Thế là ba người mẹ là Thẩm Minh Dữu và Phương Đường còn có Trần Nguyệt đi ra ngoài, định tìm đứa trẻ của nhà mình về.
Dưới sự chỉ dẫn của tổ chương trình, ba người ra ngoài, đi không xa thì nhìn thấy ba đứa trẻ đang ngồi trên bãi cỏ đang cúi đầu chơi cùng mấy chú gà con vô cùng vui vẻ.
Ba đứa trẻ đã bị đắm chìm trong bộ lông mềm mại đầy sức hấp dẫn của mấy chú gà con, chơi lâu đến vậy mà không hề nhớ trở về tìm ba mẹ.
Nhìn thấy các mẹ xuất hiện, bọn nhóc mới sực nhớ ra, bọn nhóc đến đây là để hái hoa dại mà.
Khương Húc chạy về phía mẹ của mình: “Mẹ, mẹ mau xem, ở đây có gà con, bọn chúng rất đáng yêu đó.”
Từ Tư An cũng lao vào trong lòng của mẹ: “Mẹ ơi mẹ, gà con nhỏ quá, mẹ xem, cái mỏ nhọn nhọn của bọn chúng, bộ lông mềm mại…”
Sau khi Niệm Niệm nhìn thấy mẹ, hai tay chống trên bãi cỏ, trở mình một cái rồi bò dậy, sau đó loạng choạng đi đến trước mặt mẹ: “Mẹ.”
“Niệm Niệm.” Thẩm Minh Dữu lau mặt Niệm Niệm: “Sao con trở thành chú mèo mướp rồi.”
“Mẹ.” Niệm Niệm vui vẻ cười toét miệng để lộ ra vài chiếc răng sữa, cô bé kéo mẹ đi đến trước mặt của chú gà con, chỉ vào gà con: “Chíp chíp, chíp chíp…”
Khương Húc đang ở trong lòng của mẹ và được mẹ lau mặt cho thì đột nhiên nghe thấy Niệm Niệm gọi ‘anh trai’, cậu tưởng Niệm Niệm đang gọi cậu nên Khương Húc vui vẻ nói: “Ây da, mẹ ơi mẹ nghe xem em gái biết gọi anh trai rồi đó.”
Hôm nay cậu nhóc đã dạy Niệm Niệm gọi ‘anh trai’ rất nhiều lần, nhưng Niệm Niệm chỉ biết gọi cậu là ‘anh troai’, không ngờ là lần này đột nhiên Niệm Niệm đã lên tiếng gọi cậu là anh trai rồi!
Điều bất ngờ đến không báo trước, Khương Húc thật sự vui lắm.
Trên gương mặt của cậu nhóc hiện lên một nụ cười rạng rỡ, kéo tay của mẹ rồi quay người lại hô to: “Niệm Niệm, anh trai ở đây…”
Sau khi Niệm Niệm nghe thấy giọng của ‘anh troai’ nhỏ Khương Húc, cô bé quay đầu lại nhìn Khương Húc bằng ánh mắt không hiểu, sau đó đưa tay nhỏ ra chỉ vào gà con ở trên đất kêu lớn: “Chíp chíp, chíp chíp…”
Khương Húc: “...” Hu hu hu hu sao lại như vậy chứ, ‘anh trai’* mà Niệm Niệm gọi là chú gà con, không phải cậu!
(*): Từ ‘chíp chíp’ và ‘anh trai’ trong tiếng Trung có âm đọc giống nhau, đều có phiên âm là ‘gēgē’.
[Ha ha ha ha là ‘chíp chíp’, không phải là ‘anh trai’!]
[Khương Húc thật đáng thương, dạy Niệm Niệm gọi anh trai cả buổi chiều, cuối cùng kết quả là em gái biết gọi anh trai rồi nhưng cô bé không phải gọi cậu nhóc mà là một chú gà con ha ha ha!]
[Niệm Niệm với dấu chấm hỏi trên mặt: rõ ràng em gọi gà con mà, tại sao ‘anh troai’ nhỏ phải trả lời chứ? Không lẽ ‘anh troai’ nhỏ muốn làm gà con?]
Trên đường trở về, Khương Húc vẫn không chịu bỏ cuộc, cậu tiếp tục dạy cho Niệm Niệm, nói: “Niệm Niệm gọi anh trai đi, anh là anh, trai.”
Niệm Niệm dựa vào lòng của mẹ: “Anh, troai.”
Khương Húc: “...”
“Là anh trai.”
Niệm Niệm: “Anh troai.”
Trong lòng Khương Húc mệt mỏi quá, rõ ràng là lúc em gái gọi gà con thì tiếng ‘chíp chíp’ giống với tiếng ‘anh trai’ của cậu mà, tại sao bây giờ gọi đến chỗ cậu thì lại không được chứ.
***
Buổi tối sau khi ăn cơm xong, một vài thành viên trong gia đình nhàn nhã vây quanh lại với nhau bên lửa trại.
Ba bảo bối nhỏ không chịu ngồi yên, lúc các ba các mẹ đang trò chuyện với nhau thì bọn nhóc đã chui vào trong lều chơi được một lúc, sau đó lại chạy về phía của chiếc xích đu.
Khương Húc ngồi lên chiếc xích đu, còn Từ Tư An ở phía sau đẩy cho cậu, Khương Húc chơi rất vui vẻ nên đã cười lên khoái chí.
Sau khi Khương Húc đã chơi xích đu được một lúc thì lại đến lượt của Từ Tư An, Từ Tư An ngồi ở phía trước còn Khương Húc thì ở phía sau đẩy, hai người phối hợp với nhau rất ăn ý.
Niệm Niệm thì chỉ có thể nhìn hai anh trai nhỏ đang chơi ở trước mặt cô bé bằng ánh mắt chờ mong giống với lúc chiều.
“Niệm Niệm muốn chơi không?” Lúc Thẩm Minh Dữu và Giang Trầm đang trò chuyện cùng những người khác, ánh mắt sẽ luôn để ý chỗ Niệm Niệm bên này, họ đã nhìn thấy cảnh Niệm Niệm nhìn hai anh trai nhỏ chơi xích đu với ánh mắt tha thiết rồi, thế là hai vợ chồng liền đi tới đó.