Chương 151
Chương 153
Bởi vì chủ tiệc gấp không chờ nổi, bước chuẩn bị cho hỷ yến được hoàn tất trong gấp gáp, khách tới đều bị kéo vào hỗ trợ, có người bất đắc dĩ, có người hùng hùng hổ hổ, tóm lại là dốc hết toàn lực, thỏa mãn yêu cầu tùy hứng của chủ nhà.
Lê Tinh Nhược đợi Liễu Chẩm Thanh thay đồ xong đi ra thì giúp y vấn tóc trang điểm, người trong gương mặc hồng bào đeo ngọc quan lại càng thêm động lòng người.
Lê Tinh Nhược nhìn người trong gương mà cảm thán: “Cũng không biết là do tâm sinh tướng hay do huyết thống mà cứ có cảm giác ngươi càng lúc càng giống thân thể cũ kia.”
“Vậy sao?” Liễu Chẩm Thanh đối mặt với ảnh ngược của mình trong gương, y nhìn mặt mình mỗi ngày nên thấy không thể nhìn ra thay đổi lớn nào.
Lê Tinh Nhược gật đầu, đuôi mắt dài hơn một chút, khi cười lên rất giống cặp mắt đào hoa khi xưa, đường cong trên mặt trở nên tinh xảo hơn, không còn mềm mại như ban đầu.
Như vậy nghĩ, Lê Tinh Nhược lấy bút vẽ vài nét lên mặt Liễu Chẩm Thanh, lại vẽ thêm hai nốt ruồi ở đuôi mắt trái. Nhưng khi đặt bút vẽ, Lê Tinh Nhược phát hiện ở chỗ đó thực sự đã xuất hiện hai nốt ruồi nhàn nhạt.
Sau một hồi cũng xong, Lê Tinh Nhược nhìn lại cũng tự mình ngẩn ngơ.
Liễu Chẩm Thanh quay đầu nhìn về phía gương, cũng sửng sốt, trong lúc hoảng hốt lại như đang đối diện với bản thân của quá khứ vậy.
Người kia là Liễu Khê Đình tài vang danh thiên hạ, tuấn mỹ tuyệt tứ phương.
Liễu Chẩm Thanh nhanh chóng nở nụ cười, tự ngắm mình trong gương, vừa lòng gật đầu.
Vốn Lê Tinh Nhược cũng sửng sốt một chút, ngay sau đó lại thấy nụ cười đắc ý của y thì lập tức không còn hứng ngắm mỹ nam nữa.
Đang muốn nói gì đó, bên ngoài đã truyền đến tiếng ồn ào.
Liễu Chẩm Thanh có chút nghi hoặc: “Đang làm gì vậy?”
Lê Tinh Nhược cũng không rõ ràng lắm, đang muốn đi ra ngoài xem, liền thấy Vân Từ Vân Khiêm hưng phấn chạy tới như đang báo tin thắng trận vậy.
“Nhị thúc vượt qua cửa đầu tiên rồi.”
Bấy giờ họ mới biết, hóa ra người bên ngoài cảm thấy hỷ sự không thể quá đơn giản được, liền bày trò thách cưới.
Người canh cửa phía Liễu Chẩm Thanh có Liễu Kiều, Kiều Cận, Hàn Diệp, Tống Tinh Mạc cùng Dịch Xuyên.
Phía Hoắc Phong Liệt ngoài hắn ra còn có hl, Bạch Tố, Tần Dư, cùng Việt Húc Thiển trợ giúp.
Luận võ, phía Liễu Chẩm Thanh có nhiều phần thắng hơn, nhưng luận văn, phía Hoắc Phong Liệt sẽ hoàn toàn áp đảo.
Ở khía cạnh nào đó thì cũng có thể coi là thế lực hai bên ngang nhau, chơi rất náo nhiệt.
Rất nhanh cửa thứ hai đã bị phá, cửa thứ ba thì cũng đã tới cửa phòng ngủ của Liễu Chẩm Thanh cùng Hoắc Phong Liệt rồi.
“Cửa cuối cùng, so cái này.” Tống Tinh Mạc vô cùng gian xảo vứt một khối rubik vô cùng phức tạp ra, đây là món y tìm được trong kho đồ chơi của Liễu Chẩm Thanh
Món đồ này lại làm khó mọi người, tuy rằng trước kia Bạch Tố cũng thích chơi nhưng độ khó này cậu không thể giải được.
Mọi người nhìn về phía Việt Húc Thiển, cảm giác chỉ có hắn là có khả năng giải được nhất, nhưng nhìn thấy hắn cũng đã méo cả mặt thì lại quay đầu hỏi Hoắc Phong Liệt: “Hay là ngươi dỗ ngọt mời vị trong phòng ra đây, ta giải cái này chắc cũng phải mất một canh giờ.”
Nhưng ngay sau đó, Hoắc Phong Liệt giơ tay nhận rubik rồi bắt đầu xoay.
Bạch Tố đột nhiên nhớ ra, cười nói: “Đúng rồi, sao ta lại quên mất nhỉ, Chiến Uyên cũng rất am hiểu.”
Bởi vì Hoắc Phong Liệt rất khi ít chơi, cho nên vừa nhìn thấy cái này, mọi người thực sự không nghĩ tới việc để Hoắc Phong Liệt thử sức.
Nhưng khó như vậy, chắc phải mất…
Tống Tinh Mạc vốn cực kỳ tự tin, chuẩn bị làm khó Hoắc Phong Liệt một hồi lại thấy tay Hoắc Phong Liệt nhanh như hóa thành tàn ảnh, hơn nữa phần giải được càng lúc càng lớn, từ đầu tới cuối chưa thấy Hoắc Phong Liệt dừng lại suy nghĩ lần nào.
Chưa hết thời gian đốt một nén nhang, khối rubik đã được giải xong.
Mọi người đều ngạc nhiên nhìn Hoắc Phong Liệt, lại một lần bị năng lực của hắn làm cho khiệp sợ.”
“Trước kia các thầy ở viện Thái Học khen Chiến Uyên, ta còn tưởng là khoa trương cơ, đầu óc bậc này thì chính là tài trạng nguyên rồi còn gì.” Bạch Tố nói.
Việt Húc Thiển cười nói: “Hắn thông minh, chỉ là không thích thể hiện thôi.”
“Vậy lần này là vì cưới vợ nên mới liều mạng sao?” Hạ Lan cười nhìn về phía Tần Dư đang mỉm cười xem diễn ở bên cạnh, nói: “Đúng rồi, vợ của mình thì phải nghĩ cách tự mình cưới được đến tay.”
Tần Dư bị đôi mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm, tức khắc thấy không được tự nhiên.
“Thua rồi.” Dịch Xuyên nhìn về phía Tống Tinh Mạc.
Tống Tinh Mạc trừng to mắt không dám tin nói: “Tiểu tử ngươi…” Rõ ràng y nhớ lúc nhỏ Hoắc Phong Liệt đâu có am hiểu chút nào đâu.
Liễu Kiều cũng nhíu mày khó hiểu nhìn Hoắc Phong Liệt. Lẩm bẩm nói: “Kỳ quái.”
Kiều Cận chú ý tới, “Sao vậy? Hắn gian lận sao?”
Liễu Kiều lắc đầu, “Ta nhớ rõ chủ nhân từng nói nhị công tử rất vụng về ở phương diện này mà.”
Tống Tinh Mạc lập tức gật đầu phụ họa: “Đúng vậy, ồ, ta biết rồi, món đồ chơi này là lấy từ trong kho nhà các ngươi, chắc chắn ngươi đã từng chơi rất nhiều lần rồi.”
Đang nói, cửa lớn sau lưng bọn họ kẽo kẹt một tiếng rồi mở ra, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn qua.
Trong phút chốc, tất cả mọi người ngây ngẩn cả người.
Ánh nắng mùa xuân như phủ một lớp màu lên người của người nọ, tạo thành một vòng ánh sáng xung quanh y.
Không thể nói là kinh diễm, dù sao cũng là người quen, chỉ có thể nói nếu Hoắc Phong Liệt mặc hồng bào là cao lớn oai hùng, tuấn mỹ thư lãng thì Liễu Chẩm Thanh quả thực là như biến thành một người khác vậy, không, là như thời gian quay ngược, bọn họ lại nhìn thấy Liễu Chẩm Thanh trong trí nhớ.
Thần tiên giáng trần, phong hoa khuynh thế gian.
Đến cả Hoắc Phong Liệt cũng ngây dại, ánh sáng trong mắt như hóa thành sao trời, mang theo tình yêu vô hạn như biển rộng trời cao, hắn lẩm bẩm gọi: “Thanh ca.”
Liễu Chẩm Thanh cũng không đứng cho đứng đắn, dựa vào một bên khung cửa, ánh mắt bỡn cợt, mặt mày sinh động, khóe miệng hơi cong lên, dáng người tựa cành liễu trong gió, da thịt trắng như tuyết, cốt cách như ngọc, hồn hóa phong thái, tinh xảo lại xinh đẹp, tự do lại tiêu sái.
“Phong Liệt, hóa ra đệ rất biết chơi rubik nha.” Giọng Liễu Chẩm Thanh hơi cao lên, nghe thì như trêu chọc, lại có chút ý ngầm nói sẽ tính sổ sau. Ngón tay thon dài trắng nõn chậm rãi chạm vào khối rubik bằng ngọc treo bên hông.
Ban đầu mọi người còn chưa phản ứng lại, sau đó Lê Tinh Nhược đi ra đạp bay luôn bậc thang đi xuống của nhị thúc nhà mình.
“Hết cách rồi, ai bảo trước kia ngươi không dành nhiều thời gian cho nó, nó không thể không bày mưu, để ngươi bầu bạn nhiều hơn chứ. Năng lực ở phương diện này của nó chưa chắc đã kém ngươi đâu, không tin thì sau này các ngươi lại so tài đi.”
Hoắc Phong Liệt sửng sốt, lập tức lấy lại tinh thần, mặt đỏ lên, sắp đỏ bằng hỷ phục trên người hắn rồi.
Lúc này mọi người mới hiểu, đồng loạt khó tin nhìn Hoắc Phong Liệt.
Không ngờ nha, không ngờ nhìn thì trung hậu thành thật mà chỉ vì muốn dành sự chú ý của mỹ nhân mà cũng đầy một bụng ý xấu như vậy!
Hoắc Phong Liệt cũng mặc kệ mọi người trêu đùa, trực tiếp đi lên trước, đứng dưới bậc thang, từ phía dưới giơ tay ôm lấy Liễu Chẩm Thanh, ngẩng đầu nhìn Liễu Chẩm Thanh, lại bày ra dáng vẻ tiểu cẩu biết sai nhận sai, lập tức chọc Liễu Chẩm Thanh bật cười.
“Thanh ca, ta tới đón huynh.”
Liễu Chẩm Thanh cũng không trêu hắn nữa, khẽ ừ một tiếng, vẻ bỡn cợt trên mặt đã biến thành nhu tình.
Hai mắt Hoắc Phong Liệt sáng ngời, trực tiếp bế Liễu Chẩm Thanh lên.
Liễu Chẩm Thanh có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng không giãy giụa, nói: “Lúc này hẳn là nên nắm tay nhau đi chứ.”
Ngụ ý phần đời còn lại hai người sẽ nâng đỡ nhau, đồng cam cộng khổ.
Nhưng bước chân Hoắc Phong Liệt vẫn vững vàng, ôm chặt Liễu Chẩm Thanh nói: “Ta muốn ôm huynh.”
Liễu Chẩm Thanh đương nhiên sẽ không cãi cọ cái gì, chỉ có thể nhận tiếng cười vang của mọi người, an ổn mà không hề cố sức để phu quân nhà mình ôm vào đại đường.
Lúc này ở đại đường chỉ có sư phụ không tới tham gia cùng họ đang ngồi đó.
Sư phụ chậm rì rãi uống trà, thấy họ đã tới thì nhanh chóng chỉnh lại tư thế, lần đầu tiên làm cao đường cho người khác, có chút khẩn trương.
Sau đó Lê Tinh Nhược cũng ngồi vào trị trí cao đường cho Hoắc Phong Liệt.
Hoắc Phong Liệt buông Liễu Chẩm Thanh xuống. Vân Từ cùng Vân Khiêm làm tiểu hỷ đồng, đưa khăn đỏ thẫm cho họ.
Hai người mỗi người nắm một bên, nhìn nhau. Khăn đỏ thẫm tựa tơ hồng kết nối cả hai.
Việt Húc Thiển là người duy nhất đã thành thân trong cả đám, đảm nhiệm vị trí chủ trì hôn lễ.
Cả gian phòng tràn ngập tiếp hoan hô, không khí vui mừng náo nhiệt.
Nhất bái thiên địa, cảm tạ trời xanh thương hại, để Liễu Chẩm Thanh trở về, để Hoắc Phong Liệt chờ được.
Nhị bái cao đường cùng người thân quen, cảm tạ bọn họ đã tương trợ, giúp hai người thoát khỏi khốn cảnh, lấy lại tự do.
Phu phu giao bái, hai người mặt đối mặt, Hoắc Phong Liệt si ngốc nhìn, Liễu Chẩm Thanh cũng hiếm khí có chút thất thố khẩn trương.
Đối bái, từ đây vĩnh kết đồng tâm, sinh tử gắn bó.
Kết thúc buổi lễ!
Đưa vào động phòng.
Hoắc Phong Liệt đứng lên, dáng vẻ vội vội vàng vàng, bế Liễu Chẩm Thanh lên rồi bay thẳng ra ngoài.
Những người khác còn chưa kịp phá thì đã chẳng thấy bóng dáng đâu.
“Đây là không cho chúng ta nháo động phòng à?”
“Đây là không cho chúng ta chuốc rượu hả?”
“Đây là không cho chúng ta chậm trễ xuân tiêu một khắc sao?”
“Nhưng mà… bây giờ vẫn là ban ngày mà?”
“Ha ha, đối với Hoắc Phong Liệt mà nói, ban ngày cũng không đủ!”
“Khác khứa lớn rồi tự hiểu phải tự mình tiếp mình đi!”
“Vừa rồi tỷ thí còn chưa uống đủ đâu, tới đây, thi uống rượu! Người cuối cùng ngã xuống sẽ là người thắng, thế nào!”
“Được!” “Được!” “Được!”
Tống Tinh Mạc lại ngăn cản Dịch Xuyên, “Ngươi đừng uống nhiều quá, ngươi uống rượu rất dễ đánh người, người bị thương luôn là ta!”
Dịch Xuyên trợn trắng mắt, trong lòng nói hắn đánh người còn hơn Tống Tinh Mạc chơi trò lưu manh nhiều.
Kiều Cận hiếm khi nhiệt tình xúi giục, ánh mắt lại nhìn về phía Liễu Kiều, dù sao chỉ khi Liễu Kiều không quá bình tĩnh thì hắn mới có thể chiếm chút lợi mà thôi. Liễu Kiều vẻ mặt vô tri, trong lòng còn đang cảm thán chủ nhân của mình đã gả ra ngoài rồi.
Hạ Lan trực tiếp lấy hai cái bình đặt trước mặt Tần Dư, cười lạnh nói: “Đều là rượu.”
Tần Dư chỉ lạnh lùng liếc mắt một cái, hạ quyết tâm không chịu khiêu khích.
Mà những người chỉ uống rượu đơn thuần lại chờ xem kịch. Đúng là ai cũng có ý xấu, ai cũng có tâm tư.
Trong phòng ngủ, Liễu Chẩm Thanh bị Hoắc Phong Liệt ôm tới trên giường, hôn triền miên lâm li, như thể muốn hòa vào linh hồn của đối phương.
Đến khi buông nhau ra, hai người đều như bừng tỉnh, toàn thân khô nóng.
Rõ ràng không phải lần đầu tiên, giờ khắc này lại thấy kích động như lần đầu động phòng.
Liễu Chẩm Thanh cho rằng Hoắc Phong Liệt sẽ trực tiếp vào chủ đề chính, nhưng lại bị Hoắc Phong Liệt kéo lên.
Liễu Chẩm Thanh còn chưa hiểu chuyện gì thì đã bị Hoắc Phong Liệt phủ khăn đội đầu đỏ.
Liễu Chẩm Thanh sửng sốt, buồn cười hỏi: “Làm gì vậy?”
Hai cái nam tử thành thân thì đâu có cần cái này.
Hoắc Phong Liệt cứng họng nói: “Trong mơ… chính là như vậy.”
Liễu Chẩm Thanh nghiêng đầu, cách lớp khăn đỏ cũng không thể nhìn thấy vẻ mặt của Hoắc Phong Liệt, chỉ có thể tưởng tượng chay.
Hoắc Phong Liệt từng nói, sau khi hắn động lòng, đã vô số lần mơ thấy bản thân vén khăn đỏ của Liễu Chẩm Thanh.
Có lẽ là chấp niệm cho nên muốn thực hiện được.
Khó được lúc Nhị Cẩu làm ra yêu cầu tùy hứng như vậy.
Liễu Chẩm Thanh cười cười, phối hợp ngồi ngay ngắn lên.
Màn lụa màu đỏ, khăn trải giường thêu long phượng. Người tốt đẹp nhất thế gian đội khăn hỷ màu đỏ ngồi trên mép giường, chờ đợi.
Hồng y như lửa ánh vào mắt Hoắc Phong Liệt.
Chậm rãi xốc khăn lên, mặt mày như họa, không tì vết tựa bạch ngọc, mỹ nhân như ngọn lửa, nóng tới tận tim Hoắc Phong Liệt.
Nếu trái tim có thể rời khỏi lồng ngực thì chắc chắn hắn sẽ đưa Thanh ca vào lòng, thay thế trái tim đang không ngừng nhảy nhót của mình.
Hoắc Phong Liệt đỡ lấy khuôn mặt Liễu Chẩm Thanh, thâm tình nói: “Thanh ca…”
Hai mắt Liễu Chẩm Thanh chợt lóe, đột nhiên quyến rũ nói: “Phu quân.”
Đôi mắt đen nhánh của Hoắc Phong Liệt như ánh lên tia lửa, thân thể cũng cứng lại.
Liễu Chẩm Thanh nhìn dáng vẻ ngây ngốc của hắn, cười gọi: “Phu quân?”
Ngay sau đó, thân thân ngả xuống, Liễu Chẩm Thanh không còn dùng ngữ điệu ngả ngớn của mình nói ra câu hoàn chỉnh nào được nữa.