*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đến khi Liễu Chẩm Thanh thay quần áo xong đi xuống thì thấy Hoắc Phong Liệt đã ngồi bên sông ăn cơm cùng mọi người rồi.
Liễu Chẩm Thanh mặt âm trầm đi qua, Hoắc Phong Liệt cũng không dám ngẩng đầu nhìn y, chỉ lẳng lặng dâng đĩa cá đã gỡ sẵn xương sang.
Liễu Chẩm Thanh hừ lạnh một tiếng, cầm một con cá đã nướng chín lên tự ăn, không thèm để ý đến Hoắc Phong Liệt.
Hàn Diệp nhìn thấy thì nói: “Ngươi làm gì đấy, Hoắc tướng quân đã chuẩn bị sẵn cho ngươi rồi mà.”
“Không muốn ăn đồ hắn làm cho.” Liễu Chẩm Thanh thể hiện rõ sự không vui của mình với Hoắc Phong Liệt.
Hàn Diệp nghi hoặc khó hiểu, vừa rồi không phải vẫn còn ổn sao? Thay đồ xong đã lại thành không thoải mái rồi.
Thái độ này của Liễu Chẩm Thanh lại khiến Hoắc Phong Liệt không biết phải làm sao, chỉ có thể yên lặng nhìn Liễu Chẩm Thanh.
Nắm chắc thời cơ đưa nước, không được để ý tới, đưa trái cây, không được đoái hoài.
Hàn Diệp nhìn Hoắc Phong Liệt chu đáo thế nào Liễu Chẩm Thanh cũng không chịu thì không chịu được nữa bèn đánh y mấy cái.
Nhưng Liễu Chẩm Thanh vẫn không chịu để ý tới Hoắc Phong Liệt, cuối cùng đĩa thịt cá kia vẫn là để Hoắc Phong Liệt tự ăn.
Đến lúc lên xe ngựa lại phát hiện trong xe đã có một khối đá lạnh mới.
“Hoắc tướng quân dùng nội lực làm ra đó, đã tốn rất nhiều công sức.” Hàn Diệp nhắc nhở.
Liễu Chẩm Thanh cong cong khóe miệng, đang định nói gì đó thì lại thấy Hoắc Phong Liệt xốc mành xe ngựa định tiến vào, Liễu Chẩm Thanh lại đột nhiên trầm mặt xuống, dùng quạt chống bả vai Hoắc Phong Liệt đẩy hắn ra ngoài.
“Trầm Giang Nguyệt chán quá rồi, chiều nay ngươi cưỡi ngựa đi. Đừng có vào đây.” Liễu Chẩm Thanh nói xong, cũng không thèm nhìn sắc mặt Hoắc Phong Liệt đã đẩy hắn ra khỏi xe ngựa.
Đợi xe ngựa khởi thành, Hoắc Phong Liệt chỉ có thể đứng bên đường mắt đối mắt với Trầm Giang Nguyệt, như thể cảm nhận được hơi thở đáng thương trên người chủ nhân mình, Trầm Giang Nguyệt thò đầu ra cọ cọ. Hoắc Phong Liệt thở dài một hơi, chỉ có thể xoay người lên ngựa.
Tuy hắn nguyện ý để bản thân bị Thanh ca ngó lơ giận dỗi, nhưng trong lòng vẫn có chút khúc mắc, không thể thấy thoải mái trở lại nhanh như vậy được. Nhưng xem ra… đã chọc giận Thanh ca rồi, đây không phải là điều hắn muốn.
Trên xe ngựa, Hàn Diệp híp mắt nhìn y nói: “Nếu thực sự khó chịu, ta giúp ngươi hạ độc.”
Liễu Chẩm Thanh đang trộm vén mành nhìn ra ngoài, nghe vậy thì giật mình, cười nói: “Ta còn tưởng ngươi sẽ nói ta gây rối vô cớ cơ đấy.”
“Đúng vậy, nhìn thì là ngươi đang vô cớ gây rối, dù sao ngươi cũng thích bắt nạt người khác, đặc biệt là những người thành thật, đấy không phải chuyện gì mới mẻ.” Hàn Diệp nói thẳng.
“Vậy mà ngươi còn giúp ta?” Liễu Chẩm Thanh kinh ngạc nói.
“Ngươi là sư phụ của ta, hắn lại không phải.” Hàn Diệp nói một cách hiển nhiên.
Được rồi, người Y Cốc vốn chính là bao che người mình như vậy đấy, dù vô lý thì cũng phải che chở.
Liễu Chẩm Thanh cười tủm tỉm nói: “Đợi đến khi ta thực sự không nhịn được nữa sẽ tới tìm ngươi lấy thuốc nhé, tên nhãi đáng chết này, phải dạy cho tử tế, cứng đầu cứng cổ, không dạy cho hắn biết ngoan ngoãn chút chẳng phải ta đây không tuân thủ đạo làm chồng sao.”
“Ngươi là chồng?” Hàn Diệp nhướng mày.
Liễu Chẩm Thanh cười nói: “Ngươi còn hiểu mấy cái này sao?”
Hàn Diệp lập tức phun nước phì phì, sau đó tập trung đọc sách y, đọc đến đoạn nào hay còn lôi Liễu Chẩm Thanh vào học cùng, Liễu Chẩm Thanh chỉ có hứng thú với y thuật liên quan đến Hoắc Phong Liệt thôi, thờ ơ với những cái khác, lôi lôi kéo kéo suốt một buổi trưa khiến Hàn Diệp tức trợn trắng, Liễu Chẩm Thanh cũng đã bị lăn qua lăn lại đến kiệt sức rồi, y hối hận vì đã đuổi Hoắc Phong Liệt đi.
Tới gần Nam Phong Thành, kế hoạch là đi thẳng đến Y Cốc để chữa khỏi bệnh rồi mới đi Nam Phong Thành, nhưng nhìn sắc trời, đi bên nào thì cũng đều không kịp, cho nên đành tá túc lại ở một thôn xóm gần đó.
Nhìn giường chung trước mắt, Liễu Chẩm Thanh trực tiếp nói với Hàn Diệp: “Ngươi ngủ cùng ta.”
*通铺: giường chung, giường ghép liềnĐột nhiên phía sau có một bàn ta vươn tới bắt lấy cổ tay Liễu Chẩm Thanh, Liễu Chẩm Thanh quay đầu lại nhướng mày nhìn Hoắc Phong Liệt.
Hoắc Phong Liệt rũ mắt không nói gì, nhưng tay vẫn nắm lấy cổ tay của y.
Hàn Diệp nhìn rồi nói: “Ngủ cùng ai thì có gì khác nhau sao?”
Nhìn cái giường chung trước mắt, ở giữa còn có một bàn trúc cao cao chắn, nói là hai giường chứ thực tế chính là một cái giường có một khối chắn ở giữa mà thôi.
Giường chung đủ cho bốn người nằm, mỗi bên hai cái, đủ cho bốn người bọn họ chia nhau.
Cuối cùng vẫn là Liễu Chẩm Thanh cùng Hoắc Phong Liệt một bên, Hàn Diệp cùng dược đồng một bên.
Liễu Chẩm Thanh nằm trên giường, đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên ngủ trên một cái giường chung như thế này, khi Hoắc Phong Liệt đổi chỗ chắn gió cho y, y còn tưởng Nhị Cẩu muốn làm gì mình chứ, nghĩ lại cũng khá buồn cười.
Hiện tại, y muốn Nhị Cẩu làm gì đó với mình mà Nhị Cẩu chẳng làm gì hết, thật đúng là mất hứng. Tuy vẫn dính lấy y nhưng chỉ có thế sao mà đủ được.
Khi Hoắc Phong Liệt nằm xuống, Liễu Chẩm Thanh nằm nghiêng quay lưng về phía hắn, có vẻ còn giận lắm.
Quả nhiên không lâu sau người sau lưng đã dịch lại gần, kéo kéo quần áo y, nhẹ giọng nói: “Thanh ca, xin lỗi, huynh đừng nóng giận, đều là ta sai.”
Liễu Chẩm Thanh vẫn không để ý tới, đã hạ quyết tâm phải giáo huấn Nhị Cẩu một trận, tỏ vẻ bản thân chưa ngủ, chỉ là không muốn để ý tới hắn mà thôi.
Người bên cạnh cũng lục tục ngủ, chỉ lát sau tiếng ngáy khe khẽ của dược đồng đã truyền tới, cũng có thể nghe được tiếng hít thở ổn định của Hàn Diệp.
Cửa sổ để mở, có thể thấy bên ngoài đầy sao, có thể nghe thấy côn trùng mùa hạ kêu inh ỏi.
Liễu Chẩm Thanh nhìn một lát, tự nhiên lại thấy mềm lòng, thôi được rồi, một đêm tốt đẹp như vậy, cũng không đành lòng tiếp tục làm Nhị Cẩu ngủ không yên nữa.
Quay người lại, tức khắc hoảng sợ, nhìn thấy Hoắc Phong Liệt cũng chưa ngủ, thậm chí còn không nhắm mắt, chỉ lẳng lặng nhìn y, đợi y nhìn sang, đôi mắt đen nhánh lập tức sáng lên, như thể cực kỳ vui mừng.
Liễu Chẩm Thanh nhìn thấy Hoắc Phong Liệt như vậy thì bĩu môi, vừa định thò lại gần để nhỏ giọng nói chuyện thì trên mặt Hoắc Phong Liệt lại đột nhiên hiện vẻ quyết tâm.
Một bàn tay to dày đột nhiên đáp lên eo Liễu Chẩm Thanh, toàn thân Liễu Chẩm Thanh run lên, y có chút không dám tin, lại có chút chờ mong nhìn Hoắc Phong Liệt.
Trên mặt Hoắc Phong Liệt có chút không được tự nhiên, ánh mắt tuy lảng tránh, nhưng thân thể lại ghé lại gần, cúi người thì thầm, “Thanh ca, huynh còn muốn không?”
Giọng nói khàn khàn gợi cảm như dòng điện mơn trớn từng tấc da của Liễu Chẩm Thanh.
Chết mất thôi, Nhị Cẩu chỉ mới chủ động một chút, Liễu Chẩm Thanh đã cảm nhận được biến hóa trên thân thể mình rồi, quả thực là không có năng lực chống cự mà.
Nhẹ nhàng ừ một tiếng, gần như là não chưa tự hỏi miệng đã đáp rồi.
Tay Hoắc Phong Liệt chậm rãi di chuyển, Liễu Chẩm Thanh cũng chủ động đáp lại, lúc này Hoắc Phong Liệt lại cứng đờ lần nữa, cuối cùng cũng tùy theo ý Liễu Chẩm Thanh.
Liễu Chẩm Thanh cười, quả nhiên, Nhị Cẩu cũng đã nhịn quá mức rồi, rõ ràng đã… Liễu Chẩm Thanh tiến đến bên tai Hoắc Phong Liệt, nhẹ nhàng nói: “Chó hư!”
Không lâu sau Liễu Chẩm Thanh rên khẽ một tiếng, Liễu Chẩm Thanh thoải mái đến thất thần, nếu không phải y đã che miệng lại trước thì có lẽ đã đánh thức hai người bên cạnh.
Liễu Chẩm Thanh run rẩy ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Hoắc Phong Liệt cắn chặt răng, nhíu mày, vẻ mặt khó khăn khắc chế, tim cũng bất giác đập nhanh theo, ngẩng đầu hôn một cái.
Hoắc Phong Liệt tròn mắt, Liễu Chẩm Thanh lại không màng vẻ khiếp sợ trong mắt hắn, tiếp tục hôn, hai người đổi cách khác để che giấu âm thanh.
Hoắc Phong Liệt định ra ngoài lấy nước vệ sinh một chút, nhưng lại bị Liễu Chẩm Thanh giữ chặt lại, hiện tại y chỉ muốn ôm Nhị Cẩu thôi, không muốn để hắn đi.
Hoắc Phong Liệt chỉ có thể dùng khăn tay lau qua cho người, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy Liễu Chẩm Thanh, thậm chí còn có chút không kiềm chế được mà hôn lên trán y một cái.
Một đêm an tĩnh mà tốt đẹp như vậy cũng hoàn toàn đánh tan mâu thuẫn trong lòng Hoắc Phong Liệt.
Hai người còn đang ôm ấp tận hưởng cảm giác dịu dàng trên người đối phương thì đột nhiên bên ngoài có tiếng thét chói tai truyền tới.
Hoắc Phong Liệt lập tức nhảy lên, cầm kiếm khoác áo rồi vọt tới cạnh cửa xem xét.
Vừa mới hé cửa ra đã nghe được tiếng quát tháo truyền tới không dứt, Hàn Diệp cùng dược đồng cũng bị đánh thức.
“Có thổ phỉ.” Hoắc Phong Liệt quay đầu lại nhìn Liễu Chẩm Thanh một cái nói: “Mọi người đợi trong này.”
Liễu Chẩm Thanh gật đầu.
Hoắc Phong Liệt lập tức lắc mình đi ra ngoài.
Liễu Chẩm Thanh liền nhìn về phía Hàn Diệp cùng cậu nhóc dược đồng nói: “Không sao đâu, đừng sợ.”
“Đương nhiên là ta không sợ rồi, nếu lọt vào tay ta thì ta sẽ khiến chúng sống không bằng chết.” Hàn Diệp hừ lạnh nói.
Có vẻ cậu nhóc dược đồng cũng chỉ hơi sợ hãi một chút thôi.
Liễu Chẩm Thanh cười cười, đang định nói gì đó thì thấy Hàn Diệp tự nhiên lại giật giật mũi, sau đó lập tức nhìn về phía y, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.
Liễu Chẩm Thanh lập tức hiểu, xấu hổ cười cười.
Mặt Hàn Diệp tối sầm lại, “Có còn là người không vậy!”
Liễu Chẩm Thanh bĩu môi, tỏ vẻ bản thân cực kỳ vô tội, “Lần này cũng không phải là tại ta, là do Phong Liệt làm chuyện xấu.”
Hàn Diệp tức không nhẹ, “Có quỷ mới tin ngươi.”
Liễu Chẩm Thanh thật sự là khó lòng giãi bày, thôi, dù sao cũng đã được thoải mái, cũng cảm nhận được rằng Hoắc Phong Liệt đã mềm lòng. Nói không chừng thời cơ tiếp theo sẽ là khi Nhị Cẩu tỏ tình với y ấy chứ. Nhưng dựa theo tình huống hiện tại của hai người, nói còn chưa thành đôi cũng không sai đâu nhỉ.
Nghe động tĩnh bên ngoài, mọi người vội mặc quần áo vào, mở cửa ra liền nhìn thấy ánh lửa ngợp trời, có tiếng phóng lửa giết người đánh cướp, những vị khách có tuổi bị dọa hoảng sợ được Liễu Chẩm Thanh nói dăm ba câu an ủi cho bình tĩnh lại, mấy người họ cũng quay lại bên trong chờ.
Rất nhanh, bên ngoài chỉ còn tiếng khóc, chứng tỏ Hoắc Phong Liệt đã giải quyết gần xong xuôi rồi.
Chỉ chốc lát sau Hoắc Phong Liệt cầm thanh kiếm dính máu quay lại, đồng thời còn kéo theo một tên bị chảy máu trên đầu nữa.
Dựa vào võ công của Hoắc Phong Liệt thì việc đối phó mấy tên này chỉ cần một giây là đủ, Liễu Chẩm Thanh đang định tiến lên thì lại có tiếng vó ngựa truyền đến.
“Còn địch sao?” Hàn Diệp nghe thấy hỏi.
Liễu Chẩm Thanh lại lắc đầu, Hoắc Phong Liệt cũng quay đầu lại nhìn về phía thanh âm truyền tới, hai người bọn họ đều quen thuộc với loại thanh âm này.
Chỉ có chiến mã được huấn luyện bài bản mới có thể cho ra tiếng vó ngựa chỉnh tề vang dội như vậy thôi.
Mà Trầm Giang Nguyệt ở trong chuồng ngựa gần đó cũng có vẻ không vui lắm, đạp đạp chân, có vẻ là không vui vì bầy ngựa kia quấy rầy nó.
Rất nhanh đã nhìn thấy bóng dáng của đoàn kỵ binh, bọn họ nhằm thẳng về phía Hoắc Phong Liệt, tốc độ không giảm, có vẻ là định bao vây.
Hoắc Phong Liệt bình tĩnh đứng đó, còn chẳng buồn nhấc kiếm.
Đúng lúc này, một tiếng ngựa hí dũng mãnh như tiếng rồng ngâm vang vọng khắp bầu trời đêm.
Đàn chiến mã đông đảo phía trước vừa nghe tiếng đã lập tức phanh gấp lại, thiếu chút nữa đã hất ngã chủ nhân trên lưng.
Những con ngựa đó cảm nhận được sự đe dọa Trầm Giang Nguyệt như tín hiệu từ ngựa đầu đàn, lục tục lộ vẻ bất an, dậm chân tại chỗ, khiến cho chủ nhân của chúng không rõ nguyên do, có vẻ cũng cảm nhận được phía trước có nguy hiểm như chiến mã của mình, lập tức rút kiếm.
“Ngươi rốt cuộc là người nào!”
Hoắc Phong Liệt nhíu mày nhìn quần áo của bọn họ, hiển nhiên đã nhận ra điều gì.
Lúc này trong đám người có một người một ngựa bước ra.
Con ngựa vốn là cao lớn, lại thêm võ tướng cưỡi nó cũng cường tráng như tường thành, người trẻ tuổi nọ uy vũ cầm thương cười vang nói: “Tiếng hí của con ngựa này không tồi, là ngựa tốt hiếm có, không ngờ còn có loại hàng này giấu ở đây, để bổn tướng xem xem…”
Vừa dứt lời, liền thấy rõ người đứng thẳng tắp phía trước.
Võ tướng kia lập tức dừng lại, đầu tiên là trợn mắt há mồm, sau đó a một tiếng, nhảy xuống khỏi ngựa lao về phía Hoắc Phong Liệt.
Mọi người ở đây bị hành động tiếp cận của hắn làm cho căng thẳng, lại đột nhiên thấy hắn lao tới ôm chầm lấy Hoắc Phong Liệt, cao giọng cười lớn: “Hoắc nhị ca! Hoắc nhị ca!”
Liễu Chẩm Thanh đứng cạnh lập tức hiểu thân thế của người này, mà thủ hạ đi theo hắn cũng nhanh chóng xuống ngựa theo, tuy rằng không rõ lý do nhưng có thể khiến lão đại của họ nhiệt tình như vậy, hơn nữa đối phương còn mang họ Hoắc, rất nhanh đã có thể đoán ra mà tròn mắt nhìn Hoắc Phong Liệt.
Hoắc Phong Liệt duỗi tay vỗ vỗ người đang kích động ôm mình.
Người nọ lập tức buông ra, khờ khạo cười, sau đó lui về sau hai bước, quỳ xuống hành lễ với Hoắc Phong Liệt.
“Mạt tướng Đới Đinh Vũ thủ tướng của Nam Phong Thành bái kiến Trấn Quốc đại tướng quân!”
Nhóm người phía sau nghe được cũng nhanh chóng quỳ xuống.
Mà thôn dân xung quanh nghe được tên Trấn Quốc đại tướng quân thì đều giật mình không nhẹ, lập tức kích động quỳ xuống, không phải vì sợ hãi, mà là vì như được nhìn thấy thần tiên mà lễ bái Trấn Quốc đại tướng quân.
Tuy rằng suốt quãng đường tới đây, Liễu Chẩm Thanh cũng biết hầu như tất cả bá tánh Đại Chu đều coi Hoắc Phong Liệt là chiến thần, nhưng người phía nam lại càng sùng bái Hoắc Phong Liệt hơn.
Hàn Diệp tiến lên thì thầm vào tai Liễu Chẩm Thanh: “Trước mặt người ngoài, xin người đừng bắt nạt người ta nữa, uy vọng của Hoắc Phong Liệt ở phía nam còn hơn cả hoàng đế nữa.”
Liễu Chẩm Thanh cảm thấy lời này cũng không phải lời hay, nhưng cũng không có gì đáng trách, dù sao bá tánh phương nam cách quá xa hoàng đế, dù hoàng đế có vào nam vi hành thì cũng không đi xa như vật, cả đời cũng chẳng thấy được một lần, cho nên với những người có thể tận mắt thấy được, có thể bảo vệ bọn họ an toàn họ càng sùng bái hơn, ví dụ như Hoắc Phong Liệt đã từng đánh đuổi được ba nước Tây Nam liên minh, để lại sự tích truyền kỳ.
Sau khi bàn giao việc cứu hỏa cứu người, Hoắc Phong Liệt liền đưa kẻ duy nhất còn sống sót lại cho Đới Đinh Vũ.
“Hoắc nhị ca, huynh đã tới đây rồi sao còn không vào thành luôn vậy, chúng ta cũng đã nhận được thánh chỉ rồi.” Đới Đinh Vũ giao người cho thủ hạ, không thèm quan tâm mà chỉ dính lấy Hoắc Phong Liệt.
“Quá giờ vào thành.” Hoắc Phong Liệt nói, đi về phía Liễu Chẩm Thanh.
“Hoắc nhị ca vẫn là như vậy, huynh đến, để thành chủ của chúng ta mở cửa thành suốt đêm để hoan nghênh huynh thì có làm sao chứ.” Đới Đinh Vũ cười nói.
Mà lúc này, Đới Đinh Vũ đi theo cũng nhận ra Diêm Vương Khóc Hàn Diệp.
“Ấy, Hàn đại phu.” Đới Đinh Vũ nhướng mày.
Hàn Diệp chắp tay, cũng không nhiệt tình gì. Dù sao quanh năm sống ở vùng lân cận, dù Hàn Diệp không thích người Nam Phong Thành thì vẫn sẽ quen biết một hai người.
Đới Đinh Vũ nhỏ giọng nói: “Hoắc nhị ca, các ngươi đi cùng nhau sao? Thân thể huynh không khỏe sao?”
Chuyện Hoắc Phong Liệt có bệnh không nên để lộ ra bên ngoài, huống chi nơi này nhiều người nhiều miệng như vậy.
Dù Đới Đinh Vũ rất quan tâm Hoắc Phong Liệt, nhưng Hoắc Phong Liệt cũng không định nói chuyện mình định đi Y Cốc cho hắn biết, hiện tại đụng phải Đới Đinh Vũ ở đây thực sự có chút phiền toái.
Đột nhiên Liễu Chẩm Thanh ho khan hai tiếng, bày ra dáng vẻ yếu ớt rung rinh trong gió nói: “Bẩm Đới tướng quân, Hàn đại phu là vì chữa bệnh cho ta nên mới đồng hành chuyến này.”
“Vị này chính là?” Đới Đinh Vũ nghi hoặc nhìn vị công tử văn nhược trước mắt.
“Hoàng thương Liễu gia, Liễu Tiêu Trúc.” Nếu hoàng thương gia đã vô tội được thả ra thì Liễu Chẩm Thanh cũng đủ tự tin báo rõ tên tuổi.
Vậy mà y vừa dứt lời, sắc mặt Đới Đinh Vũ liền thay đổi, có vẻ có chút khó xử.