Chương 143
Chương 145
Năm đó, tuy Lý Cẩm Thư đã đưa quân Tây Hằng quốc đi, tạm thời hóa giải nguy cơ cho Liễu Chẩm Thanh, nhưng không lâu sau Tây Hằng quốc cũng thừa dịp nguyên soái của Đại Chu vừa qua đời mà muốn quay lại thâu tóm Đại Chu, liên hợp với những nước khác. Hoắc Phong Liệt tiếp nhận vị trí của Hoắc Phi Hàn, đóng giữ ở phía Tây, vô cùng gian nan.
Khi đó cũng là thời cơ cuối cùng để đối phó với tam vương, mỗi ngày Liễu Chẩm Thanh đều bận đế sứt đầu mẻ trán, hơn nữa còn nhiều lần bị thương rồi trúng độc, khiến thân thể y càng lúc càng kém, tâm thần không yên.
Đối với y mà nói, Nguyên Giác cùng y như hai mà một, cho nên chưa từng hoài nghi Nguyên Giác sẽ lừa dối mình chuyện như vậy.
Y chắc chắn sẽ tin tưởng tin mà Nguyên Giác truyền lại, cho rằng thật sự là Hoắc Phong Liệt còn quá non trẻ, đã sợ hãi, giờ nghĩ lại thì đó là sự sỉ nhục lớn nhất với Nhị Cẩu mà.
Hoắc Phong Liệt từng nói từ nhỏ hắn đã thích mình, yêu thầm nhiều năm không bày tỏ là bởi vì tuổi còn nhỏ, cũng biết Liễu Chẩm Thanh coi hắn là đệ đệ, cho nên Hoắc Phong Liệt muốn đợi thiên hạ thái bình rồi mới lấy chuyện này “làm phiền” y.
Liễu Chẩm Thanh đã nhìn thấy vết thương dưới hình xăm, thời gian đó hắn đã bị thương rất nhiều, có cả những vết thương trí mạng nữa.
Cho nên khi Hoắc Phong Liệt không biết bản thân có chết trận sa trường hay không, không muốn bản thân có tiếc nuối gì, cho nên mới lấy hết dũng khí, chọn thời điểm không ổn nhất này, mượn chiến báo để gửi kèm một phong thư, gửi gắm tình yêu của mình đến người trong lòng.
Nhưng khi Liễu Chẩm Thanh hồi âm, lại như mắng hắn si tâm vọng tưởng, như cảnh cáo hắn đừng có nhòm ngó đến mình nữa, như đang thấy ghê tởm với tình yêu của hắn, như đang hung hăng cự tuyệt hắn.
Không lâu sau lại nhận được thư từ huynh đệ tốt Nguyên Giác, lừa hắn về quan hệ của Liễu Chẩm Thanh cùng Dao Hoa, khiến Hoắc Phong Liệt biết tình cảm của mình vô vọng cỡ nào, ngoài việc giành chiến thắng trên chiến trường vì Liễu Chẩm Thanh ra, hắn không có tư cách sóng vai cùng Liễu Chẩm Thanh.
Từ đó trở đi, Hoắc Phong Liệt không bao giờ lén viết thư cho Liễu Chẩm Thanh nữa, chỉ còn chiến báo, mà Liễu Chẩm Thanh lại không hề phát hiện chuyện này.
Sau đó, Liễu Chẩm Thanh chết, Hoắc Phong Liệt nửa điên, vẫn phải chống đỡ vì ước muốn của Liễu Chẩm Thanh và ca ca.
Cứ thế sống không màng sống chết, mãi đến khi gặp được thế ngoại cao nhân, cho hắn đủ loại ám chỉ, khiến hắn muốn hy vọng xa vời rồi lại không dám hy vọng xa vời. Chờ đợi một kỳ tích trong vô vọng.
Tám năm sau, Hoắc Phong Liệt phát hiện Liễu Chẩm Thanh đã trở lại, người lúc trước hung hăng cự tuyệt hắn, sau khi trở về, nhìn thấy hắn nhưng lại không muốn nhận, chỉ muốn thoát đi. Cho nên Hoắc Phong Liệt không dám chủ động nhận người, chỉ muốn bảo vệ Liễu Chẩm Thanh để y được an toàn.
Liễu Chẩm Thanh không biết tình cảm của Hoắc Phong Liệt, mà Hoắc Phong Liệt chỉ cho rằng Liễu Chẩm Thanh không muốn đối mặt với tình cảm của mình, cho nên dù Liễu Chẩm Thanh có hỏi, hắn cũng không dám thừa nhận, hắn không muốn phải một lần nữa phải đối mặt với sự cự tuyệt vô tình của Liễu Chẩm Thanh.
Dù sau đó Liễu Chẩm Thanh chủ động trêu chọc hắn, hắn chỉ muốn thí nghiệm một chút, là ngoài ý muốn, hay là bản năng nguyên thủy, cũng không dám nghĩ là Liễu Chẩm Thanh thật sự yêu hắn.
Dù sau đó Liễu Chẩm Thanh đã bày tỏ rõ ràng đi chăng nữa.
Trong lòng Hoắc Phong Liệt vẫn rất bất an, hắn vẫn luôn không thể thực sự chiếm lấy Liễu Chẩm Thanh, cũng lo lắng khi Liễu Chẩm Thanh trở lại kinh thành, nhìn thấy Dao Hoa thì phải chăng sẽ thay đổi ý. Cho nên Hoắc Phong Liệt vẫn luôn đợi, vẫn luôn tự cho Liễu Chẩm Thanh cơ hội lựa chọn một lần nữa.
Dù có phải sợ hãi dằn vặt, hắn cũng muốn đời này của Thanh ca không phải chịu đau khổ.
Nhưng mà hiện tại…
“Huynh không nhận được sao?” Hoắc Phong Liệt ngạc nhiên mở miệng hỏi.
Liễu Chẩm Thanh đã nghĩ kỹ hết thảy, đột nhiên giơ tay ôm lấy mặt Hoắc Phong Liệt, ngay trước mặt mọi người, mạnh mẽ hôn hắn.
Mọi người kinh ngạc, đồng tử Nguyên Giác chợt lóe, nhìn sang một bên, khớp hàm lại bất giác cắn chặt lại.
“Xin lỗi, là lỗi của ta, ta đã bị lừa mới có thể đáp lại thư như vậy, vốn ta hoàn toàn không biết đệ đã từng tỏ tình, Phong Liệt, ta chưa từng cự tuyệt đệ, chỉ là ta đã… bỏ lỡ.”
Bỏ lỡ một đời, mà hết thảy những điều này đều là do Nguyên Giác bày trò.
Hoắc Phong Liệt có chút hoảng hốt nhìn Liễu Chẩm Thanh, đại khái là thật sự không ngờ còn có biến chuyển như vậy, Thanh ca của hắn chưa từng chán ghét hắn.
Mà lúc này Liễu Chẩm Thanh đã không thể nén nổi cơn giận nữa, xoay người vọt tới trước mặt Nguyên Giác, không đợi Nguyên Giác phản ứng lại đã đấm cho hắn một cái.
Hoàng đế đương triều, bị Liễu Chẩm Thanh đấm cho một quyền mà lảo đảo, khóe miệng rỉ máu, đầu cũng bị hất sang một bên, người ở đây đều không khỏi kinh hãi.
Liễu Kiều vẫn túm chặt Nguyên Giác, không để những người khác tới gần.
Hạ Tông cùng ám vệ rống to. “Ngươi điên rồi, lại dám đánh Hoàng Thượng.”
Kỳ thật bọn họ nghe họ nói mà mơ mơ hồ hồ, hoàn toàn không rõ tình huống cụ thể là thế nào, nhưng Liễu Chẩm Thanh cũng dám ra tay với hoàng đế, quả thật là vô pháp vô thiên.
Nguyên Giác cũng là ngẩn ra, hắn đột nhiên quay đầu nhìn về phía Liễu Chẩm Thanh. Ngữ khí như thể không dám tin: “Ngươi đánh ta? Ngươi vậy mà lại… đánh ta? Ngươi chưa từng đánh ta bao giờ!”
Liễu Chẩm Thanh quả thực bị hắn chọc tức đến bật cười. “Đánh ngươi đấy, làm sao nào?!”
Nguyên Giác trừng mắt như muốn nứt cả khóe mắt, “Ta đã giết ngươi, khiến tất cả người trong thiên hạ đều mắng ngươi, ngươi không thèm giận, không ra tay, vậy mà giờ lại vì chuyện này mà lại đánh ta?”
Liễu Chẩm Thanh trực tiếp duỗi tay túm lấy cổ áo Nguyên Giác, nói: “Ngươi khiến ta xem nhẹ tình cảm của hắn, khiến hắn đau lòng chịu tổn thương, điều này với ta còn khó có thể chấp nhận hơn hết thảy những chuyện khác trên đời!”
Đồng tử của Nguyên Giác run lên, tựa hồ có chút không thể chịu nổi, tức run cả người, hung tợn nhìn Liễu Chẩm Thanh, hắn cũng chỉ thử một chút mà thôi, muốn biết sau khi biết được sự thật bọn họ sẽ có phản ứng thế nào, không ngờ lại thật sự chọc giận Liễu Chẩm Thanh, chỉ vì một chuyện nhỏ nhoi như vậy mà cuối cùng hắn cũng được nhìn thấy Liễu Chẩm Thanh tức giận.
“Nói cho ta biết, lá thư kia đâu? Nếu lúc ấy ở trong tay ngươi, thì ngươi đã để chỗ nào, trả lại cho ta!” Liễu Chẩm Thanh chất vấn gần như hung ác. Nếu khối rubik bằng ngọc vẫn còn, vậy phải chăng lá thư kia…
Nguyên Giác chỉ cảm thấy vô cùng trào phúng cùng nực cười. “Ngươi cho rằng ta sẽ giữ lại chứng cứ sao? Đã sớm đốt ngay sau khi nhận được rồi!”
Liễu Chẩm Thanh quả thực là tức đến sôi máu, “Vì sao ngươi lại làm như vậy! Ngươi muốn giết ta, ta có thể hiểu được, vì sao ngươi lại muốn làm tổn thương hắn, hắn đang giúp ngươi bảo vệ giang sơn đó! Có phải ngươi đã điên rồi không, nhỡ hắn gặp chuyện gì trên chiến trường thì ngươi cho rằng lúc ấy còn ai có thể giúp ngươi gánh lấy giang sơn chứ! Ta đâu có dạy ngươi phải ngu xuẩn như vậy!”
“Ta không ngu!” Nguyên Giác gần như là quát lên: “Nhỡ các ngươi một văn một võ kết hợp lại, thì một hoàng đế thế đơn lực mỏng như ta sao có thể chống lại chứ! Nếu ngươi mềm lòng, không cho hắn tiếp tục ở lại biên quan để chống đỡ, vậy Đại Chu phải làm sao? Quyết định của ta mới là quyết định của một hoàng đế nên làm, các ngươi là thừa tướng cùng tướng quân của trẫm, không nên phân tâm cho chuyện khác!”
“Cưỡng từ đoạt lí, quả thực là hồ ngôn loạn ngữ!” Liễu Chẩm Thanh thật sự rất muốn tẩn cho Nguyên Giác một trận đòn nặng, lúc trước Nguyên Giác ra tay hại mình, đứng ở góc độ hoàng đế thì Liễu Chẩm Thanh cũng có thể dự đoán được, chỉ có chuyện này là Liễu Chẩm Thanh không thể nghĩ thông.
Một hoàng đế lý trí phải nên trấn an đại tướng của mình mới đúng. Lui một vạn bước mà nói, dù khi ấy Liễu Chẩm Thanh không muốn đáp lại tình cảm đó thì thân là đế vương, hắn đã nên cầu Liễu Chẩm Thanh ứng phó trước, để Hoắc Phong Liệt ở biên quan an tâm đánh giặc mới phải.
Mà Nguyên Giác lại làm ra quyết định ngu xuẩn nhất, Liễu Chẩm Thanh âm trầm nhìn Nguyên Giác, dưới tầm mắt như vậy, Nguyên Giác lại tránh né ánh mắt của Liễu Chẩm Thanh.
Nguyên Giác sẽ không thừa nhận, khi đó nhận được thư của Hoắc Phong Liệt, tình cảm được viết trong thư thực sự khiến người đọc phải cảm động, hắn cảm thấy Liễu Chẩm Thanh chắc chắn sẽ động lòng, chắc chắn sẽ phân một phần tâm tư để ý tới Hoắc Phong Liệt, chuyện đó là không được phép xảy ra, y là thầy của mình, là thừa tướng của đế quốc, phải toàn tâm toàn ý giúp hắn chấn chỉnh thiên hạ, bình ổn giang sơn, đặt hết sự chú ý trên người hắn mới đúng.
Hắn nhìn những dòng chữ tràn đầy tình yêu trong thư của Hoắc Phong Liệt, tâm tình rất xấu, gần như là muốn phá hư theo bản năng.
Nhưng khi hắn tỉnh lại, nhận ra những chuyện mình đã làm, hắn lại hối hận, không phải vì thấy có lỗi với hai người, mà là nhận ra bản thân đã bắt đầu vì tư dục mà không màng tới lựa chọn có lợi nhất với tình huống hiện tại, lại tùy ý làm bậy, đó không phải chuyện mà một bậc đế vương đủ tư cách nên làm.
Những gì có thể ảnh hưởng hoàng đế đưa ra phán đoán chính xác thì đều là trở ngại, rốt cuộc hắn cũng phát hiện ra, Liễu Chẩm Thanh… là nhược điểm của hắn, hắn không thể tiếp tục để nhược điểm này tồn tại được, cho nên Liễu Chẩm Thanh phải chết.
Hắn phát hiện ra nhược điểm, hắn tự mình tiêu diệt nhược điểm của bản thân.
Nhưng Liễu Chẩm Thanh đã quay lại rồi, đợi đến khi nhận ra sự thật này, hắn không còn muốn diệt trừ nữa, bởi vì hắn biết Liễu Chẩm Thanh hiện tại rất đơn giản, chỉ là một công tử không quyền không thế, không còn là Liễu tướng gia khiến hắn sợ hãi nữa, nếu không thể từ bỏ được, muốn độc chiếm, vậy nghĩ cách đi.
Bỏ đi vây cánh hữu dụng nhất, không còn Hoắc Phong Liệt, Liễu Chẩm Thanh sẽ không còn gì đáng lo nữa, nhược điểm sẽ biến thành phần thưởng của hắn, bị bắt lại nuôi bên mình như một con chim hoàng yến, lúc nào cũng có thể nhìn thấy được là tốt nhất.
Nhưng cuối cùng, hắn vẫn không thể đấu lại Liễu Chẩm Thanh.
Liễu Chẩm Thanh đã không thèm quan tâm xem Nguyên Giác nghĩ gì nữa, y đã nản lòng thoái chí với Nguyên Giác rồi, dù đã từng sớm chiều ở chung, bồi dưỡng như con cháu trong nhà, đến nước này thì chẳng còn tình cảm gì nữa rồi. Cần có biện pháp giải quyết chuyện này, Liễu Chẩm Thanh nhìn về phía Hoắc Phong Liệt, trong đầu nhanh chóng nghĩ cách.
Hoắc Phong Liệt đã lấy lại bình tĩnh, cầm kiếm tiến lên một bước, người chung quanh lập tức trở nên khẩn trương.
Nhìn hành động của Hoắc Phong Liệt, Liễu Chẩm Thanh chợt hiểu, chỉ cần mình nói ra, thì dùng vũ lực để trấn áp giành thiên hạ cũng không phải là chuyện không thể, nhưng không nói tới tử thương thảm trọng là không thể tránh khỏi, Hoắc gia cũng sẽ phải đeo bêu danh phản tặc, dù sao nhìn từ bên ngoài, Nguyên Giác làm hoàng đế không gây hại gì cho thiên hạ.
Hơn nữa ba người bọn họ muốn phối hợp với Hoắc gia quân ở bên ngoài cũng là mạo hiểm, chỉ cần không cẩn thận môt cái là sẽ phải chôn cùng Nguyên Giác.
Nơi này còn có nhiều sứ thần ngoại quốc như vậy… đúng, sứ thần ngoại quốc… trong đầu Liễu Chẩm Thanh chợt có một tia sáng lóe lên, kế hoạch còn chưa thành hình, đột nhiên có người lao vào trong cung điện.
Người tới chính là Trịnh Duy, ánh mắt của Hạ Tông khẽ biến, lập tức hô: “Trịnh xưởng đốc cũng tới hộ giá sao?”
Lại có thêm một cao thủ, điều này với Liễu Kiều cùng Hoắc Phong Liệt mà nói sẽ thêm không ít áp lực.
Liễu Chẩm Thanh nhìn về phía Trịnh Duy, chỉ thấy Trịnh Duy chậm rãi khom người, hành lễ với bọn họ: “Bệ hạ, vừa rồi đã nhận được tin từ Tây Hằng quốc truyền đến, nói… đã mời công tử cùng tiểu thư Hoắc gia tới Tây Hằng quốc làm khách trước.”
“Cái gì!” Liễu Chẩm Thanh kinh hãi.
Sắc mặt Hoắc Phong Liệt cũng chợt xấu đi.
Trịnh Duy tiếp tục nói: “Nô tài vừa nhận được tin thì đã phái người đuổi theo, nhưng trước mắt thì hẳn là hắn đã nhân lúc săn thú mà bắt hai vị tiểu chủ tử đi rồi, vốn không hề đi theo đội ngũ về hoàng cung, dựa theo thời gian mà tính thì hiện tại đã sớm thoát khỏi phạm vi chúng ta có thể đuổi kịp rồi.”
Liễu Chẩm Thanh cùng Hoắc Phong Liệt liếc nhau, hiểu đây chính là Lý Cẩm Thư tự dưng lên cơn điên rồi giở trò, nhưng hắn muốn làm gì chứ?
Mà giây tiếp theo, Trịnh Duy đã cho bọn họ biết đáp án, Trịnh Duy trực tiếp đưa thư đến trước mặt Liễu Chẩm Thanh.
Liễu Chẩm Thanh sửng sốt, nhận lấy mở ra, trong thư là chữ viết của Lý Cẩm Thư, sau khi đọc xong Liễu Chẩm Thanh tức đến bật cười, đồng thời tròng mắt cũng đảo một cái.
Y đưa thư đến trước mặt Nguyên Giác.
Nguyên Giác đảo mắt qua, ánh mắt khẽ biến.
Lời trong thư đầy ý bỡn cợt, nhưng ý đại khái là để Liễu Chẩm Thanh tới để đổi lấy cặp song sinh trở về, có lẽ tối qua Lý Cẩm Thư đã muốn bắt Liễu Chẩm Thanh đi, chỉ là khi đó Liễu Chẩm Thanh lại bị vướng vào việc Giản Sương tạo phản, không cho bọn hắn cơ hội làm việc đó, bọn họ đành bắt cặp song sinh đi, coi như lấy hai đứa nhỏ để uy hiếp đòi trao đổi.
Lý Cẩm Thư mà phát điên thì Liễu Chẩm Thanh cũng không rõ có phải hắn đã phát hiện ra thân phận của mình rồi mới làm như vậy hay không.
Nhưng việc này đến đúng lúc lắm, đã cho Liễu Chẩm Thanh một ý tưởng.
Liễu Chẩm Thanh nói thẳng: “Thấy chưa? Lý Cẩm Thư là dạng người gì, ngươi cũng rõ, hắn đã biết thân phận của ta, đương nhiên là nghĩ đủ mọi cách để bắt ta đi, hiện tại con cháu Hoắc gia đều ở trong tay hắn, không có Hoắc Phong Liệt thống lĩnh, ngươi cảm thấy Hoắc gia quân dưới trướng những tên tướng lĩnh ngươi bồi dưỡng ra sẽ phải chịu bao nhiêu ảnh hưởng chứ? Có thể đánh thắng được Lý Cẩm Thư không? Dù sao đến cả Hoắc Phong Liệt còn chưa chắc đã có thể thắng được hắn đâu.”
Nguyên Giác hơi hơi híp mắt lại, sau đó lại cười nói: “Vậy để Trấn quốc Đại tướng quân của trẫm đi cứu con cháu của mình, Liễu công tử thì ở lại đây cho an toàn, không cho Tây Hằng quốc cơ hội.”
Hoắc Phong Liệt chuyển mình, ánh mắt lạnh lẽo đóng đinh lên người Nguyên Giác.
Liễu Chẩm Thanh cười nhạo một tiếng nói: “Mấy sứ thần ở kinh thành cũng không phải người mù kẻ điếc, trừ phi ngươi giết sạch bọn họ đi, không thì chắc chắn sẽ nhìn ra vấn đề, ví dụ như người nhà của Hoắc tướng quân bị Tây Hằng quốc nên phải đi cứu viện, nhưng hoàng đế Đại Chu cùng Hoắc tướng quân lại có bất hòa, cho nên mới giữ vị hôn thê của hắn lại làm con tin, một khi tin tức như vậy được truyền ra ngoài, ngươi có muốn lặp lại cảm giác bị các nước khác vây công như quá khứ đau thương lúc trước sao?”
Sắc mặt Nguyên Giác trở nên khó coi, hắn biết hắn không thể áp nổi Liễu Chẩm Thanh.
Liễu Chẩm Thanh đối vẫy vẫy tay với Liễu Kiều, Liễu Kiều chần chờ một chút, vẫn buông kiếm ra, nhanh chóng lui về bên cạnh Liễu Chẩm Thanh.
Hạ Tông lập tức xông lên bảo vệ Nguyên Giác.
Tình thế đối lập vẫn còn nguyên.
Nhưng ngay sau đó, Liễu Chẩm Thanh lại chắp tay nói với Nguyên Giác: “Bệ hạ, sứ thần Tây Hằng quốc dám công khai bắt cóc người ở trong lãnh thổ của Đại Chu, là khiêu khích tôn nghiêm của Đại Chu, thảo dân thỉnh chỉ, trợ giúp Trấn quốc Đại tướng quân xuất binh nghĩ cách cứu con tin, cũng sẽ cho Tây Hằng quốc đòn cảnh cáo, để sứ thần các nước đều thấy được Đại Chu của chúng ta tuy khiêm tốn nhưng tuyệt đối sẽ không để người khác xâm phạm.”
Sắc mặt Nguyên Giác cực kỳ khó coi, hắn hiểu ý của Liễu Chẩm Thanh, bọn họ thực sự định công cao chấn chủ, không đoạt ngôi vị của hoàng đế, nhưng sẽ khiến hoàng đế là hắn từ nay về sau sẽ không dám động vào bọn họ, mà bọn họ là đang mượn tay Lý Cẩm Thư.
Lý Cẩm Thư chiến công hiển hách, không có võ tướng nào của Đại Chu có thể sánh được, hắn còn am hiểu cách khích bác các nước khác cùng hắn phân tán lực lượng của Đại Chu, hơn nữa người này quyền thế ngập trời, còn là một tên điên, chỉ cần hắn muốn, sẽ không còn khả năng trao đổi hay giao dịch gì đâu.
Chỉ cần Lý Cẩm Thư còn muốn Liễu Chẩm Thanh, vậy Nguyên Giác muốn cho giang sơn này yên ổn thì không thể đụng tới Hoắc Phong Liệt cùng Liễu Chẩm Thanh.
Cho nên Liễu Chẩm Thanh nhất định sẽ nắm lấy thế chủ động trong đó, lấy đó để khống chế hắn.
Đối mặt với tình huống như vậy, Nguyên Giác đương nhiên không thể chọn, nhưng Nguyên Giác nghĩ đi nghĩ lại, đây cũng là cho hắn một cơ hội xuống nước, nếu không với cục diện hiện tại, hắn khó mà giữ được mạng. Hắn không dám bảo đảm vì thiên hạ, Liễu Chẩm Thanh nhất định sẽ không giết hắn. Cho nên hiện tại chính là lúc để mọi người cùng lui một bước.
Nguyên Giác suy nghĩ một hồi, cuối cùng mở miệng nói: “Liễu công tử nói đúng, vậy trẫm liền hạ chỉ, mệnh cho Trấn quốc Đại tướng quân mang binh truy kích.”
Bậc thang này khiến mọi người đều thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Mắt thấy Nguyên Giác muốn đi chuẩn bị thánh chỉ, lại nghe thấy Liễu Chẩm Thanh hô một tiếng “Chậm đã.”
Mọi người không khỏi lại thấy khẩn trương.
Liễu Chẩm Thanh trào phúng cười nói: “Bệ hạ nhất ngôn cửu đỉnh, lúc trước đã nói, sẽ tứ hôn cho ta cùng Phong Liệt, hiện tại có thể hạ thánh chỉ tử hôn luôn đi, nếu không thảo dân đi thảo dân Đại tướng quân cũng có chút danh không chính ngôn không thuận. Hơn nữa, nếu ta có thân phận tướng quân phu nhân, Lý vương gia có cố giữ ta lại cũng sẽ bị người trong thiên hạ phỉ nhổ, như vậy Đại Chu của chúng ta sẽ chiếm được lợi thế.”
Nguyên Giác âm trầm liếc Liễu Chẩm Thanh một cái.
Không lâu sau hai thánh chỉ đã đến được tay, Liễu Chẩm Thanh cùng Hoắc Phong Liệt bình yên rời khỏi hoàng cung.
Nhìn Liễu Chẩm Thanh rời đi không chút do dự, cuối cùng vẫn không để lại cho hắn dù chỉ là một ánh mắt, Nguyên Giác chỉ cảm thấy khó chịu vô cùng, hắn tự nhủ không nên gấp gáp, vẫn còn cơ hội.
Về tới phủ tướng quân.
Lúc này mặt trời đã lên cao rồi, phủ tướng quân nhân được tin tức đã trở nên nháo nhào.
Nhìn Lê Tinh Nhược trầm mặt đứng trong phòng thờ, Liễu Chẩm Thanh đi vào, cầm lấy bàn tay đang khẽ run rẩy của Lê Tinh Nhược.
Lê Tinh Nhược có chút nổi giận nói: “Hai đứa nhóc thối, lần này trở về phải dạy cho một trận ra trò, để bọn chúng không hành động lỗ mãng nữa.”
Liễu Chẩm Thanh quay đầu nhìn về phía Hoắc Phong Liệt vừa đi tới cửa nói: “Ngày mai xuất chinh, ngươi đến quân doanh chuẩn bị công tác xuất chinh đi, ta ở lại.”
Hoắc Phong Liệt khựng lại một chút, muốn nói gì đó nhưng bị Liễu Chẩm Thanh ngắt lời: “Đừng lãng phí thời gian, lần này Nguyên Giác tuyệt đối sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ, còn có Liễu Kiều đi theo ta nữa mà.”
Lúc này Hoắc Phong Liệt mới gật đầu, xoay người đi làm việc.
Liễu Chẩm Thanh kéo Lê Tinh Nhược ngồi xuống nói: “Người Lý Cẩm Thư muốn chính là ta, dựa theo tâm tính hắn, tuyệt đối sẽ không làm khó hai đứa nhỏ, nhất định sẽ chiêu đãi ăn ngon ngủ kỹ.”
Lê Tinh Nhược nhìn về phía Liễu Chẩm Thanh, ánh mắt sắc bén giờ phút này cũng tràn ngập lo lắng.
“Đừng lo lắng cho ta, không sao đâu.” Liễu Chẩm Thanh quay đầu nhìn về phía bài vị, “Lần trước đã không thể bảo vệ được cha của bọn nhỏ, lần này… ta sẽ không để bọn chúng lại phải chịu thương tổn đâu.”
Lê Tinh Nhược ngây ngốc nhìn Liễu Chẩm Thanh, sau đó có chút yếu ớt dựa vào vai Liễu Chẩm Thanh.
“Các ngươi có xung đột với Nguyên Giác sao?” Lê Tinh Nhược mỏi mệt hỏi.
Liễu Chẩm Thanh không nói sự thật cho Lê Tinh Nhược biết, chỉ nói: “Nguyên Giác đã phát hiện ra thân phận của ta, vẫn còn kiêng kị ta như cũ, nhưng hắn cũng không thể rời khỏi sự bảo hộ của Hoắc Phong Liệt được, cho nên hết cách, chỉ có thể thả ra đi thôi.”
“Hừ, vong ân bội nghĩa!” Lê Tinh Nhược mắng.
Liễu Chẩm Thanh cười cười nói: “Đúng rồi, ta đã thỉnh được thánh chỉ rồi, giờ ta đã là người của Hoắc gia rồi đó, đại tẩu.”
Lê Tinh Nhược bị chọc cười một chút, “Đợi các ngươi đón được hai đứa nhỏ về thì sẽ tổ chức đám cưới luôn, tránh đêm dài lắm mộng.”
Mắt Liễu Chẩm Thanh chợt lóe, cũng không đồng ý với lời này, chỉ buồn bã nói: “Ngươi yên tâm, đời này ta chỉ muốn sống hạnh phúc bên Nhị Cẩu thôi, sẽ không để xảy ra chuyện xấu nào đâu.”
Lê Tinh Nhược cảm thán: “Ừ, nó đã đợi hai đời rồi, cuối cùng cũng đợi được ngươi.”
Liễu Chẩm Thanh không khỏi hỏi: “Ta nghe nói bên dưới cây liễu kia là tro cốt của ta?”
“Vốn định nói cho ngươi biết, vẫn luôn không tìm được cơ hội, ngươi đã nghe nói rồi.” Lê Tinh Nhược nói: “Có phải rất điên hay không?”
Liễu Chẩm Thanh cười cười nói: “Là điên cuồng thích ta, muốn ở gần ta hơn một chút.”
Lê Tinh Nhược không phản bác, mà chỉ bổ sung: “Cũng muốn sau khi chết sẽ được an táng cùng ngươi.”
Liễu Chẩm Thanh sửng sốt.
“Không lập bia, thì không phải là hạ táng chân chính, nó muốn đợi sau khi mình chết trận thì cũng sẽ hỏa táng, sau đó nhờ ta an táng cả hai cùng một chỗ.” Lê Tinh Nhược nói: “May mà ngươi cũng thích nó, nếu không nó yêu đơn phương điên như vậy, chẳng phải ngươi sẽ thấy nó phiền chết đi được sao?”
Liễu Chẩm Thanh nhớ lại tình huống của mình khi vào nam, cười: “Không đâu, hẳn là rất nhanh sẽ đem lòng thích hắn thôi.”
Lê Tinh Nhược có chút cạn lời nhìn y: “Sao có thể chứ, năm đó có nhiều người thích ngươi như vậy, lại chưa thấy ngươi từng động lòng với ai, ngươi chính là nhìn thì rất đa tình, nhưng lại rất khó mà thật sự yêu ai đúng không.”
“Tình cảm thực sự chỉ có một, sao có thể động lòng với bất kỳ ai tới chứ.” Liễu Chẩm Thanh giải thích cho bản thân.
Liễu Chẩm Thanh híp mắt liếc y một cái, Liễu Chẩm Thanh liền cười nói: “Còn có chuyện muốn nói với ngươi.”
“Chuyện gì?”
“Xuất chinh cùng Hoắc gia quân.”
“Cái này còn cần ngươi nói sao?” Lê Tinh Nhược trợn trắng mắt.
Sau đó lại nghe thấy Liễu Chẩm Thanh nói: “Thay ta để mắt tới Nhị Cẩu.”
Sắc mặt Lê Tinh Nhược chợt tái đi.
Ban đêm, cuối cùng Hoắc Phong Liệt cũng xong việc trở về, hết thảy đã được chuẩn bị ổn thoả, sáng sớm ngày mai sẽ xuất chinh.
Không tìm thấy Liễu Chẩm Thanh ở chỗ đại tẩu, tới đình viện thì thấy Liễu Chẩm Thanh xách một bầu rượu, ngồi dưới tán cây liễu, một tay khảy cành liễu, tay kia xoay khối rubik bằng ngọc.
“Thanh ca…” Hoắc Phong Liệt gọi một tiếng, gần như là phi thân tới trước mặt Liễu Chẩm Thanh.
Liễu Chẩm Thanh thấy hắn tới, cười đến hai mắt cong cong, vỗ chỗ bên cạnh, ý bảo hắn ngồi xuống.
Hoắc Phong Liệt ngoan ngoãn ngồi xuống, đang muốn thuật lại tình huống với Liễu Chẩm Thanh, Liễu Chẩm Thanh liền dựa vào lồng ngực Hoắc Phong Liệt.
Hoắc Phong Liệt thoáng giật mình, nhịn không được đưa tay ôm chặt lấy Liễu Chẩm Thanh, hít một hơi thật sâu, tựa hồ như vậy mới tìm được chút bình tĩnh trong cơn hoảng loạn.
Liễu Chẩm Thanh lười biếng cọ cọ, sau đó nâng mắt nhìn Hoắc Phong Liệt, cười nói: “Nhị Cẩu, đệ có còn nhớ lá thư thổ lộ tình cảm với ta không? Ta muốn biết khi đó đệ đã viết cái gì.”
Liễu Chẩm Thanh cực kỳ tò mò, Hoắc Phong Liệt năm 17 tuổi, dưới tình huống có nguy cơ cực lớn, rốt cuộc đã thổ lộ với y thế nào?
Hoắc Phong Liệt sửng sốt, không ngờ Liễu Chẩm Thanh sẽ trực tiếp hỏi vấn đề này. Có chút khó chịu, có chút tiếc nuối, nhưng hơn nữa là cực kỳ ngượng ngùng.
“Là…” Hoắc Phong Liệt có chút khẩn trương.
Liễu Chẩm Thanh ghé vào lòng Hoắc Phong Liệt, ngửa đầu, giơ tay, nhéo cằm Hoắc Phong Liệt nói: “Nói đi, ta rất tò mò.”
Hoắc Phong Liệt rũ mắt, thâm tình chăm chú nhìn Liễu Chẩm Thanh, nói: “Thực ra cũng không phải là một phong thư.”
“Hửm?”
“Là nhật ký.”
Nhật ký thổ lộ?
“Nói như thế nào?”
“Ta không biết nên làm như thế nào để bày tỏ rõ tình cảm với huynh, chỉ là mỗi lần đánh lui giặc, ta lại viết chút chuyện có liên quan đến huynh…”
Liễu Chẩm Thanh nghe giọng nói trong mát lại dịu dàng của Hoắc Phong Liệt chậm rãi kể, trong đó có rất nhiều chuyện Liễu Chẩm Thanh đã biết rồi.
Lần đầu tiên động lòng, lần đầu tiên ghen, lần đầu tiên hiểu ra mà thấy bất an, lần đầu tiên lén so đo với tình địch.
Lần đầu tiên hôn trộm, lần đầu tiên hứa hẹn…
Đó là nhật ký ghi lại những tâm tư thầm kín mà thiếu niên Hoắc Phong Liệt không thể nói ra, tình yêu tràn đầy không thể bày tỏ, chỉ có thể viết từng chuyện một ra, muốn đối phương hiểu được.
Liễu Chẩm Thanh nghe xong rất lâu vẫn chưa thể hoàn hồn, đến khi lấy lại tinh thần thì chỉ thấy trong đôi mắt đen nhánh của Hoắc Phong Liệt chỉ toàn ảnh ngược của mình mà thôi.
Liễu Chẩm Thanh nhịn không được mở miệng nói: “Ta muốn cuốn nhật ký ngày đó.”
Hoắc Phong Liệt sửng sốt, nhưng nó đã bị Nguyên Giác đốt mất rồi mà.
Liễu Chẩm Thanh si ngốc nói: “Ta muốn, đệ phải lấy cho ta, cho nên phần đời còn lại, đệ phải tiếp tục viết, lại ghi chép hết lại, ta cũng sẽ viết lại nhật ký, chúng ta cùng viết với nhau.”
Y phải dùng hết quãng đời còn lại để Hoắc Phong Liệt thổ lộ với mình một lần nữa, bản thân cũng sẽ cho hắn biết những tình cảm trong lòng mình.
Hai mắt Hoắc Phong Liệt sáng lên, kiên định gật đầu.
Liễu Chẩm Thanh cười, nhịn không được mà pha trò: “Trước kia những gì đệ viết, có bao gồm… lần đầu mơ thấy ta rồi hoảng loạn, lần đầu ảo tưởng rồi co quắp bất an không?”
Mặt Hoắc Phong Liệt lập tức đỏ lên. “Không……”
“Không viết? Không thành tâm nha, vậy bây giờ đệ chính miệng nói cho ta nghe đi.” Liễu Chẩm Thanh cười ghé lại gần hôn Nhị Cẩu một cái, sau đó duỗi tay bắt đầu làm xằng làm bậy với thân thể đang căng chặt của Hoắc Phong Liệt.