Sau Khi Sống Lại, Thừa Tướng Chỉ Muốn Buông Thả

Chương 135

Sau khi lên xe ngựa tiến cung mới nghe từ miệng cung nhân biết được tin tức.

Người muốn y tới cũng không phải là hoàng thượng, cũng chẳng phải Hoắc Phong Liệt, mà là Lý Cẩm Thư.

Nghe thấy cái tên này, Liễu Chẩm Thanh chỉ cảm thấy không khí mình hít vào đều lạnh như băng.

“Vì sao?”

“Lý Cẩm Thư nói đã nghe nói Hoắc tướng quân đính hôn, cho nên nhất định phải gặp được hôn thê của Hoắc tướng quân một lần, những sứ thần khác cũng ồn ào hùa theo, nhiệt tình không thể từ chối, bệ hạ liền hạ chỉ mời Liễu công tử tiến cung.”

Liễu Chẩm Thanh nghe vậy thì nhíu mày, cung nhân an ủi: “Công tử đừng lo lắng, những sứ thần đó, ngoài Tây Hằng quốc ra thì không ai dám không nể mặt Hoắc tướng quân đâu, tất nhiên cũng phải lấy lòng công tử.”

Đương nhiên Liễu Chẩm Thanh hiểu điều đó, những người khác thì không có gì đáng ngại, cũng chỉ lắc lư qua lại giữa hai nước lớn mà thôi, chỉ có Lý Cẩm Thư mới khiêu khích thực sự.

Lý Cẩm Thư là thiên chi kiêu tử chân chính, chỉ thích thắng lợi, thích thắng trận, hơn nữa vẫn luôn thích khiêu khích kẻ mạnh nhất. Mười mấy tuổi đã tuyên bố không hứng thú với việc kế thừa ngôi vị hoàng đế, ngôi hoàng đế của Tây Hằng quốc cứ để cho người khác làm, hắn chỉ muốn chinh chiến sa trường, khiến cho cả thiên hạ phải quỳ phục dưới chân Lý Cẩm Thư hắn.

Chỉ tiếc, thiên hạ không chỉ có một mình Lý Cẩm Thư hắn là thiên chi kiêu tử, hơn nữa nếu Tây Hằng quốc không cho hắn hậu thuẫn lớn mạnh thì hắn cũng không thể gáy được lâu, dù sao những người tin vào sự thẳng thắn bộc trực của hắn còn ít hơn, sinh ra trong hoàng thất thì ắt phải tham gia vào việc đấu đá tranh giành, hậu phương rối loạn, hắn cũng không thể nào tiến tới được.

Cứ dây dưa qua đi qua lại vài năm, tuy rằng nghe nói hắn đã hoàn toàn thâu tóm được Tây Hằng quốc, có một đệ đệ ngoan ngoãn làm hoàng đế, cho hắn cơ hội để chinh chiến sa trường, nhưng có vẻ đã mất đi khí phách năm đó, rất ít khi dẫn quân tới khiêu khích Đại Chu.

Lần này lại làm sứ thần, nói thật, tuy rằng ngoài dự đoán, nhưng cũng không quá bất ngờ, đây là chuyện hắn có thể làm, đến cả việc kêu gào đòi gặp hôn thê của Hoắc Phong Liệt cũng có thể lý giải được, dù sao hắn cùng Hoắc Phong Liệt đã đấu đá nhau trên sa trường nhiều năm, ở khía cạnh nào đó, Lý Cẩm Thư đã coi Hoắc Phong Liệt là “tri kỷ”.

Cho nên Liễu Chẩm Thanh cũng không còn gì khác phải lo, y nhắm mắt dưỡng thần, chỉ là một tay vẫn luôn ấn chặt lên nhẫn.

Cung kính đi theo cung nhân vào cung, duy trì thiết lập cẩn thận không nổi bật trước kia.

Đến khi vào Ngự Hoa Viên tổ chức yến hội chiêu đãi, thấy bên phải là chỗ ngồi của quan viên thuộc tam phẩm trở lên cùng người nhà cũng như hoàng thân quốc thích, bên trái đương nhiên là sứ thần ngoại quốc.

Vị trí gần hoàng thượng nhất đương nhiên cũng là tôn quý nhất, sau lưng là thái hậu, thái phi cùng bốn vị phi tần khác, các hoàng tử và cả Cảnh Vương.

Mà vị trí đứng đầu bên phía sứ thần ngoại quốc chính là vị trí của sứ thần đến từ Tây Hằng quốc, mà đương nhiên đứng đầu toàn thần chính là Hoắc Phong Liệt.

Nhưng người Hoắc gia đều không trình diện, những dịp tụ hội như thế này Lê Tinh Nhược chưa bao giờ tham gia, cô gần như không vào cung, tuy cặp song sinh cũng muốn tới nhưng Tết Vạn Thọ tổ chức liên tiếp mấy ngày liền, hai đứa còn phải đi học nên cũng không tiện tới dự mỗi ngày, lúc trước đã nói bọn họ sẽ tới dự ngày cuối cùng.

Những đại thần khác gần như đều dẫn theo người nhà của mình tới trình diện cùng trợ hứng, cho nên nhân số nơi này phải hơn trăm người.

Chung quanh còn có người Cẩm Y Vệ cùng Đông Xưởng đi tuần tra, Liễu Chẩm Thanh lại không thấy Tần Dư cùng Hạ Lan đâu.

Ngay khi Liễu Chẩm Thanh tiến một bước vào liền cảm giác được có vô số cặp mắt chĩa về phía mình, y lập tức cứng đờ người, bày ra dáng vẻ không quen, vội vã cúi đầu tiến về phía trước hành lễ với Nguyên Giác đang ngồi trên ghế chủ vị.

Liễu Chẩm Thanh có thể cảm giác được có hai tầm mắt đang nhìn mình, một cái đương nhiên là Hoắc Phong Liệt, còn cái còn lại…

“Liễu công tử, nghe nói ngươi bị bệnh?” Nguyên Giác nói.

Liễu Chẩm Thanh đảo mắt, đáp: “Trước kia thân thể đã không tốt, giờ lại là lúc thay mùa, cho nên…”

Liễu Chẩm Thanh không nói rõ, dù Hoắc Phong Liệt đã lấy lý do gì thì đều có thể giải thích được.

Nguyên Giác nói: “Khó trách hôm nay náo nhiệt như vậy, Chiến Uyên lại không dẫn ngươi tới, vậy trẫm lệnh cho ngươi tới thế này lại khiến ngươi chịu thiệt rồi.”

Liễu Chẩm Thanh vội nói: “Thảo dân đâu có chịu thiệt, đây là vinh hạnh của thảo dân, vốn ban đầu tướng quân cũng sợ ta làm ảnh hưởng tới Tết Vạn Thọ của bệ hạ nên mới để ta ở nhà nghỉ ngơi. Nhưng hôm nay khi vừa tiến cung, cảm nhận được long khí uy nghiêm thì có vẻ thân thể đã tốt hơn nhiều rồi.”

Dáng vẻ nịnh nọt khúm núm của Liễu Chẩm Thanh hiện rõ mồn một trước mặt mọi người. 

Nguyên Giác cười cười, liền nói: “Lát nữa để Thái Y Viện kiểm tra cho ngươi xem, cần đồ bổ gì thì cứ lấy từ hoàng cung luôn. Hôm nay bảo ngươi tới cũng không có ý gì khác, chỉ là các vị sứ thần vô cùng tò mò về vị hôn thê của Trấn quốc Đại tướng quân của chúng ta mà thôi, dù sao mọi người đều quen biết Chiến Uyên mà.”

Nguyên Giác thốt ra lời này, sứ thần ngồi dưới đều phụ họa cười cười, cũng không phải là đều quen biết sao, bị đánh nên quen.

“Lên tiếng chào hỏi đi.” Nguyên Giác nói.

Đầu tiên là Liễu Chẩm Thanh ra vẻ có chút thấp thỏm lo âu, nhìn về phía Hoắc Phong Liệt đang nhìn mình chằm chằm như thể sắp lao tới.

Hoắc Phong Liệt ngồi bên kia, khí thế toàn thân đã khiến những sứ thần tiểu quốc sợ đến suýt thì tiểu ra quần, mọi người cũng không ngờ chỉ là gặp hôn thê thôi mà sao lại khiến Hoắc Phong Liệt tức giận, hiện tại cảm giác Hoắc Phong Liệt ngồi bên kia còn đáng sợ hơn lúc hắn cưỡi trên lưng Trầm Giang Nguyệt, tay cầm Thuần Quân Kiếm trên chiến trường nữa.

Hoắc Phong Liệt đen mặt, nhìn Liễu Chẩm Thanh chằm chằm, lại nhìn chằm chằm người nào đó ở đối diện.

Kết quả Liễu Chẩm Thanh vừa quay người đã bày ra vẻ mặt bất an, như thể đang muốn tìm vị hôn phu của mình để bình tâm lại vậy, Hoắc Phong Liệt vừa nhìn đã thấy có chút ngây ngẩn.

Trong mắt Hoắc Phong Liệt khó nén được sự lo lắng, nhưng khi thấy Liễu Chẩm Thanh nhìn mình rồi nháy mắt một cái thì thoáng thở phào thả lỏng một chút. 

Quả nhiên Thanh ca vẫn là Thanh ca, cho dù là chuyện hắn lo lắng nhất, Thanh ca đều có thể ứng đối dễ dàng, nhưng… nhìn Thanh ca xoay người tiếp tục diễn kịch chào hỏi các sứ thần, Hoắc Phong Liệt vẫn thấy cực kỳ đau lòng, hắn cứ cảm thấy là bản thân không thể bảo vệ tốt cho Thanh ca.

“Tham kiến các vị sứ thần đại nhân, tại hạ Liễu Tiêu Trúc.”

Sứ thần các nước vui vẻ cười đùa hàn huyên, vẻ mặt lại vẫn mang theo sự thất vọng, có vẻ là cảm thấy nhân vật tầm cỡ Hoắc Phong Liệt sao lại kết đôi với một người tầm thường như vậy chứ. Một công tử nhà giàu không quan không chức, là hậu duệ của thương nhân, hơn nữa dung nhan cũng không phải dạng tuyệt thế, cũng không có khí chất tuyệt nhiên, sao lại lọt vào mắt Hoắc Phong Liệt vậy nhỉ.

Dù sao cũng là anh hùng đạp họ xuống đất, tuy họ là bên đối địch nhưng cũng kính nể, cưới một nam nhân thì thôi đi, còn không phải đệ nhất, thấy thế nào cũng không dễ chịu.

“Chúng ta cũng chỉ là có chút tò mò thôi, dù sao nếu không làm quen một chút thì sau này gặp lại nhỡ đắc tội thì sao, như vậy thì mất mạng mất thôi.”

“Đúng vậy, nghe nói Tây Thục quốc bắt cóc Liễu công tử, Hoắc tướng quân vì cứu công tử mà thiếu chút nữa đã bắt sống Tây Thục vương, đến bây giờ kinh đô của Tây Thục vẫn còn bị bao vây đây này.”

“Quốc vương Tây Thục cũng phải cúi đầu, không dám đối nghịch với Hoắc tướng quân.”

“Vậy cũng chứng minh Hoắc tướng quân vô cùng yêu thương hôn thê của mình nha.”

Liễu Chẩm Thanh đối mặt với sự trêu đùa của bọn họ, ra vẻ bất an co quắp lại.

Những lời đồn đó đương nhiên là y bảo Kiều Cận truyền ra ngoài, nếu bản thân đã là tướng quân phu nhân thì đương nhiên sẽ phải đối mặt với nguy hiểm, làm thế nào để giảm các mối nguy đến mức độ thấp nhất ư, đương nhiên là phải làm theo cách ngược lại.

Khiến những kẻ đó không mang theo tâm thái thử nghiệm một chút mà nhìn y chằm chằm, phải khiến chúng hiểu nếu đụng đến y thì sẽ phải đối mặt với lửa giận của Hoắc Phong Liệt, như vậy thì chỉ những người muốn đối đầu với Hoắc Phong Liệt, hơn nữa còn có dũng khí làm như vậy mới dám nhằm vào y.

Nguyên Giác thấy đã được rồi thì lên tiếng để Liễu Chẩm Thanh trở về. Biểu hiện hôm nay của Liễu Chẩm Thanh vẫn rất quy củ, nhưng Nguyên Giác lại vẫn thấy thất vọng đến lạ.

Liễu Chẩm Thanh hành lễ xong thì đi về phía Hoắc Phong Liệt, có thể thấy Nhị Cẩu đang bất an, Liễu Chẩm Thanh vừa thấy mềm lòng lại vừa thấy buồn cười.

Đột nhiên phía sau truyền đến một giọng không hề cố kỵ, “Đợi đã…”

Loại âm điệu hơi nâng cao giọng lên này, lộ vẻ tùy tiện, như thể không thèm đặt tất cả những người ở đây vào mắt vậy, cho nên mới không cần nghiêm túc đối đãi.

Mà lúc này Hoắc Phong Liệt lại như gặp đại địch, ánh mắt lạnh lùng lướt qua người Liễu Chẩm Thanh nhìn chằm chằm kẻ vừa lên tiếng.

Lý Cẩm Thư đứng lên, giơ lên hai ly rượu, trực tiếp đi về phía Liễu Chẩm Thanh.

“Liễu công tử, bổn vương kính ngươi một ly.”

Liễu Chẩm Thanh xoay người, khom người nói: “Vị Vương gia này, ngài đây là…” Nguyên thân không quen biết Lý Cẩm Thư, Liễu Chẩm Thanh cũng không thể để lộ chút sơ hở nào.

Lý Cẩm Thư lại ra vẻ bản thân rất dễ tính, “Ta cùng hôn phu của ngươi là bạn cũ, Liễu công tử sẽ cho ta mặt mũi chứ.”

Liễu Chẩm Thanh xụ mặt, đang định nhận ly thì đột nhiên có một cái tay khác giành lấy trước, xung quanh có tiếng ồ lên.

Liễu Chẩm Thanh liền cảm giác được sau lưng như có một bức tường nóng như lửa, lập tức cho y cảm giác vững vàng như được dựa vào tường đá kiên cố vậy.

Rất nhanh đã có một bàn tay ôm lấy eo Liễu Chẩm Thanh, lạnh lùng nói với Lý Cẩm Thư: “Nếu chúng ta là bạn cũ thì về lý nên kính ta mới đúng, sao lại là vị hôn thê của ta?”

Không đợi Lý Cẩm Thư mở miệng, Hoắc Phong Liệt đã uống một hơi cạn sạch, sau đó dốc ngược ly, ánh mắt u ám lạnh lẽo nhìn Lý Cẩm Thư chằm chằm. Chung quanh dần yên tĩnh lại, không ai dám thở mạnh.

Lý Cẩm Thư cười, “Hoắc tướng quân thật đúng là yêu quý vị hôn thê của mình nha.”

“Hôn thê của ta, đương nhiên là quý trọng.” Hoắc Phong Liệt đáp lời một cách hiển nhiên.

Mọi người xung quanh cũng đã nhìn ra, Hoắc Phong Liệt khí thế kinh người, có vẻ là muốn ra mặt thay hôn thê của mình. Người Đại Chu đều sợ hai người này thực sự xảy ra xung đột, những sứ thần khác lại có vẻ hưng phấn đợi trò vui.

Lý Cẩm Thư lại không xung đột với Hoắc Phong Liệt, mà nhướng mày cười với Liễu Chẩm Thanh nói: “Quên không nói với Hoắc tướng quân, ta cùng  Liễu công tử đúng là có chút quá khứ sâu xa. Cho nên mới muốn uống một chén.” 

Lời này vừa nói ra, người chung quanh đều mọc đầy dấu chấm hỏi trên đầu, đến cả Nguyên Giác cũng không khỏi nhíu mày.

Trong lòng Liễu Chẩm Thanh giật mình, đừng có mà gán cho ta cái danh mật thám nhé, y chặn lời: “Tại hạ vẫn chưa từng gặp vị Vương gia này bao giờ nha.”

Lý Cẩm Thư cười nhạt, mày kiếm hơi nhướng lên: “Đương nhiên là chưa từng gặp, người ta nói chính là họ hàng xa của ngươi, Liễu Chẩm Thanh.”

Gằn từng chữ một, như thể đang nhấm nháp tên y trong khoang miệng vậy, lại khiến người xung quanh chìm vào yên lặng. Đến cả cánh tay ôm eo của Hoắc Phong Liệt cũng không khỏi siết chặt hơn.

Trong mắt Nguyên Giác hiện vẻ tàn khốc, lại vẫn không nói gì, Dao Hoa ngồi gần hắn vừa chớp mắt đã bị Giản Sương bên cạnh nhẹ nhàng vỗ lên lưng.

Cách đó không xa Trịnh Duy cung kính đứng đó quét mắt nhìn Cảnh Vương một cái, mà Hạ Tông đứng canh một bên không khỏi hừ lạnh một tiếng.

Ở đây không nói đến người Đại Chu, ngay cả những sứ thần ngoại quốc kia, xét tuổi tác thì cũng có không ít người từng chịu thiệt do Liễu Chẩm Thanh làm, hoặc từng bị Liễu Chẩm Thanh uy hiếp.

Mặt Liễu Chẩm Thanh vô cảm ứng đối.

Lý Cẩm Thư cười như không cười, ánh mắt chậm rãi tìm kiếm trên mặt Liễu Chẩm Thanh, nói: “Năm đó chỉ thiếu một bước nữa là ta đã có thể cưới được y. Ngươi nói xem chuyện giữa chúng ta có sâu xa không?”

Lời này vừa nói ra, Liễu Chẩm Thanh liền cảm giác được sát khí trên người Hoắc Phong Liệt tuôn ra cuồn cuộn, thân thể căng chặt như thể giây tiếp theo sẽ hóa thành mũi tên rời cung, Liễu Chẩm Thanh lại lặng yên không một tiếng động đè cái tay ôm bên hông mình lại.

Lời này của Lý Cẩm Thư đã nhắc nhờ người Đại Chu nhớ lại một sự kiện. Năm đó Lý Cẩm Thư đã nhìn trúng Liễu Chẩm Thanh, sau đó lại nghe nói sau lưng Liễu Chẩm Thanh có xăm tên Lý Cẩm Thư, hiển nhiên quan hệ giữa hai người không chính đáng.

Cho nên mọi người vẫn luôn canh cánh trong lòng việc Hoắc Phi Hàn cùng mười vạn đại quân chết trận trong trận đại chiến giữa Đại Chu cùng Tây Hằng quốc, nghe đồn là Liễu Chẩm Thanh đã báo thù vì tư dục của bản thân, cấu kết với người tình bí mật là Lý Cẩm Thư để hại chết Hoắc Phi Hàn.

Bằng không thì tại sao đường đường là thừa tướng Đại Chu mà sau lưng lại xăm tên của kẻ địch chứ, hành vi ái muội đáng nghi như vậy không thể nào giải thích nổi. Hiện tại Lý Cẩm Thư còn giáp mặt nói như vậy, càng thêm chứng minh chuyện đó.

Người Đại Chu ở đây không khỏi nghĩ sâu xa.

Đột nhiên tiếng Liễu Chẩm Thanh đánh gãy hết thảy.

“Vậy Vương gia đã hiểu lầm rồi, từ trăm năm trước chúng ta đã phân gia, chưa từng gặp mặt, cũng chưa từng quen nhau, đến cả bệ hạ của chúng ta cũng đã nói, Liễu này khác Liễu kia, không thể coi là sâu xa được.” Liễu Chẩm Thanh ra vẻ khó xử, có vẻ không muốn có liên quan gì đến người trong lời đồn vậy.

Lý Cẩm Thư nghe vậy, hơi nhíu mày lại, tựa hồ là bất mãn với thái độ lẩn tránh của Liễu Chẩm Thanh vậy, định nói gì đó.

Nguyên Giác mở miệng nói: “Nếu nói có chuyện sâu xa, Lý Vương gia cùng trưởng công chúa của chúng ta mới là có quan hệ thân thiết, chỉ tiếc, cô cô đã phạm sai lầm, không thể tới gặp Lý Vương gia.”

Nhắc tới vợ cả trên danh nghĩa, Lý Cẩm Thư không khỏi bĩu môi, có vẻ vô cùng ghét bỏ, cũng không còn hứng chọc vào Liễu Chẩm Thanh nữa, xoay người quay lại chỗ ngồi của mình.

Mà Hoắc Phong Liệt thì lập tức ôm lấy Liễu Chẩm Thanh trở về chỗ, mãi đến khi ngồi xuống vẫn còn nắm chặt lấy cánh tay Liễu Chẩm Thanh.

Xung quanh lại trở nên náo nhiệt, trong lúc ăn uống linh đình, gần như không có ai dám tới gần bàn của bọn họ.

Liễu Chẩm Thanh bình tĩnh rũ mắt trầm tư trong chốc lát, vừa nhấc đầu lên đã phát hiện đôi mắt trắng đen rõ ràng của Hoắc Phong Liệt đang phản chiếu khuôn mặt của mình, khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy cảm xúc lo lắng như sắp hóa thành thực thể, trong mắt chỉ tràn đầy dáng vẻ của mình, Liễu Chẩm Thanh bị chọc cười, đáy lòng run rẩy cũng theo đó mà bình tĩnh lại.

Liễu Chẩm Thanh cong khóe miệng ngả ngớn đối mắt với Hoắc Phong Liệt, khi họ nắm tay thì lại cào cào lên lòng bàn tay của hắn, mãi đến khi thấy hắn xấu hổ mất tự nhiên rũ mắt mới cười khẽ một tiếng.”

“Ta đói rồi.” Liễu Chẩm Thanh nói một tiếng.

Hoắc Phong Liệt nhanh chóng gắp đồ ăn Liễu Chẩm Thanh thích ăn trên bàn, lại bị Liễu Chẩm Thanh ngăn lại nói: “Đừng để người khác nhìn ra.”

Tay Hoắc Phong Liệt khựng lại, liền lấy mỗi loại một phần cho Liễu Chẩm Thanh, hai người phối hợp cực kỳ giống như đang ve vãn đánh yêu vậy, vừa nhìn đã biết tình cảm rất tốt.

“Chúng ta thế này có tính là ra mắt với người trong thiên hạ không?” Liễu Chẩm Thanh trêu ghẹo nói.

Hoắc Phong Liệt sửng sốt, vẻ mặt có chút nghiêm túc, đảo mắt nhìn Dao Hoa, nhìn sang Lý Cẩm Thư, sau đó kiên định gật đầu, nắm tay Liễu Chẩm Thanh càng thêm chặt.

Nhìn Liễu Chẩm Thanh vui tươi hớn hở dùng bữa, trong lòng Hoắc Phong Liệt có chút hụt hẫng, lại chỉ có thể nuốt xuống.

Liễu Chẩm Thanh vẫn luôn thể hiện mình không có vấn đề gì, nhưng Hoắc Phong Liệt lại như đang đứng cạnh vách núi cheo leo vậy.

Lý Cẩm Thư xuất hiện, cũng đại diện cho năm tháng gian nan nhất của Liễu Chẩm Thanh, khi đó tam vương còn chưa bị diệt, Tây Hằng quốc như hổ rình mồi, Hoắc Phi Hàn lại đã chết.

Năm đó khi hắn biết được tin đại ca tử trận mà gấp rút trở về liền nhìn thầy Liễu Chẩm Thanh tứ cố vô thân dựa vào quan tài vừa uống rượu mạnh vừa không thể kiềm được nước mắt, đã say đến mơ màng hồ đồ, trong miệng lại lẩm bẩm cầu cứu: “Thái Tử điện hạ, Hoắc đại ca, ta còn có thể đi bao xa, còn có thể kiên trì bao lâu nữa?”

Hình ảnh y bất lực như vậy đã hằn một vết rất sâu trong đầu Hoắc Phong Liệt.

Cho nên Hoắc Phong Liệt không hề muốn Liễu Chẩm Thanh tiếp xúc với người này chút nào, do dù là tin tức cũng không muốn y nghe được.

Nghĩ đến đây, đợi Liễu Chẩm Thanh ăn xong, Hoắc Phong Liệt trực tiếp báo với Nguyên Giác rằng thân thể Liễu Chẩm Thanh không khoẻ, muốn dẫn y đi gặp thái y.

Trường hợp này Hoắc Phong Liệt không thể nào rời khỏi bên cạnh hoàng thượng, nhưng tìm người khác đưa Liễu Chẩm Thanh rời khỏi nơi này thì vẫn có thể.

Đương nhiên Nguyên Giác đồng ý, còn cho họ dùng một phòng riêng chuyên dùng để nghỉ ngơi ở cung bên cạnh, Hoắc Phong Liệt liền đưa Liễu Chẩm Thanh đi. 

Đợi tới nơi, Hoắc Phong Liệt mới ôm chặt lấy Liễu Chẩm Thanh, như thể chỉ có ôm chặt người này thì nội tâm hắn mới có thể yên ổn.

Liễu Chẩm Thanh buồn cười vỗ hắn nói: “Làm gì vậy?”

“Xin lỗi, Thanh ca, ta không thể ngăn cản được.”

“Đây cũng là chuyện không có biện pháp khác, ta cũng không trách đệ.” Liễu Chẩm Thanh cười kéo Hoắc Phong Liệt ra, “Đúng rồi, ta nghe nói Lý Cẩm Thư là lâm thời mới gia nhập đoàn sứ thần?”

Hoắc Phong Liệt không ngờ Liễu Chẩm Thanh có thể nhắc tên kẻ kia một cách tự nhiên như vậy, lập tức có chút trì độn.

“Hỏi đệ đó?” Liễu Chẩm Thanh nhéo cằm Hoắc Phong Liệt lắc lắc.

“Ừm.” Hoắc Phong Liệt nhanh chóng đáp.

Liễu Chẩm Thanh nhíu mày, “Nếu là do tò mò vị hôn thê của đệ là ai nên mới cố ý tới, dựa theo tính cách của hắn thì cũng có thể giải thích được, nhưng hắn cũng không phải một tên ngốc, cũng rất có thể là nhìn thấy gần đây Đại Chu liên tục có án, còn xuất binh với Tây Thục quốc, nên mới tới đây thám thính thực hư mọi việc. Nhưng việc thám thính cũng không cần hắn đích thân tới, giết gà thì cần gì dùng dao mổ trâu?”

Liễu Chẩm Thanh không khỏi phân tích.

Hoắc Phong Liệt chỉ là ngây ngốc nhìn y.

Liễu Chẩm Thanh thấy hắn không nghiêm túc, có chút tức giận bóp mặt hắn, nói: “Đệ là Trấn quốc Đại tướng quân, không phải ta, sao đệ không tự nghĩ đi?”

“Thanh ca yên tâm, ta đã phái người liên tục theo dõi bọn chúng rồi.”

Đương nhiên không có chuyện Hoắc Phong Liệt không làm gì, tên Lý Cẩm Thư này tuy thoạt nhìn làm việc không đàng hoàng nhưng tâm tư rất kín đáo, chỉ cần không cẩn thận một cái là có thể sẽ mất mạng, đương nhiên hắn không thể chỉ tới đây làm khách được, không chỉ có hắn, Nguyên Giác đã từng phải chịu khổ ở Tây Hằng quốc cũng không thể dễ dàng buông tha cho Lý Cẩm Thư được.

“Cũng tạm ổn rồi, đúng rồi, đêm nay chúng ta có thể rời khỏi cung không?”

“Những người khác còn có thể, huynh… đi cùng ta, chỉ sợ là không thể.” Hơn nữa dù có lấy lý do thân thể không khỏe thì cũng đã có thái y, cho nên ba ngày diễn ra Tết Vạn Thọ, Liễu Chẩm Thanh phải luôn đi theo Hoắc Phong Liệt.

Liễu Chẩm Thanh cười vòng tay ôm lấy cổ Hoắc Phong Liệt, nói: “Vậy ta đành lấy chó theo chó vậy.”

Nhưng Hoắc Phong Liệt vẫn không muốn Liễu Chẩm Thanh phải tiếp xúc với Lý Cẩm Thư, cho nên ngay ngày đầu tiên đã thay Liễu Chẩm Thanh tìm cớ bảo y phải nghỉ ngơi, để Liễu Chẩm Thanh ngủ lại cung điện của hắn, ngoài điện hầu như đều là thủ hạ Hoắc Phong Liệt tự tay chọn, khá là an toàn, sẽ không để người khác dễ dàng đột nhập, dù có thể xâm nhập vào trong thì bọn họ cũng sẽ lập tức đi báo tin cho Hoắc Phong Liệt.

Liễu Chẩm Thanh liền nhàn nhã đợi ở đây, đọc sách uống trà, được bảo vệ kín kẽ không có kẽ hở.

Tới gần chạng vạng, ngoài cửa bỗng trở nên ầm ĩ, Liễu Chẩm Thanh vừa đứng dậy nhìn xung quanh thì đã nhìn thấy Bát công chúa váy áo hoa lệ hùng hổ đẩy thị vệ ra xông vào trong.

“Các ngươi dám chặn bản công chúa lại, có mấy cái đầu chứ, cút hết ngay cho bản công chúa!”

Liễu Chẩm Thanh nhìn thấy người này thì ban đầu là ngẩn ra một lúc, sau vài giây mới nhớ tới, đây không phải là người theo đuổi Hoắc Phong Liệt đã từng bị mình lừa sao? Y lại quên khuấy mất cô công chúa này rồi cơ.

Đợi đến khi phản ứng lại, bát công chúa đã vọt đến trước mặt, giơ tay định đánh.

Đương nhiên Liễu Chẩm Thanh không thể để một cô nhóc tùy ý đánh mình được, trực tiếp bắt lấy cổ tay cô nàng, nói: “Điện hạ, người làm gì vậy!”

“Tên tiện nhân này! Vậy mà lại dám trêu chọc ta, lừa gạt ta! Lúc trước ta đã nên đánh chết ngươi rồi!”

“Sao người lại nói thế, lúc đó ta đã nói lời thật lòng mà, nào có ngờ Hoắc tướng quân lại coi trọng ta chứ, cái này gọi là duyên trời đã định, không còn cách khác. Công chúa không thể vì không chiếm được mà hủy hoại đâu, hiện tại ta chính là tướng quân phu nhân tương lai đã được hoàng thượng chấp nhận, Hoắc gia cũng đã quyết định rồi, nếu người ra tay thì ta chỉ có thể tới tìm hôn phu của ta khóc lóc kể lể thôi.” Liễu Chẩm Thanh đùa với tiểu cô nương.

“Ngươi… ngươi không biết xấu hổ!” Bát công chúa trực tiếp tức đỏ cả mắt, nếu không phải bị thái hậu giữ lại thì cô nàng đã sớm xông ra khỏi cung tới xử lý Liễu Chẩm Thanh rồi. “Người đâu, bắt hắn lại cho ta.”

Hạ nhân đi theo Bát công chúa sôi nổi tiến lên, lại bị hộ vệ ở lại bảo vệ Liễu Chẩm Thanh cản lại.

Liễu Chẩm Thanh vẻ mặt vô tội nói: “Công chúa chớ có làm khó ta, là Hoắc tướng quân lì lợm la liếm không phải ta thì không chịu, nếu không ta đã không quay về kinh thành rồi, người có làm khó ta cũng vô ích.”

Những người ở lại bảo hộ y nghe vậy không khỏi rùng mình, vội vã giả vờ chưa nghe thấy gì hết.

Bát công chúa cũng đã tức đến xì khói, tự mình trực tiếp rút bảo kiếm muốn lao về phía Liễu Chẩm Thanh.

Liễu Chẩm Thanh thấy cô nàng muốn làm thật, vội lùi về sau, những người khác muốn ngăn cản nhưng lại không dám ra tay, dù sao cũng là công chúa, chỉ có thể chặn đường. Nhưng họ đã cho người đi tìm Hoắc Phong Liệt, hẳn là chỉ cần kéo dài thời gian thôi.

Liễu Chẩm Thanh cũng nghĩ như vậy, nhưng giây tiếp theo đã có biến, y không may mắn bị hòn đá vướng chân, ngã ra sau, mặt Bát công chúa lộ vẻ hung ác, muốn nhân cô hội này lấy mạng của y.

Liễu Chẩm Thanh không ngờ bản thân chỉ tùy tiện đùa một chút mà lại rơi vào nguy hiểm như vậy, đang định né gấp thì đột nhiên phía sau xuất hiện một người, ôm lấy eo Liễu Chẩm Thanh, kéo y ôm vào lòng, mũi chân quét lên nền đất, thuận chân đá văng cục đá kia, cục đá bay lên đụng vào thân kiếm trên tay Bát công chúa, lực mạnh khiến Bát công chúa bị đẩy ngã.

Bát công chúa đang muốn nổi giận, nhưng khi nhìn thấy người tới, vẻ mặt của cô nàng lập tức thay đổi.

Mà hơi thở xa lạ lại hằn sâu vào nơi sâu thẳm trong ký ức khiến Liễu Chẩm Thanh bỗng chốc trở nên cứng đờ, quên mất cả chuyện phải tránh đi.

Chỉ cảm thấy bên tai có người cười nói: “Công chúa cẩn thận, làm hôn thê bảo bối của tướng quân các ngươi bị thương thì cẩn thận sau này tướng quân khó mà giữ được giang sơn cho Đại Chu đó!”

Hô hấp của Bát công chúa cứng lại, muốn nói chuyện nhưng vẫn dừng lại.

Mà Lý Cẩm Thư cũng lập tức cảm nhận sát khí bắn tới từ sau lưng, ôm Liễu Chẩm Thanh định xoay người nhìn. Không đợi hắn phản ứng, người trong lòng đã bị túm lấy kéo đi, Hoắc Phong Liệt như sói đói bảo vệ đồ ăn, ôm chặt lấy y vào lòng, ánh mắt tàn nhẫn quét qua.

Liễu Chẩm Thanh đang hoảng hốt bấy giờ cũng nhìn thấy Hoắc Phong Liệt đã tức giận đến nỗi hai mắt như hóa thành màu đỏ tươi.

“Phong Liệt!” Liễu Chẩm Thanh sợ Hoắc Phong Liệt ra tay, vội vã gọi một tiếng.

Nghe vậy thân thể đang căng chặt đợi phát lực của Hoắc Phong Liệt mới bớt căng thẳng.

Liễu Chẩm Thanh cũng nhanh chóng làm chính mình bình tĩnh lại, y có chút không hiểu, vì sao Hoắc Phong Liệt đối mặt với Lý Cẩm Thư còn kích động hơn bản thân y vậy?

Nhị Cẩu… hẳn là không biết chuyện đã xảy ra năm đó giữa y và Lý Cẩm Thư đâu nhỉ.
Bình Luận (0)
Comment