Chương 150
Chương 152
Hoắc Phong Liệt không phải không muốn xăm, chỉ là không nỡ để lại trên người Liễu Chẩm Thanh chút tì vết nào, không muốn để y chịu chút thương tổn nào. Dù đã có thuốc tê giảm đau, nhưng trong lòng Hoắc Phong Liệt, Thanh ca chính là thân kiều thịt quý, dù có bị muỗi đốt một vết thì Hoắc Phong Liệt cũng sẽ tự trách vì đã không chống muỗi tử tế, không thể loại trừ hết yếu tố để lại dấu vết trên người y.
Cho nên Liễu Chẩm Thanh đã nói vài lần, hắn đều tránh đi, không ngờ Thanh ca lại thật sự quyết định như vậy.
Hoắc Phong Liệt thầm thở dài một hơi, cầm hộp đi tới ngồi xuống bên mép giường, cúi đầu hôn lên lưng Liễu Chẩm Thanh.
Nhưng mà Liễu Chẩm Thanh đã ngủ rồi, chỉ là trong lúc ngủ mơ có thể cảm giác được cảm giác châm chích hơi đau chậm rãi lan tràn trên eo.
Có thuốc của Y Cốc, sáng sớm hôm sau, sau lưng của Liễu Chẩm Thanh hoàn toàn không còn cảm giác gì.
Tuy rằng hiện tại Liễu Chẩm Thanh uống rượu vào là say, nhưng vẫn nhớ kế hoạch mình đã sắp xếp, cho nên khi nhìn thấy hộp trên bàn đã được mở ra, khóe miệng cong lên, nhảy ra khỏi lòng Hoắc Phong Liệt, vọt tới trước gương.
Áo ngoài màu trắng trong chậm rãi tuột xuống eo, phần da sau eo có một mảng đã ửng đỏ, hẳn là còn chưa khôi phục.
Liễu Chẩm Thanh hưng phấn đang định tìm đồ ủ ấm để xem hiệu quả, nhưng khó có thể sờ tới phần sau lưng, đang với tay thì được Hoắc Phong Liệt ôm vào lòng.
Hoắc Phong Liệt có chút bất đắc dĩ, lại có chút đau lòng nhìn phần da kia qua gương, nhẹ nhàng vuốt ve, lại truyền thêm chút nội lực.
Liễu Chẩm Thanh liền cảm thấy sau eo bắt đầu nóng lên, tâm tình vui sướng dựa vào lồng ngực của Hoắc Phong Liệt, đợi hắn chuẩn bị.
Rất nhanh, tay Hoắc Phong Liệt đã rời đi, Liễu Chẩm Thanh dựa vào lòng Hoắc Phong Liệt, vịn cánh tay hắn, quay đầu nhìn vào lưng mình ở trong gương.
Mái tóc đen dài đến eo của y che khuất một phần, chưa cần Liễu Chẩm Thanh nói thành tiếng, chỉ mới hơi nhíu mi, Hoắc Phong Liệt đã hiểu ý đưa tay vén mái tóc của y vắt qua vai.
Hình ảnh phản chiếu trong gương là cảnh hai người đang dán vào nhau đầy thân mật, nhưng toàn bộ lực chú ý của Liễu Chẩm Thanh đều đặt trên phía sau eo mình.
Trên làn da trắng như bạch ngọc đã có một mảng đỏ sậm, như một đóa hồng đỏ thẫm nở rộ trên hõm eo của y, kiều diễm ướt át. Ba chữ Hoắc Phong Liệt hiện ra rõ ràng, nét chữ cực kỳ hợp với tính cách của Hoắc Phong Liệt, không khoe khoang, nội liễm đến cực điểm, lại khó có thể che giấu được khí thế ngạo nghễ, như thể có một con dấu đánh dấu những gì thuộc về hắn.
Liễu Chẩm Thanh nhìn rồi thoáng hoảng hốt, không phải vì đau, mà lại thấy nhộn nhạo từ tận trong xương tủy.
Nhịn không được mà duỗi tay sờ, một cảm giác an tâm kỳ lạ quanh quẩn trong lòng y.
Hoàn toàn khác với cảm giác đau khổ nhục nhã khi bị bắt khắc tên người khác lên người năm đó, hiện tại Liễu Chẩm Thanh cảm giác bản thân đã bị tình yêu của Hoắc Phong Liệt bắt lại, mà người thích tự do như y lại cam tâm tình nguyện bị bắt, bị chiếm hữu.
Như thể chỉ có như vậy y mới có thể cảm giác được mối liên kết ràng buộc, như vậy y mới thực sự thuộc về thế giới này, thuộc về người trước mắt.
Hoắc Phong Liệt cụp mắt xuống, ánh mắt qua gương nhìn vào phần eo hõm xuống kia, đáy mắt dần hiện cảm giác khô nóng.
Tối hôm qua xăm xong, nhìn thấy tên của mình ở trên người Thanh ca, cảm giác đánh sâu vào tận tâm hồn khiến suýt nữa hắn đã mất khống chế, hận không thể không màng tới Thanh ca đã hôn mê mà vi phạm ước định để làm chút chuyện gì đó, chỉ muốn nghĩ cách khiến thân thể Thanh ca luôn nóng lên, để cái tên thuộc về hắn mãi hiện ra.
Như vậy hắn sẽ cảm thấy việc bản thân có được Thanh ca càng thêm chân thực.
Hắn không thể không thừa nhận, hắn hối hận rồi, nếu có thể sớm một chút xăm lên…
Đôi mắt của Hoắc Phong Liệt trở nên u ám, cái tay vốn đang đỡ người đột nhiên chậm rãi sờ hình xăm, sau đó không chịu khống chế mà di chuyển xuống dưới
Liễu Chẩm Thanh vừa mới “ấy” một tiếng thì đã bị chặn ngang bế người trước mặt đặt lên bàn để trước gương.
Lúc này y phục của Liễu Chẩm Thanh trượt hoàn toàn xuống sàn, đường cong sau lưng, vòng eo, thậm chí cả bờ mông cong cong cũng vì ở ngay trước gương mà hiện lên vô cùng rõ ràng.
Hoắc Phong Liệt đứng rất sát, đương nhiên Liễu Chẩm Thanh cũng cảm giác được, ban đầu là ngẩn ra rồi lại cong môi, sau đó xấu xa hơi nâng chân lên.
Đợi đến khi đã kẹp được eo người nào đó thì hô hấp của Hoắc Phong Liệt cũng đã thay đổi.
“Làm gì? Không tuân thủ quy củ?” Liễu Chẩm Thanh nhả khí như lan, cố ý ngửa đầu dựa sát lại gần.
Hai mắt Hoắc Phong Liệt sâu thẳm nhìn chằm chằm người trước mặt, hô hấp nóng rực phả thẳng lên mặt Liễu Chẩm Thanh, hầu kết cũng không khỏi lên xuống vài lần, bấy giờ mới khó khăn nói:v“Thanh ca… bái đường trước được không?”
“Sao Nhị Cẩu lại không kiên nhẫn như vậy chứ.” Liễu Chẩm Thanh cố ý không vui nói.
Hoắc Phong Liệt chậm rãi cúi đầu, mím môi, mặt xị xuống, thể hiện rõ ràng vẻ uất ức của mình lúc này.
Liễu Chẩm Thanh nhìn thấy vậy thì rất hí hửng, giơ tay xoa xoa đầu hắn, đang định nói gì đó nhưng bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng đập cửa, quản gia tới nhắc nhở, có khách cập bờ.
Hai người liếc nhìn nhau.
Liễu Chẩm Thanh cong cong môi nói: “Nếu bằng hữu đều đến đông đủ rồi, vậy hôm nay bái đường đi.”
Mắt Hoắc Phong Liệt lập tức sáng lên, lập tức cùng Liễu Chẩm Thanh sửa soạn, ra khỏi phòng cũng không cần đi bộ nữa, hắn ôm Liễu Chẩm Thanh dùng khinh công bay vọt đi, đi tới bến tàu.
Nhìn dáng vẻ của Hoắc Phong Liệt, Liễu Chẩm Thanh nhịn không được cười nói: “Có khi đến Hạ Lan cũng không sốt ruột bằng đệ lúc này đâu, háo sắc mà.”
Trên mặt Hoắc Phong Liệt hơi đỏ ửng lên, nhưng vẫn đẩy nhanh tốc độ bay về phía bến tàu.
Chắc chắn Bạch Tố sẽ đến, chỉ là không biết Tần Dư có thể biết được tin hay không.
Nhưng có một chuyện Liễu Chẩm Thanh đã nói sai rồi, có sốt ruột thì cũng không thể nào hơn được Hạ Lan.
Bởi vì khi bọn họ tới nơi, vừa lúc thấy được Hạ Lan đứng trên bến tàu bay lên, không đợi tàu cập bến, hắn đã lăng không lên tàu.
Mà có hai người đứng trên mũi thuyền, một là Bạch Tố, một là Tần Dư.
Ngay khi Hạ Lan nhìn thấy Tần Dư, máu trong người hắn như sôi lên, nhưng đến khi đã đứng trước mặt Tần Dư, miệng mở ra lại không biết nên nói gì.
Dáng vẻ của Tần Dư không thay đổi nhiều, khuôn mặt tối tâm lúc còn ở kinh thành hiện tại đã có cảm giác sáng sủa hơn rất nhiều.
Ánh mắt Tần Dư nhìn hắn bình tĩnh không gợn sóng, khiến Hạ Lan như nghẹn cục tức.
Nhưng Hạ Lan cũng không biết, khi đứng trên boong tàu nhìn thấy bóng người quen thuộc trên bến tàu, khuôn mặt lạnh lùng của Tần Dư đã hiện lên chút kinh ngạc, đôi mắt đang không có ánh sáng chợt lóe lên.
Chẳng qua những cái đó chỉ có Bạch Tố thấy được thôi.
Bạch Tố nhìn hai người nhìn nhau, dùng quạt che miệng cười trộm, cũng không quấy rầy.
Cuối cùng vẫn là Tần Dư mở miệng trước: “Đã lâu không gặp.”
Lời mở đầu như vậy khiến Hạ Lan có chút nghẹn, hắn khó chịu nhất với Tần Dư như vậy, y muốn giả vờ như chưa từng có chuyện gì, nực cười!
Ánh mắt Hạ Lan thay đổi, trở nên nguy hiểm như thợ săn thấy con mồi, khiến cơ bắp sau lưng Tần Dư căng lên theo bản năng.
Sau đó Hạ Lan đột nhiên ra tay với y, đương nhiên Tần Dư không phải người sẽ tùy ý để người khác bắt nạt, y giơ tay lên chắn.
Trước kia mỗi khi hai người gặp nhau thì thường mở đầu bằng việc so chieu, cho nên Bạch Tố cũng không ngạc nhiên.
Chỉ thấy Hạ Lan trực tiếp ra tay bắt lấy cổ tay Tần Dư, dùng sức muốn kéo y vào lòng.
Ý đồ quá mức rõ ràng, nhưng Tần Dư lại như nặng ngàn cân, không hề lung lay, chỉ có cái tay bị kéo là hơi cử động mà thôi.
Hai người cứ giằng co như vậy.
Tần Dư nhíu mày, “Mới vừa gặp mặt đã ra tay, phó chỉ huy sứ đại nhân khinh ta là đào phạm của Cẩm Y Vệ các ngươi muốn bắt sao?”
Hạ Lan bị ngữ khí quen thuộc của Tần Dư làm cho có chút giận dỗi, giống như đã bị khơi gợi phản xạ có điều kiện vậy, cảm xúc chực phun trào lập tức hòa hoãn, phóng khoáng cười, mở mồm là nói lời lưu manh, “Mồm ngươi há ra như vậy, quả nhiên vẫn nên lấp kín lại mới đáng yêu.”
Tần Dư không ngờ lần đầu gặp lại mà Hạ Lan lại nói cái này! Sắc mặt lập tức thay đổi.
Người khác chỉ cho rằng Hạ Lan không muốn Tần Dư nói chuyện, nhưng Tần Dư lại biết Hạ Lan là đang uy hiếp, trọng điểm là dùng cái gì để lấp kín.
Nhìn Tần Dư thay đổi sắc mặt, cuối cùng Hạ Lan cũng cảm thấy bản thân đã chiếm được thế chủ đạo, chạy mất một năm thì làm sao? Chẳng lẽ bản thân hắn còn có thể chịu biến thành oán phụ sao?
Hạ Lan cà lơ phất phơ nói: “Vậy mà còn biết ta đã được thăng lên làm phó chỉ huy cơ mà, xem ra cho dù ngươi có chạy đi thì vẫn cực kỳ chú ý đến ta nha.”
Hạ Lan vừa nói, vừa dùng ngón tay nghịch bàn tay bị nắm lấy của Tần Dư.
“Nếu đã để ý tới ta như vậy thì tại sao lại không trở lại tìm ta?”
Tần Dư trực tiếp cười nhạo nói: “Ta chỉ là nghe Ngự Chu nói một chút mà thôi.”
Hạ Lan quay đầu nhìn về phía Bạch Tố, Bạch Tố chớp chớp mắt, vẻ mặt bất đắc dĩ vừa định giải thích, nhưng thấy Tần Dư quay đầu lại nhìn về phía mình, ánh mắt cảnh cáo khiến Bạch Tố không thể mở miệng. Trong lòng nói hai huynh đệ này âu yếm nhau mà lôi mình vào làm gì, khổ thế!
Kết quả vừa quay đầu thì đã thấy được cứu tinh. Bạch Tố vội vẫy tay hô: “Chiến Uyên, Liễu huynh!”
Lúc này Hạ Lan cùng Tần Dư đã bị đánh gãy.
Hoắc Phong Liệt đưa theo Liễu Chẩm Thanh bay lên thuyền, Bạch Tố nhanh chóng tiến lên nhiệt tình hàn huyên.
Tần Dư cũng định tiến lên chào hỏi, nhưng tay bị giữ lại, chỉ có thể không vui nói “Buông ra.”
Hạ Lan nhướng mày, chậm rãi buông tay.
Tần Dư lạnh mặt đi qua người hắn, khi sượt qua đã thấy Hạ Lan cúi đầu xuống.
Tần Dư vốn định né, lại nghe được Hạ Lan đè giọng nói: “Trước hết cứ đợi Chiến Uyên thành hôn, chuyện cả chúng ta tính sau.”
Tần Dư không vui quay đầu, Hạ Lan nói như thể y thiếu nợ hắn hoặc làm sai gì đó vậy.
Nhưng khi y quay đầu thì lại đối mặt với một đôi mắt tràn ngập tính xâm lược, ánh mắt đó cực kỳ quen thuộc, y đã nhìn thấy vô số lần vào những lúc hoảng hốt, khiến tim Tần Dư có chút run rẩy, trong đầu chợt hiện lên vô số ký ức khiến y sợ hãi run lên.
Ký ức khắc cốt ghi tâm khiến thân thể y bắt đầu run rẩy, chỉ là trên mặt không hề biểu hiện ra.
Hạ Lan hơi hơi híp mắt nói: “Ngươi chạy không thoát đâu, ta thù dai lắm!”
Tần Dư bị khí thế của Hạ Lan phả tới khiến cho hô hấp có chút không đều, đang định lờ đi nhưng lại cảm giác lúc đi ngang qua chỗ cong vểnh nào đó bị vỗ mạnh một cái. “Ta nhớ kỹ hết đấy, sẽ để ngươi trả từ từ.”
Trên thế giới này chỉ có một người không biết xấu hổ dám giở trò lưu manh với Tần Dư như vậy thôi.
Gân xanh của Tần Dư nhảy lên, lửa giận xông lên, đang định ra tay thì lấy nhóm Hoắc Phong Liệt nhìn qua.
Tần Dư cũng chỉ có thể nhịn.
Liễu Chẩm Thanh cười hỏi: “Sao hai người lại tới đây cùng nhau vậy?”
Tần Dư nói: “Ngẫu nhiên gặp được.”
Bạch Tố giải thích: “Khi ta đang đi du lịch học hỏi để vẽ bản đồ giang sơn thì ngẫu nhiên gặp được y ở phía tây, nhận được thiệp mời liền kéo y cùng tới đây.”
“Hóa ra ngươi không nhận được thiệp Việt Húc Thiển để lại ở phía tây.” Liễu Chẩm Thanh nói.
Tần Dư lắc đầu.
“Đúng là may mắn.” Liễu Chẩm Thanh cười, thấy từ đầu tới cuối Hạ Lan đều như hổ rình mồi đứng sau lưng nhìn Tần Dư, mắt như đã hóa xanh, nhưng nhìn Tần Dư thì có vẻ vẫn nhăn mặt.
Liễu Chẩm Thanh cảm thấy bản thân vẫn có thể giúp người khác, cho nên trực tiếp cười cười nói: “Nhưng ta đã nghĩ chắc chắn ngươi sẽ tới.”
Lời này cố ý nói với Tần Dư khiến người xung quanh có chút không hiểu sao.
Liễu Chẩm Thanh bày ra vẻ mặt tự nhiên, nói: “Dù sao cũng là hỷ yến của Phong Liệt mà? Ngươi là huynh đệ tốt nhất của Phong Liệt, đương nhiên sẽ không thể bỏ lỡ.”
Lời này cũng không có chỗ nào không đúng.
Tần Dư gật đầu, Bạch Tố cười cười.
Nhưng là Hạ Lan ở phía sau đã méo mặt.
Đúng vậy, chạy đi rồi là bặt vô âm tín, vì việc hỷ của Hoắc Phong Liệt thì lại không cố kỵ gì mà xuất hiện, hoàn toàn không hề lo lắng nếu gặp được bản thân hắn ở đây thì nên làm thế nào.
Quả nhiên mà! Quả nhiên tên tra nam Tần Dư này quan tâm tới Hoắc Phong Liệt hơn, dù người ta sắp phải thành thân rồi!
Ánh mắt của Hạ Lan càng thêm nguy hiểm.
Liễu Chẩm Thanh cảm thấy bản thân đã xong việc nên rút lui thôi, ngành lành còn giúp kết mối lương duyên, chắc chắn không phải chỉ là góp vui chơi chơi.
Chỉ là lúc này Hoắc Phong Liệt vẫn đứng sau lưng Liễu Chẩm Thanh, trộm kéo ống tay áo của y, Liễu Chẩm Thanh quay đầu lại, liền nhìn thấy vẻ mặt chờ mong của Hoắc Phong Liệt đang nhìn mình, tuy rằng vẻ mặt không rõ ràng, nhưng hai mắt sáng quắc.
Rõ ràng là muốn đối phương mau đáp ứng hứa hẹn với mình.
Liễu Chẩm Thanh cười khúc khích, đúng vậy, nên thực hiện hứa hẹn thôi, trước tiên phải cho danh phận. Quay đầu nghiêm trang chắp tay với mọi người chắp tay nói: “Hôm nay thời tiết không tồi, nếu mọi người đều đã đến đông đủ, cũng không nên chậm trễ thời gian nữa, hôm nay ta cùng Phong Liệt sẽ bái đường thành thân!”