Lần này cũng sẽ không đột nhiên dừng lại nữa, hai nhà đã nghị thân, tín vật đã trao, thánh chỉ đã hạ, tình cảm cũng đã nói rõ ràng rành mạch rồi, Liễu Chẩm Thanh sẽ không buông tha cho chó ngốc này nữa.
Đợi đến khi Hoắc Phong Liệt đã bị hôn đến trở nên ý loạn tình mê thì mới nhận ra Liễu Chẩm Thanh đang muốn làm gì, hắn vội giữ người đang ngồi trong lòng mình lại, giọng khàn khàn vì cố khắc chế.
“Thanh ca, đừng…”
“Sao vẫn còn cự tuyệt?” Liễu Chẩm Thanh hôn từ trên môi xuống hầu kết, Hoắc Phong Liệt bị dọa đến căng cả người như dây cung sắp đứt.
“Thanh ca, đại chiến sắp tới, ngày mai xuất phát, ta sợ…” Hoắc Phong Liệt đã sắp tới giới hạn rồi, biết người trong lòng chưa bao giờ cự tuyệt mình, sao hắn có thể không kích động chứ, nhưng nếu bây giờ bắt đầu thì đến khi nào mới có thể dừng lại chứ.
Hắn thậm chí đã không còn dám chắc ý chí của bản thân có thể kéo hắn trở về được không, Liễu Chẩm Thanh đã đánh giá tự chủ của hắn quá cao rồi.
Hắn thật sự sẽ mất khống chế.
Liễu Chẩm Thanh sao lại không biết hắn đang nghĩ gì chứ, lại cố ý đốt lửa trong lòng hắn, nhẹ nhàng cắn hầu kết.
Khi Hoắc Phong Liệt sắp đến giới hạn, Liễu Chẩm Thanh lại tiến lại bên tai hắn nhẹ giọng nói: “Nói cho ca ca nghe, trước kia đã khóc bao nhiêu lần ở dưới cây liễu rồi?”
Trong lòng Hoắc Phong Liệt run lên, thân thể nóng rần, nhớ lại những ngày khô héo đó, “Ta không biết.”
Từng có rất nhiều lần, nhưng phần lớn là hắn không thể ý thức được tình huống của bản thân.
“Ta thích nơi này, nhưng nơi này đều là hồi ức bi thương của đệ, ta muốn thay đổi điều đó.” Thân thể mềm mại của Liễu Chẩm Thanh lại càng thêm kích thích Hoắc Phong Liệt, lời nói lại như một làn gió xuân quấn lấy tâm hồn Hoắc Phong Liệt, khiến Hoắc Phong Liệt phải chịu kích thích từ hai phía, khiến từ tim đến thân thể Hoắc Phong Liệt đã bắt đầu từ bỏ chút chống cự nhỏ bé không đáng kể kia.
“Hoắc Phong Liệt, ôm ta, ta muốn đệ để lại một ký hiệu vĩnh viễn trong thân thể ta, chứng minh ta chỉ thuộc về đệ thôi.”
Thỏa mãn dục vọng muốn được độc chiếm của chó ngốc, đáp ứng bản năng chiếm đóng lãnh địa của hắn, không còn lời nào mê người hơn nữa.
Mắt Hoắc Phong Liệt gần như đã bị sương mù vây kín, lý trí trong mắt cũng dần biến mất.
Trời đêm tuyệt mỹ, bóng liễu phong tình, trong mắt Hoắc Phong Liệt chỉ có độc chiếm, trong mắt Liễu Chẩm Thanh là sóng tình dạt dào, hai người hoàn toàn hợp thành một trong ánh mắt thâm tình trao nhau.
Nhiều năm mong ngóng, một khi có được, hắn đã có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Thanh ca ở khoảng cách thân mật nhất. Cuối cùng Hoắc Phong Liệt cũng không thể tự khống chế được nữa, đây có lẽ là thời khắc hắn không dịu dàng với Liễu Chẩm Thanh nhất, trong đầu chỉ có liều mạng chiếm hữu.
Ban đầu Liễu Chẩm Thanh còn thản nhiên phong lưu, rồi thành khó có thể chống đỡ, cuối cùng còn nức nở xin tha, nhưng lại chỉ nhận thêm từng đợt bão táp mãnh liệt hơn, cuối cùng linh hồn y như đã rời khỏi thân thể vậy.
Mất phong độ, ném hết mặt mũi, đợi đến khi Liễu Chẩm Thanh lấy lại tinh thần, chỉ có hình ảnh trước mắt không ngừng đong đưa, cùng với lực đạo trên hông không ngừng tăng thêm như muốn bóp đứt eo nhỏ của y vậy.
Từ dưới cây liễu đến khi vào bên trong phòng, Hoắc Phong Liệt gần như chưa từng tách rời, cũng mãi không thỏa mãn, Liễu Chẩm Thanh lại thật sự sợ, nhưng y đã không còn sức lực nữa, chỉ có thể tùy ý hắn muốn làm gì thì làm, hối hận thì đã muộn rồi.
Không biết đã biết bao nhiêu canh giờ trôi qua, chân trời đã bắt đầu hửng sáng, Liễu Kiều cũng đã trở lại, nhẹ nhàng gõ cửa phòng, nghe được bên trong có động tĩnh, liền đẩy cửa ra.
Kết quả vừa nhìn đã giật mình sửng sốt, chỉ thấy chủ tử của hắn gần như là bò ra phía cửa, duỗi tay với hắn như sắp chết tới nơi rồi.
“Không động đậy nổi, đỡ ta một phen.”
Liễu Kiều sợ tới mức vội vã chạy tới, “Chủ nhân, ngài…”
“Sắp xếp xong chưa?” Giọng nói khàn khàn của Liễu Chẩm Thanh khó có thể nghe ra âm sắc bình thường.
“Vâng, vâng.” Liễu Kiều nuốt nước bọt, có chút hoảng sợ nhìn Liễu Chẩm Thanh, dù quần áo có chỉnh tề thì vẫn có thể nhìn thấy dấu vết trên cổ y, ngay cả cổ tay hắn đang đỡ cũng có vết hằn đỏ tươi, giống như đã bị ai đó nắm chặt lấy. “Tướng quân…”
“Đã đốt hương, ngủ rồi, chúng ta đi thôi. Đợi lát nữa, sư muội sẽ đến.” Liễu Chẩm Thanh quay đầu lại nhìn thoáng qua, rồi vẫn để Liễu Kiều đỡ đi ra ngoài.
Liễu Chẩm Thanh thật sự đến bước đi còn khó khăn, cuối cùng Liễu Kiều phải cõng Liễu Chẩm Thanh, dùng khinh công tuyệt đỉnh rời khỏi phủ tướng quân, ra khỏi cổng thành.
Bên ngoài cửa thành là xe ngựa Liễu Kiều đã chuẩn bị sẵn, vào bên trong xe ngựa, Liễu Chẩm Thanh cũng chỉ có thể nằm bò.
Liễu Kiều nhanh chóng lấy thêm chăn, thêm đệm cho chủ nhân, nhìn Liễu Chẩm Thanh như liệt nửa người, Liễu Kiều vô cùng lo lắng, “Chủ nhân, ngươi… ngươi không sao chứ?”
Liễu Chẩm Thanh uể oải, tuy rằng có thuốc của sư phụ, tối hôm qua cũng không chảy máu, nhưng vẫn không thể chịu được sức bền bỉ của Hoắc Phong Liệt, đã hao mất nửa cái mạng của y rồi, hiện tại Liễu Chẩm Thanh cảm thấy xương cốt toàn thân đều lỏng lẻo, như một cái kệ sách bị huých mạnh rồi lung lay sắp đổ xuống vỡ tan thành từng mảnh vậy, chỉ có thể miễn cưỡng chịu đựng thôi.
Hoắc Phong Liệt khó có thể tự khống chế cũng là chuyện có thể hiểu được, dù sao cũng là lần đầu tiên của bạn nhỏ này mà, chỉ là Liễu Chẩm Thanh rất hối hận vì hành vi khoe khoang lúc trước của mình, quả đúng là tự đào hố chôn mình mà, nhưng mà, đã đọc nhiều sách như vậy vẫn không thắng nổi một đứa nhóc nhỏ hơn mình, Liễu Chẩm Thanh không phục, nhưng cũng chỉ có thể đợi sau này tái chiến.
Cứ cử động là toàn thân lại đau, Liễu Chẩm Thanh vừa uất ức vừa không cam lòng, nhìn Liễu Kiều nói: “Kiều Kiều, nhớ kỹ lời ta, sau này khi ở bên Kiều Cận, nói thế nào ngươi cũng phải ở phía trên. Ở dưới thảm lắm.”
Liễu Chẩm Thanh không có ý lật kèo, y rất vui lòng nằm phía dưới Hoắc Phong Liệt, nhưng tình huống chưa xác định thì Liễu Kiều vẫn còn cơ hội, không thể để Liễu Kiều cùng chịu tội thế này được.
Liễu Kiều cũng không nhận ra Liễu Chẩm Thanh đã vô thức xác định hắn cùng Kiều Cận sẽ ở bên nhau, chỉ là đã bị tình trạng của Liễu Chẩm Thanh dọa sợ, việc này lại là một việc đáng sợ như vậy sao? Tâm lý Liễu Kiều đã chịu một cú sốc.
Gật đầu theo bản năng, sau đó như thấy phải nhớ kỹ giáo huấn vậy, kiên định gật thêm mấy cái nữa.
Sau đó không lâu, tại phủ tướng quân.
Hoắc Phong Liệt mở mắt tỉnh dậy, bên cạnh đã không còn độ ấm của Thanh ca nữa, như thể đêm qua hết thảy chỉ là một giấc mơ vậy, đồng tử của Hoắc Phong Liệt co rụt lại, nhận ra vấn đề, nhanh chóng nhảy lên lao ra ngoài, nhưng vừa mở cửa đã nhìn thấy Lê Tinh Nhược ngồi trong đình viện.
“Tỉnh rồi? Chuẩn bị chút đi, nên xuất chinh rồi.” Lê Tinh Nhược đạm nhiên nói.
“Đại tẩu, huynh ấy…” Ngữ khí Hoắc Phong Liệt dồn dập, thân hình cứng đờ.
Lê Tinh Nhược nhướng mày nói: “Dựa theo tâm tính của y thì sẽ không ngồi yên chờ chết đâu, y muốn chủ động xuất kích, nhưng lại sợ ngươi không chịu, nên đã tự tiện làm chủ.”
Vẻ mặt của Hoắc Phong Liệt lập tức trở nên đau khổ, xoay người muốn đi nhưng lại bị Lê Tinh Nhược cản lại.
“Ngươi còn không hiểu y sao, nếu không chịu nghe lời thì sẽ cho đệ ngất đi đấy.” Lê Tinh Nhược nói: “Ngươi đuổi theo y, cản trở kế hoạch của y thì y sẽ không vui đâu.”
“Đại tẩu, tẩu đã biết, vì sao không ngăn cản?” Hoắc Phong Liệt khó được một lần nóng nảy với Lê Tinh Nhược.
Trên mặt Lê Tinh Nhược vẫn có chút giận, “Trách ta làm cái gì? Còn không phải do ngươi vô dụng, có bản lĩnh thì sao tối hôm qua ngươi không khiến cho y không xuống nổi giường đi, con hồ ly này muốn chạy thì ai mà cản được chứ?”
Hoắc Phong Liệt ngẩn người, nhớ tới đủ loại chuyện tối qua, cảm thấy tủi thân, lại bị Thanh ca lừa rồi.
Lê Tinh Nhược nhìn Nhị Cẩu như vậy, thấy cũng có chút đáng thương, “Ai bảo các ngươi còn chưa bái đường chứ, y muốn chạy loạn cũng không phải cố kỵ gì, nhưng thôi, dù có bái đường rồi thì cũng là đệ phải nghe theo y mà.” Lê Tinh Nhược than, nói tiếp: “Chuyện y đã quyết thì sẽ không có ai có thể thay đổi được. Y đã nói lần này tuyệt đối sẽ không làm chuyện xằng bậy, y luyến tiếc đệ đó, còn phải về bái thiên địa cùng ngươi nữa chứ. Y còn lấy đệ ra làm bảo đảm rồi, nếu không ta cũng không nghe lời y đâu.”
Hoắc Phong Liệt trầm mặc, hắn biết những gì đại tẩu nói đều đúng, hắn không thể tự ý làm loạn trận tuyến, Thanh ca còn đang đợi hắn đi tiếp. Hoắc Phong Liệt không cần phải nhiều lời nữa, xoay người đi chuẩn bị xuất chinh, ánh mắt hắn kiên định, lại như có một ngọn lửa hừng hực cháy, kỳ thật là đang cố áp ý muốn bay đi đuổi theo Liễu Chẩm Thanh xuống, như thể chỉ cần nghĩ tới thôi là sẽ không màng gì nữa mà điên cuồng đuổi theo, dù sẽ bị Thanh ca răn dạy thì hắn cũng chỉ muốn ôm lấy huynh ấy không buông tay. Nhưng hắn không thể, hắn phải nghe theo lời Thanh ca nói. Bởi vì Thanh ca muốn hắn nghe lời.
Nhìn bộ dáng như núi lửa sắp phun trào của Hoắc Phong Liệt, Lê Tinh Nhược cũng chỉ có thể tạm thời trấn an, tránh để hắn suy sụp, nhìn Hoắc Phong Liệt đã vô ý nắm chặt nắm tay đã bị thương, cũng chỉ có thể thở dài một hơi, sư huynh thối đúng là cho cô một vấn đề nan giải rồi, Nhị Cẩu bị y biến thành thế nào rồi, lại ỷ vào Nhị Cẩu dung túng y vô điều kiện, sau này phải xúi giục Nhị Cẩu bắt nạt trả thù thôi.
Đang nghĩ ngợi, Điền bá vội vã chạy tới, Hoắc Phong Liệt thay xong áo giáp cầm kiếm đang định ra cửa đã bị chặn lại.
“Tướng quân, hoàng thượng… hoàng thượng cải trang tới…”
Lê Tinh Nhược nghe vậy thì sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng lại thì đã nhìn thấy Hoắc Phong Liệt biến mất trước mắt, Lê Tinh Nhược thầm nghĩ không ổn rồi, Hoắc Phong Liệt không nén được cơn giận sẽ không hành thích vua đấy chứ. Lê Tinh Nhược nhanh chóng đuổi theo ra cửa.
Từ rất xa đã thấy Hoắc Phong Liệt dừng trước mặt Nguyên Giác đang mặc thường phục, mà phía sau Nguyên Giác còn có Hạ Tông cùng Hạ Lan đi theo.
Nhưng giây tiếp theo, Hoắc Phong Liệt liền đấm một quyền, lực của hắn mạnh hơn Liễu Chẩm Thanh nhiều, Nguyên Giác trực tiếp phun ra một búng máu, Hạ Tông định hành động nhưng lại bị Nguyên Giác phất tay ngăn cản.
Nguyên Giác ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Hoắc Phong Liệt, nói: “Ta đã lừa ngươi, ngươi đánh một quyền xem như ta đền cho ngươi, ngươi là thần tử, ta là quân thượng, dừng ở đây thôi, ta muốn gặp y.”
“Ta đánh ngươi không phải vì ta, là vì huynh ấy, vì một mũi tên kia.” Hoắc Phong Liệt nói xong thì tiến lên, thân hình cao lớn gần như từ trên cao nhìn xuống Nguyên Giác, giọng âm trầm nói: “Ta vốn đã nên giết ngươi, báo thù cho huynh ấy!”
Vẻ mặt Nguyên Giác tối sầm nhìn Hoắc Phong Liệt, “Đừng nói nhảm nữa, ta muốn gặp y!”
“Ngươi không xứng!”
Mặt Nguyên Giác lập tức trở nên khó coi, trực tiếp cả giận nói: “Ngươi có tư cách gì quyết định thay y chứ, trẫm muốn gặp y!”
“Hoàng thượng tới tìm y làm gì?” Lê Tinh Nhược từ phía sau đi tới, mở miệng hỏi: “Việc đã đến nước này, gặp y thì được ích gì? Hơn nữa ngài cho rằng y sẽ muốn gặp ngài sao?”
Nguyên Giác nhíu mày, “Nếu y muốn khởi hành, trẫm tới tiễn thì có gì không ổn.”
Nguyên Giác biết bản thân không nên mạo hiểm tới đây, nhưng hắn cứ có một dự cảm rằng chỉ nếu chậm chân thì sẽ không bao giờ gặp được nữa. Hắn không biết tại sao lại có dự cảm như vậy, chỉ cảm thấy từng đợt khủng hoảng, giống như cảm giác của hắn nhiều năm trước sau khi đã giết chết Liễu Chẩm Thanh vậy, cảm giác này đã tra tấn hắn biết bao ngày đêm, hắn cực kỳ chán ghét nó, cho nên lúc này hắn mới bị ma xui quỷ khiến mà tới đây.
Nguyên Giác tiến lên một bước, ánh mắt sắc bén, lặp lại: “Trẫm muốn gặp y.”
Hoắc Phong Liệt tựa hồ không muốn nói chuyện với Nguyên Giác nữa, Lê Tinh Nhược tiến lên nói: “Không cần, y đã sớm rời đi rồi.”
Nguyên Giác sửng sốt, lập tức nói: “Cái gì!”
“Y có kế hoạch của chính mình, cùng Chiến Uyên chia ra hành động, ngài đã tới chậm rồi.” Lê Tinh Nhược nói.
Thân hình Nguyên Giác cứng đờ, vẻ mặt hắn như lập tức trở nên trống rỗng, nhưng rất nhanh đã khôi phục: “Vậy sao? Vậy Trấn quốc Đại tướng quân còn không mau hành động đi, đừng để Tây Hằng quốc thực sự cướp được người.”
Nói xong, Nguyên Giác hừ lạnh một tiếng, có chút cứng đờ phất tay áo bỏ đi.
Hạ Tông đương nhiên là đuổi theo, nhưng Hạ Lan lại nán lại.
Hạ Lan nhìn Hoắc Phong Liệt nói: “Tần Dư cùng nghĩa phụ của y cũng đi rồi, hẳn là đi về phía tây, ta sẽ ở tại kinh thành giúp ngươi trông coi nơi này.”
Hoắc Phong Liệt lấy lại tinh thần, nhíu mày nhìn Hạ Lan.
“Đừng nhìn ta như vậy, ta cùng Tần Dư đều là huynh đệ của ngươi, vĩnh viễn là như vậy.” Hạ Lan kiên định nói.
Vẻ mặt Hoắc Phong Liệt có chút hòa hoãn, “Đa tạ.”
“Nếu đã là huynh đệ, nhìn thấy Tần Dư, thì giúp ta truyền một câu cho y.”
“Cái gì?”
“Nói cho y biết, đợi mọi chuyện xong xuôi, ta sẽ ở kinh thành đợi y tới tìm ta, nếu y không tới, thì tốt nhất là cầu nguyện không để ta tìm được đi!” Hạ Lan gần như là cắn răng nói những lời này, có lẽ bị việc Tần Dư lại một lần nữa không từ mà biệt chọc cho tức điên, nhưng hiện tại còn có chuyện quan trọng cần làm.
Hạ Lan nói xong, liền xoay người rời đi.
“Đệ có hai huynh đệ tốt đấy.” Lê Tinh Nhược tiến lên nói: “Đi thôi, đi cứu ba người kia về!”
Bên trong thành, bá tánh biết tin Tây Hằng khiêu khích, đại tướng quân lần nữa xuất chinh, đều ra cửa vui vẻ đưa tiễn, chỉ thấy cận vệ đi theo Hoắc tướng quân xuất phát từ phủ tướng quân, đại quân đã đợi ở bên ngoài thành.
Bên trong thành vô cùng náo nhiệt, kích động nhìn chiến thần mà họ sùng bái cưỡi ngựa đi qua.
Thân hình cao thẳng được bao bọc bởi võ bào màu đen, khoác huyền giáp bằng bạc, dưới ánh nắng mặt trời mà vẫn toát ra hơi lạnh cực sâu, áo choàng đỏ sậm phấp phới trong gió, như thể chân trời cũng nhiễm máu, bên hông là Thuần Quân Kiếm, sau lưng là thương hồng anh, là sát thần, cũng là thần bảo hộ của Đại Chu, chỉ có chiếc nhẫn trên ngón tay khiến sát khí toàn thân trở nên nhu hòa là có chút lạc quẻ.
Mà đội ngũ đang đi nhanh lại đột nhiên dừng lại khi đi ngang qua quảng trường.
Chỉ thấy Trấn quốc Đại tướng quân cưỡi Trầm Giang Nguyệt đơn độc đi tới bên cạnh Bàn Long Ngọc Thạch trụ, mọi người đoán là hắn đang tưởng nhớ tổ tiên, hay là… Đột nhiên, trước mắt bao người, Thuần Quân Kiếm xuất vỏ, cái tên quen thuộc nhất trên cột tội nhân là “Liễu Chẩm Thanh” bị hung hăng gạch bỏ.
Đợi đến khi mọi người phản ứng lại, vị trí đó trên cột chỉ còn một đống vụn vỡ, tất cả đều kinh ngạc, sau đó lại có tiếng kinh hô không ngừng phát ra, có vẻ là không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Mà một giây sau, mọi người lại trở nên lặng ngắt như tờ, bởi vì cái tên của Hoắc Phong Liệt, Trấn quốc Đại tướng quân của bọn họ, một trong số ít những người được lưu lại tên trên cột dành cho trung thần lương tướng cũng đã bị hung hăng gạch đi.
Đây là cảm thấy chính mình không đủ tư cách, hay là khinh thường không muốn để tên mình ở đó, hoặc là nói có tâm làm phản?
Mọi người còn chưa suy đoán xong, chỉ trong nháy mắt, đội ngũ cũng đã đi xa.
Mà hành vi cuối cùng Trấn quốc Đại tướng quân của bọn họ để lại đã khiến tất cả phải khiếp sợ.
Bên kia, Liễu Kiều cấp tốc điều khiển xe ngựa chạy vội đi đột nhiên dừng lại, Liễu Chẩm Thanh đang nằm nghỉ ngơi sửng sốt, kinh ngạc ngồi dậy, lập tức lảo đảo phải hít hà mấy hơi, vén rèm nhìn ra ngoài. Nhìn thấy hai bóng người quen thuộc cưỡi ngựa xuất hiện từ trong màn sương lúc sáng tinh mơ.
“Trịnh xưởng đốc cùng Tần huynh, các ngươi đây là…” Liễu Chẩm Thanh làm bộ tùy ý dựa lên thành cửa sổ, cười hỏi.
“Thái Hậu đi về cõi tiên, chắc chắn phụ tử chúng ta không thể ở lại kinh thành được nữa, cho nên hôm qua nô tài đã xin từ chức rồi.” Trịnh Duy nhàn nhạt cười nói.
Mắt Liễu Chẩm Thanh chợt lóe, biết Trịnh Duy cũng thông minh, dựa theo tính Nguyên Giác thì sẽ không còn tín nhiệm Trịnh Duy nữa, tuy lúc trước Trịnh Duy đi theo hỗ trợ Dao Hoa, cũng là gián tiếp hỗ trợ Nguyên Giác, nhưng Nguyên Giác sẽ không thể nào để người không trung với mình ngồi trên vị trí cao như vậy được. Rời đi là lựa chọn tốt nhất.
“Bởi vì còn ân tình với cố nhân, vừa lúc không có việc gì, định bụng tới phía tây một chuyến, xem xem có thể giúp đỡ gì không, liền trùng hợp gặp được hai vị.”
Liễu Chẩm Thanh quét mắt về phía Tần Dư.
Tần Dư cũng coi như là hiểu tính Liễu Chẩm Thanh, trực tiếp mở miệng giải thích: “Chiến Uyên hẳn là sẽ không tùy ý để một mình ngươi rời đi, ngươi đi như vậy tất nhiên là có lý do, ta sẽ không hỏi, đã trùng hợp gặp được, nếu Liễu huynh đang nghĩ cách tới phía tây cứu viện thì hãy để chúng ta cùng đi. Chúng ta biết đường nhanh nhất để tới phía tây, hơn nữa có thể tránh được những con đường có quan cai quản.”
Y cùng nghĩa phụ định che chở Liễu Chẩm Thanh suốt một đường, chỉ sợ Liễu Chẩm Thanh không tin họ mà thôi.
Liễu Chẩm Thanh nhướng mày, hơi hơi mỉm cười nói: “Được, ta đang cần giúp đỡ, đi trước rồi nói tiếp.”
Lúc này Tần Dư mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, kết quả ngay sau đó lại nghe được Liễu Chẩm Thanh trêu chọc: “Ngươi đây là về sau cũng không tính trở lại kinh thành hả?”
Tần Dư sửng sốt, gật đầu.
Liễu Chẩm Thanh cười như không cười nói: “Vậy Hạ Lan làm sao bây giờ?”
Tần Dư cứng đờ mặt, nghẹn một chút mới mở miệng nói: “Nên làm thế nào thì làm thế ấy, không liên quan đến ta.”
Trịnh Duy hứng thú dạt dào nhìn Tần Dư, cười cười.
Một lần nữa lại lên đường, đi không được bao lâu, Trịnh Duy lại yêu cầu bản thân sẽ tự đi trước, muốn tới ngọn núi gần đó để tế bái.
Đợi đến khi Trịnh Duy xuống núi, nhóm Liễu Chẩm Thanh cũng vừa vặn tới nơi, nhìn ngọn núi trồng đầy hoa mai quen thuộc, cuối cùng Liễu Chẩm Thanh cũng hiểu rõ tình huống của Trịnh Duy.
Một đêm kia, không biết Trịnh Duy đã nghe được bao nhiêu, cũng không biết có đoán được thân phận của mình hay không, nhưng nếu Trịnh Duy không nói, Liễu Chẩm Thanh cũng không cần nhiều lời, chỉ là sau đó đã gọi hai người lên xe ngựa, đưa ra mấy phong thư.
Hai người khó hiểu nhìn Liễu Chẩm Thanh.
Liễu Chẩm Thanh nói: “Ta tín nhiệm hai vị, mấy phong thư này cực kỳ quan trọng, liên quan đến việc chúng ta có thể thành công tìm được cách cứu viện hay không cùng tương lai sau này của ta và Phong Liệt, mong hai vị tương trợ.”
Vốn là định để Tống Tinh Mạc tới hội hợp với mình rồi đi làm, giờ đã có Trịnh Duy cùng Tần Dư, Liễu Chẩm Thanh cũng yên tâm để cho bọn họ đi làm.
Trịnh Duy cùng Tần Dư đều không hỏi nhiều, mà đều chạy đi làm việc theo sự phân phó của Liễu Chẩm Thanh.
Trịnh Duy cầm theo ba phong thư đi về phía nam, đến biên giới Tây Nam.
Tần Dư mang theo hai phong thư đi về phía đông nam.
10 ngày sau, vương phủ trong thành trì ở biên cảnh Tây Hằng quốc bị cao thủ tập kích vào ban đêm.
Lý Cẩm Thư cười tủm tỉm nhìn người bị bao vây trước mặt, nói: “Từ Đại Chu tới?”
Liễu Kiều trực tiếp ném xuống một phong thư, xoay người chạy đi.
Lý Cẩm Thư nhìn phong thư thì khẽ mỉm cười, “Quả nhiên đã tới.”
Liễu Kiều trở về liền nói cho Liễu Chẩm Thanh, trực tiếp nghĩ cách cứu viện là không có khả năng.
Liễu Chẩm Thanh cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, đợi phản ứng của Lý Cẩm Thư.
Ngày hôm sau tại một đình hóng gió bên ngoài thành, Lý Cẩm Thư ngồi xe ngựa chậm rãi đi tới, từ xa xa đã nhìn thấy Liễu Chẩm Thanh đang ngồi hóng gió, mà bên cạnh lại không thấy Liễu Kiều đâu, Lý Cẩm Thư biết cao thủ như vậy chắc chắn là đang ẩn nấp trong chỗ tối có thể ra tay bất cứ lúc nào, nhưng Lý Cẩm Thư cũng không hề sợ hãi.
Vẫy vẫy tay, cấp dưới liền kéo hai người xuống khỏi xe ngựa, chính là Hoắc Vân Từ cùng Hoắc Vân Khiêm.
“Các ngươi muốn làm cái gì!” Hoắc Vân Từ vẫn rất dồi dào tinh thần, còn muốn giãy giụa.
Hoắc Vân Khiêm lại bình tĩnh quan sát chung quanh, đột nhiên nhìn thấy người trong đình hóng gió phía xa, mặt tái nhợt. “Liễu thúc!”
Hoắc Vân Từ cũng nhìn qua, lập tức kinh hoảng đến đỏ mắt. “Liễu thúc!”
Liễu Chẩm Thanh thấy được hai người thì cũng coi như là có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi, tuy đã gầy ốm đi một chút nhưng không bị thương, tinh thần cũng tốt, quả nhiên ở phương diện này Lý Cẩm Thư vẫn còn khá tử tế, không làm khó bọn nhỏ.
Liễu Chẩm Thanh cười đứng dậy, khi Lý Cẩm Thư đến nơi, y hành lễ: “Đa tạ Vương gia đã chăm sóc hai vãn bối nhà ta.”
Hoắc Vân Từ cùng Hoắc Vân Khiêm nghe được lời này, lập tức tủi thân chực khóc.
Muốn bảo Liễu Chẩm Thanh đi đi, nhưng cũng biết là không thể, Liễu thúc chính là tới để cứu bọn họ. Là bọn họ khiến mọi người bị liên lụy.
Lý Cẩm Thư cười trực tiếp ngồi xuống, hào phóng lại thản nhiên, “Vãn bối nhà ngươi?”
“Vương gia không biết sao? Hoàng đế Đại Chu đã tứ hôn rồi, ta đã là người của Hoắc gia.” Liễu Chẩm Thanh cười cười, nói: “Ta tới đón trẻ con nhà mình, như vậy mới là hợp tình hợp lý chứ.”
Lý Cẩm Thư cười nói: “Mấy trò cỏn con này vô dụng với ta, ngươi là phu nhân của Hoắc Phong Liệt thì làm sao, ta muốn đấy, lần này sẽ không buông tay.”
“Ngươi nói cái gì!” Hoắc Vân Từ lập tức nhảy dựng lên, Hoắc Vân Khiêm cũng hung tợn lườm Lý Cẩm Thư, cùng tỷ tỷ đứng trước người Liễu Chẩm Thanh, chỉ là trên người cả hai vẫn còn xiềng xích, cho nên hành động rất bất tiện.
Liễu Chẩm Thanh nhìn cổ tay nhỏ bị xiềng xích cọ xát đỏ cả lên, không khỏi nhíu mày, “Cũng chỉ là hai đứa nhỏ mà thôi, Vương gia hà tất phải dùng xích sắt, chúng ta cũng ở đây cả rồi…”
Lý Cẩm Thư cười cười, vẫn thản nhiên để thủ hạ cởi xiềng xích ra, nói: “Hai đứa nhóc này vừa tinh ranh vừa cứng đầu, vẫn luôn gây ra không ít phiền toái, tuy cũng không quá đến nỗi nào, nhưng cũng có chút chướng mắt, khóa bọn chúng lại cũng là để tránh chúng có xung đột với thị vệ rồi bị thương thôi, ta rất săn sóc vãn bối của bạn cũ đấy.”
Lý Cẩm Thư nói xong, lại quay sang nói với hai đứa nhỏ đã được trả tự do: “Đừng có xằng bậy nha, đao kiếm không có mắt, khiến các ngươi bị thương không quan trong, khiến Liễu công tử bị thương mới không xong.”
Hai đứa nhỏ cũng không lỗ mãng, sau khi lấy lại tự do thì dán chặt lấy Liễu Chẩm Thanh, ra dáng muốn bảo vệ y. Liễu Chẩm Thanh biết trong đầu hai đứa nhỏ này chắc chắn là đang nghĩ cách, nhưng vẫn phải khiến cả hai phải thất vọng rồi.
“Dựa theo ước định, để bọn họ rời đi đi.”
“Không sao, chỉ cần ngươi ở lại, cái gì cũng có thể bàn bạc.” Lý Cẩm Thư cười nói.
Lúc này hai đứa nhỏ mới hiểu có chuyện gì, lập tức nhìn về phía Liễu Chẩm Thanh, không dám tin, đồng thanh nói: “Không được!”
Liễu Chẩm Thanh một trái một phải vuốt tóc hai đứa nhỏ, nói: “Yên tâm, nhị thúc của hai đứa cũng sẽ tới, rất nhanh sẽ có thể gặp lại rồi, rất an toàn, tin tưởng ta.”
Nhưng hai đứa vẫn nắm chặt lấy Liễu Chẩm Thanh không chịu buông tay.
“Thúc nghĩ chúng ta là loại người gì! Sao chúng ta có thể bỏ lại thúc chứ!” Hoắc Vân Từ giận dữ nói.
“Chúng ta không cần trao đổi, là chính chúng ta phạm sai lầm mới bị bắt, để chúng ta tự chịu!” Hoắc Vân Khiêm hô: “Chung quanh có hộ vệ chứ! Đưa Liễu thúc đi đi!”
Hai đứa nhỏ thật sự sốt ruột, nhưng tuổi còn nhỏ lại vẫn chịu bất lực, Liễu Chẩm Thanh biết để cho bọn nhỏ tự rời đi tất nhiên sẽ khiến bọn nhỏ phải chịu tổn thương lớn về tâm lý, cho nên Liễu Chẩm Thanh cũng dứt khoát chọn cách khác, thừa dịp cả hai đang kích động châm cho mỗi đứa một trâm, đợi đến khi cả hai nhận ra thì đã ngất đi, Liễu Chẩm Thanh miễn cưỡng ôm vào lòng.
“Ngươi thú vị thật đấy.” Lý Cẩm Thư càng nhìn càng thấy Liễu Chẩm Thanh thú vị. “Ngươi không hành động cùng Hoắc Phong Liệt, bên cạnh hẳn cũng không có nhiều người, chẳng lẽ định để tên cao thủ đang ẩn nấp kia đưa bọn họ đi sao? Như vậy ngươi không sợ ta sẽ làm gì ngươi sao?”