Sau Khi Nữ Minh Tinh Hết Thời Mang Con Tham Gia Show Thực Tế (Dịch Full)

Chương 592 - Phiên Ngoại: Giang Trầm Trọng Sinh Về Thời Điểm Vừa Mới Kết Hôn - 87

Unknown Phiên ngoại: Giang Trầm trọng sinh về thời điểm vừa mới kết hôn - 87

“Ba, mẹ.” Niệm nghe thấy giọng của mẹ liền quay người lại nhìn.

Giang Trầm bế Niệm Niệm lên: “Nào, ba mẹ chơi xích đu cùng Niệm Niệm nhé.”

Nhìn thấy chú Giang và dì Giang đi tới, Từ Tư An nhanh chóng nhảy từ trên xích đu xuống nhường cho em gái, bọn nhóc sớm đã muốn dẫn em gái cùng chơi xích đu rồi, nhưng em gái quá nhỏ nên sẽ bị thương, bây giờ ba mẹ của em gái đã đến rồi thì bọn nhóc không cảm thấy lo lắng nữa.

Từ Tư An kéo Khương Húc chạy vụt đi nhanh như chớp.

“Em bế Niệm Niệm đi, anh đẩy cho hai mẹ con em.” Giang Trầm trở về chiếc RV lấy dây đai mà Niệm Niệm hay dùng, anh giao Niệm Niệm cho cô để cô ôm Niệm Niệm ở trên người.

Thẩm Minh Dữu đón lấy Niệm Niệm rồi buộc dây đai lại, trước khi ngồi lên cô không kiềm được mà nhắc nhở một câu: “Vậy anh đẩy nhẹ một chút, Niệm Niệm sẽ sợ đó.”

Giang Trầm cười nói: “Không phải là em sợ chứ?”

Thẩm Minh Dữu lườm anh một cái: “Là Niệm Niệm sợ.”

Nghe thấy mẹ nói Niệm Niệm sợ thì Niệm Niệm lập tức ‘ô hô’ một tiếng, Niệm Niệm mới không sợ, Niệm Niệm rất thích chơi xích đu đó.

Thật sự là Thẩm Minh Dữu có chút sợ, trước đây lúc cô chơi xích đu hồi còn nhỏ, có một lần vì xích đu đưa lên quá cao nên cô đã bị ngã một cái thật mạnh xuống đất, từ đó về sau cô không còn chơi xích đu nữa.

Bây giờ cô đã đến tuổi này rồi, đương nhiên là không sợ việc chơi xích đu nữa, nhưng nhìn thấy xích đu thì thật sự vẫn có chút ám ảnh.

Nếu như đu lên quá cao thì trong lòng vẫn có chút sợ hãi, cho nên mới dặn Giang Trầm nhiều lần.

Chuyện lúc nhỏ cô chơi xích đu rồi bị thương chỉ có Triệu Diễm biết, đến Triệu Chấn Hải còn không biết, có lẽ là do Triệu Diễm nói cho ông ấy biết.

Thẩm Minh Dữu ôm Niệm Niệm ngồi lên xích đu, còn Niệm Niệm thì dựa vào trong lòng của mẹ, trên mặt để lộ ra biểu cảm phấn khởi, không sợ hãi một chút nào.

Giang Trầm đứng ở phía sau hai mẹ con họ, bắt đầu đẩy nhẹ cái xích đu.

Chỉ là sức lực và tốc độ thật sự là có hơi chậm một chút.

Xích đu chỉ là bắt đầu đung đưa qua lại với một biên độ nhỏ, so với lúc vừa nãy bọn nhóc Khương Húc chơi thì đã đu chậm hơn rất nhiều.

Đến cả Niệm Niệm đang dựa trong lòng của mẹ cũng bắt đầu từ từ thu lại nụ cười trên mặt, con ngươi của cô bé hết di chuyển sang trái rồi lại sang phải, trong mắt mang theo vẻ không hiểu, hình như đang nói xích đu mà ba đẩy sao không đu lên cao được vậy.

“Tốc độ này được rồi đúng không?” Giang Trầm cười hỏi.

“...” Thẩm Minh Dữu biết tốc độ này là có hơi chậm, nhưng cô thật sự cảm thấy như vậy là vừa đủ rồi, nên liền nói: “Cũng được rồi.”

Niệm Niệm không quá hài lòng với tốc độ này nên đưa hai tay về phía trước: “Ô hô.” Sức lực của ba sao mà yếu như vậy chứ, Niệm Niệm chơi xích đu không thỏa mãn chút nào.

Thẩm Minh Dữu: “...”

[Ha ha ha đây mà là đang chơi xích đu sao, bạn nhỏ hai tuổi cũng không chơi như vậy.]

[Chị Dữu sợ chơi xích đu rõ rành rành vậy rồi, còn Niệm Niệm thì không sợ chút nào, còn chê tốc độ của ba quá chậm rồi nữa.]

[Tổng giám đốc Giang: không còn cách nào, vợ tôi sợ mà, với tư cách là chồng thì tôi chỉ có thể nhẹ nhàng một chút thôi.]

Thẩm Minh Dữu thấy vậy thì dứt khoát đứng dậy, cô cởi dây đai ở trên người ra, giao Niệm Niệm cho Giang Trầm: “Anh bế Niệm Niệm đi, để em đẩy.”

“Được.” Giang Trầm cũng không từ chối mà bế theo Niệm Niệm rồi ngồi lên.

Thẩm Minh Dữu không lo là Giang Trầm sẽ sợ, lực đẩy của cô thì bình thường hơn nhiều, xích đu nhanh chóng bắt đầu đung đưa với biên độ lớn hơn, Niệm Niệm ngồi ở trước người ba, trên xích đu cùng với ba bay lên cao vút, miệng không kiềm được mà phát ra âm thanh của tiếng cười khanh khách vui tai, còn luôn phải ‘ô hô’ một tiếng, hình như đang nói chơi xích đu vui quá đi.

Giang Trầm ôm Niệm Niệm hỏi: “Niệm Niệm chơi vui không?”

Niệm Niệm đang bay trong không trung: “Ô hô.” Rất vui rất vui, vui quá đi!

 


Bình Luận (0)
Comment