Sau Khi Sống Lại, Thừa Tướng Chỉ Muốn Buông Thả

Chương 27

Đợi đến khi ba người đuổi tới thư phòng thì thấy hộp gấm vỡ vụn trên đất, mà trên tay Hoắc Phong Liệt lại đang nắm chặt một tờ giấy, hắn rũ đầu, mờ mịt đứng đó giống như đã mất hết sức lực.

“Nhị thúc?”

“Tướng quân?”

Ba người vừa cất tiếng gọi thì ngoài cửa đã truyền tới tiếng Điền quản gia.

“Nhị gia, Tần đại nhân phái người tới truyền tin khẩn, nói hiện Cẩm Y Vệ đang tróc nã hoàng thương Liễu gia, nghe nói nhà họ bị nghi có dính líu tới việc tiếp tay cho gian lận khoa cử, muốn bắt hết người trong phủ vào thiên lao, Tần đại nhân hỏi ngài có muốn quản chuyện của Liễu Tiêu Trúc công tử không?”

“Cái gì? Liễu thế thúc bị bắt á?” Hoắc Vân Từ cùng Hoắc Vân Khiêm đều kinh ngạc, sau đó quay sang nhìn Mạc Kỳ vừa đưa người đi xong.

Sắc mặt Mạc Kỳ vặn vẹo: “Đây… hẳn xe ngựa của Liễu công tử vẫn ở cửa đông…”

Mạc Kỳ còn chưa dứt lời thì đã thấy trước mặt nổi gió, nháy mắt đã thấy Hoắc Phong Liệt lao ra cửa, xoay người tránh Điền quản gia.

“Nhị gia, ngài…” Điền quản gia mới vừa mở miệng thì thấy Hoắc Phong Liệt ngẩng đầu lên.

Trong nháy mắt đó, Điền quản gia tái mặt, bởi vì ông thấy sắc đỏ tươi tràn lan trong đôi mắt hẹp dài lạnh băng kia, bởi vì động tác của hắn nên có thể loáng thoáng thấy được đường vân màu xanh xanh nâu nâu dưới quai xanh. 

Nhưng Điền quản gia còn chưa kịp phản ứng thì Hoắc Phong Liệt đã dùng khinh công bay ra khỏi đình viện.

“Không ổn, bệnh cũ của Nhị gia phát tác rồi! Mạc phó tướng, mau đuổi theo!”

Phía trước cổng thành phía đông, đám đông bắt đầu xôn xao.

Bên trong xe ngựa, Liễu Chẩm Thanh cùng Cẩm Lý đang chơi trò chơi, Cẩm Lý thua, hình phạt của Liễu Chẩm Thanh cho Cẩm Lý là xoay người cậu ta mấy vòng, lấy đó như để cầu chút vận may.

Nhưng tiếng xôn xao ngoài kia vẫn quấy rầy người bên trong.

Cẩm Lý ló đầu ra nhìn nhìn, lập tức lùi về sau: “Chủ tử, hình như cổng lớn sắp bị đóng lại thì phải?”

Liễu Chẩm Thanh xốc mành lên nhìn, tức khắc chau mày.

Nhìn tình huống phía xa, có nhiều thị vệ đi ra ngoài hơn, xếp hàng lại đuổi đám đông đi, rõ ràng là các bước để phong tỏa thành mà.

Đã xảy ra chuyện gì vậy?

Đang nghĩ ngợi thì đột nhiên thấy ở phía xa là thị vệ Mạc Kỳ đã dẫn y tới gặp đang nói chuyện gì đó với một người khác, nhìn trang phục thì là… Cẩm Y Vệ!

Rất nhanh thị vệ đã chỉ về phía họ, sau đó Cẩm Y Vệ vung tay lên, lập tức đội ngũ tập hợp lại, nhanh chóng lao về phía này.

Bị Cẩm Y Vệ theo dõi cũng không phải chuyện tốt gì, hơn nữa lại có động tĩnh lớn như vậy, có lẽ là tới bắt giữ.

Liễu Chẩm Thanh hơi híp mắt, tình huống không rõ, cứ chạy cái đã, y nhanh chóng quyết định hạ lệnh với hạ nhân trên xe ngựa, “Các ngươi mau rời khỏi xe, phân tán ra, đừng ngẩng đầu lên, về Liễu phủ chờ tin tức.”

Nói xong, không đợi mọi người phản ứng, Liễu Chẩm Thanh liền kéo Cẩm Lý nhảy xuống khỏi xe ngựa, xuyên qua đám người, chui vào một cái ngõ nhỏ.

Đừng nói Cẩm Lý ngơ ngác, những người khác cũng không kịp phản ứng cho nên vẫn bị Cẩm Y Vệ tới tóm trọn.

Bọn họ cùng Liễu gia cũng chỉ là người làm thuê mà thôi, đương nhiên sẽ không có mấy cái như trung tâm yểm hộ, bị chất vấn thì cũng hoảng loạn chỉ hướng Liễu Chẩm Thanh đã rời đi.

Nhưng Liễu Chẩm Thanh đã sớm quyết đoán chạy sang hướng ngược lại.

“Chủ tử, sao… sao lại thế này?” Cẩm Lý chạy thở hổn hển, bối rối mếu máo hỏi.

“Ta không biết, nhưng chắc chắn đã xảy ra chuyện, Cẩm Lý, chúng ta chia ra hành động, đều quay trở lại Liễu phủ, nếu… nếu thật sự có chuyện xảy ra, hãy giấu bản thân cho tốt!”

Thật ra đến nước này, Liễu Chẩm Thanh đã bắt đầu đoán ra có thể có liên quan đến chuyện ngày hôm qua, nhưng nghĩ lại thì liệu Bát công chúa cùng trưởng công chúa có năng lực chỉ huy Cẩm Y Vệ tạm thời phong tỏa cổng thành sao? Trừ phi là họ muốn tìm lí do nào đó để hãm hại y.

Hay là quay về Liễu phủ, che giấu bản thân để theo dõi diễn biến, dù sao hiện tại y không thể dễ dàng hiện thân.

Cẩm Lý tuy nôn nóng lo lắng, cứ dây dưa mãi, nhưng cuối cùng vẫn nghe lời chọn một đường lén lút về Liễu phủ, còn Liễu Chẩm Thanh định bụng sẽ ở lại gần thành đông để quan sát xem thế nào.

Đội mũ áo choàng lên, nấp trong một con ngõ nhỏ hẹp, mượn đống đồ bỏ đi để che đậy thân thể, nhìn Cẩm Y Vệ tách ra tìm người, mục tiêu chính là y.

Liễu Chẩm Thanh cân nhắc lợi hại, đang nghĩ xem bước tiếp theo nên làm gì thì đột nhiên cảm thấy sau lưng có khí lạnh tới gần.

Khi còn là Liễu tướng gia đã bị ám sát vô số lần, tính cảnh giác cũng từ đó được huấn luyện ra, Liễu Chẩm Thanh nghiêng người tránh đi, chỉ thấy một thanh đại đao xẹt qua tai chém vào rương gỗ trước mặt.

Liễu Chẩm Thanh men theo vách tường xoay người rời đi, trước mắt nhanh chóng hiện ra mấy tên cải trang thành dân chúng bình thường, chỉ thấy tay chúng cầm đại đao, vẻ mặt hung ác, rõ ràng là sát thủ.

Càng quan trọng hơn là chúng quen mắt, Liễu Chẩm Thanh nhớ những người mình đã gặp qua, y có ấn tượng với trang phục của những người đã đứng xếp hàng đợi cùng mình trước đó.

“Các ngươi là ai, muốn giết ta?” Liễu Chẩm Thanh thuận tay nhặt một cái gậy gỗ, đánh lui một tên nhào tới. Y cũng không biết võ công, đối đầu với một đám người như vậy thì hoàn toàn không có phần thắng, chỉ có thể nghĩ cách khác, “Chuyện gì cũng từ từ, ta có thể đưa tiền.”

Đột nhiên sâu trong con ngõ truyền tới tiếng cười nham hiểm quái dị, Liễu Chẩm Thanh ghé mắt nhìn thấy đối phương thì trợn tròn mắt.

Chỉ thấy Vinh Thế Minh mang theo một thứ giống khẩu trang đứng cách đó không xa, “Liễu Tiêu Trúc, hôm nay mạng của ngươi nhất định không giữ được nữa rồi!” Bởi vì răng đã rụng mất một nửa nên nói chuyện cứ bị lọt gió, nghe rất kỳ lạ, nhưng Liễu Chẩm Thanh cũng không có tâm trạng đi cười nhạo, tên này thực sự muốn mạng của y.

Rất hiển nhiên, Vinh Thế Minh đã ghi hận trong lòng, biết hôm nay y sẽ rời khỏi kinh thành thì an bài sát thủ tới trà trộn trong đám đông, có lẽ là định đợi y ra khỏi thành thì sẽ bám theo, nửa đường chặn giết, nhưng giờ cổng thành lại bị phong toả, cho nên gã chỉ có thể đổi thành vây sát ngay trong thành.

Chứng tỏ ít nhất chuyện phong thành này, chuyện của Cẩm Y Vệ không liên quan tới thế lực của trưởng công chúa.

Liễu Chẩm Thanh không kịp nghĩ lại, người này đã phát rồ rồi, xin tha cũng vô dụng, cho nên……

“Cứu mạng với, Cẩm Y Vệ, Liễu Tiêu Trúc ở đây này!” Liễu Chẩm Thanh cao giọng la lên, Cẩm Y Vệ vừa mới rời đi không lâu, đương nhiên sẽ nghe thấy.

Hiện tại y chỉ có thể cầu nguyện bản thân có thể kéo dài được thời gian.

Nhưng khó mà thực hiện được, con ngõ nhỏ hẹp rất nhanh đã bị vây kín thành một bãi săn bắn, Liễu Chẩm Thanh không chạy được mấy bước thì đã bị dồn vào đường cùng, gậy cũng đã rơi, nếu không nhờ tính chất đặc thù của y phục Liễu gia, dày nặng rắn chắc thì hẳn đã đổ máu rồi.

Vinh Thế Minh nhìn đao sắp bổ về phía Liễu Chẩm Thanh thì cười dữ tợn, đột nhiên Liễu Chẩm Thanh lại chỉ về phía gã kinh hãi hô: “Hoắc Phong Liệt!”

Vinh Thế Minh giật mình, bóng ma để lại sau khi bị đánh đã khiến gã kêu một tiếng rồi ngồi thụp xuống quay ra đằng sau, mấy tên sát thủ cũng quay đầu nhìn chủ.

Nhưng khi Vinh Thế Minh thấy sau lưng không có một bóng người, biết mình bị lừa thì lập tức nổi giận, khi xoay lại nhìn thì Liễu Chẩm Thanh đã nhân đó chạy ra tới đầu ngõ rồi.

“Băm vằm hắn cho ta!”

Sát thủ nhận lệnh tiến lên, mà Liễu Chẩm Thanh vừa quay lại nhìn tình huống, vừa ra sức chạy về phía trước, ngay khi y sắp ra khỏi con ngõ đó thì thân thể chợt cảm nhận được một mối nguy rợn người hơn vừa rồi, nhưng mà… hình như không phải sát khí.

Không kịp phản ứng quay đầu lại, Liễu Chẩm Thanh lao thẳng vào ngực của ai đó, đúng hơn là ngực của một nam nhân. Sau đó cánh tay của y đã bị người nó nắm chặt lấy, mạnh như muốn bóp nát cả xương.

Liễu Chẩm Thanh lập tức đen mặt, cho rằng kẻ địch còn có người thứ sáu. Y chợt ngẩng đầu rồi lại bất ngờ lao vào một đôi mắt quen thuộc mà xa lạ, quen thuộc là vì người tới, xa lạ là vì màu đỏ… mắt đỏ? Mắt hắn đỏ sậm như đang cất chứa sự hỗn loạn cùng điên cuồng không bình thường.

“Hoắc…… Hoắc tướng quân?”

Liễu Chẩm Thanh kinh ngạc hô, nhưng đám người phía sau vì vấn đề về góc độ nên nhất thời không nhìn thấy người mới tới.

Chỉ nghe Vinh Thế Minh hét lớn: “Còn muốn chó cậy thế chủ, cáo mượn oai hùm? Mau, chém chết hắn!”

Hoắc Phong Liệt như không để ý tới những người khác, chỉ nắm chặt cánh tay của Liễu Chẩm Thanh, nhìn y chằm chằm.

Mà Liễu Chẩm Thanh lại đột nhiên cảm thấy an tâm, tuy không biết Hoắc Phong Liệt làm sao, nhưng có hắn ở đây, những tên kia có muốn thì cũng khó mà giết được y.

Quả nhiên giây tiếp theo, cũng không biết Hoắc Phong Liệt đã ra tay thế nào, chỉ thấy ánh sáng màu đen lạnh lẽo loé lên một cái, hai kẻ lao lên trước nhất đã lặng lẽ ngã xuống bên cạnh Liễu Chẩm Thanh. Đến một tiếng hét cũng không kịp rời khỏi cổ họng.

“Hoắc……” Cuối cùng Vinh Thế Minh cũng thấy rõ rồi, theo bản năng, chân gã nhũn ra không ngừng lùi về phía sau, “Mau, giết… giết…”

Những kẻ đó không thấy Hoắc Phong Liệt ra tay thì đồng bọn đã chết rồi, ai ngu mà tiến lên chứ, đương nhiên là cuống cuồng lùi ra phía sau.

Nhưng cũng chẳng rõ Hoắc Phong Liệt có phải kẻ địch hay không nữa, dù sao tầm mắt của hắn chưa hề dịch chuyển, vẫn luôn lẳng lặng nhìn chằm chằm vào Liễu Chẩm Thanh.

Chỉ là giơ tay một cái, Thuần Quân kiếm đã rời tay bay theo một góc độ xảo quyệt, theo tiếng rít như rồng ngâm, phá không bay qua, phi kiếm xử gọn ba kẻ còn lại trên một đường thẳng, cuối cùng xoạt một tiếng, cắm xuống phần đất trước mặt Vinh Thế Minh, lưỡi kiếm cắm sâu xuống đấy, doạ cho kẻ kia sợ hãi ngã ngồi, mùi tanh của máu trực tiếp doạ Vinh Thế Minh sợ đái ra quần.

Muốn bò dậy chạy thì đã không kịp nữa rồi, bởi vì Mạc Kỳ đã chặn phía sau gã, đè vai gã lại.

Mà lúc này Liễu Chẩm Thanh cuối cùng cũng có thể thở dài nhẹ nhõm một hơi, tùy ý lui về sau hai bước, y chỉ tuỳ tiện làm thế thôi, nhưng không hiểu Hoắc Phong Liệt trước mặt bị làm sao, cánh tay đang giữ lấy y như bị điều gì đó kích thích, hắn xoay cổ tay mạnh mẽ túm y trở về.

Liễu Chẩm Thanh ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Hoắc Phong Liệt, giờ còn cách y gần hơn ban nãy nữa, gần như chỉ cần ngẩng đầu một cái là có thể đụng phải hô hấp nóng bỏng của đối phương, nhiệt độ kia có vẻ không bình thường lắm, đôi mắt của hắn cũng thế.

Mà cái không bình thường hơn chính là hành động lúc này của Hoắc Phong Liệt.

Chiến thần Hoắc Phong Liệt vốn phải nên trưng khuôn mặt không đổi sắc đứng đầu thiên quân vạn mã giờ đây lại có vẻ chật vật, thất thố nắm chặt cổ tay Liễu Chẩm Thanh, rũ đôi mắt đỏ lừ, thều thào như sắp hết hơi: “Huynh… huynh muốn đi đâu?”

Liễu Chẩm Thanh:?? Không phải hắn biết mình muốn ra khỏi thành rồi à? 

“Ta… ta muốn rời khỏi kinh thành, nhưng mà…”

Sắc mặt Hoắc Phong Liệt lại khẽ biến, môi run rẩy như muốn nói gì đó nhưng lại không cách nào mở miệng, đuôi mắt cũng chậm rãi rũ xuống, nháy mắt lại khiến Liễu Chẩm Thanh tưởng bản thân đã nói lời gì đó quá đáng làm tổn thương hắn.

Mà lúc này người khiếp sợ hơn chính là Mạc Kỳ, bởi vì cậu ta chưa bao giờ thấy Hoắc tướng quân bị tái phát bệnh cũ mà còn có thể dịu dàng nói chuyện với người khác như thế này, đây… đây cũng coi như là dịu dàng nhỉ.

Chẳng lẽ là tướng quân đã uống thuốc, hay là phát tác không nghiêm trọng lắm? Nhưng sắc đỏ dưới đáy mắt đến giờ còn chưa lui mà.

Khi đang kinh hãi không thôi, Mạc Kỳ nghe được tiếng bước chân, lập tức lên tiếng nhắc nhở: “Tướng quân, Cẩm Y Vệ tới.”

Liễu Chẩm Thanh nhăn mày lại, vội vã nói: “Hoắc tướng quân, ta đi trước, không thể……”

Không đợi Liễu Chẩm Thanh nói xong, đầu hẻm đã truyền tới tiếng bước chân dồn dập, hiển nhiên đã không còn kịp nữa rồi.

“Người nào?” Người tới lớn tiếng chất vấn, ngay khi nhìn rõ thì vội cúi đầu hành lễ. “Tham kiến Hoắc tướng quân!”

Ngay trong chốc lát đó, Liễu Chẩm Thanh không kịp trở tay mà đã bị Hoắc Phong Liệt dùng một tay ôm vào lòng, tay kia hắn kéo áo choàng che kín y lại.

Liễu Chẩm Thanh ngây ra một lát thì cũng hiểu được, nhanh chóng phối hợp đứng bất động, tuỳ ý để cánh tay ôm mình của Hoắc Phong Liệt càng lúc ôm càng chặt, thậm chí mặt y đã dán sát lên xương quai xanh của Hoắc Phong Liệt rồi.

Giờ đây Liễu Chẩm Thanh cảm thấy thân thể của Hoắc Phong Liệt không bình thường, nhiệt độ này… Phát sốt sao? Lại còn cứng đờ và run rẩy với biên độ rất nhỏ, là do thân thể không khoẻ sao?

Bởi vì nhìn không thấy cho nên hiện tại Liễu Chẩm Thanh hoàn toàn không biết người bên ngoài đều đang dừng vẻ mặt hoảng sợ nhìn một màn này như thế nào.

Cẩm Y Vệ: Cái cảnh tượng này, đến tưởng tượng họ cũng không dám tưởng tượng ra nữa đấy được không? Hoắc tướng quân… đang… đang ôm một… một nam nhân đúng không? Bọn họ không mù đâu nhỉ?!

Mạc Kỳ: Tướng quân ôm Liễu Tiêu Trúc?! Dù có định cứu người thì cũng đâu cần hy sinh như vậy chứ! Dựa vào địa vị của tướng quân, muốn bao che cho Liễu Tiêu Truc cũng chỉ cần nói một câu thôi, nhiều nhất là sau đó đi xin lỗi hoàng thượng một câu. Tuy tướng quân không bị bệnh ở sạch nhưng cũng rất ít khi tiếp xúc với người khác như vậy đó! Hơn nữa cái dáng vẻ cúi đầu rũ mắt kia, căn bản là không thèm nhận ra có người tới, chỉ quan tâm tới người trong lồng ngực, nhìn kiểu gì cũng thấy tướng quân đang lo được lo mất, có cảm giác rất yếu ớt, không, đây là kiểu hình dung chó má gì vậy! Nhất định là do mình nhìn thấy ảo giác!

Không gian im lặng mấy giây đầy quỷ dị, Cẩm Y Vệ hoàn hồn, nhanh chóng nói: “Hạ quan phụng mệnh bắt giữ nghi phạm Liễu gia, vừa rồi nghe thấy… Ấy? Vinh Thế Minh, tướng quân, tên Vinh Thế Minh này hiện cũng là trọng phạm, phải bắt lại…” Thấy ở đây còn có mấy người khác, Cẩm Y Vệ kinh hãi.

Vốn Vinh Thế Minh cảm thấy người tới tức mình sẽ được cứu, không ngờ đến gã cũng bị bắt, “Các ngươi điên rồi, đang nói cái gì đấy? Ta chính là…”

“Khoa cử năm nay đã phát hiện ra hành vi gây rối loạn kỉ cương, sáng nay Hoàng Thượng đã hạ lệnh phải tra rõ, ngươi có tên trong danh sách những kẻ phải bị bắt.”

Vinh Thế Minh ý thức được điều gì, sắc mặt biến dạng.

“Tướng quân?” Mạc Kỳ dò hỏi ý tứ của Hoắc Phong Liệt, thấy Hoắc Phong Liệt chẳng thèm quan tâm thì dựa theo quy củ làm việc, giao người cho Cẩm Y Vệ.

Vinh Thế Minh bị bắt thì mới phản ứng lại, định cá chết lưới rách muốn kéo người xuống cùng mình, lập tức chỉ vài người Hoắc Phong Liệt đang ôm, định nói thì lại bị Mạc Kỳ nhanh tay lẹ mắt cho một đấm nát cằm.

Vinh Thế Minh miệng đầy máu kêu thảm thiết, răng còn sót lại cũng đi nốt, lúc này chẳng nói được gì nữa, chỉ có thể than khóc nức nở.

Nhóm Cẩm Y Vệ nhìn Mạc Kỳ, sắc mặt quái dị.

“Xin lỗi, lúc trước có thù riêng, sợ sau này không cơ hội báo thù nữa.” Mạc Kỳ xoa xoa nắm tay cười.

Người bên kia cũng không ngốc, đương nhiên đoán được ý của cậu ta, thủ lĩnh Cẩm Y Vệ vừa lúc đứng cạnh Hoắc Phong Liệt, chắp tay nói: “Tướng quân, chúng ta phụng mệnh tróc nã, người này là……”

Vừa mới vươn một ngón tay ra thì đã bị một ánh mắt cảnh cáo đầy nguy hiểm đâm vào, đôi mắt đỏ sậm như phủ kín tơ máu có lực sát thương cực cao, khiến người khác không dám nhìn thẳng mà săm soi nữa. Như thể hắn đang nói, ngón tay lại gần đây thêm chút nữa thì sẽ không còn.

Thủ lĩnh Cẩm Y Vệ vội thu tay mình lại, đang định nói chuyện thì lại nghe tiếng nói ám ách truyền tới, tựa như dã thú ngậm con mồi của mình, gầm nhẹ cảnh cáo mấy kẻ chung quanh đừng hòng mơ ước.

Sau đó hắn tuyên bố, không cho phép có ý chen vào.

“Người này, là của ta.”

Cẩm Y Vệ:??

Mạc Kỳ:!!

Liễu Chẩm Thanh: Nhị Cẩu đang đoạt người với Cẩm Y Vệ, đây là muốn che chở y sao? Vậy… một lần có ân với cặp long phượng đáng để Hoắc Phong Liệt che chở y đến vậy sao? Hơn nữa lúc trước Hoắc Phong Liệt có che chở cho y thì thái độ vẫn lạnh lẽo xa cách, sao giờ cứ thấy có chỗ nào đó không đúng nhỉ?

Nỗi bất an trong lòng khiến Liễu Chẩm Thanh theo bản năng muốn kéo giãn khoảng cách với cái ôm này, nhưng chỉ mới tách ra một chút thì lại bị ôm chặt lại, một cánh tay như muốn ôm đứt eo y giam chặt Liễu Chẩm Thanh lại, tay còn lại cũng ôm lấy y, khiến Liễu Chẩm Thanh thực sự không thể nhúc nhích.

Cẩm Y Vệ: Chậc… Hình như Hoắc tướng quân đang dùng hành động để biểu hiện cái gọi là “người của ta” thì phải.

Mạc Kỳ: Dục vọng chiếm hữu giải phóng toàn bộ này… Biểu hiện ấu trĩ ấy nhất định là ảo giác.

Còn Liễu Chẩm Thanh chỉ nghĩ Hoắc Phong Liệt đang đề phòng người khác nhìn thấy y mà thôi.

Rất nhanh tiếng bước chân của Cẩm Y Vệ đã đi xa, Liễu Chẩm Thanh đẩy đẩy Hoắc Phong Liệt vẫn đang bất động.

Mãi đến lúc này, Hoắc Phong Liệt mới buông lỏng Liễu Chẩm Thanh ra.

Liễu Chẩm Thanh ngẩng đầu nhìn hắn, phát hiện đôi mắt của Hoắc Phong Liệt đã trở lại thành màu đen, vẫn đạm mạc trầm tĩnh như trước, rồi lại như giấu đi cảm xúc nào đó, không để người khác bắt được. 

Trong lòng Liễu Chẩm Thanh có chút băn khoăn, nhưng vẫn mở miệng nói: “Đa tạ Hoắc tướng quân, ta……”

Không đợi Liễu Chẩm Thanh nói xong đã nghe Hoắc Phong Liệt thấp giọng nói: “Đi không được, cùng ta về nhà.”

Liễu Chẩm Thanh:??

Thấy vẻ mặt Liễu Chẩm Thanh đầy khiếp sợ, Hoắc Phong Liệt rũ mắt, giọng càng thấp hơn nhưng vẫn kiên định như trước:

“Cùng ta về nhà………… Liễu công tử.”
Bình Luận (0)
Comment