Nửa tháng sau, ba người bí mật về tới kinh thành.
Xe ngựa mộc mạc đi tới cửa sau của phủ tướng quân trong đêm khuya, không đả động đến những người khác, chỉ có Liễu Kiều lặng lẽ đi vào tìm Điền bá.
Điền bá thấy Liễu Kiều thì quả thực là cực kỳ kinh sợ, dù sao trước kia Liễu Chẩm Thanh thường xuyên dẫn theo Liễu Kiều ra ra vào vào phủ tướng quân của họ, dù Liễu Kiều có ẩn thân trong chỗ tối thì thân là người ở trong phủ lâu năm, ông đương nhiên là đã gặp nhiều lần, nhận ra Liễu Kiều. “Ngươi ngươi ngươi……”
Liễu Kiều đưa lệnh bài ra nói: “Hoắc tướng quân cùng chủ nhân nhà ta đã trở về.”
“Cái gì! Chủ nhân!” Điền bá suýt nữa đã thét chói tai thành tiếng, nhưng bởi vì quá mức kinh ngạc nên cổ họng như bị bóp nghẹt vậy, chỉ có thể phát ra thanh âm không rõ ràng.
Dường như đã qua mấy đời, còn tưởng bản thân đang nằm mơ, mơ thấy lúc trước khi Liễu Kiều thay Liễu Chẩm Thanh cùng Hoắc Phi Hàn tới truyền tin, nhưng rõ ràng Liễu Kiều hiện tại đã trưởng thành trở nên thành thục rồi, Điền bá dụi dụi mắt.
Liễu Kiều thấy Điền bá như vậy, nhớ tới lời chủ nhân dặn dò, “Là đệ đệ của tiền chủ nhân, hiện tại người ta đi theo chính là Liễu Tiêu Trúc công tử.”
Điền bá vẫn là khiếp sợ không thôi, dù sao Liễu Kiều cùng Bạch Du cũng gắn liền với tên của Liễu Chẩm Thanh mà. Nhưng rất nhanh cũng phản ứng lại, Hoắc Phong Liệt đã trở lại, nhanh chóng tự mình chạy ra mở cửa.
Hoắc Phong Liệt xuống xe ngựa, gật đầu với Điền bá vừa ra tới nơi, không đợi Điền bá hỏi chuyện đã xoay người giơ tay ôm Liễu Chẩm Thanh trong xe xuống.
Hoắc Phong Liệt là do Điền bá nuôi lớn, đương nhiên ông đủ hiểu nhị gia nhà mình, thấy vẻ mặt nhu tình của hắn thì trong lòng cũng hiểu. Lúc trước đã cảm thấy hai người có quan hệ như vậy rồi, chỉ là giấu đi, quả nhiên ra ngoài một chuyến thì đã không còn che giấu nữa, đây là quang minh chính đại ở bên nhau rồi sao?
Điền bá có chút kích động, đồng thời lại cảm thấy là vận mệnh an bài, nhìn Liễu Kiều bên cạnh, càng cảm thấy mẹ nó là vận mệnh.
Nhưng thấy có vẻ Liễu Chẩm Thanh có chút mê man, khó hiểu hỏi: “Liễu công tử làm sao vậy?”
“Uống nhiều quá.” Hoắc Phong Liệt đáp.
“Ồ?” Điền bá có chút kinh ngạc, còn tưởng rằng là bị ốm hay bị mệt chứ, nhưng không nhiều lời, thấy Hoắc Phong Liệt định ôm người vào thì vội đuổi theo nói: “Nhưng Tuyết viện còn chưa kịp dọn dẹp…”
“Y ở cùng ta.” Hoắc Phong Liệt nói thẳng.
Điền bá tức khắc chịu thêm một cú sốc nhỏ nữa, nuốt những gì định nói xuống.
“Đại tẩu có ở trong phủ không?” Hoắc Phong Liệt hỏi.
“Đã về Lê phủ, ngày mai sẽ trở về, đại tiểu thư cùng tiểu thiếu gia cũng đi cùng.”
Khuôn mặt nghiêm túc của Hoắc Phong Liệt thoáng thả lỏng, nói: “Biết rồi.”
“Nhị gia lần này là……”
“Phụng chỉ bí mật về kinh, tham dự Tết Vạn Thọ.” Hoắc Phong Liệt nói: “Đình viện kia của ta vẫn không cho phép người khác ra vào, có chuyện gì thì tìm Liễu Kiều.”
Điền bá quay đầu lại nhìn Liễu Kiều, Liễu Kiều gật gật đầu.
Điền bá còn muốn hỏi cái gì đó, lại nhìn thấy Liễu Chẩm Thanh trong lòng Hoắc Phong Liệt thoáng cựa quậy, ôm lấy cổ Hoắc Phong Liệt, hôn lên má hắn một cái, “Nhị Cẩu, uống nữa đi, uống nữa!”
Điền bá khiếp sợ, cái cách gọi Nhị Cẩu này là…
Ông có chút lo lắng nhìn Hoắc Phong Liệt, dù sao lúc trước chỉ có ba người gọi Hoắc Phong Liệt thôi. Mà đến cả đại phu nhân cũng không gọi như vậy, người còn lại chính là cấm kỵ trong lòng Hoắc Phong Liệt.
Chỉ thấy Hoắc Phong Liệt tùy ý để Liễu Chẩm Thanh cọ lên mặt hắn, tự nhiên như không tiếp tục dặn dò một vài việc nữa, giữa hai người có một cảm giác gì đó rất thuận lý thành chương.
Điền bá đã không thể bất ngờ hơn nữa, dù sao cũng đã hiểu, Liễu công tử này không chỉ lọt vào mắt nhị gia, mà còn lọt vào tim nữa, xóa đi kiêng kỵ cùng vết thương trong lòng nhị gia, Điền bá thực sự cảm thấy vô cùng vui mừng.
Trở lại phòng, Hoắc Phong Liệt đặt người lên giường, đợi Điền bá đưa nước ấm tới, Hoắc Phong Liệt liền tự tay giúp Liễu Chẩm Thanh lau người.
Thấy Liễu Chẩm Thanh bởi vì uống nhiều quá mà nhíu mày, hắn lại bảo Điền bá chuẩn bị canh giải rượu.
Lúc đút canh Liễu Chẩm Thanh còn không chịu phối hợp, Hoắc Phong Liệt chỉ có thể đút bằng miệng, nhưng Liễu Chẩm Thanh khi say đã không đứng đắn lại càng thêm không thèm kiêng nể gì, đút canh dần biến thành hôn môi, nhưng lần này Hoắc Phong Liệt không thuận theo Liễu Chẩm Thanh, thấy đút cũng hòm hòm rồi liền đẩy Liễu Chẩm Thanh ra.
Nhìn dáng vẻ say ngoắc cần câu của Liễu Chẩm Thanh, không khỏi khẽ cau mày.
Thật ra thân thể mới này của Liễu Chẩm Thanh vừa uống liền say, rõ ràng y cũng biết, nhưng khi vừa mới tiến vào kinh thành, chuẩn bị về tới phủ tướng quân thì vẫn tìm cớ uống rượu vào, chuốc say chính mình.
Đương nhiên Hoắc Phong Liệt biết Liễu Chẩm Thanh là đang sợ hãi. Đó là nỗi sợ khi ở gần quê nhà.
Bọn họ ở bên nhau, tương lai còn muốn thành thân, tất nhiên là phải nhận thân phận với đại tẩu.
Sao Liễu Chẩm Thanh có thể thản nhiên đối mặt với Lê Tinh Nhược chứ, có thể nói trên đời này, hai người thân cận với Liễu Chẩm Thanh nhất chính là Hoắc Phi Hàn cùng Lê Tinh Nhược.
Cậy mạnh lấy rượu để khiến bản thân tê liệt, rượu vào cho thêm can đảm, lại uống đến say khướt, vận may lại không tốt, đại tẩu không ở nhà.
Hoắc Phong Liệt nằm xuống cùng Liễu Chẩm Thanh, vòng tay ôm lấy y, nếu không phải vì hắn thì Liễu Chẩm Thanh thực sự đã đi luôn rồi, y rất muốn trốn khỏi hết thảy mọi thứ ở kinh thành. Nơi này có quá nhiều ký ức không tốt đẹp.
“Thanh ca, xin lỗi.” Hoắc Phong Liệt ôm Liễu Chẩm Thanh lẩm bẩm.
Mà Liễu Chẩm Thanh ngủ một giấc này cũng không yên, trong mơ đều là cảnh năm đó ba người ở bên nhau, mãi đến khi tỉnh lại vào sáng hôm sau.
Nghe được giọng Điền bá ngoài cửa.
“Nhị gia, đại phu nhân đã trở lại rồi.”
Liễu Chẩm Thanh cựa cọ một chút rồi ngồi dậy, cuối cùng cũng bắt kịp nhịp, vừa lăn vừa bò bật dậy rửa mặt thay đồ, đến khi Hoắc Phong Liệt tiến vào thì Liễu Chẩm Thanh đã thu dọn đâu ra đấy nhanh như một cơn gió rồi.
Hoắc Phong Liệt ngẩn người, nói thẳng: “Điền bá tới báo đại tẩu đã trở về, đợi lát nữa chúng ta đến gặp…”
“Được!” Ngữ khí của Liễu Chẩm Thanh có chút dồn dập, sắc mặt muốn thả lỏng để nở nụ cười nhưng vẫn cứ căng thẳng.
Hoắc Phong Liệt tiến lên ôm lấy Liễu Chẩm Thanh nói: “Đừng lo lắng.”
Liễu Chẩm Thanh cứng đờ gật đầu, đi theo Hoắc Phong Liệt ra ngoài.
Nhưng vừa mới ra khỏi tiểu viện, đi tới đại đình viện, còn chưa kịp ra khỏi rừng đào thì đã nhìn thấy một bóng người mặc hồng y lao nhanh tới.
“Chủ nhân!” Liễu Kiều đang ngồi chơi trên cái cây gần đó, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc thì vội nhắc nhở Liễu Chẩm Thanh một chút.
Liễu Chẩm Thanh cũng thấy được bóng người mặc hồng y xuyên qua rừng đào như một đống lửa, nhanh chóng đến gần, Liễu Chẩm Thanh không khỏi dừng bước.
Ngay khi nhìn thấy Lê Tinh Nhược, chân Liễu Chẩm Thanh mềm nhũn, bởi vì giờ phút này Lê Tinh Nhược dựng thẳng mày, hai mắt giận dữ trừng y, dưới chân như thành gió, trâm cài trên đầu sắp rơi luôn rồi, đúng là dáng vẻ tức giận của cô trong quá khứ, phu nhân hơn ba mươi hiện tại lại như thiếu nữ mưới mười sáu, hỉ nộ đều lộ ra ngoài, quen thuộc hệt như mười mấy năm về trước.
Đợi đến khi cô đối mặt với Liễu Chẩm Thanh, đôi mắt sắc bén hơi co rụt lại, bước chân cũng khựng lại, một giây sau, tốc độ lại càng nhanh hơn.
Vẻ mặt như vậy, có lẽ là… đã đoán được gì đó rồi.
Ánh mắt Liễu Chẩm Thanh hơi lóe lên, khi Lê Tinh Nhược đến trước mặt, y chủ động bước tới, tiến lên, đang định mở miệng.
Lê Tinh Nhược lại đi trước một bước, tung ra một đấm.
Mặt Liễu Chẩm Thanh bị đấm lệch sang một bên, bản thân cũng ngã ngồi, Hoắc Phong Liệt ở đằng sau theo bản năng muốn tiến lên nhưng cuối cùng vẫn chọn đứng tại chỗ.
Mà đối mặt Lê Tinh Nhược đang tức giận, Liễu Kiều cũng chỉ có thể ngồi xổm trên cành cây nuốt nước bọt, thầm cầu nguyện cho chủ nhân.
Liễu Chẩm Thanh trực tiếp bị cú đấm làm cho ngớ người, đầu cũng ong ong, phút chốc như trở về quá khứ, y bụm mặt, hô lên theo bản năng: “Tại sao ngươi lại đánh ta.”
“Ngươi không đáng đánh sao?” Lê Tinh Nhược tức giận trừng mắt, cả người như một quả bom nhìn Liễu Chẩm Thanh, tiến lên túm cổ áo y, giơ tay định đánh tiếp.
Hai người đều không biết võ công, đương nhiên Liễu Chẩm Thanh có thể chặn lại, “Ngươi… vẫn bạo lực như vậy, đồ cọp cái.”
“Ngươi nói nữa đi! Bà đây không chỉ muốn đánh ngươi, mà còn muốn hạ độc ngươi nữa!” Lê Tinh Nhược càng thêm giận, lại giơ nắm đấm lên.
Liễu Chẩm Thanh thấy tình thế không tốt, liền nhanh chóng nhận sai, “Ta sai rồi, đừng vả mặt ta nữa.”
Liễu Chẩm Thanh dùng tay chắn một lát, chưa thấy nắm tay nào đánh tới, giương mắt nhìn qua, lại thấy Lê Tinh Nhược giữ nguyên động tác, hai mắt đỏ lên nhìn y.
Mắt Liễu Chẩm Thanh lập loè, “Sư muội……”
Lê Tinh Nhược như bị tiếng gọi này gọi trở về, ánh mắt mềm đi, đột nhiên ôm chầm lấy Liễu Chẩm Thanh, cuối cùng nước mắt cũng không ngăn được nữa mà vỡ òa.
“Ngu ngốc! Vì sao trở về rồi mà không nói một tiếng! Ngươi bị ngu sao?” Lê Tinh Nhược mắng, trong nghẹn ngào còn mang theo tức giận, cắn răng uất hận.
Liễu Chẩm Thanh ngồi dưới đất bị Lê Tinh Nhược ôm khóc, đôi mắt cũng không khỏi rưng rưng, giơ tay nhẹ nhàng vỗ lưng Lê Tinh Nhược.
“Xin lỗi, sư muội… Ta đã trở về rồi đây.”
……
Hai tỷ đệ Hoắc Vân Từ cùng Hoắc Vân Khiêm vốn đi cùng mẫu thân, nghe nói Nhị thúc cùng Liễu thế thúc đã trở lại, vốn đang hí hửng muốn tới tìm, nhưng lại bị mẫu thân ngăn lại, sắc mặt vô cùng kỳ quái nói muốn một mình đi qua đó trước, không để bọn họ đi cùng.
Tuy rằng hai người rất có ý kiến, nhưng trước quyền uy tuyệt đối của mẫu thân thì chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.
Đang ngồi trong viện đợi tin tức lại thấy mẫu thân trực tiếp đưa người đến, còn chưa kịp tiến lên chào hỏi thì đã khiếp sợ khi thấy mẫu thân xách Liễu thế thúc vào phòng thờ nhỏ.
Hai người đều không dám tin, nơi đó, ngày thường bọn họ cũng không dám tùy tiện tiến vào, chỉ có mẫu thân cùng nhị thúc có thể vào thôi… Đang kinh ngạc muốn đi theo thì Nhị thúc cũng đi tới, chặn bọn họ lại.
Hai người đều không rảnh lo chào hỏi, chỉ vào tiểu phật thất ríu rít hỏi han.
“Là vào dâng hương cho phụ thân hai đứa.” Hoắc Phong Liệt trầm ổn trả lời, nhưng vẫn là quay đầu lo lắng nhìn về phía phòng thờ.
Lúc này cửa phòng thờ đã đóng lại.
Liễu Chẩm Thanh ngơ ngẩn nhìn bài vị quen thuộc trên bàn thờ, trước kia y thường tới đây trò chuyện cùng Hoắc Phi Hàn.
Dâng hương, lau bài vị gì gì đó, không chỉ có Lê Tinh Nhược thường xuyên làm mà Liễu Chẩm Thanh cũng vậy, quen cửa quen nẻo, như thể đó là cách để họ giao tiếp với Hoắc Phi Hàn vậy.
Liễu Chẩm Thanh vuốt ve cái tên khắc trên bài vị, nói: “Lão đại, ta đã trở về rồi đây.”
“Đừng trách ta nhé, muộn như vậy mới tới chào hỏi, huynh biết ta mà, ta hèn lắm.”
Lê Tinh Nhược nghe vậy thì cười nhạo một tiếng.
Liễu Chẩm Thanh bất đắc dĩ nhìn qua, đột nhiên nhìn thấy bên cạnh có một bài vị bị vải che lại, có chút ngạc nhiên nhìn Lê Tinh Nhược.
Thật ra năm đó những lời đồn đãi ngoài kia thật thật giả giả, đến bây giờ Liễu Chẩm Thanh không dám nhất là phỏng đoán xem Lê Tinh Nhược nghĩ thế nào về chuyện năm đó, phải chăng sẽ giống những người khác hận y, dù không hận thì có lẽ trong lòng cũng có hoài nghi đúng không, dù sao năm đó y không nói gì với Lê Tinh Nhược hết, chỉ đưa theo thi thể của Hoắc Phi Hàn về mà thôi.
Nhưng nhìn đến đây, y đã biết được đáp án.
Liễu Chẩm Thanh nhắm mắt lại, “Xin lỗi, vẫn đã nuốt lời mất rồi.”
Lê Tinh Nhược hừ lạnh một tiếng, biết cái Liễu Chẩm Thanh nói chính là lời hứa lúc trước rằng sẽ không dễ dàng bỏ mạng, sẽ dưỡng thân thể thật tốt, sống lâu trăm tuổi.
“Ta cũng không phải là nguyền rủa ngươi, đây là chuẩn bị cho ngươi sau khi ngươi qua đời lúc trước đó.” Lê Tinh Nhược vén tấm vái ra cho Liễu Chẩm Thanh nhìn, nói: “Dù sao hiện tại ngươi cũng đâu còn dùng cái tên này nữa, định xử lý thế nào đây?”
Liễu Chẩm Thanh nghĩ nghĩ một lát, đột nhiên nhẹ nhàng cười nói: “Để lại đi.”
“Hả?”
“Về sau còn phải để Hoắc gia cung phụng mà.”
“Ngươi nói cái gì!”
Liễu Chẩm Thanh nghiêm túc nhìn bài vị, rồi lại nhìn nhìn Lê Tinh Nhược nói: “Lão đại, sư muội, ta có chuyện muốn nói với hai người, chuyện rất quan trọng.”
Lê Tinh Nhược thấy Liễu Chẩm Thanh lộ ra vẻ mặt đứng đắn, tưởng trong triều lại có chuyện lớn gì mà y mới có thể lộ ra vẻ mặt như vậy. Lê Tinh Nhược tạm thời không truy cứu chuyện cung phụng gì đó nữa, hỏi: “Chuyện gì?”
Liễu Chẩm Thanh móc trong lòng ra một cái hộp tinh xảo, bên trong là hai tờ giấy đỏ tươi.
Vẻ mặt Lê Tinh Nhược trở nên trống rỗng, bởi vì hai tờ giấy này rất giống loại dùng để làm giấy cầu hôn.
Liễu Chẩm Thanh đặt một trong hai tờ giấy xuống trước bài vị, đưa tờ còn lại cho Lê Tinh Nhược.
“Xin lỗi nha, ta cùng Nhị Cẩu đã quyết định sẽ ở bên nhau rồi, lão đại, sư muội, giao Nhị Cẩu cho ta đi.” Liễu Chẩm Thanh nói xong, có chút xấu hổ sờ sờ vành tai nóng rực.
Liễu Chẩm Thanh không muốn để Hoắc Phong Liệt mở lời nói chuyện này, luôn cảm thấy bản thân nên nhận được sự đồng ý của Hoắc Phi Hàn cùng Lê Tinh Nhược trước mới phải, cho nên y gánh vác trước. Có bất mãn hay oán trách gì thì cứ xả hết lên người y trước là được.
Mà lúc này Lê Tinh Nhược đã trợn trừng hai mắt, nhìn thư cầu hôn đến bảy tám lần.
“Ngươi…… Các ngươi……”
“Ta cũng không định lý do lý trấu gì, nhưng ta đã thích Nhị Cẩu mất rồi, cho nên muốn thành hôn với hắn, đến bạch đầu giai lão.” Liễu Chẩm Thanh có chút không được tự nhiên nói.
Vẻ mặt Lê Tinh Nhược phức tạp một lúc lâu, cuối cùng lại ôm bụng cười khoái chí.
Lê Tinh Nhược chỉ vào mặt Liễu Chẩm Thanh nói: “Ngươ… ngươi thực sự bị Nhị Cẩu bắt được, ha ha ha, ta nói mà… ta đã nói rồi mà.”
Nói xong lại còn quay sang nhìn bài vị nói: “Hoắc Phi Hàn, thế nào, ta đã nói đúng rồi đấy thôi, ván cược này ta thắng, quả nhiên ta mới là người lợi hại hơn.”
“Hả?” Liễu Chẩm Thanh ngạc nhiên nhìn phản ứng của Lê Tinh Nhược, có chút ngoài dự đoán, tuy rằng sau khi bản thân chết, đủ mọi phản ứng của Hoắc Phong Liệt chắc chắn sẽ không thể qua mắt được Lê Tinh Nhược, nhưng phản ứng này không đúng chút nào nha, y đảo mắt, “Chẳng lẽ các ngươi đã sớm biết…”
Liễu Chẩm Thanh không dám tin nhìn Lê Tinh Nhược, y chưa từng nghe nói chuyện này bao giờ luôn.
Lê Tinh Nhược lau nước mắt rỉ ra ở khóe mắt, cũng không biết là vì cười hay là…
“Đúng vậy, đã sớm biết rồi.”
“Sao mà…”
Lê Tinh Nhược chớp chớp mắt, như thể đang nhớ lại ký ức tốt đẹp nào đó, nói: “Ngày ta cùng Hoắc Phi Hàn thành hôn, không phải ngươi đã thi uống rượu cùng một đám người sao?”
“Đúng vậy, bọn họ muốn chuốc say lão đại, ta đã vì đêm động phòng hoa chúc của các ngươi mà liều mạng chắn rượu cho huynh ấy, lần đó là lần đầu tiên ta uống đến giới hạn, sau đó đã bất tỉnh nhân sự.” Liễu Chẩm Thanh nói.
Lê Tinh Nhược giận dữ hừ nói: “Ngươi cũng vô dụng, Hoắc Phi Hàn vẫn uống say ngã đầu ra một cái là ngủ, ta hết cách đành phải đi làm cảnh giải rượu cho các ngươi, sau đó lại thấy ngươi ngủ gục trên núi giả.”
Liễu Chẩm Thanh tức khắc hết chỗ nói rồi, “Người đâu hết rồi, sao không có ai quan tâm tới ta vậy?”
Lê Tinh Nhược lại cười nói: “Có người đó, không phải có Nhị Cẩu tới quan tâm ngươi sao?”
Liễu Chẩm Thanh mờ mịt nhìn cô.
“Ta đã thấy, Nhị Cẩu hôn trộm ngươi, khi đó ta đã biết rồi.”
Liễu Chẩm Thanh lập tức trừng lớn hai mắt, không dám tin nói: “Khi đó hắn mới có bao lớn chứ.”
Từ từ, chẳng lẽ đối tượng lấy mất nụ hôn đầu tiên của Hoắc Phong Liệt lại là chính y?
Mà nụ hôn đầu tiên của bản thân cũng đã sớm bị Nhị Cẩu trộm mất rồi?
Lê Tinh Nhược cười nói: “Tiểu tử thúi làm ra chuyện xấu như vậy, thân là đại tẩu, đương nhiên ta phải cáo trạng rồi.”
Khóe miệng Liễu Chẩm Thanh run rẩy nói: “Cho nên lão đại cũng biết, vậy sao các ngươi gạt ta hả?”
Lê Tinh Nhược trợn trắng mắt nói: “Khi đó ngươi còn dây dưa linh tinh với nhiều nữ tử như vậy, phong lưu không dứt, tuy rằng cũng có nam tử ái mộ ngươi, nhưng ngươi đâu có tâm tư đó, sao chúng ta có thể nói cho ngươi biết tâm tư của một đứa nhóc chứ.”
Liễu Chẩm Thanh tức khắc bày vẻ mặt cạn lời nói: “Ta nào có phong lưu đâu.”
Lê Tinh Nhược ghét bỏ xùy một tiếng, Liễu Chẩm Thanh lập tức hết dám cãi, muốn nói trên đời này nào còn ai khác có thể khắc chế được y chứ, cũng chỉ có sư muội kiêm đại tẩu Lê Tinh Nhược này thôi.
“Khi đó Nhị Cẩu vẫn còn là một thiếu niên, chúng ta cũng không coi trọng chuyện này, cũng không thể nói cho ngươi biết, khiến ngươi đổi ý. Coi như là tình đầu đi, gì cũng không hiểu, dù sao gương mặt kia của ngươi cũng đúng là không thể phân biệt nam nữ, nói không chừng Nhị Cẩu lớn lên sẽ vượt qua được thôi. Chúng ta cũng coi như một trò vui để đánh cược, ta cược hai người sẽ ở bên nhau, ta thấy Nhị Cẩu từ nhỏ đã dính ngươi như sam, vốn không bình thường, Phi Hàn lại nói ngươi đã lập chí phải cưới được thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, chắc chắn sẽ không vừa mắt với Nhị Cẩu.”
Liễu Chẩm Thanh cũng không ngờ sẽ còn có chuyện này, nghe vậy thì trợn mắt há hốc mồm.
“Vậy… ngươi cùng lão đại đều không ngại…”
Lê Tinh Nhược khinh miệt cười nói: “Ngươi ngốc à, lại đi hỏi chúng ta như vậy, nói vậy nếu chúng ta để bụng thì ngươi có thể sẽ không cần nó nữa không?”
Liễu Chẩm Thanh nghẹn họng, chuyện đó đương nhiên là không có khả năng, dù thế nào y cũng không thể phụ lòng Hoắc Phong Liệt, lần đầu tiên y mãnh liệt muốn một người như vậy.
Lê Tinh Nhược cười nói: “Ngươi tuy kém cỏi nhưng nó đã bị ngươi nhắm vào rồi, thì chứng tỏ đời này kiếp này của hắn đã xác định rồi, an tâm gây tai hoạ cho nó đi.”
Liễu Chẩm Thanh tức khắc thấy không vui, đang nói cái gì vậy.
Nhưng Liễu Chẩm Thanh cũng phải thở phào nhẹ nhõm một hơi, y nhìn bài vị của Hoắc Phi Hàn nói một tiếng cảm ơn.
Quay đầu nhìn về phía Lê Tinh Nhược, liền thấy Lê Tinh Nhược có vẻ vô cùng hài lòng nhìn mình, toàn thân Liễu Chẩm Thanh cảm thấy không được tự nhiên.
“Làm gì đó?”
“Ngươi hiện tại là Liễu Tiêu Trúc, còn nhỏ hơn ta nữa, lại còn phải gả cho Nhị Cẩu, vậy sau này ngươi chỉ có thể gọi ta là tẩu tử thôi, không được gọi sư muội nữa.”
Đã bao nhiêu năm rồi, Lê Tinh Nhược vẫn còn muốn hơn thua, vẫn luôn canh cánh trong lòng với cái danh xưng sư muội này.
Liễu Chẩm Thanh híp mắt, “Nhưng sư phụ còn nhận ta mà.”
Lê Tinh Nhược tức khắc trừng lớn hai mắt nói: “Hai người nhận nhau rồi.”
“Đúng vậy, lúc vào phía nam đó.”
“Bao nhiêu người biết thân phận của ngươi rồi?”
Liễu Chẩm Thanh đếm đếm một lát. Đợi đếm xong thì thấy Lê Tinh Nhược đã xoa xoa tay hầm hè.
“Làm… làm gì vậy? Không phải chỉ là một cái xưng hô thôi sao? Dù sao khi có người ngoài ta cũng đâu dám gọi linh tinh đâu.”
Kết quả Lê Tinh Nhược lại híp mắt nói: “Hừ, tốt lắm, trở về lại không nhận ta cùng Phi Hàn trước tiên, chúng ta bị xếp sau hết rồi đúng không.” Lê Tinh Nhược nói xong liền quay sang nói với bài vị: “Ngươi nói xem nên dạy dỗ y thế nào đây?”
Liễu Chẩm Thanh đột nhiên thấy không ổn, xoay người chạy.
Đôi song sinh long phượng đang tò mò đứng ngoài cửa thấy mẫu thân đang giơ tay đuổi đánh Liễu Chẩm Thanh.
“Bình tĩnh, bình tĩnh, đây là trùng hợp!”
“Trùng hợp cái rắm, yên tâm đi, ta không đánh nhiều đâu, xếp sau bao nhiêu người thì ta đánh bây nhiêu thôi, mà còn cả phần của Phi Hàn nữa, phải gấp đôi phần!”
“Nhị Cẩu cứu ta!”
“Vân Từ Vân Khiêm, nếu thành công ngăn Nhị thúc của hai đứa lại thì sẽ cho hai đứa nghỉ ba ngày!”
Khi Điền bá tới thì thấy trong viện đã náo nhiệt vô cùng, Điền bá nhìn mà hoảng hốt.
Như thể đã trở về cảnh tượng lúc xưa, khi đó Liễu Chẩm Thanh chọc Lê Tinh Nhược giận, Lê Tinh Nhược sẽ đuổi đánh Liễu Chẩm Thanh, khi Hoắc Phong Liệt không có chút nguyên tắc nào mà giúp Liễu Chẩm Thanh, Hoắc Phi Hàn sẽ không thể không lên sân giúp Lê Tinh Nhược ngăn Hoắc Phong Liệt lại, hết thảy như chưa từng thay đổi, lại như có vẻ đã thay đổi rồi.
……
Trong hoàng cung, có người tiến lên bẩm báo: “Bệ hạ, Hoắc tướng quân truyền tin, đã về tới phủ tướng quân, tùy thời đều có thể truyền triệu.”
Nguyên Giác gật đầu nói: “Để hắn nghỉ ngơi hai ngày đã, đi lại bôn ba cũng vất vả rồi.”
“Bệ hạ, còn có……”
“Còn có chuyện gì?”
“Bên ngoài có chút tin đồn về Hoắc tướng quân.”
“Đồn gì?” Nguyên Giác có chút không để ý, giơ chén trà lên định uống.
“Hoắc tướng quân đã cùng… cùng công tử Liễu phủ Liễu Tiêu Trúc… đính hôn.”
Ánh mắt Nguyên Giác khựng lại, chén trà trong tay không vững, nước trà nhẹ nhàng đong đưa, cuối cùng vẫn ổn định lại.
Nguyên Giác nâng mắt, thanh âm có chút trầm thấp, “Đính hôn?”
“Là đồn như vậy.”
Nguyên Giác buông chén trà, vẫy vẫy tay, sau khi tất cả đã lui ra ngoài, Nguyên Giác mới chậm rãi nhắm mắt, dựa vào long ỷ, chậm rãi vuốt ve ngọc ban chỉ.
“Đính hôn? Cùng người khác ngoài Liễu Chẩm Thanh? Thế thân? Hay là thật lòng? Sao có thể là thật lòng được, sao hắn có thể quên mất Liễu Chẩm Thanh được chứ.”
Mà lúc này trên giường, Liễu Chẩm Thanh hơi say ôm Hoắc Phong Liệt cọ cọ, cọ đến nổi lửa, hương rượu khiến người mê say, Hoắc Phong Liệt chỉ có thể đè Liễu Chẩm Thanh lại, bảo y ngoan ngoãn nghỉ ngơi.
“Ôi chao, phiền chết mất, tửu lượng của thân thể này chẳng tốt chút nào, hiện tại ta không uống thắng nổi tẩu tử nữa rồi.”
Hoắc Phong Liệt nghe mà muốn cười, lúc trước Lê Tinh Nhược thừa dịp có đôi long phượng cùng Điền bá ở đó, Liễu Chẩm Thanh không dám xưng hô linh tinh, cô chủ động nhắc tới chuyện hôn ước trước, sau đó mạnh mẽ bắt Liễu Chẩm Thanh kính trà tẩu tử, còn tìm cớ bắt y gọi không ngừng, như thể đại tẩu đề ra gia quy vậy.
Khiến cho hiện tại Liễu Chẩm Thanh nhất thời không phản ứng lại, cứ vậy mà gọi tẩu tử.
“Đại tẩu cũng uống say luôn rồi, thường ngày ở nhà tẩu ấy cũng chưa bao giờ uống rượu.” Hoắc Phong Liệt trấn an.
Liễu Chẩm Thanh xoay người ôm mặt Hoắc Phong Liệt cười không có chút ý tốt nào.
“Làm sao vậy?” Hoắc Phong Liệt hỏi.
“Nhị Cẩu, nụ hôn đầu của đệ là ai vậy?” Liễu Chẩm Thanh biết rõ cố hỏi.
Trên mặt Hoắc Phong Liệt thoáng hiện vẻ mất tự nhiên.
Liễu Chẩm Thanh cười nói: “Ngoài ta ra, đệ có từng hôn người khác không? Ta nói trước nhé, ta chỉ mới hôn đệ thôi đó.”
Mặt Hoắc Phong Liệt ửng đỏ, cuối cùng mất tự nhiên mở miệng nói: “Thanh ca, chỉ có huynh, vẫn luôn là huynh.”
Liễu Chẩm Thanh cười, mổ một nụ hôn bên ngoài miệng Hoắc Phong Liệt, “Ngoan quá.”
Đêm nay vui vẻ, tinh thần cũng thả lỏng, Liễu Chẩm Thanh không làm ầm làm ĩ quá nữa.
Hoắc Phong Liệt cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, chậm rãi vỗ lưng Liễu Chẩm Thanh, giúp y yên giấc.
Bởi vì hiện tại bọn họ xem như là lén trở về, cho nên Liễu Chẩm Thanh cũng không tiện về Liễu gia, đương nhiên chuyện đính hôn cũng chỉ có thể báo trước cho người bên cạnh thôi.
Nhưng Hoắc Phong Liệt biết rất nhanh, người toàn kinh thành sẽ biết được chuyện của họ thôi.
Nghĩ đến đây, trong lòng Hoắc Phong Liệt vẫn thấy bất an.
Hắn nhìn mặt Liễu Chẩm Thanh, lẩm bẩm: “Sau khi trở về, ở gần người nọ như vậy… Huynh có thể hối hận hay không?”
Liễu Chẩm Thanh đã ngủ say, đương nhiên sẽ không đáp lại.
Hoắc Phong Liệt cũng chỉ trầm hai mắt, cuối cùng ôm Liễu Chẩm Thanh chậm rãi thiếp đi.