Chương 125
Chương 127
Hai ngày sau, Hoắc Phong Liệt nhận được thư mật, nói phải đưa theo Liễu Chẩm Thanh cùng vào cung.
Với thánh chỉ như vậy, hai người không hề thấy bất ngờ chút nào, lúc trước đã ám chỉ nhiều như vậy, lời đồn bên ngoài cũng ngày càng rầm rộ, dù là xuất phát từ mục đích gì, chắc chắn Nguyên Giác cũng sẽ quan tâm tới chuyện đại sự cả đời của Hoắc Phong Liệt.
Chỉ là……
Nhìn sắc mặt nhạt nhẽo của Liễu Chẩm Thanh, nụ cười hờ nhưng ý cười lại không chạm tới đáy mắt, ánh mắt Hoắc Phong Liệt lóe lên, rũ mắt giấu đi thần sắc trong mắt: “Nếu huynh không muốn đi, thì không đi.”
Liễu Chẩm Thanh có chút sửng sốt, không khỏi cười rộ lên, “Thánh chỉ mà cũng dám kháng?”
Vẻ mặt Hoắc Phong Liệt không thay đổi, chỉ ngẩng đầu kiên định nhìn Liễu Chẩm Thanh.
Liễu Chẩm Thanh biết, Hoắc Phong Liệt nghiêm túc, cho dù làm vậy có thể khiến Nguyên Giác không vui, Hoắc Phong Liệt cũng không muốn để y không vui dù chỉ một chút xíu.
Liễu Chẩm Thanh không khỏi duỗi tay véo nhẹ đầu mũi cao thẳng của đối phương nói: “Trấn quốc Đại tướng quân tương lai nào có thể không tới diện kiến hoàng thượng chứ, ta đã nói phải tuyên cáo với thiên hạ về hôn sự của chúng ta rồi, nhưng ta chỉ không tiện thể hiện quá nhiều trước mặt Nguyên Giác, đợi lát nữa ta sẽ giả vờ lúng túng một chút, đệ nhớ phải phải cầu Nguyên Giác ban chỉ tứ hôn nhá.”
Hoắc Phong Liệt hơi giật mình, “Cầu chỉ tứ hôn?”
Liễu Chẩm Thanh kinh ngạc: “Đệ không cho rằng chúng ta đính hôn là xong đấy chứ, hiện tại đệ là Trấn quốc Đại tướng quân, nếu không có hoàng đế tứ hôn thì đến lúc đó người ngoài lại lời ra tiếng vào mất.”
Liễu Chẩm Thanh cảm thấy ánh mắt nhìn mình của Hoắc Phong Liệt có chút không đúng, đang định hỏi thì Hoắc Phong Liệt đã đứng dậy nói: “Ta biết rồi, đi thôi.”
Ban đêm, người tới đón bọn họ là Cẩm Y Vệ, sáu người mặc chế phục thêu phi ngư, động tác đều nhau, người dẫn đầu vừa hay là Hạ Lan đã lâu không gặp.
Hạ Lan cũng là đến lúc nhận được lệnh mật mới biết bọn họ đã trở lại, khi nhìn thấy hai người, vẻ mặt rất kích động, dán lại gần nói: “Ta còn tưởng các ngươi chưa trở lại cơ. Thân thể Chiến Uyên thế nào rồi?”
Hoắc Phong Liệt nhìn thấy Hạ Lan tâm tình cũng không tồi, “Ổn cả rồi.”
Hạ Lan nói nhiều, nhưng vẫn phải chấp hành nhiệm vụ, cũng không nói thêm gì nữa. Chỉ có thể đơn giản cất tiếng tiếp đón rồi bắt đầu cùng khởi hành.
Thấy Hoắc Phong Liệt ôm Liễu Chẩm Thanh khinh công theo họ, Hạ Lan nhịn không được hóng hớt nhướng mày với bọn họ.
Nhưng trong lúc này Hạ Lan lại mờ mờ cảm thấy phía sau không đúng lắm, vọt tới gần hai người hỏi: “Các ngươi còn mang theo những người khác sao?”
Hạ Lan vô cùng nhạy bén ở phương diện này, đương nhiên người bám theo chính là Liễu Kiều.
“Ảnh vệ, sẽ không cùng tiến cung.”
Hạ Lan có chút kinh ngạc: “Ngươi bắt đầu dẫn theo ảnh vệ từ khi nào vậy?”
“Là của ta.” Liễu Chẩm Thanh nói.
Hạ Lan bày ra dáng vẻ được khai sáng, trêu: “Ồ, ta hiểu rồi, thân phận địa vị không tầm thường mà, là tướng quân phu nhân tương lai chính là một thân phận cực kỳ nguy hiểm đó.”
Cẩm Y Vệ tin tức linh thông, đương nhiên đã nghe nói đủ thứ.
Liễu Chẩm Thanh nghe xong cười nói: “Còn không phải sao.”
Hạ Lan nhướng mày, nghe lời này chính là ám chỉ tin đồn là sự thật, bọn họ thật sự đính hôn, tuy rằng khi cùng đồng hành đã biết quan hệ của hai người họ không bình thường, nhưng thực sự nghe tin đã đính hôn, trái tim bé nhỏ của Hạ Lan vẫn bất ngờ không nhẹ, nhớ trước đây bọn họ đã đùa rằng Hoắc Phong Liệt sẽ độc thân cả đời.
Lại ngẫm lại tình huống của bản thân, thật là khiến người ta phải hâm mộ ghen ghét mà.
Bí mật tới hoàng cung, ngay khi đáp xuống đất, Liễu Chẩm Thanh không biết có phải là do tác dụng tâm lý hay không, chỉ cảm thấy có cảm giác lạnh lẽo đến tận xương ập tới.
Dưới chân tường bao quanh cung, trên đường đi, xuyên qua cổng vòm, từng hình ảnh thân thuộc lọt vào tầm mắt, dù sao từ năm 24 tuổi ấy, tân đế đăng cơ, đa số thời gian y đều dành để đồng hành cùng Nguyên Giác trong hoàng cung.
Không khoa trương chứ mấy năm cuối cùng kia, hoàng cung là nơi y dành nhiều thời gian nhất, cũng là nơi khiến y thay đổi nhiều nhất.
Liễu Chẩm Thanh bất giác cau mày, tay rũ bên người, lại được người khác nắm lấy, mãi đến khi nhiệt độ nóng lạnh đối lập mãnh liệt, Liễu Chẩm Thanh mới cảm nhận được bàn tay của bản thân đã trở nên lạnh toát.
Liễu Chẩm Thanh ghé mắt nhìn về phía Hoắc Phong Liệt, thấy mặt hắn lo lắng, hơi hơi mỉm cười.
“Hoàng cung lớn thật đấy.” Liễu Chẩm Thanh cảm thán.
Hạ Lan cho rằng y lần đầu tới đây nên cười nói: “Đây mới là gì, có cơ hội thì hãy tới tòa tháp cao nhất mà quan sát một chút, ắt sẽ biết hoàng cung lớn thế nào.”
Liễu Chẩm Thanh hùa theo bày ra vẻ mặt kinh ngạc cảm thán.
Theo Cẩm Y Vệ hộ tống, cuối cùng cũng tới được điện Cần Chính.
Đợi đến khi thái giám ra ngoài nghênh đón, Liễu Chẩm Thanh vốn định buông tay Hoắc Phong Liệt ra, dù sao trước mặt hoàng đế mà cứ lôi lôi kéo kéo thì còn ra thể thống gì nữa.
Nhưng Hoắc Phong Liệt lại không chịu buông ra, mà còn nắm chặt hơn, kép theo Liễu Chẩm Thanh đi vào đại điện.
Đại điện nguy nga trống trải mà yên lặng, Liễu Chẩm Thanh cúi đầu, ở nơi ánh mắt có thể nhìn thấy cũng chỉ có thể thấy được sắc vàng phía trên bậc thang, khi quỳ xuống hành lễ theo Hoắc Phong Liệt thì đương nhiên là không còn nhìn thấy gì nữa.
Có lẽ phải đợi một lát mới nghe được giọng nói trong rõ mang theo ý cười nhè nhẹ truyền tới, để bọn họ đứng dậy.
Sau khi đứng dậy, Liễu Chẩm Thanh cúi đầu, đứng rất quy củ, tuyệt đối không nhìn thẳng vào thánh nhan, nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt vẫn luôn dừng lại trên người mình.
Đúng là Nguyên Giác đang nhìn Liễu Chẩm Thanh, nhìn y vâng vâng dạ dạ đi theo bên cạnh Hoắc Phong Liệt, không hề có chút thu hút nào.
Nhưng vừa rồi là Hoắc Phong Liệt dẫn tay y tiến vào, mọi cử động đều cực kỳ săn sóc y.
Nguyên Giác đã quen Hoắc Phong Liệt nhiều năm như vậy, chưa bao giờ thấy hắn cẩn thận chăm chút cho ai như vậy.
Cho dù là “Liễu Chẩm Thanh”, Hoắc Phong Liệt cũng chỉ yên lặng đi theo phía sau dõi theo mà thôi.
Cho nên Nguyên Giác càng thêm tò mò về vị Liễu công tử trước mắt này.
“Liễu gia Đại công tử, ngẩng đầu lên.”
Trong lòng Liễu Chẩm Thanh đã sớm đoán trước rồi, không nghĩ nhiều, vẫn giả thành dáng vẻ bất an, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Nguyên Giác, ánh mắt cố gắng tránh né như thể là đang sợ hãi việc phải đối diện với hoàng đế vậy.
Kỹ thuật diễn kịch của Liễu Chẩm Thanh đương nhiên là thuộc hàng top rồi, Nguyên Giác nhìn vài lần, cảm thấy không giống người kia như hắn tưởng, có chút thất vọng.
Mà Liễu Chẩm Thanh lại đang dùng rất nhiều sức để áp chế cảm xúc hỗn loạn điên cuồng trong lòng. Cảm xúc chấn động này khác với khi y gặp lại Hoắc Phong Liệt, hiện tại Nguyên Giác với Liễu Chẩm Thanh chỉ như hai người xa lạ mà thôi.
Nguyên Giác thật sự đã trưởng thành rồi, dáng vẻ cũng càng thêm giống thái tử Cảnh Dương, phong thái của một vị quân chủ nhân từ, trong ánh mắt lại vẫn lóe lên khí thế thô bạo khó có thể phát hiện ra, Liễu Chẩm Thanh biết, đó đều liên quan đến những trắc trở hắn gặp phải lúc nhỏ.
“Nghe nói Liễu công tử bị liên lụy vào chiến sự với Tây Thục quốc, có bị thương không?”
“Bẩm… bẩm bệ hạ, tướng quân cứu viện kịp thời, thảo dân không sao hết.” Liễu Chẩm Thanh ra vẻ kinh sợ nói.
“Liễu công tử cả một đường đi theo Hoắc tướng quân vào phía nam tuần tra, nói vậy cũng đã giúp không ít chuyện, cũng coi như là giúp trẫm phân ưu, trẫm nhất định sẽ luận công ban thưởng.”
Liễu Chẩm Thanh lập tức quỳ xuống nói: “Bệ hạ, thảo dân có tội, tự mình rời khỏi kinh thành, chỉ là muốn chứng minh sự trong sạch cho Liễu gia mà thôi, không dám hy vọng xa vời được hưởng công lao, hiện tại Liễu gia đã không có việc gì nữa, lòng thảo dân càng thêm cảm kích. Huống chi, thảo dân không gây nhiều phiền toái cho Hoắc tướng quân đã là tốt lắm rồi, vốn cũng không giúp được cái gì, chỉ là ngẫu nhiên gặp được vấn đề thì có đề xuất vài ý kiến mà thôi, những cái khác thảo dân đều vô dụng.”
Nguyên Giác hơi híp mắt, xoay ngọc ban chỉ trên tay, biểu hiện của Liễu Chẩm Thanh trước mắt hắn đây chính là loại hắn gặp nhiều nhất, nhưng Nguyên Giác cứ luôn có cảm giác là có chỗ nào đó không đúng, có lẽ là do người cẩn thận tầm thường như vậy đáng ra không thể khiến Hoắc Phong Liệt ưu ái mới đúng, lại không thể nhìn ra diện mạo y giống người nọ chút nào, sao lại có thể khiến Hoắc Phong Liệt thay đổi chứ. Lúc trước nghe đồn người này cứ dây dưa đeo bám Hoắc Phong Liệt, Hoắc Phong Liệt lại chưa từng để ý tới.
“Ngươi rời đi khỏi kinh thành là trẫm ngầm đồng ý, nhưng nếu đã nói vậy thì trẫm sẽ coi như ngươi là lấy công chuộc tội đi.” Nguyên Giác không còn hứng tra xét Liễu Chẩm Thanh nữa, mà nhìn về phía Hoắc Phong Liệt nói: “Nhưng hiện tại bên ngoài có rất nhiều lời đồn đãi vớ vẩn về các ngươi…”
Hoắc Phong Liệt quỳ xuống nói: “Bệ hạ, nếu là việc ta cùng Liễu công tử đính hôn thì đây chính là sự thật, ta cùng Liễu công tử đã báo cho thiên hạ rằng chúng ta đã định hôn ước.”
Nguyên Giác ngẩn ra, ánh mắt trở nên sâu thẳm nói: “Chiến Uyên, ngươi nói thật sao?”
“Hôn nhân đại sự, há có thể nói đùa, đương nhiên vi thần cũng không thể hồ ngôn loạn ngữ trước mặt bệ hạ, hơn nữa đã giao hôn thư cho đại tẩu, đợi thời cơ chín muồi sẽ tới Liễu gia cầu hôn.”
Nghe đến đó, sắc mặt Nguyên Giác đã có chút thay đổi, hắn xua xua tay để Liễu Chẩm Thanh lui xuống trước.
Liễu Chẩm Thanh liếc Hoắc Phong Liệt một cái, ánh mắt Hoắc Phong Liệt kiên định, gật đầu.
Bấy giờ Liễu Chẩm Thanh mới theo thái giám rời đi.
Đến lúc trong điện chỉ còn hai người, Nguyên Giác mới đi thẳng vào vấn đề: “Chiến Uyên, mới đầu ta còn cho là ta nghe lầm, ngươi thật sự muốn thành thân với y sao?”
“Vâng, bệ hạ, còn xin bệ hạ ban thưởng tứ hôn.” Hoắc Phong Liệt nói.
Cơ thể Nguyên Giác cứng đờ, biết Hoắc Phong Liệt là thật lòng.
“Vì sao? Người ngươi thích không phải y.”
Hoắc Phong Liệt ngẩng đầu nhìn về phía Nguyên Giác nói: “Thành thân với y, đương nhiên là động lòng với y.”
Nguyên Giác nghẹn họng một chút, đúng vậy, trong thiên hạ, ai cũng không thể cưỡng ép Hoắc Phong Liệt thành thân, Hoắc Phong Liệt muốn thành thân, đương nhiên là chính hắn nguyện ý.
Có vẻ Nguyên Giác vẫn có chút không tin, rõ ràng người Hoắc Phong Liệt thích chính là “Liễu Chẩm Thanh” mà, đã thích nhiều năm như vậy rồi, thích đến không màng sống chết, cả đời không cưới ai, sao nháy mắt lại thực sự muốn cưới người khác vậy, lại còn muốn chiếu cáo thiên hạ nữa.
Khi thoáng nghe được lời đồn, Nguyên Giác cảm thấy thật kỳ ảo, hiện tại Hoắc Phong Liệt lại thừa nhận ngay trước mặt hắn, Nguyên Giác vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Nhưng nhìn hai mắt kiên định của Hoắc Phong Liệt, Nguyên Giác lại không thể nói ra nghi ngờ của mình, chỉ nói: “Y là người Liễu gia, ngươi biết việc này nghĩa là gì không?”
“Bệ hạ từng nói Liễu gia này không phải Liễu gia kia.”
Nguyên Giác trào phúng cười: “Đó là nói cho người trong thiên hạ nghe, nhưng trong lòng ngươi cũng rõ, Hoắc gia các ngươi, còn cả Hoắc gia quân nữa, có bao nhiêu người có thể chấp nhận hậu nhân của Hoắc gia trở thành phu nhân của ngươi chứ?”
Mấy vấn đề này, khi bọn họ mới xác định quan hệ đã từng thảo luận rồi, dù là nhóm quân nhân ở Nam Phong Thành thì khi biết thân phận của Liễu Chẩm Thanh cũng có chút phê bình kín đáo. Nhưng Hoắc gia quân quản thúc nghiêm khắc, cùng lắm là sẽ thấy khó chịu trong lòng, nhưng sẽ không giận chó đánh mèo. Hơn nữa thời gian mười năm đã thay đổi rất nhanh, lão binh từng theo Hoắc Phi Hàn đã chẳng còn bao nhiêu người, người chân chính còn khúc mắc trong lòng với người Liễu gia cũng không còn nhiều.
Liễu Chẩm Thanh cùng Hoắc Phong Liệt, một người đã quen mắt với muôn dạng muôn vẻ của nhân gian, một người chưa từng thấy trăm ngàn trạng thái của nhân gian, đương nhiên sẽ không để ý tới chuyện bên ngoài này, chỉ cần nhận được sự chúc phúc của bọn họ là đủ rồi, dù sao trước quyền uy tuyệt đối, những người sẽ mắng chửi bọn họ cũng chỉ có thể nói thế thôi.
Hoắc Phong Liệt nói: “Đời này vi thần chỉ nguyện cưới một người.”
Nguyên Giác nhìn dáng vẻ cứng rắn như đá của Hoắc Phong Liệt thì cũng tức đến bật cười, “Người trong thiên hạ đều sẽ châm chọc sau lưng ngươi cũng không sợ sao?”
Hoắc Phong Liệt lắc đầu.
Cơn tức quay cuồng trong lòng Nguyên Giác dần dần bình tĩnh lại, hắn nhìn ra Hoắc Phong Liệt đã hạ quyết tâm phải cưới Liễu Chẩm Thanh, cũng phải thôi, khi Hoắc Phong Liệt đã quyết một việc thì sao có thể dễ dàng thỏa hiệp với người khác được chứ.
“Được, nếu ngươi muốn có thánh chỉ tứ hôn thì sao ta lại không đáp ứng được chứ, ta hy vọng huynh đệ của ta có thể được vui vẻ, chỉ là không ngờ chọn tới chọn lui, cuối cùng vẫn chọn người Liễu gia, có tính là nghiệt duyên không?” Nguyên Giác rũ mắt nói: “Năm đó Hoắc đại ca gặp chuyện, người nọ vẫn còn cầm quyền, không ai dám nghi ngờ người nọ hại chết Hoắc đại ca, nhưng sau này lật lại bản án, căn cứ theo lời khai cùng chúng cứ trong quân báo, mọi thứ đều chỉ vào hướng người nọ đã hại Hoắc đại ca cùng đại quân mười vạn người, tất cả mọi người đều hận y mắng y, ta cũng từng hỏi ngươi rằng ngươi có hận y hay không, ngươi lại chưa từng trả lời.”
Nguyên Giác nhìn về phía Hoắc Phong Liệt mặt không có biểu cảm gì, nói: “Giờ ta đã biết, ngươi không hận.”
Cho nên mới có thể thản nhiên tiếp nhận người có huyết mạch Liễu gia.
Hoắc Phong Liệt nhìn Nguyên Giác, vẫn là một câu kia, “Bệ hạ có cảm thấy là y không?”
Hắn không cần kể lại rõ ràng chi tiết những chuyện đã gặp khi vào nam, bởi vì người hắn đang đối mặt là hoàng đế, hoàng đế thông minh hơn hắn, hắn không biết không giúp Liễu Chẩm Thanh lấy lại chính danh là do Nguyên Giác có tâm tư gì, cũng không có cách phỏng đoán, có lẽ không sửa danh tiếng mới có lợi hơn cho hoàng đế, hoặc như chính Liễu Chẩm Thanh đã nói, có rửa sạch tên tuổi thì cũng là phí công, ngược lại còn khiến bá tánh có mâu thuẫn. Nhưng chỉ với việc Nguyên Giác thờ ơ, quan hệ quân thân giữa bọn họ đã bị chia cắt rồi.
Nguyên Giác nguyện ý nhìn thấy Hoắc Phong Liệt vừa yêu vừa hận Liễu Chẩm Thanh này nhất, chứ không phải dáng vẻ hiện tại này.
Hai người đều là không muốn thảo luận thêm về chuyện của Liễu Chẩm Thanh, rất nhanh đã nói sang chính sự.
Mà Liễu Chẩm Thanh ở bên ngoài thiên điện đợi, Hạ Lan cũng đợi cùng.
Liễu Chẩm Thanh không thể nào ngoan ngoãn đợi trong hoàng cung được, chỉ có thể tám chuyện với Hạ Lan để dời lực chú ý đi.
Nghe nói sau khi bọn họ trở về, Hạ Lan gần như không thể lén gặp Tần Dư, Liễu Chẩm Thanh cảm thấy bất ngờ.
“Vì sao? Sau khi các ngươi về lại bận rộn vậy sao? Bởi vì việc phải thẩm vấn phản tặc sao?”
Dù sao lúc trước bọn họ cũng trở về theo lũ phản tặc bị bắt, tuy rằng là một trước một sau, nhưng đều ở kinh thành sao lại không thể lén gặp nhau được chứ.
Hạ Lan xoa xoa mũi, “Bận là một phần, quan trọng nhất là lão Tần đang trốn tránh ta! Dù ta có tìm y kiểu gì, hoặc nhắn gặp mặt thế nào thì cũng không thể gặp được. Mỗi lần bắt gặp trong cung, ta muốn chào hỏi nhưng y đều làm ra vẻ không hề quen biết ta! Trở mặt vô tình, chơi xong liền chạy, quả thực…”
Hạ Lan nói mà nghiến răng nghiến lợi, hùng hùng hổ hổ.
Liễu Chẩm Thanh cảm thấy kinh ngạc, đương nhiên y biết rõ chuyện hơn Hạ Lan lý do Tần Dư trở về. Nhưng nhận ra hiện tại y còn ở lại Đông Xưởng là để làm việc thay nghĩa phụ sao?
“Hừ hừ, nhưng giờ đã có cách rồi, không phải Chiến Uyên đã trở lại sao? Ta cũng muốn xem xem lão Tần có chịu không tới gặp Chiến Uyên không!”
Nhìn Hạ Lan nhắc tới Tần Dư mà vẻ mặt táo bạo đến vặn vẹo, có lẽ là đã không thể nín giận được nữa rồi.
Hơn nữa hình như đến giờ tên này vẫn còn tưởng lầm rằng Tần Dư thích Hoắc Phong Liệt thì phải.
Hạ Lan cằn nhằn oán trách Tần Dư trước mặt Liễu Chẩm Thanh hồi lâu, mãi đến khi Hoắc Phong Liệt trở về.
Đến khi trở lại phủ tướng quân, Hạ Lan còn đặc biệt nhấn mạnh với Hoắc Phong Liệt, nếu Tần Dư tới mà bản thân Hạ Lan không phát hiện thì nhất định phải báo tin cho hắn, không báo tin thì không phải huynh đệ tốt.
Hoắc Phong Liệt có chút khó hiểu nhìn Hạ Lan, Hạ Lan còn phải trực đêm, chỉ có thể rời đi trước.
“Sao lại thế này?” Hoắc Phong Liệt hỏi.
Liễu Chẩm Thanh nhịn cười nói: “Có lẽ là do Hạ Lan cảm thấy bị phụ lòng rồi.”
Lúc này Liễu Kiều cũng đáp xuống. “Bọn họ không phải một đôi sao?”
“Ngươi biết à?” Liễu Chẩm Thanh phản ứng lại nói: “Đúng vậy, là ngươi cứu bọn họ xuống khỏi đảo mà.”
“Ừm, khi ta ở trên đảo, đã thấy bọn họ ôm nhau. Người vừa rồi còn muốn hôn người kia nữa.” Liễu Kiều nói thẳng.
Liễu Chẩm Thanh thiếu chút nữa đã cười ra tiếng, “Bọn họ làm nhiệm vụ hay đi hẹn hò vậy. Nhưng nói đến đây, đa tạ ngươi đã ra tay cứu họ.”
Hoắc Phong Liệt cũng nhớ tới việc này, nói lời cảm tạ với Liễu Kiều, dù sao cũng không thể để Hạ Lan cùng Tần Dư biết người đã cứu mình là ai, cho nên thân là huynh đệ tốt chỉ có thể thay mặt nói lời cảm tạ mà thôi. Hơn nữa Liễu Kiều ra tay cũng là vì biết hai người kia là huynh đệ của Hoắc Phong Liệt.
Nhưng Hoắc Phong Liệt lại nhớ tới một chuyện khác.
“Biệt viện của Việt gia? Ta không tới đó. Khi đó ta chỉ tới lui giữa đảo nhỏ cùng Tây Thục quốc thôi.” Liễu Kiều khó hiểu.
Khi Hoắc Phong Liệt nói, Liễu Chẩm Thanh cũng nghĩ tới, khi họ từ Việt gia tới chỗ Tống Tinh Mạc đã từng có sát thủ không ngừng ám sát bọn họ, bọn họ vẫn luôn nhận được chút sự trợ giúp, Hoắc Phong Liệt nhắc tới, Liễu Chẩm Thanh cũng theo bản năng nghĩ là Liễu Kiều.
Dù sao Kiều Cận cũng thuộc thế lực của kẻ ở trong kinh, cũng có khả năng biết được kế hoạch ám sát, nếu đã biết, đến Hạ Lan cùng Tần Dư mà Liễu Kiều cũng đã giúp thì sao lại không giúp bọn họ chứ.
Nhưng hiện tại Liễu Kiều lại phủ nhận hướng phỏng đoán này.
Cũng có nghĩa là còn một bên thế lực khác đứng giữa gây cản trở muốn bảo vệ bọn họ, nhất thời họ không thể đoán là ai, chỉ có thể tạm thời đặt sang một bên.
Trở lại phòng, Liễu Chẩm Thanh mới hỏi chuyện xảy ra sau khi bản thân rời đi, y đoán chắc chắn Nguyên Giác sẽ có ý kiến với hôn sự của hai người họ, nhưng nghe nói Nguyên Giác đã hứa sẽ tứ hôn sau Tết Vạn Thọ, Liễu Chẩm Thanh cũng coi như có thể thở phào nhẹ nhõm được rồi.
Liễu Chẩm Thanh nói: “Nguyên Giác có nói chuyện liên quan đến Tết Vạn Thọ với đệ không? Rốt cuộc hắn định thế nào?”
Hoắc Phong Liệt nói: “Mấy ngày nữa sẽ báo với bên ngoài rằng để ta trở về tham dự Tết Vạn Thọ, cho nên những chuẩn bị trước đó sẽ bị thay đổi gấp rút.”
“Ồ, khiến đối phương trở tay không kịp sao? Nếu đối phương đã sớm sắp xếp thì ắt hành động sẽ bị quấy rầy, để lộ dấu vết.”
Lúc trước Liễu Chẩm Thanh cảm giác Nguyên Giác sẽ lấy thân làm mồi nhử, hiện tại xem ra là y không đủ hiểu hắn, nói cho cùng thì bản tính Nguyên Giác cẩn thận, hắn sẽ không lấy tính mạng của bản thân ra để mạo hiểm. Có lẽ đến cuối cùng dù không tra được gì thì hắn cũng sẽ tìm cách bẻ gãy cánh của đối tượng mình hoài nghi, tránh để lại nguy hại.
Hoắc Phong Liệt gật đầu nói: “Cho nên chỉ sợ là mấy ngày này ta sẽ phải thường xuyên bí mật về quân doanh bàn giao sự vụ với Mạc Kỳ, Thanh ca cứ ở trong nhà.”
Liễu Chẩm Thanh tỏ vẻ đã hiểu. “Vậy còn đám phản tặc đã bắt được thì sao?”
Hoắc Phong Liệt lắc đầu nói: “Những kẻ biết được mấu chốt đều đã chết, còn lại chỉ là mấy tên vô danh tiểu tốt.”
“Đã chết?” Liễu Chẩm Thanh kinh ngạc: “Hình Bộ, Đại Lý Tự, xem ra đều có tay trong của kẻ trong kinh kia. Giang Vọng cùng Cảnh Vương thì sao?”
Hoắc Phong Liệt nói: “Nguyên Giác sau vụ gian lận khoa cử đã hoài nghi Giang thừa tướng rồi, nhưng có vẻ vẫn chưa hoài nghi đến chỗ Cảnh Vương, ta không hỏi nhiều.”
Liễu Chẩm Thanh không khỏi nghịch khối rubik Hoắc Phong Liệt chuẩn bị sẵn trên giường cho mình, lâm vào suy tư.
Hoắc Phong Liệt nhìn khối rubik trong tay Liễu Chẩm Thanh, ánh mắt có chút lập loè, đột nhiên mở miệng hỏi: “Hôm nay tiến cung, còn tốt chứ?”
Liễu Chẩm Thanh khựng lại, cười nói: “Ta chỉ là bị Hạ Lan lôi kéo phàn nàn đến mệt thôi, nào có tâm tư gì khác chứ. Đúng rồi, về chuyện của Tần Dư.”
“Y không tìm ta, ta tạm thời sẽ không suy đoán gì về hành vi của y.” Hoắc Phong Liệt nghiêm túc nói.
Liễu Chẩm Thanh trêu: “Nhị Cẩu thật nghĩa khí.”
Hoắc Phong Liệt cẩn thận quan sát mặt mày Liễu Chẩm Thanh, có vẻ không nhìn ra được cảm xúc dư thừa nào khác.
Liễu Chẩm Thanh bị nhìn đến sửng sốt, cầm khối rubik đụng nhẹ vào chóp mũi Hoắc Phong Liệt nói: “Nghĩ cái gì vậy?”
Ánh mắt Hoắc Phong Liệt đột nhiên trầm xuống, kéo y vào vòng, ôm lấy hôn.
Liễu Chẩm Thanh bị động tác nhiệt tình bất chợt của Hoắc Phong Liệt làm cho ngẩn ra, dù sao trước kia đều là y chủ động.
Mà lần này không đợi Liễu Chẩm Thanh phản ứng, Hoắc Phong Liệt đã ôm y ngã lên giường.
Đợi đến khi cánh tay chi chít dấu đỏ của Liễu Chẩm Thanh buông từ trên giường xuống thì đã có thể nghe được tiếng gà gáy rồi.
Liễu Chẩm Thanh buồn ngủ híp mắt, nhìn Hoắc Phong Liệt ăn mặc chỉnh tề chuẩn bị rời đi đến quân doanh, trên người không khỏi tản ra oán khí.
Tối hôm qua chủ động như thế, kết quả chỉ còn đúng một bước thì dừng lại, đây rốt cuộc là đang thử thách sức chịu đựng của ai hả. Chẳng lẽ người ở trên đều nhẫn nại hơn người nằm dưới sao? Liễu Chẩm Thanh không khỏi suy tư nghiền ngẫm câu hỏi này, dù sao ở phương diện này thì y vẫn là lần đầu tiên.
Khi Liễu Chẩm Thanh tỉnh lại lần nữa sau giấc ngủ bù thì đã nghe bên ngoài có tiếng ríu rít, rõ ràng là cặp song sinh tới tìm y chơi.
“Liễu Kiều?” Liễu Chẩm Thanh hô một tiếng.
Rất nhanh Liễu Kiều đã xuất hiện, “Chủ tử, muốn rời giường sao?”
“Ừ, ngươi ở ngoài làm gì vậy?”
“Luyện võ cùng Hoắc tiểu thư.”
Liễu Chẩm Thanh nghe vậy thì cười, “Là nó quấy lấy ngươi hả.”
Chỗ vạt áo lộ ra một khối ngọc bội, Liễu Chẩm Thanh nhìn kỹ thì thấy có chút kỳ quái, có vẻ không phải là ngọc bội tùy thân lúc trước Liễu Kiều thường đeo, lại hỏi: “Ngọc bội này của ngươi…”
“Ừm, không phải là khối ngọc trước kia.” Liễu Kiều lấy ngọc ra nói: “Đây là Kiều Cận đưa cho.”
Ngay khi Liễu Kiều lấy ngọc ra thì Liễu Chẩm Thanh đã kinh ngạc, vội vẫy tay để Liễu Kiều đưa lại gần hơn cho y xem.
Vừa thấy rõ thì run rẩy khóe miệng: “Hắn cho ngươi?”
Liễu Kiều lắc đầu nói: “Năm đó chúng ta trốn tránh đuổi giết, trên người không có tiền, ta liền cầm cố khối ngọc kia, mấy năm sau, Kiều Cận chuộc về nhưng không trả cho ta, lại đưa ngọc của bản thân cho ta, ta thấy không khác nhau lắm, cũng không thấy sao hết, lúc không có tiền thì lại có thể đổi thành tiền.”
Lúc này đến mặt Liễu Chẩm Thanh cũng phải run rẩy, được rồi, thói quen lấy ngọc bội tùy thân đổi thành tiền này của Liễu Kiều là học từ y. Nhưng mà…
“Không có tiền thì tìm ta lấy, ngọc bội này không được đổi đâu, ngươi mà đổi thì Kiều Cận sẽ điên đấy, ngươi có biết ý nghĩa của khối ngọc bội này không?” Liễu Chẩm Thanh nói.
Liễu Kiều lắc đầu.
“Đây là di vật mẫu thân hắn để lại, là ngọc bội của Liễu gia. Dựa theo tình huống lúc đó thì hẳn là món di vật duy nhất mà hắn mang theo.” Liễu Chẩm Thanh giải thích rồi nhìn vẻ mặt Liễu Kiều trở nên có chút quái dị, không khỏi buồn cười nói: “Cũng coi như là có lợi, dù sao ngọc bội trước kia của ngươi tuy ngươi không thèm để ý nhưng cũng là minh chứng thân phận duy nhất của ngươi mà.”
Vẻ mặt Liễu Kiều có chút không được tự nhiên nói: “Nếu quan trọng như vậy… thì đây có tính là trao đổi tín vật không?”
“Chậc, chắc là có tính đó.” Món đồ quan trọng như vậy, không kém tín vật đính ước là bao, Kiều Cận biết Liễu Kiều không hiểu, liền cứ thế làm, không ngờ giờ lại bị Liễu Chẩm Thanh vạch trần.
Liễu Kiều có chút buồn rầu nhíu mi, nhưng là cũng không nói thêm gì, chỉ là kéo vạt áo lại.
Nhưng lại khiến Liễu Chẩm Thanh nảy ra một ý nghĩ, nhớ tới một chuyện có liên quan đến Hoắc gia.
Cho nên khi cùng cặp song sinh tới tìm Lê Tinh Nhược chơi, Liễu Chẩm Thanh nhịn không được mà nhìn chỗ chỉ đỏ đeo trên cổ cô.
“Nhìn cái gì mà nhìn! Có phải hay không đột nhiên cảm thấy bà đây dung mạo không hề kém năm đó, khiến ngươi nhìn mà choáng váng?” Lê Tinh Nhược đặt sách xuống nói.
Liễu Chẩm Thanh thấy Lê Tinh Nhược đã mở miệng, liền nói: “Ta nhớ rõ Hoắc gia có một truyền thống, trưởng bối sẽ chọn cho vãn bối một khối ngọc bội làm ngọc sức, đợi tương lai gặp được người mình yêu thì sẽ tặng cho đối phương làm tín vật. Lão đại tặng ngươi ngọc bội để cầu hôn ta vẫn còn nhớ rõ, theo lý thuyết thì Nhị Cẩu cũng phải có ngọc bội đúng không?”
Lê Tinh Nhược ngây ngẩn cả người, quái dị nhìn Liễu Chẩm Thanh.
“Làm sao vậy? Vợ nam không xứng nhận sao?” Liễu Chẩm Thanh lập tức khó chịu nói: “Hôn thư ta cũng viết rồi, cái nên có ta không thể thiếu được!”
Lê Tinh Nhược trợn trắng mắt nói: “Nếu ngươi đã biết nó thích ngươi rất nhiều năm rồi mà không có liên tưởng gì à?”
“Hả?”
“Ví dụ như trong những món đồ mà nó tặng ngươi có phải có món đồ nào độc nhất vô nhị làm từ ngọc không.”
Liễu Chẩm Thanh sửng sốt nói: “Có chứ, một khối rubik bằng ngọc ấy, trước kia ta…”
Nói đây, Liễu Chẩm Thanh dừng hình, tức khắc trừng mắt không dám tin nhìn Lê Tinh Nhược.
Lê Tinh Nhược gật đầu.
“Khi đó hắn mới mười lăm tuổi? Đều không thổ lộ với ta sao lại tặng ta món đồ quan trọng như vậy chứ?”
Lê Tinh Nhược cười nói: “Chính ngươi đã nói đó thôi, đã gặp được người mình yêu, nếu nó đã quyết không phải ngươi thì không được thì tặng sớm hay muộn thì cũng giống nhau thôi, tóm lại là sẽ không tặng cho người khác.”
“Các ngươi liền tùy ý hắn hồ nháo?” Lần đó là tặng ngay trước mặt Hoắc Phi Hàn đó. Truyền thống của Hoắc gia cũng không phải là tùy tiện tặng ngọc bội đi đâu.
“Nó rất nghiêm túc, đã tự mình điêu khác, sao lại có thể coi như hồ nháo được chứ?” Lê Tinh Nhược thoải mái cười. “Kỳ thật ngươi đã sớm bị người ta định sẵn rồi.”