*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương 101
Chương 103
Liễu Chẩm Thanh cùng Đới gia cũng không có ân oán gì, cùng lắm thì cũng chỉ là trung thần lương tướng như Đới gia không thích nghe chuyện của y, dẫn tới cũng có chút không thích Liễu gia mà thôi. Có lẽ là do tin vào lời đồn bên ngoài rằng Hoắc Phong Liệt hận Liễu Chẩm Thanh.
Đúng là Đới Đinh Vũ không có ánh mắt thù địch nào, chỉ là có chút xấu hổ khó xử nói tiếng chào rồi lập tức nói sang chuyện khác, mời bọn họ cùng trở về thành.
Hoắc Phong Liệt nhìn về phía Liễu Chẩm Thanh, Liễu Chẩm Thanh gật đầu, sau đó nói mấy câu với Hàn Diệp, Hàn Diệp gật gật đầu nói: “Được.”
Nếu đã bại lộ hành tung, đương nhiên là không tiện đến Y Cốc nữa, chỉ có thể phiền sư phụ ra ngoài một chuyến, may mà cũng gần, như vậy sẽ không khiến sư phụ khó xử.
Vốn dĩ Hàn Diệp muốn đưa xe ngựa cho Liễu Chẩm Thanh dùng, ngày hôm sau cậu sẽ tự mình tìm phương tiện sau, nhưng Liễu Chẩm Thanh lại híp mắt nhìn Đới Đinh Vũ đang nhiệt tình mời Hoắc Phong Liệt cùng cưỡi ngựa trở về thì lắc đầu, trực tiếp đi đến bên cạnh Trầm Giang Nguyệt, xoay người lên ngựa.
Trầm Giang Nguyệt quay đầu nhìn y một cái rồi mặc kệ, nhưng Đới Đinh Vũ ở bên cạnh nhìn thấy lại trợn mắt há hốc mồm, đương nhiên hắn cũng biết Trầm Giang Nguyệt của Hoắc Phong Liệt, giống ngựa này thuộc loại như loài rồng, hoàn toàn không phải ngựa bình thường, ngoài Hoắc Phong Liệt ra thì sẽ không chịu để người khác cưỡi, có khi muốn sờ nó một cái cũng không được, sao tiểu công tử Liễu gia này không cần Hoắc Phong Liệt mở miệng đã cưỡi lên lưng ngựa được vậy?
Đới Đinh Vũ không khỏi quay đầu nhìn về phía Hoắc Phong Liệt.
Hoắc Phong Liệt mặt tỉnh bơ, đi đến bên cạnh ngựa ngẩng đầu hỏi: “Không ngồi xe ngựa nghỉ ngơi sao?”
Liễu Chẩm Thanh lắc đầu, vẫy tay bảo hắn lên ngựa.
Cuối cùng trước ánh mắt ngỡ ngàng không dám tin của Đới Đinh Vũ, Hoắc Phong Liệt xoay người lên ngựa, bảo vệ Liễu Chẩm Thanh trong lòng, cưỡi chung một ngựa.
Ánh mắt Đới Đinh Vũ đảo qua đảo lại giữa hai người, mãi đến khi nhìn thấy Liễu Chẩm Thanh cố ý nhích vào trong lòng Hoắc Phong Liệt, tư thế như vậy hoàn toàn không giống bằng hữu cưỡi chung ngựa chút nào, rõ ràng chính là một đôi uyên ương mà.
Người xung quanh đều nhìn thấy rõ ràng, Đới Đinh Vũ không thể không chấp nhận hiện thực.
Cho nên Hoắc nhị ca đã thông suốt rồi? Đã quên đi quá khứ rồi? Cái tên vênh mặt kiêu ngạo này không phải thế thân để Hoắc nhị ca quên đi Liễu Chẩm Thanh đấy chứ.
Đới Đinh Vũ tức khắc không biết nói gì, cũng không dám nhìn quá lâu, trực tiếp lên ngựa, chỉnh đốn lại đội ngũ.
Mà lúc này Liễu Chẩm Thanh đang rúc trong lòng Hoắc Phong Liệt nhỏ giọng chất vấn. “Đới Đinh Vũ này bị sao thế, sao lại nhiệt tình với đệ như vậy hả, còn cứ nhìn đệ mãi, có phải có ý gì với đệ không.”
Hoắc Phong Liệt có chút bất đắc dĩ kéo dây cương, “Thanh ca, huynh nghĩ nhiều rồi, chúng ta chỉ là đã từng cùng nhau đánh giặc, lại thêm coi như hai gia tộc thân nhau thôi.”
“Trận đánh với Tây Nam tam quốc kia?”
“Ừm, lần đó vốn là Đới gia phải chống đỡ một mình, nhưng khi đó nhà bọn họ không có ai có thể ra trận được, chỉ có thể để huynh đệ Đới gia còn đang niên thiếu ra chiến trường, đánh giặc mà không có kinh nghiệm, rất gian nan.”
“Vì thế đệ xuất hiện, thành thần tượng của bọn họ? Nhị Cẩu giỏi quá đi.” Liễu Chẩm Thanh trêu.
Hoắc Phong Liệt bất đắc dĩ cong cong môi. “Đợi lát nữa nếu huynh mệt thì cứ dựa vào ngực ta mà ngủ.”
Liễu Chẩm Thanh nhìn Hoắc Phong Liệt nghiêm trang, nhớ tới dáng vẻ của hắn vừa rồi khi được mọi người quỳ lạy, lại nghĩ tới dáng vẻ đỏ mặt khi được y hôn trước đó không lâu, tự nhiên thấy tim mình ngứa ngáy, cọ cọ đầu lên cằm Hoắc Phong Liệt, thấy hắn cúi đầu nhìn mới mở miệng cười hỏi: “Lúc nãy, thoải mái không?”
Đồng tử Hoắc Phong Liệt run lên, cuối cùng vẫn ngượng ngùng ngẩng đầu lên, không dám đối diện với y.
Liễu Chẩm Thanh lại cọ cọ đỉnh đầu lên cằm Hoắc Phong Liệt nói: “Hỏi đệ đấy, thành thật trả lời, biểu hiện lần này của ta có phải đã tốt hơn lần trước một chút không?”
Hầu kết Hoắc Phong Liệt giật giật, cuối cùng chỉ có thể hàm hồ ừ một tiếng.
Hắn biết dựa vào tính cách Liễu Chẩm Thanh, nếu không trả lời thì sẽ cứ tiếp tục hỏi mãi, cuối cùng người bị khó xử vẫn là chính hắn.
Quả nhiên sau khi nhận được đáp án, Liễu Chẩm Thanh liền cảm thấy mỹ mãn, không làm Hoắc Phong Liệt khó xử nữa.
Vừa hay lúc này Đới Đinh Vũ cũng cưỡi ngựa đi tới.
“Hoắc nhị ca, chúng ta đi.”
Hai con ngựa cùng đi một hàng, Đới Đinh Vũ nhiệt tình hỏi rất nhiều câu hỏi, dần dần để Liễu Chẩm Thanh đang quan sát hắn nhìn thấu.
Võ tướng tính cách ngay thẳng, hào khí trượng nghĩa, tướng mạo cũng không tồi, chỉ là có chút thô ráp, mà một người lỗ mãng.
Dù sao thì chắc chắn không thích nam nhân, nhưng mà… hình như cũng có vẻ không quá hứng thú với nữ tử.
Khi Liễu Chẩm Thanh tò mò hỏi hắn đã thành hôn chưa, Đới Đinh Vũ thăng thừng đáp, nữ nhân sẽ làm ảnh hưởng đến khí phách của hắn khi chinh chiến sa trường, bởi vì trong mắt cái tên thô lỗ này, nữ tử đều nhu nhu nhược nhược, yếu đuối mềm mại như nước vậy, đụng một cái là khóc, hắn chịu không nổi, hơn nữa tóc dài não ngắn, hắn cảm thấy rất phiền toái.
Không ngờ tên nhãi này lại kỳ thị giới tính, Liễu Chẩm Thanh liền nói một câu, “Ta nhớ hình như nhà ngươi từng có một nữ hầu tước thì phải.”
Đới Đinh Vũ tức khắc nghẹn một chút, có chút xấu hổ nhìn Liễu Chẩm Thanh.
Liễu Chẩm Thanh lại nói: “Ngươi chưa từng gặp Hoắc đại tẩu sao?”
Đới Đinh Vũ tức khắc xin tha: “Liễu công tử thật là lợi hại, ta nói sai rồi, chỉ là nữ tử như vậy rất hiếm, đa số nữ tử, đặc biệt là nữ tử phương nam, đều rất nhu nhược, cần được che chở, ta lại không thích như vậy.”
Kỳ thị giới tính rồi lại kỳ thị vùng miền, tên này khá.
Liễu Chẩm Thanh cũng không thân với hắn, đương nhiên không tiện nói nhiều, rất nhanh đề tài nói chuyện đã chuyển sang chuyện thổ phỉ tấn công vừa rồi.
“Bọn chúng đến từ Tây Thục quốc.”
“Tây Thục quốc phần lớn là nô lệ, về lý thì không thể có thổ phỉ như vậy được.” Hoắc Phong Liệt nói.
“Đương nhiên bọn chúng không phải nô lệ, đều có thân phận là địa chủ hoặc cao hơn ở Tây Thục quốc, có thể là do phạm phải pháp lệnh nào đó của vua mới nên không thể sống ở đó được nữa, phải chạy đi nơi khác, đến nơi gần đó đốt nhà cướp của giết người. Gần đây chuyện như vậy cực kỳ nhiều, hại bọn đệ bận bù đầu. Nhưng những tên này lúc trước tác oai tác quái ở nước của chúng đều bị giết thẳng tay, bình thường chúng đệ cũng đều giết luôn, sẽ không đem lại phiền toái gì.”
“Vậy vừa rồi?”
“Hỏi một chút, là đến từ Đô Thành, đem về thẩm vấn xem có tin tức có giá trị nào không.”
Liễu Chẩm Thanh đột nhiên mở miệng nói: “Vẫn luôn như vậy? Nếu các ngươi không tới kịp thì không phải bá tánh xung quanh đây sẽ gặp tai ương sao?” Thôn xóm vừa rồi cũng đã chết rất nhiều người, nếu không phải có Hoắc Phong Liệt ở đó thì đợi bọn họ tới thì hơn nửa những người ở đó đã phải bỏ mạng rồi.
Đới Đinh Vũ kinh ngạc nhìn Liễu Chẩm Thanh nói: “Liễu công tử vậy mà lại là người tốt bụng như vậy, thật ra chúng ta cũng đã cố gắng sắp xếp người theo dõi rồi, nhưng vẫn sẽ có cá lọt lưới. Đường thành chủ cũng rất phiền não vì chuyện này, nhưng nhân lực có hạn, hết cách.”
Liễu Chẩm Thanh trầm mặc.
Hoắc Phong Liệt trực tiếp hỏi: “Có biện pháp nào?”
Đới Đinh Vũ kỳ quái nhìn Hoắc Phong Liệt, trong bụng nghĩ huynh hỏi cậu ta làm gì, Đới Đinh Vũ kể chi tiết như vậy là mong được chiến thần cho chút kiến nghị giúp họ phòng ngự.
Liễu Chẩm Thanh nghĩ một lát rồi nói: “Đúng là có một cách, phải xem Đường thành chủ có nguyện ý hạ lệnh hay không thôi.”
Đới Đinh Vũ có chút khinh thường, trong mắt hắn thành chủ thông minh cơ trí nhất cũng chưa có cách, đến phiên một hoàng thương nghĩ một chút đã ra cách sao?
“Liễu công tử nói thử xem.” Đới Đinh Vũ tùy ý nói.
Liễu Chẩm Thanh liền nói: “Có thể tuyên cáo với Tây Thục quốc, bởi vì suy xét đến những bá tánh chịu tội vì đào phạm đến từ Tây Thục quốc nên tạm thời đình chỉ giao thương với bên ngoài biên cương, ngay sáng sớm hãy cắt đứt quan hệ với tất cả thương đội đến từ Tây Thục quốc. Đến khi Tây Thục quốc không còn để đào phạm lẻn vào biên cảnh Đại Chu mới thôi.”
Con ngựa đột nhiên kêu một tiếng, là bị Đới Đinh Vũ kéo cương ngừng lại.
Chỉ thấy Đới Đinh Vũ ngây ngốc nhìn Liễu Chẩm Thanh trong lòng Hoắc Phong Liệt, không dám tin nói: “Được… được không? Biện pháp này?”
Liễu Chẩm Thanh cười nói: “Tướng quân có thể thương lượng cùng thành chủ, không thì nói thêm cũng vô dụng.”
Đới Đinh Vũ nuốt nuốt nước miếng, nhìn về phía Hoắc Phong Liệt, Hoắc Phong Liệt vẻ mặt bình tĩnh, tựa hồ cũng không phản đối.
Đới Đinh Vũ cũng không dám hỏi nhiều, có vẻ bản thân đã lộ sự vụng về, nhưng vẫn không khỏi đẩy nhanh tốc độ, bởi vì hắn có cảm giác cái biện pháp này không bình thường.
Bởi vì là đêm khuya mới tới thành, Đới Đinh Vũ còn định gõ cửa nhà thành chủ ngay trong đêm, nhưng cổng thành cách phủ của thành chủ khá xa, Hoắc Phong Liệt nhìn Liễu Chẩm Thanh đã ngủ gà ngủ gật trong lòng mình thì nói: “Tối nay quá muộn, trước hết cứ đến nơi gần nhất nghỉ ngơi, ngày mai rồi tính.”
Ngữ khí Hoắc Phong Liệt trầm thấp, tuy rằng không nghiêm khắc, nhưng vô hình trung cũng không cho phép phản đối, Đới Đinh Vũ như nghe được quân lệnh, nhanh chóng làm sao, gõ cửa khách điếm gần đó nhất để họ sắp xếp phòng ngủ lại.
“Chưởng quầy, hai gian phía trên, chuẩn bị sẵn băng, đừng để khách quý bị nóng.” Đới Đinh Vũ tiến lên cẩn thận dặn dò.
Liễu Chẩm Thanh vừa được Hoắc Phong Liệt ôm ngang bế xuống ngựa lại đột nhiên chủ động nhéo cánh tay Hoắc Phong Liệt một chút.
Hoắc Phong Liệt sửng sốt, thấy chưởng quầy đang muốn dẫn khách, chỉ có thể căng da đầu nói: “Một gian phòng.”
Cái chân đang leo cầu thang của Đới Đinh Vũ suýt nữa thì bị hụt một cái.
Chưởng quầy quay đầu lại nhìn nhìn, lập tức cười nói: “Được được được, mời khách quan vào bên trong.”
Hoắc Phong Liệt lướt qua Đới Đinh Vũ nói: “Ngươi không cần đưa, về sớm nghỉ ngơi đi.”
Đới Đinh Vũ xấu hổ nhìn Hoắc Phong Liệt ôm người, nói lắp bắp: “Được… Ngày mai đệ tới đón mọi người.”
Hoắc Phong Liệt gật đầu, ôm Liễu Chẩm Thanh về phòng.
Đới Đinh Vũ trợn mắt há hốc mồm lắc đầu, trước kia khi cùng nhau đánh giặc, không phải không có mấy công tử tuấn tú xinh đẹp phải lòng Hoắc Phong Liệt, muốn tự tiến cử tặng thân cho hắn, nhưng Hoắc Phong Liệt chưa từng nhìn dù chỉ một cái, vậy mà hiện tại… Quả nhiên vẫn là vì họ Liễu, có quan hệ huyết thống, có lẽ diện mạo còn giống nhau, cũng khó trách có thể làm băng tan.
Bên này, Hoắc Phong Liệt bế người lên giường, toàn bộ quá trình Liễu Chẩm Thanh đều không mở mắt, cũng không nói lời nào, trực tiếp vươn tay với Hoắc Phong Liệt.
Hoắc Phong Liệt ngoan ngoãn giúp y cởi ra áo ngoài, giày vớ, Liễu Chẩm Thanh liền lăn vào bên trong, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh.
Nơi này chỉ có hai người bọn họ thôi.
Hoắc Phong Liệt do dự một chút rồi vẫn mở miệng nói: “Thanh ca, ta dính máu, đi tắm rồi sẽ trở về, huynh nghỉ ngơi trước đi.”
Liễu Chẩm Thanh cũng không đáp lại, có chút cô đơn cầm gối đầu bên cạnh ôm vào lòng, hiển nhiên vừa rồi y chuẩn bị sẵn để ôm Hoắc Phong Liệt.
Đã là sau nửa đêm, Liễu Chẩm Thanh cũng thật sự mệt mỏi, rất nhanh đã ngủ mất, nhưng hôm sau tỉnh lại, phát hiện trong lòng mình đang ôm Hoắc Phong Liệt.
Liễu Chẩm Thanh có chút buồn cười chống đầu nhìn người bên cạnh, khi y ngủ, trừ khi có người mạnh tay rút đồ y ôm ra, còn không thì sẽ không có gì thay đổi.
Tối hôm qua còn tưởng rằng Hoắc Phong Liệt sẽ vẫn cố kỵ né tránh chứ, xem ra vẫn có chút tiến bộ, biết chui vào lòng ca ca rồi.
Liễu Chẩm Thanh nhìn Hoắc Phong Liệt ngủ, mặt mày tuấn lãng, khí khái hào hùng bức người, nhìn thế nào cũng thấy hí hửng, nhịn không được ghé lại gần hôn lên mặt hắn một cái.
Liền thấy Hoắc Phong Liệt bỗng nhiên trợn mắt nhìn về phía Liễu Chẩm Thanh, tựa hồ có chút không thể tin tưởng.
Liễu Chẩm Thanh thấy mắt hắn tỉnh táo, hiển nhiên đã tỉnh từ sớm, có lẽ là không dám đánh thức y cho nên vẫn luôn nhắm mắt, không ngờ lại bị y hôn trộm.
Liễu Chẩm Thanh da mặt dày lắm, hoàn toàn không thấy xấu hổ chút nào, ngược lại còn nói: “Hóa ra đệ đã sớm tỉnh rồi, nói đi, có phải đã thừa dịp ta còn chưa tỉnh để lén làm gì với ta không?”
Quả nhiên, Hoắc Phong Liệt trực tiếp trừng lớn hai mắt, trong mắt đầy vẻ oan ức, khiến Liễu Chẩm Thanh bật cười giòn tan.
Quả nhiên buổi sáng trêu Nhị Cẩu một chút là tinh thần tỉnh táo thoải mái hơn hẳn, Liễu Chẩm Thanh không khỏi mong mỏi, sau này mỗi buổi sáng đều sẽ như thế này, cuộc sống sau này đều sẽ rất vui vẻ hạnh phúc.
Chỉ chốc lát sau ngoài cửa đã truyền đến tiếng đập cửa, Hoắc Phong Liệt đi mở cửa, liền nghe được tiếng chưởng quầy truyền đến.
Bởi vì bọn họ rời giường khá muộn, lúc sáng Đới Đinh Vũ đã ghé qua một lần, thấy họ còn chưa dậy thì để lại lời nhắn cho chưởng quầy, để chưởng quầy đi chuyển lời.
Đợi họ tỉnh lại thì cứ ở khách điếm chờ hắn.
Hai người thu thập một chút, đi xuống ăn gì đó. Lại nghe được những người khác trong khách điếm đã bắt đầu thảo luận chuyện thôn xóm kia bị tập kích.
“Tuy rằng nói vua mới của Tây Thục quốc tốt với bá tánh, nhưng lại hại chúng ta gặp chuyện chẳng lành, ngẫm lại thấy tức thật chứ.”
“Cũng không thể nói như vậy, ta thấy vua mới này là muốn chấm dứt chế độ nô lệ, cố gắng học theo Đại Chu chúng ta, cũng coi như có triển vọng, nhân đạo hơn vua trước nhiều, chỉ là thi hành hơi khó, đương nhiên không thể chu đáo toàn diện được, mọi người nên thông cảm nhiều hơn.”
“Ông rộng lượng thật đấy, ông sống bên trong Nam Phong Thành đương nhiên là không bị ảnh hưởng, nhưng không nghĩ xem bá tánh xung quanh thảm thế nào, bọn họ mới là người Đại Chu ta, so với việc đi thông cảm cho nước khác, không bằng thương cảm cho những nhà có trụ cột gia đình đã bỏ mạng, sống không nổi.”
“Hầy, vị huynh đài này, ngươi nói vậy là không đúng, không phải ta không đồng ý với ngươi, ta chỉ cảm thấy là chúng ta làm người phải biết rộng lượng, phải nhìn mọi việc một cách toàn diện, có vẻ bọn họ càng lễ nghi quy củ, Đại Chu càng ít bị uy hiếp đúng không nào?”
“Thật là nực cười, mấy nước xung quanh nước ta đây này, Tây Hằng chẳng hạn, không phải cũng là một nước lễ nghi đầy đủ sao? Lúc đánh nhau đâu có thấy nương tay tý nào đâu?”
Người kia bị nói như vậy thì nghẹn họng, không tìm được lý do nào để phản bác lại.
Người nói hừ một tiếng, “Ta mặc kệ Tây Thục cải cách có khó hay không, đụng vào lợi ích của Đại Chu chúng ta là không được, các ngươi đừng quên, 4-5 năm trước chúng còn từng cùng hai nước nữa tới tấn công chúng ta đấy, nếu không phải có Trấn Quốc đại tướng quân, ngươi với ta còn chưa chắc có thể đứng ở đây đâu.”
Vừa nghe đến lời này, cũng có nhiều người đứng ra hưởng ứng hơn, đột nhiên có người oán giận nói: “Tây Thục quốc chính là một lũ ăn cháo đá bát, mọi người chớ vì mấy năm nay quan hệ thông thương tốt đẹp mà quên đi nợ máu năm đó, mười mấy năm trước, Nam Phong Thành chúng ta thiếu chút nữa đã thành lãnh địa của Tây Thục quốc đấy. Lúc ấy trong thành đã có biết bao nhiêu quân lính cùng bá tánh mất mạng, gần như đã sắp không chống cự nổi nữa, ở đây có bao nhiêu vị là người gốc ở Nam Phong Thành? Các ngươi có thể không nhớ rõ, không biết, nhưng người Nam Phong Thành gốc chúng ta đây nhớ rõ ràng rành mạch, vĩnh viễn không thể quên đi đoạn lịch sử khuất nhục bi thảm kia, tượng đá của thành chủ cũ của chúng ta vẫn còn ở trong thành kia mà.”
Lời này vừa được nói ra, người trong khách điếm đều trở nên im lặng, chưởng quầy lớn tuổi cũng nhịn không được phải thở dài một hơi nói: “Các vị đừng tranh luận nữa, hiện giờ cuộc sống cũng không dễ dàng gì, nghĩ đến thành chủ cũ hy sinh, nghĩ tới Đường thành chủ thủ thành suốt bấy lâu nay, chúng ta cứ sống cuộc sống của mình cho tốt chính là sự báo đáp tốt nhất với Đường gia rồi.”
Nghe đến đó, lập tức liền có người nói: “Chúng ta nhất định phải tự sống tốt, còn phải giúp Nam Phong Thành phát triển hơn nữa, không thể để kẻ cắp dưới đất kia chê cười chúng ta được.”
“Đúng vậy, không thể tên cướp Liễu gian tướng kia chế giễu được!”
Mọi người lập tức cao giọng phụ họa, như thể chỉ cần nhắc tới người này là mọi người đều có thể nhất trí đồng lòng vậy.
Dù sao Liễu Chẩm Thanh ở đây chính là một kẻ mang trọng tội. Nghe đồn có một lần biên thành phía Tây Nam bị ngoại tộc quấy nhiễu, đau khổ chống đỡ chờ chi viện, Liễu Chẩm Thanh đi một chuyến, trực tiếp bức thành chủ lương tướng phải chết, dâng đầu lên bình ổn lửa giận của đám ngoại tộc, thiếu chút nữa đã hại biên thành thất thủ, liên lụy đến bá tánh.
Loại này tội danh này thực sự là đặt lên đầu ai cũng sẽ bị tru di cửu tộc, nhưng khi đó không có ai dám chống lại y.
Bên trong khách điếm, mọi người dần sôi nổi nghị luận những sự tích quang vinh của Liễu Chẩm Thanh, đây hẳn là đề tài họ thường nhắc tới lúc trà dư tửu hậu, cũng khó trách sư phụ cùng Hàn Diệp đều không thích tới nơi này.
“Hừ, chỉ thiếu chút nữa thôi, nếu không phải năm đó thành chủ còn niên thiếu dám mang binh đánh trả lại thì giờ chúng ta đã là nô lệ của Tây Thục rồi.”
“Còn phải nói sao, Liễu Chẩm Thanh đúng là ma quỷ, năm đó chúng ta đã chết mất một nửa nhưng vẫn tiếp tục kiên trì, hắn còn tới chế giễu, không giúp người nhà mà lại khiến lão thành chủ tận tâm tận tụy phải chết, còn chém đầu lão thành chủ để hiến cho quốc vương Tây Thục, còn bàn chuyện hợp tác, biến Nam Phong Thành thành lãnh địa của Tây Thục quốc để cầu hòa.”
“Nếu không phải thiếu thành chủ thừa dịp bọn họ hoà đàm đánh lén thì hiện giờ chúng ta thực sự đã…”
“Đúng vậy, Đường gia thực sự có ơn hồi sinh Nam Phong Thành chúng ta, chứng minh ông trời có mắt, ở hiền gặp lành, ở ác gặp dữ!”
Nghe đến đó, Liễu Chẩm Thanh uống xong một ngụm canh, quả nhiên đã nhắc tới lão thành chủ tất nhiên sẽ nhắc tới y. Mấy lời mắng nhiếc quen thuộc này, lâu lâu không nghe lại có chút không quen. Nhìn Hoắc Phong Liệt ngồi bên cạnh ăn sủi cảo được một nửa thì dừng tay, sắc mặt hơi trầm xuống.
Ở hiền gặp lành sao? Cũng đúng, cái này không phải là gieo nhân nào gặp quả ấy sao? Không thì sao lại để y trở lại rồi nhặt được một món bảo bối lớn thế này chứ.
Liễu Chẩm Thanh đột nhiên thò đầu sang cắn viên sủi cảo đã bị ăn mất một nửa trên đũa hắn, ngậm đũa ngước mắt nhìn Hoắc Phong Liệt cười cười.
Hoắc Phong Liệt sửng sốt, chỉ có thể không được tự nhiên nhìn Liễu Chẩm Thanh, chủ động đưa đũa về phía trước, có vẻ giống như đang đút cho y ăn.
Liễu Chẩm Thanh cảm thấy mỹ mãn ăn nốt một nửa miếng sủi cảo, có qua có lại, gắp một miếng xíu mại lên, bản thân cắn một nửa trước, “Ừ, cái này cũng không tệ, cho đệ.”
Nói xong liền đưa tới bên miệng Hoắc Phong Liệt.
Thật ra việc Hoắc Phong Liệt ăn nốt những món thừa Liễu Chẩm Thanh đã ăn là chuyện từ khi Hoắc Phong Liệt còn rất nhỏ, còn từ sau khi y trọng sinh về đây chưa từng có lần nào, có vẻ là Hoắc Phong Liệt đã không cho y cơ hội nào làm thế. Nhìn thì giống đây là lần đầu tiên, nhưng Hoắc Phong Liệt đã thường xuyên ăn đồ ăn dở của Liễu Chẩm Thanh rồi, chỉ là chưa bao giờ có chuyện Liễu Chẩm Thanh tự tay đút cho hắn mà thôi.
Hoắc Phong Liệt còn đang khó xử thì chợt nghe tiếng ho khan.
Quay đầu thì thấy ngoài cửa có một đám người, lập tức khiến dư luận xôn xao.
“Thành chủ đại nhân, Đới tướng quân!”
Khách trong sảnh lập tức đứng lên muốn hành lễ, lại bị nam tử dẫn đầu giơ tay ngăn lại.
Nam tử mặc cẩm y văn nhân màu xanh lam, khuôn mặt thanh tú trắng nõn, cài trâm ngọc trắng, bên eo đeo ngọc bích, không phức tạp mà vẫn tinh xảo, thân hình không quá cao nhưng lại rất khí phách, phong thái nho nhã, hào hoa phong nhã.
Người này chính là thành chủ của Nam Phong Thành, Đường Mục.
Mà đứng sau y chính là người mới ho khan nhắc nhở hai người, Đới Đinh Vũ.
Hai người này đứng chung một chỗ nhìn rất thú vị, vẻ ngoài hình thành sự tương phản mãnh liệt, giống một con gấu đen đi theo một con linh lộc*. Nhưng mà có thể nhìn ra được rằng gấu đen cực kỳ cung kính với linh lộc.
*灵鹿: linh lộc Đường Mục nhìn về phía hai người cười ấm áp, sau đó tiến lên chào hỏi.
Hoắc Phong Liệt lại cắn lấy miếng xíu mại, sau đó xua tay với Đới Đinh Vũ, ý bảo trước hết khỏi cần hành lễ để lộ danh hào của mình.
Tuy rằng chuyến lần này đã biết trước sẽ không thể giữ bí mật tiếp, người nên biết đã sớm biết, nhưng vốn Hoắc Phong Liệt cũng không thích khua chiêng đánh trống, có thể tránh thì tránh.
Đường Mục cũng không phải người cổ hủ, thuận theo ý Hoắc Phong Liệt, vẻ mặt thanh nhã, chỉ làm thủ thế mời.
Rất nhanh, trong bầu không khí tràn đầy nghi hoặc suy đoán của mọi người, Hoắc Phong Liệt cùng Liễu Chẩm Thanh bước lên xe ngựa Đường Mục chuẩn bị sẵn.
Lên xe ngựa, Đường Mục vẫn là kiên trì hành lễ với Hoắc Phong Liệt, quy củ lễ nghĩa đầy đủ.
Liễu Chẩm Thanh nhìn Đường Mục có chút hoài niệm, đã qua nhiều năm như vậy rồi, sao tên nhóc này vẫn là dáng vẻ công tử nhu nhược, nói chuyện cũng mềm mềm nhẹ nhẹ. Năm đó khi giết người tay còn run mất nửa ngày, sắc mặt trắng bệch, nghe đồn Đường thiếu gia vừa biết văn vừa biết võ, Liễu Chẩm Thanh còn có cảm giác mình đã bị lừa.
Nhưng hiện tại đã càng thêm tuấn mỹ, nếu để Tống Tinh Mạc nhìn thấy thì chắc chắn sẽ muốn cùng y so xem ai mới là người tuấn mỹ nhất, theo cách Tống Tinh Mạc nói thì, không còn Liễu Chẩm Thanh nữa, hiện tại trong đám nam tử, Tống Tinh Mạc y chính là người có dung mạo đẹp nhất.
Liễu Chẩm Thanh tỏ vẻ không phục, rõ ràng Nhị Cẩu nhà bọn họ mới là người tuấn mỹ nhất.
Tống Tinh Mạc không đồng ý, nói phân loại khác nhau.
Được rồi, miễn cưỡng có thể nói là một người soái, một người kia là mỹ.
Nhưng đó là do Tống Tinh Mạc chưa nhìn thấy Đường Mục thôi.
Liễu Chẩm Thanh đang định cho Hoắc Phong Liệt một ánh mắt than thở thì khi nhìn qua lại thấy mặt Hoắc Phong Liệt đã đen như đáy nồi, mắt hổ mười phần uy hiếp nhìn người trước mắt. Thậm chí còn không gọi Đường Mục đứng dậy.
Cấp bậc của Đường Mục kém Hoắc Phong Liệt quá nhiều, Hoắc Phong Liệt không để y đứng dậy, đương nhiên y sẽ không dám cử động.
Làm sao vậy? Liễu Chẩm Thanh đang mờ mịt, định nhắc nhở Hoắc Phong Liệt một chút, nhưng khi Hoắc Phong Liệt nhìn qua lại bị vẻ oán hận ẩn trong mắt hắn làm cho giật mình.
Liễu Chẩm Thanh:??
“Đường thành chủ không cần đa lễ, xin đứng lên.” Ngữ khí Hoắc Phong Liệt lạnh như băng, đúng là không vui.
Còn nữa… tại sao khi nói chuyện Nhị Cẩu cứ nhìn y chằm chằm vậy nhỉ.
Mãi đến khi Đường Mục đứng dậy, Hoắc Phong Liệt mới thu ánh mắt về, rũ mắt nói: “Trang sức đeo bên hông Đường thành chủ nhìn rất quen mắt, không biết là từ đâu mà có?”
Lúc trước ở khách điếm, vì thiết kế trang phục khác lạ, miếng ngọc bội nhỏ như vậy cũng chỉ nhìn được một góc thôi, phần còn lại bị nếp gấp của trang phục che mất, chỉ khi Đường Mục quỳ xuống trước mặt hoặc khi ngồi xuống mới có thể thấy rõ.
Vừa rồi Liễu Chẩm Thanh chỉ lo nhìn mặt, giờ cái này bị Hoắc Phong Liệt nhắc mới chú ý tới.
Vừa mới nhìn, đầu Liễu Chẩm Thanh đã ong ong.
Từ từ đã, miếng ngọc bội kia là…
… ngọc bội hình lá liễu?!