Mọi người hoảng sợ nhìn một màn này, thị vệ nhìn tình hình căng thẳng nên rút đao, nhưng ngay khi đao rời vỏ, đột nhiên nghe được tiếng bước chân nhịp nhàng mạnh mẽ vang lến, đảo mắt nhìn thì thấy lối vào đã có mấy chục võ nhân cầm đao ùa tới, uy phong lẫm liệt, chính là đội cận vệ của Hoắc tướng quân.
Mà người dẫn đầu đội cận vệ hiển nhiên là hai huynh đệ Mạc Vũ và Mạc Kỳ.
“Bảo hộ Hoắc tướng quân, kẻ nào dám tấn công, giết không tha!”
Khí thế của những người từng lên sa trường đã uy hiếp mọi người, những thị vệ cầm đao vốn cũng không dám làm gì Hoắc tướng quân, chỉ là phản ứng theo bản năng mà thôi, nghe thấy vậy thì bản năng cũng bị rút lại, chỉ có thể vội vã buông đao.
“Hoắc Phong Liệt, ngươi đây là có ý gì, đánh người xong còn muốn tấn công phủ công chúa của ta sao?” Trưởng công chúa đã giận không thể át.
Đáy mắt Hoắc Phong Liệt hiện sắc đỏ sậm, trưởng công chúa ở đối diện nín thở, bà cảm thấy hình như bây giờ Hoắc Phong Liệt còn nguy hiểm hơn lúc trước nữa.
“Cũng chỉ là trừng phạt tật xấu nói không giữ mồm giữ miệng của Vinh công tử một chút mà thôi, điện hạ chớ khẩn trương.” Bạch Tố giải thích: “Hơn nữa, cận vệ của Hoắc gia quân cũng chỉ tấn trách bảo vệ Trấn Quốc tướng quân mà thôi, chỉ cần nhóm thị vệ rút lui thì họ tất lui.”
Trưởng công chúa đã tức cứng cả mặt, nhưng nhìn Hoắc gia quân như hung thần ác sát trước mắt, Hoắc Phong Liệt cũng vậy, cuối cùng đành cắn răng phất tay để thị vệ lui về.
Bọn họ vừa rút lui thì Hoắc gia quân cũng lui xuống, nhóm người nghiêm túc đứng bất động như tượng sau lưng Hoắc Phong Liệt, thời thời khắc khắc bảo hộ chủ tướng của mình.
Chuyện đã thành thế này thì yến hội đạp thanh cũng chẳng thể tiếp tục được nữa, trưởng công chúa nói một câu không thể chiêu đãi chu toàn, tiễn khách đi.
Mọi người lục tục cáo từ nhưng cũng không dám rời đi, chỉ muốn đợi Hoắc Phong Liệt đi trước rồi tính.
Hoắc gia quân đương nhiên là vây quanh Hoắc Phong Liệt đợi hắn ra lệnh.
Cuối cùng Mạc Vũ dẫn đội cận vệ rời đi cùng Hoắc Phong Liệt, bảo vệ hắn kín kẽ không một khe hở, như là đang đề phòng không để người ngoài nhìn trộm Hoắc Phong Liệt vậy, Bạch Tố thấy thế thì cũng không đi theo, ngược lại y lại rời đi cùng Liễu Chẩm Thanh.
Khi bọn họ sắp ra khỏi cổng thì lại thấy Mạc Kỳ đang đứng đợi họ ở đó.
“Bạch công tử, Liễu công tử……”
Nơi này có ba Liễu công tử, hai người còn lại cũng không dám ngẩng đầu nói chuyện với người thuộc Hoắc gia quân, thấy phó tướng có chuyện muốn nói thì nhanh chóng cảm tạ Hoắc tướng quân tương trợ rồi chạy về xe ngựa của mình.
Bạch Tố tiến lên hỏi: “Chiến Uyên thế nào rồi?” Cảm xúc dao động lớn như vậy, thân thể hẳn là…
“Tướng quân không sao, đang nghỉ ngơi trong xe ngựa, để thuộc hạ lại gửi lời nhắn cho Liễu công tử.” Mạc Kỳ nói xong thì nhìn về phía Liễu Chẩm Thanh.
Liễu Chẩm Thanh nghĩ lại có chút hoảng hốt, từ việc Hoắc Phong Liệt nổi giận đến việc hai người kia thảo luận tình huống của Hoắc Phong Liệt, y chỉ có thể liên tưởng đến một thứ. Nhị Cẩu lòng mang thù hận, bị người khác kích thích không nhẹ.
Hắn thật sự hận đến mức như vậy, đã tám năm rồi mà vẫn không thể tiêu tán hết sao?
Đại khái là vẻ mặt của Liễu Chẩm Thanh đã khiến Bạch Tố hiểu lầm, y liền thở dài một hơi nói: “Liễu công tử, còn nhớ lúc trước đã nói gì chứ? Hết thảy đều không liên quan đến ngươi, không cần để tâm. Lần này là Vinh Thế Minh nói bậy, đến cả chuyện của Hoắc đại ca cùng Hoắc đại tẩu mà cũng dám đem ra mỉa mai, còn nói đến cái chết của Hoắc đại ca nữa, căn bản là muốn tìm cái chết!”
“Cái gì! Cái tên khốn kia còn muốn nói chuyện này với tướng quân sao? Quả nhiên Mạc Vũ không nên ngăn ta lại, biết thế ta đã bổ thêm cho mấy đấm nữa, cho gã tàn phế luôn!” Tính cách Mạc Kỳ không quy củ lắm, giờ hận không thể dùng tay đấm chết ai kia.
Liễu Chẩm Thanh không nói gì, cũng không dám nhìn vào mắt họ, y không có gì để nói, chỉ có thể… trốn tránh.
“Việc hôm nay là do ta đã làm liên luỵ tới Hoắc tướng quân, ta không đến trước mặt làm phiền hắn nữa, nhờ Mạc phó tướng thay tại hạ chuyển lời xin lỗi và cảm tạ đến hắn.” Liễu Chẩm Thanh khom mình hành lễ.
Sau lần được y hỗ trợ bắt giữ gián điệp, Mạc Kỳ cũng đã đổi mới nhận thức về Liễu Chẩm Thanh, vội đáp: “Ta biết rồi. Đúng rồi, tướng quân để ta tới nói với ngươi, việc ngày mai đưa ngươi ra khỏi thành, tướng quân đã giao cho ta, cụ thể thế nào thì mời Liễu công tử phân phó?”
“Ngày mai ngay khi cửa thành mở ra thì ta muốn đi ngay, cho nên giờ Mão hai khắc xe ngựa của Liễu gia sẽ tới cửa đông của kinh thành chờ Mạc phó tướng tới đón, được không?” Liễu Chẩm Thanh có vẻ rất vội vã, tốc độ nói chuyện không khỏi nhanh hơn mấy phần.
Mạc Kỳ gật đầu đáp: “Được chứ.”
Liễu Chẩm Thanh lại hành lễ cảm tạ, xoay người cảm tạ Bạch Tố thêm lần nữa rồi cũng rời đi.
Nhưng là Bạch Tố lại đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, ngăn Liễu Chẩm Thanh lại: “Phải rồi, Liễu công tử có hứng thú với việc giải hộp cơ quan không?”
Liễu Chẩm Thanh sửng sốt, không hiểu sao đột nhiên y lại hỏi chuyện này: “Bình thường.”
Bạch Tố lập tức cười nói: “Tuy rằng hôm nay đã xảy ra rất nhiều xung đột, nhưng khi nhìn Liễu công tử giải ngàn khoá, ta đã phát hiện Liễu công tử cũng không đơn giản, lúc ấy ta còn đánh cược với Hoắc tướng quân, rằng nếu ngươi có thể thắng được Vinh Thế Minh thì sẽ nhờ ngươi giúp một tay, để ngươi thử giải một cái hộp cơ quan xem thế nào.”
Lời này vừa nói ra, Liễu Chẩm Thanh còn chưa phản ứng gì thì Mạc Kỳ đã kinh hãi nói: “Bạch công tử, ngươi……”
“Yên tâm đi, tướng quân nhà ngươi đã biết rồi, hơn nữa vốn chẳng phải bí mật gì. Ta là thấy ngày mai Liễu công tử đã phải đi rồi, sợ sẽ bỏ lỡ cơ hội này, nhỡ Liễu công tử có thể giải được thì sao.” Bạch Tố cười nói.
Liễu Chẩm Thanh thật sự không biết bọn họ đang nói cái gì, vẻ mặt nghi hoặc.
Kỳ thật chuyện này đúng không phải bí mật, trên phố lời đồn nào cũng có, chỉ có người “mất trí nhớ” này là không biết gì thôi.
Bạch Tố liền giải thích: “6 năm trước, Hoắc tướng quân chinh chiến sa trường bị trọng thương, khi ấy đại tẩu của hắn không có mặt, không ai cứu được, giữa lúc nguy hiểm đã có một vị thế ngoại cao nhân râu tóc bạc phơ mà khuôn mặt vẫn trẻ trung xuất hiện, vị ấy đã dùng một phương pháp đặc biệt để bảo vệ mạng sống của Hoắc tướng quân, chống đỡ được đến khi Hoắc đại tẩu tới nơi.”
Liễu Chẩm Thanh nghe đến đó thì lòng thắt lại, tuy đã sớm đoán được rằng khi không có y cùng Hoắc Phi Hàn che chở, Nhị Cẩu chắc chắn sẽ phải trải qua nhiều nguy cơ hiểm hóc mới có thể trở thành chiến thần vang danh một thời như bây giờ, nhưng nghe kể thì vẫn thấy lòng mình buồn bã.
“Vị thế ngoại cao nhân kia không để lại tên họ, chỉ để lại một cái hộp gấm cho Hoắc tướng quân, nói bên trong cất một món đồ, có người nói là kho báu, có người lại bảo là bí tịch võ công, có người lại cho rằng là linh đan diệu dược, dù sao cũng đều là thứ tốt… Không ai biết vị ấy đã nói gì với Hoắc tướng quân, chỉ biết sau đó Hoắc tướng quân đã ra sức tìm cách giải cơ quan, hoặc mời người có hứng thú tới giải, nhưng đều không thành công, suốt 6 năm ròng, dần dần trở thành hộp gấm trong lời đồn. Cho tới bây giờ, Hoắc tướng quân vẫn còn đang nghĩ cách tìm người giải giúp mình.”
Liễu Chẩm Thanh nghe vậy thì mơ màng nói: “Cái đó… ta không có ý mạo phạm, nhưng không phải là lừa đảo đó chứ.”
Người cổ đại cứ thích ra vẻ thần bí, vì mục đích nhỏ nhoi mà cứ giả thần giả quỷ, đột nhiên có một kẻ chẳng giống ai như y xuất hiện nên Đại Chu mới lưu hành trò chơi giải ngàn khoá, đương nhiên người tài trong thiên hạ nhiều vô số, nhiều người như vậy mà còn không giải được thì chỉ có thể là không có cách giải thôi.
Bạch Tố nhịn cười nói: “Thật ra ta cũng từng nghiên cứu rồi, ta cảm giác có vẻ rất giống lừa đảo. Cơ quan trong hộp gấm kia không có quy luật nào hết.”
Mạc Kỳ nghe từ nãy đến giờ cũng nhịn không được mà gật đầu, “Còn không phải sao, những người tài tướng quân tìm về đều cảm thấy hắn bị lừa, ta từng nhìn thấy ông lão kia rồi, hành vi cử chỉ rất kỳ quái, còn nói với tướng quân rằng khi thời cơ đến thì hộp gấm khắc sẽ được mở ra, bảo tướng quân không cần sốt ruột, cứ kiên nhẫn chờ đợi, ta thấy không đáng tin lắm, nhưng đúng là ông lão đã cứu tướng quân một mạng, cho nên tướng quân có vẻ rất tin lời ông.”
Bạch Tố nói tiếp: “Tóm lại, ta cảm giác ngươi rất lợi hại trong phương diện này, cho nên mới muốn ngươi thử xem, thế nào, đến phủ tướng quân một chuyến chứ?”
Liễu Chẩm Thanh cự tuyệt tiếp xúc với người Hoắc gia thêm lần nữa, “Bạch công tử quá khen, ta chỉ là có chút am hiểu mà thôi, nhiều người tài như vậy còn không giải được, ta tới góp vui làm gì chứ.”
“Thử cũng không lỗ.” Bạch Tố tốt bụng nói.
Liễu Chẩm Thanh biết không có thể cứ từ chối mãi, bèn hỏi kỹ về hộp cơ quan nọ.
Thoáng nghe thì có vẻ rất phức tạp, mười vòng liên hoàn, y tức khắc nhíu mày tỏ vẻ bản thân không đủ trình nên đành thôi.
Đã nói đến vậy rồi, Bạch Tố cũng không miễn cưỡng nữa, vẻ mặt vô cùng tiếc nuối, chỉ có thể tiễn Liễu Chẩm Thanh đi.
Khi ngồi trên xe ngựa, cuối cùng tim Liễu Chẩm Thanh mới rơi xuống chỗ cũ, y giục xa phu mau chóng rời đi, lại không biết ở một chỗ ngoặt khác có một xe ngựa đang lẳng lặng đứng chờ.
Hoắc Phong Liệt yên lặng ngồi trên xe ngựa, đôi mắt đen nhánh dõi theo xe của Liễu gia đang rời đi, bàn tay vốn đang đặt trên gối không tự chủ được mà nắm chặt lại như thể muốn bắt lấy cái gì đó, mãi đến khi xe ngựa đi khuất dạng thì Hoắc Phong Liệt mới hồi thần lại, thẫn thờ đưa tay sờ lên ngực.
Đến khi Bạch Tố tới kiểm tra hắn và Mạc Kỳ quay lại bẩm báo, Hoắc Phong Liệt đã lấy lại vẻ lãnh đạm xa cách không đổi.
“Đúng rồi, vừa rồi ta đã mời Liễu công tử giúp ngươi giải hộp gấm nhưng y đã từ chối, nói rằng mình không giải được.”
Hoắc Phong Liệt nhắm mắt dưỡng thần, chỉ là nhẹ giọng ừ một tiếng.
“Hy vọng ta sinh thời có thể biết được đáp án, nếu không thì tò mò chết mất.” Bạch Tố cảm thán.
Hoắc Phong Liệt vẫn không tiếp lời, chỉ là nhớ tới lời mà vị thế ngoại cao nhân nói về hộp gấm.
Người nọ nói: Khi hắn mê mang mờ mịt cùng cực, đồ vật bên trong sẽ cho hắn biết đáp án.
Nghe giống lời tiên đoán về một thứ không có thực hơn.
Suốt 6 năm, không ít lần hắn mê mang, nhưng vẫn không thể mở hộp ra, hắn đã từng rất muốn biết, nhưng hiện tại lại như không còn cảm giác gì nữa rồi.
Hoắc Phong Liệt không hề nhiều lời, xe của phủ tướng quân phủ cùng chậm rãi đi về hướng ngược lại.
……
Liễu Chẩm Thanh trở lại phủ cũng không màng hai đệ đệ đang kích động kể chuyện, y vội vã quay về thu dọn hành lý, đợi đến khi lão gia đến tìm thì Liễu Chẩm Thanh đã bắt đầu sắp xếp hành trình rời đi của mình rồi.
Lão gia vốn định răn dạy Liễu Chẩm Thanh ra ngoài một chuyến không chỉ chọc trưởng công chúa và Vinh Thế Minh mà đến cả Bát công chúa y cũng đắc tội, nhưng thấy dáng vẻ như muốn chạy trốn của Liễu Chẩm Thanh thì ông cũng nói không nên lời, thôi, không cho y đi nữa thì sẽ thật sự đi không nổi mất.
Lúc này đã không còn trở ngại gì, sáng sớm hôm sau, người Liễu phủ đều ra cửa đưa tiễn.
Liễu Chẩm Thanh dẫn theo Cẩm Lý ngồi trong xe ngựa, đi cùng còn có bốn hộ vệ trong phủ cùng hai xa phu, lần lượt cáo biệt mọi người trong phủ, cuối cùng y thay Liễu Tiêu Trúc quỳ xuống hành đại lễ với lão gia, bấy giờ mới an tâm lên đường.
Chỉ là y đi chưa được bao lâu, quanh Liễu phủ đã có rất nhiều võ nhân ánh mắt bất thiện, tay mang vũ khí dần xuất hiện.
Đợi đến khi xe ngựa đến cửa đông thì Mạc Kỳ đã sớm chờ ở đó rồi.
Liễu Chẩm Thanh ra ngoài chào hỏi, Mạc Kỳ liền dẫn theo Liễu Chẩm Thanh đi tới trước mặt binh lính canh cửa thành, lấy lệnh bài của Hoắc tướng quân ra chào hỏi. Bởi vì từ sáng sớm đã có rất nhiều người tới xếp hàng chờ được thông qua để ra khỏi thành, cho nên Liễu Chẩm Thanh cũng không tiện dẫn theo đội ngũ mênh mông cuồn cuộn của mình đứng vào hàng, y để binh lính biết họ là được Hoắc tướng quân sắp xếp cho, nhận mặt là được, sau đó thì cứ tiến hành như bình thường.
Liễu Chẩm Thanh tính toán một chút, dựa theo chiều dài của đội ngũ, trừ đi thời gian xét duyệt, nhiều nhất là nửa canh giờ là y có thể thực sự rời khỏi kinh thành. Nghĩ vậy, tâm trạng vẫn luôn căng thẳng của Liễu Chẩm Thanh cuối cùng cũng được thả lỏng.
Mạc Kỳ thấy Liễu Chẩm Thanh vui vẻ như vậy thì không khỏi lấy làm kỳ lạ. Nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: “Hắn là không cần đợi lâu lắm đâu, sáng sớm trời lạnh, Liễu công tử có thể ngồi trong xe ngựa chờ, bọn họ đã nhớ thân phận của ngươi rồi, đợi lát nữa ngồi xe ngựa ra ngoài là được.”
Liễu Chẩm Thanh nói lời cảm tạ xong liền nói: “Đã vậy thì ta cũng không làm chậm trễ Mạc phó tướng nữa, hẳn Mạc phó tướng rất bận, không cần tốn thời gian đợi cùng chúng ta đâu.”
Mạc Kỳ vốn định nhìn Liễu Chẩm Thanh rời đi, hoàn thành nhiệm vụ, nhưng nghĩ một chút thì thấy đúng là không cần thiết, hơn nữa mình ở đây thì hạ nhân Liễu gia hình như rất căng thẳng, vì vậy Mạc Kỳ chắp tay định cưỡi ngựa rời đi.
Nhưng khi Mạc Kỳ lên ngựa, Liễu Chẩm Thanh vẫn gọi Mạc Kỳ lại.
“Liễu công tử còn có gì phân phó?” Mạc Kỳ hỏi.
Liễu Chẩm Thanh do dự một chút, nghĩ đoạn rồi vẫn không tiếng động thở dài một hơi, coi như giúp Nhị Cẩu một lần cuối cùng đi.
“Thật ra tối qua trở về ta đã cẩn thận nghĩ lại chuyện hộp gấm, nghĩ ra một cách.”
Mạc Kỳ chợt trừng lớn hai mắt nhìn Liễu Chẩm Thanh: “Công tử mời nói.”
“Nếu vị thế ngoại cao nhân kia không quy định rõ là ai giải, giải thế nào, thì ta nghĩ, đã vậy thì sao không trực tiếp bổ ra xem bên trong có gì chứ? Vì sao cứ phải giải từng bước chứ? Lúc trước ta cũng từng gặp hàng lỗi không thể giải được thì cứ bổ ra luôn. Hơn nữa dù hộp gấm làm từ chất liệu gì đi chăng nữa, ta thấy bội kiếm của Hoắc tướng quân cũng không đơn giản, hẳn là bảo kiếm chém sắt như chém bùn, bổ một cái hộp gấm cũng đơn giản thôi nhỉ.”
Liễu Chẩm Thanh tùy ý nói.
Mạc Kỳ lần đầu nghe được đề nghị như vậy thì nghệt mặt ra, sau đó lại có cảm giác ngờ ngợ, giống như lần y bảo họ phóng hoả vậy, nhưng cuối cùng vẫn do dự hỏi: “Như thế… coi như là chơi xấu nhỉ, có… có được không?”
Cảm giác biện pháp này không phải loại không thể tưởng tượng được, chỉ là không có ai nghĩ theo hướng đó thôi.
“Dù sao biện pháp ta có thể nghĩ đến chỉ có một cái đó thôi.” Liễu Chẩm Thanh nhún vai.
Vẻ mặt Mạc Kỳ cho thấy quan niệm của mình đã bị dao động.
Liễu Chẩm Thanh lắc tay áo, chắp tay, “Mong sau này Hoắc tướng quân một đời an khang, sống lâu trăm tuổi, cáo biệt tại đây.”
Mạc Kỳ sửng sốt, cảm giác ít nhiều gì Liễu Chẩm Thanh vẫn có chút để ý tới tướng quân, cho dù y có mất trí nhớ… Nhưng khi Mạc Kỳ nhìn qua lại chỉ thấy vẻ mặt của Liễu Chẩm Thanh không giống như đang thầm mến, mà càng giống như… đang chúc phúc tiểu bối.
Mạc Kỳ hơi choáng váng, chắp tay cáo từ, lúc này mới cưỡi ngựa rời đi.
Liễu Chẩm Thanh trở lại bên trong xe ngựa, không lâu sau, xe ngựa bắt đầu chậm rãi tiến về phía cửa thành.
……
Hoàng cung, Ngự Thư Phòng, Hoàng Thượng thở dài một hơi chậm rãi nói: “Xem ra Liễu gia thật là mệnh không tốt. Truyền lệnh…… Cẩm Y Vệ dẫn người tróc nã toàn bộ người trong Liễu phủ, áp giải vào thiên lao chờ xét xử.”
“Vâng!” Hạ Tông tổng chỉ huy Cẩm Y Vệ nhận lệnh.
“Cứ lấy danh nghĩa gian lận khoa cử đi.”
Nói đoạn Hoàng Thượng cúi đầu, bút son trong tay nhẹ nhàng xẹt qua, trên giấy viết mấy chữ “đại điển cày bừa vụ xuân”, “phản tặc”, “tiến vào kinh thành”, “vận chuyển đường sông” vân vân.
Sau khi tất cả lui xuống, Hoàng Thượng mới buồn bã nói: “Chớ trách trẫm nhẫn tâm……”
……
“Cái gì? Tróc nã Liễu gia?” Tần Dư khiếp sợ.
Hạ Lan vội vã phải rời đi, nói: “Đúng vậy, một canh giờ trước đã chuẩn bị, bệ hạ vừa hạ chỉ, ta mới nhận được tin tức, đang định đi làm việc đây.”
“Vậy Liễu Tiêu Trúc kia… y đã đi chưa?” Tần Dư nhíu mày nghi hoặc hỏi.
“Ta không rõ ràng lắm, gần đây bận quá, không thì… báo cho Chiến Uyên một tiếng? Dù sao Liễu Tiêu Trúc vẫn có ân với cặp long phượng, Chiến Uyên vẫn muốn che chở tận tình.”
“Được, ta phái người đi báo.” Tần Dư đáp.
……
Mạc Kỳ trở lại tướng quân phủ, liền đi thẳng tới đình viện của Hoắc Phong Liệt, mà lúc này Hoắc Phong Liệt đang ngồi bất động như đá để luyện công.
Thấy Mạc Kỳ trở về thì ngừng lại, dò hỏi tiến triển.
Mạc Kỳ nói: “Tướng quân yên tâm, đã chào hỏi xong, đã an bài thỏa đáng, đúng rồi, trước khi đi Liễu công tử có nói với ta…”
Mạc Kỳ thuật lại lời Liễu Chẩm Thanh nói một lượt, Hoắc Phong Liệt nghe ngây ngẩn cả người.
“Thuộc hạ cảm thấy biện pháp khả thi.” Mạc Kỳ nói.
Hai mắt Hoắc Phong Liệt chợt lóe, hắn im lặng chốc lát sau đó không chút do dự xoay người đi về phía thư phòng.
Nhưng đúng lúc này trên nóc nhà lại có một người nhảy xuống tấn công về phía Hoắc Phong Liệt.
Mạc Kỳ đang định ra tay nhưng thấy rõ người tấn công thì bất động.
“Nhị thúc! Ta mới học được một chiêu, chúng ta khoa chân múa tay một chút đi.”
Hoắc Vân Từ mặc áo giáp phi về phía Hoắc Phong Liệt, Hoắc Vân Kiêm cũng xuất hiện ngoài cửa viện, mỉm cười quan sát.
Tuy thường ngày Hoắc Phong Liệt sẽ luyện công cùng cặp long phượng nhưng giờ phút này tâm tư của hắn lại không đặt ở đây, có một cảm giác nóng nảy kỳ quái sục sôi trong thân thể hắn, chỉ nghĩ nhanh chóng kết thúc, mà cách nhanh nhất là đánh rơi vũ khí của đối phương, chế phục đối phương bằng một chiêu trí mạng.
Lại không biết Hoắc Vân Từ chính là đang chờ một chiêu này.
Đợi Hoắc Phong Liệt đoạt binh khí trong tay mình đi rồi tấn công về phía cô nàng, Hoắc Vân Từ không né mà còn nghênh diện lao tới, động tác khác thường này khiến Mạc Kỳ đứng cạnh sửng sốt, chỉ thấy Hoắc Vân Từ lấy cánh tay làm gông xiềng, trực tiếp kẹp chặt lấy đao của Hoắc Phong Liệt. Cô nàng này đã luyện chiêu này rất lâu, cứ sợ không bắt được, dù sao đây cũng là điểm mấy chốt cho chiêu tiếp theo mà.
Ngay khi nhìn thấy chiêu này, ánh mắt của Hoắc Phong Liệt đã thoáng thay đổi.
Có lẽ là trời xanh không phụ lòng người, có lẽ là do Hoắc Phong Liệt thất thần, Hoắc Vân Từ hoàn thành chiêu thứ nhất.
Nếu tay bị khống chế, vũ khí cũng bị cướp đi, dựa theo kịch bản thông thường thì tất nhiên sẽ phải dùng đến chân.
Nhưng mà lúc này Hoắc Vân Từ lại cong môi cười, trên tay còn lại chợt loé ánh sáng bạc giữa những ngón tay, vậy mà cô nàng lại giấu một con dao.
Dao bổ về phía Hoắc Phong Liệt, nhắm vào yết hầu.
Đồng tử của Hoắc Phong Liệt co rụt lại, như thể đang thấy vô số bóng chồng lên nhau, hình ảnh quen thuộc thay thế Hoắc Vân Từ trước mắt hắn, bên tai cũng truyền tới tiếng nói của huynh trưởng.
Sau giờ ngọ, mấy người luyện võ trong viện.
“Chẩm Thanh, chú ý, nhằm vào yết hầu là động tác giả, đối phương nhất định sẽ nghiêng đầu tránh đi giống ta. Lúc này cổ tay của đệ phải lập tức…”
Hoắc Phong Liệt nghiêng đầu tránh đi, trơ mắt nhìn Hoắc Vân Từ xoay cổ tay.
“Liễu Chẩm Thanh, biết động mạch cổ ở đâu chứ, nhắm vào đó… Nếu ngươi không tìm được ta sẽ mách sư phụ, xem sư phụ có phạt ngươi không!”
Dao tên tay Hoắc Vân Từ đổi hướng đâm thẳng vào gáy Hoắc Phong Liệt.
Chiêu độc ác như vậy khiến mạc Kỳ xem mà trợn mắt, kinh ngạc cảm thán đây là một chiêu tuyệt sát lấy yếu thắng mạnh đó! Mà sau đó đồng tử cũng run rẩy.
“Tướng quân!”
“Tỷ!”
Hai người đứng xem liên tiếp hô lớn.
Hoắc Vân Từ cũng kinh ngạc, tay cô nàng đã đến quá gần không thể thu lại được nữa, chỉ có thể dựa vào Hoắc Phong Liệt tránh đi, nhưng Hoắc Phong Liệt lại đang xuất thần.
Dựa vào thân thủ của Hoắc Phong Liệt cùng tốc độ của Hoắc Vân Từ thì đây là một chiêu mà hắn có thể dễ dàng tránh được, Hoắc Vân Từ cũng chỉ muốn khoe khoang sát chiêu mình mới luyện được một chút mà thôi, nhỡ mà làm thương…
“Nhị thúc!”
Gần như chỉ trong chớp nhoáng, dao đã sắp cắt vào da nhưng lại bị Hoắc Phong Liệt bắt được cổ tay.
Hoắc Vân Từ thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Nhị thúc, người làm gì vậy, làm ta sợ muốn chết.”
Chính là ngay sau đó, Hoắc Vân Từ ngây ra, bởi vì trên mặt Hoắc Phong Liệt xuất hiện một vẻ mặt khó có thể hình dung được, như thể có gì đó đã phá đất đâm chồi, như thể khẩn trương mà lại vô thố, nhưng cảm xúc như vậy không nên xuất hiện trên mặt nhị thúc của cô mới đúng chứ. Đồng thời, Hoắc Vân Từ cảm thấy cổ tay mình sắp bị bóp nát rồi.
“Nhị thúc?” Hoắc Vân Từ sợ hãi.
Hoắc Vân Khiêm cùng Mạc Kỳ cũng cảm giác Hoắc Phong Liệt có chỗ không thích hợp, đang định tới gần thì nghe thấy Hoắc Phong Liệt như tàn nhẫn ép hỏi: “Ngươi học được chiêu này từ đâu?”
Hoắc Vân Từ sửng sốt, tức khắc thấy lúng túng, tưởng Hoắc Phong Liệt không cho phép mình dùng chiêu thức nguy hiểm như vậy. “Nhị thúc, có phải nó không tốt hay không, sau này con sẽ không dùng nữa.”
“Ai dạy ngươi!” Hoắc Phong Liệt lại khó được một lần lớn tiếng với cháu gái. “Mẫu thân của ngươi, hay là…”
“Mẫu thân?” Hoắc Vân Từ sửng sốt, hiển nhiên hoàn toàn không nghĩ tới đáp án này.
Phản ứng đó cũng đủ để Hoắc Phong Liệt loại bỏ đáp án chính xác duy nhất đi, tim hắn không khỏi treo lên, đồng tử cũng khẽ rung động.
Tuy Hoắc Vân Khiêm cũng không hiểu tại sao lại như vậy, nhưng thấy nhị thúc muốn biết thì vẫn tự biết nên nói hết ra.
“Thật ra là lần trước khi tử chiến ở sòng bạc Long Hưng, nhìn thấy đòn phản kích trong lúc hoảng loạn của Liễu thế thúc không biến võ công, tỷ tỷ cảm thấy chiêu này rất tốt nên mới chậm rãi cải tiến lại thành như bây giờ.”
Liễu thế thúc…… Liễu Tiêu Trúc…… Liễu……
Những nghi ngờ vớ vẫn, những suy nghĩ si tâm vọng tưởng ùa về trong trí óc hắn, bóng người chợt loé, Hoắc Phong Liệt biến mất tại chỗ.
Có người đã từng nói: Trên thế giới nào có nhiều cái trùng hợp như vậy chứ, trùng hợp nhiều là lẽ đương nhiên, dù không thể tưởng tượng được thì đó cũng là chân tướng.
Cùng tiếng hộp gấm bị Thuần Quân kiếm bổ đôi, một tờ tờ giấy ố vàng tựa cọng lông chim hư ảo chậm rãi đáp xuống trước mặt Hoắc Phong Liệt.
Hoắc Phong Liệt duỗi tay cầm lấy, trên giấy chỉ có một câu.
“Vốn là thiên ngoại khách, chẳng may nhạ trần ai, nếu đã lưu lại nợ, tự nhiên hồn quy lai.”*
*Vốn đã là khách đến từ nơi khác, chẳng may về cát bụi, nếu đã để lại nợ, đương nhiên hồn sẽ về.