệm Niệm hưng phấn mà xoay vòng vòng, cho nên sau này Niệm Niệm sẽ lật thêm vài lần nữa.
Giang Trầm vui vẻ nhìn Thẩm Minh Dữu nói: “Niệm Niệm chắc chắn rất nhớ ba, vừa nghe thấy giọng nói của ba thì đã lật người lại.”
Thẩm Minh Dữu nghĩ không chỉ có mình Niệm Niệm nhớ anh mà cô cũng có chút nhớ anh.
Giang Trầm ôm chặt Niệm Niệm, giống như nghe được suy nghĩ của Thẩm Minh Dữu, đột nhiên nói: “Dữu Dữu nhà ta chắc là cũng nhớ anh rồi.”
Giang Trầm cho rằng Thẩm Minh Dữu sẽ giống như trước đây, mỗi lần anh chọc cô đều sẽ đáp lại những câu như “Em không có”. Nhưng lần này, Thẩm Minh Dữu lại cố tình không làm theo như lần trước.
Thẩm Minh Dữu bước tới, nhẹ nhàng ôm lấy eo Giang Trầm, cô tựa đầu vào ngực anh thừa nhận: “Ừ, em nhớ anh lắm.”
Nhớ rất nhiều.
Trước đây, mỗi lần đều là Giang Trầm chủ động nói nhớ cô, thích cô, yêu cô, trước mặt cô luôn không chút do dự bày tỏ tình cảm. Anh tốt như thế, Thẩm Minh Dữu nghĩ cô cũng nên chủ động một chút, dũng cảm một chút, mạnh dạn bày tỏ tình cảm thật của mình với anh. Đồng thời cho anh biết rằng cô thực sự thích anh và cũng yêu anh.