Phản ứng theo bản năng của Hoắc Phong Liệt lại khiến Lý Cẩm Thư thấy có chút thú vị.
“Xem ra ngươi thật sự rất để ý tới y.” Lý Cẩm Trừ hơi híp mắt lại.
Năm đó hắn nói cho Hoắc Phong Liệt biết chân tướng, để hắn gấp rút trở về nhặt xác cho Liễu Chẩm Thanh, vẻ mặt lúc đó của tên tiểu quỷ này hiện ra rõ ràng ngay trước mắt, như thể trời đất sụp đổ vậy, không quan tâm đến thanh kiếm còn cắm ở trên ngực, vừa lăn vừa bò chạy về.
Hắn có tâm tư thế nào với Liễu Chẩm Thanh, Lý Cẩm Thư cũng nhìn ra được, nhiều năm sau đó, Hoắc Phong Liệt vẫn luôn mang cái dáng vẻ nửa sống nửa chết, đánh nhau với hắn chẳng còn thú vị nữa, không ngờ hiện giờ không chỉ đã có vị hôn thê, còn có thể khiến hắn phóng ra một loại sát khí hoàn toàn mới, đúng là khiến Lý Cẩm Thư phải để mắt tới.
Khi Hoắc Phong Liệt đối mặt với Lý Cẩm Thư có vẻ khó mà duy trì vẻ hài hòa mặt ngoài, nếu có nanh vuốt thì có lẽ lúc này Nhị Cẩu đã giống con thú đang xù lông rồi.
Bầu không khí căng thẳng đầy mùi thuốc súng này khiến những người đang có mặt không rét mà run, tay không khỏi nắm chặt lấy vũ khí. Nhưng vào lúc này, Liễu Chẩm Thanh nằm trong ngực Hoắc Phong Liệt đột nhiên xoay người nói: “Phong Liệt, có phải ngươi đã hiểu nhầm gì không, vừa rồi ít nhiều gì Lý Vương gia cũng đã cứu ta.”
Liễu Chẩm Thanh nói xong, cứng đờ người, chắp tay cảm tạ Lý Cẩm Thư, “Đa tạ Vương gia tương trợ.”
Lý Cẩm Thư cười như không cười nhìn bọn họ.
Lúc này, bát công chúa không cam lòng yếu thế nhào tới, chất vấn Hoắc Phong Liệt: “Huynh thật sự muốn cưới cái tên không ra gì này sao? Có phải huynh đã quên rồi không, hắn họ Liễu, là thân thích của kẻ có thâm thù đại hận với huynh, huynh quên huynh trưởng của huynh đã chết thế nào rồi sao?”
Người Liễu Chẩm Thanh run lên. Bình thường nếu nghe những lời như vậy thì Liễu Chẩm Thanh sẽ chẳng thấy làm sao cả, nhưng hiện giờ đang phải diễn trò trước mặt Lý Cẩm Thư, Liễu Chẩm Thanh đột nhiên cảm thấy hô hấp trở nên dồn dập, trái tim như bị bóp chặt lấy, trong đầu tràn ngập hình ảnh, khiến trán y bắt đầu đổ mồ hôi.
Hoắc Phong Liệt ôm Liễu Chẩm Thanh chặt hơn, ánh mắt lạnh băng quét về phía Bát công chúa, cùng thanh kiếm trong tay cô ta, lạnh lùng nói: “Cút!”
Bát công chúa giật mình, bị sát khí của Hoắc Phong Liệt dọa cho thiếu chút nữa hai chân không thể đứng vững.
Lớn như vậy, Hoắc Phong Liệt chưa bao giờ hung dữ với cô nàng như vậy. Dù hắn vẫn luôn không có cảm xúc gì nhưng cũng chưa từng lộ vẻ mặt đầy sát khí với cô ta.
“Chiến Uyên ca ca, huynh…” Bát công chúa trực tiếp đỏ mắt, ủy khuất bật khóc.
Nhưng giây tiếp theo, Thuần Quân Kiếm chưa ra khỏi vỏ lại chỉ thẳng vào Bát công chúa.
Người của Bát công chúa sợ tới mức lập tức tiến lên che chở cho cô ta.
“Hoắc tướng quân, đây là công chúa điện hạ.”
“Hoắc tướng quân, đây là muốn làm gì!”
“Hoắc tướng quân, có chuyện gì bình tĩnh nói!”
Hoắc Phong Liệt tay cầm Thuần Quân Kiếm, tầm mắt gần như không dừng lại trên người Bát công chúa, chỉ có lời nói lạnh như băng, từng câu từng chữ đều mang ý cảnh cáo.
“Còn dám ra tay với y, ta sẽ giết ngươi, không có lần sau, cút!”
Đừng nói Bát công chúa, ngay cả Liễu Chẩm Thanh cũng bị Hoắc Phong Liệt dọa giật mình thoát khỏi hồi ức hư hư thực thực, tuy rằng luận địa vị thực sự Hoắc Phong Liệt chỉ đứng sau Nguyên Giác, nhưng luận thanh danh thì nhắm vào người hoàng tộc như vậy vẫn vô cùng khó nghe, dù Nguyên Giác lạnh nhạt với tình thân trong hoàng thất nhưng vẫn phải cho chút mặt mũi.
Nhưng thật ra Liễu Chẩm Thanh không ý thức được, từ khi nhận nhau đến nay, chỉ cần có lòng muốn hại Liễu Chẩm Thanh thì Hoắc Phong Liệt sẽ không nương tay, tàn nhẫn đến không giống hắn. Dù đối phương có thân phận tôn quý thì cũng như vậy thôi.
Cho dù Bát công chúa không thực hiện được, nhưng cô ta vẫn đã có ý muốn giết Liễu Chẩm Thanh, cho nên Hoắc Phong Liệt cảnh cáo Bát công chúa cũng không nhầm.
Bát công chúa ngây ngốc nhìn Hoắc Phong Liệt, vẻ ngoài tuấn mỹ đã không còn nữa, trước mặt cô ta chính là sát thần tay dính máu của mấy vạn sinh mệnh trong lời đồn. Là một tên cuồng sát công cao chấn chủ, đến hoàng thượng cũng phải dựa vào, lúc nào cũng có thể lấy mạng cô ta.
Dưới tầm mắt lạnh như băng, tình yêu lập tức hóa tan thành khói, chỉ còn nỗi sợ bủa vây.
Nhưng là công chúa, sao cô ta có thể chạy trối chết, chỉ có thể hung hăng giậm chân, nước mắt giàn giụa dẫn người rời đi.
Liễu Chẩm Thanh cắn răng, mạnh mẽ bình ổn tâm tình, kéo Hoắc Phong Liệt vẫn còn tỏa sát khí, Hoắc Phong Liệt vẫn còn nhìn về phía Lý Cẩm Thư.
Lý Cẩm Thư xua tay nói: “Ta chính là ân nhân cứu mạng của y đấy, ngươi cũng không thể đuổi ta đi.”
“Lý Vương gia tới làm gì?” Hoắc Phong Liệt lạnh lùng nói.
“Ta ấy à, tới ôn chuyện.”
“Ôn chuyện tới nơi này?”
“Tự nhiên là vì muốn dẫn ngươi đơn độc tới đây, dù sao có một số chuyện, một số việc không thể công khai nói được, con người ta vẫn cực kỳ tinh tế nha.”
“Ta không có chuyện cũ nào để ôn với ngươi, mời Vương gia rời đi.” Hoắc Phong Liệt không chút lưu tình.
Lý Cẩm Trừ cười nói: “Không có sao? Hay là không dám nói trước mặt tình mới của ngươi nhỉ? Sợ có mâu thuẫn sao? Cũng phải, các ngươi có thể ở bên nhau được thì cũng thật thần kỳ, dù sao người Đại Chu các ngươi đều nói người kia hại chết đại ca của ngươi mà, đúng không?”
“Ngươi muốn chết sao?” Hoắc Phong Liệt đột nhiên lạnh lùng nói.
Lý Cẩm Thư cười, nhướng mày với Liễu Chẩm Thanh đang bị làm cho ngây ngẩn, cười nói: “Ta chỉ nghĩ vừa rồi Bát công chúa cũng không nói sai nha, đúng là thân thích họ hàng xa của ngươi đã hại chết huynh trưởng của hôn phu ngươi, cho nên các ngươi có thể ở bên nhau được thì đúng là kỳ tích.”
Hoắc Phong Liệt bỗng nhiên ra tay với Lý Cẩm Thư, lại bị Lý Cẩm Thư nhanh chóng lui về sau né được.
“Làm gì đấy? Nơi này chính là hoàng cung của Đại Chu các ngươi, dám ra tay với sứ thần, ngươi muốn thay Đại Chu khai chiến sao?” Lý Cẩm Trừ trêu đùa.
Liễu Chẩm Thanh đột nhiên bắt lấy Hoắc Phong Liệt.
Hoắc Phong Liệt cúi đầu vừa nhìn đã thấy sắc mặt Liễu Chẩm Thanh tái nhợt, nhưng y vẫn giữ chặt lấy Hoắc Phong Liệt, tránh để hắn xúc động mà tạo thêm phiền toái
Hoắc Phong Liệt có thể nỡ để Liễu Chẩm Thanh phải chịu tổn thương như vậy chứ, dù sao Lý Cẩm Thư cũng là một trong những đương sự, lời hắn ta nói hoàn toàn khác với những người khác.
“Muốn ôn chuyện phải không? Đi!” Điều Hoắc Phong Liệt có thể làm chính là đưa người này rời đi.
Lý Cẩm Thư không sao cả, làm thủ thế chào rồi đi ra ngoài.
Hoắc Phong Liệt buông Liễu Chẩm Thanh ra, đang muốn xoay người, lại bị Liễu Chẩm Thanh duỗi tay bắt lấy hai tay.
Hoắc Phong Liệt nói: “Huynh đừng đi, giao cho ta, cứ đợi ở chỗ này, đợi ta trở lại.
Ai ngờ Hoắc Phong Liệt nói xong lời này, sắc mặt Liễu Chẩm Thanh càng thêm đau khổ, tay y vẫn nắm chặt lấy Hoắc Phong Liệt, ngẩng đầu nhìn hắn như thể nhìn thấy bóng dáng một người khác trên người Hoắc Phong Liệt.
Mà Hoắc Phong Liệt cũng sửng sốt, hắn chưa từng thấy Liễu Chẩm Thanh có vẻ mặt này bao giờ, như thể đang cầu xin gì đó, lại như đang mờ mịt điều gì.
Hoắc Phong Liệt vội ôm lấy Liễu Chẩm Thanh, nhẹ giọng nói bên tai y: “Thanh ca, đừng để những lời đó trong lòng, ta cùng tẩu tử đều là hiểu huynh, đại ca cũng hiểu huynh, huynh đều biết rõ ràng. Không sao hết, chờ ta trở lại, được không?”
Hoắc Phong Liệt không biết có nghe được đáp án hay không, nhưng Lý Cẩm Thư ở bên ngoài đã mất kiên nhẫn thúc giục, Hoắc Phong Liệt buông Liễu Chẩm Thanh ra, đặt một nụ hôn lên trán y, bấy giờ mới xoay người rời đi.
Liễu Chẩm Thanh ngẩn người giơ tay muốn giữ hắn lại, nhưng vẫn không thể giữ chặt.
Trong đầu tràn ngập tiếng của hai người, một cái là của Hoắc Phong Liệt, một cái là của Hoắc Phi Hàn.
……
“Ngươi để ý người này như vậy, ta cũng phải hoài nghi phải chăng ngươi đã bị thôi miên, nhìn vị Liễu công tử này thành Liễu Chẩm Thanh năm đó.” Lý Cẩm Thư buồn cười nói: “Rốt cuộc ta cũng đã tận mắt thấy dáng vẻ si mê của ngươi năm đó dành cho Liễu Chẩm Thanh mà.”
Hoắc Phong Liệt khựng lại, trong lòng cảnh giác, hồ nghi nhìn Lý Cẩm Thư. “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
“Dựa vào giao tình giữa ta cùng Liễu Chẩm Thanh, muốn tìm mộ y thắp một nén nhang thì vẫn có thể chứ, ta biết ngươi đã đào mộ y lên, nhưng chắc chắn sẽ không thực sự nghiền xương thành tro được, chắc chắn là đã lén lập một ngôi mộ khác, ta muốn tới tế bái.”
“Vì sao ta phải nói cho ngươi? Dù sao hai bên chúng ta cũng là địch, huynh ấy sẽ không muốn ngươi tới tế bái.” Hoắc Phong Liệt nói thẳng.
Lý Cẩm Trừ sờ sờ cằm, có chút bất đắc dĩ, cuối cùng chỉ có thể nói: “Ta cũng không phải thật sự muốn tế bái.”
Sắc mặt Hoắc Phong Liệt không tốt, nhíu mày nhìn về phía hắn.
Lý Cẩm Trừ cười xấu xa nói: “Dù sao với quan hệ của ta và y thì về lý nên để ta mang thi cốt của y đi, cử hành một lễ minh hôn cũng không tồi.”
Tay nắm Thuần Quân Kiếm của Hoắc Phong Liệt siết chặt lại, sát khí tỏa bốn phía.
“Ô kìa, không phải đã có người trong lòng rồi sao? Sao vẫn còn ghen với ta vậy?” Lý Cẩm Thư cười nói: “Ta cũng có nói sai gì đâu, so với tiểu quỷ nhà ngươi, ta mới có tư cách có được thi cốt của y, không chỉ vì lão hoàng đế suýt nữa đã gả y cho ta, mà quan trọng hơn là chúng ta đã từng có một ước hẹn, chỉ là chưa kịp thực hiện thì y đã chết rồi, nếu không hiện tại y đã là Vương phi của ta rồi. Đã nhiều năm như vậy, ta vẫn còn cảm thấy y là người có đủ tư cách để hợp táng với ta nhất, cho nên mới tới đây đòi thi cốt.”
Hoắc Phong Liệt cũng là cố sức chịu đựng mới không ra tay, “Ngươi nằm mơ đi, ăn nói bừa bãi!”
“Vậy sao? Không phải tất cả các ngươi đều biết rồi sao? Sau lưng y có xăm tên của ta đấy, không phải chứng minh y thuộc về ta sao?” Lý Cẩm Thư khiêu khích.
Lúc này Hoắc Phong Liệt thật sự không nhịn được nữa, lập tức ra tay, nhưng Lý Cẩm Thư cũng biết võ công, hơn nữa cũng không yếu.
Nhưng sau vài chiêu, Lý Cẩm Thư đã không trụ nổi, trực tiếp rút lui, hắn không ngờ Hoắc Phong Liệt lại trở nên lợi hại hơn trước.
Hoắc Phong Liệt cũng không thể thật sự giết hắn ở chỗ này, thị vị đứng ở phía xa quan sát đều lo lắng đề phòng, sợ đại tướng quân của họ sẽ không thể nhịn nổi, khiến hai nước xảy ra chiến tranh. Tuy rằng bọn họ đều muốn tên Lý Cẩm Thư này chết quách đi, nhưng vì sự hòa bình của thiên hạ nên cũng hết cách.
“Được, ngươi không cho cũng không sao, ta cũng không tin ta tới tìm hoàng đế của các ngươi để giao dịch mà hắn còn có thể không giao thi cốt của một gian thần cho ta.” Lý Cẩm Thư nói.
Mặt Hoắc Phong Liệt xanh mét, nói thẳng: “Không có thi cốt, chỉ có tro cốt.”
“Cái gì?” Đáy mắt Lý Cẩm Trừ đã không còn ý cười, “Ngươi đang nói giỡn với ta.”
“Không có mộ không có bia, dựa vào mạng lưới thông tin của Lý Vương gia thần thông quảng đại mà không thể tra được sao, ta còn cần lừa ngươi sao?”
Chính vì Lý Cẩm Thư không tin cho nên mới tới tự mình hỏi.
“Đừng nói với ta là ngươi thực sự giống lời đồn, hận y thấu xương đấy?” Vẻ mặt Lý Cẩm Thư không vui nói: “Nghiền xương thành tro, ngươi cũng thật tàn nhẫn!”
Lý Cẩm Thư để ý Liễu Chẩm Thanh như vậy làm Hoắc Phong Liệt khó chịu. Nhưng có thể khiến Lý Cẩm Thư không dây dưa nữa, hắn không ngại bị hiểu lầm.
Nhưng giây tiếp theo, Lý Cẩm Trừ liền cười lạnh nói: “Ngươi thật sự cảm thấy là Liễu Chẩm Thanh hại chết Hoắc Phi Hàn sao?”
Hoắc Phong Liệt chưa bao giờ nghĩ như vậy, nhưng khi nhìn về phía Lý Cẩm Thư lại nói: “Trí nhớ của Lý Vương gia thật kém, vừa rồi chính ngươi còn nói…”
“Ha ha ha, đúng, ở góc đội nào đó thì chính là do y hại chết.”
Vẻ mặt Hoắc Phong Liệt không hề dao động, dù Lý Cẩm Thư có là đương sự, hắn cũng không tin!
“Vậy để ta nói cho ngươi biết chân tướng sự việc năm đó, để ngươi tự phán đoán xem có phải do y hại chết hay không. Ta cũng tò mò, xem ngươi nghe xong có hối hận hành động của mình không?” Lý Cẩm Trừ nói đầy hứng thú.
……
12 năm trước, chiến trường phía tây lâm vào thế bị vây khốn.
Tây Hằng Quốc nhìn ra địa vị của tân đế Đại Chu chưa vững, nội cục Đại Chu hỗn loạn, cho nên những nước xung quanh cũng cử quân tới vây công Đại Chu.
Mà khi đó tam vương đã vì tư dục, muốn khiến Hoắc gia quân ủng hộ tân đế, đều tự tìm cớ phải đánh giặc cỏ tép riu, nói binh lực của mình không đủ dùng, không thể tới viện trợ cho Hoắc gia quân ở phía tây được, mà áp lực chống lại giặc ngoại xâm đều dồn lên đầu Hoắc Phi Hàn, chiến sự trở nên căng thẳng, đến cả lương thảo cũng khó vận chuyển.
Thế cục nguy hiểm đến nỗi Liễu Chẩm Thanh ở kinh thành xa xôi cũng không thể không tự mình chạy lên chiến trường.
Sau khi Liễu Chẩm Thanh lao tới chiến trường mới phát hiện chiến sự còn tệ hơn trong báo cáo rất nhiều. Bởi vì Tây Hằng quốc đã phát hiện mâu thuẫn nội bộ của Đại Chu nên càng đánh mãnh liệt hơn.
Trận chiến cuối cùng gần như khắp nơi đều là cửa tử.
Nhưng Hoắc gia quân cũng không thể lui, Hoắc Phi Hàn không thể lui, một khi lùi bước thì Đại Chu sẽ thất thủ, dù Liễu Chẩm Thanh đã viết mấy chục phong thư cho tam vương, muốn đồng lòng đối ngoại trước, nhưng đều không được hồi âm, thậm chí Liễu Chẩm Thanh còn để Liễu Kiều đi nơi xa hơn để điều binh nhưng theo như Hoắc Phi Hàn phân tích thì cũng không kịp nữa.
Liễu Chẩm Thanh tuyệt vọng đứng trong quân doanh nhìn Hoắc Phi Hàn vết thương chằng chịt, thấy Hoắc Phi Hàn lại đội mũ giáp lên, xoay người muốn đi, y kéo cánh tay Hoắc Phi Hàn lại.
Khuôn mặt bị gió lạnh Tây Bắc thổi đến như mất hết huyết sắc, Liễu Chẩm Thanh nắm chặt thư mật trong tay, nhẹ giọng nói: “Ta còn có một biện pháp.”
Hoắc Phi Hàn cướp thư mật, xé thành từng mảnh, lần đầu tiên Hoắc Phi Hàn nổi giận với Liễu Chẩm Thanh, bắt lấy cánh tay y, nói: “Nếu sợ phải chết trận rồi cắt đất điền tiền, cống nạp phụ nữ để cầu hòa bình, vậy tôn nghiêm của chúng ta để ở đâu, vậy quân sĩ của chúng ta còn có tác dụng gì. Ta không cho phép, không cho phép ngươi nhận lời. Ngươi tin tưởng ta đi, dù có phải chết ta cũng sẽ bảo vệ được Đại Chu!”
Liễu Chẩm Thanh cắn răng, đỏ mắt, “Nói chết làm gì? Sư muội thì sao? Vân Từ Vân Khiêm thì sao? Còn cả đệ đệ của ngươi nữa, ngươi nỡ để nó mới nhỏ tuổi như vậy đã phải tự mình lãnh binh sao, không muốn dẫn dắt nó sao? Rõ ràng có cách tốt hơn…”
“Cách nào tốt hơn? Hy sinh ngươi sao?!” Hoắc Phi Hàn cả giận nói.
Sắc mặt Liễu Chẩm Thanh càng thêm tái nhợt, “Ta không ngại hy sinh.”
Hoắc Phi Hàn nhìn vẻ mặt đó của Liễu Chẩm Thanh, tựa hồ là đã tức không nói nên lời. Hoắc Phi Hàn trực tiếp hạ lệnh: “Người đâu, bảo vệ Liễu tướng gia, ta chưa trở về thì không được để y bước ra khỏi quân doanh nửa bước!”
“Hoắc Phi Hàn!”
Hoắc Phi Hàn hung hăng bắt chặt lấy Liễu Chẩm Thanh nói: “Ngươi đừng đi, giao cho ta, cứ đợi ở đây, đợi ta trở lại.”
Liễu Chẩm Thanh muốn giữ chặt lấy Hoắc Phi Hàn, lại chỉ có thể nhìn Hoắc Phi Hàn xoay người lên ngựa, cầm theo thương hồng anh, dẫn đại quân đi xa.
Hoắc gia quân không sợ phải đánh, cho dù là phải đánh đến chết cũng sẽ cố hết sức để sống, lôi kéo kẻ địch chết cùng, để lại lợi thế cho chiến dịch tiếp theo.
Nhưng khi chiến báo không ngừng truyền về, Liễu Chẩm Thanh thực sự không chịu được nữa.
Không màng tới sự ngăn cản của những người xung quanh, y chạy về doanh địa của địch ở phía xa.
Đó là doanh địa của Lý Cẩm Thư, Hoắc Phi Hàn đang đánh cùng thế lực bên khác, là Lý Cẩm Thư là tới xem kịch, thuận tiện cho Liễu Chẩm Thanh một cơ hội, cho nên khi Liễu Chẩm Thanh tới Tây Bắc thì đã phái người đưa cho y một bức thư mật.
Liễu Chẩm Thanh vọt vào doanh trướng mà không bị cản lại, Lý Cẩm Thư có vẻ đã sớm đoán trước được việc này, phất tay để mọi người đi xuống, trong doanh trướng chỉ còn hai người bọn họ, yên tĩnh đến độ chỉ còn bếp lò thỉnh thoảng phát ra tiếng xì xèo khe khẽ.
Lý Cẩm Thư nhìn người tới thì cười khẽ nói: “Nghĩ kỹ rồi?”
Liễu Chẩm Thanh trầm khuôn mặt, nói: “Ngươi thật sự có thể làm được?”
Lý Cẩm Thư lười biếng dựa vào ghế dài, “Nhất ngôn cửu đỉnh, như trong thư đấy, ở cùng ta một đêm, ta sẽ giúp ngươi.”
Trong mắt Liễu Chẩm Thanh chợt lóe vẻ kiên quyết, “Ta muốn ngươi nghĩ cách khiến cho bọn chúng lui binh, hơn nữa trước khi hoàng thân của ta có thể chấp chính thì không được tiến công Đại Chu.”
Lý Cẩm Thư nhướng mày nói: “Vậy… một đêm là không đủ.”
“Ngươi nói.”
“Vậy ta muốn ngươi ở lại doanh trại của ta một tháng, vừa vặn là thời gian hòa đàm rồi lui binh, ta muốn chơi thế nào ngươi cũng phải phối hợp, Liễu tướng gia, đồng ý chứ?”
Trên mặt Liễu Chẩm Thanh không còn cảm xúc dư thừa, “Được. Chiến sự không thể chậm trễ, ngươi hạ lệnh trước đi!”
“Liễu tướng gia xưa nay giảo hoạt, ta cũng không thể tùy tiện hạ lệnh.” Lý Cẩm Thư nghiền ngẫm nói: “Đợi lát nữa, khi ta sẽ vừa làm ngươi, vừa hạ lệnh.”
Cuối cùng trên mặt Liễu Chẩm Thanh vẫn hiện vẻ giận dữ.
Lý Cẩm Thư cười, ánh mắt quét từ trên xuống dưới, “Cởi.”
Toàn thân Liễu Chẩm Thanh run lên, cũng không dong dài.
Trong lều lớn của kẻ địch, áo ngoài bị cởi xuống ngang hông, ngón tay run rẩy đang cố gắng chật vật cởi đai lưng, đáy mắt đã đỏ lên, y sắp chịu sỉ nhục mà cởi hết quần áo, bò lên giường của kẻ địch, Hoắc đại ca biết được thì sẽ tức điên lên mất.
Nhưng y phải bảo vệ họ, y không được phép lựa chọn.
Khi Lý Cẩm Thư vòng ra phía sau, dùng ngón tay xẹt qua lưng mình, thiếu chút nữa Liễu Chẩm Thanh đã suýt nữa nôn ra.
“Tấm lưng thật xinh đẹp, trắng nõn sáng trong, giống miếng ngọc thượng phẩm vậy.” Lý Cẩm Trừ cười hì hì nói.
“Muốn làm thì làm, bớt nói nhảm đi.” Giọng Liễu Chẩm Thanh đã khàn đi vì phải chịu khuất nhục.
Nhưng Lý Cẩm Thư lại thu tay về, “Hay là thôi đi, chuyện hưởng thụ cũng không thể sốt ruột, ta cũng biết thương hoa biết ngọc mà, để ta chiếm chút lợi trước đã.”
Nói xong Lý Cẩm Thư rút dao găm ra, cho dù Liễu Chẩm Thanh có nghe thấy tiếng cũng không quay đầu lại, có lẽ bị đâm một dao cũng tốt hơn sự đụng chạm vừa rồi.
Nhưng sau lưng lại truyền đến cảm giác đau đớn, đợi đến khi y dần nhận ra thì linh hồn lập tức bị sự sỉ nhục nuốt trọn, mắt Liễu Chẩm Thanh trợn trừng như muốn nứt ra, nhưng lại không có động tác nào.
Đến khi Lý Cẩm Thư khắc hết tên mình mới cười nói: “Để lại ký hiệu, chứng minh ngươi là của ta, được rồi, ngươi mặc đồ vào đi, ta sẽ thực hiện hứa hẹn trước, ta sẽ đợi ngươi trở về rồi từ từ chơi.”
Liễu Chẩm Thanh chết lặng mặc đồ vào, đợi Lý Cẩm Thư hạ lệnh.
Nhưng mà…
Khi Lý Cẩm Thư hạ lệnh, chiến báo truyền đến, Đại Chu nguyên soái chết trận.
Cảm xúc của Liễu Chẩm Thanh mất hết, lao ra khỏi doanh trướng, xoay người lên ngựa, chạy tới chiến trường, ngoài quân Tây Hằng đang rút lui cũng chỉ còn thi thể chất đầy hẻm núi, y tìm được Hoắc Phi Hàn trong giữa những thi thể đó.
Đợi Lý Cẩm Thư chạy đến, chỉ nhìn thấy Liễu Chẩm Thanh khiêng thi thể của Hoắc Phi Hàn khó khăn bước từng bước trở về.
Cứu viện cũng đã tới, nhưng cũng đã chậm rồi.
Lý Cẩm Thư không gặp lại Liễu Chẩm Thanh nữa, nhưng Lý Cẩm Thư vẫn là dựa theo ước định rút một phần quân Tây Hằng đi.
……
“Ta nói xong rồi, thế nào? Ca ca ngươi coi như là bị y hại chết đi, dù sao nếu y khuất phục ta sớm hơn một chút thì ca ca đã không phải chết rồi.”
Lý Cẩm Thư rất hứng thú nhìn nam tử sắc mặt tái nhợt đến không thể tái hơn trước mặt, vừa rồi còn đằng đằng sát khí, bây giờ lại yếu ớt như không thể chịu nổi một đòn vậy.
“Hay là cảm thấy không phải là y hại chết? Hối hận vì đã nghiền xương thành tro?” Lý Cẩm Trừ tò mò hỏi: “Hai huynh đệ các ngươi hay thật đấy, cứ nói phải bảo vệ y, nhưng đều không thể bảo vệ tốt cho y.”
Trong nháy mắt, bàn tay nhanh như chớp bóp chặt lấy cổ Lý Cẩm Thư.
Người xung quanh lập tức kinh hô, bọn họ không biết đã xảy ra chuyện gì, muốn tới cứu viện nhưng lại bị Lý Cẩm Thư xua tay ngăn lại.
“Muốn chuyện cũ tái diễn? Nhưng các ngươi đâu còn Liễu Chẩm Thanh thứ hai để ta đồng ý giao kèo có hại chứ.”
Sắc mặt Hoắc Phong Liệt cứng đờ, chậm rãi thu tay lại, nhưng sát ý trong mắt như hóa thành thực thể, cực kỳ hung ác, khiến Lý Cẩm Thư có cảm giác hắn đang tìm cơ hội để giết mình vậy.
Lý Cẩm Thư càng thêm thấy thú vị, thấy hắn xoay người định đi thì ngẩn ra, nhanh chóng ngăn người lại: “Còn chưa nói hết đâu, không có thi cốt thì tro cốt cũng được, tốt xấu gì thì năm đó ta đã thực hiện được một nửa lời hứa, y lại bội ước, chẳng lẽ ngươi thực sự muốn ta tới chỗ hoàng đế đòi sao? Đến lúc đó sẽ có nhiều chuyện khó nói lắm.”
Ánh mắt nhìn Lý Cẩm Thư của Hoắc Phong Liệt lạnh băng, “Trước kia y đã nói không cần lập mộ, cũng không muốn bị trói buộc, cho nên tro cốt cũng không còn. Huynh ấy chưa từng thuộc về ngươi, cũng sẽ vĩnh viễn không thuộc về ngươi.”
Lý Cẩm Thư sửng sốt, cảm thấy lời này rất hoang đường, Hoắc Phong Liệt đang nói dối, nhưng một trận gió thổi đến, quấn vô số lá rụng trong hoa viên bay tán loạn, đột nhiên hắn nhớ lại cảnh tượng năm đó khi mới gặp Liễu Chẩm Thanh.
Khi đó một cuộc tỷ thí đã giúp hắn biết đến Liễu Chẩm Thanh, dung mạo kinh người tuy cũng rất đáng khen nhưng hơn thế nữa là những điều khác.
Hơi thở của đứa con được trời chọn tựa như toát ra từ mỗi tấc da thịt, y tỏa sáng bốn phía, kiêu ngạo bất phàm đến khó mà nhìn thẳng, sau khi chiến thắng còn cố ý khiêu khích liếc hắn một cái, cặp mắt đào hoa kia vốn phải câu dẫn hồn phách, nhưng lại mang theo sự công kích mê người.
Ngay tại cái liếc mắt đó, máu trong người hắn như sục sôi, có thể nói là từ lúc sinh ra đến nay, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy cái gì gọi là vui mừng sung sướng. Linh hồn hắn thì thầm với hắn rằng, phải có được người kia.
Mà người kinh tài tuyệt diễm như vậy đúng là không nên chịu trói buộc, như vậy mới có thể sống hết khả năng, phải thuộc về hắn mới là đúng lý hợp tình.
Chỉ trong chốc lát, Lý Cẩm Thư đã chấp nhận, cảm thấy đó là chuyện hắn có thể làm được.
“Cốt mỹ nhân, mệnh anh hùng, danh nịnh thần, chân giẫm muôn vàn thi cốt, tay giữ một lòng trung nghĩa, cuối cùng chỉ còn một nắm tro.” Lý Cẩm Thư chậm rãi nói.
Nhưng Hoắc Phong Liệt không nghe hắn nói lời vô nghĩa nữa, mà đi thẳng về phía cung điện, hắn phải đi về, hắn muốn tìm Thanh ca.
Nhớ tới từ khi Thanh ca trọng sinh trở về tới nay, mỗi lần nói đến cái chết của đại ca, những lời tự trách, những lời áy náy đó, hiện tại đều hóa thành vô số thanh kiếm sắc nhọn nhằm về phía tên vô tri ngu xuẩn là hắn, hắn cho rằng bản thân hiểu Thanh ca sẽ không hại đại ca là đủ rồi.
Nhưng không hề thấm vào đâu.
Hắn thật đáng chết!
Nhưng khi hắn vọt vào trong cung, cả người như cứng lại.
Vậy mà Thanh ca… lại không hề nhúc nhích, vẫn giữ nguyên tư thế đứng trong đình viện như khi hắn rời đi.
Hoắc Phong Liệt chỉ cảm thấy máu toàn thân như đóng băng, hắn lao tới, ôm chặt lấy người như đã bị đông lạnh cứng kia, ôm chặt y vào lòng.
“Thanh ca… ta đã trở về rồi.”
Lúc này Liễu Chẩm Thanh mới như bừng tỉnh, thân thể cứng ngắc dần mềm ra, ngẩn ngơ nói: “Trở về rồi?”
Hoắc Phong Liệt cúi đầu nhìn người trong lòng ngực, thấy y vẫn còn hoảng hốt, lồng ngực hắn quặn đau, chợt nhấc Liễu Chẩm Thanh lên, hôn y gần như là cắn xé.
Cảm giác nhói đau khi răng môi giao hòa dần dần kéo thần trí người nào đó trở về.
Đợi đến khi Liễu Chẩm Thanh lấy lại tinh thần, thì đã thấy thủ vệ đứng canh ngoài cửa cười trộm cúi đầu, dù da mặt có dày thì cũng có chút xấu hổ, bình thường họ cũng đâu có làm ngay trước mặt người khác thế này.
Liễu Chẩm Thanh bị hành động của Hoắc Phong Liệt làm cho chịu hết nổi, vỗ Hoắc Phong Liệt, đẩy hắn ra: “Làm cái gì vậy? Có người đang nhìn…”
Nhưng có bao giờ Hoắc Phong Liệt thèm quan tâm đâu, ôm lấy Liễu Chẩm Thanh vọt vào bên trong điện nhanh như một cơn gió, đưa y lên giường.
Đè y lại rồi hôn đến khi ngã xuống dưới.
Đến khi phải thở hồng hộc, Liễu Chẩm Thanh mới hoảng hốt nhìn ra vẻ đau khổ trên mặt Hoắc Phong Liệt.
Vẻ mặt này thật sự rất khó che giấu, dù Hoắc Phong Liệt đã cố hóa nó thành tình cảm thì cũng không thể thay đổi được bản chất.
Cảm nhận được tay Hoắc Phong Liệt lại bất giác vuốt ve đến sau lưng, Liễu Chẩm Thanh ngẩn ra.
“Đệ… có phải đã biết được gì hay không?” Liễu Chẩm Thanh nghiêng đầu sang một bên nói.
Hoắc Phong Liệt áp trán lên trán y, vừa thâm tình lại vừa đau lòng lóng ngóng nhìn người dưới thân.
Liễu Chẩm Thanh nhìn đôi mắt trắng đen rõ ràng kia, cuối cùng cũng không thể lừa mình dối người được nữa.
Liễu Chẩm Thanh lập tức luống cuống, mọi ký ức dồn lên khiến y không thể không đối mặt. Cứng họng nói: “Xin lỗi, Phong Liệt, nếu năm đó ta sớm…”
“Không phải lỗi của huynh.”
Đột nhiên một giọng nói vang lên gần như đồng thời cả trong đầu lẫn bên tai Liễu Chẩm Thanh.
Liễu Chẩm Thanh sửng sốt, nhìn Hoắc Phong Liệt.
Trong mắt Hoắc Phong Liệt tràn đầy tự trách.
“Không phải lỗi của Thanh ca, Thanh ca không sai, là huynh đệ chúng ta không tốt, là chúng ta không thể bảo vệ được huynh, làm Thanh ca phải chịu một ký ức đáng sợ như vậy, đều là chúng ta sai, là chúng ta vô dụng, Thanh ca, xin lỗi, xin lỗi, ta thay ca ca xin lỗi huynh, xin lỗi, Thanh ca.”
Hắn biết, nếu ca ca thấy Thanh ca đã phải làm gì, nhất định sẽ vừa hận vừa tự trách.
Trong giường tối tăm, nước mắt Hoắc Phong Liệt chậm rãi tuôn rơi, nhỏ giọt trên khuôn mặt tái nhợt của Liễu Chẩm Thanh.
Liễu Chẩm Thanh lại như loáng thoáng nghe được tiếng của hai người vậy.
Liễu Chẩm Thanh nhắm mắt, sau lớp màn giường yên tĩnh, tiếng khóc bị đè nén chậm rãi vang lên, Liễu Chẩm Thanh nhào vào ngực Hoắc Phong Liệt, như thể ủy khuất oan uổng nhiều năm nay cuối cùng cũng có thể phát tiết ra ngoài vậy.
Hu hu nức nở, tùy ý để nước mắt chảy xuống. Sự không cam lòng năm đó, nước mắt năm đó, bị dồn nén sau hai đời, không thể nào phát tiết, đến hôm nay vẫn không thể chịu nổi nữa.